“Chào bố. Con bắt được bố rồi nhé.” Tôi chỉnh lại ống nghe rồi kéo ghế xuống quầy ăn sáng. Tôi rất nhớ ông. Bốn năm trở lại đây chúng tôi ở gần nhau nên tuần nào cha con cũng gặp nhau được. Bây giờ thì nơi ông ở cách đây rất xa. “Bố khỏe không?”
Ông chỉnh tiếng tivi nhỏ lại. “Con gọi nên khỏe hơn nhiều rồi. Con đi làm tuần đầu tiên thế nào?”
Tôi bắt đầu kể lại các việc đã làm từ thứ Hai tới thứ Sáu, nhưng không nhắc tới những chuyện có liên quan đến Gideon. “Con rất thích sếp của con, anh Mark. Không khí trong công ty rất sôi nổi, công việc bận, có khi hơi rối nữa. Nhưng mỗi sáng đi làm con đều thấy vui, lúc chiều về thì mệt lả.”
“Hy vọng là lúc nào cũng được vậy. Nhưng con cũng phải nghỉ ngơi nữa đó. Đi ra ngoài vui chơi, tận hưởng tuổi trẻ. Mà cũng không được ham chơi quá đâu.”
“Dạ. Tối qua con hơi ham chơi thiệt. Con với Cary đi uống rượu, sáng nay dậy đầu vẫn còn nhức.”
“Thôi thôi không phải kể những chuyện đó nữa.” Ông lầm bầm. “Thỉnh thoảng bố giật mình dậy nửa đêm vì lo lắng khi nghĩ tới chuyện con đang sống một mình ở New York. Bố phải tự an ủi mình là con có gene của bố với mẹ vốn là hai người sống rất an toàn và con cũng đủ thông minh để không làm gì liều lĩnh.”
“Đúng là vậy mà.” Tôi cười lớn. “Nhắc mới nhớ, con sắp sửa tập Krav Maga đó.”
“Thật hả?” Ông đắn đo một chút. “Ở sở làm của bố có một người giỏi môn đó lắm. Để bố thử tìm hiểu thêm, khi nào bố tới thăm con mình sẽ thảo luận về món đó nhé.”
“Bố sắp tới New York hả?” Tôi không giấu được cơn phấn khích. “Ôi, bố mà tới đây thì con vui lắm đó. Dù rất nhớ miền nam Cali nhưng con phải thừa nhận New York rất tuyệt vời. Con nghĩ bố cũng sẽ thích.”
“Chỗ nào có con thì bố cũng thích hết.” Ông ngừng một lúc rồi hỏi. “Mẹ con thế nào?”
“Ừ thì… mẹ vẫn là mẹ. Xinh đẹp, quyến rũ và dễ xúc động.”
Tôi thấy đau nhói ở ngực. Tôi nghĩ ông vẫn còn yêu mẹ. Sau khi mẹ tôi bỏ ông, ông không lấy ai cho tới giờ. Đó là một trong những lý do tôi không bao giờ để cho ông biết những gì đã xảy ra với tôi. Là cảnh sát, chắc chắn ông sẽ đòi mang vụ việc ra tòa, và tai tiếng đó sẽ hủy hoại mẹ tôi. Tôi còn lo rằng ông sẽ ghét hoặc thậm chí đổ lỗi cho mẹ, mà sự thật là mẹ không có lỗi. Ngay khi bà phát hiện ra đứa con riêng của chồng bà đã làm gì tôi, bà bỏ ngay cuộc hôn nhân vốn đang hạnh phúc đó và tiến hành ly dị.
Tôi tiếp tục trò chuyện với bố và vẫy tay chào Cary khi anh lao vào nhà với một cái túi Tiffany & Co. nhỏ màu xanh. “Hôm nay mẹ với tụi con vừa đi làm đẹp ở mỹ viện về. Đó là cách thư giãn thích nhất sau một tuần làm việc.”
Tôi nghe ông đang cười qua giọng nói. “Bố mừng khi biết hai mẹ con có thể dành thời gian cho nhau. Vậy con định làm gì cho hết kỳ nghỉ cuối tuần?”
Tôi không nhắc gì tới bữa tiệc từ thiện vì biết rằng những sự kiện trang trọng và những bữa ăn tối đắt tiền như vậy chỉ càng tôn thêm cái khoảng cách giàu nghèo giữa bố mẹ tôi thôi. “Con định lát nữa sẽ ra ngoài ăn tối cùng Cary. Ngày mai con sẽ ở nhà thôi, ngủ dậy muộn, mặc đồ ngủ cả ngày, gọi cái gì đó về nhà ăn, nghỉ ngời trước khi bắt đầu một tuần làm việc mới.”
“Nghe thích thật. Lần tới được nghỉ bố sẽ bắt chước con.”
Liếc nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ, tôi nói. “Con phải sửa soạn đi đây. Bố đi làm cẩn thận nhé. Con cũng lo lắng cho bố nữa đó.”
“Chắc rồi. Tạm biệt cục cưng.”
Câu chào quen thuộc càng làm tôi nhớ ông đến nỗi thấy đau nghẹn nơi cổ họng.
“À, khoan, con sắp mua điện thoại mới. Con sẽ nhắn tin cho bố số mới nha.”
“Nữa hả? Lúc dọn nhà con vừa mua điện thoại còn gì?”
“Chuyện dài dòng lắm.”
“Ừm… vậy thì mua nhanh lên đi. Điện thoại rất cần thiết khi gặp nguy hiểm cũng như để con chơi trò Angry Birds.”
“Con hết mê trò đó rồi.” Tôi cười lớn và thấy ấm lòng khi nghe ông cười. “Vậy nha, vài ngày nữa con sẽ gọi. Bố ngoan nhé.”
“Đó là câu của bố nói chứ!”
Chúng tôi cúp máy. Tôi ngồi im lặng một lúc, cảm thấy mọi thứ đang rất ổn với mình, mà thường thì tình trạng này không kéo dài lâu được. Tôi nghiền ngẫm được chừng một phút thì từ phòng Cary vọng ra tiếng nhạc rock khiến tôi sực tỉnh.
Tôi chạy vội vào phòng để chuẩn bị cho buổi tối hẹn hò với Gideon.
“Em có nên đeo dây chuyền hay không?” tôi hỏi khi thấy Cary bước vào phòng, đẹp không tưởng tượng nổi. Trong bộ lễ phục Brioni mới, nhìn anh vừa bảnh bao vừa phóng khoáng, và chắc chắn sẽ thu hút nhiều sự chú ý.
“Ừm.” Anh nghiêng đầu ngắm nghía tôi. “Thử lại coi nào.”
Tôi ướm sợi dây chuyền vàng lên cổ. Chiếc đầm mẹ tôi tặng màu đỏ, thiết kế kiểu nữ thần Hy Lạp để hở một bên vai, cắt xéo ngang ngực, xếp ly xuống tới hông rồi xẻ cao từ đùi phải xuống. Sau lưng chỉ có một sợi dây mảnh đính đá giả kim cương để khỏi tuột ra. Ngoài ra, cả phần lưng để trần cho đến tâm eo.
“Quên sợi dây đó đi,” Cary nói. “Anh định kêu em thử một dây chùm bằng vàng, nhưng giờ thì anh quyết định là vòng kim cương rồi. Lấy cái to nhất đó.”
“Cái gì? Thật hả?” Tôi cau mày, nhìn vào gương trong lúc anh lục tìm trong hộp nữ trang của tôi.
“Đây.” Tôi nhìn cái vòng anh đưa. Đó là món quà sinh nhật của mẹ tặng năm tôi mười tám tuổi. “Tin anh đi, Eva. Đeo vào thử xem.”
Tôi làm theo và thừa nhận là anh nói đúng. Nhìn rất khác so với sợi dây vàng, ít huyền ảo nhưng lại quyến rũ hơn. Đôi bông tai đi kèm rất hợp với cái vòng ở chân mà tôi đã nhìn bằng con mắt khác kể từ khi nhận được lời bình phẩm của Gideon. Với kiểu tóc chải rối tự nhiên, cộng thêm đôi mắt đánh màu khói và son môi màu da, tôi rõ ràng có cái vẻ vừa-mới-làm-tình trên mặt mình.
“Không có anh thì em biết làm sao hả Cary Taylor?”
“Em gái à?” – Cary choàng tay qua vai tôi – “Em sẽ không bao giờ phải biết đâu.”
“Mà nè, anh diện đẹp lắm đó.”
“Thiệt không?” Anh nháy mắt, bước lùi ra làm dáng.
Bằng một cách rất riêng, Cary có thể cạnh tranh với Gideon về tài sản, à không… về nhan sắc chứ. Ở Cary có những đường nét thanh tú hơn, có thể nói là đẹp trong khi Gideon thì nam tính và có phần hoang dại. Nhưng cả hai đều khiến phụ nữ phải ngoái nhìn và không thể nào rời mắt.
Lúc tôi mới gặp Cary anh không hoàn hảo như bây giờ. Khi đó nhìn anh mệt mỏi và hốc hác, đôi mắt xanh u ám, thất thần. Nhưng tôi cảm thấy bị cuốn hút và tìm cách ngồi cạnh anh trong các buổi điều trị theo nhóm. Sau đó anh gạ gẫm tôi một cách thô lỗ vì cho rằng lý do duy nhất khiến bất cứ ai tiếp xúc với anh chỉ là muốn ăn nằm với anh. Rồi khi tôi cương quyết từ chối một cách thẳng thắn, chúng tôi bắt đầu kết thân. Bây giờ tôi với anh không khác gì anh em ruột thịt.
Tôi giật bắn người khi điện thoại reo, và nhận ra là mình đang rất hồi hộp. Tôi nhìn Cary. “Em quên báo cho lễ tân biết anh ấy sẽ quay lại.”
“Anh sẽ đón anh ta.”
“Anh có ngại khi phải đi cùng mẹ và dượng em không?”
“Em nói giỡn hả? Họ thích anh quá chừng mà.” Nụ cười của anh tắt dần. “Bộ em đang suy nghĩ lại về chuyện đi cùng với Cross hả?”
Tôi hít một hơi dài, nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra cách đó không lâu – khi tôi nằm trên ghế sung sướng cực độ. “Không có. Chỉ là mọi thứ diễn ra quá nhanh và quá suôn sẻ khiến em…”
“Khiến em tự hỏi điều gì đang chờ đợi mình.” Anh gõ nhẹ ngón tay lên mũi tôi. “Anh ta là thứ đang chờ đợi em đó, em có được anh ta rồi, cứ tận hưởng đi đã.”
“Thì em đang ráng đây.” Tôi biết ơn Cary vì anh quá hiểu tính tình và cách suy nghĩ của tôi. Ở bên cạnh anh vô cùng thoải mái bởi vì mỗi khi tôi không thể giải thích thành lời điều gì đó anh đều biết cách nói thay tôi.
“Sáng nay anh đã tìm hiểu rất kỹ về anh chàng này và in ra một số thông tin mới nhất trên mạng. Anh để trên bàn em đó, em có thể xem qua nếu muốn.”
Tôi chợt nhớ lúc trước khi đi làm đẹp đúng là anh có in gì đó. Tôi nhón chân lên hôn vào má Cary. “Anh là nhất. Yêu lắm.”
“Anh cũng yêu em, bé à.” Anh vừa nói vừa bước đi. “Anh sẽ xuống đưa anh ta lên đây. Thong thả đi, anh chàng đến sớm tới mười phút mà.”
Tôi mỉm cười nhìn anh ung dung bước ra ngoài. Sauk hi cánh cửa nhà đóng lại, tôi bước sang gian phòng làm việc nhỏ thông với phòng ngủ. Trên chiếc bàn giấy rất màu mè do mẹ tôi chọn là một tập hồ sơ chứa đầy những bài báo và hình ảnh được in ra từ máy tính. Tôi ngồi xuống ghế và bắt đầu đắm chìm trong tiểu sử của Gideon Cross.
Tôi thấy trước mắt mình mở ra một bi kịch khi đọc được rằng anh là con trai của Geofrey Cross, cựu chủ tịch một công ty đầu tư chứng khoán bị tố cáo là bình phong của một vụ lừa đảo. Gideon mới lên năm lúc cha anh tự vẫn bằng một phát súng vào đầu vì không muốn vào tù.
Ôi, Gideon. Tôi hình dung một cậu bé năm tuổi với gương mặt đẹp trai, mái tóc đen nhánh và đôi mắt xanh thẳm tràn ngập nỗi buồn đang hoang mang, bối rối. Hình ảnh đó khiến tim tôi se thắt. Cái chết của cha anh cộng thêm hoàn cảnh lúc đó hẳn đã tàn phá mẹ con anh khủng khiếp. Sự mệt mỏi, căng thẳng vào một thời điểm khó khăn như vậy thật kinh khủng, nhất là với một đứa trẻ tầm tuổi đó.
Mẹ anh đi bước nữa với Christopher Vidal, một nhà sản xuất âm nhạc, và có thêm hai mặt con, Christopher Vidal Con và Ireland Vidal. Thế nhưng có vẻ như một đại gia đình với sự đảm bảo về tài chính đã đến quá muộn để có thể giúp Gideon cân bằng lại cuộc sống sau những xáo trộn quá lớn. Lúc này anh đã trở nên quá khép kín, các vết thương tinh thần không thể chữa lành được nữa.
Tò mò xen lẫn chút khó chịu, tôi tìm xem những người phụ nữ có mặt trong các bức ảnh chụp với anh, trong đầu mường tượng cách anh hẹn hò, xã giao hay… quan hệ. Điều mẹ tôi nói không sai, tất cả bọn họ đều có mái tóc nâu. Cô gái xuất hiện cùng anh nhiều nhất có nét lai Tây Ban Nha. Cô ta cao hơn tôi, thân hình có vẻ mảnh mai chứ không tròn trịa.
“Magdalene Perez,” tôi lẩm bẩm, miễn cưỡng thừa nhận là cô ta cực kỳ đẹp, lại thêm một phong thái tự tin chói lọi khiến tôi phải ngưỡng mộ.
“Thôi được rồi, đủ lâu rồi đó.” Cary xen vào bằng giọng hơi đùa cợt. Anh đứng ngay lối vào căn phòng tựa người vào khung cửa nghịch ngợm.
“Vậy hả?” Tôi mải lo tập trung đọc mà không biết là đã bao lâu trôi qua.
“Anh nghĩ là chỉ cần thêm một phút nữa thôi là anh chàng sẽ chạy vào đây tìm em luôn. Anh ta sắp chịu hết nổi rồi.”
Tôi đóng tập giấy lại rồi đứng lên.
“Thú vị đúng không?”
“Rất thú vị.” Không hiểu cha của Gideon, hay cụ thể hơn là cái chết của ông ảnh hưởng đến anh như thế nào nhỉ?
Tôi hiểu rằng câu trả lời đang chờ mình ở phòng bên cạnh.
Rời khỏi phòng ngủ, tôi theo hành lang ra phòng khách. Tới ngưỡng cửa tôi đứng lại khi nhìn thấy Gideon, lúc này đang đứng nhìn xuống thành phố qua khung cửa sổ, lưng quay về phía tôi. Tim tôi đập nhanh hơn. Nhìn vẻ mặt phản chiếu trên kính cửa sổ, anh có vẻ đang trầm ngâm, ánh mắt lơ đãng, môi mím lại. Hai tay anh khoanh lại trong một vẻ bất an cố hữu, giống như là đang ở trong một thế giới không thuộc về mình. Nhìn anh thật khác biệt và xa cách, như một con người luôn luôn đơn độc.
Dường như anh cảm thấy sự có mặt, hay cũng có thể là sự khao khát của tôi. Anh xoay người lại, song vẫn đứng yên. Tôi nhân lúc này ngắm nhìn anh thật kỹ. Trên người anh từng li từng tí đều toát ra vẻ quyền quý. Anh quyến rũ đến nỗi chỉ nhìn thôi đã khiến mắt tôi nóng rực. Mái tóc lòa xòa quanh khuôn mặt khiến tôi thèm được chạm tay vào. Và còn cái cách anh đang nhìn tôi… mạch tôi nhảy hụt một nhịp.
“Eva.” Anh tiến đến phía tôi, bước đi duyên dáng và mạnh mẽ. Anh cầm lấy tay tôi nâng miệng hôn. Ánh mắt vô cùng nóng bỏng và chuyên chú.
Cảm giác khi môi anh chạm vào da khiến tôi rùng mình nhớ lại cũng làn môi đó đã chạm vào những nơi khác trên cơ thể tôi. “Chào anh.”
Mắt anh ánh lên niềm vui. “Chào em. Em đẹp quá. Anh đang nôn nóng được đưa em đi khoe đây.”
Tôi thấy vui vì lời khen đó. “Mong là em không làm anh thất vọng.”
Anh khẽ nhíu mày. “Em còn quên gì không?”
Cary bước vào cầm theo cho tôi chiếc khăn choàng nhung màu đen và đôi găng tay tay dài. “Của em đây. Anh đã nhét thỏi son vào ví cho em rồi.”
“Anh đúng là nhất, Cary.”
Anh nháy mắt, tôi đoán là anh đã nhìn thấy cái bao cao su tôi để ở ngăn trong. “Anh sẽ đi xuống chung với hai người.”
Gideon cầm lấy cái khăn từ tay Cary rồi choàng lên vai cho tôi. Khi sửa lại tóc cho tôi, tay anh chạm vào gáy khiến tôi không cảm thấy là Cary đang mang găng tay vào cho tôi nữa.
Khoảng thời gian đi thang máy xuống tầng trệt là cả một sự căng thẳng. Không phải bởi vì sự có mặt của Cary, anh lúc này đang đứng bên trái tôi, hai tay đút vào túi quần, miệng không ngừng huýt sáo. Mà ngược lại, chính Gideon mới là lý do. Dù anh chỉ đứng yên, tôi vẫn cảm thấy cái sức mạnh phát ra từ anh. Tôi nhẹ người khi cuối cùng cửa thang máy cũng mở, giải phóng chúng tôi khỏi cái khoảng không gian chật hẹp đó.
Bên ngoài có hai người phụ nữ đang đứng chờ thang, cả hai đều há hốc mồm khi nhìn thấy Cary và Gideon. Cảnh tượng đó khiến tôi mỉm cười và thấy tươi tỉnh lên đôi chút.
“Chào các quý cô.” Cary nói kèm theo một nụ cười có phần hơi ác. Tôi dường như có thể thấy não họ ngừng hoạt động. Ngược lại, Gideon chỉ gật đầu cộc lốc rồi đặt tay lên phần lưng trần để đưa tôi ra. Cú va chạm như điện giật khiến tôi nóng bừng.
Tôi siết tay Cary. “Nhớ nhảy một bản với em nhé.”
Một chiếc limousine chờ sẵn bên vệ đường, người lái xe mở cửa khi thấy tôi và Gideon bước ra. Tôi ngồi vào ghế rồi chỉnh lại váy áo. Khi Gideon ngồi xuống cạnh tôi và cửa xe đóng lại, tôi mới để ý là anh tỏa ra một mùi thơm kinh khủng. Tôi hít vào, tự nhủ mình nên thư giãn và tận hưởng cảm giác ở bên cạnh anh. Anh cầm lấy tay tôi, lấy ngón tay vân vê lòng bàn tay tôi. Chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ làm tôi thấy nóng người, phải bỏ khăn choàng ra.
“Eva.” Anh bấm nút đóng tấm kính ngăn sau lưng người lái xe lại. Chỉ một giây sau tôi thấy mình đã ngồi trên đùi anh, đôi môi bị anh chiếm đoạt một cách dữ dội.
Tôi làm cái điều mà tôi đã muốn làm từ hồi trưa: luồn hai tay vào tóc và hôn anh. Tôi mê cái cách anh hôn tôi, như thể đó là chuyện duy nhất anh phải làm nếu không sẽ hóa điên vì đã chờ đợi quá lâu rồi. Tôi ôm lấy vai anh và hôn sâu hơn.
Gideon nắm eo tôi đẩy ra, rồi dựa vào thành ghế, ngước lên nhìn tôi, lồng ngực phập phòng. “Em đang làm gì anh vậy?”
Tay tôi vuốt ve ngực anh qua làn áo sơ mi, cảm nhận từng cơ bắp cứng cáp đến khó tin. Rồi từng ngón tay tôi lần xuống cơ bụng, hình dung cảnh anh trần trụi trước mặt mình. “Em đang vuốt ve anh, tận hưởng cơ thể của anh. Em muốn anh, Gideon.”
Anh nắm cổ tay tôi giữ lại. “Để sau đi. Mình đang đi giữa đường phố Manhattan đó.”
“Đâu có ai nhìn thấy đâu.”
“Còn lý do khác nữa. Bây giờ không phải lúc để làm cái việc mà phải mất hàng tiếng nữa mới xong. Lúc trưa nay anh đã suýt phát điên vì phải ngừng nửa chừng đó.”
“Vậy thì lần này mình làm cho xong luôn.”
Tay anh siết chặt khiến tôi hơi đau. “Ở đây không được.”
“Sao lại không?” Tôi hơi ngạc nhiên. “Anh chưa làm tình trong xe hơi bao giờ hả?”
“Chưa.” Anh nghiến răng. “Còn em?”
Tôi không trả lời mà nhìn ra ngoài, xe cộ và người đi đường đang vây quanh chúng tôi. Chỉ cách nhau có vài xen-ti-mét, nhưng nhờ tấm kính đen che lại, tôi bỗng muốn nổi máu liều. Tôi muốn làm anh sung sướng. Tôi muốn mình biết có thể thỏa mãn được Gideon Cross, và chỉ có anh mới ngăn được tôi thôi.
Tôi ấn hông lên người anh, cọ xát “cậu bé” đang bắt đầu tỉnh lại. Anh rít mạnh hơi thở qua hàm răng đang nghiến chặt.
“Em muốn anh.” Tôi nói qua làn hơi, hít vào thật sâu mùi hương của anh lúc này nống nàn hơn bao giờ hết vì đang bị kích động. Tôi nghĩ mình đến bị ngộ độc vì mùi hương quá mãnh liệt này. “Anh làm em phát điên lên mất.”
Anh buông tay tôi ra, chuyển sang ôm lấy khuôn mặt và lại ấn mạnh lên môi tôi một nụ hôn. Tay tôi nhẹ nhàng lần xuống. Anh vẫn đang rất căng thẳng.
“Em muốn mà.” Tôi thì thầm qua môi anh. “Cho em đi.”
Anh không thả lỏng, nhưng cũng không ngăn tôi lại nữa. Khi tôi chạm vào, anh rên lên nghe vừa đau đớn vừa rất gợi tình. Tôi khẽ nắm các ngón tay lại, cố tình thật nhẹ nhàng để thăm dò. Bên dưới anh nóng ran và cứng như đá. Tôi nín thở khi nghe anh run lên sát bên mình.
Gideon đưa tay vào đùi tôi rồi lần lên trên. “Em thật là ngọt ngào. Anh chỉ muốn kéo em xuống nếm náp cho đến khi em phải van xin anh vào trong em.”
“Nếu anh muốn thì em đang van xin đây.”
Tôi buông một tay ra, với tìm cái bóp để lôi cái “áo mưa” ra.
Anh chạm vào nơi đang ướt đẫm của tôi. “Anh chưa làm gì em hết.” Ánh mắt anh nhìn tôi sáng rực lên trong bóng tối. “Mà em đã như vầy rồi.”
Anh ấn ngón tay cái vào khiến tôi mềm oặt ra, ghì chặt lấy anh. “Sẽ thật bất công nếu anh không làm gì được em.”
Tôi dùng răng xé vỏ bao rồi đưa cho anh. “Em không rành cái này lắm.”
Tay anh xoắn lấy tay tôi. “Anh sẽ vứt bỏ hết mọi nguyên tắc vì em.”
Vẻ nghiêm chỉnh trong giọng nói của anh khiến tôi thấy ấm lòng và cũng tự tin hẳn. “Nguyên tắc là để phá đi mà.”
Tôi thoáng thấy anh mỉm cười. Anh bấm vào một cái nút bên cạnh rồi nói. “Anh cứ lái xe đi cho đến khi tôi kêu dừng nhé.”
Má tôi nóng bừng. Bên ngoài một chiếc xe phụ đèn sáng choang xuyên qua làn kính khiến anh thấy rõ tôi đang đỏ mặt.
“Sao vậy, Eva?”, anh kéo tôi lại, thì thầm. “Em dụ dỗ anh ngay trong xe rồi lại đỏ mặt khi nghe anh kêu lái xe đừng làm phiền mình hả?”
Câu bông đùa bất ngờ càng làm tôi khao khát anh hơn. Tôi đặt hai tay lên vai anh để giữ thăng bằng rồi chống lên bằng đầu gối, lởn vởn phía trên cái đàn ông to lớn của anh. Tay anh nắm lại bên hông tôi, rồi tôi nghe tiếng vải bị bật tung ra. Âm thanh đột ngột đó cùng với cái hành động có phần bạo lực khiến ham muốn của tôi dâng lên cực điểm.
“Từ từ thôi em.” Anh nói, khẽ nâng người lên.
Không khí trong xe đặc quánh và ẩm ướt bởi mùi hương của da thịt. Cả người tôi nóng ran, hai bầu ngực trĩu nặng.
Đây là cái chuyện mà tôi đã nghĩ tới ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh: được chiếm đoạt anh, tựa trên cơ thể hoàn mỹ của anh và đón nhận anh vào trong mình.
“Trời ơi, Eva.” Anh thở gấp.
Tôi nhắm mắt lại, cảm giác như đang bị bóc trần. Tôi muốn gần gũi anh, nhưng như thế này thì quá là quá gần gũi. Lúc này hai chúng tôi đang nhìn vào mắt nhau, tựa sát người nhau trong một không gian hẹp, cách biệt với cả thế giới đang vây xung quanh ngoài kia. Tôi biết anh cũng đang bối rối và xúc động như tôi.
“Em chặt quá.” Mấy lời đó anh thốt ra với một nỗi sung sướng dù bị đau đớn.
Tôi mở mắt ra, nhìn anh qua làn mi trĩu nặng. Anh đang ngồi đó bên dưới tôi trong bộ lễ phục với gương mặt tuyệt đẹp, cơ thể như con thú hoang đến mùa tìm bạn.
Cổ anh căng lên, trong khi đầu ép chặt vào thành ghế như đang chống chọi lại một lực kéo vô hình. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau không rời trong cơn khoái cảm. Tôi chợt nhận ra cả hai đứa đều gần như còn nguyên quần áo. Cảnh tượng này gây cho tôi ấn tượng mạnh, cộng thêm tiếng rên không ngớt của anh, tất cả như lên đến sự tột cùng của nhục cảm.
Tôi gần như nức nở. “Anh thật tuyệt vời…”
Gideon dùng cả hai tay ôm hông tôi để đưa tôi di chuyển theo ý anh. Khi anh chạm đến một nơi đang nhức nhối nhất bên trong, tôi bỗng co thắt dữ dội. Tôi biết anh sắp làm tôi điên đảo. “Gideon!”
Tay anh giữ sau gáy tôi khi cơn co thắt mê ly lan tỏa ra khắp nơi khiến toàn thân tôi run rẩy. Anh đỡ lấy tôi, ánh mắt vẫn dán chặt vào mắt tôi khiến tôi càng rên rỉ và kéo dài sự sung sướng.
Tôi nhìn anh say sưa, ngấu nghiến. Tôi cần phải thấy anh bùng nổ vì tôi. Đôi mắt anh điên dại vì khoái cảm, bao nhiêu vẻ quyền lực tan biến mất, gương mặt đẹp đẽ bị bao phủ bởi bản năng thôi thúc cần được giải phóng.
“Eva!” Anh bật ra một âm thanh nghe như con thú hoang kêu gào trong cơn mê ly ngây ngất. Anh như bị xé toạc ra, nét mặt dịu lại và thoáng để lộ một chút yếu đuối.
Tôi ôm lấy mặt anh, khẽ hôn lên đôi môi qua làn hơi thở dốc.
“Eva ơi.” Anh ôm chặt lấy tôi, mặt dụi vào cổ tôi.
Tôi biết cảm giác của anh lúc này. Nó giống như đang bị lột trần và bất lực.
Chúng tôi yên lặng âu yếm nhau một lúc. Anh nhẹ nhàng hôn tôi, khiến đầu óc và cơ thể tôi dịu lại.
“Ôi chao.” Tôi thở ra, giọng vẫn hơi run.
Anh mỉm cười, tôi cũng cười theo, thấy hơi chóng mặt và như đang bay.
Gideon vuốt mấy lọn tóc ướt mồ hôi khỏi trán tôi, ngón tay anh nhẹ nhàng như đang chạm vào một báu vật. Tôi thấy ngực mình đau nhói. Anh vẫn đẹp vô cùng, ánh mắt nhìn tôi ấm áp có vẻ gì gần như là biết ơn. “Anh không muốn ngừng cái giây phút này.”
Tôi biết chữ tiếp theo anh sẽ nói là gì nên tiếp lời luôn. “Nhưng mà…?”
“Nhưng mà anh buộc phải đến dự buổi tiệc này. Anh có một bài phát biểu.”
“Vậy à.” Rồi, đúng là “cái giây phút này” đã coi như xong.
Tôi cẩn thận nhấc ra khỏi anh, khẽ cắn môi vì ham muốn lại nổi lên khi cảm thấy anh vẫn còn rất cứng.
“Khỉ thật.” Anh nói khẽ. “Anh lại muốn em nữa rồi.”
Anh giữ tôi lại, lấy ra một cái khăn rồi nhẹ nhàng lau cho tôi. Cử chỉ thân mật này khiến tôi xúc động.
Khi đã sạch sẽ, tôi ngồi xuống ngay ngắn bên cạnh anh rồi lấy cây son trong ví ra. Tôi liếc mắt nhìn Gideon đang cởi bao cao su ra, gói trong một miếng khăn giấy rồi bỏ vào cái khay rác nhỏ được giấu ở một nơi kín đáo trên xe. Chỉnh trang lại quần áo xong, anh kêu người lái xe đi đến chỗ bữa tiệc, rồi ngồi yên nhìn ra cửa sổ.
Mỗi giây trôi qua tôi lại thấy anh như đang trôi ra xa hơn, khiến sự gắn kết giữa tôi và anh càng mờ nhạt dần. Tôi lùi sâu vào một góc trên băng ghế, cụ thể hóa cái khoảng cách đang lớn dần giữa chúng tôi. Hơi ấm tôi vừa cảm thấy ban nãy nhường chỗ cho sự lạnh lẽo, làm tôi phải khoác lại chiếc khăn choàng lên người. Khi tôi động đậy trên ghế, anh vẫn không phản ứng gì, như thể anh không hề hay biết tôi đang ở đây.
Rồi anh đột ngột lôi ra một chai rượu, mắt vẫn không nhìn tôi, hỏi nhỏ. “Brandy nhé?”
“Thôi, cảm ơn.” Tôi nói lí nhí, hình như anh không nghe thấy, hoặc anh cũng không quan tâm. Anh rót ra một ly rồi nốc cạn.
Bực tức và bối rối, tôi đeo găng tay trở lại, cố gắng nghĩ xem đã có chuyện gì không ổn.