Edit: Mưa———
Khi Diệp Lưu Ca nghe Bạc Trường Minh nói thế thì cậu rất muốn đá hắn một cái.
Cậu không hề gấp nhé!
Cho dù có gấp thì cũng gấp muốn được thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này, chứ không có gấp làm tình ok?
Nhưng suy cho cùng cậu vẫn cảm thấy bản thân đang đuối lý, nên cho dù có hơi mất hứng cũng chỉ mím chặt môi không nói gì.
Tuy biểu cảm của cậu thay đổi rất nhỏ nhưng làm sao có thể tránh được đôi mắt đang nhìn chăm chú kia. Bạc Trường Minh hôn lên khoé môi cậu, mở to mắt nói dối: "Tôi tự nhắc nhở chính mình."
Diệp Lưu Ca:...
Bạc Trường Minh nói xong còn kéo tay Diệp Lưu Ca sờ đến dương v*t đang cương cứng của mình: "Là thật mà."
Diệp Lưu Ca hơi rụt tay lại, nhưng ma xui quỷ khiến như nào mà lại khẽ vuốt ve một chút.. dương v*t nặng trĩu trong tay kích động nảy lên hai lần, thậm chí những gân xanh kia cũng như đang đánh trống reo hò. Cậu thấy vậy mới miễn cưỡng tin lời Bạc Trường Minh nói.
Diệp Lưu Ca học theo động tác của hắn lúc nãy, bàn tay nhẹ nhàng sục vài cái. Bạc Trường Minh rên một tiếng, chặn động tác của cậu lại: "Bé cưng, đừng trêu chọc tôi như thế."
Diệp Lưu Ca vội giải thích: "Không phải tôi muốn làm gì đâu. Chỉ là, tôi sợ anh khó chịu... Tôi giúp anh bắn ra sẽ tốt hơn một chút đúng không?"
Bạc Trường Minh nhẫn nhịn đến chảy mồ hôi, giọt nước trượt theo khuôn mặt đọng lại dưới cằm hắn, giọng nói cũng khàn khàn gợi cảm: "Tôi biết, tôi biết mà.. Bé cưng, tôi biết em vì muốn tốt cho tôi, nhưng nếu bây giờ tôi bắn thì lát nữa sẽ khổ cho em đấy."
Hắn chỉ nói mập mờ, nhưng đều là đàn ông nên hiển nhiên Diệp Lưu Ca cũng hiểu rõ ẩn ý của hắn. Nếu bắn rồi thì đến lần thứ hai, độ nhạy cảm sẽ không cao như vậy nữa nên thời gian sẽ kéo dài hơn. Nếu vậy thì sợ là chính cậu không chịu nổi.
Vì thế cậu hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của Bạc Trường Minh, thậm chí trong lòng còn có chút cảm kích hắn.
Cậu cố gắng thả lỏng cơ thể: "Anh vào đi, tôi không sao. Tôi không sợ đau."
Bạc Trường Minh là tên gian xảo như thế, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện lòng chân thành thế này: "Nhưng tôi sợ em đau."
Diệp Lưu Ca nghe được những lời này, chỉ thấy lồng ngực mình ấm áp. Cậu đã biết Bạc Trường Minh rất tốt, nhưng không nghĩ hắn sẽ tốt đến vậy.
Vì thế dưới cơn xúc động, cậu vươn đầu lưỡi liếm đi giọt mồ hôi đọng trên quai hàm đang căng chặt của hắn, còn chủ động hôn lên môi đối phương.
Bạc Trường Minh đột nhiên nhận được niềm vui ngoài ý muốn, hiển nhiên cũng mạnh mẽ hôn lại cậu.
Mà khi hai người đang nói chuyện, ngón tay hắn vẫn luôn xoa nắn lỗ thịt của Diệp Lưu Ca. Lúc này lỗ dâm đã được xoa đến mềm, cũng bị tinh dịch làm cho dính nhớp. Lỗ thịt co rút một chút, giống như một cái miệng nhỏ đang đòi ăn, muốn hút ngón tay hắn đi vào.
Có dạy dỗ lúc nãy nên Bạc Trường Minh không nói gì, chỉ hôn mạnh bạo thêm. Bên dưới hắn đẩy một đốt ngón tay đâm vào trong lỗ dâm mềm mại.
"Ưm..." Cơ thể Diệp Lưu Ca run lên.
Căng quá... Cho dù cậu đã chuẩn bị tâm lý nhưng cảm giác vật lạ đi vào vẫn rất mạnh. Điều này khiến cậu không dám tưởng tượng, nếu Bạc Trường Minh nghe theo lời cậu trực tiếp đâm vào thì chính mình sẽ như thế nào đây.
Cũng may dù Bạc Trường Minh nhẫn nhịn sắp bùng nổ thì hắn vẫn có đủ kiên nhẫn dành cho Diệp Lưu Ca.
Hắn chờ cho cậu quen với đốt ngón tay mới đẩy cả ngón tay cắm vào, bắt đầu đâm vào rút ra.
Lỗ thịt non mềm chưa bị đụng chạm bao giờ, dưới sự kích thích như vậy không chịu nổi mà co rút liên tục. Lỗ dâm cắn chặt ngón tay hắn, giống như vừa muốn ngăn cản động tác của ngón tay, lại vừa tiếc nuối ngón tay rời khỏi.
Cảm nhận được độ nóng và chặt chẽ của lỗ dâm, gân xanh trên trán Bạc Trường Minh nhảy lên thình thịch. Hắn không dám tưởng tượng nếu dương v*t hắn đâm vào nơi đây thì sẽ sướng đến thế nào.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, hắn cũng không nóng vội. Ngón tay chậm rãi moi móc tìm kiếm trong lỗ thịt của Diệp Lưu Ca. Chỉ lát sau, ngón tay hắn chạm vào một chỗ hơi nhô lên, ngay sau đó hắn cảm giác được đùi Diệp Lưu Ca đột nhiên khép lại siết lấy eo hắn.
Bạc Trường Minh biết hắn tìm đúng chỗ rồi, lập tức đâm chọc xoa ấn vào nơi đó liên tục..
Bây giờ Diệp Lưu Ca chỉ cảm thấy nửa người dưới không phải là của cậu nữa. Nơi đó tê dại giống như có từng luồng điện truyền từ nơi đang bị đâm chọc, đi theo từng mạch máu truyền đến mỗi một lỗ chân lông, khiến cậu không nhịn được phải run rẩy. Thậm chí trong bụng còn có cảm giác trống rỗng khó chịu.
Khoái cảm đáng sợ nhưng lại khiến người ta trầm mê vào nó không thể kiềm chế.
Tiếng rên rỉ không thể nhịn xuống, lần nữa tràn ra theo khoé môi.
"Ức... a ha..."
Bạc Trường Minh cực kỳ yêu thích âm thanh như thế. Hắn buông tha cho môi lưỡi cậu, chir muốn được nghe càng nhiều.
Hai mắt Diệp Lưu Ca mê ly, hai chân cứ vô thức dạng ra rồi khép lại. Lỗ dâm cứ không ngừng co rút, tham lam mút ngón tay Bạc Trường Minh vào.
Lúc này Bạc Trường Minh đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào lỗ thịt của Diệp Lưu Ca.
Diệp Lưu Ca mê man cảm giác được động tác và tầm mắt của hắn, cậu xấu hổ duỗi tay che mắt Bạc Trường Minh: "Đừng, đừng nhìn mà.. a ha..."
Bạc Trường Minh không ngăn cản hành động của cậu, giọng nói khàn đến đáng sợ: "Bé cưng, em có biết lỗ dâm của em sẽ tự chảy nước không?"
Sao Diệp Lưu Ca biết được, cậu đã làm cùng ai đâu?!
Bạc Trường Minh không nghe được câu trả lời, hắn rút ngón tay ra đặt trước mặt cậu, cho cậu xem nước dâm ướt át trên ngón tay: "Thật đấy."
Diệp Lưu Ca:...
Quá đáng vãi!!!
Cậu nâng tay còn lại che kín đôi mắt mình: "Anh đừng nói nữa!"
Bạc Trường Minh rất nghe lời: "Được, tôi không nói nữa."
Ngón tay hắn lần nữa đâm vào lỗ thịt ướt mềm, bởi vì lỗ dâm tự chảy nước nên khi đâm vào còn phát ra một tiếng "phụt" nho nhỏ.
Diệp Lưu Ca chỉ hận bản thân không có tám cái tay. Nếu vậy thì cậu có thể che kín luôn hai tai rồi.
Nhưng giờ phút này cậu chỉ có thể chịu đựng lắng nghe tiếng nước dâm đãng vang lên theo động tác của ngón tay. Cậu vừa ngượng ngùng vừa cảm nhận được từng cơn sung sướng. Lỗ thịt càng lúc càng thả lỏng, càng lúc càng thèm khát.
Rất nhanh, ngón tay thứ hai cũng đâm vào, cảm giác vật lạ xâm nhập vẫn rất mạnh như cũ. Nhưng bây giờ chẳng những Diệp Lưu Ca không hề thấy khó chịu mà còn có cảm giác thoả mãn.
Đúng vậy, cảm giác trống rỗng trong bụng dưới sự trêu chọc của ngón tay càng lúc càng tăng thêm. Thậm chí cậu còn mong đợi được đồ vật thô to hơn lấp đầy.
Bạc Trường Minh cúi người liếm láp đầu v* cậu. Hai núm vú nhỏ bị liếm mút sắp sưng to thành hạt lựu, sau đó núm vú sẽ chảy ra nước dâm ướt át..
Bàn tay cậu càng lúc càng không có sức, cuối cùng không che mắt Bạc Trường Minh nổi nữa chỉ đành yếu ớt buông xuống. Lúc ba ngón tay hắn đâm vào trong cậu chỉ có thể siết chặn ga trải giường: "Ưm... ư ha... Đừng, đừng liếm nữa, hư mất.."
"A a.. chạm vào rồi, lại chạm vào rồi... Tê quá.. ha ức.."
"Ha ưm.. đừng, đừng cắn nữa mà. Đau lắm, ngứa lắm... Thật sự muốn hư rồi.."
Bạc Trường Minh nghe cậu rên rỉ, chẳng những không chịu buông tha cho hai núm vú đáng thương mà còn muốn dụ dỗ cậu nói ra những lời nói quá đáng hơn: "Bé cưng, tôi chạm vào đâu nào? Em nói xem chạm vào đó em có thoải mái không?"
Đương nhiên Diệp Lưu Ca không chịu nói, thấy vậy Bạc Trường Minh đành thay đổi cách hỏi khác: "Vậy nếu em không thoải mái thì phải nói với tôi, được không em?"
Hắn vừa nói vừa đâm ngón tay vào kích thích điểm nhạy cảm của người dưới thân. Hắn khiến lỗ dâm chảy nước dầm dề, thậm chí làm cho dương v*t đã bắn tinh của Diệp Lưu Ca cương lên lần nữa, dịch tuyến tiền liệt ào ạt chảy ra...
Tất cả đều đang nói lên một sự thật, nhưng Bạc Trường Minh lại cố ý mở miệng hỏi: "Không phải không thoải mái vậy là thoải mái, đúng không?"
Trong mắt Diệp Lưu Ca long lanh ánh nước, lông mi vốn dĩ vừa dài vừa đen cũng mang theo giọt nước, không biết là mồ hôi hay nước mắt cậu. Hai chân cậu lần nữa gác lên người Bạc Trường Minh, gần như nức nở nói: "Đừng, đừng đùa nữa. Đâm vào đi, cho tôi..."
Cậu không nhận ra trong giọng nói của cậu mang theo sự cầu xin. Cầu xin Bạc Trường Minh lấp đầy cậu, thoả mãn cậu.
Hiển nhiên Bạc Trường Minh có thể nghe ra. Đến lúc này rồi hắn cũng không thể nhịn được nữa, vội vàng cởi hết quần áo ra, để quy đầu to tròn cứng rắn ở lối vào lỗ thịt đang mấp máy.
Nóng quá! Cứng quá!
Diệp Lưu Ca hơi mở to mắt, sau đó vì Bạc Trường Minh dùng sức đẩy dương v*t vào mà trên cổ cũng nổi lên vài đường gân xanh.
Lớn, lớn quá!
Dù đã chuẩn bị nhưng trên cổ tay mảnh khảnh của cậu cũng nổi gân xanh, nước mắt trong hai mắt cũng chảy xuống. Mu bàn chân duỗi căng đến muốn rút gân.
Một lúc lâu cậu cũng không thể hít thở nổi, vẫn là Bạc Trường Minh dừng lại, hôn môi an ủi cậu: "Bé Diệp, bé cưng, bé ngoan.. Không sao cả, không sao đâu."
Diệp Lưu Ca không dám nhúc nhích, cậu cảm giác như chính mình bị một cây gậy to lớn đâm vào trong người vậy.
Bạc Trường Minh nâng người dậy, nhìn xuống chỗ đang tiếp nối giữa hai người, còn an ủi cậu: "Đừng sợ, không có rách. Bé cưng rất giỏi, thật sự rất giỏi."
Nghe Bạc Trường Minh nói xong, Diệp Lưu Ca thở dốc hổn hển..
Ảnh đế nói chuyện kiểu gì đấy? Cậu giỏi cái gì? Có thể tiếp nhận hắn mà không bị rách thì rất giỏi à?
Chịu được cảm giác căng cực hạn như vậy làm Diệp Lưu Ca không nhịn được chửi thầm trong lòng. Sau đó cậu vô thức nhìn xuống phía dưới.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi cậu đã nhắm mắt lại không khóc nổi nữa.
Bởi vì cậu phát hiện mình sai rồi, cậu căn bản không có tiếp nhận hắn hoàn toàn. Nhiều nhất mới chỉ có quy đầu đâm vào mà thôi.
Đúng là đáng sợ quá... Nếu hắn thật sự đâm hết vào thì cậu sẽ chết mất. Thật sự sẽ chết mất!
Bạc Trường Minh cũng nhìn thấy cái liếc mắt của cậu, hắn thấy Diệp Lưu Ca lo lắng, lông mi không ngừng run rẩy. Bạc Trường Minh hôn nhẹ lên khoé mắt ửng đỏ của cậu, cố ý nói lung tung: "Bé cưng, muốn nhìn xem mình chảy nước dâm ít hay nhiều à?"
Diệp Lưu Ca:...
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng đúng thật trong đầu cậu đang xuất hiện hình ảnh... Bên dưới cậu ướt đẫm, lỗ dâm bị căng ra gần như trong suốt, bọc lấy... khụ khụ.
Bạc Trường Minh còn chưa nói xong: "Những cái màu trắng đó là tinh dịch của em đấy. Chẳng qua đợi lát nữa thì thứ chảy ra sẽ là tinh dịch của tôi..."
Diệp Lưu Ca:...
"Bé cưng, bên trong em vừa chặt vừa nóng, cắn chặt tôi rất sướng. Lỗ dâm của em chặt như thể bị căng thành hình dạng quy đầu của tôi vậy..."
Diệp Lưu Ca không muốn nghe những lời bậy bạ của hắn, cậu không chịu được nữa: "Không, không được nói bậy..."
Nhưng lỗ thịt của cậu lại bởi vì kích thích của những lời này mà co rút vài cái.
Bạc Trường Minh bị cậu mút đến rên ra tiếng, lại hôn khoé mắt cậu một cái: "Không còn lo lắng đến vậy đúng không?"
Diệp Lưu Ca ngẩn người.
Đúng thật là sau khi nghe ảnh đế nói xong, trong lòng cậu chỉ cảm thấy xấu hổ và tức giận.
Diệp Lưu Ca không khỏi ngượng ngùng.
Vì sao cậu lại cảm thấy ảnh đế Bạc không có liêm sỉ chứ? Rõ ràng ảnh đế người ta vì muốn giúp cậu điều chỉnh cảm xúc, vì muốn tốt cho cậu mà.
Diệp Lưu Ca ngẫm nghĩ, cẩn thận xin lỗi: "Xin, xin lỗi anh."
Cậu hơi nâng chân dùng gót chân nhẹ nhàng cọ cọ sau lưng Bạc Trường Minh: "Anh, anh vào đi. Không sao cả, anh nới lỏng rất tốt."
Hiếm khi Bạc Trường Minh thấy cạn lời một chút. Hắn cọ cọ chóp mũi mình lên chóp mũi Diệp Lưu Ca, dịu dàng nói: "Vì sao em lại ngoan như thế hả."
Ngoan đến mức hắn không đành lòng, đành nói thật: "Chủ yếu là tôi muốn nói thôi... Vì sau khi em nghe xong lỗ dâm sẽ siết chặt lại làm tôi rất sướng."
Diệp Lưu Ca quay đầu đi, lộ ra vành tai hồng hồng. Tuy cậu không quá quen khi nghe những lời này, nhưng sau khi tiếp nhận giả thiết ảnh đế vì tốt cho cậu rồi, Diệp Lưu Ca cũng miễn cưỡng nói thật một chút: "Tuy tôi rất sợ, nhưng.. nhưng tôi cũng muốn. Bên trong..rất ngứa..."
Bạc Trường Minh nghe cậu nói vậy, hô hấp như sắp bùng cháy. Hắn hôn môi, vuốt ve Diệp Lưu Ca loạn xạ, eo dùng sức: "Ngoan, ngoan nào bé cưng. Tôi cho em, cho em hết..."
Dù vậy hắn cũng không thể trực tiếp đâm vào. Bạc Trường Minh chỉ có thể đẩy vào thêm một chút, sau đó bắt đầu chậm rãi đâm vào rút ra. Hy vọng là dùng cách này thì sẽ khiến Diệp Lưu Ca có thể nhanh chóng tiếp nhận hắn đi vào.
Diệp Lưu Ca vẫn luôn nhắm chặt mắt, cảm giác bản thân bị đâm không ngừng xóc nảy.. Nhưng cậu cũng thấy như vậy rất tốt. Sau khi cảm giác khó chịu lúc đầu qua rồi thì cậu đã hoàn toàn thích ứng với tiết tấu như vậy.
Cậu còn cảm thấy làm tình như này không tệ chút nào, cho dù ảnh đế Bạc thật sự giữ được lâu thì cậu cũng có thể kiên trì thêm một chút.
Bạc Trường Minh vẫn luôn quan sát biểu cảm của Diệp Lưu Ca. Hắn đã nhìn thấy dáng vẻ sung sướng vì khoái cảm của cậu nên hắn biết hiện tại cậu đang không có cảm giác gì.
Điều này làm cho Bạc Trường Minh thấy hơi thất bại, nhưng hắn lại không thể sốt ruột...
Hắn thử đâm sâu vào phía trước một chút, từng chút từng chút đâm vào. Cuối cùng hắn lần nữa chạm đến điểm G nhạy cảm, khiến Diệp Lưu Ca không phòng bị rên ra một tiếng ngắn ngủi: "A..."
Giờ phút này hắn mới nhận ra bản thân ngu ngốc. Không có cảm giác không phải vì làm tình như vậy, mà là...
Bạc Trường Minh nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu: "Tôi tìm đúng chỗ rồi, phải không em?"
Hắn nói xong liền canh đúng nơi đó mà đè ép. Mỗi lần đâm vào rút ra đều hung hăng đâm vào nơi đó, còn cố ý đặt quy đầu trên điểm G mà cọ xát.
Khoái cảm mạnh mẽ đánh úp lại khác hẳn với lúc bị ngón tay đâm chọc vào. Lúc bị ngón tay đâm vào đó, Diệp Lưu Ca cảm thấy bản thân còn có đường sống, nhưng bây giờ điểm G của cậu bị chặn đến kín kẽ, căn bản không cho phép cậu trốn tránh dù chỉ một chút.
Cậu không nhịn được hơi ưỡn cong eo, rên rỉ: "A ức... chậm, chậm một chút... ưm..."
———
Từ chương này trở đi là toàn hơn 3k5 chữ 🤧
Edit H đúng là khó vãi chưởng, còn khó hơn viết H nữa. Lúc viết H tui viết sao viết, còn edit thì phải cố giữ nguyên theo ý tác giả. Nhiều cái bí từ không biết nên edit như nào cho hợp luôn 🥹