Edit: Mưa———
Diệp Lưu Ca kế thừa hết ưu điểm vẻ ngoài của cha mẹ, từ nhỏ đã xinh đẹp như bé gái. Nhưng những đứa bé lớn lên trong gia đình không hạnh phúc đều hiểu chuyện rất sớm, vì thế dù mới 4 tuổi nhưng cậu đã có thể ghi nhớ nhiều chuyện.
Cậu biết cậu không thể đi theo bọn buôn người, nhưng cậu nhỏ bé như vậy làm sao có thể thoát khỏi những người đó. Cậu bị đám người đó bịt kín miệng, dù có người qua đường ở xung quanh nhưng bọn họ nói họ là phụ huynh của cậu nên những người qua đường kia cũng không thể làm gì.
Ngày đó tài xế của nhà họ Bạc đưa Bạc Trường Minh đi học, trên đường bị kẹt xe nên đã hơi muộn. Trước cổng trường là đường đi bộ, đợi ở đây cũng phí thời gian vì dù sao cũng không thể ngừng xe trước trường được. Thế nên Bạc Trường Minh xuống xe ở ngã rẽ, định đi bộ vào.
Chỉ cách có mấy chục bước, Bạc Trường Minh lại rất đáng tin cho nên không ai ngờ được lại xảy ra chuyện ở đây.
Bạc Trường Minh nhận ra đám người muốn mang Diệp Lưu Ca đi rất kỳ lạ, hắn đuổi theo muốn hỏi rõ, lại bị đám buôn người bắt đi luôn. Đồng hồ có thể định vị trên người hắn cũng bị đám buôn người ném mất.
Hai người bị mang tới một căn nhà hoang, trong đó còn có bảy tám đứa trẻ tầm tám chín tuổi. Nhưng đứa trẻ đó không phải đang khóc thì cũng đang quậy, chỉ có Bạc Trường Minh ôm Diệp Lưu Ca an ủi cậu, yên lặng tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Hắn rất nhanh phát hiện trong góc tường cũ có một cái lỗ chó, nhưng cũng rất nhỏ, chỉ có Diệp Lưu Ca có thể chui qua.
Nhưng Diệp Lưu Ca mới 4 tuổi, cậu cũng không biết rõ hoàn cảnh xung quanh. Thậm chí còn có khả năng gặp được đám buôn người khác nữa.
Nhưng mà đây là cơ hội chạy trốn duy nhất của bọn họ, Bạc Trường Minh nghe lén bọn buôn người nói rằng ngày mai những đứa lớn một chút sẽ bị chặt tay, bẻ chân, ép đi xin ăn. Còn Diệp Lưu Ca xinh đẹp như vậy bọn gã sẽ đem bán cho những người có ham mê đặc biệt.
Thế nên tối đó, hắn dặn dò Diệp Lưu Ca rất kỹ lưỡng, dặn cậu nên làm thế nào, đi đâu để gọi điện thoại báo án, làm sao để tìm chú cảnh sát, rồi làm sao mới có thể quay lại cứu người,...
Diệp Lưu Ca vùi vào lòng Bạc Trường Minh: "Khi đó anh bảo em gọi anh là anh trai, với cả trước khi chạy trốn anh đã nói một câu với em.. Rằng nếu thật sự không thể quay lại thì cứ đảm bảo an toàn cho bản thân là được, cho dù không quay lại cũng không sao cả."
Cậu ngẩng đầu lên cười với Bạc Trường Minh một cái: "Cũng may em đã tìm được đường quay lại. Nhưng anh ơi, em xin lỗi. Thật sự rất xin lỗi anh."
Thời gian cậu tìm người cứu viện kéo quá dài, đám buôn người phát hiện thiếu mất một đứa trẻ, lập tức hù doạ, cưỡng ép đám trẻ ở lại bắt bọn chúng nói rõ đã xảy ra chuyện gì.
Bọn trẻ con làm sao chịu được những cái này, thế là bọn nó mặc kệ có phải Bạc Trường Minh có ý tốt hay không? Có thể sẽ cứu được bọn nó ra hay không? Bọn nó ồn ào chỉ Bạc Trường Minh, bảo hắn đã thả người chạy mất. Những gã buôn người điên lên bắt đầu đánh đập Bạc Trường Minh.
Cũng may nhà họ Bạc rất có thế lực, cho nên sau khi nhận được thông báo đã phối hợp với cảnh sát cứu đám trẻ ra. Nhưng lúc đó Diệp Lưu Ca cũng không gặp được Bạc Trường Minh, bởi vì hắn được đưa đi cấp cứu ngay lập tức.
Hốc mắt Diệp Lưu Ca đỏ lên: "Anh ơi, em vẫn luôn nhớ rõ anh, vẫn luôn muốn gặp anh, muốn cảm ơn anh. Nhưng em không tìm thấy anh, không biết làm sao mới có thể tìm được anh."
Cha mẹ cậu bị bắt giữ vì vứt bỏ cậu, thân thích hai bên cũng không có ai đồng ý nhận nuôi nên cuối cùng Diệp Lưu Ca bị đưa đến viện phúc lợi: "Em quá nhỏ nên không thể làm được gì hết. Em có nhờ người chuyển lời cảm ơn nhưng em không biết anh có nhận được không. Bọn họ nói anh bị thương rất nặng... Cũng may sau này em đã thấy được anh trên TV. Anh ơi, xin lỗi anh rất nhiều. Nhiều năm như vậy em mới tìm được anh, gặp anh, mới có thể nói lời cảm ơn với anh."
Bạc Trường Minh ôm chặt cơ thể mảnh khảnh của Diệp Lưu Ca: "Hoá ra là em. Anh nhớ rõ em, nhớ rất rõ."
Nhưng đúng thật là hắn không nhớ rõ tên Diệp Lưu Ca, hắn chỉ nhớ rõ bản thân đã cứu được một bé trai xinh đẹp, cũng nhớ rõ cảnh sát bày tỏ sự biết ơn với hắn.
Cảnh sát cũng nhắc tới chuyện bé trai kia muốn gặp mặt hắn để cảm ơn. Nhưng đám buôn người đánh đập rất tàn nhẫn, hắn suýt chút nữa đã bị đánh chết rồi. Sau đó cũng phải dưỡng nhiều năm mới tốt lại. Hắn không muốn đứa bé kia tự trách nên mới từ chối gặp mặt đối phương.
Đợi sau khi hắn đã khoẻ hẳn rồi, cũng muốn đi gặp đứa bé kia. Nhưng mấy năm qua cha mẹ hắn vì hắn mà phân tâm quá nhiều, bạn hợp tác lại đột nhiên phản bội khiến việc kinh doanh trong nhà lập tức suy sụp, còn mắc nợ bên ngoài rất nhiều.
Thật ra lúc đầu hắn ra mắt cũng không phải vì thích công việc này. Chẳng qua vì tham gia vào giới giải trí dễ kiếm được nhiều tiền, có thể giúp trong nhà trả nợ.
Vì thế hắn lại không thể đi gặp Diệp Lưu Ca.
Mà đợi đến khi hắn giải quyết xong nợ nần trong nhà, tích luỹ được tài sản riêng, cha mẹ hắn cũng lần nữa Đông Sơn tái khởi thì đã mười mấy năm trôi qua rồi. Bạc Trường Minh cảm thấy chưa chắc đứa bé kia có thể nhớ rõ hắn cho nên cũng buông chuyện này xuống.
Nhưng Diệp Lưu Ca vẫn luôn nhớ rõ hắn, vẫn luôn nhìn chăm chú vào hắn, nhận ra điều này khiến cảm xúc trong lòng Bạc Trường Minh cứ cuộn lên, hắn cúi đầu khẽ hôn trán cậu: "Đúng là bé ngoan."
Chẳng qua Bạc Trường Minh cũng không giải thích những biến cố xảy ra trong thời gian đó cho Diệp Lưu Ca nghe, chỉ vui đùa nói: "Anh nhớ rõ năm đó đã từng nói em lớn lên xinh đẹp như vậy, anh cứu em thì sau này em phải làm vợ anh đúng không."
Đúng là hắn đã từng nói vậy. Lúc ấy cũng vì an ủi Diệp Lưu Ca đang lo lắng nên mới trêu ghẹo cậu một chút. Nhưng ai ngờ mười mấy năm sau chuyện này lại thành thật đâu?
Diệp Lưu Ca đỏ mặt: "Lúc ấy em đã nói với anh em là con trai."
Bạc Trường Minh đan mười ngón tay với cậu: "Cho nên em sẽ là bạn trai của anh."
Diệp Lưu Ca rúc cả người vào lồng ngực đối phương: "Anh ơi, bây giờ em thấy mình rất hạnh phúc. Em vẫn luôn sợ anh sẽ trách em, em nghĩ rằng anh không gặp em là vì không muốn gặp em. Em nghĩ cũng không dám nghĩ mình có thể ở bên anh."
Cậu lại nói: "Bây giờ em có thể đồng ý với anh không? Em muốn ngay bây giờ được ở bên anh."
Nhưng Bạc Trường Minh lại lạnh lùng vô cùng: "Không được."
Diệp Lưu Ca cọ cọ trong ngực hắn như mèo, làm nũng hỏi hắn: "Vì sao vậy anh ơi? Không phải chúng ta đều thích nhau à, vì sao chúng ta không thể ở bên nhau?"
Bởi vì anh sợ em chỉ vì biết ơn mới đồng ý ở bên anh. Hơn nữa anh còn có rất nhiều chuyện muốn làm cho em, để em thật sự yêu anh.
Nhưng hắn biết nếu hắn nói vậy, Diệp Lưu Ca sẽ phản bác hắn. Cậu sẽ nói bản thân phân biệt được gì là ân tình và gì là tình yêu. Cậu sẽ nói bản thân không cần những vật phù phiếm đó.
Nhưng hắn muốn tặng những cái đó cho bạn nhỏ của hắn, muốn để cho bạn nhỏ hưởng thụ sự vui vẻ của tình yêu.
Bởi vậy hắn lại trêu Diệp Lưu Ca: "Bây giờ em đồng ý với anh rồi anh sẽ muốn chịch em tiếp đấy. Còn sẽ chơi em rất quá đáng, quá đáng hơn cả trong ảo cảnh nữa."
Quả nhiên Diệp Lưu Ca rụt cả người lại trốn.
Không phải cậu sợ làm tình với Bạc Trường Minh. Mà là... nói không chừng cậu với Bạc Trường Minh sẽ bị cái hệ thống kia bắt vào ảo cảnh nhiều lần nữa. Làm trong đó, làm ngoài đời.. cậu thấy bản thân mình chắc chắn không chịu nổi đâu.
Hơn nữa người dùng sức vẫn luôn là ảnh đế á. Năm đó hắn vì cậu mà bị thương nặng như vậy, tình dục quá độ cũng không tốt đâu đúng không?
Nghĩ vậy, Diệp Lưu Ca gật gật đầu: "Anh ơi, vậy.. em sẽ tranh thủ, không để anh theo đuổi lâu đâu."
Cậu nói vậy đổi lại một tiếng cười khẽ của Bạc Trường Minh. Sau đó hai người cứ ôm nhau như vậy, cùng tiến vào giấc mơ ngọt ngào.
...
Trong vòng nửa năm sau đó, Bạc Trường Minh thật sự bắt đầu theo đuổi Diệp Lưu Ca. Hắn cũng không làm gì lộ liễu, cũng không có cho cậu tài nguyên gì.
Không phải hắn không muốn, tuy rằng trong giới giải trí có người nâng thì sẽ hot, nhưng cậu vẫn muốn từng bước đi lên. Cậu muốn tìm được cơ hội phù hợp, chứ không phải toàn bộ điện ảnh hay quảng cáo đều là hàng xịn. Làm vậy ngược lại rất dễ bị chửi tài không xứng vị.
Bạc Trường Minh cũng suy nghĩ vì Diệp Lưu Ca nên hiển nhiên hắn sẽ không làm chuyện như vậy.
Nhưng hắn lại làm không ít chuyện khác. Hai người vẫn chưa yêu đương chính thức nhưng lại thường xuyên hẹn hò.
Bình thường Bạc Trường Minh sẽ tới tìm Diệp Lưu Ca, hiện tại hắn đã không cần lộ mặt thường xuyên để duy trì nhiệt độ nữa. Ngược lại Diệp Lưu Ca còn bận hơn so với hắn, thế nên Bạc Trường Minh chỉ có thể tận dụng mọi cơ hội để có thể ở bên cạnh Diệp Lưu Ca.
Hơn nữa nhà tân hôn hắn cũng đã chuẩn bị sẵn.
Có lần Diệp Lưu Ca xem tạp chí, thấy một cái biệt thự ven sông. Cậu rất thích nơi đó, thích vườn hoa bên ngoài biệt thự, thích cá koi trong hồ. Cậu còn thích con đường mòn rải đầy đá cuội cùng với bãi cỏ xinh đẹp xanh tươi.
Cậu còn chưa nói gì, Bạc Trường Minh nhìn ra cậu thích liền nghĩ cách mua nó. Hai người còn cùng nhau thiết kế cách trang trí trong nhà.
Bọn họ sẽ không có con nên cũng không cần phòng cho trẻ. Nhưng hai người đều thích xem phim và tập thể hình, cho nên chắc chắn phải có phòng chiếu phim và phòng tập thể thao. Đàn ông thường không giỏi nấu ăn lắm nhưng hai người là ngôi sao, có yêu cầu khá cao trong chuyện ăn uống nên phòng bếp cũng phải làm cho thật tốt, sau đó làm tìm một dì giúp việc vừa ý...
Rấ nhiều chuyện phải làm, tuy rằng đều là những thứ vụn vặt nhưng hai người làm rất vui vẻ.
Mà quan hệ của bọn họ đương nhiên không thể giấu được paparazzi. Hai người họ cũng không có ý định giấu diếm, thế nên sau khi bị bóc ra, Bạc Trường Minh trực tiếp đăng bài: [Đang cố gắng theo đuổi.]
Diệp Lưu Ca cũng trả lời lại rất đơn giản: [Em là của anh.]
Tuy cậu nghe lời anh trai, tạm thời vẫn chưa xác định quan hệ. Nhưng Diệp Lưu Ca cảm thấy cậu đã thuộc về đối phương rồi.
Đương nhiên, anh trai cũng là của cậu!
Mà thân phận hai người cách xa như vậy, yêu nhau không thể tránh được có người nói năng khó nghe. Chẳng qua Bạc Trường Minh và Diệp Lưu Ca đều đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi nên suy nghĩ cũng rất mạnh mẽ. Hai người cũng chẳng quan tâm những lời đồn đãi vớ vẩn đó.
Huống hồ người chúc phúc bọn họ còn nhiều hơn. Đặc biệt là fan CP, đúng là vui hơn tết.
Diệp Lưu Ca cầm điện thoại xem phúc lợi bên trong siêu thoại phát như được mùa, sợ hãi rùng mình một cái, vô thức đặt tay lên eo.
Bây giờ cậu cảm thấy Bạc Trường Minh đúng là anh minh thần võ. Bởi vì nửa năm này cứ hai ba ngày là hai người bị hệ thống nắm đầu vào ảo cảnh, diễn đủ loại cốt truyện mất liêm sỉ...
Bạc Trường Minh cũng thật sự quản lý. Gì mà luyến đồng, buôn người,.. những cốt truyện trái pháp luật đó hắn quản hết.
Nhưng hắn cũng không quản lý hoàn toàn!
Tóm lại, trước giờ Diệp Lưu Ca không hề biết làm tình còn có nhiều tư thế đa dạng như vậy. Không hiểu nổi mấy cô gái nhỏ đó rốt cuộc là đã đi đâu, đã xem cái gì mới có thể viết ra những cái đó. Có nhiều lúc cậu cảm thấy nếu không phải hệ thống thêm buff cho cậu thì cậu căn bản không làm được những động tác đó!!!
Giống như có một lần trong ảo cảnh cổ trang, cậu trần truồng bị lụa đỏ cột trên xà nhà, người cứ lắc lư như đang chơi xích đu. Sau đó cứ vậy mà bị chịch hết lần này tới lần khác.
Lúc ấy cậu thật sự rất sợ, sợ bản thân không cẩn thận giật đứt mất cái chày của Bạc Trường Minh, khiến đối phương có bóng ma tâm lý cả đời.
Cũng may sau đó mọi thứ đều thuận lợi!
Nhận ra bản thân đang suy nghĩ cái gì, Diệp Lưu Ca vội vàng ngừng lại. Sau đó vô thức chọt chọt điện thoại, lỡ tay chọt vào một quyển fanfic người lớn: <Ngài ảnh đế và vợ nhỏ mèo yêu của hắn>
Diệp Lưu Ca:...
Cho nên sau song tính thì giờ cậu còn không phải người luôn hả?!
Chẳng qua nửa năm này cậu cũng coi như được mở mang tầm mắt rồi, bởi vậy không hề có chút tâm lý tò mò cái mới chút nào, cũng không có tính trả lời gì. Cậu định tắt điện thoại, nên làm gì thì đi làm đó thôi.
Nhưng cậu vừa mới đứng lên thì cảm giác không trọng lực lại truyền đến. Sau đó cậu thấy mình mặc một bộ quần áo lỏng lẻo nằm trên giường lớn, xung quanh là ánh đèn, camera, đạo diễn và một loạt nhân viên công tác đang đứng. Mà trên người cậu là Bạc Trường Minh với áo sơ mị bị mở ra, quần cũng rối loạn.
Trên người hai người còn đắp một cái chăn. Thật ra cũng chỉ đắp đến eo mà thôi, chỗ nên lộ cũng đã lộ hết.
Tình huống gì đây?
Mặc kệ tình huống gì, hai người nhìn nhau một cái. Diệp Lưu Ca thấy eo mình sắp toang rồi, mà trong mắt Bạc Trường Minh lại lộ ra biểu cảm sung sướng.
May mà còn có chuyện này để hắn có thể có được Diệp Lưu Ca. Bằng không hắn cũng không biết bản thân hắn có thể nhịn lâu vậy không.
Giọng nam xui xẻo bám riết không tha kia lại vang lên trong đầu hai người lần nữa: [ Từ lúc Diệp Lưu Ca và Bạc Trường Minh xác nhận quan hệ, cậu vẫn muốn thẳng thắn với ảnh đế một chuyện. Nhưng ảnh đế bận như vậy, cơ hội để hai người gặp mặt nhau cũng không nhiều. Thậm chí có nhiều lần chỉ vội vàng gặp nhau một chút rồi lại tách ra. Chuyện này lại rất quan trọng với cậu, bởi vậy cậu suy nghĩ rất lâu cũng không có can đảm nói ra.]
Diệp Lưu Ca:...
Cậu rất muốn chửi thể nhưng xung quanh đang có người... Tuy rằng những người này đều do hệ thống biến ra, nhưng bọn họ quá chân thật, cậu không thể không lo.
Quan trọng là ngay lúc này đạo diễn còn hô cắt, sau đó nói: "Diệp tử à, cậu quên thoại hả? Tôi cũng biết diễn cảnh tình cảm mãnh liệt rất khó quay nên đã cố gắng thanh tràng* rồi. Với cả thầy Bạc cũng là bạn trai của cậu mà, cậu cứ xem như bọn tôi không tồn tại đi, được không?"
Diệp Lưu Ca:...
Thoại gì?! Cậu không biết gì hết a a a!!
Diệp Lưu Ca chỉ có thể nói: "Xin lỗi đạo diễn. Cho tôi năm phút tôi chắc chắn sẽ học thuộc thoại!"
Đạo diễn cũng không làm khó Diệp Lưu Ca. Dù sao bản thân ông cũng không phải đạo diễn nổi tiếng gì, mà đây cũng là lần đầu tiên Bạc Trường Minh diễn cảnh thân mật sau khi ra mắt, điều này có thể kéo không ít fame cho ông đó, ông có thể không cung phụng hắn và bạn trai nhỏ của hắn được sao.
Thế là Diệp Lưu Ca khoác một cái áo tắm dài đứng dậy, ngồi một bên vừa xem kịch bản vừa chất vấn hệ thống trong lòng: "Lần này lại sao đây?"
Có vẻ hệ thống cũng hơi chột dạ, nó cố gắng lời ít ý nhiều nói: [Tóm lại là yêu cầu hai người các cậu làm trước camera một lần.]
———
*Thanh tràng: sàng lọc nhân viên công tác khỏi trường quay khi cần quay những cảnh nóng hoặc 18+