Hôm chủ nhật, đoàn phim cho Phương Tri Hành và Chung Tư Viễn nghỉ nửa ngày, bọn họ hẹn gặp Nam Nhạn tại một nhà sách ở phía nam thành phố, tên là Linh Toái Hồi Âm.
(Linh Toái Hồi Âm: Theo ý mình hiểu thì là Những câu trả lời/hồi âm vụn vặt, mà không biết dịch sao cho hay nên để Hán Việt luôn)
Nơi hẹn là do Nam Nhạn chọn, nghe nói hai năm trước, sau khi quay về từ chuyến du lịch đến một đất nước nào đó ở nam bán cầu Nam Nhạn bèn đầu tư vào nhà sách này, coi như là một nửa ông chủ. Nhà sách theo chế độ hội viên, cửa nhà sách độc lập được che giấu rất tốt, bên trong có phòng cách âm, rất phù hợp để trò chuyện.
Bởi vì đối phương đã đưa ra yêu cầu rất rõ ràng, chỉ gặp hai nhân vật chính.
Tối qua Phương Tri Hành dè dặt gửi cho Chung Tư Viễn một tin nhắn, trước khi gửi còn xoắn xuýt về vấn đề xưng hô hết cả nửa tiếng.
Những xưng hô thân mật ngày trước chắc chắn không thể gọi, nếu gọi “thầy Chung” theo đoàn phim thì cậu lại không thể gọi ra khỏi miệng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định bỏ qua xưng hô luôn!
Phương Tri Hành: “Nè, ngày mai anh đi bằng gì?”
Đây là tin nhắn đầu tiên của hai người bọn họ sau khi thêm bạn tốt, Phương Tri Hành rất sợ Chung Tư Viễn không thèm đếm xỉa gì đến mình, gửi xong giống như bịt tai trộm chuông chuồn vội đi tắm rửa, sau khi quay lại thì nhìn thấy tin nhắn trả lời của Chung Tư Viễn.
“Lái xe đi.”
Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng.
Phương Tri Hành gãi tóc, có phải cậu không biết là lái xe đi đâu? Quan trọng là, bọn họ đi chung hay là tách ra đi riêng ấy kìa?
Cậu cắn đầu ngón tay, soạn tin nhắn: “Tôi đi chung với anh được không?”
Suy nghĩ một lát lại xóa đi, hình như có hơi nịnh hót.
Cậu soạn lại một tin khác: “Chúng ta đi chung à?”
Lại xóa, sợ Chung Tư Viễn trả lời cậu là “Thân ai nấy lo”, vậy mất mặt lắm.
Suy xét cả buổi, mới dám gửi một tin nhắn đi: “Anh tự lái à?”
Như vậy cũng tàm tạm rồi, nếu Chung Tư Viễn nói “Phải”, thì cậu vẫn còn đường lui.
Nhưng tin nhắn trả lời của Chung Tư Viễn lại làm người ta không hiểu nổi.
Z: “?”
…. Dấu hỏi chấm là có ý gì chứ?
Phương Tri Hành còn nhiều dấu hỏi chấm hơn đây, rốt cục thì mấy người này sao vậy chứ, đến trao đổi mà cũng vất vả vầy nè!
Phương Tri Hành: “Hả?”
Z: “Cậu không đi à?”
Phương Tri Hành thật sự rất muốn té xỉu, không dám dây dưa thêm nữa: “Anh dẫn tôi đi chung nhé!”
Ngày hôm sau lúc kết thúc công việc, Phương Tri Hành bảo Chung Tư Viễn đợi cậu một lát để cậu quay về phòng nghỉ lấy ít đồ.
Chung Tư Viễn đeo kính đen lên: “Tới bãi đậu xe tìm tôi.”
Lần đầu tiên gặp mặt mà đi tay không thì không hay cho lắm, xách rượu và thuốc lá thì hơi khó coi, hơn nữa Nam Nhạn là nhà văn, người làm nghệ thuật chắc sẽ thích hoa cỏ. Ngày hôm qua sau khi kết thúc công việc, Phương Tri Hành tới chợ hoa và chim chọn được hai chậu hoa cát tường, một chậu màu hồng nhạt, một chậu màu trắng thuần, lúc này hoa nở vừa đẹp, làm người ta nhìn thích cực kỳ.
Cậu ôm hai chậu hoa tới bãi đậu xe, 1 giờ chiều mặt trời nóng hừng hực, chiếu xuống làm người ta chẳng mở nổi mắt.
Chung Tư Viễn ngồi trong xe ấn còi với cậu.
Phương Tri Hành theo tiếng còi lần theo tìm đến chiếc Land Rover màu đen, sợ người ta đợi lâu sốt ruột, bèn nhào tới như chim nhạn.
Một tay Chung Tư Viễn đỡ vô lăng, đôi mắt dưới kính đen di chuyển theo bóng dáng của Phương Tri Hành, nhìn cậu mở cửa đặt hoa ở phía sau xe, rồi cả người mang hơi nóng chui tọt vào ghế phó lái.
Chờ cậu thắt chặt dây an toàn, Chung Tư Viễn mới chậm rãi lăn bánh xe: “Trong hộp chứa đồ có khăn ướt.”
“Cảm ơn.” Phương Tri Hành lấy khăn ướt ra lau mồ hôi, hai gò má nóng đến mức đỏ bừng.
Mấy phút sau nhiệt độ trên người hạ xuống, khoang xe yên tĩnh, ngoài lần trước Chung Tư Viễn dạy cậu đánh đàn tìm cảm giác ra, thì đây là lần đầu tiên bọn họ ở chung một chỗ trong tình huống hoàn toàn không có người ngoài như thế này.
Ngày cậu uống say có như thế hay không thì cậu không biết… dù sao thì cậu cũng chẳng nhớ gì.
Trước đây lúc bọn họ còn ở bên nhau, Phương Tri Hành nói khá nhiều, cậu cứ thích trêu chọc Chung Tư Viễn, mỗi lần nhìn thấy anh bị mình trêu đến mức không thể chịu đựng được nữa, nhưng vẫn cố kiềm chế vẻ mặt không giơ chân lên đạp cậu thì lại cảm thấy rất thú vị.
Lúc đó chưa bao giờ cậu nghĩ, sau này sẽ có một ngày, cậu và Chung Tư Viễn ở bên cạnh nhau, nhưng lại không biết phải nói gì để phá vỡ sự im lặng.
Có lẽ Chung Tư Viễn cũng hơi mất tự nhiên, anh bấm mở nhạc trong xe lên.
Âm nhạc nhẹ nhàng vỗ về thần kinh, lại còn là buổi chiều nữa, nên Phương Tri Hành chẳng mấy chốc đã cảm thấy buồn ngủ.
Cậu mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ cậu đã quay về mùa thu mấy năm trước, khi đó bọn họ vẫn chưa hẹn hò, Chung Tư Viễn cũng rất lạnh lùng với cậu.
Cuối mùa thu ở Hàn Quốc lạnh khủng khiếp, một đêm nọ trời mưa to nhiệt độ giảm mạnh, Phương Tri Hành không chịu ngủ một mình, cứ quấn lấy Chung Tư Viễn đòi sưởi ấm cho nhau.
Từ trước đến giờ Chung Tư Viễn chưa bao giờ ngủ cùng giường với người khác, phản ứng đầu tiên của anh tất nhiên là từ chối, anh ném túi nước nóng cho Phương Tri Hành, đuổi cậu về giường của chính mình, rồi còn ra lệnh cưỡng chế không cho cậu lăn qua lộn lại nữa.
Sau đó lạnh lùng vô tình nằm ngủ một mình.
Ngày hôm sau, Chung Tư Viễn thức dậy đúng giờ, lúc dậy thấy Phương Tri Hành vẫn đang nằm ủ trong chăn ngủ say như chết.
Anh làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, không giống như Phương Tri Hành, ba cái đồng hồ báo thức cũng chẳng thể gọi cậu thức dậy nổi, mỗi ngày đều bám lỳ trên giường đợi anh tới gọi.
Hôm đó cũng không ngoại lệ, Chung Tư Viễn đánh răng rửa mặt xong đi tới gọi cậu dậy, gọi mấy lần mà chẳng có động tĩnh gì, thế là anh bèn kéo chăn xuống nhìn thử, thấy mặt mũi Phương Tri Hành ửng đỏ, trên mặt còn toàn là mồ hôi.
Anh sờ trán Phương Tri Hành, nóng đến bỏng tay.
Lại thò tay vào trong chăn, thì thấy cậu đã rụt lại thành một cục trông cực kỳ đáng thương.
Chung Tư Viễn thật sự không biết cậu lại lạnh đến như vậy.
Lương tâm có hơi áy náy, anh vội vàng đi tìm nhiệt kế đo thân nhiệt cho Phương Tri Hành, rồi lại làm thêm một cái túi nước ấm khác.
Lúc đo thân nhiệt thì Phương Tri Hành mê man tỉnh dậy, mở mắt ra câu đầu tiên chính là trách móc anh: “Tôi đã nói tôi sợ lạnh muốn ngủ chung rồi, sao anh lại nhẫn tâm vậy chứ!”
Chung Tư Viễn chẳng thể nào vặn lại được, đo nhiệt độ xong bèn đút thuốc hạ sốt cho Phương Tri Hành uống, người kia uống thuốc cũng chẳng có nề nếp chút nào, nhân lúc anh đi gọi điện thoại cậu bèn ngồi dậy.
“Cậu làm gì thế?”
Phương Tri Hành uể oải mặc áo len vào: “Tới phòng tập đó.”
Chung Tư Viễn nhíu mày ấn người lại: “Tôi xin phép giúp cậu rồi, hôm nay nghỉ ngơi ở ký túc xá đi.”
“Nghỉ gì chứ, một ngày không vận động gân cốt tôi sẽ hỏng mất…”
Chung Tư Viễn không cho phép chống cự: “Cậu như vậy mà còn nhúc nhích thì gân cốt mới hỏng đó.”
Anh nhét Phương Tri Hành vào trong chăn, ra lệnh cho cậu đi ngủ.
Phương Tri Hành chẳng chút sức sống mặc người xâu xé, uống thuốc xong đầu óc lại mê man, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Chung Tư Viễn thấy cậu sốt không nhẹ nên cũng xin nghỉ, ở ký túc xá vừa viết bài hát vừa chăm sóc bệnh nhân.
Phương Tri Hành uống thuốc toát mồ hôi, nhưng người vẫn chưa tỉnh táo, bị lạnh cả một buổi tối giờ lại thấy nóng nên đá chăn.
Chung Tư Viễn hết cách, đành phải ngồi bên mép giường trông chừng cậu, lấy công chuộc tội, chủ động lau mồ hôi dịch góc chăn cho Phương Tri Hành.
Lúc bị bệnh tâm hồn con người ta thường rất yếu đuối, Phương Tri Hành cảm nhận được bên giường có bóng người luôn trông chừng cậu không rời, giống như về lại khi còn bé, mỗi lần bị bệnh mẹ sẽ luôn ở bên cạnh cậu.
Cậu coi Chung Tư Viễn thành mẹ mình, nức nở gọi: “Mẹ ơi…”
Tay đang cầm bút của Chung Tư Viễn khựng lại, không nói gì cũng chưa kịp bày tỏ thái độ thì đã nghe Phương Tri Hành nói tiếp một câu: “Khanh Khanh nhớ mẹ lắm.”
Anh từng nghe kể về hoàn cảnh của Phương Tri Hành, hình như lúc mới mười mấy tuổi thì cha mẹ cậu bị tai nạn qua đời.
Sắc mặt người sốt cao hơi nhợt nhạt, đuôi mắt đỏ bừng, mũi hít thở không thông, nên khẽ hé đôi môi không có một chút màu nào ra chậm rãi hít thở.
Chung Tư Viễn mềm lòng.
Anh để đồ trong tay xuống, nhấc chăn lên, Phương Tri Hành ở trong mơ duỗi bàn tay nóng hầm hập ra, níu lấy tay anh.
“Mẹ ơi…”
Gọi mấy tiếng mà chẳng nghe thấy ai trả lời, mắt Phương Tri Hành vẫn nhắm chặt bắt đầu nức nở.
Chung Tư Viễn cảm thấy mình hơi tạo nghiệp.
Anh để mặc Phương Tri Hành xem mình là ảo ảnh trong giấc mơ, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt cậu, thậm chí còn hiếm khi nói ra được một câu an ủi ——
“Khanh Khanh, đừng khóc nữa.”
Lúc Phương Tri Hành mở mắt ra, tấm che nắng không biết đã được hạ xuống từ lúc nào.
Cậu nhìn Chung Tư Viễn, các giác quan trong thoáng chốc vẫn chưa trở lại bình thường, cậu chậm rãi nói: “Sao em lại ngủ thiếp đi vậy…”
Chung Tư Viễn quay đầu qua, kính đen che khuất cơn sóng dữ dưới đáy mắt, anh nghe thấy sự ỷ lại nồng đậm trong giọng nói của Phương Tri Hành.
“Em ngủ bao lâu rồi?”
Chung Tư Viễn ngừng lại một lúc rồi mới trả lời: “Nửa tiếng.”
“Thảo nào.” Phương Tri Hành xoa xoa mi tâm: “Em mơ một giấc mơ thật dài, mơ thấy anh…”
Cậu chợt dừng lại.
Đường cái quen thuộc, ô tô đang chạy, tiếng nhạc dịu nhẹ.
Cậu không phải đang ở Hàn Quốc, cũng chẳng có được Chung Tư Viễn nữa rồi.
Tiếng nói im bặt, nhưng chẳng ảnh hưởng đến khát khao dưới đáy lòng đã bị bại lộ của Phương Tri Hành.
Chung Tư Viễn khẽ nhíu mày, giọng nói của Phương Tri Hành, giấc mơ không thể bật ra khỏi miệng, giống như cây kim đâm vào trong lòng anh.
Phương Tri Hành cắn đầu ngón tay nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngại quá, ngại đến mức làm cậu nổi hết cả da gà.
Chung Tư Viễn sẽ không nghĩ là cậu cố ý nói ra chuyện này đấy chứ.
Phương Tri Hành đẩy tấm che nắng lên, đẩy xong thì ngẩn người, trước khi ngủ hình như cậu đâu có kéo tấm che nắng xuống đâu…
Mẹ kiếp, cmn chia tay nhiều năm như vậy rồi, sao Chung Tư Viễn vẫn tốt thế chứ!
Phương Tri Hành vò đã mẻ lại sứt, chủ động phá vỡ bầu không khí ngày càng kì lạ này: “Đi gặp Nam Nhạn anh có mang theo quà gì không, tôi mua hai chậu hoa.”
Sắc mặt Chung Tư Viễn hơi nguôi giận: “Ừm.”
Cách thấy sang bắt quàng làm họ của Phương Tri Hành chẳng thông minh chút nào, chuyện cậu nghĩ tới chẳng nhẽ Chung Tư Viễn lại không nghĩ ra ư? Tìm bừa một cái cớ để xoa dịu sự lúng túng mà thôi.
May mà cũng đã đến nơi, hai người một trước một sau xuống xe.
Sợ bị nhận ra ở nơi công cộng, Chung Tư Viễn đội mũ đeo khẩu trang, anh mở cốp sau xe lấy quà đã chuẩn bị từ trước ra, là bốn kiệt tác lớn phiên bản giới hạn mà anh nhờ người mua hộ. Hai hộp lớn, một Trung một Tây, anh tiện tay cầm hộp bên trên lên.
Gara dưới tầng hầm phải đi thang máy, trong gương có bóng ngược của bọn họ, Phương Tri Hành bưng một chậu cát tường màu hồng nhạt, tóc của cậu hơi dài, lúc đứng ngay ngắn trông rất ngoan ngoãn.
Thang máy mở rộng, nối thẳng lên Linh Toái Hồi Âm.
Nhà sách rất yên tĩnh, màu sắc tổng thể thiên về gam màu tối, chỉ có một chiếc đèn bảo vệ mắt được bật ở trên bàn. Bước vào trong giống như hòa mình vào đêm tối, có một loại cảm giác an toàn rất bí ẩn, khách bên trong không nhiều, chỉ có mấy người đang tập trung tinh thần đọc sách, nghiễm nhiên đã hòa mình vào một thế giới khác.
Sau khi xác nhận thân phận, nhân viên trong cửa hàng dẫn hai người tới phòng nói chuyện ở cuối nhà sách.
Chung Tư Viễn đứng ở cửa tháo khẩu trang và mũ xuống.
Cửa mở ra, trong bóng tối chợt xuất hiện một khe hở, ánh sáng chói mắt trong phòng nói chuyện bị lọt ra ngoài.
Phương Tri Hành híp mắt lại, nhẹ nhàng nghiêng đầu đi.
Chung Tư Viễn dứt khoát đẩy cánh cửa ra, phòng nói chuyện rất sâu, trang trí theo phong cách cổ xưa, bày đầy sách và thực vật xanh biếc, còn có thêm mấy bức bình phong chia ra từng không gian bí mật.
Bọn họ gặp được Nam Nhạn ở phía trong cùng.
Sau tấm bình phong điêu khắc là một cái bàn gỗ dài, cùng hai cái sô pha vải, Nam Nhạn đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, trên tai đeo tai nghe không dây.
Anh ta mặc đồ rất thoải mái, tóc cắt ngắn trông đầy sức sống, màu da rất khỏe mạnh, là màu lúa mạch đã bị nhuốm ánh mặt trời. Giây phút này yên tĩnh ngồi ở đó, trên mũi gác một cái kính gọng vàng, vừa văn nhã lại vừa ưu tú.
Nghe được tiếng bước chân, Nam Nhạn ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, anh ta lấy kính mắt xuống rồi đứng lên, cong môi lộ ra một nụ cười rất đẹp.
Nam Nhạn giơ tay ra trước: “Chào các cậu.”
Ánh mắt của Phương Tri Hành rơi trên xương cổ tay của anh ta, trên cổ tay của Nam Nhạn đeo một đống chuỗi hạt rất lớn, đủ hình dáng và màu sắc, kết hợp lại với nhau rất chấn động thị giác.
Chú ý tới ánh mắt của cậu, Nam Nhạn mỉm cười gảy trang sức trên cổ tay, giải thích: “Đá nhặt ở khắp mọi nơi, tôi rất thích mấy thứ kỳ lạ.”
Phương Tri Hành sợ mình mạo phạm, nên vội vàng xin lỗi.
Nam Nhạn không để ý mà mỉm cười, lần lượt bắt tay với từng người, Phương Tri Hành và Chung Tư Viễn tặng quà đã mang đến cho Nam Nhạn, anh ta nhận chẳng chút khách sáo, bày tỏ sự yêu thích của mình, sau đó mời bọn họ ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện.
“Uống gì không?” Nam Nhạn cầm máy tính bảng ở trên bàn lên: “Cà phê hay là trà sữa?”
Anh ta cúi đầu chọn thực đơn, để lộ bông tai hình ba ngôi sao bên tai trái. Ngón tay thon dài lướt trên màn hình, Nam Nhạn đưa máy tính bảng tới giữa bọn họ.
Lật cổ tay lên, làn da bên trong cánh tay Nam Nhạn có xăm một hình mặt trời không nhỏ.
Phương Tri Hành rốt cục cũng liên tưởng được nhà văn trẻ trông rất dịu dàng ở trước mắt này với những người làm nghệ thuật.
Sau khi gọi đồ uống xong, Nam Nhạn tắt máy tính, dọn dẹp lại mặt bàn, rồi chậm rãi dựa lưng vào sô pha.
Anh ta bưng ly thủy tinh lên đánh giá một lát, rồi nói: “Mấy năm nay tôi rất ít khi ở trong nước, bình thường cũng chẳng quan tâm đến giới giải trí, vốn không có ý định chuyển thể tác phẩm thành phim, nhưng nói sao nhỉ…. quyển tiểu thuyết《Nhớ nhung》có ý nghĩa rất khác đối với tôi, nên lúc biên kịch Trần tới tìm tôi, tôi không nói hết ngay lúc đó luôn.”
Nam Nhạn uống một ngụm nước: “Lần này về Hải Thành là để tham gia buổi tụ họp với bạn bè, ở không được mấy ngày, cân nhắc đến việc các cậu còn phải quay phim, thời gian bất tiện, nên hẹn các cậu đến đây. Những vấn đề có thể giải quyết ngày hôm nay, chúng ta sẽ giải quyết trực tiếp với nhau luôn. Sau này nếu việc quay phim có khó khăn gì, có thể liên hệ trên wechat với tôi.”
Phương Tri Hành và Chung Tư Viễn không phải là người qua quýt cho xong chuyện, sau khi xác định sẽ diễn bộ phim này thì việc đầu tiên là mua tác phẩm gốc, nghiêm túc đọc hết từng câu từng chữ, cân nhắc thật cẩn thận, sau khi nhận được kịch bản hoàn chỉnh lại không ngừng so sánh đối chiếu, đánh dấu vào những chỗ không khớp đã có sự thay đổi, viết ra ý hiểu và cảm nhận của bản thân, những chỗ không hiểu thì khoanh tròn riêng ra, sau khi phỏng đoán tình cảm của nhân vật thì viết ghi chú lại, gạch gạch vẽ vẽ trên kịch bản không đủ, còn phải lấy giấy bút tỉ mỉ ghi chép lại.
Chiều hôm đó, từ lúc ánh mặt trời xán lạn cho đến khi mặt trời sắp lặn, tiếng thảo luận ở trong phòng nói chuyện vẫn vang lên đều đều, ngay cả Chung Tư Viễn bình thường ít nói cũng nói đến mức miệng khô lưỡi khô.
Phương Tri Hành hỏi: “Thầy Nam Nhạn, chứng lo âu của Úc Nhiên anh có ví dụ cụ thể để tham khảo không? Vì tôi không có kinh nghiệm về phương diện này, nên không dễ để nắm bắt tâm trạng của người bệnh.”
Nghe xong câu hỏi này, ánh mắt của Nam Nhạn nhìn ra bên ngoài cửa sổ xa xăm, anh ta dừng lại một hồi lâu mà vẫn không nói gì.
“… Thầy Nam Nhạn?”
Nam Nhạn đáp lại một tiếng, nhìn chằm chằm một áng mây màu tuyết ở phía chân trời, nói: “Không có tham khảo, cậu hỏi tôi là được rồi.”
Phương Tri Hành dừng lại một lát, ngập ngừng tăng sự nghi ngờ của mình lên. Sau một vài câu hỏi, cậu nhận ra Nam Nhạn có sự hiểu biết rất sâu về chứng lo âu, từ trạng thái lúc phát bệnh, sự thay đổi tâm lý, đến tác dụng phụ sau khi dùng thuốc, sự sụp đổ và đau khổ khôn xiết, anh ta nói rất bình dị, giống như không có chút biến động cảm xúc nào, chính vì điều đó mà ngược lại càng sâu sắc giống như kinh nghiệm cá nhân hơn.
Bàn tay giấu dưới mặt bàn của Nam Nhạn bất giác siết chặt lại, anh nói: “Loại cảm giác đó rất đơn giản, cậu biết bản thân mình có vấn đề, biết như vậy là không đúng, như vậy là không được, nhưng cậu không kiểm soát được suy nghĩ và hành động của mình. Cậu vĩnh viễn chìm đắm trong bóng tối, đánh mất năng lực nhận biết với tất cả những thứ ở bên ngoài, mỗi giây mỗi phút đều bộc phát ác ý với cả thế giới, giống như một… kẻ điên mất lý trí.”
“Tôi nói thế hơi trừu tượng phải không?” Nam Nhạn rốt cục cũng quay mặt lại, anh mỉm cười nhàn nhạt: “Đã bao giờ cậu có những lúc như thế này chưa, cảm thấy mờ mịt với mọi thứ trong tương lai, cậu sẽ đặt câu hỏi về phương hướng của cuộc đời mình, đặt câu hỏi về ý nghĩa sự tồn tại của mình, thậm chí không chắc chắn mình có thể bước tiếp hay không.”
Phương Tri Hành nhếch môi, có một khoảnh khắc cậu hơi thất thần, Chung Tư Viễn để ý thấy cậu chợt sờ đôi chân của mình.
Cuối cùng Nam Nhạn nói: “Dùng cảm giác này để diễn, cậu chính là Úc Nhiên.”
Trời tối, cuộc trao đổi gần gũi này cũng kết thúc.
Để bày tỏ sự cảm ơn, Phương Tri Hành và Chung Tư Viễn mời Nam Nhạn đi ăn tối, nhưng bị anh uyển chuyển từ chối.
Ba người cùng đi thang máy xuống gara, Nam Nhạn nhìn Chung Tư Viễn trang bị đầy đủ ở trong gương, không khỏi bật cười: “Làm người nổi tiếng chẳng có chút tự do nào cả, những lúc đến nơi công cộng còn phải bịt kín như vậy.”
Phương Tri Hành nhớ ở trong sách, Úc Nhiên cũng từng có một khoảng thời gian trốn tránh xã hội, liên kết với những thành tựu khiêm tốn ít người biết đến của Nam Nhạn, cậu bèn hỏi: “Thầy Nam Nhạn, lượng tiêu thụ sách của anh cao như vậy, nhưng anh lại rất khiêm tốn, là vì không muốn trở thành tiêu điểm của đám đông ạ?”
“Tôi ấy à,” Nam Nhạn mỉm cười lắc đầu: “Có lẽ là tôi phóng túng bất kham yêu tự do.”
Thang máy “ding” một tiếng, đến tầng B1, Nam Nhạn tạm biệt bọn họ.
Vẫy tay xoay người, cách mấy bước chân phía xa xa, có một người đàn ông cao to đang đứng dựa vào tường.
Bước chân của Nam Nhạn chợt khựng lại.
Người đàn ông đó từ trong bóng tối bước tới, ánh sáng và bóng tối đan xen trên gò má anh tuấn của hắn, làm hắn trông hơi mệt mỏi. Có lẽ vì có người ngoài ở đây, nên hắn muốn nói lại thôi chỉ nhìn Nam Nhạn, kiềm chế đứng im tại chỗ.
Nam Nhạn hơi nghiêng đầu, nói với Phương Tri Hành và Chung Tư Viễn ở đằng sau: “Có chuyện gì cứ liên hệ với tôi, có cơ hội thì hẹn gặp nhau tiếp.”
Bọn họ không ngốc, lúc này nghe ra ý Nam Nhạn muốn bọn họ đi trước.
Chung Tư Viễn và Phương Tri Hành gật đầu rời đi, vừa đi qua chỗ rẽ, thì nghe thấy một tiếng gọi khẽ không biết phải làm thế nào: “Ngôn Ngôn…”