Cào phím: Rùa màu lam
Giản Minh Chu bị câu hỏi này dọa giật thót, suýt không khống chế được biểu cảm.
Vậy mà Tạ Cảnh nghe thấy rồi!
Anh mím môi, mặt mang ý hoài nghi quay đầu: "Cái gì cơ?"
Tạ Cảnh cụp mi, kiên nhẫn giải thích: "Vừa nãy có hai cô gái, không phải là luôn nhìn chúng ta sao? Nói cái gì mà 'niên hạ', 'dễ thương quá'?"
"......" Giản Minh Chu: "Có sao?"
Trong lúc trò chuyện, hai người đi qua đèn đường bên bãi đậu xe, đèn đường xẹt xẹt hai tiếng rồi sáng lên.
Đôi mắt sẫm màu của Tạ Cảnh theo đó lấp lánh, khóe miệng nở nụ cười như có như không: "Chú nhỏ biết có nghĩa là gì không?"
Hầu kết Giản Minh Chu ực một cái, cảm giác hai tai đang nóng lên.
Sắc mặt anh căng thẳng, thâm tâm nói có biết cũng không thể nói cho cậu được! Chẳng lẽ anh lại nói "niên hạ" là tuổi công nhỏ hơn thụ——
Hơn nữa, sao anh lại là "thụ" rồi!
Giản Minh Chu nhìn về phía trước, giải thích: "Có lẽ họ nói cậu là 'bé dễ thương' đó."
"......" Tạ Cảnh nhẹ giọng "Nghĩ kiểu gì cũng không phải."
Cả hai cứ thế bước đi trong im lặng.
Sắc trời hoàng hôn khiến khung cảnh trở nên mập mờ mơ hồ.
Tạ Cảnh không nói gì nữa, Giản Minh Chu cũng không biết cậu tin hay không, thấp thỏm chờ câu hỏi tiếp theo của đối phương, nhưng chỉ nghe giọng nói thong thả: "Ừm... Bỏ đi."
Tạ Cảnh không để bụng chuyển đề tài: "Chú vừa nói, hôm kia công ty của chú làm sao cơ?"
Giản Minh Chu nhìn qua một bên mặt của cậu, chớp chớp mắt, biết ý tiếp lời: "Ồ, hôm kia dưới công ty chúng tôi chó tuần tra với bảo vệ đánh nhau á..."
Tạ Cảnh quay đầu: ?
------
Mặc dù không nói về chủ đề này nữa, nhưng Giản Minh Chu vẫn luôn nghĩ về nó.
Nghĩ suốt hai ngày, cuối cùng anh nhịn không nổi hỏi Hạ Diệp: "Có vấn đề này——"
Hạ Diệp đang duyệt bản thảo, không thèm ngẩng đầu: "Cuối tháng ngưng nhận bản thảo, chưa có thành tích. Còn gì nữa, Hỏi đi."
"......" Giản Minh Chu: "Tôi muốn hỏi, nếu có một ngày có một người bạn cùng giới tính hỏi cậu 'niên thượng', 'trung khuyển', 'công thụ' là gì, cậu sẽ trả lời như thế nào?
Hạ Diệp ngẩng đầu đẩy kính: "Đương nhiên là giải thích tỉ mỉ cho anh ta rồi, giới thiệu tác phẩm, lôi anh ta xuống hố, sau đó bán cho anh ta tất cả tác phẩm do bộ biên tập chúng ta xuất bản."
Giản Minh Chu: "......"
Giản Minh Chu vuốt tay: "Không hiểu sao người tài năng như cậu, lại bị bộ văn học đá qua đây không biết."
Ánh mắt Hạ Diệp nháy mắt sắc bén: "Đây là chủ đề cấm kị!"
Hai người dùng bút máy đánh tới đánh lui.
Giản Minh Chu đang định bảo dừng, đột nhiên Hạ Diệp hỏi: "Vậy thì, ai hỏi cậu à?" Mắt kính phản chiếu, "Là cậu nhóc cùng phòng cậu đó à?"
Bị nói trúng tim đen, động tác anh khựng lại.
Nắp bút cạch một cái trượt ra, mực đen vẫy lên áo anh.
Hai người cùng nhìn qua: "...A."
Áo thun trắng dính mực đen chỉ có nước bỏ đi.
Thiến Thiến tâm huyết dâng trào, muốn múa bút lên áo. Lúc trước cô là họa sĩ truyện tranh, do kĩ năng vẽ chưa tốt mới chuyển qua làm biên tập.
Giản Minh Chu kéo áo ra để cô thể hiện.
Hạ Diệp đứng một bên quan sát, nhìn một lúc, lại chuyển tầm nhìn qua Giản Minh Chu.
Khuôn mặt nghiêng cúi xuống dịu dàng đẹp trai, dáng vẻ kiên nhẫn, là kiểu người sẽ vô tình hấp dẫn người khác. Nhưng về mặt tình cảm lại như tờ giấy trắng.
Nghĩ tới vài hôm trước gặp đứa trẻ đó...
Hạ Diệp cau mày, có lòng nhắc nhở: "Minh Chu."
Giản Minh Chu ngẩng đầu: "Sao thế?"
Hạ Diệp chần chừ: "Đứa trẻ nhà cậu..."
"Hả ! ?" Thiến Thiến ngẩng phắt dậy, bút run rẩy: "Phó biên, anh có con rồi hả? Anh sinh lúc nào vậy?"
Lời đến miệng khựng lại.
Giản Minh Chu bình tĩnh kéo áo: "Lúc nào cũng không sinh được, xin hãy tôn trọng cấu trúc sinh lý của tôi."
Thiến Thiến bẽn lẽn cúi đầu.
Hạ Diệp nghiêng đầu đẩy kính: Thôi bỏ đi, mình lo lắng cái gì chứ.
------
Tối mặc cái áo đó về nhà, quả nhiên thu hút sự chú ý của Tạ Cảnh.
Thiếu niên tay chân dài, ngồi dựa vào sofa xem điện thoại. Nghe tiếng động thì ngẩng đầu, nhìn vài giây: "Hình vẽ truyện tranh?"
Giản Minh Chu: "Đồng nghiệp vẽ đó."
"Ồ..." Tạ Cảnh quan sát: "Vậy nên chú là biên tập truyện tranh à?"
Điều này hình như không có gì không thể thừa nhận.
Giản Minh Chu khựng lại, gật đầu: "Ừm."
Tạ Cảnh có chút kinh ngạc nhướn mày. Giản Minh Chu chột dạ bổ sung: "Truyện tranh thiếu niên." [1]
[1] Shounen manga 少年漫 là một thể loại manga nhắm tới độc giả là nam giới thanh thiếu niên.
Truyện tranh về hai thiếu niên, sao lại không tính là truyện tranh thiếu niên chứ.
Tạ Cảnh cười nhẹ: "Tiếc là tôi không thường đọc truyện tranh."
......
Sau khi biết Tạ Cảnh không quan tâm đến mấy thứ này, Giản Minh Chu không còn bận tâm đến vấn đề 'niên hạ', 'dễ thương quá' nữa. Đối phương có lẽ thật sự không biết, chỉ thuận miệng hỏi.
Chiều thứ tư, Tạ Cảnh đi tập huấn.
Giản Minh Chu cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Tác giả Tuyết Doanh dưới quyền quản lý của anh vừa ra một bộ truyện mới, anh định đi đến tiệm sách gần đây xem tình hình tiêu thụ.
Tiệm sách Ốc Giác nằm trên phố đi bộ cách nhà không xa.
Đẩy cửa kính có treo chuông gió, cửa hàng sạch sẽ ngăn nắp hiện ra trước mắt.
Các giá sách trong cửa hàng được sắp xếp theo từng thể loại, tài liệu văn học vừa vặn nằm đối diện với truyện đam mỹ ở dọc lối đi.
Giản Minh Chu giả vờ đứng trước giá sách văn học lật sách, lén quan sát khách hàng bên thể loại đam mỹ.
Đang quan sát, đột nhiên màu sắc quen thuộc lọt vào tầm mắt: chùm tóc vàng thập thò trước giá sách, hành vi mờ ám, rất thu hút sự chú ý.
Giản Minh Chu: ......
Đợi đã, đó không phải là Hà Tập sao?
Lẽ nào cậu ta cũng đến mua truyện tranh đam mỹ? Nhưng cái dáng vẻ lén lén lút lút thật sự là đáng nghi ghê——
Nhân viên bán hàng xung quanh đều cảnh giác rồi kìa.
Giản Minh Chu nhìn không nổi nữa, đi qua gọi: "Tiểu Tập." Anh định bảo thực ra không cần lén lén lút lút như thế, chỉ cần tự nhiên...
"Á ! ! !" Hà Tập bị dọa đứng hình, quay đầu hét lớn.
Ánh nhìn xung quanh tập trung lại đây.
"......" Giản Minh Chu phanh lại, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Hà Tập phản xạ có điều kiện hét xong, cũng ý thức được có gì đó không đúng, cúi đầu bịt miệng: "Anh Minh Chu?"
Giản Minh Chu vỗ nhẹ cậu ta: "Nhỏ tiếng một chút."
"Vâng vâng." Hà Tập cầm cuốn truyện tranh đam mỹ trên tay, cậu vội đỏ mặt giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, không phải em mua cái này đâu! Em mua giúp em gái..."
Sợ anh không tin, cậu ta còn mở nhật kí trò chuyện: "Anh xem!"
Giản Minh Chu nhìn một cái, đúng thật là em gái nhờ mua hộ.
Trong lòng tiếc nuối: Còn tưởng thêm một người cùng sở thích.
Nhưng sao hôm nay Châu Hứa Dương không đi cùng nhỉ? 'Lén lút mua đam mỹ sau lưng bạn thân bị phát hiện' Cái thiết lập này đúng là dễ ship cp...
"Anh Minh Chu?" Người trước mặt gọi anh
Giản Minh Chu bừng tỉnh: "Ừm, sao thế?"
Hà Tập cẩn trọng nheo mắt nhìn anh: "Vừa nãy có khoảnh khắc, ánh nhìn của anh sâu không lường được..."
Giản Minh Chu dịu dàng: "Cậu nhìn nhầm rồi."
"...Ò"
Có sự gián đoạn này, lại có thêm người quen bên cạnh, Hà Tập cảm thấy thoải mái hơn, bắt đầu dựa theo danh sách trên điện thoại tìm truyện tranh.
Giản Minh Chu nhìn qua: Còn lấy bộ mới của Tuyết Doanh, không tệ.
Anh rảnh rỗi tán gẫu: "Châu Hứa Dương hôm nay không đi cùng cậu à?"
"Dạ không, hôm nay cậu ấy tập huấn thêm. À, đúng rồi!" Hà Tập đột nhiên lấy điện thoại ra, hồ hởi phấn khích nhắn tin, "Em nói với cậu ấy đã gặp anh Minh Chu, haha~"
"Quan hệ giữa hai người tốt ghê."
"Đúng rồi, là chiến hữu đó!"
Giản Minh Chu đè xuống khóe miệng đang cong lên: "Ò."
Hà Tập nhắn tin xong ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lấp lánh của Giản Minh Chu, lời nói khựng lại một chút——
Sao cậu cảm giác quan hệ bọn họ tốt, anh Minh Chu còn vui hơn cả bọn họ thế này?
"Lựa sách xong chưa?"
"À à vẫn chưa xong, anh Minh Chu ở lại với em một lát đi."
------
Trước cổng đại học F, Châu Hứa Dương và Tạ Cảnh cùng nhau bước ra khỏi trường.
Bây giờ là ba giờ chiều, buổi tập huấn vừa kết thúc.
Châu Hứa Dương vừa nói sau khi kết thúc thì đi tìm Hà Tập, Tạ Cảnh đồng thời chào tạm biệt: "Vậy tôi về trước đây."
"Ừ, cậu ấy vừa nhắn tin với tớ... Ấy!"
Châu Hứa Dương gọi Tạ Cảnh lại: "Đợi tí, cậu ấy nói đang cùng chú nhỏ của cậu đến tiệm sách đó."
Tạ Cảnh dừng bước, quay đầu: ?
"... Chính là ở tiệm sách Ốc Giác, tớ đi tìm cậu ấy, hay là cậu đi cùng đi." Châu Hứa Dương lướt điện thoại.
Người bên cạnh dừng lại vài giây: "Cũng được."
Hai người cùng nhau hướng về phía tiệm sách.
Nắng chiều buông xuống trên đỉnh đầu, in bóng xuống mặt đất.
Châu Hứa Dương cúi đầu xem tin nhắn, đột nhiên quay đầu nhìn Tạ Cảnh bên cạnh. Người phía sau khuôn mặt nghiêng góc cạnh, biểu cảm nhàn nhạt, ánh mắt xa xăm, nhìn không ra cảm xúc thật.
Nhớ tới chuyện kết bạn wechat lần trước, lần này lại cùng đi tiệm sách...
Châu Hứa Dương chần chừ: "À thì... Tạ Cảnh, cậu có để ý việc chú cậu thân thiết với người bạn khác không?"
Anh trai à ~ Chú của cậu thân với Hà Tập như vậy, cậu sẽ không để bụng đâu nhỉ~ [2]
[2] Mấy câu thoại của trà xanh. Gốc là Gie gie~ là cách nói ỏng ẹo của 哥哥 /gēge/ anh trai.
"Để ý gì chứ?" Tạ Cảnh cười cười.
Tạ Cảnh vẫn là dáng vẻ tùy ý đó, nhàn nhạt đáp: "Lại không phải chú cháu ruột."
Châu Hứa Dương thu lại cảm giác deja vu: "Cũng đúng."
.......
Trong tiệm sách Ốc Giác, Hà Tập cuối cùng cũng lựa sách xong.
"Em đi thanh toán, tí nữa Châu Hứa Dương sẽ qua đây tìm em."
Ánh mắt Giản Minh Chu rơi xuống: "Vậy còn đống sách này..."
Hà Tập vui vẻ: "Vừa vặn để cậu ấy xách giúp em."
Giản Minh Chu: ...Cậu cũng tự nhiên quá ha!
Mua lặt vặt hơn mười mấy cuốn, Hà Tập cúi đầu đếm thầm, trong đó bỗng lóe lên bìa sách quen thuộc.
Giản Minh Chu vừa nhìn đã nhận ra, đây chẳng phải là cuốn mà bộ phận bọn họ xuất bản sao?
"Đợi tí, cuốn này cậu lấy sai rồi."
Anh chỉ tay vào hai quyển truyện tranh cùng tựa đề: "Đây không phải hai tập, là bản cũ và bản tái bản."
Hà Tập nhìn về quyển anh chỉ, nhận ra: "Oa cảm ơn anh! Vẫn là anh Minh Chu hiểu rõ——"
Bỗng dưng im bặt, nhìn lên: ?
"......"
Cả hai nín thở.
Hai người nhìn nhau hồi lâu không nói, sự trầm mặc đến đáng sợ.
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Cảnh: Còn 3 giây nữa là đến hiện trường.