Cào phím: Rùa màu lam
Cuối cùng Giản Minh Chu vẫn ăn hết cháo.
Mặc dù muỗng đầu tiên làm anh sang chấn tâm lý, nhưng sau khi ăn thêm vài muỗng, năm giác quan dần tê liệt, miễn cưỡng có thể nuốt xuống.
Cả người anh tỏa ra hơi thở cam chịu, cuối cùng Tạ Cảnh ngăn anh lại: "Chú nhỏ, không ăn nổi thì bỏ đi."
Giản Minh Chu lắc đầu: "Tê liệt rồi..."
Tạ Cảnh: "Đến mức chửi thề luôn rồi." [1]
[1] Tê liệt là 麻痹 /mábì/, phát âm gần giống 妈~逼, nghĩa là cí lùm mía :))
"......" Giản Minh Chu bình tĩnh: "Tôi nói là, sau khi vị giác tê liệt vẫn có thể nuốt được."
"Xem ra chú không thích đồ mặn ngọt."
"... Nhưng lần đầu tiên tôi ăn được món mặn ngọt đậm vị thế này." Giản Minh Chu thở dài khen ngợi, ăn nốt cháo còn lại, trả lại chiếc bát không: "Là cậu của cậu nói vậy à?"
Tạ Cảnh nhàn nhạt rút kinh nghiệm: "Lời của cậu Tạ Trì đúng là không đáng tin."
"......"
Tạ Cảnh cầm bát thìa đã ăn ra ngoài, Giản Minh Chu uống vài ngụm nước lọc để nhạt bớt mùi vị trong miệng, cầm điện thoại lên thì thấy Tạ Trì vẫn đang hưng phấn bừng bừng hỏi:
——Sao rồi, nó nấu ăn thành không?
【Minh Chu】: Có vẻ đã thành công mất đi sự tín nhiệm với cậu.
【Tạ Trì】: ?
------
Hôm sau Giản Minh Chu tỉnh dậy đã đỡ sốt hẳn.
Tạ Cảnh nấu lại nồi cháo khác, không có Tạ Trì quấy nhiễu, hương vị rất dễ chịu.
Ăn xong, cậu phát huy hết mức công dụng của trâu ngựa, đi rửa bát, tiện nhắc nhở: "Nhớ phải uống thuốc, chú nhỏ."
Giữa phòng ăn và nhà bếp chỉ cách nhau một cái quầy bếp.
Giản Minh Chu ngẩng đầu là thấy bóng lưng bận rộn của Tạ Cảnh. Vai lưng rộng, xương bả vai dưới lớp áo thun di chuyển theo từng cử động của cậu, toát lên cảm giác đáng tin cậy và an tâm.
Tim anh dâng lên cảm giác ấm cúng.
Nhớ tới hôm qua trong lúc mê man, hình như là Tạ Cảnh giúp anh dọn dẹp đồ đạc, đắp lại chăn...
Sự ấm cúng này kéo dài tới lúc anh về phòng uống thuốc.
Hộp thuốc đặt trên bàn trong phòng ngủ, một đống thuốc xanh xanh đỏ đỏ. Giản Minh Chu cầm thuốc thì thấy kế bên có một tờ giấy ghi chú, anh nhàn nhã cầm lên: Giấy gì đây nhỉ?
Giây tiếp theo, những dòng chữ quen thuộc hiện lên dưới mắt——
Đệt mợ ! ! !
Đầu ngón tay Giản Minh Chu run lên, suýt nữa thốt lên từ ngữ tốt đẹp.
Đây chẳng phải là ghi chú về hội chợ truyện tranh mà chủ biên viết cho anh sao?
Tại sao lại nằm lồ lộ trên bàn thế này!
"......"
Sau hơn mười mấy giây bàng hoàng, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, cẩn thận phân tích——
Hôm qua anh bị sốt. Tạ Cảnh giúp anh dọn dẹp đồ đạc, đắp lại chăn.
Tạ Cảnh không phải người tùy tiện lục đồ người khác, có thể là tờ giấy ghi chú rơi ra, Tạ Cảnh giúp anh nhặt để lên bàn.
Vậy cậu có thấy nội dung trên giấy ghi chú không?
Giản Minh Chu nhìn mấy cái tên hội chợ viết rõ ràng trên giấy, mặc dù nhìn tên cũng không hiểu, nhưng chỉ cần search là sẽ hiện ra một đống:
BL thầy trò, văn phòng, tình yêu cấm kỵ...
Điều kinh khủng nhất là ở cuối còn có dòng chữ rồng bay phượng múa của Hạ Diệp——
Đi tìm tác giả truyện tranh anh thích nhất xin chữ ký!
"......" Giản Minh Chu: Nhắm mắt xuôi tay.
Còn chưa nghĩ ra làm sao để thăm dò thái độ Tạ Cảnh, ngoài cửa đã vang lên âm thanh: "Chú nhỏ."
Tạ Cảnh đã rửa bát xong đi tới.
Giản Minh Chu không kịp suy nghĩ, thân thể theo quán tính vò giấy ghi chú trong lòng bàn tay, mở túi vải giả vờ bận bịu.
"Tôi phải ra ngoài rồi, hay là chú..." Tạ Cảnh đi đến trước cửa, không nói tiếp.
Giản Minh Chu giả vờ đang lục lọi gì đó, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ "ừ" một tiếng.
Tạ Cảnh cũng không nói gì nữa.
Không biết do giáo dưỡng tốt hay do không được chú ý, cuối cùng cậu chỉ đứng dựa vào khung cửa, rất kiên nhẫn chờ anh "bận" xong.
Giản Minh Chu: "......"
Bệnh Giản Minh Chu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, bấu chặt tay. Không nhịn được thầm hét trong lòng: Mau hỏi tôi đang lục lọi cái gì đi!
Mồ hôi toát ra trên trán.
Tạ Cảnh bên kia cuối cùng cũng mở miệng: "Không tìm thấy đồ sao?"
Giản Minh Chu thở hắt ra: "Có một tờ giấy ghi chú không thấy đâu rồi."
Tạ Cảnh khựng lại: "Tờ giấy màu xanh lam sao? Hôm qua nó rơi ra, tôi tiện tay để trên bàn, không có sao?"
Giản Minh Chu lắc đầu.
Tạ Cảnh rũ mi: "Rất quan trọng sao?"
"Cấp trên viết ghi chú công việc, tôi chưa kịp xem nữa."
"...Xin lỗi, do tôi để lung tung."
Nói đến mức này rồi, nếu đã xem được nội dung sẽ không giả vờ không biết. Giản Minh Chu buông xuống lo lắng trong lòng, nhẹ nhõm: "Không sao, tôi bảo cậu ta viết lại tờ khác."
Thái độ sai khiến cấp trên một cách lưu loát, Tạ Cảnh mấp máy môi, cuối cùng rất lịch sự kiềm lại lời nói, chỉ dặn dò: "Vậy tôi đến trường trước, chú có chuyện thì gọi điện cho..."
Giản Minh Chu dịu dàng: "Tôi biết rồi, cho 120."
"......"
Tạ Cảnh sâu sắc nhìn anh một cái: "Vâng."
Đợi cậu đi rồi, anh mở tờ ghi chú trong lòng bàn tay ra:
Nét chữ trên giấy bị vò như kính vạn hoa, nhàu lại thành những đường nét ngoằn ngoèo sặc sỡ.
Thực ra thì Tạ Cảnh rất có chừng mực.
Hình như anh có thể thoải mái hơn một chút.
------
Bệnh cảm mùa hè cũng như cơn mưa rào, đến nhanh, đi cũng nhanh.
Vài ngày trôi qua, Giản Minh Chu cảm thấy đã khỏe hẳn rồi.
Âm thanh "tan họp" vang lên trong phòng họp công ty, nhóm biên tập nối đuôi nhau đi ra. Giản Minh Chu cũng cùng Hạ Diệp bước trên hành lang trở về văn phòng bộ phận——
"Lại đến thời điểm này hằng năm rồi." Anh mở miệng.
"Ừ." Hạ Diệp mặt không cảm xúc.
——Cuộc họp tổng kết của các bộ phận vào thứ sáu.
Nói đơn giản chính là cuộc họp lớn trong năm, có chủ biên, phó biên các bộ phận tham gia. Để tổng kết tình hình năm cũ, đề ra phương hướng phát triển trong tương lai, cuối cùng còn phải dùng vốn từ hoa mỹ và sáo rỗng để viết báo cáo.
Hạ Diệp khua bút máy: "Cuộc họp hằng năm đều để bốc phét."
Cạch! Giản Minh Chu cầm lấy bút bi: "Nhưng không thể không suy nghĩ những mỹ từ khác nhau để bốc phét."
Keng, cạch, "Toàn làm việc vô ích."
Keng, cạch, keng: "Tôi biết cậu bất mãn, nhưng có thể đừng lấy bút máy đánh nhau với bút bi của tôi được không?"
Đồng nghiệp đều đang nhìn kìa!
Đang nói, một đồng nghiệp đi ngang qua, cười trêu chọc: "Chủ biên Hạ thích hợp với bộ phận truyện tranh đam mỹ lắm đó nha~"
Đối phương nói xong liền chuồn vội. Trận chiến dừng lại.
Giản Minh Chu quay đầu nhìn Hạ Diệp đang câm lặng.
Thật ra Hạ Diệp khác với anh, cậu ta vốn dĩ bên bộ phận văn học, nhưng chưa có kinh nghiệm làm chủ biên bộ phận văn học, nên lại bị đá qua bộ phận đam mỹ.
...Lại bị chọc vào nỗi đau, tội nghiệp ghê.
"Bỏ đi." Hạ Diệp bỗng thay đổi sắc mặt, đẩy kính, đắc ý nói với Giản Minh Chu: "Đừng nói chuyện này nữa. Tôi biết một trang web viết báo cáo không nhiều người biết, hình thức như diễn đàn, có thể copy mẫu báo cáo.
Giản Minh Chu lập tức nhìn qua: "Nhanh cho tôi xem với!"
Hạ Diệp nhếch mép cười: "Thôi bỏ đi, lỡ chúng ta copy trùng nhau thì sao?" Nói xong cậu ta ngông nghênh bước đi.
Giản Minh Chu: "......"
Ánh mắt anh u ám: Lời nguyền hắc ám Gunara. [3]
[3] Gunara 古娜拉 là thần bóng tối trong phim 'Những nàng tiên Balala'. Tôi nhớ bả có tầm ba mươi mấy lời nguyền, nhiều meme lời nguyền của bả lắm.
------
Sau khi về nhà, Giản Minh Chu mở máy tính định viết báo cáo.
Có câu 'Bệnh đến nhanh như núi đổ, bệnh khỏi chậm như kéo tơ'. [4]
[4] Câu nói trong 'Hồng lâu mộng' hồi 52, Xạ Nguyệt nói với Tình Văn, ý bảo bệnh đến nhanh nhưng quá trình hồi phục thì lại rất chậm.
Bây giờ anh còn đang kéo tơ, một chút cũng không muốn lãng phí tế bào não để viết thứ vô dụng này.
Nhưng chủ biên chó m* không chịu chia sẻ trang web, anh chỉ đành tự lực cánh sinh.
Giản Minh Chu ngồi khoanh chân trên sofa lên mạng search.
Search một hồi thấy trăm bài như một, anh nhịn không được nhìn về phía Tạ Cảnh đang gọt cà rốt ở nhà bếp: "Tạ Cảnh, cậu có biết mấy kiểu trang web——"
Cà rốt mất một góc!
Tạ Cảnh nhướn mi: "...Cái gì cơ?"
Giản Minh Chu: "Kiểu để viết báo cáo, trình bày, web có thể copy mẫu, copy bài tập đó?"
"......" Tạ Cảnh tiếp tục gọt cà rốt: "Không biết."
"Cậu chưa từng copy sao?"
"Thay vì tốn sức tìm kiếm, tự viết còn nhanh hơn."
Giản Minh Chu giác ngộ: Rất có lý nhưng có dễ làm đâu!
Anh hít sâu một hơi tựa vào sofa.
Ánh đèn trên trần nhà chiếu vào mắt anh, đầu óc đờ đẫn: "Nhưng bây giờ tôi chẳng viết được gì hết, thuốc cảm giết chết virus, đồng thời cũng cướp đi tế bào não của tôi..."
Tạ Cảnh: ......
Giản Minh Chu nói xong liền giật mình: Chờ đã, anh đang làm cái gì thế này, làm nũng với một đứa nhóc à?
Anh lập tức thu lại sắc mặt, đang định nói bản thân vừa nói nhảm thôi, Tạ Cảnh phía bên kia nhà bếp đã lên tiếng: "Có cần tôi giúp chú viết không, chú nhỏ?"
Giản Minh Chu ngơ ngác nhìn qua.
Đôi mắt sẫm màu của Tạ Cảnh mang theo sức hút nhàn nhạt, yết hầu anh giật nhẹ: "Cái này không tốt lắm..."
"Tôi không cần đóng tiền nhà, xem như thuận tay giúp thôi."
...Viết cái thứ này thì tiện tay chỗ nào!
Giản Minh Chu nhắm mắt, lúc mở mắt ra, anh đã trịnh trọng giao máy tính vào tay đối phương: "Vậy cảm ơn nhiều nha, tiểu Cảnh!"
"......"
Tạ Cảnh không biết công việc cụ thể của anh, nhưng cậu biết là ngành biên tập xuất bản. Có thể viết dàn ý và mẫu trước, anh tự mình điền thêm chi tiết công việc là được.
Tạ cảnh viết báo cáo cho anh, Giản Minh Chu đi gọt cà rốt.
Giữa chừng Tạ Trì gọi điện đến hỏi anh đã khỏi bệnh chưa, nghe tiếng anh cắt đồ ăn, đột nhiên nổi trận lôi đình: "Tạ Cảnh làm trâu làm ngựa kiểu gì thế ! ! !"
Giản Minh Chu kẹp điện thoại bên tai, tí nữa bị anh ta hét cho điếc: "...Cậu ấy đang viết báo cáo cho tôi."
Tạ Trì: "? ? ? ? ?"
Phạm vi nghề nghiệp lạ lùng làm bên kia đầu dây ngơ luôn.
Giản Minh Chu cúp máy, đi hầm cà ri.
Không lâu sau, bên kia phòng khách tiếng gõ phím tạch tạch dừng lại, Tạ Cảnh gọi: "Chú nhỏ à, qua xem thử đi."
"Nhanh vậy?" Giản Minh Chu nhích đến gần, không ngờ toàn bộ báo cáo ban đầu cậu viết thật sự rất tốt, thậm chí còn tâm lý chừa chỗ trống cho anh tự điền!
Ngón tay mảnh khảnh chạm vào anh: "Được không, chú nhỏ?"
"Ừm..." Ánh sáng từ màn hình chiếu vào khiến đôi mắt anh sáng rực, giữa lông mày mang theo sự phấn khích. Một lúc sau anh mới bình tĩnh lại, vỗ vỗ vai Tạ Cảnh khen ngợi: "Tiểu Cảnh à, cậu giỏi thật đó."
------
Sau đó Giản Minh Chu muộn màng nhận ra sự đề phòng của anh với Tạ Cảnh giảm đi rồi, đến máy tính cá nhân cũng có thể đưa cho đối phương.
Nhưng không sao, anh đã có được bản báo cáo tuyệt vời!
Buổi họp bộ phận thứ sáu rất nhanh đã tới.
Anh cùng Tạ Diệp đi lên phòng họp lớn ở lầu trên. Hạ Diệp còn ân cần hỏi han: "Sao rồi, viết báo cáo xong chưa?"
Giản Minh Chu cười lạnh lùng: "Viết cực tốt là đằng khác."
Bước vào phòng họp, bên trong có một cái bàn hình bầu dục rất lớn. Sếp lớn ngồi ngay đầu, chủ biên của bộ phận khác cũng tới hết rồi, Giản Minh Chu và Hạ Diệp ngồi đối diện nhau.
Buổi họp nhanh chóng bắt đầu.
Sếp lớn điểm danh từng người báo cáo, Giản Minh Chu ngồi ở vị trí của mình nghe các chủ biên khác báo cáo. Sau khi hai bộ phận báo cáo xong, liền thấy chủ biên bộ phận văn học đứng dậy——
Phong thái trưởng thành dịu dàng, nói chuyện ung dung với nụ cười đúng mực.
Chưa tới hai phút, điện thoại đột nhiên rung lên...
Giản Minh Chu cúi đầu xem.
【Chủ biên】: Beyond. [5]
[5] Phát âm gần giống 逼样的 là con đ* (chửi tục đó).
"?" Anh phiên dịch một lát, mới nhận ra đối phương dùng tiếng Anh để mắng người bằng tiếng Trung một cách tinh tế.
Trong ấn tượng của anh Hạ Diệp là người nho nhã lịch sự, tuy mặt người dạ thú nhưng rất hiếm khi bực bội mắng người như thế này. Giản Minh Chu nhẹ nhàng gõ một dấu: ?
【Chủ biên】: Cầu trời lát nữa đừng gọi tới tôi.
【Minh Chu】: Cậu nói gì vậy?
Anh liếc nhìn Hạ Diệp phía đối diện, cặp kính phản quang che mất biểu cảm cậu ta, chỉ thấy đôi môi mím chặt và bàn tay gõ phím run run. Màn hình điện thoại sáng lên:
【Chủ biên】: Con mẹ nó hắn ta copy mẫu báo cáo giống của tôi.
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Minh Chu: Lời nguyền hắc ám Gunara thành sự thật rồi!