Cào phím: Rùa màu lam
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống.
Xương cụt của Giản Minh Chu chợt run lên.
Trong đầu lập tức thoáng qua những hình ảnh khó nói, lại bị đè xuống, ánh mắt chầm chậm nhìn về phía Tiểu Lộc...
Suy nghĩ xằng bậy. Cấm ngôn!
Tiểu Lộc high xong, phát hiện vẻ mặt của anh có gì đó sai sai, lập tức ngậm miệng, ánh mắt rén đi vài phần: "...Sao vậy? Tôi nói sai chỗ nào hả?"
Giản Minh Chu hít một hơi, chậm rãi đáp: "Là tôi sai."
Tiểu Lộc ngây thơ hồn nhiên hỏi: "Sai chỗ nào?
"Không nên để cô rảnh rỗi như thế này."
"?"
Trong lòng anh âm thầm lên kế hoạch cho người ta thêm mấy hoạt động tuyên truyền, bỏ lại Tiểu Lộc đang cảnh giác, mang hợp đồng quay về công ty.
...
Lúc về đến công ty là khoảng 5 giờ.
Thương thảo hợp đồng xong, vừa lúc tan tầm.
Giản Minh Chu rời khỏi công ty, bỗng nhiên nhớ tới Tạ Cảnh nói muốn mang đồ ăn về cho anh.
Trước kia không tính, bây giờ Tạ Cảnh nói thích anh. Nếu thoải mái nhận lấy sự chăm sóc của người ta có vẻ hơi...
Anh dừng lại một chút, quay đầu đi đến một cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
Một dãy kệ xếp xuyên suốt cửa hàng.
Cửa kính khép mở, bóng đèn trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ trong buổi chiều chạng vạng.
Giản Minh Chu chọn những món Tạ Cảnh thích ăn.
Vừa mới rẽ ngang, thiếu chút nữa đụng phải một bóng người! Hai người đồng thời khựng lại, ngẩng đầu nhìn nhau.
"Minh Chu?"
"...Lớp trưởng?"
Trâu Văn Tùng vẫn mặc tây trang như cũ. Thân hình mảnh khảnh, đeo mắt kính. Một tay cầm đồ ăn nhanh, một tay còn xách theo túi laptop.
Lần trước gặp nhau là ở khu thương mại hôm cuối tuần Thất Tịch.
Giản Minh Chu add wechat anh ta nhưng có vẻ do đối phương quá bận rộn, bọn họ cũng không trò chuyện gì thêm.
Anh chào hỏi: "Lớp trưởng, cậu sống gần đây à?"
Trâu Văn Tùng xua tay: "À, không phải không phải, hôm tay tớ đến đây có công việc, lát nữa còn phải trở về công ty... Đúng rồi! Lúc nãy vừa khéo đang bàn chuyện họp lớp, cậu có định đi không?
Giản Minh Chu ngơ ngác, không nghĩ tới buổi họp lớp sẽ gấp như vậy.
"Còn chưa biết thời gian..."
"Chắc là cuối tuần, quyết định xong tớ nói lại với cậu sau."
Bọn họ đang trò chuyện, cửa tự động truyền đến tiếng "kính coong". Tiếp đó một giọng nói vang lên: "Anh Minh Chu?"
Giản Minh Chu quay đầu, nhìn thấy Hà Tập và Châu Hứa Dương bước vào.
Lần trước anh cũng vô tình gặp Châu Hứa Dương ở nơi này, có lẽ đường về nhà của hai người phải đi ngang qua đây.
"Tập huấn xong rồi sao?"
"Dạ!" Hà Tập lẻn đến trước mặt anh: "Anh Minh Chu thì sao? Sao anh lại ở đây?" Cậu ta nói một nửa liền sực nhớ: "À, trụ sở Hoàn Giác ở kế bên này."
Cậu ta vừa nói xong, một tầm mắt nhìn sang đây.
Trâu Văn Tùng giật mình: "Minh Chu, cậu làm việc ở Hoàn Giác à?"
Hà Tập quay đầu nhìn lại: Không phải đồng nghiệp hả?
Châu Hứa Dương không nói chuyện, chỉ nhìn đồ ăn trong tay Giản Minh Chu sau đó dời mắt sang Hà Tập.
"Bọn em đi trước nhé, anh Minh Chu."
"Ừm."
Đợi cả hai rời đi, Trâu Văn Tùng mới ngập ngừng hỏi: "Là... bộ phận truyện tranh đam mỹ sao?"
Giản Minh Chu chần chừ hai giây: "Ừm."
Thực ra anh cũng không băn khoăn gì nhiều, đại khái bởi vì Trâu Văn Tùng cũng là người cũng sở thích với anh.
Hơn nữa anh vẫn nhớ rõ lúc còn học cấp ba, có một lần nghỉ trưa anh chạy lên tầng cao nhất đọc truyện tranh, vừa khéo gặp được Trâu Văn Tùng. Hai người còn trò chuyện một lúc...
Kính coong, âm thanh cửa tự động lại vang lên. Hồi ức bị gián đoạn.
Giản Minh Chu ngẩng đầu mới phát hiện Trâu Văn Tùng cũng đang thất thần: "Lớp trưởng à?"
Trâu Văn Tùng hoàn hồn: "A, xin lỗi."
"Nhưng như thế cũng tốt, Minh Chu." Anh ta cười khổ: "Giờ tớ chỉ là viên chức quèn, toàn làm những việc bản thân không thích, luôn cảm thấy..."
Giản Minh Chu trầm mặc một lúc, an ủi: "Không sao, cấp trên của tớ cũng vậy." Thiên thần Hạ gãy cánh.
"?"
"Nhưng anh ta vẫn trở thành cấp trên của tớ."
"......" Trâu Văn Tùng.
"Hơn nữa." Giản Minh Chu chầm chậm nói: "Cho dù sở thích không thể trở thành nghề nghiệp đi chăng nữa, cậu vẫn có thể tiếp tục thích nó mà."
Trâu Văn Tùng gãi đầu cười cười: "Cũng đúng ha."
Đang nói, di động bỗng reo lên.
Anh ta xem điện thoại, lập tức nói tạm biệt: "Tớ đi trước nhé, còn phải tăng ca nữa."
Trâu Văn Tùng vội vàng rời khỏi cửa hàng tiện lợi, không quên ngoảnh đầu nói: "Chuyện buổi họp lớp sẽ nói với cậu sau—— Nhớ đến đó!"
"Nhớ rồi." Giản Minh Chu vẫy vẫy tay.
Bóng người rất nhanh đã biến mất trong ánh chiều tà.
Thích sao?
Đột nhiên gặp lại lớp trưởng, hồi ức của anh trở về mười năm trước, sau đó lại nghĩ đến bản hợp đồng vừa ký được của Tiểu Lộc.
Trong tim ngập tràn cảm giác thỏa mãn.
Hình như trong vô thức, anh đã làm được chuyện mười năm trước anh muốn làm.
Khóe miệng Giản Minh Chu khẽ cong lên, thanh toán đồ ăn, quay về nhà.
------
Về đến nhà, Tạ Cảnh đã ở đó.
Cậu đứng trước bàn ăn gỡ túi thực phẩm.
Giản Minh Chu còn đắm chìm trong cảm xúc ban nãy, nhìn thấy cậu cũng không mất tự nhiên như trước nữa: "Tiểu Cảnh."
Tạ Cảnh nhìn qua: "Chú nhỏ, hình như tâm tình chú đang rất tốt."
"Ừm." Giản Minh Chu buông túi xuống: "Truyện tranh của tác giả Tiểu Lộc vừa ký được hợp đồng chuyển thể, hôm nay còn gặp được bạn học cũ, trò chuyện vài câu."
"Bạn học cũ?"
"Lớp trưởng cấp ba... chính là cái người chúng ta gặp được lúc đi trung tâm thương mại sau Thất Tịch một ngày."
Tạ Cảnh ngẫm nghĩ: "Ồ, bạn cùng sở thích của chú."
Giản Minh Chu cảm thấy từ này có hơi xấu hổ liền đổi đề tài: "Đem ít đồ ăn về cho cậu." Anh nhìn Tạ Cảnh, cố gắng bình thường bổ sung: "Bởi vì cậu nói sẽ mang đồ ăn về..."
Tạ Cảnh không nhịn được cười một tiếng: "Em biết rồi."
Giản Minh Chu chịu đựng nhiệt độ trên vành tai, cười cái gì mà cười.
Tạ Cảnh ung dung mở túi thực phẩm, lấy ra một hộp bánh đẩy đến cho anh.
"Vừa nướng xong, nếm thử đi chú."
Lớp vỏ bánh mềm xốp, căng phồng.
Giản Minh Chu cầm lên cắn một miếng.
Lớp bơ bên trong chảy ra, dính lên khóe miệng anh.
"......" Anh đang định rút giấy ăn, Tạ Cảnh trông thấy liền bật cười.
Cánh tay dài duỗi đến, thuận tay lau đi.
Tim Giản Minh Chu thịch một cái.
Không biết có phải do đọc truyện tranh nhiều quá hay không, trong thoáng chốc anh còn tưởng Tạ Cảnh muốn ăn lớp bơ đó.
Cảm nhận được tầm mắt của anh, Tạ Cảnh xoa xoa đốt ngón tay.
"Chú nhỏ đang nghĩ gì vậy? Sẽ không giống trong truyện tranh đâu."
Giản Minh Chu kinh ngạc: Thuật đọc tâm?
Tạ Cảnh tiếp tục nói: "Chú còn chưa nói thích em, làm như vậy sẽ mập mờ lắm."
"......" Anh không hiểu.
Vậy những việc đã làm trước đấy là bổn phận hả!?
"Huống hồ trong truyện tranh cũng không dùng tay lau." Tạ Cảnh khẽ cong môi nói.
Giản Minh Chu nghe mà thấy mình đang nhập vai vào khung cảnh trong truyện tranh! Nhưng dáng vẻ Tạ Cảnh chỉ tựa như đang thảo luận, anh vội vàng ra lệnh cấm ngôn:
"...Không cho nói."
Người trước mặt nghe lời ngậm miệng lại.
Anh ăn được vài miếng, đột nhiên lại nghe cậu lên tiếng: "Chú nhỏ à, lớp trưởng của chú thích BL. Vậy anh ta có thích con trai không?"
Giản Minh Chu suýt bị sặc.
Anh bỏ bánh xuống: "Chắc là không. Đọc BL không có nghĩa là thích con trai."
Anh nói xong, Tạ Cảnh không nói chuyện, im lặng nhìn anh.
Giản minh Chu đột nhiên nghĩ tới: Nói vậy giống như ám chỉ mình đang từ chối cậu. Trong lòng anh nhảy dựng, bổ sung: "Cũng không có nghĩa là không thích con trai."
Dứt lời, lại cảm giác là một loại ám chỉ khác.
Suy nghĩ Giản Minh Chu đều đông cứng cả rồi.
Ngay lúc đang bình tĩnh cố gắng tìm từ bổ sung, Tạ Cảnh trước mặt lại không nhịn được bật cười. Anh giương mắt, nhìn Tạ Cảnh tràn đầy ý cười, căn bản chẳng có tí dáng vẻ ảm đạm nào.
Giản Minh Chu lập tức phản ứng lại.
...Tạ Cảnh! Lại cố ý trêu anh?
"Xin lỗi, chú nhỏ. Vì chú quá..."
Tạ Cảnh khẽ cười rồi bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Em biết, thích BL không đại biểu cho bất cứ chuyện gì cả."
"Nhưng nghe chú nói như thế, em vẫn vui vẻ lạ thường."
Nhịp tim Giản Minh Chu bỗng chốc tăng cao.
Hồi lâu, anh ừm một tiếng, cúi đầu ăn nốt cái bánh còn lại.
Rất ngọt, lại lâng lâng.
------
Ăn xong, Tạ Cảnh đi tắm rửa.
Giản Minh Chu ôm laptop làm ổ trên ghế sofa.
Ban chiều khi anh trở về công ty, Hạ Diệp đã đi rồi, lúc này thấy đối phương gửi tin nhắn hỏi:
【Chủ biên】: Ký hợp đồng xong đã mang về chưa?
【Minh Chu】: Mang về rồi.
【Chủ biên】: Ừm, không tệ. [Đẩy kính] Tác giả Tiểu Lộc có nói gì không?
"......" Ánh mắt Giản Minh Chu ngưng đọng.
Một lúc lâu sau mới trả lời: Phát ngôn không phù hợp tiêu chuẩn cộng đồng, bị tôi cấm ngôn rồi.
【Chủ biên】: ?
Anh trả lời xong không thèm để ý Hạ Diệp, thoát khung chat.
Bản thảo mới được gửi đến laptop.
Là tác giả gần đây anh dẫn dắt, người mới nhiệt tình tăng cao đến mức không chú ý đã là giờ tan sở.
Giản Minh Chu không để bụng, click mở xem bản thảo.
Cách một khoảng thời gian, anh khoanh lại vấn đề và gợi ý cho tác giả:
【Minh Chu】: Tác giả à, chỗ này công thụ rung động, có vẻ hơi nhạt quá ^0^ cần phải có điều gì đó chạm đến trái tim.
【Người mới】: Vâng ạ!
Chưa tới vài phút đối phương đã sửa xong, gửi lại.
Giản Minh Chu hơi kinh ngạc, nhanh vậy sao?
Anh click mở bản vẽ, nhìn thấy trên bản thảo ban đầu vẽ thêm một bé Cupid: [Biu! Bắn trúng tim rồi nhé.]
Chạm đến trái tim này có hơi hời hợt rồi đó! !
Giản Minh Chu bình tĩnh, kiên nhẫn trả lời: Không phải là chạm đến trái tim nhân vật không thôi, còn phải chạm đến trái tim độc giả. Phải rung động hơn nữa, khiến người khác không cách nào kháng cự. ^^
Anh vừa định thoát khung chat, liền nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Tạ Cảnh tắm xong đi tới.
Giản Minh Chu theo bản năng liếc mắt một cái.
Tạ Cảnh đi đến dưới ánh đèn trần, dáng người cao lớn thoáng qua. Mái tóc vừa sấy khô xõa tung trước trán, trông có vẻ mềm mại bồng bềnh.
Đang quan sát, Tạ Cảnh bỗng nhiên quay đầu đối diện với ánh mắt của anh.
"Sao thế, chú nhỏ?"
Giản Minh Chu nhìn đi chỗ khác.
Vừa khéo nhìn thấy di động sắp hết pin.
Lúc này anh vẫn đang ôm laptop vùi mình vào ghế sofa, nhờ Tạ Cảnh: "Tiểu Cảnh à, lấy dây sạc giúp tôi được không?"
Dây sạc đặt trên bàn nhỏ trước ban công.
Tạ Cảnh thuận tay cầm lên: "Đây chú nhỏ."
Giản Minh Chu giơ tay cầm lấy, ngước mặt.
Một cái dây trụi lủi.
Anh: "......" Lý giải của Tạ Cảnh cũng thật nông cạn.
Tin nhắn vừa lúc hiện lên trên màn hình laptop, Giản Minh Chu cụp mắt nhìn, chìa tay ra: "Tạ Cảnh à, còn đầu nữa." [1]
[1] 头/tóu/ ở đây anh Minh Chu muốn nói là đầu sạc, cục sạc.
Trước mặt yên tĩnh vài giây.
Tiếp theo, ghế sofa lớn kế bên lún xuống.
Giản Minh Chu ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Cảnh ngồi xuống bên cạnh, gác đầu lên lòng bàn tay anh.
"Xuất hiện."
Chớp mắt chạm đến trái tim!
Hô hấp anh như ngừng lại.
Nhìn nhau một lúc lâu, anh mới tìm về giọng nói của chính mình: "...Đầu, sạc điện thoại."
"Ò." Cằm Tạ Cảnh cọ cọ một cái, đứng dậy.
Dáng hình Tạ Cảnh lướt qua.
Giản Minh Chu rụt tay từ không trung về, trong khoảnh khắc kia, vậy mà anh cảm thấy cậu thực sự đáng yêu.
...Nhưng chỉ là đáng yêu một chút thôi!
Trong tiếng tim đập mãnh liệt, Giản Minh Chu khẽ quay đầu. Anh như vậy chắc cũng không tính là chìm đắm đâu ha.
——————
Sao anh lì dữ vậy anh Minh Chu!!!
Tự dưng có tấm hình này giống meme [Cún lớn xuất hiện] của Tạ Cảnh ghê!