Couple Này Chú Không Ship Sao?

Chương 37: Ba phương hội tụ




Cào phím: Rùa màu lam

Sự im lặng chết chóc.

Đoạn Đình Phương buột miệng một từ "shift", sau đó bình tĩnh đứng dậy phủi phủi áo khoác: "Ai lại mở cửa..." [1]

[1] Shift phát âm gần giống sh*t.

Giản Minh Chu nhìn kẻ chủ mưu bên cạnh mình.

Tạ Cảnh đút hai tay vào túi: "Ông trời mở cửa cho anh."

Đoạn Đình Phương: "......"

Giản Minh Chu liếc nhìn: Thì ra lúc ở phòng y tế cậu không hề ngủ!

(Sợ mọi người quên tình tiết nên nhắc nhẹ: Lúc Tạ Cảnh sốt, đến phòng y tế ngủ, Đoạn Đình Phương nhảy cửa sổ vào có nói: Khi ông trời đóng một cánh cửa sẽ mở ra cho ta cánh cửa khác.)

Dứt lời, bọn họ lại tiếp tục rơi vào trầm mặc.

Địa điểm hoàn toàn mới, nhưng vẫn là ba người này, khung cảnh trông có vẻ khó nó——

Nhưng rất nhanh, xung quanh bắt đầu lục đục.

Người của nhà xuất bản Tảo Giang lần lượt xuống xe, Kiêu Linh cũng theo sau đó; ban biên tập Hoàn Giác cũng theo âm thanh đi tới, mơ hồ thấy được Hạ Diệp và Thiến Thiến đang há hốc mồm đến gần...

Mà Tạ Cảnh và Đoạn Đình phương còn đứng bên cạnh anh.

Ba bên hội tụ, Giản Minh Chu hít thở không thông:

Nhiều người quá... Nhiều người quen quá...!

Hạ Diệp bước vài bước đến gần, lúc nhìn thấy Tạ Cảnh kế bên anh, bỗng khựng lại. Đẩy kính lên, ánh mắt sâu xa: "Giản Minh Chu, cậu..."

Thiến Thiến theo sau gào thét: "A...! ! ! Chủ biên! ! Anh chàng đẹp trai!"

"Đi cùng phó biên hả! ? Aaaa——"

Giản Minh Chu cố gắng tự nhiên nhất có thể, may mà trời đang tối, không ai nhận ra nhiệt độ trên mặt anh.

Anh liếc nhìn Tạ Cảnh, mới phát hiện Tạ Cảnh cũng đang nhìn mình.

Vẻ mặt cậu hơi mơ hồ, nhưng khóe miệng khẽ cong lên. Yết hầu anh khẽ cử động: "Đừng quan tâm, bọn họ có bệnh tâm... bệnh nghề nghiệp."

Tạ Cảnh bật cười, cũng không trả lời lại.

Đột nhiên trước mặt vang lên tiếng hét giận dữ: "Lưu Phi! Chưa lấy hành lý thì đừng có bay xuống xe như thế——"

...Ai cơ?

Cái tên quen thuộc khiến Giản Minh Chu sực tỉnh, nhìn về Đoạn Đình Phương bị bắt quả tang trước mặt: Lưu Phi! ?

Là anh ta! Người có tinh thần tự do không mặc sống chết người khác hôm Thất Tịch! !

Biên tập đối diện rất nhanh đã nhận ra bầu không khí vi diệu giữa ba người: "Ồ, phó biên Giản. Tác giả Lưu Phi, mọi người có quen biết nhau à? ...Còn vị này là?"

Đoạn Đình Phương nhìn trời: "Học sinh, phụ huynh học sinh."

"À... Hả? ? ?"

Quan hệ cực kỳ khó lý giải.

Đám người Tiểu Ngư cũng đi tới, ẩn nấp trong màn đêm, vừa nhìn Tạ Cảnh vừa nhìn Đoạn Đình Phương. Đang cố tìm kiếm hint cp trong mối quan hệ tay ba này...

Cả hiện trường hỗn loạn mất trật tự.

Giản Minh Chu hít một hơi thật sâu, cố gắng khống chế bầu không khí, bỗng một giọng nói vang lên: "Ồ, là cậu à?"

Kiêu Linh từ đằng sau đi đến.

Mở miệng, mang theo khí thế kinh động lòng người: "Cậu là cái người nói thích tôi tên là..."

Tầm mắt Tạ Cảnh dời đến, Kiêu Linh tì bút bi lên trán: "Thanh Chu, lần này không nhớ nhầm nữa rồi."

"......"

"......"

"Minh Chu. Thưa thầy."

Hiện trường khó nói cuối cùng cũng kết thúc do chủ biên đối diện cắt ngang.

Chủ biên Ngụy bước ra thu dọn tàn cục: "Làm quen với nhau nhé." Anh ta giới thiệu từng người, cuối cùng tới Tạ Cảnh: "Sau đó, vị này là..."

Ba giọng nói đồng loạt vang lên——

Giản Minh Chu: "Sống chung nhà..."

Đoạn Đình Phương: "Học sinh của tôi và phụ huynh của cậu ta."

Tạ Cảnh: "Khách du lịch ngoài biên chế."

Chủ biên Ngụy bị ba tầng âm thanh làm đơ người.

Một lúc lâu sau anh ta mới thản nhiên xua tay: "Ừm... đều quen biết nhau là tốt. Được rồi, vào khách sạn rồi nói tiếp."

------

Người của hai bên biên tập nườm nượp đi vào khách sạn.

Giản Minh Chu và Tạ Cảnh đi cuối cùng, kế bên còn có Đoạn Đình Phương.

Anh đang định xách vali, Tạ Cảnh liền cúi người nhận lấy: "Để tôi."

Gió thổi tung tay áo, lộ ra cánh tay gồng lên.

Sau khi những âm thanh ồn ào hỗn loạn phía trước biến mất, sự hiện diện của Tạ Cảnh lại càng trở nên ấm áp nổi bật.

Giản Minh Chu khẽ lắc đầu, vali đã bị lấy đi.

"Ồ, cảm ơn nhé."

Trong lúc hoảng hốt, anh thấy lẽ ra mình nên bị sự xuất hiện của Tạ Cảnh làm cho kinh ngạc. Nhưng sự có mặt của Đoạn Đình Phương còn đột ngột hơn, khiến anh cảm giác sự hiện diện của Tạ Cảnh là lẽ đương nhiên.

Lúc này, Đoạn Đình Phương đột ngột đó đang ở bên cạnh tách tách chụp ảnh.

Giản Minh Chu liếc anh ta một cái.

Nhớ lại bàn cờ caro ngang dọc, thái độ không mặc sống chết người khác, còn drama có thể xuất hiện bất cứ lúc nào

Hết thảy đều có dấu vết để lại——

Anh đang quan sát, chợt nghe thấy âm thanh Tạ Cảnh:

"Thầy Đoạn, thầy lắm nghề thật đấy."

"......"

Đoạn Đình Phương khựng lại, phong độ nhẹ nhàng buông camera: "Hừ, cậu không hiểu đâu, làm giáo viên cũng để tìm tư liệu. Các cậu nghĩ xem, khuôn viên trường học, sân vận động, thiếu niên nhiệt huyết!"

Giản Minh Chu liếc mắt: Từ từ, không phải anh mới là——

"Anh là tác giả truyện tranh thiếu niên?"

"Không." Đoạn Đình Phương khoe ảnh chụp.

Sau khán đài, cây hoa bên sân đấu, lối rẽ hành lang... Mí mắt Giản Minh Chu giật giật: Ghê gớm thiệt, một góc dưới gầm bàn cũng được thêm vào.

Lại là cảm giác quen thuộc khó nói.

Đoạn Đình Phương kiêu ngạo: "Tôi là, tác giả truyện tranh thiếu nữ!"

Giản Minh Chu, Tạ Cảnh ngẩng đầu: ! !

Người trước mặt còn đang tự tin phơi phới.

Bước chân hai người đồng loạt quay lại bước đi. Giọng nói của Tạ Cảnh vang lên trong màn đêm mơ hồ: "Chú nhỏ à, thế giới người lớn khó hiểu quá."

"Đó không phải thế giới người lớn." Giản Minh Chu nhẹ nhàng đính chính: "Đó là một thế giới khác biệt."

...

Khách sạn suối nước nóng trang trí theo phong cách Trung Quốc.

Bước vào bên trong, hành lang dài nhiều ngã rẽ.

Có bình hoa và những bức thư pháp, hòn non bộ bên ngoài cạnh hành lang tinh xảo xinh đẹp.

Bọn họ đặt hai phòng lớn.

Hai bộ biên tập ở chung, nam riêng nữ riêng.

Giản Minh Chu mở cửa, nhìn bao quát xung quanh căn phòng. Bởi vì có nhiều người nên chuẩn bị sẵn đống chăn ga gối đệm, mọi người trải nệm xuống đất ngủ.

Cảm giác như chuyến du lịch tốt nghiệp hồi sinh viên.

Kiêu Linh, Hạ Diệp và những người khác đã dọn dẹp xong.

Tạ Cảnh xách vali vào trong, sau đó cuốn gói né xa bọn họ bắt đầu trải giường cho anh, Giản Minh Chu đi theo đằng sau.

Hạ Diệp quay người lại: "...Giản Minh Chu, sao cậu nằm xa vậy? Không được cách xa đội ngũ!"

Tạ Cảnh cụp mắt không buồn ngẩng đầu lên: "Biên tập Hạ, anh ngủ đàng hoàng không? Sẽ không đá chú nhỏ chứ?"

Cũng có lý. Giản Minh Chu đề phòng.

Hạ Diệp lập tức nghẹn họng: "Sẽ không đâu!"

Giường đệm miễn cưỡng dịch qua chút xíu.

Tạ Cảnh ở trước trải giường đệm, tay chân dài, động tác lưu loát quen thuộc. Giản Minh Chu âm thầm quan sát, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói lạnh lẽo: "Tiền đồ, lại còn để người ta trải nệm..."

Anh run rẩy! Quay lại hoảng sợ nhìn Hạ Diệp.

Giản Minh Chu muộn màng nhận ra: Ở nhà toàn là Tạ Cảnh làm, vậy mà anh lại quen thói sinh hoạt lười biếng này rồi!

Anh ngượng ngùng quay lại: "Tiểu Cảnh, hay là để tôi tự làm."

"Trải xong rồi." Tạ Cảnh trải gọn gàng, lại đứng dậy nói: "Chú nhỏ, có muốn qua phòng tôi xem thử không?"

Cặp kính phản chiếu sau lưng càng thêm sắc bén.

Giản Minh Chu cảm thấy sau lưng châm chích, nhanh chóng bỏ chạy: "Tôi xem thử xem nào."

------

Phòng của Tạ Cảnh cách phòng bọn họ không xa.

Quẹo qua ngã rẽ hành lang, một căn phòng riêng biệt.

Đẩy cửa vào, phòng khá rộng rãi.

Ánh đèn ấm áp sáng sủa, ở giữa có phòng tắm riêng và một chiếc giường.

Giản Minh Chu đang nhìn ngó, Tạ Cảnh dựa vào cửa, nhàn nhạt nói: "Chú nhỏ à, chú muốn đến chỗ tôi ngủ không?"

Tim anh nhảy dựng, quay lại: "Sao thế?"

Tạ Cảnh cong môi, dáng vẻ tự nhiên: "Bên đó đông người, ngủ không ngon."

Cửa lúc này đang mở một nửa.

Bầu không khí hơi riêng tư, lại có vẻ hơi tùy ý. Tim Giản Minh Chu đập nhanh hơn, bình tĩnh lại đáp: "Không sao đâu, teambuilding là cảnh náo nhiệt vậy mà."

Người trước mặt khẽ ừ một tiếng.

Thời gian không sớm nữa, anh đang muốn đi ăn tối, lại chợt nghe cậu nhẹ giọng: "Muốn trò chuyện đêm khuya? Với chủ biên Hạ, còn có thầy Kiêu Linh mà chú thích?"

Cái gì mà anh thích...!

Mặc dù thích thật, nhưng nói ra lại cảm giác có ý gì đó không đúng lắm.

Giản Minh Chu đè lại cảm giác vi diệu trong lòng, ổn định tâm trạng đáp: "Ừm, còn có bác sĩ Đoạn kính yêu của mọi người.

"......" Tạ Cảnh: "Bỏ đi, anh ta không cần thiết đâu."

Xem phòng xong, đúng lúc Thiến Thiến gọi điện thoại tới, Tạ Cảnh cũng chưa ăn gì, Giản Minh Chu gọi cậu cùng đến nhà ăn.

Bữa tối theo hình thức tự phục vụ.

Lúc đến nơi, những người khác đều đã ở bên trong.

Đại sảnh rộng lớn thoáng đãng, quầy đồ ăn dài một hàng, các món ăn bày biện phong phú, bàn lớn bàn nhỏ khoảng cách gần nhau.

Giản Minh Chu tìm chỗ ngồi, chợt nghe Kiêu Linh gọi anh: "Minh Chu, muốn ngồi chung với tôi không?"

Anh quay đầu, nhìn thấy anh ta đã kéo ghế ra, phong thái đĩnh đạc.

"......"

Con người anh run lên: ...Quả nhiên là chuẩn trai bao!

Tầm mắt Tạ Cảnh dời qua kia.

Giản Minh Chu nhìn cái ghế, cảm thấy ngồi lên đó cứ kì kì. Anh cố tỏ ra tự nhiên kêu Tạ Cảnh: "Tiểu Cảnh, chúng ta qua ngồi bên đó đi."

Tạ Cảnh nhìn đi, vài giây sau mới ừm một tiếng.

Giản Minh Chu ngồi đối diện Kiêu Linh.

Trên đường còn thuận tay túm Hạ Diệp đang bay qua, ấn xuống ngồi cạnh bàn——

Bốn phía bàn vuông nhanh chóng được lấp đầy.

Giản Minh Chu ngồi xuống liếc nhìn: Trái Hạ Diệp, phải Tạ Cảnh, đối diện còn có một khứa Kiêu Linh.

Anh khẽ nghẹn lại: ...Chuyện gì thế này, cảm giác đầy buff luôn rồi?

Hạ Diệp đối diện với Tạ Cảnh, đẩy kính cười, Tạ Cảnh cũng kéo khóe môi. Giản Minh Chu trước mặt Kiêu Linh, có cảm giác căng thẳng nhè nhẹ của người hâm mộ.

Chỉ có Kiểu Linh là không chịu ảnh hưởng gì, tán gẫu: "Tôi vừa biết cậu là biên tập đấy, lần sau trực tiếp tìm tôi lấy chữ ký là được rồi."

Giản Minh Chu nói: "Không sao, tôi có thể xếp hàng."

"Hửm? Tại sao?"

Hạ Diệp cười một tiếng: "À, Minh Chu nói rồi, phải đích thân xếp hàng mới khiến anh cảm nhận được thành ý và khích lệ."

Kiêu Linh cực kỳ cảm động!

Anh ta cầm chai tương cà lên lắc lắc, tao nhã ký tên vào miếng bánh mì, đưa qua: "Có tâm quá~ tặng cậu chữ ký bản giới hạn, Minh Chu——"

Bánh mì đưa tới, trên mặt ngửa còn có hai chữ "Minh Chu" đỏ tươi.

Giản Minh Chu: "......"

Kì cục quá! ...Nhưng không nhịn được muốn nhận quá."

Anh nói "cảm ơn" rồi lôi điện thoại ra chụp hai tấm, quay sang thấy Tạ Cảnh chống đầu, cũng cầm chai tương cà tô tô gì đó.

Giản Minh Chu cúi xuống, chỉ thấy một con chó nhỏ được vẽ nguệch ngoạc trên mặt bánh mì. Tim anh rung động: ...Dễ thương ghê!

"Tiểu Cảnh, cho tôi chụp một tấm nhé."

Anh chụp xong, miếng bánh mì đột nhiên đưa đến bên miệng anh.

Tạ Cảnh thản nhiên hỏi: "Cắn một miếng không?" Cậu đưa đến quá tự nhiên, Giản Minh Chu há miệng ăn một ít. Tầm mắt Tạ Cảnh rơi trên khóe môi anh, mi mắt khẽ run.

Giản Minh Chu cắn xong đối diện với ánh nhìn của cậu: "...Sao thế?"

"Tương cà."

"......" Giản Minh Chu im lặng, cúi đầu lấy giấy.

Anh vừa cúi, Tạ Cảnh liền thờ ơ đặt miếng anh mì xuống. Kiêu Linh đối diện trầm ngâm sờ cằm.

Hạ Diệp cười lạnh: Đồ con cún tâm cơ.

------

Kết thúc một bữa tối đầy sóng gió.

Thời gian cũng đã muộn rồi.

Nhóm người chuẩn bị quay về tắm rửa vệ sinh, tập hợp chỗ phòng ngủ nam chơi trò chơi, ngày mai lại đi ngâm suối nước nóng.

Tạ Cảnh một mình một phòng, trở về tắm rửa trước.

Khách sạn suối nước nóng có bố trí nhà tắm công cộng.

Giản Minh Chu tắm xong thay đồ ngủ, về phòng đợi một lát, bên Thiến Thiến ôm đống đồ ăn vặt chạy qua.

"Quầy rầy cả nhà rồi! ! !"

"Có muốn chơi trò chơi hông——"

Board game, bài, đồ ăn vặt bày trước mặt.

Giản Minh Chu tìm chỗ ngồi xuống, Thiến Thiến nhìn quanh một vòng, ngồi lại đó hỏi: "Phó biên à~ 'Con' cún nhà anh... tiểu Cảnh đâu?"

...Tại sao Tạ Cảnh đều được công nhận là "con" rồi.

"Con gì mà con... chắc còn đang tắm."

"Sói lớn niên hạ đó." Thiến Thiến làm mặt quỷ, thừa dịp xung quanh không có ai, kề sát hỏi: "Phó biên à, thành thật khai báo, người ta đuổi theo anh tới đây đúng không?"

Tim Giản Minh Chu đập thình thịch, mặt không đổi: "Tham khảo cẩm nang du lịch của chúng ta mà tới."

Thiến Thiến liếc mắt: "Hehehe..."

Trước mặt đã bắt đầu ầm ĩ: Tiểu Phù viết cho bộ biên tập tấm biển linh hồn nhóm, Đoạn Đình Phương đấu trí với Hạ Diệp, Kiêu Linh lười biếng ngáp lớn một cái.

Tiểu Ngư đứng dậy đề nghị: "Đều là tác giả và biên tập, chúng ta chơi nối tiếp câu chuyện nhé?"

"Được, đợi mọi người tập trung đủ đã."

"Phó biên, hỏi xem tiểu Cảnh mấy phút nữa đến?"

Giản Minh Chu đột ngột bị cue, đồng ý một tiếng rồi nhắn tin cho Tạ Cảnh.

【Minh Chu】: Tiểu Cảnh, chừng nào cậu qua đây ^▽^

【Cảnh】: Tới rồi ^^

Dường như là ngay lập tức nhận được hồi âm, cửa "cốc cốc" hai tiếng.

Chủ biên Ngụy kêu lên: "Cứ vào đi!"

Cạch một tiếng——

Cửa được đẩy ra, Tạ Cảnh mặc bộ đồ ngủ y hệt anh. Mái tóc mới gội xõa trước lông mày, một tay lười biếng đút túi, cổ áo hé mở.

Giản Minh Chu ngay tức khắc sững sốt.

Tạ Cảnh nhìn qua, dường như cũng khựng lại.

Cả phòng đột nhiên yên tĩnh đáng sợ.

Trong không khí im ắng, tiếng hít khí vang lên. Giản Minh Chu hoàn hồn, nhìn thấy Thiến Thiến lại há to miệng. Hình ảnh quen thuộc khiến anh cảnh giác! Đứng dậy lao ra ngoài——

Đẩy Tạ Cảnh ra, trở tay đóng cửa. Rầm!

Giản Minh Chu kịp thời nói: "Bịt tai lại."

Nháy mắt tiếp theo, một bàn tay to lớn ấm áp nghe lời che lỗ tai anh lại.

Giản Minh Chu ngơ ngác ngẩng đầu: "?"

Chưa kịp sửa sai, đã nghe tiếng gào chấn động rung trời nổ tung vang lên trong phòng:

"AAAAA——! ! !"

Sâu trong mắt anh run rẩy: ...Chỉ bịt mỗi tai của anh thì có tác dụng gì!