Cào phím: Rùa màu lam
Âm thanh chạm vào lòng như lông vũ.
Nhẹ nhàng rung động.
Giản Minh Chu khẽ mở to mắt, tim đập thình thịch.
Anh vô thức cử động, liền bị cánh tay bên cạnh ôm lấy——
Tạ Cảnh nhẹ nhàng kéo anh vào lòng, ra hiệu: Suỵt
Drama vẫn còn đang tiếp diễn trước mặt, hai người lại trốn cạnh bàn trong tư thế này, nếu bị phát hiện, chưa biết cặp nào sẽ ngại hơn đâu.
Lưng Giản Minh Chu áp sát vào người Tạ Cảnh.
Hơi thở cậu rất nhẹ, nhưng nhịp tim rất gấp gáp. Kéo theo tim anh cũng đập nhanh hơn.
Không ổn rồi, thế này thì...
Giản Minh Chu mím môi nhìn phía trước, phía sau tấm rèm hé mở là chiếc giường phẳng, lá cây ngoài cửa sổ xào xạc dưới ánh nắng. Hai người nấp trong một góc phòng y tế.
Khung cảnh này, vừa phóng túng, vừa thuần khiết.
Cách vài bước chân, âm thanh tỏ tình trở nên kích động hơn.
Giản Minh Chu đang bất động dựa vào Tạ Cảnh, đột nhiên vang lên giọng nói thầm thì chỉ hai người nghe được:
"Chú nhỏ... Tim tôi đập nhanh quá."
Não anh trống rỗng, thân nhiệt tăng lên: ...Hả?
Tạ Cảnh lại khẽ nói: "Là do căng thẳng sao?"
Giản Minh Chu gật gật đầu: "Ừm."
Bên tai cười một tiếng, hỏi: "Chú cũng căng thẳng ạ?"
Bùm! Đầu Giản Minh Chu nổ tung: Tạ Cảnh...! Là vô tình hay cố ý trêu chọc anh vậy?
Đang suy nghĩ vẩn vơ, vai anh bỗng chùng xuống.
Tạ Cảnh giống như ngồi mỏi, tựa vào vai anh như con cún lớn——
Hơi thở nóng hổi lướt qua, tim Giản Minh Chu đập mạnh!
Chân va vào bàn. Bộp!
"Thôi! Thầy chẳng hiểu gì hết——"
Phía trước chợt vang lên tiếng hét lớn, át đi âm thanh va chạm ban nãy, nữ sinh đó hét xong liền chạy ra ngoài. Phòng y tế cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Drama hạ màn.
Giản Minh Chu không biết nên hít một hơi hay thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ anh và Tạ Cảnh đi ra kiểu gì? Đợi Đoạn Đình Phương ra ngoài hả...
Đang suy tư, chợt trong không khí vang lên giọng nói trầm trầm của Đoạn Đình Phương:
"Mình đúng là nghiệp chướng nặng nề haizz..."
Anh: "......"
Thoại vừa trẻ trâu vừa quê mùa!
Cảm thấy càng không thể đi ra được nữa rồi, hai người phải ngồi xổm ở đây đến chết hả?
Thân thể đằng sau cử động, sau đó anh được đỡ đứng lên.
Giản Minh Chu: ? ? ? ?
Anh sững sờ quay lại, nhìn Tạ Cảnh vẻ mặt tự nhiên kéo anh dậy từ khoảng trống cạnh bàn, chào hỏi Đoạn Đình Phương đang trầm tư:
"Xong chưa? Tôi đến xem vết thương trật chân."
Đoạn Đình Phương: ......
Giản Minh Chu: ......
Hình như Tạ Cảnh chả thèm quan tâm sống chết của bác sĩ trường!
Anh khẽ né ra xa một chút, không nỡ nhìn cảnh tượng trước mặt. Một tay anh tóm lấy khung cửa sổ, bình tâm ngắm bóng cây và bầu trời trong xanh ngoài kia. Không sao, mắt không thấy tim không đau...
Bỗng dưng có gì đó cử động dưới mí mắt anh.
"?" Giản Minh Chu cúi đầu.
Lập tức nhìn thấy Châu Hứa Dương và Hà Tập ngồi xổm dưới ô cửa sổ.
Tay chân hai người họ túm lấy nhau. Châu Hứa Dương bịt miệng Hà Tập, dưới tình huống tương tự anh, bốn... à không, sáu mắt nhìn nhau.
Ba người: "......"
Hai mắt Giản Minh Chu chậm rãi trừng to.
Nét mặt bất thường của anh cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của hai người trong phòng. Tạ Cảnh quay đầu, Đoạn Đình Phương đi đến, 'cạch' một tiếng đẩy cửa sổ ra——
Năm người cách một bức tường nhìn nhau.
Khung cảnh kì dị, không một ai lên tiếng.
Lúc lâu sau, Tạ Cảnh mở miệng: "Hai cậu đang làm trò gì vậy?"
Châu Hứa Dương giải thoát cho Hà Tập, Hà Tập hít một hơi sâu! Châu Hứa Dương đứng dậy: "Đi ngang qua."
"Thấy cậu đột nhiên kéo anh Minh Chu xuống, tụi tớ tò mò chạy tới xem."
Giản Minh Chu không thể tin nổi ngước mắt lên: Bọn họ ở trong góc nghe người khác, lại có người khác ở trong góc nghe bọn họ...
Đúng là một vở kịch bọ ngựa rình rập ve sầu, chim vàng anh rình bọ ngựa! [1]
[1] Thành ngữ xuất phát từ truyện ngụ ngôn 'Sơn Mộc' của Trang Tử. Ẩn dụ việc làm hại người khác nhưng có người khác nữa đang âm thầm hại mình.
Cuối cùng người kết thúc vở kịch là Đoạn Đình Phương.
Anh ta vô cảm đóng cửa sổ! Sau đó roẹt một phát kéo rèm lại, che khuất hai khuôn mặt bên ngoài——
Tiếp đó quay sang Tạ Cảnh: "Khám chân đúng không, ngồi xuống đi."
Tạ Cảnh chớp chớp mắt nhìn Giản Minh Chu: "Chú nhỏ, dìu tôi đi..."
Hơi nóng còn sót lại ban nãy tăng trở lại.
Giản Minh Chu đè nén suy nghĩ trong lòng, vừa định vươn tay đã nghe Đoạn Đình Phương cười lạnh: "Tay chân nhanh nhẹn, không cần ai dìu đâu."
Tạ Cảnh: "......"
Giản Minh Chu: "......"
Cuối cùng Tạ Cảnh cũng cam chịu ngồi xuống ghế dài.
Đoạn Đình Phương đưa tay nặn nặn hai cái: "Khoẻ re, cậu không nói thì tôi cũng không biết cậu trật chân đâu."
"?" Giản Minh Chu nhìn sang Tạ Cảnh.
Vừa nãy dáng vẻ yếu đuối lắm mà?
Im lặng vài giây, Tạ Cảnh khẽ mím môi, mặt không đổi sắc: "Thầy à, phiền thầy nghiêm túc một chút. Dù sao thì tội cũng không thể nặng hơn... ưm."
Cậu rên rỉ một tiếng, cau mày.
Đoạn Đình Phương thu tay lại: "Hừ, nói về tội thì tôi cũng muốn hỏi, một 'con' to xác... hai người lớn đầu các cậu chui vào góc đó kiểu gì đấy?"
Anh ta liếc nhìn: "Xếp gỗ à?"
(Mọi người biết trò xếp gỗ mà đúng không, ý là đè lên nhau ấy :))
Giản Minh Chu thoắt cái nhìn qua——
Khứa Đoạn Đình Phương này, cũng không thèm để ý tới sống chết người khác!
Tạ Cảnh bật cười, cụp mắt không nói chuyện.
Giản Minh Chu cố gắng duy trì chủ đề bình thường nhất có thể: "Vậy hai người ngoài cửa sổ, cũng tính là xếp gỗ à."
Phía trước: "......"
Vết trật chân của Tạ Cảnh không nghiêm trọng, hai người rời khỏi phòng y tế.
Cơn gió mát ở hành lang thoáng qua. Lúc này Giản Minh Chu mới phát hiện mặt mình nóng đến bất thường.
Anh đưa tay chạm nhẹ vào má. Rời phòng y tế bầu không khí cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Đều tại địa điểm đó tựa như cảnh truyện tranh kinh điển, khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ. Thậm chí trong một vài khoảnh khắc, anh như mơ hồ bước vào trạng thái xuất thần.
"Chú nhỏ ơi, mặt chú đỏ quá."
Dòng suy nghĩ Giản Minh Chu quay về, trông thấy Tạ Cảnh đang nhìn anh.
Tim anh khẽ rung động, chưa kịp nghĩ ra phải trả lời thế nào lại nghe người kế bên cười nhẹ: "Do đứng cạnh cửa sổ bị cháy nắng à? Có cần tôi mua một bình nước không?"
Giản Minh Chu thở phào, nhìn sang:
"Cậu trật chân không cần nghỉ ngơi hả?"
"......" Tạ Cảnh im lặng một lát, nhẹ giọng: "Chú nhỏ, không tới mức đó đâu."
Đi vài bước ra khỏi hành lang, ánh nắng tràn vào.
Trạng thái xuất thần trước đó cuối cùng cũng biến mất, có một loại cảm giác trở về với hiện thực.
Anh thoải mái nói: "Sau này, chúng ta phải cố hết sức né xa phòng y tế ra."
"Sao thế?" Tạ Cảnh nhìn qua.
Giản Minh Chu khẳng định: "Chắc chắn Đoạn Đình Phương đặt kết giới gì đó bên trong."
Vừa bước vào đã hít phải drama.
Tạ Cảnh mấp máy môi, lại ngậm lại.
Nghĩ đến "kết giới" và "y tá trưởng", một lúc lâu cậu khẽ nói: "Chú nhỏ, thỉnh thoảng tôi rất tò mò, chú nhận thức về thế giới này như thế nào vậy?"
"......"
------
Giản Minh Chu ăn trưa ở trường học rồi mới trở về.
Sau khi về nhà anh vẫn luôn nghĩ đến vết thương của Tạ Cảnh, không biết buổi chiều cậu có thể tập huấn được không nữa.
Kết quả đợi đến lúc người ta về nhà, anh mới phát hiện mình nghĩ nhiều rồi——
Tạ Cảnh không những rất được, còn sinh khí dồi dào càn quét tiệm sách.
Cậu trở về với một balo đầy truyện tranh, bày trước mặt anh: "Chú nhỏ, mấy quyển này trong cấm địa của chú không có, chú xem thử thích quyển nào?"
Giản Minh Chu đảo mắt, mới sực nhớ: "...Sao cậu biết trong cấm địa không có quyển nào?"
"Tôi đọc hết rồi, đương nhiên sẽ biết."
Anh quay phắt lại! Suýt vặn gãy cổ bản thân——
Đọc hết rồi? Đọc hết lúc nào? ? ? Vậy mấy quyển cấm kị, 18x cũng...
Hô hấp Giản Minh Chu phập phồng, rồi bình tĩnh trở lại: "Ò."
Truyện tranh bày khắp bàn phía trước.
Anh buông xuôi, cúi đầu xuống lựa lựa, Tạ Cảnh bên cạnh lặng lẽ quan sát. Lật được vài cuốn thì nghe cậu hỏi: "Chú nhỏ, chú thích thể loại này sao?"
"...Không, tôi đang xem phong cách vẽ và thiết lập nhân vật trước."
Một bàn tay vươn đến lật lại.
"Thiết lập nào?" Tạ Cảnh cầm lên vài quyển: "Gu của chú là nhân vật nào trong mấy cái này?"
Giản Minh Chu liếc mắt: Công lạnh lùng cấm dục, công lưu manh đẹp trai da ngăm, công cún con rạng rỡ tỏa nắng...
Anh chỉ tay: "Cái này, cái này nữa."
Vẻ ngoài điển trai trưởng thành, thân hình đẹp, trông rất gợi cảm, lại còn có vẻ tsundere.
Tạ Cảnh cụp mắt nhìn: "Ừm."
Giản Minh Chu nói xong, muộn màng nhận ra: Sao toàn hỏi công vậy? Giống như anh chỉ thích mỗi công không bằng...
Anh bình tĩnh lại, bổ sung: "Tôi cũng thích thụ này nữa."
Tạ Cảnh liếc nhìn: "Bác sĩ dịu dàng cấm dục thụ? Ồ, tôi cũng thích."
"......"
Giản Minh Chu cảm thấy cuộc hội thoại đã hoàn toàn đi vào ngõ cụt! Hơi thở anh nghẹn lại lúc lâu.
"Ò."
Sau đó dọn dẹp đống truyện tranh, mượn cầm đi.
...
Hôm sau có công việc phải đến công ty.
Lúc Giản Minh Chu ra ngoài, Tạ Cảnh vẫn ở nhà, hình như đang thay đồ trong phòng ngủ.
Anh chào hỏi rồi rời đi trước.
Khi đến công ty vẫn còn rất sớm, Tiểu Phù đem một hộp socola phân phát cho cả văn phòng làm bữa sáng.
Giản Minh Chu nhận lấy cắn vài miếng.
Quay đầu lại nhìn thấy trong mắt Hạ Diệp có cơn bão khẽ nổi lên, lập tức nhận ra: Bây giờ socola thành chủ đề cấm kị luôn rồi!
Anh nhịn không nổi nhích qua: "Nè, rốt cuộc chủ biên Hà tặng lại cái gì thế?"
Hạ Diệp sững lại một lát, rồi bừng tỉnh đáp: "...Quên rồi." Cậu ta lại ảm đạm nhìn anh: "Bởi vì hôm đó hình bóng cậu tràn ngập tâm trí tôi."
"......"
Giản Minh Chu: "Ít nói mấy câu khùng điên lại."
Tiểu Ngư đi ngang qua ngỡ ngàng quay đầu: "Đồ tra nam!"
Mắt thấy Hạ Diệp sắp mở khóa chế độ chặt chém, Thiến Thiến vội ngắt lời, đổi chủ đề: "À! Cuối tuần này chúng ta có một chuyến teambuilding đúng không? Đi suối nước nóng Thanh Nham!"
Lúc này Giản Minh Chu mới nhớ ra có chuyện đó.
Tuần trước bận bù đầu, suýt quên luôn rồi.
"Tôi nhớ có cả nhà xuất bản khác đúng không?"
Hạ Diệp đẩy kính cười nói: "Nhà xuất bản Tảo Giang. Kiêu Linh cũng đến, háo hức không?"
Giản Minh Chu: Oa! ! ! !
Anh bỗng trở nên phấn khích——
Nhưng nghĩ đến chữ ký vàng chóe lấp lánh, tâm trạng tức thì trở nên phức tạp...
Lát sau, anh thỏa hiệp: "Háo hức chút xíu thôi."
Hạ Diệp: "?"
...
Hôm nay công ty có hoạt động phúc lợi, phát một giỏ trái cây.
Chiều tan làm, Hạ Diệp gọi giật anh lại: "Tí nữa tôi vác cậu về, tiện thể đến nhà cậu lấy album ảnh hoa cỏ cho tác giả của tôi mượn."
Vừa khéo đúng lúc Giản Minh Chu lười bưng giỏ trái cây: "Được thôi."
Lái xe về nhà không mất nhiều thời gian.
Đến dưới lầu chung cư, Hạ Diệp đậu xe.
Hai người cùng đi lên lầu, Hạ Diệp đột nhiên hỏi: "Giờ này 'con' cún nhà cậu về nhà chưa?"
Giản Minh Chu đã miễn nhiễm với cách dùng lượng từ của cậu ta: "Hôm nay tan làm trễ, chắc tiểu Cảnh về rồi."
Hạ Diệp ậm ờ một tiếng.
Tới trước cửa nhà.
Giản Minh Chu một tay xách giỏ trái cây, một tay lục lọi chìa khóa trong túi, trông vô cùng vặn vẹo.
Hạ Diệp trực tiếp giơ tay gõ cửa, cốc cốc.
Một lúc, sau cửa vang lên tiếng động. Sau đó cánh cửa lạch cạch mở ra: "Chú nhỏ?"
Giản Minh Chu ngẩng đầu, tim bỗng nhiên đập mạnh.
Tạ Cảnh đứng ở cửa nhìn xuống, mặc chiếc áo thun đen mang từ nhà Hà Tập về. Vì size hơi nhỏ nên chưa từng thấy cậu mặc lại, tính cả lần này chỉ mới hai lần.
Hiện giờ mặc trên người cậu, hơi bó sát.
Khí chất ung dung hằng ngày bị cuốn đi, hiện lên thân hình vai rộng eo hẹp, cao lớn điển trai.
Phối thêm màu đen sẫm của áo, khiến người ta tim đập chân run.
Lúc đối mặt nhau, hô hấp Giản Minh Chu như ngừng lại. Tim loạn nhịp, bỗng nghe giọng nói bên cạnh vang lên:
"Ơ? Sao cậu lại mặc áo của Minh Chu."
Hạ Diệp nâng kính, cợt nhã cười: "Cậu thật..." [2]
[2] Câu này anh Hạ định nói 你好骚啊/Nǐ hǎo sāo a/: cậu lẳng lơ ghê, thô hơn là cậu dam dang ghê. Nhưng chỉ mới nói một nửa 你好/Nǐ hǎo/: xin chào.
Đệt mợ! Giản Minh Chu túm quả táo trong giỏ hoa quả nhét vào miệng cậu ta! Nửa câu sau kẹt trong cổ họng. Tim anh đập thình thịch, bình tĩnh quay sang Tạ Cảnh: "...Chủ biên chào hỏi cậu đấy, cậu cũng chào người ta đi."
——————
Rùa màu lam: Cả nhà nhớ đọc chú thích nha, đọc tiếng Trung buồn cười zl mà dịch tiếng Việt cái tắt cười ngang. Hong mấy mọi người liên hệ tôi làm một khóa tiếng Trung rồi chúng ta dắt nhau đi đọc bản raw ha :3
Đừng ai hỏi tại sao tôi biết Hạ Diệp nói em Cảnh dam dang, tại tiêu đề chương này là 你好骚啊/Nǐ hǎo sāo a/. Tôi còn phân vân nên dịch dam dang hay dịch lẳng lơ nè.
Cuối cùng chúc mọi người giỗ tổ Hùng Vương bên gia đình người thân vui vẻ. 🫰🫰