Cào phím: Rùa màu lam
Giản Minh Chu còn đang bàng hoàng, nhất thời không nghĩ ra lời nào để an ủi.
Đến khi Tạ Cảnh ấn tắt màn hình.
Suy nghĩ anh trở về: "...Tiểu Cảnh à, bọn họ chỉ là lực bất tòng tâm."
Tạ Cảnh cười lạnh: "Bọn họ còn không có tâm." Nói xong liền cất điện thoại, quay đầu trở về sân cầu lông.
Giản Minh Chu: "......"
Điện thoại vẫn tiếp tục rung, anh mở lên. Nhìn thấy Tạ Trì vẫn đang phấn khích hỏi: Tạ Cảnh có nói gì không?
Giản Minh Chu chịu không nổi: Cái gì cũng không nói.
【Tạ Trì】: Haizz, đứa nhỏ không giỏi ăn nói.
【Minh Chu】: ......
Không, đó gọi là tố chất.
Anh không dám tưởng tượng trong cái miệng khép kín của Tạ Cảnh có bao nhiêu câu từ đẹp đẽ nữa.
Tiếp tục chơi cầu lông trên sân khoảng hai tiếng.
Gần sáu giờ, nhóm người kết thúc chuẩn bị ra về.
Có lẽ bầu không khí trong tòa soạn nóng như nắng thiêu đốt, vận động như một sự giải phóng mồ hôi sức lực.
Lúc Tạ Cảnh rời sân, cậu đã trở lại dáng vẻ thường ngày.
"Chú nhỏ, tôi đến phòng tắm đã."
Giản Minh Chu thu dọn đồ đạc: "Được."
Đám người bộ biên tập cũng đang thu dọn, bàn bạc nên đi đâu ăn uống. Bọn họ tìm được vài địa điểm, hỏi Giản Minh Chu: "Phó biên, anh thấy sao?"
"Mọi người đi đi, lát nữa tôi ăn mừng cùng Tạ Cảnh."
Trước mặt im lặng, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua!
Hạ Diệp cười lạnh: "Cuối cùng vẫn là chọn 'anh ấy'."
Nhân lúc Tạ Cảnh không có mặt, đám người bắt đầu làm màu: "Chủ biên à, anh khác nào con chó dầm mưa, như trấu vứt bên đường..."
Ánh mắt Tiểu Phù long lanh: "Tình tay ba, chiến trường khốc liệt."
Thiến Thiến ôm hận: "Vậy tôi đành làm một fan cũ biết thân biết phận vậy!"
Giản Minh Chu mệt mỏi: "Sao cảm hứng lúc sửa bản thảo không nhiều bằng mấy tiểu phẩm của mọi người vậy?"
Tiểu Ngư lập tức quay đầu cảnh giác: "Chủ biên~ Anh coi ảnh kìa——"
Đang náo nhiệt, âm thanh bên cạnh vang lên: "Có chuyện gì vậy?"
Bốn phía lập tức im bặt! Giản Minh Chu quay lại thấy Tạ Cảnh đang đi tới, đúng lúc cậu nhìn ra phía sau anh. Đám đông lần lượt quay người, giả vờ tỏ ra bận rộn——
Giản Minh Chu cũng không biết cậu đã nghe được bao nhiêu.
Hai mắt chạm nhau, anh bình tĩnh: "Không có gì, hơi ồn ào, thói quen nghề nghiệp của bọn họ."
Mọi lúc mọi nơi, không phân người thú ship cp.
Tạ Cảnh ừm một tiếng, quay đi.
Âm thanh những tiếng thì thầm trong không gian rộng lớn vang lên. Giản Minh Chu dựa vào một bên sân quan sát, đột nhiên nghe người bên cạnh hỏi: "Hình như đang trêu chú và chủ biên Hạ à?"
Tim anh thót lên, nghiêng đầu: "Chỉ là nói đùa thôi."
Tầm mắt kế bên tựa như đang nhìn chằm chằm anh.
Khoảng vài giây sau, giọng nói dịu dàng của Tạ Cảnh mang theo ý cười sâu xa: "Cho nên là, chú không xem mấy chuyện đó là thật à?"
Cái gì thật cơ, anh với Hạ Diệp hả?
Giản Minh Chu cau mày, quay người lại, nghiêm túc: "Đương nhiên là không."
Anh còn đang đu cp "kẻ địch chung chăn" nè!
...
Thu dọn xong, nhóm người cùng nhau rời khỏi nhà thể thao.
Bọn họ tạm biệt nhau trước cổng, Giản Minh Chu trừng mắt cảnh giác, tiễn đưa từng người đang ngầm quan sát kia.
Chờ mọi người đi hết, anh hỏi: "Tiểu Cảnh, tối nay muốn ăn gì? Chú đãi cậu."
Tạ Cảnh: "Hôm nay chú đã đến xem tôi thi đấu rồi, đương nhiên phải để tôi mời." Cậu nói xong không cho anh từ chối, cầm điện thoại lên :"Hôm nay ăn mừng, chú phải nghe tôi."
Giản Minh Chu nhìn cậu có vẻ đã có kế hoạch, nhích lại hỏi: "Đang lựa quán ăn gần đây à?"
Dứt câu đã thấy Tạ Cảnh lôi ảnh ra. Cậu cẩn thận so sánh các bức ảnh: "Ăn nấm matsutake, hải sâm, nấm tâm trúc, cua biển..."
Tạ Cảnh nói xong cất điện thoại: "Đi thôi. Tôi không ăn mất công lại có người ăn giúp tôi."
Giản Minh Chu: "......"
Lúc sau, hai người ngồi lên taxi.
Anh đánh giá Tạ Cảnh, tâm trạng hoàn toàn không thoải mái! Vẫn là nhắn vài câu nhắc nhở Tạ Trì.
【Minh Chu】: Ăn mừng thay người ta thì có tâm một chút.
Đối phương rất nhanh nhắn lại meme [Sợ hãi!]
【Tạ Trì】: Cụ thể là điểm tâm của quán nào? [Nghe lén] [1]
[1] Có tâm một chút là 用点心/Yòng diǎnxīn/, 点心/diǎnxīn/ còn có nghĩa là điểm tâm, đồ ăn nhẹ.
"......" Giản Minh Chu tắt điện thoại, nhắm mắt: "Tiểu Cảnh à, tôi hơi mệt, chợp mắt một lát."
Cảm giác não bị ai đó thả trôi sông rồi.
------
Tạ Cảnh chọn một nhà hàng hải sản.
Tới nơi, đập vào mắt là một nhà hàng lộng lẫy sang trọng, ánh đèn rực rỡ.
Giản Minh Chu theo sau đi vào bên trong, lối đi được xây như thủy cung với ba hồ nước bao quanh, rất nhiều cá bơi vòng quanh bên trong.
Đi ra khỏi con đường còn có một bể thủy tinh lớn.
Đây là lần đầu tiên anh thấy kiểu thiết kế này, nhịn không được lấy điện thoại chụp tư liệu gửi cho các tác giả.
Tin nhắn gửi đi, Tiểu Lộc là người đầu tiên trả lời.
【cc Tiểu Lộc】: Biên tập à, anh đi thủy cung hả?"
【Minh Chu】: Nhà hàng hải sản.
【cc Tiểu Lộc】: ? ? ? ? ? [Hươu sao nhỏ ăn cỏ vì sốc]
Giản Minh Chu bật cười, định tắt điện thoại, tin nhắn lại chớp lên nhảy ra:
【cc Tiểu Lộc】: Đệt mợ! ! Chàng trai bên cạnh anh là ai! Hình bóng cao lớn đẹp trai đó? ! !
" ? " Giản Minh Chu khựng lại, cũng một câu đệt mợ!
Lúc này anh mới nhận ra trong bức ảnh có lọt một chút hình ảnh của anh và Tạ Cảnh. Hai người đứng cạnh nhau, Tạ Cảnh kế bên đeo balo, cúi đầu ngắm anh chụp hình.
Kính hiển vi Tiểu Lộc là hãng gì vậy!
Giản Minh Chu ấn tắt điện thoại. Tạ Cảnh quay đầu: "Sao thế, sao lại có biểu cảm thất sách này."
Anh nghiêm trọng nói: "Cho người không đáng tin ăn 'cơm' rồi." [2]
"......?"
[2] Lúc đu cp, 'cơm' nghĩa là hint cp. Ăn cơm theo ngôn ngữ mạng bây giờ giống như 'hít ke cp' đó. Ban đầu định dịch vậy mà thôi.
Sau khi ngồi xuống, Tạ Cảnh chọn món, lại đưa thực đơn cho Giản Minh Chu. Nghĩ đến chắc là Tạ Cảnh muốn khiến bố mẹ tức thổ huyết, giải tỏa bực dọc, anh cũng không giành thanh toán.
"Cậu chọn món là được rồi, tôi không kén ăn."
Tạ Cảnh cúi đầu chọn giúp anh: "Được." Chọn món xong lại dặn dò phục vụ: "Đừng lấy đồ uống có cồn."
Giản Minh Chu: "Hôm nay cậu không uống rượu được à?"
Tạ Cảnh săn sóc nhìn anh: "Hôm nay vỏ tôm cua nhiều, sợ chú ghép đến sáng."
"......" Ấn tượng về anh sâu sắc quá ha!
Một bàn hải sản nhanh chóng được phục vụ. Đủ loại tôm, nghêu, cua, cá, chế biến tươi ngon.
Giản Minh Chu cầm ly nước hoa quả cụng ly với Tạ Cảnh chúc mừng quán quân, lại nói: "Vậy để tôi tặng cậu một món quà nhé, cậu muốn gì? Các cậu có cần miếng bảo vệ cổ tay khi tập huấn không? Hay là áo thun, giày..."
Nhưng giày rất quan trọng, toàn là Tạ Cảnh tự chọn.
Áo thun cũng có không ít rồi, còn gì nữa nhỉ...
Đối phương mở miệng: "Đồ ngủ."
Giản Minh Chu: ?
Não anh còn chưa kịp quay về, ngẩng đầu ngơ ngác: "Hả?"
Tạ Cảnh chậm rãi tách con cua hoàng đế: "Chú nhỏ có thể tặng tôi bộ đồ ngủ không, ở nhà không đủ thay."
Giản Minh Chu chạy não hai giây, đáp: "Được."
Anh lại hỏi: "Cậu có thích hãng nào không?"
"Ừm, có. Vừa khéo gần đây có khuyến mãi, chú nhỏ cũng có thể chọn một bộ cho bản thân."
Vậy phải đi trung tâm thương mại chọn rồi.
Giản Minh Chu ước chừng thời gian, thứ bảy tuần sau anh phải đi công tác, nhưng chủ nhật có thể về kịp: "Cuối tuần chúng ta cùng đi được không?"
Tay Tạ Cảnh khựng lại, cong môi: "Được."
Sắc trời cũng không còn sớm nữa, hai người ăn xong chuẩn bị quay về. Tạ Cảnh tách một đống vỏ tôm cua nghêu còn chụp ảnh gửi cho Tạ Trì.
Giản Minh Chu ngó ngó: "Có qua có lại?"
"Không, để cậu nhỏ từ từ suy nghĩ."
"......" Nghĩ đến câu 'điểm tâm quán nào' ngây thơ vô tội của Tạ Trì, cũng không biết khi nào mới nghĩ ra.
------
Cuối tuần trôi qua, thứ hai lại tới.
Trong phòng họp, Hạ Diệp cuộn bản kế hoạch, gõ gõ bàn: "Trọng tâm tuần này là kế hoạch ngày lễ Thất Tịch, nhớ nhắc các tác giả vẽ thêm! Còn có mục lễ Thất Tịch riêng trong các hiệu sách——"
"Sau đó thứ sáu công tác, Minh Chu và tôi cùng đi."
Giản Minh Chu ghi chép: "Ừm."
"Thứ sáu chúng ta đến thành phố C để trao đổi. Thứ bảy là Thất Tịch, phải tham gia hoạt động kế hoạch cả ngày, sáng chủ nhật quay về."
Hạ Diệp nói một tràng, sau đó thâm thúy nhìn Giản Minh Chu: "Cậu... chắc sẽ không nói mình phải đón Thất Tịch đâu nhỉ?"
Bàn tay đang ghi chép của Giản Minh Chu dừng lại:
——Còn có thể họp đàng hoàng không hả!
Anh ngẩng đầu đáp trả: "Đương nhiên là không, chủ biên cậu chắc cũng không trong lúc công tác, nhớ nhung không thể rời với người nào đó đâu nhỉ?" [3]
[3] Thành ngữ 双宿双飞/shuāng sù shuāngfēi/ yêu nhau không thể tách rời, 宿/sù/ này trong từ 宿敌/sùdí/ kẻ thù truyền kiếp, nghĩa là chỉ Hà Lộ Thần đó mọi người.
"Hahaha, tôi lại càng không."
Cuộc họp định kì chấm dứt trong mùi thuốc súng và ánh mắt hóng hớt của nhóm biên tập. Họp xong, nhóm người lần lượt ra ngoài, Giản Minh Chu và Hạ Diệp vẫn đi cuối cùng như cũ.
"Cuối tuần có mưa, nhiệt độ giảm." Hạ Diệp cầm cốc cafe nhiều đá: "Nhớ mang dù và áo khoác."
Giản Minh Chu ghi nhớ: "Được."
Hai người sóng vai bước đi, Hạ Diệp liếc anh, chậm rãi nói: "Nếu thứ bảy cậu thật sự có việc, có thể nói một tiếng, tôi bảo người khác đi công tác thay cậu."
Giản Minh Chu kinh ngạc nhìn cậu ta.
Có lẽ do Hạ Diệp luôn là dáng vẻ mặt người dạ thú, ít khi nói tiếng người như thế này.
Anh cùng nhẹ nhàng đáp: "Không sao, tôi có thể hẹn chủ nhật."
Dứt lời, bước chân người bên cạnh dừng lại.
Vẻ mặt Hạ Diệp lập tức biến thành biểu cảm tiểu nhân đắc chí: "Ha, tôi biết ngay cậu muốn đón Thất Tịch mà!"
"......"
Giản Minh Chu không tin nổi: Đồ mưu hèn kế bẩn!
Nhìn nhau một lúc, Giản Minh Chu cười hiểu ý: " 'Người khác' đó là chủ biên Hà à?"
Nói xong, không thèm để ý tới sắc mặt đen thui của Hạ Diệp, sảng khoái bước đi.
...
Cuộc chiến trí tuệ và lòng dũng cảm ở công ty đúng là tốn sức tốn thời gian.
Tan làm Giản Minh Chu đến siêu thị mua ít thịt bò, ba chỉ, thịt viên chuẩn bị tự thưởng bản thân một nồi lẩu.
Anh mua nguyên liệu xong đã muộn hơn bình thường, vừa bước ra siêu thị đã nhận được tin nhắn của Tạ Cảnh——
【Cảnh】: Chú nhỏ, chú về chưa?
【Minh Chu】: Đi siêu thị mua nguyên liệu, sắp tới khu chung cư rồi ^0^
【Cảnh】: Có cần tôi xuống đón chú không?
Giản Minh Chu bật cười, trả lời: Không cần đâu.
Anh thoát ra, thấy tin nhắn trong nhóm chat khu chung cư: có đồ thất lạc tìm chủ, có người hẹn đánh bài, còn có mấy tin đồn hay ho.
【302】: Tam với A Hoàng lại đánh nhau rồi.
【206】: Có kẻ nhặt rác khả nghi loanh quanh khu vực này, vừa bị đưa lên phòng bảo vệ, nhớ cẩn thận nhé!
......
Giản Minh Chu lướt tin nhắn xong, vừa lúc đến nhà.
Anh tắt điện thoại đẩy cửa: "Tiểu Cảnh à."
Tạ Cảnh đang ngồi trên sofa đọc truyện tranh, nghe giọng anh liền ngẩng đầu: "Về rồi à, chú nhỏ."
"......" Giản Minh Chu rũ mắt, cố gắng không để ý cuốn 'Bí mật của anh trai' trên tay cậu.
"Hôm nay nhúng lẩu đi."
Tạ Cảnh bước tới: "Được."
Hai người chế biến nguyên liệu trên bàn, Giản Minh Chu sợ cậu lại nhắc đến truyện tranh cấm kị, mở lời: "Dạo này, cậu có liên lạc với người nhà... với cậu Tạ Trì không?"
Tạ Cảnh xé bao bì, cười lạnh.
"......" Hiểu luôn. "Anh ta không lấy công chuộc tội à?"
"Vừa nãy hình như có gọi hai cuộc. Tôi đang đọc truyện, không nghe máy."
Đang trò chuyện, điện thoại Giản Minh Chu rung lên.
Anh thấy là cuộc gọi của Tạ Trì: "Cậu nhỏ của cậu gọi tôi kìa." Trong tay anh đang cầm nguyên liệu, chờ lúc mở bao bì xong điện thoại đã tắt rồi, thay vào đó có hai tin nhắn đến.
"Tôi xem đã."
Tạ Cảnh nhận lấy nguyên liệu: "Vâng."
Giản Minh Chu mở wechat, nhìn thấy mấy tin nhắn——
【Tạ Trì】: [Đối phương hủy cuộc gọi]
【Tạ Trì】: Minh Chu, cứu với. QAQ
【Tạ Trì】: [Định vị— Phòng bảo vệ khu chung cư Hoa Vân]
Giản Minh Chu: " ? "
——————
Rùa màu lam: Quên chú thích mấy chương trước lễ Thất Tịch được xem là Valentine bên đó.
Tui hối hận quá, truyện gì vừa chơi chữ nhiều, ngôn ngữ mạng nhiều, thành ngữ cũng nhiều. Dịch ra sợ không ai hiểu lại mò đi chú thích. Thương cái lưng tôi thì tôi xin một vote làm động lực nha cả nhà!