Couple Này Chú Không Ship Sao?

Chương 13: Waoo~




Cào phím: Rùa màu lam

Im lặng như tờ, không một tiếng gió.

Bầu không khí đột ngột thay đổi, đám đông không kịp phản ứng.

Chỉ có em gái mím môi nhìn chằm chằm, hai mắt trong đêm sáng như đèn pha!

"....." Giản Minh Chu cảm giác Tạ Cảnh cũng đang nhìn anh.

Anh cắn răng ấn tắt điện thoại, bề ngoài thản nhiên, tim lại đập bình bịch: Anh nối tiếp câu đó trông tự nhiên mà, chắc không ai nghe ra điều gì không đứng đắn đâu ha?

Quả nhiên. Vết đâm sâu nhất luôn là đâm sau lưng!

Trong không gian yên tĩnh, tay Tạ Cảnh trên bàn khẽ động.

Tim Giản Minh Chu đập một cái, đang muốn nói gì đó, phía bên kia vang lên âm thanh: "Ban nãy là chủ biên Hạ à?"

Quay đầu, chỉ thấy Hà Lộ Thần bưng chén trà, tao nhã bắt chéo chân. Dường như không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ở đây, chìm đắm trong thế giới của bản thân, kinh thán nói: "Vậy mà cậu ta lại nghe điện thoại đồng nghiệp vào tối cuối tuần!"

"......" Giản Minh Chu.

"......" Đám người.

"Anh họ." Hà Tập một lời khó nói: "Anh không bao giờ nghe điện thoại đồng nghiệp ngoài giờ làm à?"

Hà Lộ Thần kinh ngạc: "Tan làm rồi sao phải nghe điện thoại?"

"Lỡ có công việc thì sao?"

"Sợ có công việc mới không bắt máy!"

——Cũng hợp lý ha!

Không hiểu sao chủ đề bị Hà Lộ Thần dẫn đi xa, không ai chú ý đến cuộc điện thoại vừa nãy nữa. Giản Minh Chu âm thầm thở phào, không ngờ Hà Lộ Thần trong công việc lại tư sản như vậy! [1]

[1] 小资 /xiǎozī/ chủ yếu mô tả những người trẻ khao khát lối sống phương Tây, theo đuổi trải nghiệm nội tâm, hưởng thụ vật chất và tinh thần. (không giống với giai cấp tư sản đâu nhé)

Đồng thời càng không hiểu: Rốt cuộc tại sao Hạ Diệp chưa xử được Hà Lộ Thần? (Bản gốc là 干过, còn có nghĩa là làm tềnh, lúc dịch giật cả mình:))

"Chú nhỏ." Người kế bên bỗng kêu anh một tiếng.

Giản Minh Chu quay đầu, nhìn thấy Tạ Cảnh chống cằm thản nhiên nhìn anh. Yết hầu anh chuyển động: "Hửm?"

Tạ Cảnh cong môi, như tán gẫu hỏi: "Sao chú lại cúp máy?"

Giản Minh Chu: "......"

Phút chốc vô số lý do hiện lên trong đầu anh.

Cuối cùng, anh cầm ly nước nhấp một ngụm: "Cảm thấy trạng thái tinh thần của đối phương không phù hợp để tiếp tục nghe điện thoại."

------

Lúc bữa tiệc kết thúc đã hơn chín giờ.

Giản Minh Chu và Tạ Cảnh bắt taxi về nhà.

Về đến nhà, Giản Minh Chu nhường Tạ Cảnh tắm trước, sau đó ném quần áo vừa thay và quần áo ướt lúc nãy vào máy giặt.

Lúc Tạ Cảnh tắm xong đi ra thấy quần áo đã giặt xong rồi.

Tạ Cảnh đang phơi đồ ngoài ban công.

Thân hình đối phương cao lớn, cánh tay dài duỗi nhẹ đã có thể treo quần áo lên.

Gió đêm thổi vào cửa sổ đang mở, trong một hàng quần áo đang phơi, có hai cái áo thun y hệt phơi gần nhau trên giá treo đồ, phấp phới trong gió.

Giản Minh Chu cầm khăn tắm đi tới: "Bị lẫn lộn rồi nhỉ."

Tạ Cảnh nhìn lên: "Có lẽ nên đánh dấu."

"Nếu cậu để bụng..."

"Không sao." Người trước mặt không quan tâm nói: "Dù sao cũng giống hệt nhau."

......

Tạ Cảnh nói không để bụng, Giản Minh Chu cũng không quan tâm nữa.

Ngẫm lại thì cái áo thun đó hơi nhỏ so với Tạ Cảnh, có lẽ cậu cũng không mặc lại đâu.

Cuối tuần phong phú thú vị qua đi, thứ hai lại tới.

Cuộc họp thường lệ buổi sáng kết thúc, Giản Minh Chu và Hạ Diệp theo thói quen rời đi cuối cùng.

"Cậu chịu trách nhiệm cho buổi ký tặng vào thứ bảy này, bàn bạc xong hết chưa? Nhớ phải có mặt trước một tiếng."

Giản Minh Chu: "Đương nhiên rồi."

Hạ Diệp gật đầu: "Vậy thì tốt. Chủ yếu là tôi sợ cuối tuần trước cậu ăn chơi trác táng, quên mất công việc.

"......"

Giản Minh Chu khựng lại, im lặng nhìn cậu ta. Mắt sáng quắc lên viết rằng:

Cậu còn dám nhắc tới tuần trước hả?

Hạ Diệp khéo léo chỉnh lại kính: "...Sao thế?"

Giản Minh Chu hít một hơi, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu chưa từng nghe party game à?" Rõ ràng lúc đó anh nói chuyện tròn vành rõ chữ, tinh thần tỉnh táo, ăn chơi chỗ nào.

"Hơn nữa, 'Sau khi say, tôi bị bạn cùng phòng...' là cái gì?"

Hạ Diệp ẩn ý: "Đó là tôi cảnh báo cậu."

"Cảnh báo gì cơ..." Giản Minh Chu quay đầu tiếp tục đi về phía trước: "Cậu đọc BL nhiều quá rồi, tôi và tiểu Cảnh đều thẳng đấy."

Hạ Diệp: "Ha!"

...Ý gì đây? Giản Minh Chu lườm cậu ta: "Cậu hợp với bộ đam mỹ thật đó."

"——Đã nói là chủ đề cấm kị rồi!"

Bút máy khua đi khua lại trong không trung.

Giản Minh Chu bỗng dừng lại.

Anh quan sát khuôn mặt ngứa đòn của Hạ Diệp, đánh giá những chuyện xấu xa đối phương đã làm... dưới sự thôi thúc của sự tò mò và sở thích ác độc, trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng.

"Cuối tuần cậu gọi điện cho chủ biên Hà đi."

" ? " Hạ Diệp cảm thấy khó hiểu: "Tại sao tôi phải gọi cho hắn ta."

Giản Minh Chu bắt đầu toan tính: "Gọi đi, gọi xong tôi kể cậu nghe."

Nói xong anh vỗ vỗ Hạ Diệp, thong thả rời đi.

------

Mấy ngày nay bận bịu chuẩn bị cho buổi ký tên.

Tối thứ tư lúc về nhà, Giản Minh Chu thấy Tạ Cảnh ngồi trên sofa lướt điện thoại.

Nghe tiếng anh trở về, đối phương quay đầu: "Chú nhỏ à."

"Ừm, sao thế."

"Có một cửa hàng burger tự làm mới mở trên phố đi bộ, thứ bảy này tôi được nghỉ tập huấn sớm, chú đi ăn thử cùng tôi không?"

Giản Minh Chu khựng lại, trong lòng hơi rung động.

Khẩu vị của anh và Tạ Cảnh tương tự nhau, cửa hàng này là món cả hai đều thích ăn.

Nhưng cớ sao lại là thứ bảy...

"Tiểu Cảnh, thứ bảy tôi có việc. Không biết bao lâu mới xong, chắc không đi được rồi."

Tạ Cảnh nhìn anh vài giây, tắt điện thoại: "Vậy để hôm khác vậy."

Giản Minh Chu thấy cậu không có gì không vui, có thể chỉ là thuận miệng hỏi, thế là anh vừa trở về phòng vừa nói: "Nếu cậu muốn ăn, có thể hẹn bạn bè cùng đi."

Sau lưng vang lên âm thanh không rõ thái độ: "Vâng."

Buổi ký tặng vào thứ bảy bắt đầu lúc hai giờ chiều.

Buổi trưa Giản Minh Chu ra khỏi nhà.

Là người phụ trách buổi ký tặng, anh mặc một bộ vest đã lâu không đụng đến.

Chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng bỏ vào thắt lưng, hiện ra vòng eo thon gọn xinh đẹp. So với trang phục thoải mái thường ngày trưởng thành hơn lại mang đến một hương vị khác.

Dùng cái miệng thần kỳ của Tạ Trì khen thì: Dù là nhân viên khổ sở bị bóc lột thì cũng là một mảnh ngọc bích xinh đẹp. [2]

[2] Chỗ này dùng từ 社畜 giống chương 5 (社 là xã hội, 畜 là súc vật) chỉ những nhân viên tận tâm với nghề nhưng bị công ty đối xử tệ bạc.

Giản Minh Chu xem là lời mỉa mai, tốt bụng bỏ qua.

Sau khi chuẩn bị xong, Giản Minh Chu bắt taxi đến buổi ký tặng.

Lúc anh tới nơi, rất nhiều người đã đến địa điểm tổ chức.

Có những họa sĩ truyện tranh đến sớm, đầu bên kia vài độc giả bắt đầu xếp hàng.

Giản Minh Chu đang ở một bên bàn bạc với nhân viên công tác, chợt một âm thanh quen thuộc vọng đến: "Chu——biên——! Biên tập ơi——!"

"......"

Anh quay đầu, Tiểu Lộc đang ngồi phía xa kia vẫy vẫy tay.

Giọng cô quá khoa trương, tới mức đã có người nhìn qua đây. Giản Minh Chu dặn dò nhân viên một tiếng, đi xuyên qua đám đông tới chỗ quầy ký tên.

Đi ngang chỗ độc giả xếp hàng, đột nhiên có tiếng xì xào bàn tán: "Đệt, nhanh nhìn kìa..."

"Đẹp trai ghê, cũng là tác giả nào đó sao?"

"Nghe nói là biên tập, nhìn như nhân vật bước ra từ truyện tranh vậy..."

Tiếng bàn tán khá nhỏ, Giản Minh Chu không chú ý tới, trong đầu chỉ có vòng lặp "Chu biên" của Tiểu Lộc.

Anh tới trước mặt Tiểu Lộc: "Sao vậy?"

Tiểu Lộc khóc thét: "Chu biên à, tôi căng thẳng quá đi! Sắp gặp các fan rồi, lỡ như ít người đến ký tên quá phải làm sao?"

Giản Minh Chu an ủi: "Vậy cô đem hai thùng đồ ăn vặt đến đây, nhân lúc các tác giả xung quanh đang nóng nực, bán soda và hạt dưa cho họ."

"......"

Tiểu Lộc vỗ tay: "Anh biết tranh thủ ghê."

Trong khi trò chuyện, các tác giả khác cũng lần lượt đi tới.

Giản Minh Chu nhìn Tiểu Lộc héo úa, không nhịn được bật cười, vỗ vỗ vai cô: "Tự tin lên."

"Người thích cô nhiều hơn cô tưởng tượng đó."

...

Hai giờ, buổi ký tặng đúng giờ bắt đầu.

Giản Minh Chu sắp xếp hiện trường xong xuôi liền quay lại văn phòng ở lầu hai.

Văn phòng tầng hai bao quát cả hiện trường, cửa sổ là gương một chiều có thể quan sát tình hình bên ngoài, để người phụ trách tiện xử lý các tình huống khẩn cấp.

Giản Minh Chu ngồi trong văn phòng, vừa quan sát hiện trường, vừa tranh thủ thời gian duyệt bản thảo.

Đang xem dở, bỗng trong đám đông, anh phát hiện hai bím tóc quen thuộc...

" ? " Giản Minh Chu nhìn chằm chằm, quả nhiên——

Có lẽ hôm nay không có lớp bổ túc ôn tập, Hà Ngọc đeo một cái balo lớn, mặc chiếc váy nhỏ nhắn, tràn đầy năng lượng đi đến buổi ký tặng. Ước chừng còn tự đem theo bảng ký tên.

Có điều buổi ký tặng này không phải là buổi ký tặng riêng chủ đề đam mỹ, mà còn hợp tác với các nhà xuất bản khác tổ chức.

Đến khi xác nhận không có nguy cơ bị bại lộ. Giản Minh Chu mới bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục duyệt bản thảo.

Một chốc sau, điện thoại trên bàn rung lên. Anh mở lên xem, là tin nhắn wechat của Hà Ngọc gửi đến——

【Tiểu Ngọc vui vẻ】: Anh Minh Chu! Hôm nay em đi xin chữ kí, xin được rồi nè ~ [Hình ảnh]

Giản Minh Chu ngẫm ngẫm, trả lời cô: Anh cũng ở đây.

【Tiểu Ngọc vui vẻ】: ? ? ? Anh ở đâu vậy!

【Minh Chu】: Văn phòng tầng hai, anh là nhân viên công tác.

Tin nhắn gửi đi, bên kia lập tức reo lên vui vẻ, hỏi rằng có thể lên chơi với anh không. Cách lớp cửa sổ, Giản Minh Chu thấp thoáng thấy hai chùm tóc nhảy lên trong đám đông: ......

Anh trả lời: Để anh nhờ staff đưa em lên.

Không lâu sau, cửa văn phòng mở ra.

Hà Ngọc phấn khích từ cửa nhào tới: "Anh Minh Chu ơi! Em tới tìm anh nè!"

"Mau vào đây đi."

Cô đeo balo nhìn xung quanh một vòng, kích động nói: "Wao, thì ra văn phòng trông như thế này, ngầu quá đi!"

Giản Minh Chu đứng dậy lấy nước và đồ ăn vặt cho cô, lại lấy hai món goods làm quà tặng: "Em lấy không?"

"Lấy lấy lấy! Cảm ơn anh Minh Chu ạ!"

Xung quanh Hà Ngọc đều tỏa ra bầu không khí vui vẻ.

Cô yêu thích không rời tay, lật đi lật lại xem một lúc, lập tức chụp một tấm đồ ăn vặt gửi vào nhóm: "Em gửi cho các anh xem."

【Tiểu Ngọc vui vẻ】: [Hình ảnh]

【Tiểu Ngọc vui vẻ】: Hihi! Em với anh Minh Chu ở cùng nhau nè \(^o^)/ anh Minh Chu còn mời em ăn nữa~"

Giản Minh Chu ngẩng đầu: "Các anh?"

"Dạ, bạn bè của anh trai tạo một nhóm wechat, em cũng được add." Cô nói xong thoải mái đưa điện thoại cho Giản Minh Chu xem: "Anh xem nè——"

〖 Hà Tập và bạn của cậu và anh họ vô dụng của cậu (12) 〗

Giản Minh Chu: ......

Giỏi ghê, Hà Lộ Thần được phân loại riêng ra kìa.

Trên màn hình đã sục sôi hiển thị tin nhắn——

【Tùng】: Sao em lại ở cùng với anh Minh Chu vậy!

【nini】: Wao! Thứ bảy~ Vậy mà anh Minh Chu lại mời em ăn vặt! [Meo meo dùng giáo chọc bạn]

【Tùng】: Wao~

【Hà Tập】: Wao!

【Châu Hứa Dương】: Wao ! ! !

......

Giản Minh Chu đang lướt, một biệt danh quen thuộc chợt hiện lên phía bên dưới——

【Cảnh】: Wao

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Em gái: Anh Minh Chu mời em ăn ó~

Tạ Cảnh (mặt vô cảm): Wao

Giản Minh Chu: ......