Cào phím: Rùa màu lam
Hai người đối diện nhau không nói nên lời, câu "happy birthday" của Hà Lộ Thần mới nói được một nửa.
Hà Tập đứng dậy nói lớn: "Cuối cùng anh cũng tới." Nói xong mới phát hiện không khí có chút trì trệ cậu ta dừng lại nhìn trái phải.
"...Hai người quen biết à?"
Hà Lộ Thần tỉnh táo, khôi phục phong thái tao nhã, cầm bánh kem bước vào: "Đồng nghiệp." Nói xong quay lại chào Giản Minh Chu.
"Trùng hợp thật, không ngờ phó biên Giản cũng ở đây."
Giản Minh Chu gật đầu: "Khéo thật." Chính anh cũng không ngờ tới.
Tạ Cảnh liếc mắt, nghiêng đầu hỏi: "Là cà chua..."
Giản Minh Chu: "Suỵt."
"......" Hình như đúng rồi.
Sau khi đặt bánh xuống, bầu không khí trên bàn lại trở nên sôi động, không ai để ý đến đoạn nhạc dạo này.
Hà Lộ Thần ngồi đối diện với Giản Minh Chu, Hà Tập kinh ngạc: "Không ngờ hai người lại là đồng nghiệp, vậy anh Minh Chu cũng là biên tập à?"
Yết hầu Giản Minh Chu khẽ động: "Ừm."
"Cũng là bộ văn học giống anh họ của em sao?"
Hà Lộ Thần dùng khăn ướt tao nhã lau tay: "Không, phó biên Giản là..."
"Bộ phận truyện tranh." Giản Minh Chu lập tức ngắt lời.
Động tác lau tay khựng lại. Hà Lộ Thần liếc nhìn anh, không nói gì nữa, nhấp một ngụm coca.
Ngược lại, Hà Ngọc kêu lên ghen tị, ló ra phía bên Tạ Cảnh: "Woa! Truyện tranh ! ! ! Vậy chẳng phải là quen biết rất nhiều tác giả truyện tranh sao, có thể giúp em xin chữ kí được không ạ?"
"Anh có thể hỏi đồng nghiệp thử xem."
Giản Minh Chu bổ sung: "Bộ truyện tranh phân thành nhiều bộ, không chắc là cùng một bộ đâu."
Ví dụ như truyện thiếu nữ (shoujo), truyện thiếu niên (shounen), truyện hai thiếu niên...
Hà Ngọc càng hưng phấn hơn, thậm chí còn muốn ngồi cạnh Giản Minh Chu nói chuyện, nhưng Tạ Cảnh ngồi bên cạnh dường như không có ý định nhường chỗ.
Cô chỉ có thể thò đầu ra giữa khoảng trống của đôi tay và chân thon dài của Tạ Cảnh thăm dò: "Vậy chúng ta——"
Tạ Cảnh giơ tay lấy đồ uống. Cô cúi đầu: "Ăn xong——" Cánh tay thu lại. Cô rướn lên: "Có thời gian——"
Giản Minh Chu: "......"
Anh đè tay Tạ Cảnh, nói với Hà Ngọc: "Vậy ăn xong chúng ta nói chuyện sau nhé."
Hà Ngọc vui vẻ gật đầu: "Dạ!"
Tạ Cảnh đang cầm đồ uống bị ấn tay lại, vô thức quay đầu: "Chú nhỏ sao thế, chú cũng muốn uống cái này à?"
Giản Minh Chu phức tạp nhìn cậu: Tiểu Cảnh, để ý người ta tí đi.
"Hay để tôi lấy cho chú ly khác?"
"......" Giản Minh Chu nhận lấy: "Không cần đâu, cảm ơn."
Bữa trưa cực kì sôi động.
Xung quanh đông đúc, ồn ào vô cùng, Giản Minh Chu chỉ có thể nghe những âm thanh gần mình.
Khi bữa ăn gần xong, Hà Lộ Thần ngồi đối diện anh quay sang Hà Lập hỏi: "Có cafe không?"
Hà Tập thuận tay cầm ly cafe trong set ăn: "Nè."
Hà Lộ Thần tao nhã: "Không phải cái này, anh chỉ uống Americano."
Giản Minh Chu: "......"
"Anh họ, anh đòi hỏi thế?" Hà Tập cạn lời: "Trong bếp có hạt cafe, anh tự xay đi."
Hà Lộ Thần gật đầu, đứng dậy vào bếp.
Giản Minh Chu cúi đầu ăn xong miếng lasagna cuối cùng thì điện thoại rung lên: Là tin nhắn cầu cứu của tác giả.
Đúng lúc anh vừa ăn xong, tiện thể đi qua sảnh phụ gọi điện thoại.
------
Cuộc gọi kéo dài 20 phút.
Giản Minh Chu từ sảnh phụ quay về, nhìn thấy Hà Lộ Thần đang ngồi ở cái bàn nơi ánh nắng chiếu vào, tao nhã uống ly Americano tự mình xay.
Anh: ......
Bức tranh trang nhã và tràn ngập sự làm màu.
Giản Minh Chu trầm mặc một lát, từ xa chụp một tấm ảnh gửi cho Hạ Diệp: [Hình ảnh]
Lập tức có tin nhắn trả lời.
【Chủ biên】: ?
【Chủ biên】: Sao cậu lại ở cùng kẻ địch! [Rút bút sắc bén!]
"......" Giỏi thật, biến cây bút máy của bản thân làm meme luôn.
【Minh Chu】: Gặp anh ta tại tiệc sinh nhật của bạn Tạ Cảnh.
【Chủ biên】: Còn tưởng cậu phản bội tôi. [Đẩy kính]
Giản Minh Chu bất lực trước bệnh đa nghi của cậu ta.
Ngẫm nghĩ gửi đi: Hay tôi dùng ảnh cậu làm màn hình khóa, để cậu có cảm giác được tham dự?
【Chủ biên】: ......Đừng làm mấy chuyện khiến người khác hiểu lầm.
Hơn nữa sinh nhật bạn của đứa nhóc chung phòng, cậu tham gia làm gì?
Giản Minh Chu đành tiếc nuối từ bỏ ý định.
Cách vài giây, không biết Hạ Diệp có phóng to bức ảnh Hà Lộ Thần ra nhìn không, lại nhắn một câu.
【Chủ biên】: Nghiền bánh Oreo kế bên, bỏ vào cafe hắn ta.
"......"
Giản Minh Chu cảm thấy Hạ Diệp còn lương thiện chán, người khác toàn bỏ độc, cậu ta chỉ bỏ Oreo. Anh khen ngợi nhắn——
【Minh Chu】: Chắc là sẽ ngon lắm.
【Chủ biên】: Vậy thì thôi, bỏ cái khác đi.
【Minh Chu】: ......
Anh tắt điện thoại, không quan tâm đến ân oán cá nhân của Hạ Diệp nữa, quay người nhìn xung quanh.
Nhìn từ sảnh nhỏ, đối diện với tường toàn bộ bằng kính trong suốt, bên ngoài có hồ bơi rộng lớn.
Tạ Cảnh đang ngồi ở quầy bar trước cửa, được bao quanh bởi một nhóm người, trông rất được hoan nghênh.
Đang quan sát, tầm mắt Tạ Cảnh bỗng nhìn qua đây.
Sau đó, cậu nói gì đó với những người xung quanh, đứng dậy đi tới chỗ Giản Minh Chu.
Giản Minh Chu chớp mắt, nhìn chằm chằm Tạ Cảnh bước về phía anh.
"Sao lại tới đây rồi?"
"Gọi điện thoại xong rồi?" Tạ Cảnh ngồi xuống bên cạnh "Nhìn chú ở đây một mình, sợ chú cảm thấy chán."
Giản Minh Chu: "Tàm tạm."
Vừa thưởng thức xong màn hài kịch nè.
Hai người ngồi cạnh nhau, em gái Hà Tập đột nhiên từ phòng khách xông tới——
Hà Ngọc tựa như tên lửa nhỏ nhào tới trước bàn, ngẩng đầu buộc hai chùm: "Ui ui ui, hai anh đang nói gì vậy! Anh Minh Chu, em tới tìm anh nói chuyện nè~"
Giản Minh Chu liếc nhìn Tạ Cảnh, nghĩ thầm: Dù thế nào em cũng đừng nói mấy nội dung kinh thiên động địa đấy.
Hà Ngọc lập tức bắt đầu nói về truyện tranh và tác giả yêu thích của mình: "...Em đã mua trọn bộ truyện của cô Tuyết Doanh, Miêu Vĩ và Tk. Lần trước em còn định xếp hàng xin chữ kí cô Tiểu Lộc, tiếc là hôm đó phải đi luyện thi."
Giản Minh Chu: "Ừm."
Ngược lại, anh có chữ ký của Tiểu Lộc, một đống chữ ký giấy bảo đảm đúng hạn và tờ ăn năn vì đã trì hoãn deadline.
"Truyện của Miêu Vĩ dễ thương lắm, còn có bộ 'Sau khi tôi bị bạn cùng phòng XX'......"
Đậu má! Giản Minh Chu chấn động: Nói ra mất rồi!
Tạ Cảnh kế bên đột nhiên nhướn mày, lên tiếng: "Sau khi tôi bị bạn cùng phòng...?"
Giọng nói liến thoắng của Hà Ngọc dừng lại.
Tầm mắt cô di chuyển giữa hai người, đột nhiên cười xấu xa nháy mắt: "Sao ạ, anh có hứng thú à? Anh muốn xem không?"
Giản Minh Chu hít một hơi: Nếu anh nhớ không lầm bộ đó không chỉ là BL mà còn 18+!
Anh vội ngắt lời: "Tiểu Cảnh không xem truyện tranh."
Ánh mắt mang ý cười rơi xuống người anh. Giản Minh Chu dưới ánh mắt của Tạ Cảnh, quay đầu nói: "Tiểu Cảnh, chủ đề nói chuyện của chúng tôi chắc là cậu không hứng thú, cậu có thể qua kia chơi với bạn cậu."
Tạ Cảnh chống cằm: "Cũng có thể có hứng thú mà."
"......" Giản Minh Chu.
Hà Ngọc mắt lấp lánh: "Uiii~ ~ Anh thật sự có hứng thú sao? Anh muốn xem không?" Nụ cười cô rạng rỡ: "Là hai người đàn ông hôn nhau đó~ ~"
Giản Minh Chu nghe mà tim đập thình thịch, cảm giác mặt nóng bừng.
......Thẳng thắn quá em gái ơi!
Ngón tay Tạ Cảnh trên bàn hơi cong lên, nhìn Hà Ngọc, vẻ mặt không đổi.
Giản Minh Chu vội đổi chủ đề: "Tác giả em thích do biên tập khác phụ trách, có cơ hội anh sẽ xin chữ kí giúp em."
"Thật sao ! ?"
Sự chú ý của Hà Ngọc dời đi, hoan hô một tiếng, tìm wechat của anh: "Cảm ơn anh Minh Chu ạ! Vậy em không làm phiền hai người nữa."
Cô cười hihi nhìn Tạ Cảnh một cái, quay đầu chạy đi.
Sau khi cô rời đi, chỉ còn lại hai người ngồi đây.
Giản Minh Chu cảm thấy tai mình đang nóng lên, đang định nói gì đó, đã nghe Tạ Cảnh mở miệng: "Hai người đàn ông hôn nhau..."
Anh hít một hơi quay người lại. Tạ Cảnh lặng lẽ nhìn anh, rũ mi: "Chú đã từng thấy chưa?"
Giản Minh Chu hạ mắt, cầm ly nước: "Chưa từng."
Tạ Cảnh: "Vậy sao. Tôi vẫn có chút tò mò, hai người đàn ông hôn nhau là cảm giác gì."
Giản Minh Chu uống ngụm nước: "... Chắc là giống với nam nữ hôn nhau thôi."
"Có lẽ không giống lắm." Tạ Cảnh chống cằm, quay đầu nhìn ra ngoài: "Nhưng tôi chưa từng hôn ai, cũng không rõ."
Giản Minh Chu nghe mà ngơ ngác, nhìn qua.
Nhưng Tạ Cảnh rõ ràng rất được yêu thích.
Lần trước cậu nói chưa có bạn gái, chẳng lẽ là trước giờ chưa từng có sao?
Hai người im lặng một lúc.
Nắng chiều xiên xiên, bể bơi ngoài trời phản xạ ánh sáng lấp lánh, chiếu lên vách kính và chiếc bàn trắng trước mặt, những đốm sáng linh động.
Những âm thanh cười đùa náo nhiệt dường như bị ngăn cách ngoài ở phòng khách ngoài kia.
......
Lúc này, điện thoại rung lên.
Không khí yên tĩnh bị phá vỡ, Giản Minh Chu cầm điện thoại xem.
【Chủ biên】: Trong cafe, đã bỏ vào chưa?
Anh hít vào: ...Thì ra cậu vẫn cố chấp đợi hả!
Tạ Cảnh quay đầu lại: "Lại có việc à?"
Giản Minh Chu: "Không có, là cấp trên của tôi."
"Ừm, cuối tuần còn tìm chú bàn công việc sao?"
"Không phải công việc, đang..." Anh im lặng một lúc "đang diễn tiểu phẩm cho tôi xem."
------
Điện thoại lại rung lên thúc giục.
Đúng lúc Tạ Cảnh bị Hà Tập bên kia gọi đi giúp đỡ. Giản Minh Chu đứng dậy tìm Hà Lộ Thần.
"Chủ biên Hà." Anh ngồi xuống đối diện.
Hà Lộ Thần nhấm nháp ly Americano trong tay nửa tiếng đồng hồ.
Giản Minh Chu nhìn bánh Oreo trên bàn một cái, linh hoạt, cầm đưa qua: "Anh ăn không?"
Hà Lộ Thần khó hiểu: " ? "
"Thay chủ biên của tôi tặng anh."
"Chủ biên Hạ?" Hà Lộ Thần ngẫm ngẫm, nhận lấy: "Ồ, vậy cảm ơn cậu ta nhé."
Giản Minh Chu hơi không hiểu thái độ của anh ta, nhịn không được hỏi: "Quan hệ giữa anh với chủ biên Hạ như thế nào?"
Hà Lộ Thần tách bánh Oreo thành 3 phần tinh xảo đặt trên đĩa, lại nhấp một ngụm cafe: "Lúc trước có hợp tác chung, cũng khá tốt."
Giản Minh Chu nhìn thái độ hài lòng của anh, trong giây lát tự hỏi anh ta đang khách khí hay thực sự cảm thấy tự tin về bản thân.
Đang suy nghĩ, Hà Lộ Thần nhấp một ngụm cà phê: "Cậu tới gặp tôi định nói gì à?"
Giản Minh Chu sửng sốt, hơi kinh ngạc ừ một tiếng.
"Chuyện công việc của tôi..."
"Ồ, tôi sẽ không lắm lời đâu."
Anh thở phào: "Cảm ơn."
Hà Lộ Thần ừ hử, lại nhìn anh: "Sao vậy, cậu không muốn người khác biết cậu là biên tập bộ đam mỹ à?"
"Nếu có một ngày anh làm biên tập cho tạp chí 18+, anh sẽ nói cho người xung quanh biết không?"
Hà Lộ Thần nghẹn một lát, nâng ly cafe: "Tôi sẽ không làm mấy cái đó đâu."
Hai người im lặng một lúc.
Cách hơn mười giây, Giản Minh Chu nghe người trước mặt hắng giọng, dáng vẻ tùy tiện quan tâm: "Chỉ là thích BL thôi, có gì to tát đâu."
......
Hồ bơi bên ngoài xếp mấy chiếc bàn xung quanh.
Hà Tập và Châu Hứa Dương phía xa kia hồ bơi gọi Giản Minh Chu: "Anh Minh Chu! Chơi board game với bọn em——"
"Tạ Cảnh cứ thắng mãi, anh nhanh tới kiềm hãm cậu ta đi!"
Giản Minh Chu đáp lại rồi bước ra từ sảnh phụ.
Mặt trời lặn trước mặt, anh thầm nghĩ: Hà Lộ Thần trừ việc hơi làm màu, hơi khắc chủ biên bọn họ ra, thì thật ra cũng khá tốt.
Tới bể bơi, Tạ Cảnh cũng ở đó.
Thấy anh đến, Tạ Cảnh chỉ mặt bàn: "Chú nhỏ, chú biết chơi board game không?"
"Biết một chút." Giản Minh Chu kéo ghế ra, liếc nhìn Hạ Lục Thần điển trai ngồi một mình trong phòng, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi Hà Tập: "Có cần gọi anh họ cậu không?"
Hà Tập mãi thành thói quen: "Không sao, anh ta không muốn phơi nắng, đợi mặt trời lặn xuống núi anh ta tự ra."
Giản Minh Chu: "......"
Dùng một từ "tốt" hình dung Hà Lộ Thần có vẻ đơn giản quá, phải nói anh ta đúng thật là người có thuộc tính phức tạp.
Khi đã đủ người, họ bắt đầu chơi board game.
Giản Minh Chu bị Hà Tập kéo đến ngồi đối diện Tạ Cảnh.
Chơi được hai ván, anh phát hiện, Tạ Cảnh thật sự rất thông minh: Tính toán, ẩn nấp, ngụy trang, ám hiệu, từ đầu đến cuối đều mây trôi nước chảy.
Giản Minh Chu chơi giữa chừng, nhìn qua Tạ Cảnh một cái.
Tạ Cảnh cầm lá bài, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh, bỗng cười nhẹ.
Không biết có phải đang chiến tranh tâm lý không.
Tim Giản Minh Chu đập nhanh một chút, anh bình tĩnh cúi đầu, tiếp tục xem bài.
......
Một ván board game một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng Giản Minh Chu ổn định tâm lý của nhóm con bạc, chiến thắng sát sao Tạ Cảnh phía bên kia.
Chơi lâu như vậy, Giản Minh Chu hơi khát nước.
Anh đứng dậy: "Tôi đi uống nước đã."
Vị trí của ghế quay mặt về phía bể bơi, khi đẩy ghế ra, chân ghế sau vướng vào ống nước. Bang! Giản Minh Chu không đứng vững, quay người vấp vào chân ghế——
Cơ thể anh lắc lư, tùm! Rơi xuống bể bơi.
"Đậu má! Anh Minh Chu——"
Hà Tập bị dọa hết hồn bật dậy.
Tức khắc, bàn bị va đập mạnh mẽ.
Mọi người đều không kịp phản ứng, chỉ thấy một bóng người lóe lên, lại thêm một mảnh nước bắn tung tóe: Tùm!
Dường như không cần suy nghĩ.
Tạ Cảnh cũng nhảy xuống theo anh.
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Minh Chu: Uống tí nước.
Giản Minh Chu: Òng ọc, òng ọc òng ọc...
Tạ Cảnh: ! ! !