Cào phím: Rùa màu lam
Xế chiều, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng sách, lan ra sàn nhà, trên bàn khắp nơi đều chất đống những chồng sách.
Những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong ánh nắng, người đàn ông khoác áo khoác len, co chân ngồi trên sofa, hàng mi dài mảnh hơi rũ xuống, tròng mắt sáng ngời, bàn tay lướt nhẹ trên những trang giấy đang mở——
Trên trang sách hai người đàn ông đang dây dưa.
[Đừng, đừng như vậy mà, bây giờ đang ở trong lớp...]
[Em chịu không nổi nữa, thầy à...!] Lòng bàn tay rộng bao trùm lấy cổ tay mảnh khảnh dưới lớp áo sơ mi.
[Ưm——]
Xoạt—— Trang giấy đột nhiên nhăn lại.
Giản Minh Chu mím môi, mặt đỏ bừng, tay cầm trang sách hơi run lên: Ui ui ui!
Bàn tay kích động lật sang trang tiếp theo.
[Soạt! Tấm lưng gầy gò của anh bị ép lên bảng đen qua lớp áo sơ mi, cà vạt tuột ra, thuận theo cổ rơi xuống...]
Reng reng!
Tiếng rung điện thoại vang lên cắt ngang bầu không khí mập mờ.
Giản Minh Chu suýt tắt thở, bình tĩnh lại, bắt máy: "Alo?"
Bên kia đầu dây vang lên tiếng khóc lớn: "Biên tập! Hãy cứu cái mạng chó này của tôi!!!"
Ừm, mạng chó thứ ba trong tháng này.
Giản Minh Chu thở dài: "Sao thế?"
"Tôi mới phát hiện bản thảo hôm qua tôi nộp có chỗ gõ nhầm rồi!"
"Không sao." Nhiệt độ trên mặt đã tan đi, chỉ là trong giọng nói còn chút khàn khàn, "Tôi đã sửa lại rồi."
"Hở? Ui da... sống lại rồi! Cảm ơn biên tập nhé!"
Vừa cúp máy, lập tức có cuộc gọi khác đến: "Biên tập viên à! Bản thảo của tôi còn năm, sáu trang, có thể thư thả cho tôi vài ngày nữa được không?"
"Cô Tiểu Lộc à, lần nào cô cũng quá hạn deadline hết."
"Tại tuần trước người ta bị cảm mà TnT"
Giản Minh Chu thuần thục đáp: "Chậm nhất là ngày mai, tôi sẽ thương lượng lại với nhà xuất bản."
"Đã quá! tôi biết anh đáng tin cậy nhất mà Chu biên!"
"...Đừng có gọi tôi là 'Chu biên'." [1]
Cảm giác bản thân như miếng goods vậy đó. [2]
[1] Chu biên (biên tập Chu) là 舟编 /Zhōubiān/, còn anh Chu nói là 周边 /zhōubiān/: goods, móc khóa, huy hiệu, card (ai đu idol hay mua goods anime chắc sẽ hiểu).
[2] Gốc là 吧唧 /bāji/, đồng âm với バッジ trong tiếng Nhật, là mí cái huy hiệu móc khóa tròn tròn giống vậy nè:
Sau khi cúp điện thoại của tác giả, anh lại gọi cho nhà xuất bản.Lúc kết thúc đã là nửa tiếng đồng hồ sau, Giản Minh Chu đặt điện thoại xuống dựa lưng vào ghế.
...Cuối cùng cũng xong.
Giản Minh Chu hiện là biên tập viên truyện tranh đam mỹ.
Dựa vào năng lực làm việc xuất sắc, tính cách bình tĩnh lý trí, làm trong ngành này cũng không tệ. Thực ra, Giản Minh Chu tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, ngoại hình cũng khá nổi bật, lúc trước không phải là không có công việc tốt hơn.
Lý do anh chọn trở thành biên tập viên truyện tranh đam mỹ, chỉ là vì anh thích nó——
Không sai, anh có một sở thích không ai biết:
Đu BL!
Nhưng bản thân Giản Minh Chu tự nhận mình không cong.
Chỉ là lúc nhỏ vô tri đọc nhầm truyện tranh đam mỹ. Lúc đầu tưởng là một bộ truyện tranh bình thường, ai ngờ vừa lật ra đã thấy hai nhân vật nam chính đang hôn nhau.
Lúc đó anh sợ tới mức ném bay cuốn sách!
Sau khi đăm chiêu vài giây, anh đi tới nhặt cuốn sách lên: Kì, kì cục quá, để xem lại một chút.
Một chút rồi lại một chút.
Đến lúc nhận ra có gì đó không ổn thì đã muộn rồi.
......
RENG! Một âm thanh làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh.
Giản Minh Chu hít một hơi: Lần này lại chuyện gì nữa đây?
Bàn tay thon dài cân đối nhấc chiếc điện thoại trên bàn lên.
Đến khi thấy hiển thị người gọi, anh đã sắp tắt thở. May mà không phải công việc, là bạn cùng phòng kiêm bạn tốt của anh hồi đại học【Tạ Trì】.
"Alo, có chuyện gì thế?"
"Minh Chu, cậu đang bận à?" Đầu bên kia điện thoại âm thanh Tạ Trì mang theo dịu dàng quan tâm.
Tự dưng tỏ ra ân cần, không phải gian thì cũng là trộm, không thân không quen gì hết!
Giản Minh Chu lập tức cảnh giác, tiện tay lật quyển doujinshi, giọng cũng dịu dàng không kém.
"Bận muốn chết."
"......"
Bên kia nghẹn một chút, sau đó nói với giọng ấm áp lịch sự hơn: "Cậu có thể tranh thủ tí thời gian cho tớ không. Là thế này, nhà cậu không phải gần trường đại học F sao? Cậu vẫn sống một mình chứ?"
Giản Minh Chu: "Ừm, sao vậy?"
Tạ Trì đáp: "Đứa cháu lớn nhà tớ tập huấn thể thao ở gần chỗ cậu, có thể cho nó ở nhờ một thời gian được không?"
Bộp! Bàn tay đang lật sách khựng lại, cuốn sách khép vào.
Bìa sách trang trí nhiều gai với tựa đề [Thiên đường hoa hồng - Cấm kị!]
Giản Minh Chu trầm mặc một lát: "Cháu của cậu bao lớn?"
"Ờ, rất lớn." [3]
"......" Chẳng trách hồi đó điểm ngữ văn lại bét nhè.
[3] Anh Chu hỏi 多大 /duōdà/: bao nhiêu tuổi (đồng âm với lớn cỡ nào), anh Trì đáp 很大 /hěn dà/: rất lớn.
Tạ Trì vẫn cố gắng tranh thủ: "Cậu yên tâm, nó sẽ không gây phiền toái cho cậu đâu, nó chỉ đến ngủ thôi. Thực ra là vì điều kiện nhà thuê xung quanh không tốt, tụi tớ sẽ trả tiền thuê nhà cho cậu, như vậy được không?"
Chỉ đến để ngủ thôi...
Giản Minh Chu suy nghĩ một lúc. Nhà anh cũng khá rộng rãi, lại có phòng ngủ dự phòng.
"Tiền nhà thì bỏ đi, cháu cậu biết làm việc nhà không?"
Anh đắm chìm trong công việc và truyện tranh, hình như đã lâu chưa dọn phòng rồi...
Giọng nói bên kia cao lên: "Biết biết biết! Ai có chân có tay mà không biết làm chứ!"
Giản Minh Chu có chân có tay: "......"
Khứa này đang nói móc ai vậy?
"Vậy kêu nó đến đây đi."
"Thật hả?! Cảm ơn nha Minh Chu, lần sau đãi cậu ăn cơm." Mồm Tạ Trì liến thoắng không ngừng, trước khi cúp máy còn thề: "Yên tâm, tiểu Cảnh được việc lắm!"
"......"
Sau khi cúp máy, Giản Minh Chu nhìn xung quanh.
Trên bàn dưới đất chồng chất những cuốn đam mỹ và doujinshi. Ở một mình thì không sao, nhưng nếu để người khác nhìn thấy...
Không, không được.
Cảm giác xấu hổ lập tức bao trùm.
Một lát sau, anh chậm rãi cúi xuống, bắt đầu phong ấn khu vực không thích hợp cho người ngoài đặt chân vào này.
Tạ Trì gửi tin nhắn, cháu của anh ta tuần này sẽ đến.
Đó là con trai của chị gái anh ta, tên là Tạ Cảnh. Từ nhỏ thành tích ngoại hình đều xuất sắc, lần này đến đại học F để tham gia tập huấn thể thao.
Căn phòng đã được dọn dẹp xong.
Bởi vì Tạ Cảnh tới nên truyện tranh của Giản Minh Chu tạm thời phải giấu đi, ở trong phòng sách cũng không còn việc gì làm, anh dứt khoát nằm dài trên sofa ngoài phòng khách.
Chiều thứ bảy, ánh mặt trời nhẹ nhàng.
Ánh nắng chiếu lên vầng trán mềm mại, chiếc ghế sofa cũng trở nên ấm áp dưới ánh mặt trời.
Giản Minh Chu lăn lộn trên sofa, vùi đầu vào gối.
Truyện anh đọc lúc trưa đang vừa lúc đến đoạn hay.
Tiếp theo hai người có tỏ tình không nhỉ?
Rồi sẽ ** một chút chứ? Nói ra thì, anh cũng khá thích công của bộ đó, cao ráo đẹp trai còn cường tráng nữa.
Size gap [4] thiệt là dễ thương hết sức.
[4] Chênh lệch tỉ lệ cơ thể giữa công thụ.
Trong đầu đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài tiếng chuông cửa vang lên.
Giản Minh Chu suy nghĩ một lát: Người đã đến rồi sao?
Anh đứng dậy, vỗ nhẹ áo khoác, điều chỉnh lại sắc mặt rồi bước ra cửa, ấn tay nắm.
Cánh cửa mở ra.
Ánh sáng đỏ rực xuyên qua khe cửa chiếu vào phòng khách, bóng dáng cao lớn đứng ngoài cửa lọt vào mắt anh.
Đồng tử Giản Minh Chu run rẩy, đầu óc bỗng dưng thanh tỉnh.
...Cái Tạ Trì nói là "rất lớn" thì ra là về mặt vật lý!
Người trước mặt có đôi mày rậm, lông mi rũ xuống, sống mũi thẳng và đôi môi mỏng. Có lẽ vì là sinh viên thể thao nên thân hình trông rất săn chắc linh hoạt, balo tùy tiện khoác trên vai.
Trông tùy hứng nhưng có vẻ gia giáo khá tốt.
"Chào anh."
Giản Minh Chu vô thức thở ra một hơi: "Ừm, tiểu Cảnh à, cậu nhỏ của cậu đã nói trước với tôi rồi, cậu vào đi."
Anh đưa tay muốn xách vali giúp cậu.
Tạ Cảnh một tay khiêng hành lý đi vào cửa, nghiêng người thay giày: "Tôi tự xách được rồi." Cửa đóng lại, ánh sáng nhạt đi, sắc mặt của cậu hiện lên rõ hơn.
Không mất tự nhiên, cũng không cố ý lấy lòng.
Điềm tĩnh và trưởng thành hơn nhiều so với tưởng tượng của Giản Minh Chu.
...Thậm chí còn ung dung chỉnh lại đôi giày bị lệch vì lúc nãy anh mở cửa đá đi, tiện tay bỏ vào tủ giày.
Giản Minh Chu liếc nhìn: "Cậu không cần quản mấy cái đó đâu."
Tạ Cảnh đóng tủ giày, đứng dậy, bình tĩnh nói: "Cậu tôi nói, vì không trả tiền nên đưa tôi đến làm trâu làm ngựa."
Giản Minh Chu: .........
Rốt cuộc khứa Tạ Trì đã truyền đạt cái gì vậy?
Anh há miệng rồi ngậm lại, cứng rắn nuốt xuống mười mấy câu thô tục sắp trào ra, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, dẫn Tạ Cảnh vào phòng khách.
"Qua đây, tôi dẫn cậu đi xem phòng."
"Được."
Tạ Cảnh nhướn mi nhìn về phía bóng lưng trước mặt.
Dáng người thẳng tắp, điềm tĩnh dịu dàng, gần như phù hợp với hình tượng "người trưởng thành lý tưởng".
Cậu nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Trước mặt cậu, "người trưởng thành lý tưởng" Giản Minh Chu đang dẫn cậu vào phòng sách với vẻ mặt tự nhiên nhất có thể.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để bị phát hiện được.
Đang cảnh giác, phía sau truyền đến giọng nói tùy ý: "Nhân tiện, tôi nên xưng hô như thế nào? Gọi là anh... hay là chú?"
Giản Minh Chu hoàn hồn: "Gọi chú đi." Tuy gọi 'anh' nghe ngọt tai hơn, nhưng như vậy thì vai vế kém Tạ Trì anh lại không cam tâm, không thích hơn thua nhưng thua thì không chịu.
Tạ Cảnh 'vâng' một tiếng: "Chú nhỏ."
Giọng nói trầm ấm lười biếng khiến màng nhĩ ngứa ngáy.
Vai của Giản Minh Chu khẽ xoay.
Anh đứng xa hơn một chút rồi dừng lại ở phòng khách: "Đây là phòng khách, bên kia là phòng ăn và phòng bếp, phòng của cậu đối diện phòng khách, bên cạnh là phòng tắm, còn đằng kia——"
Anh chỉ vào phòng sách: "Là cấm địa." (khu vực cấm)
Phong ấn một số thứ được ánh sáng linh thiêng chiếu rọi.
Nói xong anh cảnh giác liếc nhìn Tạ Cảnh, thấy người sau lưng dường như không có ý tò mò, chỉ thản nhiên nói: "Tôi hiểu rồi."
Giản Minh Chu thở phào. Tốt lắm, xem ra cậu ta không có hứng thú.
------
Giới thiệu phòng ốc xong, Tạ Cảnh đi thu dọn hành lý.
Giản Minh Chu đặt đồ ăn ngoài, mời Tạ Cảnh cùng ăn. Ăn tối xong, Tạ Cảnh rất có ý thức đứng dậy dọn dẹp, có vẻ khá quen tay, dọn dẹp rất nhanh.
Giản Minh Chu đứng bên cạnh thưởng thức.
Không thể không nói, người có ngoại hình xuất chúng làm gì cũng là cảnh đẹp ý vui.
Lần đầu tiên anh thấy một người dọn dẹp mà như thể đang xào bài trong sòng bạc sang trọng.
Đang quan sát, điện thoại bỗng reo lên.
Giản Minh Chu liếc mắt nhìn người gọi tới: "Tạ Trì?"
Bên kia lập tức truyền tới âm thanh rung chuyển trời đất: "Minh Chu! Cháu trai lớn của tớ đang làm gì thế? Tại sao nó không nghe điện thoại của tớ?"
Giản Minh Chu: "Cậu ta đang... dọn rác một cách mây trôi nước chảy." (lưu loát)
Tạ Trì: "......"
Tạ Trì: "Ờm, vậy cũng tốt, cậu bảo nó nghe điện thoại đi."
Tạ Cảnh đã ngước mắt nhìn sang.
Cậu đang không rảnh tay nên Giản Minh Chu bước đến bên cạnh, bật loa, tiện thể hỏi: "Từ khi cậu tới đây, cậu chưa báo với cậu nhỏ của cậu à?"
Tạ Cảnh lướt màn hình: "Báo rồi, nhắn một câu 'Đã đến'."
"ĐÃ ĐẾN!?" Tạ Trì đột nhiên cao giọng, không thể tin được nói: "Chỉ nhắn một câu lạnh lùng thờ ơ 'đã đến' mà đã muốn đuổi cậu của con đi à? Con không biết nói gì nữa sao? Con đã thu dọn đồ đạc chưa? Quen nhà chưa? Sống với Minh Chu thế nào...?"
Những câu hỏi dồn dập đập vào màng nhĩ.
Giản Minh Chu không nhịn nổi: "Cậu là 'Mami' [5] của nó à?"
"..." Giọng nói trong điện thoại đột ngột dừng lại.
Tạ Trì thận trọng hỏi lại: "Ma... mami?"
[5] Gốc là 男妈妈, nghĩa là những người đàn ông nuôi con như người mẹ (gà trống nuôi con) hoặc trong truyện đam mỹ là có thể sinh con (sinh tử văn ý) .
Phía trước vang lên tiếng cười nhẹ.
Tạ Cảnh nhìn Giản Minh Chu, giọng ẩn ý nói: "Chú nhỏ à... Chú biết cũng nhiều thứ nhỉ?"
...Đệt. Nhỡ mồm nói ra mất.
Giản Minh Chu âm thầm khó chịu, mím môi, cúp máy, bình tĩnh cất điện thoại: "Làm sao? Không phải tôi nói theo nghĩa đen à?"
Tạ Cảnh thản nhiên cười: "Vâng."
Cười gì mà cười. Giản Minh Chu trong lòng thầm cau mày.
Cười rõ đẹp trai, nhưng lại có cảm giác không có ý tốt thế nào ấy.
Bị cười đến mức quẫn bách, anh cũng cười đáp lại, nói: "Tôi đi tắm trước đây."
Tạ Cảnh mỉm cười: "Vâng."
Giản Minh Chu nói xong quay đầu về phòng ngủ. Khi lấy quần áo để thay, bước ra thấy Tạ Cảnh đã dọn dẹp gọn gàng. Lúc anh đi qua phòng khách đến trước cửa phòng tắm, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên phía bên kia.
Giản Minh Chu dừng lại, nhìn qua: ?
"Chắc là đồ của tôi."
Tạ Cảnh nhìn qua: "Có một số thứ không tiện mang vác nên tôi ký gửi qua."
Giản Minh Chu gật đầu đi vào phòng tắm.
Đóng cửa lại, ánh đèn sợi đốt từ trên cao chiếu xuống, khiến làn da anh trắng lên. Đang giơ tay cởi áo giữa chừng, điện thoại trên bồn rửa đột nhiên rung, màn hình sáng lên.
[From: Chủ biên - Tin nhắn chưa đọc]
Chủ biên? Giản Minh Chu treo quần áo lên, với tay mở điện thoại——
【Chủ biên】: Minh Chu à, họa sĩ truyện tranh yêu thích của cậu, Kiêu Linh, vừa xuất bản một bộ truyện mới, còn là truyện đồng phục tình nhân siêu dễ thương, tôi để cho cậu một bộ, ship hỏa tốc qua cho cậu.
【Chủ biên】: Chắc là sắp tới rồi đó.
【Chủ biên】: Vui không? Haha.
Giản Minh Chu: .........
Giản Minh Chu: ???????
Bên ngoài vang lên tiếng 'cạch' mở cửa.
Đồng tử anh co rút, tim như nổ tung: Haha ông nội nhà cậu! ! !
————
Tác giả có lời muốn nói:
Xem ảnh cười vui chưa kìa~