Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật
Sau khi Tạ Chiêu về đến nhà tắm rửa xong, còn chườm nóng cổ tay của mình, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Sấy tóc xong ngồi trên giường, cô cầm điện thoại di động lên xem, phát hiện Lục Thừa Tư gửi video cho cô.
Cô “a” một tiếng, nhấn vào video, một bác sĩ dùng tay trái xoa bóp cổ tay phải của mình, vừa xoa bóp vừa giải thích điểm quan trọng trong cách thực hiện.
Tạ Chiêu: “…”
Cô gửi tin nhắn cho Lục Thừa Tư: “Video anh gửi cho tôi là cái gì?”
Lục Thừa Tư:? Không nhìn ra ư? Là bác sĩ chuyên nghiệp giải thích cách thực hiện
Tạ Chiêu: Anh tải từ trên trang web về?
Lục Thừa Tư: Vừa rồi đặc biệt đi tìm bác sĩ hỏi, bác sĩ chuyên gia của bệnh viện trung tâm.
“…” Tạ Chiêu nhìn thời gian, trả lời anh, “Muộn như vậy còn đi quấy rầy người khác không tốt lắm đâu?”
Lục Thừa Tư: Trên đường trở về đã hỏi rồi, ông ấy vừa mới trả lời tôi.
Tạ Chiêu: Ồ… Vậy cảm ơn nhé, tôi đi thử xem!
Lục Thừa Tư: Ừ, tôi cũng học xong rồi, ngày kia không phải em còn buổi ký sách nữa sao? Kết thúc tôi có thể giúp em
Tạ Chiêu cười phì một tiếng, gửi meme cảm ơn cho anh.
“Tao tắt đèn đây Thịt Ba Chỉ.” Tạ Chiêu nói một tiếng với Thịt Ba Chỉ dựa vào ổ tò mò nhìn cô rồi ấn tắt đèn ngủ, “Ngủ ngon.”
“Gâu.” Thịt Ba Chỉ nhỏ giọng đáp cô một tiếng, cũng ngoan ngoãn đi ngủ.
Ngày hôm sau Tạ Chiêu ở nhà không làm gì, chỉ xem phim, ăn uống, đi ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức cho buổi ký sách hôm sau. Đừng nói, video Lục Thừa Tư gửi cho cô rất hữu dụng, cô không cần dùng đến tài liệu tinh, chỉ tự mình dựa theo đó xoa bóp mấy lần, cổ tay đã cơ bản không đau rồi.
Mấy ngày Sở Dật cũng chính thức kết thúc thời gian nghỉ, đúng giờ đến cục báo danh. Hai ngày này bọn họ cũng không có vụ án gì lớn, cũng là hai ngày rảnh rỗi khó được, chỉ có điều buổi chiều vừa uống trà chiều, bố anh ta gọi điện thoại cho anh ta, nói Hứa Quốc Hào đến thành phố A.
Sở Dật cầm một tách cà phê đá, chân mày cau lại: “Ông ta đến thành phố A ạ?”
“Đúng vậy, bố lo lắng ông ta sẽ gây chuyện, cho nên đặc biệt bảo đồng nghiệp lưu ý hành động của ông ta.” Bố Sở Dật ở đầu bên kia điện thoại nói, “Sau đó ông ấy vừa mới gọi điện thoại nói với bố, Hứa Quốc Hào mua vé tàu hỏa đến thành phố A sáng hôm nay.”
Sở Dật hỏi: “Tại sao ông ta đến thành phố A? Đến tìm việc làm?”
“Bố cảm thấy không phải.” Bố Sở Dật nói, “Bây giờ cô bé báo cảnh sát năm đó đang ở thành phố A, hơn nữa bố nghe nói còn là biên kịch rất nổi tiếng.”
Sở Dật nghe đến đó, tay cầm cà phê đá hơi nắm chặt: “Bố, bố còn nhớ cô bé năm đó họ gì không?”
“Nhớ chứ, người nhà đó họ Tạ, bọn họ đã báo cảnh sát chuyện Hứa Quốc Hào đánh vợ rất nhiều lần.”
Sở Dật nhíu mày, buông tách cà phê trong tay, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài: “Bố, con sẽ lưu ý Hứa Quốc Hào, con tắt máy trước đây.”
“Được.”
Viên Tư Kiệt thấy Sở Dật bước nhanh như bay đi ra ngoài, tưởng là lại xảy ra vụ án lớn, lập tức vội vã cuống cuồng đuổi theo anh ta: “Sao vậy anh Sở? Lại xảy ra vụ án lớn gì à?”
“Không phải, tôi có chút chuyện đi ra ngoài một chuyến, trong cục có chuyện gì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”
“Được.” Viên Tư Kiệt nghe nói không có vụ án lớn thì thở phào. Nhìn Sở Dật lái xe việt dã của mình đi ra ngoài, anh ta lại có chút không nghĩ ra: “Không phải xảy ra vụ án lớn, vậy anh ấy gấp gáp như vậy làm cái gì?”
Viên Tư Kiệt nghĩ mãi mà không ra, dứt khoát lắc đầu quay trở lại.
Sau khi Sở Dật lái xe lái đi ra ngoài thì gọi một cuộc điện thoại cho Tạ Chiêu. Lúc này Tạ Chiêu đang ở trong khu chung cư dắt chó đi dạo, đừng nhìn thân hình Thịt Ba Chỉ không lớn, điên lên vẫn rất có lực.
Nghe thấy điện thoại trong túi đang vang lên, Tạ Chiêu nắm dây xích chó ép Thịt Ba Chỉ giảm tốc độ: “Chờ một chút chờ một chút, tao nhận cú điện thoại.”
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ lè lưỡi, quay đầu nhìn cô. Tạ Chiêu dắt nó đi đến ven đường, nhận điện thoại của Sở Dật: “Đội trưởng Sở, có chuyện gì không?”
Dạo này Sở Dật rất thường xuyên liên lạc với cô, không phải có ý với cô thật chứ? Chẳng lẽ cái này chính là lực hấp dẫn giữa nam nữ chính??
Giọng Sở Dật nghe không nhẹ nhàng như của cô: “Bây giờ cô ở đâu?”
Tạ Chiêu nói: “Tôi đang dắt chó trong khu chung cư, sao vậy?”
Sở Dật không giải thích quá nhiều với cô, chỉ nói: “Tôi có việc tìm cô, cô ở trong nhà chờ tôi, không được đi đâu đó.”
“A…” Mặc dù Tạ Chiêu hơi khó hiểu nhưng vẫn đồng ý. Sau khi cúp điện thoại, cô sợ Sở Dật không tìm được vị trí nhà mình, còn tri kỷ gửi định vị cho anh ta.
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ thấy cô cúp điện thoại, lại nhảy nhót tại chỗ, thúc giục cô tiếp tục đi tản bộ. Tạ Chiêu không rõ, tại sao loài chó lại thích vận động đến thế? Khó trách bình thường các tác giả đều thích nuôi mèo hơn.
Bởi vì mèo lười như bọn họ.
“Được rồi, đi thôi đi thôi.” Tạ Chiêu lại bị nó dắt đi trong khu chung cư.
Gần chỗ cô ở có một công viên, vốn Tạ Chiêu định dẫn Thịt Ba Chỉ đến công viên, nhưng bây giờ Sở Dật sắp đi qua, cô bỏ ý nghĩ này đi. May mắn diện tích khu bọn họ ở cũng lớn, dắt Thịt Ba Chỉ đi hai vòng, có lẽ Sở Dật cũng đến nơi.
Tạ Chiêu dự định cứ như vậy dắt chó chờ Sở Dật tới, đợi lát nữa còn có thể thuận đường ra cửa đón anh ta. Nhưng cô không nghĩ ra Sở Dật vội vã tìm cô làm cái gì, nghe giọng anh ta ở trong điện thoại cũng rất gấp gáp, sẽ không phải… Anh ta chuẩn bị tỏ tình với cô chứ??
Mặc dù Tạ Chiêu không xác định mình có sức hút lớn thật không, nhưng cô tin tưởng lực hút giữa nam nữ chính. Nếu Sở Dật đúng là Sở Anh Tuấn, vậy thích Tạ Mỹ Lệ cô cũng quá bình thường!
Nghĩ như vậy trong nội tâm cô cũng hơi hoảng, cô lại lấy di động ra, gửi tin nhắn vào hội bạn thân.
Tạ Chiêu: Đội trưởng Sở vừa mới gọi điện thoại tới, nói muốn tới tìm mình nói chuyện, hiện giờ mình rất hoảng
Cố Chi Chi: Ha ha ha ha mau nhớ lại đi, gần đây cậu có làm chuyện gì phạm pháp không?
Đường Hàm: Đừng nghe cậu ấy nói mò, cảnh sát tới cửa bắt người sẽ không điện thoại thông báo trước đâu. Cho nên chắc chắn đội trưởng Sở muốn bảo cậu bây giờ chạy mau đi.
Tạ Chiêu: …
Tạ Chiêu: Mình thật sự cảm ơn các cậu
Cố Chi Chi: Anh ta đi đâu tìm cậu? Nhà cậu?
Tạ Chiêu: Ừ
Đường Hàm: Ồ ồ ồ ồ [đầu chó]
Cố Chi Chi: @Lục Thừa Tư
Tạ Chiêu: …
Rõ ràng cô đã biết hội bạn thân chỉ biết ăn dưa từ lâu, vì sao còn muốn nhắn.
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ chạy ở phía trước lại quay đầu, dừng lại đợi cô. Tạ Chiêu đi đến trước mặt nó, cúi người xoa đầu chó: “Thịt Ba Chỉ, đợi lát nữa nếu như đội trưởng Sở muốn bắt tao, mày nhớ phải giúp tao ngăn cản anh ấy, tranh thủ thời gian cho tao đó.”
“Gâu!”
Tạ Chiêu vui mừng xoa đầu nó, thời khắc mấu chốt, vẫn là chó đáng tin cậy.
Sở Dật tới rất nhanh, Tạ Chiêu còn chưa tản bộ hai vòng, anh ta đã gọi điện thoại nói mình ở cửa tiểu khu. Tạ Chiêu dắt Thịt Ba Chỉ đến cửa ra vào, nhìn thấy một chiếc xe việt dã rất ngầu đỗ ở bãi đỗ xe cửa tiểu khu.
“Oa.” Tạ Chiêu đi tới, cảm thán một tiếng, “Đội trưởng Sở, xe anh ngầu ghê.”
“Cũng bình thường.” Sở Dật bước từ trên xe xuống, cúi đầu nhìn chó của Tạ Chiêu, “Đây chính là con chó cô nuôi?”
“Đúng thế, đáng yêu lắm đúng không?”
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ vẫy đuôi với Sở Dật.
Tạ Chiêu chớp chớp mắt, Thịt Ba Chỉ, tại sao ai mày cũng vẫy đuôi vậy?
“Vậy chúng ta đi vào trước đi.” Tạ Chiêu dắt Thịt Ba Chỉ đi trước dẫn đường cho Sở Dật, lúc ra thang máy, vừa vặn gặp được bà Quách đi ra ngoài.
Tạ Chiêu cười chào bà, bà Quách thấy Sở Dật thì sửng sốt, hỏi Tạ Chiêu: “Cậu nhóc này là ai? Cũng là diễn viên đoàn làm phim các cháu?”
“A, không phải, đây là bạn cháu, anh ấy là cảnh sát.”
“A, cảnh sát à.” Bà Quách không nhịn được đánh giá anh ta vài lần, “Khó trách trông cơ thể rắn chắc như vậy.”
Nhưng không phải Tiểu Tạ đã có Tiểu Lục rồi sao? Lại có quan hệ như thế nào với cậu cảnh sát này.
Sở Dật nhìn thấu suy nghĩ của bà, cười giải thích: “Bà Quách, cháu đến tìm cô Tạ nói chút chuyện.”
“A, được, được.” Bà Quách liên tục gật đầu, đi vào trong thang máy, “Vậy bà không quấy rầy các cháu.”
Tạ Chiêu vẫy tay với bà, mở cửa ra: “Vào đi.”
Cô tìm một đôi dép lê cho Sở Dật thay rồi tháo dây thừng trên cổ Thịt Ba Chỉ xuống: “Anh tùy tiện ngồi nhé, tôi đi rót cốc nước cho anh.”
“Không cần phiền phức.”
“Không phiền, không phiền.” Tạ Chiêu cầm chai nước soda trong tủ lạnh ra, đặt lên trên bàn trà phòng khách. Sở Dật nhìn nước soda trước mặt, nghĩ thầm thật đúng là không phiền phức.
“Muốn ăn trái cây không? Tôi đi rửa chùm nho?” Tạ Chiêu lại hỏi.
Sở Dật cười nói: “Thật sự không cần phiền phức, tôi uống nước là được rồi.”
“Được, vậy anh ăn đồ ăn vặt đi.” Tạ Chiêu đẩy đồ ăn vặt đựng trong giỏ về phía Sở Dật, đây là mua lúc Lục Thừa Tư tới nhà lần trước, còn dư một ít.
Sở Dật tùy tiện bóc một gói bim bim, hỏi Tạ Chiêu: “Trước kia nhà cô ở khu chung cư Dương Quang hả?”
Tạ Chiêu sửng sốt, mặc dù trước đó cô điền thông tin trong cục cảnh sát, nhưng cô viết địa chỉ nhà bây giờ, làm sao Sở Dật biết nhà cô từng ở khu chung cư Dương Quang?
“Đúng vậy, làm sao anh biết?” Tạ Chiêu cầm một miếng bim bim trong gói anh ta bóc, đút vào miệng.
Sở Dật không trả lời cô, mà lại hỏi: “Vậy cô biết, nơi đó đã từng xảy ra một án mạng không?”
Tay Tạ Chiêu vươn ra dừng một chút, mới tiếp tục cầm miếng bim bim: “A, biết, chính là hàng xóm đối diện nhà tôi.”
Chân mày Sở Dật cau lại, cô bé năm đó đúng là cô.
“Sao vậy?” Tạ Chiêu nhìn anh ta, hơi nghi hoặc, “Chuyện này vốn xảy ra ở thành phố D, hẳn là không thuộc sự quản lý của anh nhỉ?”
Sở Dật suy nghĩ, vẫn nói thật: “Tên tội phạm đó, Hứa Quốc Hào, hai ngày trước ông ta ra tù rồi.”
Tạ Chiêu lại ngẩn ra, Hứa Quốc Hào, cái tên này đã là ký ức rất xa xưa với cô, thế nhưng nhắc đến ông ta, cảm giác sợ hãi lúc trước lập tức ùa về.
“Tôi nhớ không phải ông ta bị phán án mười lăm năm sao? Nhanh như vậy?”
“Ông ta được giảm án ba năm.” Sở Dật nhìn Tạ Chiêu, lông mày lại cau chặt mấy phần, “Tôi nhận được tin tức, ông ta tới thành phố A.”
Tạ Chiêu hơi nắm chặt tay, năm đó lúc Hứa Quốc Hào bị bắt, đúng là đã nói sau khi ra ngoài sẽ không bỏ qua cho cô, nhưng chuyện này đã qua hơn mười năm… Cô tưởng rằng sự việc đã qua.
Sở Dật nói: “Tôi nghe nói năm đó lúc ông ta bị bắt, trong lòng ghi hận cô, cho nên có chút bận tâm an nguy của cô, đặc biệt đến nói với cô một tiếng.”
Trên đường tới, anh ta cũng do dự có nên nói chuyện này nói cho Tạ Chiêu không, dù sao trước mắt, chuyện Hứa Quốc Hào muốn tìm cô trả thù chỉ là suy đoán của bọn họ, nói cho cô biết ngược lại tăng thêm phiền não cho cô. Nhưng việc này không qua loa được, nhỡ Hứa Quốc Hào thật sự hướng về phía Tạ Chiêu thì sao? Cô không biết cái gì, không hề có phòng bị, vậy quá nguy hiểm.
Tạ Chiêu nghe Sở Dật nói xong, sững sờ một lát mới nhét bim bim vào miệng mình, mỉm cười với Sở Dật: “Không nghĩ tới chuyện này còn kinh động đến đội trưởng Sở, lúc trước ông ta bị bắt, xác thực nói sau khi ra tù sẽ tìm tôi tính sổ.”
Tạ Chiêu ngừng lại, mới nói tiếp: “Thật ra đây không phải lần đầu ông ta uy hiếp chúng tôi, hàng xóm chung quanh chúng tôi đều từng bị ông ta uy hiếp. Bởi vì đánh vợ mà, vừa mới bắt đầu tất cả mọi người nghe thấy động tĩnh sẽ báo cảnh sát ngay, nhưng con người ông ta rất khùng, sẽ gõ cửa từng nhà, chúng ta lại ở đối diện nhà ông ta, cho nên ông ta có ý kiến lớn nhất với nhà chúng tôi.”
Sở Dật gật đầu, nhìn cô nói: “Tôi cũng nghe nói việc này, cho nên về sau các cô cũng không dám báo cảnh sát?”
“Đúng vậy, bởi vì báo cảnh, bố mẹ tôi không chỉ bị ông ta uy hiếp, cũng bị hàng xóm của ông ta phàn nàn, bọn họ đều bảo bố mẹ tôi đừng để ý, nếu không Hứa Quốc Hào điên lên, tất cả mọi người bị liên luỵ.” Lúc ấy Tạ Chiêu còn nhỏ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không hiểu chuyện, cô nhìn ra được tất cả mọi người rất sợ Hứa Quốc Hào, “Lúc ấy thật ra chúng tôi muốn chuyển nhà, nhưng với điều kiện kinh tế nhà tôi, nếu như muốn mua nhà mới nhất định phải bán nhà cũ.”
Tạ Chiêu nói đến đây, cười với Sở Dật: “Nhưng anh cũng biết, có hàng xóm như Hứa Quốc Hào, rất khó bán được nhà. Bố mẹ tôi cũng đều là người thật thà, mỗi lần có người đến xem nhà đều sẽ nói rõ tình huống với họ, cũng không thể lừa người khác đúng không?”
“Ừm.” Sở Dật gật đầu, “Bố mẹ cô làm đúng.”
Tạ Chiêu nói: “Cho nên người khác nghe những chuyện của Hứa Quốc Hào, cũng không dám mua nhà, chuyện chuyển nhà cứ thế không tiến triển. Về sau bố mẹ tôi để tôi đến trường học ở, nghĩ đến chí ít để tôi ít bị ảnh hưởng.”
Sở Dật không uống nước soda đặt trước mặt, Tạ Chiêu dứt khoát vặn chai nước soda, ngửa đầu uống một hớp: “Nhưng nghỉ đông và nghỉ hè tôi cũng phải về nhà, ngày đó tôi ở trong nhà lại bắt gặp Hứa Quốc Hào đánh vợ. Tiểu khu chúng tôi không cách âm, tiếng vợ ông ta như bên tai tôi, cô ấy cứ hô cứu mạng, xin ông ta đừng đánh nữa, nhưng động tĩnh đối diện vẫn luôn không ngừng… Tôi biết cho dù người khác nghe thấy, cũng chắc chắn sẽ không báo cảnh sát, cho nên tôi báo cảnh sát.”
Sở Dật nhìn cô: “Lúc đó cô không sợ sao?”
“Tôi sợ chứ, ” Tạ Chiêu cười tự giễu, “Cũng bởi vì sợ hãi, cho nên tôi không dám mở cửa, chỉ có thể một mực nghe cô ấy kêu cứu mạng, cô ấy vẫn luôn xin người khác cứu cô ấy…”
Sở Dật đưa tay xoa đầu cô, an ủi: “Cô không làm sai, cô báo cảnh sát, đã rất dũng cảm, tình huống lúc đó cho dù cô ra ngoài, cũng không giúp được gì.”
Tạ Chiêu cúi đầu gật gật đầu: “Tôi biết, đó là lần đầu tiên trong đời tôi hận mình nhỏ yếu. Lúc ấy tôi luôn nghĩ, nếu tôi có siêu năng lực thì tốt biết bao, nếu tôi có thể lợi hại như siêu nhân, tôi sẽ không sợ ông ta…”
Tạ Chiêu nói đến đây, đột nhiên ngẩn người.
Siêu năng lực? Cho nên cô bỗng nhiên có siêu năng lực để viết kịch bản thành sự thật là bởi vì chuyện này sao?
Tạ Chiêu cảm thấy ý nghĩ này hơi hoang đường, nếu đúng là cầu nguyện của cô lúc đó có tác dụng, vì sao bây giờ năng lực này mới đến? Nhưng hiện giờ cô có siêu năng lực lúc trước liều mạng muốn có, nếu như gặp lại chuyện như của Hứa Quốc Hào, cô cũng sẽ không sợ hãi nữa.
Bây giờ cô có thể bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ người khác.
“Lúc ấy tôi chỉ dám trốn sau cửa, khóc bảo ông ta đừng đánh nữa, tôi còn nói với ông ta tôi đã báo cảnh sát, tôi tưởng rằng như thế có thể làm ông ta sợ, cũng cho cô kia một tia hi vọng…” Tạ Chiêu nói đến đây, thở dài thườn thượt, “Nhưng lời của tôi chọc giận ông ta, ông ta mở cửa, đi đến cửa nhà tôi, bắt đầu không ngừng gõ cửa. Lúc ấy tôi rất sợ hãi, tôi không biết ông ta gõ cửa bao lâu, lúc ông ta dừng lại, tôi đứng lên đi đến trước mắt mèo, muốn nhìn tình huống. Sau đó tôi nhìn thấy ông ta đứng trước cửa ra vào, trên mặt còn dính máu, đang nhìn mắt mèo cười.”
Lúc ấy Tạ Chiêu vẫn chỉ là học sinh lớp 8, trực tiếp bị màn này dọa hét lên.
“Lúc ấy tôi thật sự cảm thấy tôi phải chết rồi, ông ta lại bắt đầu gõ cửa, gõ dữ hơn trước, may mắn lúc này cảnh sát tới…” Tạ Chiêu nói đến đây, ngước mắt cười với Sở Dật, “Anh biết không, lúc ấy tôi trông thấy chú cảnh sát tới, thật sự cảm thấy bọn họ giống như thiên thần hạ phàm, bọn họ chính là siêu nhân của tôi.”
Sở Dật cười không nói chuyện, Tạ Chiêu nói tiếp: “Đúng rồi, bên trong còn có một cảnh sát cũng họ Sở!”
Bởi vì việc này, cô có sự ngưỡng mộ và khát khao đối với nghề cảnh sát không giống những người khác, lúc xây dựng hình tượng nam chính, cô lựa chọn cảnh sát, còn lấy họ của người cảnh sát lúc ấy đặt cho anh.
Sở Dật nói: “Tôi biết, ông ấy là bố tôi.”
Tạ Chiêu sững sờ.
“…A?”
Sở Dật lặp lại lần nữa: “Cảnh sát họ Sở đến lúc trước, ông ấy là bố tôi. Cục cảnh sát của bọn họ phụ trách quản lý khu của các cô.”
Tạ Chiêu âm thầm tiêu hóa một chút, hơi kinh ngạc nhân duyên trên đời này—- —- Cô tưởng rằng bởi vì cô viết nhân vật cảnh sát Sở, mới xuất hiện Sở Dật, nhưng mà sự thật vừa vặn tương phản, là bố Sở Dật ảnh hưởng tới cô, mới khiến cô sáng tạo ra nhân vật Sở Anh Tuấn.
Thế giới thật kỳ diệu.
…Cho nên về sau không hiểu sao Sở Dật xuất hiện nốt ruồi lệ, hình như cũng có thể giải thích rồi?
Cô vô ý thức nhìn về phía nốt ruồi lệ dưới mắt phải của Sở Dật, có lẽ đây là dấu vết sáng tác duy nhất mà cô để lại…
“Sao thế?” Sở Dật nhìn cô, hơi nghi hoặc, “Làm sao nhìn tôi như vậy?”
“Không, ” Tạ Chiêu lắc đầu, “Chỉ là không ngờ anh lại là con trai chú Sở, anh đẹp trai hơn chú ấy.”
Sở Dật cười một tiếng: “Ừm, tất cả mọi người đều nói như vậy, còn phải cảm ơn mẹ tôi.”
“Ha ha ha.” Tạ Chiêu cũng cười theo.
Sở Dật thấy cô cười, mới thoáng yên tâm: “Bây giờ bố tôi còn nhớ cô, lúc nói với tôi về chuyện này, còn không ngừng khen cô bé dũng cảm.”
“Không có, không có.” Tạ Chiêu bị anh ta nói hơi xấu hổ, “Thật ra lúc ấy tôi cũng nói dối chú cảnh sát.”
“Ồ?” Sở Dật nhíu mày, nhìn cô, “Cô nói dối cái gì?”
Tạ Chiêu nói: “Tôi nói với bọn họ tôi ở trong nhà làm bài tập, thật ra tôi đang lén chơi game.”
“…” Sở Dật sửng sốt, cụp mắt nở nụ cười, “Cô được lắm, lúc ấy đã bị dọa thành như vậy, còn nhớ làm bộ mình đang làm bài tập.”
“Haiz, đây đều khắc vào trong DNA, nếu mẹ tôi biết tôi không làm bài tập mà chơi game, chắc sẽ lột một lớp da của tôi mất.” Tạ Chiêu nói đến đây, cảm xúc lại chìm xuống, “Nhưng lúc ấy mẹ tôi cũng không tâm tư quản chuyện này, chúng tôi cũng không nghĩ tới lần này Hứa Quốc Hào ra tay nặng như vậy, đánh chết người luôn. Chiều hôm đó, sau khi mẹ tôi nghe xong bị dọa sợ, cùng bố tôi hai người dẫn theo tôi, cùng ngày chuyển khỏi tiểu khu.”
Cô còn nhớ mùa hè năm ấy, đầu tiên cô và bố mẹ ở mấy đêm trong khách sạn, sau đó tìm phòng thuê, vừa ở vừa bán nhà. Bởi vì lần này Hứa Quốc Hào đánh chết người, không phải chỉ tạm giam mấy ngày rồi thả ra, căn nhà bán chạy hơn lúc trước.
“Bây giờ bố mẹ cô ở đâu?” Sở Dật hỏi.
Tạ Chiêu nói: “Tôi mua nhà cho họ ở vườn hoa Lục Thủy, diện tích không lớn, nhưng hai người bọn họ ở vẫn đủ sống.”
“Ồ.” Sở Dật nhướng đuôi lông mày, “Cô Tạ khiêm tốn, tôi cũng nghe qua nhà ở vườn hoa Lục Thủy, lúc mở bán bố mẹ tôi còn từng đi xem, nhưng chê đắt không mua.”
“Cũng thường thôi, giá nhà ở thành phố D còn chưa phát rồ như thành phố A.”
Sở Dật cười khẽ gật đầu: “Nhìn ra được, mấy năm này cô Tạ kiếm không ít tiền.”
“Bình thường thôi.”
“Được, vậy cứ như vậy đi, tôi còn phải trở về cục.” Sở Dật đứng dậy, lại căn dặn cô vài câu, “Lúc đi vào với cô tôi nhìn kỹ rồi, an ninh nơi này của cô cũng rất nghiêm ngặt, trên đường đi cũng có giám sát, cô ở chỗ này khá an toàn. Nhưng cô có thể thêm một máy giám sát trước cửa nhà, như thế bảo đảm hơn. Nếu có người xa lạ gõ cửa thì đừng mở cửa.”
Tạ Chiêu gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Trong khoảng thời gian này tôi cũng sẽ nhìn chằm chằm Hứa Quốc Hào, nếu ông ta dám làm loạn, tôi sẽ đưa ông ta vào tù.” Sở Dật nhìn cô, “Đừng sợ, có cảnh sát ở đây.”
“Hu hu cảm ơn đội trưởng Sở!” Cô thực sự thích cảnh sát, rất có cảm giác an toàn ahuhu.
“Được rồi.” Sở Dật thay giày đi ra ngoài, Tạ Chiêu muốn đi tiễn anh ta, bị anh ta đuổi về.
Sau khi Sở Dật đi, một mình Tạ Chiêu ngồi trong nhà, nghĩ tới dáng vẻ lúc Hứa Quốc Hào bị bắt. Qua nhiều năm rồi, chẳng lẽ ông ta thật sự còn muốn tìm mình trả thù sao?
Cô cầm điện thoại di động lên, mua máy giám sát cho mình, sau đó mở tài liệu.
“Tài liệu tinh, bởi vì Hứa Quốc Hào nên mày mới xuất hiện sao?”
Tài liệu lấp lóe hai lần, trả lời cô một biểu tượng khuôn mặt tươi cười quen thuộc.
Tạ Chiêu không hề bất ngờ, cô xoá đoạn chữ mới nhập vào, một lần nữa nhập một đoạn văn vào trong đó.
“Sau khi Hứa Quốc Hào ra tù, quyết định hối cải để làm người mới một lần nữa, đồng thời đã không còn ý định tìm Tạ Mỹ Lệ báo thù từ lâu.”
Viết xong đoạn chữ này, Tạ Chiêu hồi hộp nhìn chằm chằm tài liệu.
Tài liệu lấp lóe hai lần, đánh dấu đỏ đoạn chữ này của cô, sau đó ở phía dưới tự động xuất hiện một loạt chữ—- —- Thao tác phạm quy, xin nhập lại lần nữa.
Tạ Chiêu: “…”
Quả nhiên là không thể viết điều khiển suy nghĩ của con người.
Tạ Chiêu nghĩ ngợi, xoá bỏ đoạn đánh dấu đỏ kia, nhập lại lần nữa.
“Hứa Quốc Hào vẫn luôn không tìm được Tạ Mỹ Lệ.”
Tài liệu lấp lóe hai lần, lần nữa đánh dấu đỏ câu nói này—- —- Thao tác phạm quy, xin nhập lại lần nữa.
Tạ Chiêu:???
Viết như thế cũng không được??
Cô gửi thẳng một hàng dấu chấm hỏi dài cho tài liệu.
Cuối cùng tài liệu lại tự động xuất hiện một hàng chữ.
“Cô có thể giết chết Hứa Quốc Hào, để ông ta nhận được trừng phạt nên có.”