"Kinh tổng, không ngờ lại gặp ngài ở đây. Lúc ở trên thuyền tôi vẫn chưa kịp chào hỏi ngài." Giọng nói Nghê Nhất Lâm truyền qua khe tủ quần áo.
Mễ Mị ghé sát tai, cô nhìn trộm bên ngoài thông qua khe hở. Tuy nhiên đập vào mắt của cô là bóng lưng vừa cao vừa thẳng của Kinh Hoằng Hiên. Vị trí mà Kinh Hoằng Hiên đứng vừa hay quay lưng về phía tủ quần áo. Đồng thời cũng đang chắn tầm nhìn của Mễ Mị.
Mễ Mị lặng lẽ lôi điện thoại ra, ấn gọi vào số điện thoại của người kia.
Dinh dinh dinh dinh ~ Điện thoại của Kinh Hoằng Hiên đặt ở trên sofa đột nhiên vang lên.
"Chờ tôi một chút." Kinh Hoằng Hiên đi đến sofa cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi, nét mặt của vẫn rất bình tĩnh.
"Ừ, được..."
Mễ Mị ngay lập tức cúp máy. Cô để Kinh Hoằng Hiên tự biên tự diễn. Cô quay ra nhìn về hướng cửa ra vào, phát hiện Nghê Nhất Lâm đã tự ý bước vào phòng.
Tâm tư Tư Mã Chiêu!
"Kinh tổng, ban công của phòng ngài hướng thẳng ra biển, khung cảnh ở đây nhìn đẹp quá."
Kinh Hoằng Hiên cúp điện thoại, anh phát hiện Nghê Nhất Lâm đã bước vào trong phòng. Anh quay sang nhìn về hướng tủ quần áo, sau đó nhìn ra ngoài ban công: "Ừ, khung cảnh ở đây nhìn khá đẹp."
"Em...nghĩ chúng ta nên thay đổi cách xưng hô? Em cảm thấy cách gọi Kinh tổng quá xa cách, mà cũng không phù hợp nữa."
Mễ Mị nhìn qua khe hở, cô thấy Nghê Nhất Lâm đột nhiên tiến lại gần chỗ Kinh Hoằng Hiên đang đứng, giọng nói cô ấy vừa ngọt ngào vừa quyến rũ.
"Em gọi anh là Hoằng Hiên... Có được không?"
Đồ! Mặt! Dày! Từ trong tủ quần áo, Mễ Mị khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô ngay lập tức nắm chặt tay lại.
Kinh Hoằng Hiên, tốt nhất anh nên trả lời tử tế, không thì đừng trách tôi ác độc.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Kinh Hoằng Hiên vẻ mặt lạnh lùng, anh không trả lời câu hỏi đó, anh chỉ giơ điện thoại lên: "Đã đến giờ tập hợp rồi."
Nghê nhất lâm: "Vâng, vậy... hai người chúng ta cùng nhau đến chỗ tập hợp nhé?"
Lần này Kinh Hoằng Hiên đã thẳng thừng từ chối: "Không cần. Tôi sẽ đi cùng với Mễ Mị." Nhắc tới tên của người kia, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Nghê Nhất Lâm nét mặt trở nên tái nhợt, may là cô ta đã kịp thời che giấu: "Vậy em đi xuống trước đây, Hoằng Hiên."
"Nghê Nhất Lâm." Kinh Hoằng Hiên mang khuôn mặt không biểu cảm: "Tôi nghĩ cô nên gọi tên đầy đủ của tôi vẫn là tốt nhất."
Nghê nhất lâm trong lòng hoảng sợ. Quả nhiên, hứng thú ban đầu của Kinh Hoằng Hiên dành cho cô đã dần biến mất...
Cô ấy nở nụ cười miễn cưỡng, nhìn Kinh Hoằng Hiên, rồi vội vã rời đi.
Nghe được tiếng đóng cửa phòng. Mễ Mị ngay lập tức nhảy ra ngoài. Cô chạy ra mở cửa, cô phát hiện không nhìn thấy Nghê Nhất Lâm đâu nữa.
Kinh Hoằng Hiên đứng bên cạnh, anh khoanh hai tay lại: "Em thấy biểu hiện của anh có ổn không?"
"Cũng được. Miễn cưỡng bảo toàn mạng sống."
Mễ Mị bĩu môi nói, khi chắc chắn rằng không có ai trên hành lang. Cô cảm thấy có điều gì đó rất kì lạ. Vừa mới xuống thuyền, Nghê Nhất Lâm dám đi đến gõ cửa phòng Kinh Hoằng Hiên, chẳng phải mấy ngày tiếp theo hành động cô ấy ngày càng trắng trợn hơn sao. Ai mà biết liệu Kinh Hoằng Hiên có đột nhiên nảy sinh tình cảm với Nghê Nhất Lâm hay không!
Nghĩ đến đây, Mễ Mị liền quay sang lườm người kia. Kinh Hoằng Hiên không thể nhịn cười được nữa rồi, anh vội giơ hai tay lên để chứng minh sự trong sạch của mình.
"Nếu em vẫn còn hoài nghi, thì em cứ việc trói chặt anh lên người?"
Sau đó, anh mở điện thoại lên và đưa cho Mễ Mị xem: "Đúng là mọi người kêu chúng ta đi xuống phòng bếp tập hợp." Trên đó là dòng tin nhắn của Tiểu Thư gửi trong nhóm chat.
Từ khi họ bước vào khu nghỉ dưỡng cho đến tận bây giờ, đã gần 2 tiếng trôi qua. Tất cả mọi người đều nhận được tin nhắn thông báo sắp đến giờ ăn cơm tối. Hai người không thể ở trên phòng mãi được.
Mễ Mị bảo Kinh Hoằng Hiên cứ đi xuống trước đi, cô còn muốn về phòng một chuyến.
Kinh Hoằng Hiên đi xuống dưới lầu, theo như thông báo bữa tiệc tối nay sẽ được tổ chức tại ngôi biệt thự phía tây. Anh ngay lập tức đi thẳng đến đó, lúc anh bước vào thấy trên bàn đã bày sẵn các món ăn đa dạng. Mấy người phục vụ đang chuẩn bị sâm banh và đồ tráng miệng.
Và lúc này anh mới để ý, tất cả các chàng trai đều đã có mặt đông đủ. Nhưng không nhìn thấy bất cứ cô gái nào ở đây. Mọi người chờ thêm mấy phút, vẫn không nhìn thấy có cô gái nào xuất hiện.
"Có chuyện gì vậy?" Nói xong, liền có người đứng dậy định chạy đi tìm.
Trâu Tự Lượng ngăn anh ta lại, anh ấy nở nụ cười thần bí nói: "Mấy cô ấy đã giấu chúng ta chuẩn bị thứ gì đó."
Thấy vậy, mấy chàng trai quay sang nhìn nhau cười. À ~ hóa ra là vậy. Sau đó mọi người thích thú bàn luận xem các cô gái đang định làm gì?
Mấy chàng trai không hề nóng vội, họ muốn cho các cô ấy có thời gian để chuẩn bị. Mọi người đều ngồi ở đây chờ.
Khoảng chừng 10 phút sau hoặc có thể lâu hơn, mấy cô gái cũng bắt đầu đi xuống. Có người không nhịn được tò mò liền hỏi: "Mấy người các cậu làm gì ở trên đó mà lâu vậy?"
"Mọi người cố chờ thêm một lúc~ bây giờ mọi người cứ ăn bữa tối trước đi, ăn no chúng ta mới có sức để quẩy suốt đêm!"
Lời nói này, đã khiến tất cả mọi người bật cười, bầu không khí trở nên sôi động hơn.
Bữa tiệc tối nay được chuẩn bị dựa theo hình thức buffet, các món ăn đều được chế biến từ những thực phẩm tươi sống trên đảo. Bây giờ cũng đã đến giờ ăn tối, mọi người vui vẻ lựa chọn những món ăn yêu thích rồi ngồi xuống vui vẻ nói chuyện.
Thu Viện Á thấy mọi người đã ăn gần xong, lúc này mới đứng dậy thông báo: "Các chàng trai của tôi à! Hiện tại ở trước cửa phòng của các bạn, có một hộp quà được chính tay "angel" của các bạn chuẩn bị. Bây giờ các bạn hãy ngay lập tức quay trở về phòng và mở món quà đó ra!"
Mấy chàng trai trai nghe thấy vậy liền quay sang nhìn nhau, họ vội vàng quay trở về phòng của mình.
Quả nhiên là, ở trước cửa phòng của bọn họ, có một hộp quà được để sẵn. Bên trong hộp quà, là món quà bí mật mà các cô gái dành tặng cho bọn họ.
Chiếc hộp đó tầm khoảng một mét. Bên trên chiếc hộp được thắt một cái nơ màu hồng.
Kinh Hoằng Hiên nhìn hộp quà khổng lồ được trước cửa phòng của minh. Anh trầm ngâm suy nghĩ, rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra.
Anh thấy bên trong đang chứa một bộ đồ... hóa trang?
Kinh Hoằng Hiên lôi từng món đồ ra... Một lúc sau, anh chỉ biết thở dài.
...
Mễ Mị rời khỏi phòng với chiếc tai thỏ màu trắng trên đầu, cô đang mặc chiếc váy nhung màu đỏ, dài đến tầm đầu gối, ở phía sau còn được gắn một chiếc đuôi thỏ màu trắng. Cô đeo găng tay bằng da cùng màu với váy, đi đôi giày búp bê, bên cạnh còn được gắn mấy quả bông hình tròn.
Đây là bộ trang phục hóa trang do cô đích thân chuẩn bị. Thực ra trước khi đi du lịch, tất cả các cô gái đều đã nhận được nhiệm vụ bí mật: Phải chuẩn bị hai trang phục hóa trang. Một bộ độ dành cho bản thân, còn một bộ độ dành cho "một người bất kỳ."
"Phụt!"
Mễ Mị thấy cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, khi nhìn thấy bộ đồ người kia đang mặc, cô liền không nhịn được cười: "Bộ đồ này rất hợp với anh!"
Kinh Hoằng Hiên đã mặc bộ quần áo hóa trang lên người. Anh chỉ biết quay sang nhìn người kia, khẽ thở dài. Bộ quần áo anh đang mặc dựa theo thiết kế của chú cáo Nick trong bộ phim "Zootopia". Ở đằng sau còn gắn một cái đuôi cáo to đùng, nó đang bị kéo lê dưới sàn.
"Ủa, cái tai cáo đâu rồi, tại sao anh không đeo nó." Mễ Mị nhìn lướt qua một lượt, phát hiện bộ đồ này đang thiếu một món đồ, chính là cái tai cáo dễ thương.
Kinh Hoằng Hiên nghe đến đây sắc mặt liền biến đổi. Mễ Mị nở nụ cười đắc ý, cô đẩy anh ra, rất tự nhiên đi vào trong phòng, cô thấy cái hộp lớn đang để ngoài phòng khách, còn cái tai cáo kia thì đã bị vứt lăn lóc trên sàn nhà.
Mễ Mị cầm cái tai cáo lên, cô định đeo nó lên đầu của Kinh Hoằng Hiên: "Anh mặc đầy đủ các phụ kiện, thì nhìn mới giống Nick chứ."
Kinh Hoằng Hiên vẻ mặt ghét bỏ nhìn chằm chằm vào cái tai cáo màu nâu mà Mễ Mị đang cầm. Nhưng cuối cùng thì anh cũng phải khuất phục trước con thỏ trắng xinh đẹp này.
Vậy là xong, cả hai người đã thay xong trang phục. Mễ Mị phấn kích, lấy điện thoại ra bắt Kinh Hoằng Hiên phải chụp ảnh selfie cùng mình, đây là cơ hội ngàn năm có một!
"Đây chính là món quà bí mật bọn em đã chuẩn bị cho bọn anh?" Kinh Hoằng Hiên lén nhìn thử xung quanh xem có ai không, sau đó anh mới dám chụp ảnh cùng Mễ Mị.
Thực ra, trước đó anh cũng từng tham gia rất nhiều bữa tiệc hóa trang, nhưng mà, bộ đồ này... nhất là cái đuôi cùng cái tai kia... thật sự quá mất mặt.
Mễ Mị bật cười, cô nói nhỏ vào tai của anh: "Chúng ta mau đi xuống thôi. Em rất tò mò muốn xem trang phục của mọi người!" Nói xong liền kéo tay Kinh Hoằng Hiên đi xuống đại sảnh dưới lầu một.
Những ai đã thay xong trang phục, thì tất cả đang đứng chờ ở dưới phòng khách.
Bữa tiệc hóa trang chính thức bắt đầu.
Mễ Mị nở nụ cười, cô chỉ đứng im một chỗ nhìn mọi người. Bộ trang phục mà Kinh Hoằng Hiên đang mặc thực sự nhìn rất nổi bật, tất cả mọi người đều vây quanh anh đòi xin chụp ảnh. Cô không ngờ Kinh Hoằng Hiên cũng phối hợp chụp hình với mọi người.
Trang phục mà mọi người đang mặc đều rất xinh đẹp. Ví dụ như Thu Viện Á, cô ấy hóa thân thành nữ ác quỷ quyến rũ, còn Phương Kỳ thì mặc trang phục kỵ sĩ trung cổ. Đương nhiên cũng có một vài trường hợp ngoại lệ. Lúc Trâu Tự Lượng xuất hiện, tất cả mọi đều phá lên cười. Vì anh ta đang mắc trang phục của khủng long bạo chúa.
"Ha ha ha ha!"
"Tôi đoán bộ trang phục này nhất định do Phương Kỳ chuẩn bị!"
Phương Kỳ vội giơ tay lên nói: "Tôi xin thề! Thực sự không phải tôi mà! Ha ha ha."
Mễ Mị cười đến mức cả người run rẩy. Cô quay sang nhìn về phía Nghê Nhất Lâm, cô thấy cô ta đang mặc trang phục của công chúa Jasmine trong bộ phim "Aladin và cây đèn thần". Bộ trang phục càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy, ở giữa trán còn được điểm nốt chấm đỏ.
Còn Tư Niên, đang mặc bộ trang phục của bá tước ma cà rồng. Nhưng nhìn anh ta không hề có khí chất của bậc đế vương, mà chỉ giống như một chú tiểu quỷ vô tình đi lạc vào bữa tiệc.
Thu Viện Á mặc trang phục ác quỷ, cô ấy đi đến chỗ cây đàn dương cầm, để lộ ra cặp chân dài thẳng tắp.
"Mọi người, hãy quay lại nhìn tôi!" Tất cả mọi người trong những trang phục hóa trang khác nhau đều quay lại nhìn cô ấy, Thu Viện Á khẽ nhếch khóe môi đỏ thắm lên, cô ấy khẽ vẫy tay ra hiệu, tấm rèm màu đỏ phía sau đã được kéo lên: "Trò chơi đầu tiên chính thức bắt đầu, âm nhạc vào vị trí! ~ Mọi người hãy đi tìm thiên thần của mình đi nào!"
Cạch.
Ánh đèn mờ áo, âm nhạc bắt đầu vang lên..
"Cũng may bọn em đã đề phòng trước nên đã cài máy định dạng vào tấm thẻ của Nghê Nhất Lâm. Chỉ cần Tư Niên đến gần, tấm thẻ đó sẽ phát ra tín hiệu."
"Anh đã phá tan tành kế hoạch của bọn em. Trước khi bữa tiệc bắt đầu, bọn em đã đặt ra quy định rất rõ ràng. Tất cả những cô gái ở đây đều phải lần lượt khiêu vũ cùng với những chàng trai có mặt ở đây, trong đó đương nhiên bao gồm cả những vị thần đang bảo vệ angel. Tất cả cô gái để lại dấu vết nào đó trên bộ trang phục hóa trang. Sau đó, các chàng trai phải đi tìm angel của mình, ai là người hoàn thành nhanh nhất và tìm được đúng angel của mình sẽ được thưởng một phần quá bí mật."
"Buổi tiệc tối này, mọi quyền quyết định đều nằm trong tay các cô gái."
"Muốn chọc giận một người đàn ông, phải tìm cách khiến anh ta nổi giận. Còn muốn chọc giận một cô gái, phải khiến cô ta ghen tị."
"Nếu để Nghê Nhất Lâm và Tư Niên ở chung một đội, bọn em tạo cơ hội cho bọn họ giành lấy phần quà đó, anh đoán xem lúc đó Kinh Hồng Phỉ liệu có ghen tỵ không?"
Mễ Mị bám vào cánh tay của Kinh Hoằng Hiên, khuôn mặt của cô ghé sát vào tai của anh, giọng nói như có như không, nhưng không thể che giấu nét mặt nghịch ngợm và tinh quái của cô. Ánh đèn bao phủ lên hai người, nhìn cô giống như chú thỏ ngọc từ trên cung trăng bay xuống.
Kinh Hoằng Hiên cúi đầu xuống nhìn cô, đáp lại cô bằng nụ cười khiêu khích.
"Nghe thì có vẻ như đây là một kế hoạch rất hoàn hảo. Nhưng, em có nghĩ đến trường hợp, dù anh phá vỡ quy tắc luật chơi. Thì cũng có kẻ lén lút đi tráo đổi thẻ bài của anh không?"
"Bé ngốc à, em cũng biết, Nghê Nhất Lâm muốn thẻ bài của anh nhất. Em có nghĩ trường hợp cô ta sẽ tìm cách tráo đổi thẻ bài của anh không."
"Anh là kẻ tàn nhẫn, anh sẽ xử lý tất cả các mối nguy hiểm ngay từ khi còn ở trong trứng. Anh sẽ phá tan tành mọi kế hoạch, anh nhất định phải là kẻ nắm quyền chủ động, và anh sẽ nắm quyền "sinh - sát" của tất cả những người đang có mặt ở đây. Tại sao em không chủ động cướp lấy thẻ bài của anh?"
Kinh Hoằng Hiên chạm vào tai của cô: "Trong bữa tiệc tối nay, dù Nghê Nhất Lâm có quân cờ quan trọng nhất. Thì anh cũng không cần thẻ bài của cô ta, anh chỉ muốn dùng nó để trao đổi thẻ bài của em mà thôi."
"Cô bé ngốc của anh, đàn ông đều là những kẻ rất thực tế." Kinh Hoằng Hiên giữ Mễ Mị lại, anh nói nhỏ vào tai của cô: "Bọn họ đều có thể nhìn ra được, người mà anh muốn chính là em."
Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, Mễ Mị cảm nhận được tai của cô đang dần nóng lên. Dưới ánh đèn mờ áo, đôi tai màu đỏ của của Kinh Hoằng Hiên lóe sáng lên, nhịp tim cô đập ngày càng nhanh.
Mễ Mị nhẹ nhàng đẩy anh ra, cô chuẩn bị đi tìm bạn nhảy tiếp theo.
Trước khi rời đi, Kinh Hoằng Hiên còn giữ tay cô lại: "Em nhớ phải ngoan ngoãn đứng chờ anh đến đón em."