Chạng vạng ngày thứ sáu, Mễ gia.
"Tôi nói này, tại sao tôi không biết hai người định ra ngoài chơi." Mễ Quan nhìn kỹ khuôn mặt của Kinh Hoằng Hiên đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách: "Đi đâu?"
Kinh Hoằng Hiên đang cúi đầu xem thời gian trên đồng hồ, nửa giờ đã trôi qua, phòng Mễ Mị một chút động tĩnh cũng không có. Nghe được câu hỏi của Mễ Quan, anh đưa mắt nhìn sang, mở miệng nói: "Đảo Rigu."
Hôm nay Kinh Hoằng Hiên mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen được chế tác riêng, vén áo sơ mi lên là lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc, so với khi đi làm bình thường thì thoạt nhìn thoải mái, cương quyết hơn một chút.
Sau khi anh đồng ý cùng với Mễ Mị ra ngoài chơi thì công việc cuối tuần đã được xử lý xong từ sớm, chiều nay còn về trước để thay quần áo, đến Mễ gia đón người, kết quả là Mễ Quan tiếp đãi anh. Hai người ngồi đối diện nhau đã nửa giờ.
Mễ Quan nghe xong chua xót: "Hai người gần đây ở chung không tệ a."
Kinh Hoằng Hiên nghe thấy vậy, cẩn thận nhớ lại cảnh ở chung hằng ngày gần đây, tự nhiên không tự chủ được mà nghĩ tới cảnh tượng ngày đó...
Kí ức về lỗ tai trở về trong chớp mắt, dường như bây giờ còn lưu lại xúc cảm rõ ràng.
"Ừm..." Kinh Hoằng Hiên chậm rãi mở miệng: "Cũng không tệ."
Mễ Quan kinh ngạc há miệng nhìn Kinh Hoằng Hiên, nụ cười kia của cậu ta là có ý gì? Vì sao lại sờ vào lỗ tai một chút? Cậu ta có phải là thẹn thùng hay không!
Em gái của tôi, nhanh như vậy liền muốn trở thành em gái của người khác sao! QAQ
Trên lầu vọng ra tiếng mở cửa. Mễ Mị kéo ra một cái rương hành lý xuất hiện ở ngoài cửa, chuẩn bị xuống lầu.
Mễ Quan đi trước một bước chạy đến bên người em gái, giúp cô cầm hành lý. Đây là thói quen nhiều năm qua.
Sức nặng trong tay không nhẹ, Mễ Quan kinh ngạc hỏi: "Sao lại mang nhiều đồ như vậy? Không phải chơi hai ngày sao."
Mễ Mị đương nhiên không thể nói rằng có rất nhiều đạo cụ quan trọng cô chuẩn bị kỹ lưỡng trong đó, chuyến đi hải đảo lần này các nhân vật khắp nơi sẽ cùng tụ họp, đương nhiên mọi chuyện phải được chuẩn bị.
"Em sợ ở khách sạn không quen, nên những thứ có thể dùng được đều mang theo." Mễ Mị cười hì hì nói với anh trai.
"Em gái, vì sao đi chơi cũng không nói với anh." Mễ Quan nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô vẫn là không nhịn được mà ai oán.
"Lần này chúng em đã thảo luận xong về người rồi, muốn mang theo người độc thân. Không phải gần đây anh đang theo đuổi một tiểu minh tinh sao?"
Cô lợi dụng khoảng trống giữa hành lý và Kinh Hoằng Hiên đi ra ngoài, ngoắc ngoắc ngón tay với Mễ Quan: "Anh, anh nói cho em biết anh thích kiểu con gái như thế nào. Nếu lần này không thành, lần sau có cơ hội sẽ dẫn anh theo được không."
"Được rồi, con gái anh có thể tự mình theo đuổi." Mễ Quan nhịn không được đưa tay chọc em gái một chút: "Tụ họp của người độc thân, em và Kinh Hoằng Hiên đi làm gì?"
"Bọn em phụ trách chơi nha." Mễ Mị nhìn Kinh Hoằng Hiên đã đứng bên cạnh xe chờ cô, nhanh chóng chào tạm biệt với Mễ Quan bên cạnh: "Em đi đây anh!" Sau đó vui mừng chạy về phía Kinh Hoằng Hiên.
Mễ Mị vừa ngồi ổn định trên xe, vừa chào tạm biệt với Mễ Quan vẫn chưa vào nhà. Kinh Hoằng Hiên khởi động xe, chậm rãi chạy ra khỏi khuôn viên biệt thự Mễ gia, đi vào đường cái, chạy về phía cảng.
Mễ Mị nhìn cảnh đường phố tấp nập ngoài cửa sổ, đường tới cảng càng ngày càng gần, tâm tình của cô cũng dần dần hưng phấn.
Lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn, Thu Viện Á đã đến trước.
"Bao lâu nữa thì chúng ta đến nơi? Tiểu Thu đã đến rồi." Mễ Mị xoay người hỏi lái xe Kinh Hoằng Hiên ở bên cạnh.
"Khoảng mười phút nữa. Bảo cô ấy trực tiếp lên thuyền trước là được." Kinh Hoằng Hiên ước tính thời gian, sau đó mở miệng đáp lại Mễ Mị.
Một lát sau, Mễ Mị lại xoay người, lòng tràn đầy sung sướng nói với anh: "Tiểu Thu nói du thuyền rất tốt! Bảo em cám ơn anh."
Kinh Hoằng Hiên mỉm cười đáp lại.
Vốn dĩ đi đảo Rigu nhà Thu Viện Á có dụng cụ nước. Nhưng lần này bọn họ đi chơi là hai ngày hai đêm, không thể thiếu hoạt động trên biển. Kinh Hoằng Hiên dứt khoát vung tay chi ra một chiếc du thuyền lớn. Vẻ ngoài khí thế bên trong tinh xảo, giảm xóc mạnh, tốc độ nhanh, tuyệt đối có thể khiến cho người dùng bọn họ thoải mái sảng khoái.
Đối với sự hào phóng chăm sóc của Kinh tổng, hội chị em đồng loạt giơ ngón tay cái lên điên cuồng gật đầu.
Mười phút sau, Kinh Hoằng Hiên lái xe tới bến cảng Duy Lợi.
Du thuyền của Kinh Hoằng Hiên quả thật rất lớn rất khí thế, nổi bật thả neo ở cảng, kim loại màu trắng bạc bao quanh thân, sàn tắm nắng được trang bị rạp chiếu phim ngoài trời, quầy bar bằng kính và bồn tắm nước ấm làm từ thủy tinh có thể chứa tám người, còn có cả một phòng spa chuyên dụng, chỉ là ba tầng, nhưng liền có thể tận hưởng đầy đủ chức năng.
Thuyền trưởng và người làm thuê nhìn thấy hai người Kinh Hoằng Hiên đã đến, nhanh chóng rời vị trí nghênh đón ông chủ. Thu Viện Á và Vương Quỳnh Nguyệt xuất hiện phía sau anh, sau khi hai người hàn huyên vài câu với Kinh Hoằng Hiên, tiếp đón Mễ Mị, ba người cùng trốn vào trong một cái phòng nhỏ.
Thu Viện Á đóng cửa lại, sau đó nói với hai tiểu đồng bọn: "Tớ thông báo với bọn họ những người khác tập hợp trễ nửa giờ. Phương Kỳ bên kia muốn đến cùng Trâu Tự Lượng, trước hết không tập hợp với chúng ta."
Cô ấy nói xong thì ngoắc ngoắc ngón tay với hai người Mễ Mị, ba người ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc vali đang mở trên đất. Thu Viện Á từ bên trong lấy ra hai chiếc hộp gỗ dài rộng khoảng hai mươi centimet. Chiếc hòm trông giống như một chiếc rương báu, tay nghề tinh tế, thân tròn có chạm khắc sơn mài màu nâu vàng, ở chỗ mở có treo chiếc khóa nhỏ xinh xắn tinh tế, giống như chiếc hộp Pandora trong truyền thuyết. Tràn ngập cảm giác bí ẩn.
"Đây là đạo cụ ma thuật tớ mua được ở chỗ đặc chế cái rương." Thu Viện Á cười thần bí với Mễ Mị, ôm lấy rương, lắc lắc ở trước mặt hai người. Bên trong truyền đến tiếng va chạm ầm ầm: "Tớ bỏ tất cả thẻ bài của chúng ta vào trong đây đó!"
Sau khi các cô mưu đồ bí mật thành lập tổ đội nhỏ, vì để khiến cho chuyến đi đảo lần này kích thích và thú vị, do đó không thể cho ai biết được mục đích. Mễ Mị phụ trách thu phục Kinh Hoằng Hiên, Thu Viện Á chủ động phụ trách công cụ trò chơi.
Sau khi Thu Viên Á làm việc thống kê lại tất cả người tham gia lần này, tìm được một chỗ bán đạo cụ, đã đặt hàng một lô thẻ bài gỗ đôi. Loại thẻ bài gỗ này có chút giống ngoại hình của bài vè, gắn với nhau bằng hai miếng gỗ có kích thước bằng nhau, trong đó một bên thẻ bài gỗ khắc tên của mỗi người, sau đó ghép hai miếng gỗ giống nhau lại, che khuất tên, sau đó thắt ruy băng đỏ ở thân thẻ bài.
"Rương này chứa tất cả thẻ tên của con gái, bên trong một cái khác đều là thẻ tên của con trai." Thu Viện Á ôm rương thẻ tên của con gái nói với hai người. Ánh mắt Mễ Mị và Vương Quỳnh Nguyệt sáng lấp lánh nhìn cô ấy đồng loạt gật đầu.
Thu Viện Á lại thần bí cười hề hề với hai người, đồng thời đưa rương kho báu trên tay đến trước mặt Mễ Mị: "Mễ Mị, cậu ấn cái khóa này đi."
Mễ Mị dựa theo cách nói của Thu Viện Á, chạm vào ổ khóa nhỏ đó, mới phát hiện chiếc khóa nhỏ được cố định trên rương kho báu, phần hoa văn đẹp mắt ở giữa đột nhiên chuyển động. Cô nghiêm túc ấn xuống.
Leng keng lang!
Bảo rương truyền đến một trận chấn động, bên trong vang lên cùng loại tẩy bài rào rào thanh âm. Đem Mễ Mị liền phát hoảng.
Đùng.
Rương kho báu lập tức mở ra, một khối bài gỗ nằm bên trong.
Mễ Mị trợn mắt há hốc mồm.
"Cậu mở thẻ bài ra nhìn xem!" Thu Viện Á thúc giục, trong giọng nói có sự phấn khích không thể ngăn cản.
Mễ Mị kéo dải ruy băng đỏ trên thẻ bài gỗ, mở thẻ bài gỗ ra, mặt trên có khắc tên Nghê Nhất Lâm.
Thu Viện Á nhìn cái tên lỗ ra khi cô mở thẻ bài gỗ. Sau đó vươn tay nhận lấy thẻ bài gỗ, một lần nữa cột lại.
Không biết tay làm thế nào, mở ra một cái lỗ ở mặt sau rương, lại đem thẻ tên ném vào.
Đóng nắp.
"Cậu thử lại một lần đi!"
Mễ Mị lại nhấn một lần nữa. Thẻ bài gỗ rơi ra, rương mở ra.
Lại là Nghê Nhất Lâm!
Lần thứ ba, Vương Quỳnh Nguyệt ấn khóa.
Vẫn là Nghê Nhất Lâm!
Mễ Mị kinh ngạc thốt lên: "Đạo cụ này lợi hại nha! Tớ cẩn thận nghe nửa ngày, cũng không cảm nhận được âm thanh của cơ quan."
"Ha ha ha!" Thu Viện Á nhìn thấy biểu hiện của hai người vừa lòng cười to, thật sự đắc ý.
"Thế nào! Đạo cụ này được chứ!" Nói xong cô ấy lấy một cái nút bấm to bằng nửa ngón tay từ trong túi ra.
"Đây là công tắc bật nguồn. Bên trong rương có hai tầng. Tớ ấn nút này một chút, các thẻ bài sẽ được xáo trộn, nhưng là lối ra được đóng lại, rơi ra sẽ là thẻ gỗ được đặt trong ngăn đặc biệt."
Hai ngón tay Thu Viện Á đan xen, búng tay, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người trước mắt, chậm rãi nói ra sự thật: "Như vậy, Tư Niên 100% sẽ rút được Nghê Nhất Lâm."
Thu Viện Á: "Hắc hắc hắc ~ "
Vương Quỳnh Nguyệt: "Hắc hắc hắc ~ "
Mễ Mị: "Hắc hắc hắc ~ "
Thu Viện Á ôm lấy hai cái rương, một tổ đội nhỏ ba thành viên hoàn mỹ rời khỏi phòng nhỏ, đến phòng khách rộng rãi bên trong du thuyền. Kinh Hoằng Hiên đứng ở khu nước uống, nhìn thấy ba người đã biến mất nửa ngày, mày hơi nhíu. Sau đó tay bưng ly thủy tinh cứng đờ một lúc, anh nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay, mịt mờ nhíu mày.
"Muốn uống chút gì không?"
"Nước lọc!"
"Nước trái cây!"
"Nước ngọt!"
"Tớ không cần nước lọc, tớ cũng muốn nước trái cây!"
Mễ Mị vui vẻ chạy đến trước mặt Kinh Hoằng Hiên, đưa một ly nước trái cây một ly nước ngọt tới hai bạn thân trước mặt, sau đó quay lại nhận lấy một ly nước trái cây khác từ tay Kinh Hoằng Hiên, uống một ngụm.
Anh nhìn về phía hai cái rương đặt giữa bàn phòng khách, hỏi: "Đó là cái gì?"
"Đó là đạo cụ trò chơi của chúng ta. Đợi mọi người đến thì sẽ dùng." Mễ Mị giải thích cho anh. Kinh Hoằng Hiên trầm ngâm gật đầu, lại nâng tay nhìn đồng hồ: "Mọi người hẳn là sắp đến rồi."
"Ừm, khoảng hơn mười phút nữa."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng người, lại có một người bạn khác đã đến.
Lần này là Phương Kỳ và tên trúc mã dây dưa bất hòa của cô ấy —— Trâu Tự Lượng. Chính là lúc trước không cẩn thận bị Phương Kỳ "suýt" kéo vào nhóm.
"Cái quái gì thế! Tôi đã nhìn thấy ai? Phương Nhi! Mau nói cho tớ biết đây không phải là ảo giác đi!" Trâu Tự Lượng vừa vào phòng, liền nhìn thấy một màu xanh giữa ngàn bông hoa, mười phần khí chất của Kinh đại tổng tài, sợ tới mức lảo đảo. Kéo Phương Kỳ bên cạnh giả vờ choáng váng.
Phương Kỳ tát vào trán hắn: "Anh không nhìn lầm, chính là Kinh Hoằng Hiên! Anh ấy cùng Mị Mị theo chúng ta cùng đi đảo Rigu."
"Hoan nghênh anh Kinh tổng!" Phương Kỳ buông Trâu Tự Lượng ra, đối với Kinh Hoằng Hiên hoan hô.
Kinh Hoằng Hiên mỉm cười nói: "Không cần khách khí như vậy, kêu tên của tôi là được rồi."
Những người đã hẹn lần lượt đến.
Tất cả những ai nhìn thấy và biết Kinh Hoằng Hiên đều lớn tiếng kinh hô.
"Chơi lớn nha! Gọi cả Kinh Hoằng Hiên tới!"
"Muốn chơi liền chơi lớn nha!"
Kinh Hồng Phỉ và Tư Niên đi cùng nhau, hai người vừa mới tiến vào khoang thuyền, Kinh Hồng Phỉ liếc mắt liền thấy Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị đang ngồi cùng nhau trong đám người.
Kinh Hồng Phỉ ngẩn ra tại chỗ, lập tức đem ánh mắt chuyển đến người tổ chức, bao gồm bạn của cô ấy Tân Giai Hủy.
"Đừng ngạc nhiên! Lão Kinh là khách quý đặc biệt của chúng ta!" Thu Viện Á cách mấy người cười nói với Kinh Hồng Phỉ.
Tân Giai Hủy đi đến bên người cô ấy: "Tớ cũng mới biết được anh cậu cũng đến, anh ấy từng nói với cậu sao?"
Kinh Hồng Phỉ nhẹ nhàng lắc đầu, đi đến trước mặt Kinh Hoằng Hiên nhẹ giọng: "Anh." Sau đó trừng mắt nhìn Mễ Mị bên cạnh anh. Tư Niên đi theo cô ấy, mỉm cười tiếp đón hai người.
Nghê Nhất Lâm là người thứ hai từ dưới lên có mặt, sau khi tan tầm cô ta liền vội vàng chạy tới nơi này, vừa vặn đúng thời gian.
Lúc này có không ít người đang tham quan các nơi khác trên du thuyền, nhưng mấy người Kinh Hoằng Hiên, Mễ Mị còn ở trong khoang. Nghê Nhất Lâm xuất hiện ở lối vào, ánh mắt mọi người đều hướng về phía cô ta. Cô ta nhìn thấy những người mà mình không ngờ tới xuất hiện nơi này, nháy mắt kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức che giấu.
"Kinh tổng, không nghĩ tới anh cũng ở đây." Nghê Nhất Lâm ôn nhu chào hỏi với Kinh Hoằng Hiên, sau đó mỉm cười như vậy với Mễ Mị bên cạnh anh: "Mễ tiểu thư, chào cô, lại gặp mặt rồi."
Kinh Hoằng Hiên gật gật đầu với cô ta, không nói chuyện. Còn vẻ mặt Mễ Mị đầy ý cười quay lại nhìn cô ta: "Nghê tiểu thư, quả thật đã lâu không gặp. Hy vọng hai ngày này, chúng ta đều chơi vui vẻ."
Nghê Nhất Lâm cười càng nhu hòa hơn: "Cám ơn, cô cũng vậy."
Lúc này khu nước uống có người hỏi cô ta muốn uống cái gì, Nghê Nhất Lâm thuận thế rời khỏi nơi này. Trong tay cô ta cầm một ly nước lọc, dư quang liếc nhìn hai người thân mật ở cùng nhau, Mễ Mị không biết nói gì với Kinh Hoằng Hiên, cười đến vui vẻ lạ thường.
Nghê Nhất Lâm đưa cốc nước lên miệng, nước khoáng lành lạnh tràn vào miệng, làm dễ chịu mỗi một tế bào.
Nghê Nhất Lâm rũ mắt trầm ngâm. Không nghĩ tới Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị cũng ở đây. Hơn nữa, tâm tình Mễ Mị thoạt nhìn rất tốt.
Kinh Hồng Phỉ và Tư Niên từ trên boong tàu xuống dưới tập hợp, trước mắt Nghê Nhất Lâm sáng ngời, nhìn thấy những người quen thuộc sự lo lắng trong lòng cũng giảm đi.
Cô ta tiến về phía Kinh Hồng Phỉ và Tân Giai Hủy bên kia.
Chập tối, mặt trời chiếu sáng rực rỡ phía chân trời. Toàn bộ nhân viên của chuyến đảo Rigu đều đã đến đông đủ.
Người được gọi tới chơi trên đảo, mọi người ít nhiều đều biết nhau, tựa như người không có bối cảnh như Nghê Nhất Lâm, cô ta vẫn là bạn của Kinh Hồng Phỉ, Tân Giai Hủy.
Một hàng này có mười hai người. Hai cặp đôi: Mễ Mị - Kinh Hoằng Hiên, Kinh Hồng Phỉ - Tư Niên, Phương Kỳ có cái người yêu không vừa lòng Trâu Tự Lượng, còn lại đều là độc thân.
Nhân viên phân phối vừa vặn là sáu nam sáu nữ.
"Tốt lắm! Tất cả chúng ta đã đầy đủ hết ~ trước khi đến đảo Rigu, chúng ta chơi một cái trò chơi trước ~" Thu Viện Á đứng lên vỗ tay với mọi người, sau đó đi đến chiếc rương ở giữa, nở nụ cười thần bí.
"Trò chơi tên: Secret Angels!"
"Trong hai cái rương khác nhau này có thẻ bài gỗ khắc tên con trai, con gái. Cái tên mà các cậu rút trúng, tượng trưng cho ai sẽ là angel của các cậu, sau hai ngày, các cậu phải quan tâm master của mình, nhưng nhớ kỹ, phải giữ kín thân phận bí ẩn của mình.
Sau khi trò chơi kết thúc, master phải đoán ra ai là angel của mình, hơn nữa dựa theo mức độ hài lòng với angel bảo hộ mình mà tặng họ một món quà, nếu đoán sai thì sẽ phải nhận trừng phạt từ angel nha."
"Trong hai cái rương trước mắt chúng ta, chính là thẻ tên của mọi người. Bên trái là thẻ bài của con gái, rương bên phải là thẻ bài của con trai."
"Rút thăm dựa theo nam trái nữ phải. Mỗi người chúng ta đều có một vị thiên sứ khác giới nha ~ "
Trâu Tự Lượng giơ tay lên cao, sau khi được Thu Viện Á ra hiệu thì mở miệng hỏi: "Những người có người yêu thì làm sao bây giờ?" Nói xong ánh mắt hướng về phía hai cặp đôi trên khán đài.
Phương Kỳ: "Chúng ta đến chơi, đương nhiên là muốn chơi kích thích một chút. Ở đây không có cặp đôi, chỉ có secret angel thuộc về bạn ~" sau đó đem ánh mắt nhìn về phía hai cặp đôi đang có mặt.
"Cái này nói không chừng sẽ là một loại thử thách độc đáo ~ "
Mễ Mị yên lặng giơ bàn tay nhỏ bé lên: "Tớ đồng ý." Nói xong quay đầu nhìn Kinh Hoằng Hiên kế bên.
Kinh Hoằng Hiên yên lặng gật đầu, biểu cảm nghiền ngẫm.
Bọn họ bên này không thành vấn đề, mặt khác Kinh Hồng Phỉ và Tư Niên cũng lập tức tỏ vẻ đồng ý.
Chơi trò chơi mà thôi, đã tham gia hoạt động tụ họp, đương nhiên mọi người phải chơi vui vẻ.
Mọi người đều vui vẻ.
Những cặp đôi thực sự có mặt không để ý, nháy mắt khơi dậy điểm G mờ mịt trong lòng mọi người.
Mở màn hoạt động tụ họp lần này còn cuồng nhiệt hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Nóng lòng muốn thử. Mỗi người đi lên rút thẻ bài.
Mọi người nhấn khóa theo hướng dẫn của Thu Viện Á, phản ứng ban đầu cũng giống như Mễ Mị, bị tiếng vang của chiếc rương làm giật mình.
Sau đó nhìn thấy thẻ bài gỗ trong rương kho báu, đều bị khơi dậy cảm giác kích thích bí ẩn.
Trong lúc nhất thời không khí giữa mười hai người dày đặc.
Đợi đến khi Tư Niên rút, dư quang Mễ Mị liếc Thu Viện Á. Nhìn thấy cô ấy cho tay vào túi. Tư Niên rút được thẻ tên liền trở lại chỗ ngồi. Thu Viện Á quay đầu, cười không nói với Mễ Mị nhưng trong lòng hiểu ngầm.
Nam sinh cuối cùng lên rút. Toàn bộ 12 người đều đã lấy được thẻ bài gỗ. Thu Viện Á tiến lên cất rương kho báu.
"Đợi chút." Kinh Hoằng Hiên đang ngồi bỗng nhiên lên tiếng, mọi người đồng loạt hướng mắt về phía anh.
Hai chân Kinh Hoằng Hiên xen kẽ, thon dài mạnh mẽ, cả người lười nhác tựa vào sofa, khi xắn tay áo lên lộ ra cánh tay cơ bắp săn chắc, thon dài.
Đẹp trai, chưa lập gia đình, tràn đầy yêu nghiệt, vô song như một vị vua.
Anh nhìn lướt qua mọi người, hơi mở miệng cong khóe môi.
"Tôi cảm thấy chơi như vậy không đủ kích thích, chúng ta thêm một chút thẻ bài, change angle."
"Có ý gì?" Mọi người nghi hoặc.
"Chúng ta chỉ ở trên đảo hai ngày. Ở chung ngắn ngủi như vậy, cũng không thể bảo hộ những người mà không cảm thấy hứng thú." Kinh Hoằng Hiên nói tới đây, nhẹ lắc đầu, giọng nói dường như bá tước huyết tộc không thỏa mãn: "Không có ý nghĩa."
"Cảm giác, mới là quan trọng nhất." Ánh sáng trong mắt lóe lên, răng nhọn lộ ra.
Không khí yên lặng ba giây, sau đó bị tiếng hô đánh vỡ: "Đề nghị này được!"
"Chúng ta đổi đi." khí thế Kinh Hoằng Hiên nhanh như chớp, đưa thẻ tên trên tay về phía người ngồi đối diện Tư Niên.
Một cái tay trắng nõn mảnh mai vươn ra. Mễ Mị đè tay Kinh Hoằng Hiên lại, giọng nói ngẩn ngơ: "Anh, anh xem cũng chưa xem sao lại muốn đổi?"
Từ lúc thiên tài Kinh Hoằng Hiên đề xuất thay đổi luật chơi, mưu đồ bí mật của thành viên tổ đội nhỏ nháy mắt bị thao tác này làm choáng váng.
Đặc biệt là Mễ Mị. Cô kinh ngạc nhìn người bên cạnh. Nhưng mà không đợi cô tiêu hóa xong.
Kinh Hoằng Hiên đã bắt đầu đổi thẻ bài gỗ!
Mễ Mị tức thời không kịp nghĩ cái gì, một lòng đè Kinh Hoằng Hiên lại.
Kinh Hoằng Hiên!!! Anh là đến quấy rối đi!!! Vì sao cố tình đổi với Tư Niên!
Kinh Hoằng Hiên nghiêng đầu, nhướng mày cười, giọng nói trầm thấp mang sát thương mười lần. Ném hai quả mìn vào người trước mắt.
"Cảm giác."
Anh là nói, anh có cảm giác với thẻ bài trên tay Tư Niên...?
Tư Niên nhìn anh, cuối cùng hai người trao đổi thẻ bào gỗ.
Có một sẽ có hai. Kế tiếp lại có mấy người hưng phấn mà trao đổi thẻ bài.
Còn có một cô gái vui mừng chạy đến trước mặt Mễ Mị muốn cùng cô đổi. Mễ Mị trao đổi một cách máy móc.
Giờ này khắc này, ý nghĩa của trò chơi này không còn nữa. Bị đứa nhỏ nghịch ngợm Kinh Hoằng Hiên này triệt để quấy rối.
Mễ Mị nhìn về phía các thành viên của tổ đội nhỏ.
Bốn khuôn mặt sững sờ.
Du thuyền bắt đầu chạy, đưa mười hai người tiến về phía đảo Rigu.