Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Cốt Truyện Này Có Vấn Đề - Chương 24: Chương 24




Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Vô Ảnh

Ánh nắng mặt trời ấm áp, tiết trời trong lành.

Bây giờ đã bước sang mùa hè, thi thoảng có cơn gió thổi đến xua đi cái nóng bức, chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ hè.

Hiện tại, Nghê Nhất Lâm đã chính thức tốt nghiệp, dựa theo cốt truyện, cô ấy sẽ thuận lợi tiến vào tập đoàn Tùng Thế làm việc.

Mễ Mị đang đứng trên tấm thảm nhung mềm mại, trước mặt cô là một bức tranh sơn dầu, chỉ cần đẩy bức tranh sơn dầu lên, sẽ để lộ ra một tấm bảng trắng cùng những phân tích và suy luận của cô về cốt truyện.

Cô im lặng đứng nhìn chiếc bảng trắng. Một lúc sau...

"Hầy —— "

Mễ Mị nhìn những dòng chữ trên tấm bảng, cô chỉ biết thở dài. Cô cầm rẻ lau lên xóa gần hết thông tin ghi trên bảng, quay sang nhìn sơ đồ mối quan hệ của các nhân vật cô đã vẽ thêm nhánh mới. Có lẽ cô phải suy luận lại từ đầu.

Cốt truyện tối ngày hôm qua cô được đọc, mọi thứ diễn ra quá bất ngờ. Một nhân vật mới xuất hiện đã tạo thêm lớp sương mù dày đặc bao trùm cả cốt truyện. Cái cảm giác này chính là, trước khi thi giáo viên hứa sẽ chỉ thi trong nội dung của đề cương, nhưng khi bài thi được phát, mọi người mới phát hiện ra mình đã bị lừa.

Cốt truyện ẩn chứa quá nhiều bí mật, và cô phải có cái nhìn khách quan nhất có thể. TAT

Mễ Mị bắt đầu tổng kết lại, từ khi cô biết mình trở thành nữ phụ pháo hôi, cô phát hiện ra, có rất nhiều chuyện diễn ra không giống với những gì cô nghĩ.

Dù cô đã tiếp xúc hầu hết những nhân vật quan trọng trong câu chuyện, nhưng độ hiểu biết của cô về họ chính là con số không tròn trĩnh. Dù họ chỉ là một nhân vật nhưng đối với cô mà nói, họ chính là những con người bằng xương bằng thịt, và thế giới mà cô đang sống cũng là một thế giới thực.

Nhưng ở trong tiểu thuyết, tích cách của các nhân vật hoặc diễn biến cốt truyện đều được miêu tả rất cụ thể. Những con người đó giống như biến thành một bức tượng dưới sự nhào nặn của tác giả. Mọi thứ đều giống như một bộ phim điện ảnh, chỉ là phim chứ không phải cuộc sống ngoài đời thực.

Mễ Mị chợt nhận ra rằng, có lẽ cô đã quá phụ thuộc vào tình tiết của cốt truyện.

Mễ Mị buồn bực, đập nhẹ một cái lên đầu.

Làm như vậy là không ổn, cốt truyện chỉ đóng vai trò bổ trợ, với lại đó cũng không phải là một cốt truyện hoàn chỉnh. Đây là một thế giới thực, còn nhiều thứ cần phải dựa vào chính suy luận của mình.

Cô quyết định lôi điện thoại ra gọi cho Đổng Hàng, để xem tình hình phía bên đó thế nào rồi. Mấy hôm trước, bọn họ cũng đã trao đổi với nhau qua điện thoại, Đổng Hàng có nói mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, thời gian đã trôi qua rất lâu nên quá trình tìm kiếm bằng chứng khá khó khăn. Chắc khoảng tầm một tháng, anh ta mới có thể đưa cho những suy luận chính xác nhất, có nghĩa là sẽ chậm hơn so với kế hoạch tầm khoảng nửa tháng.

Mễ Mị đang định nhờ anh ta đi điều tra về mẹ của Nghê Nhất Lâm. Bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của một thám tử tư cô thuê để theo dõi Nghê Nhất Lâm. Người đó báo, ngày hôm nay Nghệ Nhất Lâm đã đi ra ngoài, hiện tại đang ngồi trong một quán cà phê. Và hiện tại người đó cũng đã có mặt trong quán cà phê đó.

"Tôi muốn đến đó nhìn trực tiếp."

Cảm ơn trời phật, thật may mắn là Nghê Nhất Lâm vẫn làm theo kịch bản, bây giờ cô ấy đi đến quán cà phê đã gặp người đàn ông thần bí kia.

Từ sau khi Nghê Nhất Lâm biến mất ở bữa tiệc hôm đó, cô sợ cốt truyện bị thay đổi, dẫn tới việc Nghê Nhất Lâm sẽ không đi đến người đàn ông thần ký kia nữa. Nhưng đề phòng vẫn hơn, cô đã phái người đi theo dõi hành tung của Nghê Nhất Lâm.

"Anh có thể nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ được không?"

"Không được. Vì bọn họ đang ngồi ở trong phòng bao, dù muốn nghe trộm hay nhìn trộm đều không thể nhìn được."

"Tôi tin anh có thể nghĩ được cách giải quyết. Tiền bạc với tôi không thành vấn đề."

"OK."

Mễ Mị sau khi cúp máy, cô ngay lập tức đi thay quần áo, chuẩn bị sẵn sàng, cô lái xe đi thẳng địa điểm kia. Cô với thám tư này chưa từng gặp mặt nhau ngoài đời, cô đỗ xe ở tòa nhà đối diện với quán cà phê, cô nghĩ mình nên ngồi yên ở trong xe sẽ tốt hơn.

Tầm năm phút sau, vị thám tử gửi cho cô link tải của một phần mềm. Còn gửi thêm tin nhắn cho cô.

[Trong phòng chỉ có một mình Nghê Nhất Lâm, người kia vẫn chưa xuất hiện.]

Mễ Mị ngay lập tức hiểu, cô tải phần mềm kia về máy, màn hình ipad ngay lập tức biến thành màu đen, trên màn hình bắt đầu xuất hiện những dải sóng màu xanh.

Hiện tại cô chỉ nghe thấy tiếng nhạc truyền ra, không hề nghe thấy âm thanh của cuộc nói chuyện.

Thám tử tư đã lén cà máy nghe trộm vào phòng bao nơi mà Nghê Nhất Lâm và người đàn ông thần bí hẹn gặp nhau.

Thông qua thiết bị nghe lén, cô nghe được âm thanh tiếng nhạc trong quán cà phê truyền ra, xen lẫn tiếng động do dòng điện truyền đến, trong bầu không khí yên tĩnh trong xe ô tô, cô có thể nghe thấy rõ.

Cảm giác này rất thần bí và hồi hộp khiến hơi thở của Mễ Mị dần chậm lại. Cô chỉ sợ âm thanh mình phát ra quá to sẽ ảnh hưởng hoặc làm xáo trộn cuộc nói chuyện.

Đây là lần đầu tiên cô đi nghe lén, vừa cảm thấy hồi hộp vừa cảm thấy phấn khích, lòng bàn tay của cô trở nên ướt đẫm. Hậu quả là vì quá hồi hộp nên bây giờ cô cảm thấy hơi đói.

Cũng may ở ngay bên cạnh có cửa hàng tiện lời. Mễ Mị do dự tầm khoảng 2 giây, cô lấy điện thoại ra, mở phần mềm ghi âm ra, cô đặt cạnh ipad. Sau đó cô cầm theo ví lên, vội chạy đi mua một tô mì Uden cùng hộp sữa chua.

"Tôi đang rất vội. Nên không cần trả lại tiền thừa, cảm ơn cửa hàng rất nhiều!"

Vừa dứt lời cô cầm theo đống đồ chạy thẳng về xe, toàn bộ quá trình chỉ mất tầm khoảng 1 phút.

Mễ Mị quay trở lại xe, vừa nãy do cô chạy quá nhanh nên hiện tại tay cô đang run. Cô thở hổn hển, cô hít thở một hơi thật sâu. Sau đó mở lại đoạn ghi âm trong máy điện thoại ra xem. Cô chú ý sự dao động âm thanh trên màn hình ipad.

Cả hai thiết bị đều không nghe thấy tiếng nói chuyện.

Mễ Mị thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm thấy rất may mắn. Mễ Mị đoán người đàn ông thần bí kia vẫn chưa xuất hiện. Cô giơ tay lên để xem giờ, thấy bây giờ đã là 9:50. Cô đoán hai người kia sẽ hẹn gặp nhau vào lúc 10h sáng.

Cô tự nhắc nhở bản thân đây là thời khắc quan trọng, cô không phép lơ là. Nhưng Mễ Mị ngày càng cảm thấy đói, mùi thơm từ ly mì Udon truyền ra, cô không thể nhịn được nữa liền cầm đũa lên gấp miếng đậu hũ.

Đang ăn dở, bỗng nhiên có ai đó đang gõ cửa sổ xe ô tô, cô đành phải ngẩng đầu lên nhìn.

Cửa sổ xe ô tô được làm bằng kính chống nước. Người bên ngoài không thể nào nhìn thấy chuyện diễn ra bên trong xe, nhưng người bên trong có thể thấy rõ khung cảnh ở bên ngoài xe ô tô.

Đúng lúc này, có một bóng người xuất hiện ở trước cửa xe ô tô của cô, tay của người này đang gõ vào cửa sổ xe của cô. m thanh đó giống như tiếng búa đập nát trái tim của cô.

Kinh Hoằng Hiên!!!

Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?

Miếng đậu phụ mắc kẹt trong cổ họng của cô! Cô vội quay đầu lại, nhả miếng đậu phụ vào trong cốc giấy. Cô cố ngồi yên không nhúc nhích, bây giờ ước gì mình có thể biến thành không khí.

Trong xe không có ai, tôi không ở đây tôi không ở đây. Anh mau rời đi đi!

Có lẽ ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của cô, Kinh Hoằng Hiên đã ngừng động tác gõ cửa. Mễ Mị thông qua cánh cửa sổ xe để quan sát người đang đứng ở bên ngoài. Cô cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào nơi đây, lớp thủy tinh màu đen càng khiến đôi mắt của anh trở nên u ám. Dường như anh có thể xuyên thấu qua lớp kính.

Dù cô biết rõ là anh không thể nhìn thấy chuyện đang diễn ra ở bên trong xe, nhưng khi đối diện với ánh mắt này của anh. Cô vẫn cảm thấy rất sợ.

Một lúc sau, cô vẫn đang quan sát Kinh Hoằng Hiên, đột nhiên cô thấy anh lôi điện thoại ra. Nhịp tim của cô đập ngày càng nhanh.

Một giây sau, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.

Mễ Mị nhanh chóng chuyển sang chế độ im lặng. Tốc độ xử lý nhanh một cách bất ngờ.

Đinh. Cô nhận được một tin nhắn

[Nếu em vẫn không chịu mở cửa xe ra, anh sẽ kêu bảo vệ đến thu tiền phạt. ]

Mễ Mị sau khi đọc xong tin nhắn này, cô chỉ biết trợn tròn mắt lên nhìn. Cô nhìn người đàn ông đang bên ngoài xe bằng ánh mắt hoài nghi. Dường như Kinh Hoằng Hiên cũng biết cô đang nhìn anh. Anh lùi về phía sau mấy bước, còn lôi điện thoại ra chụp ảnh. Sau đó anh để điện thoại sát vào cửa sổ xe.

Mễ Mị tò mò, cô tiến lại gần để nhìn, lúc này cô mới phát hiện ra rằng... cô đã đỗ xe sai quy định = =!

Lại ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy người kia khẽ nhếch khóe môi lên, lông mày khẽ nhếch lên, vẻ mặt đắc ý nhìn cô.

Được... Đồ độc ác

"Cạch." Mễ Mị tức giận mở chốt xe ra.

Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức vòng về phía ghế phó lái, anh mở cửa xe ra bước lên xe.

Kinh Hoằng Hiên mặc bộ vest màu đen, dáng vẻ chỉnh chu nghiêm túc, dù anh vẫn giữ lạnh lùng như ngày thường, nhưng cô vẫn dễ dàng nhận ra anh đang rất vui.

Cơ thể của anh chỉ mới tiến vào trong xe được một nửa, anh đột nhiên dừng lại, hành động của anh nhanh đến mức, người bên cạnh không kịp phản ứng. Anh thản nhiên bước vào trong xe, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh tài xế.

Anh quay lại nhìn thấy Mễ Mị đang ngồi trên ghế tài xế. Ngày hôm nay cô mặc bộ quần áo rất giản dị, trên tay cô còn đang cầm ly mì Udon.

Nhưng ánh mắt nhìn anh vô cùng hung dữ.

Giống như một chú mèo nhỏ đang bị dồn vào đường cùng, nó bây giờ đang giận đến mức chỉ muốn lao vào sống còn với đối thủ.

Mễ Mị lúc nhìn thấy.Kinh Hoằng Hiên, cô chu mũi lại, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào ly mì Udon cô đang cầm, khí thế của cô ngay lập tức sụp đổ, cô xấu hổ đến mức hận không chui xuống gầm xe để trốn.

"Tại sao anh/em lại đến đây?" Hai người đồng thời đặt câu hỏi.

"Để em hỏi trước!" Mễ Mị nói.

"Anh chút chuyện cần xử lý ở bên kia. Lúc đi qua nhìn thấy xe của em, liền dừng lại muốn hỏi em tại sao lại đi đến đây?" Mễ Mị nhìn theo hướng Kinh Hoằng Hiên chỉ, thấy bên cạnh là một công ty tài chính.

"Anh là tổng giám đốc, tại sao phải đi đến đây xử lý chút chuyện vặt vãnh."

"..."

"Em đừng có đánh trống lảng. Mau nói cho anh biết tại sao em lại đi đến đây?" Kinh Hoằng Hiên không thèm để tâm đến câu hỏi ngu ngốc của cô, anh bình tĩnh nhìn cô.

Mễ Mị ngay lập tức im lặng.

Cho dù anh có điên cuồng tấn công, thì tôi cũng nhất quyết không nói. Nếu anh dành chiến thắng, tôi sẽ kể cho anh nghe toàn bộ mọi chuyện.

Nhưng cô đã quên mất một chuyện rất quan trọng, cô quên không tắt máy nghe lén.

[ Tại sao ông lại đến đây, Ninh tiên sinh đâu rồi? ]

[Ông chủ dạo gần đây rất bận, với lại tôi nghĩ chuyện này nên để tôi đi đến đây gặp cô sẽ tốt hơn. ]

m thanh phát ra từ chiếc ipad cô đang đặt trên đùi, cuộc nói chuyện của hai người trong quán cà phê chính thức bắt đầu. Bầu không khí trong xe ngay lập tức trở nên căng thẳng, giống như một tiếng sấm đánh giữa bầu trời quang, đôi mắt của Mễ Mị tràn ngập sự tức giận.

[ Cô đã suy nghĩ kĩ chưa? ]

[... ]

[Bà ấy... vẫn còn sống chứ? Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, bà ấy đã bỏ rơi hai cha con chúng tôi..." ]

Trời ơi!!!!!! Cô vội giơ tay lên.

Kinh Hoằng Hiên nhanh tay vội ngăn cản hành động của cô. Vẻ mặt bình tĩnh ngay lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt của anh sắc như dao, hận không thể giết cô ngay tại chỗ.

Mễ Mị hoảng sợ nhìn Kinh Hoằng Hiên, Kinh Hoằng Hiên giữ chặt lấy tay của cô, cô cố vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được.

Kinh Hoằng Hiên cúi đầu nhìn ipad đặt trên đùi của cô, những mạch sóng điện tử liên tục dao động, khóe môi của anh hơi mở ra, từng câu từng chữ như biến thành chiếc dùi, hung hăng phá vỡ lớp vỏ kiên cố của cô.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

Mễ Mị có thể đoán được lời của anh chuẩn bị nói, cô cảm thấy mình sắp tiêu đời.

"Người phụ nữ kia là Nghê Nhất Lâm đúng không?"

...

[ Hệ thống: Cảnh báo!!! Phát hiện ký chủ đã lén thay đổi tình tiết cốt truyện!!! Khởi động mức cảnh cáo cấp độ năm, khởi động dòng điện cao áp ~ ]

[ Hệ thống: Sau khi kiểm tra lại phát hiện cốt truyện đã bị thay đổi. Số liệu đang được cập nhập... Sau khi kiểm tra phát hiện ký chủ chính là nguyên nhân khiến cốt truyện bị thay đổi. Hiện tại cốt truyện đã bị thay đổi <50%, và vẫn chưa tìm ra mức độ hình phạt thích hợp].

[ Hệ thống: %¥¥... &()*¥# ]

[ Hệ thống: Có virus xâm nhập hệ thống máy chủ, phát tín hiệu cầu cứu, năm giây sau sẽ phát nổ. ]

[ Hệ thống: Rẹt rẹt rẹt... ]

Mức trừng phạt cấp độ 5 quả thực quá tàn bạo. Cơ thể Mễ Mị run cầm cập, cô ngã quỵ xuống.

"Mễ Mị! Em bị làm sao vậy??"

"Kinh Hoằng Hiên, mở danh bạ ra — tìm số điện thọai của bác sĩ La. Anh hãy đưa em đi đến địa chỉ này!" Sắc mặt Mễ Mị trở nên trắng bệch, tai của cô bắt đầu bị ù, cô dùng hết sức lực cuối cùng nắm chặt lấy bàn tay của Kinh Hoằng Hiên.

"Anh nhất định không được đưa em đến bệnh viện!"