Edit: Bồng Bềnh
Lý Quỳ Nhất nhéo lòng bàn tay Hạ Du Nguyên, dường như cô chỉ muốn nhắc nhở cậu rằng cậu vừa làm đau cô. Nhưng chỉ một giây sau, cô lại rút tay ra. Hạ Du Nguyên vô thức trở tay nắm lại, song cũng chỉ nhéo nhẹ rồi buông ra. Sau đó như chợt nhận ra điều gì, cậu kéo cổ tay cô lên trước mặt, rồi dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa nhẹ.
“Mình xin lỗi.”
Hạ Du Nguyên thoáng dừng lại, ngước mắt nhìn cô: “Còn đau không?”
Lý Quỳ Nhất lắc đầu, nói “Không đau nữa”, cách màn đêm và ánh đèn mờ tối, ánh mắt cô rơi vào gương mặt mơ hồ của cậu: “Còn cậu thì sao? Còn đau không?”
Cơn nóng rát và đau đớn từ cái tát đã dần tan biến, nhưng khi Hạ Du Nguyên nói, khóe miệng cử động kéo theo cơ mặt thì vẫn thấy hơi đau nhói. Cảm giác đau đớn này khiến cậu nhớ lại cảnh cô lao đến, mũi cậu chua xót, cũng lắc đầu nói: “Không đau nữa.”
Hạ Du Nguyên không biết Lý Quỳ Nhất đột nhiên xuất hiện từ đâu, cũng không biết cô đã nghe được bao nhiêu từ cuộc trò chuyện giữa cậu và bố. Khi thấy cô đứng chắn trước mặt, trái tim cậu như bị thấm ướt, nhịp đập cũng trở nên nặng nề. Nhưng cậu lại lập tức trở nên hoảng loạn, cậu cảm thấy dường như bản thân đã để lộ mặt xấu ra trước cô.
Cậu biết mình không phải là người hoàn hảo, nhưng nhìn chung, cậu vẫn tỏa sáng và tự do. Có rất nhiều người thích cậu, họ thích vẻ ngoài đẹp trai, thích dáng người cao ráo, thích hơi thở sạch sẽ, thích giọng hát hay của cậu… Nói ngắn gọn, tất cả những biểu hiện của cậu đều khiến người ta rất thích, thậm chí nếu tìm hiểu sâu hơn thì cũng không tìm ra tật xấu lớn nào.
Tuy nhiên, luôn có những thứ Hạ Du Nguyên không muốn để lộ ra, chẳng hạn như việc bố cậu ngoại tình. Có lẽ cậu còn trẻ con, cậu cảm thấy mất mặt xấu hổ, và khi Lý Quỳ Nhất biết chuyện này, cậu càng lo lắng hơn, cậu sợ rằng cô sẽ có cái nhìn khác về cậu.
Con người luôn muốn thể hiện sự đẹp đẽ và tự tin trước người mình thích, chứ không phải sự xấu xí và tối tăm. Chính vì vậy, so với việc nở nụ cười chân thành với một người, thì việc rơi những giọt nước mắt chân thành trước người đó khó hơn rất nhiều.
Hạ Du Nguyên chăm chú nhìn gương mặt bị ánh đèn xe cộ bên cạnh phản chiếu lấp lánh của Lý Quỳ Nhất, cậu muốn hỏi cô có bị doạ sợ không. Không ngờ, cô lại nhanh chóng nói với cậu “Chờ mình chút”, rồi chạy đi, tìm cách băng qua đường, sau đó bước vào một cửa hàng tiện lợi ở phía đối diện.
Một lúc sau, Lý Quỳ Nhất mang theo một cây kem sữa và một chiếc khẩu trang bằng vải bông trở lại. Cô bọc cây kem trong khẩu trang, nâng tay đắp lên mặt cậu: “Trong cửa hàng tiện lợi không có đá, chỉ có thể dùng tạm cách này thôi, chườm lạnh có thể giảm sưng.”
Hành động này của Lý Quỳ Nhất giống như đang vuốt ve mặt cậu, ánh nhìn chăm chú của cậu khiến gương mặt Lý Quỳ Nhất nóng bừng lên, cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu…Tự cầm đi.”
“Ừm.” Hạ Du Nguyên vẫn không rời mắt, chỉ ngây ngốc nhận lấy đồ trong tay cô.
Lý Quỳ Nhất nhìn quanh. Cậu vừa dẫn cô đi về hướng Tây rất lâu, nơi này đối với cô mà nói không hẳn là xa lạ, nhưng cũng không quá là quen thuộc. Cô thấy cách đây không xa có vài quán ăn nhỏ, còn có phòng chơi cờ và tiệm mát-xa của người khiếm thị 盲人按摩店. Xa hơn một chút là một ngã tư, bên cạnh có một khu chung cư cũ, trước khu chung cư có một quảng trường nhỏ, khoảng mười mấy ông bà lớn tuổi đang nhảy múa, âm nhạc vang xa, cô đứng đây mà cũng nghe rõ, là bài “Hà Đường Nguyệt Sắc”.
“Cậu có muốn ăn gì không? Hay là, tìm chỗ nào ngồi một lát nhá?” Cô hỏi Hạ Du Nguyên.
“Ngồi một lát đi.” Cậu nói khẽ.
“Được.”
Lý Quỳ Nhất dẫn Hạ Du Nguyên đến quảng trường nhỏ phía trước, sau đó tìm một chiếc ghế dài ở góc rồi ngồi xuống. Bát hát trong loa phát đã được đổi, các ông bà trước mặt nắm tay nhau bắt đầu khiêu vũ.
Có một đôi ông bà hình như mới đến, chưa quen bước đi nên thường xuyên giẫm vào chân nhau, hai người họ càu nhàu làm Lý Quỳ Nhất mỉm cười. Cô quay sang nhìn Hạ Du Nguyên, muốn hỏi cậu có thấy cảnh này thú vị không, nhưng lại thấy cậu chống hai khuỷu tay lên đùi, cúi đầu chơi đùa với cây kem sữa trong tay. Kem đã chảy, cậu cứ bóp nó qua lớp vỏ.
Lý Quỳ Nhất muốn an ủi cậu, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, thế nên chỉ mím môi nhìn cậu một lúc.
Nhận ra cô đang nhìn mình, Hạ Du Nguyên ngẩng đầu lên, cũng nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói: “Có phải cậu muốn hỏi, tại sao bố mình lại đánh mình không?”
Có thể hỏi sao?
Lý Quỳ Nhất thoáng do dự, nói: “Thật ra mình cũng muốn biết, nhưng nếu cậu không muốn nói, cũng không sao, mình… Mình chỉ hy vọng cậu đừng buồn nữa.”
Nói rồi, Lý Quỳ Nhất hối hận muốn cắn lưỡi luôn.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy chán nản vì không biết cách an ủi người khác, cô biết cậu buồn, nhưng chỉ có thể nói một câu “Cậu đừng buồn nữa”.
Hạ Du Nguyên cụp mắt: “Đã rất lâu rồi mình không gặp ông ấy, lần cuối gặp là một năm trước. Khi đó mình đã nói ông ấy đừng tìm mình nữa, nhưng ông ấy vẫn đến, hơn nữa còn chờ mình ở phòng vẽ. Ông ấy nói biết mình sắp đi tập huấn nên muốn cho mình ít đồ, và cũng rất nhớ mình nên đến thăm. Mình hỏi ông ấy, lúc lên giường với người phụ nữ khác sao không nhớ đến mình? Ông ấy tức giận nên tát mình một cái.”
Lý Quỳ Nhất nghe xong, im lặng một lúc. Lý Quỳ Nhất biết mình không thể can thiệp vào chuyện gia đình người khác, nhưng cô cũng muốn thể hiện sự ủng hộ với Hạ Du Nguyên, nên cô nói: “Nếu cậu không muốn tha thứ cho ông ấy, cũng không sao, đó là quyền của cậu.”
Cậu lại nhìn cô, ánh mắt cậu hệt như muốn trốn tránh, nhưng cũng hệt như muốn kiên định nhìn cô, nói: “Cậu biết không, khi mình nhìn thấy ông ấy, sự căm ghét của mình đối với ông ấy không chỉ vì ông ấy phản bội gia đình, mà mình còn cảm thấy ông ấy đã tạo cho mình một hình mẫu rất tồi, khiến mình bắt đầu nghi ngờ liệu cậu và mình… Có thực sự phù hợp ở bên nhau không.”
Lý Quỳ Nhất hiếm khi nghe cậu nói nghiêm túc như vậy. Hạ Du Nguyên luôn là người lông bông, lời nói thường không đáng tin lắm, cô hay gọi những lời cậu nói là “lời chó”. Nhưng bây giờ cô nhận ra, cậu chỉ không muốn nghĩ nhiều, thực ra trong lòng cậu cũng nhạy cảm và tinh tế.
“Sao cậu lại nói thế?” Hiện tại cô rất hứng thú với suy nghĩ của cậu, thế nên hỏi tiếp.
Hạ Du Nguyên do dự, hơi lo lắng hỏi: “Cậu… Có thích người giỏi hơn cậu, khiến cậu có cảm giác sùng bái không?”
Lý Quỳ Nhất chống cằm, suy nghĩ nghiêm túc một lúc, cuối cùng gật đầu: “Có chứ. Ví dụ như giáo viên chủ nhiệm trước của mình, không biết cậu có biết không, tên là Lưu Tâm Chiếu, là giáo viên dạy Văn. Mỗi lần nghe cô ấy giảng bài, mình đều thấy cô giáo rất giỏi, có cảm giác thông hiểu mọi việc, hơn nữa cô giáo có những câu trả lời rất độc đáo cho nhiều câu hỏi kỳ quặc của mình. Mình rất sùngbais cô giáo, cũng rất thích cô giáo.”
Hạ Du Nguyên nuốt nước bọt: “… Không phải kiểu thích đó… Kiểu thích trong tình yêu ấy.”
“Ồ…”
Lý Quỳ Nhất hơi đỏ mặt, ngẫm nghĩ thêm: “Nếu là trong tình yêu, có lẽ… Mình không muốn sùng bái cậu. Cậu không thấy sùng bái bạn trai mình là rất kỳ lạ sao?”
Sùng bái là một cảm giác phải ngước lên nhìn, cô không thích ngước nhìn người yêu mình, có cảm giác người đó cao thượng, cách biệt.
“Nhưng các chuyên gia tình cảm trên mạng nói rằng, để tình cảm ổn định, con gái phải sùng bái ngưỡng mộ con trai, còn con trai phải cưng chiều con gái.” Hạ Du Nguyên nhắc lại lời Châu Sách đã nói hôm đó. Cậu không thực sự tin câu này, chỉ là cậu thấy đa số các mối quan hệ nam nữ xung quanh cậu đều tuân theo quy tắc đó, nó khiến cậu rất bối rối.
“Vậy sao?” Lý Quỳ Nhất cau mày. Một lúc sau, cô nói rõ ràng từng chữ một: “Chuyên gia cái cóc khô ý.”
Hạ Du Nguyên: “…”
Sau khi nói ra những lời đó, Lý Quỳ Nhất mới xấu hố xoắn tay, sao cô lại không cẩn thận mà nói lời thô tục thế chứ?
Lý Quỳ Nhất lập tức chữa cháy: “Ý mình là, mình thấy lời của chuyên gia rất vô lý. Mình có thể ngưỡng mộ những ưu điểm của cậu, nhưng tuyệt đối không phải là sự sùng bái, vì sùng bái là từ dưới ngước nhìn lên trên; mình cũng có thể hết lòng yêu cậu, nhưng không phải là sự nuông chiều, vì nuông chiều là ban phát từ trên xuống dưới. Yêu nhau, phải là mối quan hệ ngang bằng chứ nhỉ?”
Nghe cô nói xong, Hạ Du Nguyên đột nhiên đứng dậy từ ghế dài, sau đó gập một chân, nửa ngồi xuống trước mặt Lý Quỳ Nhất, nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của cô: “Vậy cậu nghĩ mình có thể ngang bằng với cậu không?”
Cô nhìn cậu, ánh mắt lóe lên, nhẹ nhàng nói: “Có chứ.”
“Nếu mình nói mình không thích học như cậu, hơn nữa mình cũng hiếm khi cảm thấy vui từ việc học, cậu có nghĩ mình đang viện cớ không?”
Lý Quỳ Nhất nói: “Mình biết mà, nhiều người học là bị động, mình có thể hiểu, nhưng… Nếu cậu không học thì không được.”
“Mình sẽ học, những việc cần làm tốt mình sẽ làm tốt.” Hạ Du Nguyên lại hỏi: “Nhưng mình không thông minh như cậu, có thể mình cố gắng hết mức nhưng vẫn không theo kịp cậu, cậu có nghĩ rằng mình không thể đi cùng cậu không?”
“Nếu cậu lo lắng về điều đó thì bây giờ chúng ta đã không ngồi đây nói chuyện nữa. Hơn nữa, cậu không phải đang học vẽ sao, cậu có con đường riêng của mình, không cần phải so với mình.”
“Mình chỉ muốn đi cùng cậu xa hơn chút thôi.”
“Mình biết, mình cũng muốn thế.”
Hạ Du Nguyên khẽ nghiêng người về phía trước, mặt kề sát hơn, cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô. Lý Quỳ Nhất nói cô cũng muốn đi xa hơn cùng cậu, vậy thì họ sẽ không như bố mẹ cậu, đúng không? Bố cậu, một người đàn ông không có chí tiến thủ, không theo kịp bước chân mẹ cậu, đã chọn ngoại tình với một người phụ nữ không bằng mẹ cậu để tìm kiếm sự ưu việt đã mất. Thật là buồn cười, đúng không?
“Lý Quỳ Nhất, cậu thật sự thích mình, đúng không?” Hạ Du Nguyên bất ngờ hỏi.
Lý Quỳ Nhất phải thừa nhận rằng khi cậu kề sát khuôn mặt đẹp trai đến gần, cô rất rung động, nhưng nghe cậu hỏi vậy, cô không thể không cạn lời.
Cô đã nói đến mức đó rồi, sao cậu vẫn không chắc chắn?
“Tại sao cậu lại nghi ngờ điều này?”
Lý Quỳ Nhất cho rằng câu nói đó cũng đủ để trả lời cậu, nhưng không ngờ, cậu bắt đầu liệt kê tội trạng của cô: “Mình hẹn cậu là ngày nào cũng hăn cùng nhau nhé, cậu không đồng ý; mình hẹn cậu đi chơi, mười lần thì cậu từ chối tám lần; mình chỉ cần lại gần cậu một chút, cậu đã nói phải giữ khoảng cách; mình tụt năm hạng, cậu lại chẳng chút thương xót mà muốn chia tay; cậu thấy mình buồn bã lâu như vậy, cũng không dỗ dành lấy một lần…”
Lý Quỳ Nhất khẽ giật khóe mắt.
Thù dai thật đấy…
Cô cãi lại: “Mình cũng cần không gian riêng, mình không thể lúc nào cũng ở bên cậu được, mình cũng có bạn bè cần phải ở cùng, làm sao mà cậu cứ rủ là mình đồng ý được.”
“Mình biết.” Hạ Du Nguyên vẫn kiên định: “Nên mình không muốn đoán mò nữa, mình muốn hỏi thẳng cậu, cậu thật sự thích mình, đúng không?”
Lý Quỳ Nhất bị cậu hỏi đến không còn cách nào, đành phải cứng rắn, nhắm mắt lại, như thể sẵn sàng đối diện với mọi thứ, gật đầu một cách cứng nhắc.
“Mình muốn nghe cậu nói ra.” Cậu không chịu buông tha.
Có khác biệt gì sao?
Lý Quỳ Nhất mở mắt ra, cảm thấy cậu đúng là rất đòi hỏi, trừng mắt nhìn cậu.
Cậu đưa tay véo nhẹ má Lý Quỳ Nhất, kéo miệng cô khẽ mở ra: “Nói đi.”