Edit: Bồng Bềnh
Kế hoạch kiếm được một khoản kha khá từ việc nhặt rác của hai người nhanh chóng thất bại. Thực ra họ đã nhặt được vài bó ống pháo hoa đã bắn hết, nhưng khi ngẩng đầu lên, họ thấy một ông cụ lao công mặc áo gile màu cam đang u oán nhìn mình, như thể đang nói: Cái nghề này cũng có người tranh à?
Hai người chẳng thể không biết xấu hổ mà nhặt tiếp, nên cuối cùng đưa hết những ống pháo hoa mà mình đã nhặt cho ông cụ.
Chưa đến chín giờ, Hạ Du Nguyên đã đèo Lý Quỳ Nhất về, len lỏi qua đám đông và các tòa nhà, bánh xe lăn qua các phố lớn ngõ nhỏ của thành phố. Có lẽ vì sắp sang năm mới nên đường phố rực sáng đèn đuốc, gương mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười, như thể tuổi mới đồng nghĩa với sống lại, mọi điều chưa biết đều là sự viên mãn lâu rồi mới gặp lại.
Tuy nhiên, khi còn cách nhà Lý Quỳ Nhất khoảng hai cây số, Hạ Du Nguyên chợt dừng lại, cậu nói đạp xe lâu quá nên chân mỏi, đoạn đường còn lại cậu muốn cùng cô đi bộ về.
Lý Quỳ Nhất ngẫm nghĩ đúng là cậu đã đạp xe khá lâu, hơn nữa còn chở cả cô, chân không mỏi mới lạ. Thấy bên đường có bác gái đội khăn trùm đầu đẩy xe ba bánh bán khoai lang nướng, cô liền chạy tới mua một củ, sau đó lấy hai túi giấy, bẻ một nửa đưa cho cậu.
Hạ Du Nguyên nhận lấy, đổi sang đẩy xe bằng một tay. Khi ruột khoai vàng ươm nóng hổi tan chảy trong miệng, cậu liếc mắt nhìn Lý Quỳ Nhất, cô đeo balo, một tay đút túi, tay kia cầm khoai lang nướng nóng hổi, đi lững thững bên cạnh cậu. Bóng dáng cô dần trùng khớp với một hình ảnh nào đó mà cậu từng mường tượng trong đầu. Khoảnh khắc này, cậu cảm thấy trong dạ dày mình vô cùng dễ chịu, là một cảm giác vô cùng thỏa mãn, từ trong ra ngoài. Chẳng mấy chốc, toàn thân cậu đều bị loại ngọt ngào thô mộc và giản dị này bao phủ.
Củ khoai lang này ngọt quá đi, cậu nghĩ.
Rõ ràng đi rất chậm, nhưng hai mươi phút sau đã đến nhà, Hạ Du Nguyên bắt đầu hối hận, cậu nghĩ mình nên dừng lại từ khi còn cách ba kilomet mới đúng.
Lý Quỳ Nhất đứng lại ở cổng khu chung cư, cô nghĩ để lịch sự thì bản thân nên quan tâm cậu một chút, vì vậy cô hỏi: “Chân cậu còn mỏi không?”
Không mỏi đâu.
Bây giờ toàn thân cậu ngọt ngào chết mất.
Hạ Du Nguyên nhìn cô rồi cười nhẹ, giọng rõ ràng mềm mại hơn: “Mỏi chứ, chắc là mai không xuống giường nổi luôn.”
Lý Quỳ Nhất gật đầu, cố gắng an ủi: “Thế cũng tốt, dù sao mai cũng không phải đi học.”
Hạ Du Nguyên: “…”
Cậu chỉ quan tâm đến việc có phải đi học hay không thôi, đúng không?
“Đồ vô tâm, mình đèo ai mà mỏi thế này hả?”
Mặt Lý Quỳ Nhất hơi nóng, nhưng cô không nhìn cậu mà chỉ nhìn vào bóng đêm phía xa: “Cậu không muốn đèo thì đừng đèo.”
Tóc Hạ Du Nguyên bị gió đêm đông thổi rối tung, nhưng nó lại toát lên vẻ trẻ trung và đầy sức sống tuổi trẻ, cậu im lặng nhìn cô vài giây, cổ họng bỗng căng chặt: “Vậy… Nếu mình muốn đèo, thì có thể đèo đến khi nào được?”
Lý Quỳ Nhất vẫn không nhìn cậu, chỉ cảm thấy tim mình bỗng dưng nóng bừng. Cô lặng lẽ cắn môi, ở nơi khó thấy, ngón tay cô cũng nắm chặt vào đường may của quần đồng phục.
Câu hỏi của cậu, sao còn khó hơn cả đề toán Olympic thế này?
Lý Quỳ Nhất không biết liệu có nên trả lời cậu hay không, mà cô cũng không biết phải trả lời thế nào.
Đầu óc cô không thể xử lý được những vấn đề tinh tế và phức tạp như vậy, cô như bị rơi vào khoảng không mờ mịt, chỉ có vài tế bào não vẫn hoạt động, cố gắng đá quả bóng cao su lại: “Cậu… Cậu chẳng phải cậu nói là cậu phải đi tập huấn sao? Vậy thì… Chắc chắn là không thể đèo mình rồi mà.”
“Ồ.” Hạ Du Nguyên lại cười nhẹ đáp: “Vậy là, trước khi mình đi tập huấn là có thể đèo cậu?”
Nghe cậu lý giải như vậy, Lý Quỳ Nhất hoảng hốt, vội vàng quay mặt lại: “Mình không có ý đó!”
Nhưng Hạ Du Nguyên lại vô cùng ranh mãnh, chắc chắn nói: “Ý của cậu chính là thế.”
“Cậu đừng suy diễn lung tung!”
“Mình đâu có suy diễn lung tung đâu, đều là cậu dạy mà.”
“Mình không có dạy!”
Nhìn bản thân sắp thua cuộc, Lý Quỳ Nhất vừa xấu hổ vừa giận, nhạt nhẽo phủ nhận một câu, sau đó quyết định quay người chạy đi.
Mãi đến khi chạy vào trong cầu thang của nhà thì cô mới dừng lại. Vừa khéo là đèn cảm biến trong cầu thang bị hỏng, xung quanh tối om, không ai có thể nhìn thấy, cô nâng mu bàn tay lạnh ngắt lên má để làm dịu cơn nóng.
Cô thật sự không biết phải làm sao.
Cô thích Phương Tri Hiểu, có thể làm bạn thân chia sẻ mọi điều với Phương Tri Hiểu; cô thích Lưu Tâm Chiếu, có thể viết những trang nhật ký dài gửi cho Lưu Tâm Chiếu… Vì là đồng giới, họ tự nhiên dành cho nhau những tình cảm tinh tế và dịu dàng. Nhưng Hạ Du Nguyên thì khác, cậu là con trai, trong suốt mười sáu năm cuộc đời cô, chưa ai dạy cô cách thiết lập mối quan hệ thân mật với con trai như thế nào… Ngay cả với bố mình, cô cũng không thân thiết.
Bước vào mối quan hệ thân mật với người khác phái khiến cô cảm thấy thiếu an toàn.
Tại sao lại thích cậu chứ! Cô không hề thích cảm giác này chút nào.
Lý Quỳ Nhất như giận dỗi, cô giậm mạnh chân một cái, hy vọng đèn cảm biến sẽ sáng lên, nhưng không, cô đành phải bám vào tường cầu thang rồi mò mẫm đi lên.
Năm 2015 đã đến đúng như kỳ hạn. Lý Quỳ Nhất nằm trên giường, nghe tiếng pháo hoa và tiếng pháo ném vang dội từ nơi xa xôi… Cô không phân biệt được đó có phải là ảo giác không, có lẽ chỉ là dư âm của màn pháo hoa vài giờ trước còn vang vọng trong tai cô.
Cô dụi tai, xoay người cầm lấy chiếc điện thoại bên gối, bắt đầu trả lời từng tin nhắn chúc mừng năm mới.
“Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới nha!”
“Chúc mừng năm mới ha!”
Hạ Du Nguyên cũng gửi cho cô một tin nhắn, thời gian gửi là đúng vào lúc 00:00.
Hạ Du Nguyên: Chúc mừng năm mới!Ngón tay Lý Quỳ Nhất thoáng dừng lại, sau đó gõ chữ: “Gửi hàng loạt hả?”
Tin nhắn vừa gửi đi thì cô đã hối hận, cô cố gắng nhấn giữ khung tin nhắn để thu hồi, nhưng không ngờ cậu lại trả lời ngay lập tức.
Hạ Du Nguyên: Mình chưa bao giờ gửi tin nhắn hàng loạt.Xạo quá.
Lý Quỳ Nhất tức tối: “Tết âm lịch lần trước, cậu…”
Khi đang gõ giữa chừng, tay cô đột ngột dừng lại.
Gần như trong tích tắc, cô chợt hiểu ra ý nghĩa của câu “Gửi hàng loạt, không cần trả lời” lúc đó là gì.
Chẳng lẽ ngay từ lúc đó, cậu đã thích cô rồi sao?
Trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, tin nhắn của cậu lại đến.
Hạ Du Nguyên: Vậy lần này cậu cũng không trả lời hả?Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn đó, Lý Quỳ Nhất tắt ngay điện thoại, kéo chăn trùm kín đầu rồi giả vờ như mình không thấy. Một lúc sau, cô lại chui ra khỏi chăn, hít một hơi thật sâu, sau đó xóa hết những gì vừa gõ, nhập lại từ đầu.
“Chúc mừng năm mới!”Hạ Du Nguyên: Ừm, giờ thì mình vui rồi.Vui thì vui đi, nói ra làm gì chứ.
Người này thật là đáng ghét.
Lý Quỳ Nhất lại tắt điện thoại, không muốn nói chuyện với cậu nữa.
Ngày đầu tiên của năm mới, Lý Quỳ Nhất ngủ đến hơn mười giờ sáng. Có lẽ vì ngủ quá nhiều nên đầu óc cô lại trở nên mơ màng, cảm giác như có một lớp màng trong suốt ngăn cách cô với thế giới này. Cô bước đi như lướt đến nhà vệ sinh để rửa mặt, lúc đang máy móc đánh răng thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lý Quỳ Nhất nhổ bọt kem đánh răng, súc miệng hai lần rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh để đi mở cửa. Lúc này, Hứa Mạn Hoa cũng từ phòng ngủ đi ra trước cửa.
Dù sao thì cũng có người lớn ở nhà, Lý Quỳ Nhất liền mở cửa ngay. Khi nhìn kỹ, cô thấy đó là một chị gái mặc đồng phục bưu điện.
“Chị tìm ai ạ?” Cô càng mông lung hơn.
Chị bưu tá hỏi: “Có phải… Cô Lý Quỳ Nhất không?”
“À… Là em ạ.”
“Là thế này.” Chị bưu tá mỉm cười: “Cô đã đặt mua tạp chí ‘Thu Hoạch’ cả năm đúng không? Bưu điện Trung Quốc chuyển sách đến tận nhà cho cô.”
Nói rồi, chị ấy mở kiện hàng mang theo, lấy ra một cuốn tạp chí dày cộp rồi đưa cho Lý Quỳ Nhất.
Hứa Mạn Hoa chen vào, cầm tạp chí lên xem: “Cái gì đây?”
Lý Quỳ Nhất hoàn toàn mù mờ: “Em không đặt tạp chí mà, có nhầm lẫn gì không ạ?”
Chị bưu tá lấy điện thoại ra để kiểm tra lại địa chỉ và người nhận: “Không nhầm đâu, Khu chung cư Ngự Cảnh Uyển, toà số 19, cửa số 2, căn hộ 303, người nhận là Lý Quỳ Nhất.”
Lý Quỳ Nhất gãi đầu: “Nhưng em thật sự không có đặt, có cách nào kiểm tra được ai là người đã đặt không ạ?”
“Điều này thì không thể biết được, bộ sách được gửi từ bên tạp chí ‘Thu Hoạch’, có lẽ cô có thể liên hệ với bên chăm sóc khách hàng của tạp chí để tìm hiểu thêm.”
Lý Quỳ Nhất nghĩ, chẳng lẽ là ai đó cô quen đã giúp cô đặt mua? Có phải họ muốn tạo bất ngờ nên không nói với cô?
Ai mà bí ẩn vậy chứ?
Nhưng lại rất hiểu cô.
Sự mông lung dần bị niềm vui thay thế, Lý Quỳ Nhất mỉm cười với chị bưu tá: “Vậy để em liên hệ với bên tạp chí. Cảm ơn chị đã giao sách, chúc mừng năm mới.”
“Không có gì, đây là nhiệm vụ của chúng tôi. Cũng chúc cô năm mới vui vẻ. À, tạp chí ‘Thu Hoạch’ là tạp chí hai tháng một số, cả năm có 6 tập và 4 tập dài lẻ, Bưu điện Trung Quốc sẽ tiếp tục giao đến cho cô. Chúc cô đọc thật vui vẻ.”
Tiễn chị bưu tá đi rồi, Lý Quỳ Nhất lại trở về với dáng vẻ ngơ ngác, cô cầm cuốn tạp chí từ tay Hứa Mạn Hoa, vuốt ve bìa sách.
Tạp chí văn học thuần túy, mới tinh, lấp lánh.
Rốt cuộc là ai mà ngày đầu năm mới lại tặng cô một món quà tuyệt vời như vậy chứ?
Lý Quỳ Nhất không kìm được mà nở một nụ cười, vừa ngẩng đầu lên thì cô đã thấy Hứa Mạn Hoa đang nhìn mình với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Chắc chắn là Phương Tri Hiểu đặt đó ạ.”
Cô vừa nói vừa gật đầu, sau đó đóng cửa phòng trộm lại, quay đầu chui ngay vào phòng mình.
Ngồi xuống trước bàn học, Lý Quỳ Nhất cẩn thận mở tạp chí ra, cô lướt qua mục lục từ đầu đến cuối một lượt để xem có tác giả nào mình hứng thú không. Những trang sách mới tinh tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng của mực in, mùi hương quanh quẩn ngay mũi, khiến nhịp thở cũng trở nên êm dịu.
Chắc chắn không phải là Phương Tri Hiểu đặt, tính cô nàng thì không giấu nổi điều gì, nếu là cô nàng đặt thì đã nhắn tin hỏi từ 5 giờ sáng để hỏi xem cô đã nhận được chưa.
Cũng không phải là Hạ Du Nguyên, hình như cậu không biết địa chỉ nhà cô.
Người biết cô thích đọc tạp chí, biết địa chỉ cụ nhà cô, và lại có tấm lòng như thế, chắc chỉ có mỗi Lưu Tâm Chiếu thôi.
Đúng lúc này Lý Quỳ Nhất mới nhớ ra khoảng thời gian trước Lưu Tâm Chiếu có thấy cô mua tạp chí ở một sạp sách nhỏ.
Thật sự là cô giáo sao?
Câu trả lời này tuy hợp lý, nhưng cũng nằm ngoài dự đoán của cô.
Lưu Tâm Chiếu, chỉ là giáo viên của cô thôi mà!
Cô giáo có cần thiết phải tốt với một học sinh như vậy không?
Lưu Tâm Chiếu có rất nhiều học sinh, liệu cô giáo chỉ tốt với mình cô như thế này thôi sao? Cô giáo không thể đặt mua một số tạp chí như này cho tất cả học sinh phải không? Nhưng tại sao cô giáo lại tốt với cô như vậy? Chỉ vì cô viết nhật ký gửi cô ấy thôi sao?
Một khi đã liên quan đến tình cảm, Lý Quỳ Nhất rất dễ trở nên bối rối, cô run rẩy cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lưu Tâm Chiếu.
“Cô Lưu, có phải cô đã đặt tạp chí ‘Thu Hoạch’ cho em không ạ?”
Lưu Tâm Chiếu trả lời ngay: “Đúng rồi, em có thích món quà năm mới này không?”
Thấy cô giáo thừa nhận, hốc mắt Lý Quỳ Nhất ươn ướt, cô không biết phải nói gì nữa. Hỏi tại sao cô giáo làm vậy ư? Có vẻ không ổn; cảm ơn cô giáo sao? Hình như lời cảm ơn thôi không đủ.
Nhưng cô chỉ có thể yếu ớt nói lời cảm ơn.
“Cô Lưu, cảm ơn cô, em rất thích, rất rất thích.”
“Thích là tốt rồi, những đứa trẻ thích đọc sách sẽ luôn được nhận phần thưởng! Tiếp tục đọc nhé, Lý Quỳ Nhất, niềm tự hào của cô.”
Lý Quỳ Nhất bật khóc.
Cô không muốn khóc vào những lúc như thế này, nhưng khi con người nhận ra mình được yêu thương thì rất dễ dàng mà rơi nước mắt.