Dịch: Kình Lạc
Sự tò mò không chỉ chết mèo.
Mà còn khiến Hạ Du Nguyên nửa đêm nửa hôm không ngủ được.
Đương nhiên cậu không đòi bồi thường gì, mà chỉ lạnh lùng nói một câu “không cần” rồi phóng khoáng rời khỏi căng tin. Tất nhiên, trước khi phóng khoáng rời khỏi, cậu nhìn chằm chằm Lý Quỳ Nhất năm giây, ý muốn chờ cô giải thích tại sao lại là ba mươi bảy tệ năm hào.
Kết quả là cái cô bán hàng mặt xụ kia chỉ báo tổng số tiền mà không đưa bảng giá.
Thôi, không cho thì không cho, anh đây giỏi toán lắm nha, anh tự tính được.
Quần áo quân sự là thuê, tiền đặt cọc 100 tệ, bao gồm năm món: mũ, áo cộc, áo khoác, quần và giày, mỗi món 20 tệ. Cậu làm bẩn áo cộc, quần và giày, tổng cộng là 60 tệ. Vì quần áo không hỏng, chỉ bẩn, nên không thể tính đủ 60 tệ, phải giảm giá…
Hạ Du Nguyên tính nhẩm thần tốc, nếu cuối cùng bồi thường là ba mươi bảy tệ năm hào thì nghĩa là giảm giá 37.5%
37.5%, con số này dường như… Càng kỳ lạ hơn.
Phiền quá đi mất.
Cô thích tính sao thì tính, cậu đếch cần biết.
Hạ Du Nguyên bực mình lật người trên giường, sau khi im lặng ba giây, cậu đột nhiên cầm điện thoại lên, mở Baidu rồi gõ: “Số 37.5 có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
Baidu: 375 nghĩa là “muốn hôn” đó.
Xì!
Sáng hôm sau, dưới mắt Hạ Du Nguyên đã có hai quầng thâm mờ. Da cậu trắng, nên trên mặt chỉ cần có chút khác lạ là sẽ rất rõ ràng. Trương Sấm cầm khay thức ăn ngồi xuống đối diện cậu, cậu ta không nhịn được mà đánh giá: “Đêm qua mày làm chuyện xấu gì thế?”
Hai mắt Hạ Du Nguyên đờ đẫn nhìn về phía xa xa, cậu dựa vào lưng ghế yên lặng nhai thức ăn, một lúc lâu sau mới trả lời: “Tao dùng dứa xoay làm lá chắn thịt, chơi “Hoa quả nổi giận” cả đêm.”
Trương Sấm cắn một miếng đùi gà, tò mò hỏi: “Không phải mày không chơi trò đó nữa rồi à?”
Hạ Du Nguyên vẫn chẳng có cảm xúc như cũ: “Xả giận.”
“Ồ.”
Trương Sấm tiếp tục ăn ngon lành, cậu ta lười quan tâm Hạ Du Nguyên xả giận gì. Dù sao người này thật sự rất khó hiểu, nếu ai làm rơi tay cầm chơi game của Hạ Du Nguyên, Hạ Du Nguyên cũng chẳng thèm để ý, nhưng nếu mà bị chó giẫm lên một cái thì Hạ Du Nguyên lại hận cả buổi. Lòng dạ lúc to lúc nhỏ.
Vì cả đêm không ngủ, lại tập luyện dưới trời nắng tới chưa nên tinh thần Hạ Du Nguyên hơi uể oải, cậu mắt cụp xuống, cũng ít nói, gương mặt luôn phóng khoáng tuỳ ý nay lại mang vài phần u buồn.
Trương Sấm không khỏi liếc cậu một cái, thấp giọng cười gian: “Này anh bạn, đêm qua mày thật sự chỉ chơi game thôi à? Không làm gì khác chứ?”
“Đệch cụ nhà mày, mày không nhìn rõ đây là chỗ nào à mà phát ngôn thế?” Hạ Du Nguyên nghiến răng, đá cậu ta một cái dưới bàn.
“Tao có nói gì đâu!” Trương Sấm cười khà khà như thể đã thực hiện được mưu xấu: “Trời ạ, không phải mày nghĩ linh tinh đấy chứ? Tao thấy mày tinh thần không tốt nên muốn hỏi có phải đêm qua mày đi đánh nhau không, chỉ thế thôi.”
Có quỷ mới tin. Hạ Du Nguyên vừa mở miệng định chửi lại, thì lại chợt liếc thấy hai người dừng lại ở lối đi bên cạnh mình. Chẳng lệch đi đâu cả, không ai khác chính là Lý Quỳ Nhất và nữ sinh làm đổ mì Dương Xuân lên người cậu.
Trong lòng cậu đột nhiên có mười nghìn câu chửi chạy qua: Cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy… Không nghe thấy hết chứ?
Cậu ấy có hiểu lầm gì không?
Cậu ấy có nghĩ cậu là kẻ đồi bại không?
Nhưng rõ ràng cậu không làm gì mà!
Hạ Du Nguyên thừa nhận, cậu dùng dứa xoay làm lá chắn thịt là có trộn lẫn ít oán giận cá nhân, nhưng quả báo đến nhanh thế này á?
Hay là cô nàng “dứa” này thật sự là khắc tinh của cậu?
Cả mặt Hạ Du Nguyên tê rần: “Cậu…”
Cùng lúc đó, Lý Quỳ Nhất cũng lên tiếng: “Tôi…” Rồi dừng lại: “Cậu nói trước đi.”
Hạ Du Nguyên quay đầu nhìn biểu cảm trên mặt cô, thấy không có gì khác thường, cũng không tỏ vẻ ghét bỏ gì, nên cậu mới yên tâm đôi chút, khoanh tay trước ngực, cố tỏ ra hùng hồn: “Cậu đến làm gì?”
“À, hôm qua sau khi cậu đi, bọn mình đã bàn bạc.” Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa liếc nhau: “Xin lỗi vì đã làm cậu bị bỏng, thế nên bọn mình đã mua cho cậu một tuýp thuốc trị bỏng.”
Lý Quỳ Nhất vươn tay ra, một tuýp thuốc nhỏ nằm trơ trọi một mình trong lòng bàn tay cô.
Tuýp thuốc này là tôi qua cô đi đến tiệm thuốc mua. Chu Phương Hoa ở nội trú, không có giấy phép đi lại nên không thể ra khỏi trường, nên cô nàng nhờ cô mua hộ.
Chu Phương Hoa ngại không dám trực tiếp tới lớp A12 đưa thuốc cho Hạ Du Nguyên, Lý Quỳ Nhất thấy cô nàng lúng túng thì nghĩ rằng cô nàng không biết cách nào để đưa thuốc, nên mới nói có một người bạn tốt ở lớp A12 có thể nhờ giúp. Không ngờ chưa kịp nhờ Phương Tri Hiểu, họ lại gặp Hạ Du Nguyên ở căn tin.
Lý Quỳ Nhất chỉ vào góc nghiêng của cậu rồi nói: “Trùng hợp thế, cậu ấy ở kia.”
Chu Phương Hoa mím môi, hơi do dự. Một là Hạ Du Nguyên trông có vẻ dữ tợn, cô không dám trực tiếp giao tiếp với cậu; hai là bản chất việc đưa thuốc ở căng tin hay lớp học không có gì khác nhau, đều phải chịu sự những ánh mắt đổ dồn về phía mình, hơn nữa cô nàng cảm thấy không thoải mái khi bị người khác nhìn chằm chằm như thế.
Vì thế, Chu Phương Hoa khẽ lắc tay Lý Quỳ Nhất: “Cậu nói giúp mình được không?”
“Vết bỏng của cậu có nghiêm trọng không?” Lý Quỳ Nhất hỏi: “Nếu nghiêm trọng, bọn mình có thể lo liệu tiền thuốc men.”
Bỏng?
Mặc dù Hạ Du Nguyên bị nước mì làm bỏng, nhưng lúc cậu về nhà tắm thì chỉ thấy da hơi đỏ mà thôi, không đáng kể.
Cậu lập tức nhớ lại, tối qua lúc Lý Quỳ Nhất hỏi có bị bỏng không, cậu cố ý nói “có, sao lại không?” để chọc tức cô.
Quả nhiên, gieo gì gặt nấy, hôm nay phải tiếp tục dây dưa với cô nàng mặt dứa lạnh lùng này rồi, tất cả cũng tại bản thân tự tìm đường chết đấy.
“Khụ.” Hạ Du Nguyên không tự nhiên hắng giọng: “Không nghiêm trọng, mình đã bôi thuốc, không sao rồi.”
“Chắc không?” Lý Quỳ Nhất hơi do dự, vì cô thấy sắc mặt cậu hôm nay kém hơn bình thường, trông có vẻ ốm yếu.
“Có gì mà không chắc?” Hạ Du Nguyên ngước mắt nhìn cô.
“Được thôi.” Lý Quỳ Nhất đặt tuýp thuốc mỡ xuống trước mặt cậu: “Vậy cậu nhận tuýp thuốc này đi.”
Nghe hiểu tiếng người không đấy?
“Mình, không, sao, cả.” Hà Du Nguyên nhìn chằm chằm cô, nói từng chữ một.
Lý Quỳ Nhất chẳng hiểu gì mà nhìn lại: “Mình biết, nhưng bọn mình giữ nó cũng không có ích gì.”
Điều cô không nói ra là: Để lại cho cậu ít nhất còn có ích hơn.
Hạ Du Nguyên tức giận đến mức suýt thì ngất.
Cậu có phải là bãi rác đâu! Sao đồ không chần thiết lại cứ cho cậu thế.
Thực ra, Hạ Du Nguyên có danh là tuyển thủ từ thời mẫu giáo đã nhận được “thư tình” của mấy bạn nữ, vậy nên số bạn nữ mà cậu đã đối phó không tới một nghìn thì cũng tám trăm. Nhưng cậu chưa từng gặp ai vừa thích châm chọc vừa thích úp mở, lại không có mắt nhìn như quả dứa mặt xụ này!
Đúng là không so sánh thì không có đau thương, đột nhiên cậu cảm thấy những cô gái theo đuổi mình thật dịu dàng, thật thân thiện, xinh đẹp lại còn nhiệt tình.
Thêm nữa, rõ ràng là một cô gái khác va vào cậu, tại sao dứa mặt xụ lại làm thay người khác rồi xen cả vào? Cậu là gì của nữ sinh kia? Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao à?
“Mình không cần.” Hạ Du Nguyên tức giận bỏ lại một câu, mặt lạnh bưng khay đứng dậy, đi thẳng đến chỗ nhận lại khay ở bên cạnh.
Lý Quỳ Nhất ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu đi xa, rồi cô và Chu Phương Hoa lại nhìn nhau, phân tích: “Chúng ta đoán đúng rồi, tính khí cậu ấy rất tệ.”
Chu Phương Hoa lo lắng gật đầu.
Lúc này, Trương Sấm – người dù không hiểu gì nhưng đã quan sát toàn bộ – nắm tay che miệng, khẽ ho một tiếng.
Bây giờ Lý Quỳ Nhất mới nhớ ra Trương Sấm cũng ở đây, cô ngại ngùng nói: “Xin lỗi, bọn mình không cố ý nói xấu anh em của cậu trước mặt cậu đâu.”
Trương Sấm: “…”
Anh em à, gặp phải người như thế này nên cậu ta đành phải chấp nhận thôi.
Cho đến khi kết thúc huấn luyện quân sự, Lý Quỳ Nhất cũng không gặp lại Hạ Du Nguyên. Nhưng thỉnh thoảng Phương Tri Hiểu líu díu kể những tin tức về cậu, nói gì mà đẹp trai thật tốt, chưa khai giảng chính thức mà đã có nữ sinh mạnh dạn tặng đồ ăn, đồ uống, và thư tình cho cậu.
Lý Quỳ Nhất im lặng.
Cô bắt đầu nhận ra, cô và Hạ Du Nguyên chỉ có vài lần xuất hiện chung, nhưng hình như lần nào cũng kết thúc bằng việc Hạ Du Nguyên tức giận. Mà điều đáng sợ hơn là, cô không biết vì sao cậu giận.
Có phải vì cô không?
Nhưng cô đâu làm gì khiến cậu giận đâu. Hơn nữa, nếu cậu chính là “Hạ Du Nguyên” mà cô biết trước đây, cô còn nên nói lời cảm ơn cậu mới đúng.
Tên này chắc không dễ bị trùng lặp nhỉ? Chỉ là Hạ Du Nguyên hiện tại và “Hạ Du Nguyên” trong ký ức của cô không giống nhau mà thôi, người đó có làn da đen đen, tóc cắt rất ngắn, ngoài ra cô chỉ nhớ mang máng đôi mắt đen trắng rõ ràng của cậu.
Vì thế, Lý Quỳ Nhất hỏi Phương Tri Hiểu: “Cậu có cách liên lạc với Hạ Du Nguyên không?”
Phương Tri Hiểu hoảng sợ: “Cậu muốn làm gì?” Rồi lại trở nên phấn khích, vẻ mặt như thể thấy cây Vạn Tuế vạn năm nhà mình cuối cùng cũng nở hoa, hỏi: “Cậu cũng thích cậu ấy rồi à?”
Lý Quỳ Nhất lắc đầu: “Không, hỏi cậu ấy chút chuyện thôi.”
“Chuyện gì?”
“Khi nào hỏi được sẽ nói cho cậu biết.”
Trái tim hóng hớt của Phương Tri Hiểu đập thình thịch, cô nàng nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi tìm trong nhóm lớp, tìm thấy tài khoản QQ của Hạ Du Nguyên: “Đây, là cái này.”
Lý Quỳ Nhất tìm kiếm dãy số đó, quả nhiên hiện ra một người dùng, ID là: “Khuôn anh đây rất đẹp.”
Cái gì “khuôn”? Dáng đẹp? Mặt đẹp? Tóc đẹp? Nhóm máu đẹp?
1Đúng là tự luyến.
Ngày khai giảng, nhà thi đấu chật kín tân học sinh, năng lượng dồi dào, nhiệt huyết tràn đầy. Mọi người chìm đắm trong niềm vui vì huấn luyện quân sự sắp kết thúc, sau đó lại ồn ào đoán rằng có phải lãnh đạo nhà trường không chịu nổi cái nóng, nên buổi lễ khai giảng mới được tổ chức trong nhà thi đấu không. Dù sao đi nữa, khi điều hòa bật lên, cảm giác sinh mệnh lại trở nên tươi đẹp.
Bài phát biểu dài dòng của lãnh đạo gần như không ai nghe, chủ yếu là những điều cũ rích như “Thu vàng gió mát”, “Triển vọng tương lai”, rồi sau đó mấy lời này trở thành nhạc nền để các học sinh bên dưới lén lút ngủ gật, nói chuyện phiếm hoặc chơi điện thoại.
Như thể đã qua nửa thế kỷ, cuối cùng MC cũng bước vào bước tiếp theo: “… Tiếp theo, xin mời bạn Lý Quỳ Nhất của lớp 10A1 đại diện cho toàn thể tân học sinh lên phát biểu, hoan nghênh!”
Nhà thi đấu vang lên một tràng cười lớn.
Cái tên “Lý Quỳ Nhất”, sao nghe giống “Lý Quỳ” thế nhỉ.
Thà đổi tên thành Macro Dứa
2 còn hơn, Hà Du Nguyên cũng cười khẩy một tiếng.
Đột nhiên, điện thoại trong túi quần cậu rung lên hai lần.
Cậu lười biếng lấy điện thoại ra rồi mở lên, là một tin nhắn xác nhận.
Lý Quỳ Nhất bước lên bục, điều chỉnh chiều cao của micro, mặt mày rất bình thản: “Kính thưa các vị lãnh đạo, các thầy cô giáo, các bạn học sinh thân mến, buổi chiều tốt lành! Em là Lý Quỳ Nhất, học sinh lớp 10A1, em rất vinh dự được đứng ở đây…”
Hà Du Nguyên đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, cậu ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại nhìn về phía bục. Cô gái trên bục buộc tóc đuôi ngựa ngắn gọn, mặc chiếc áo phông quân sự sơ vin vào quần quân sự gọn gàng như cũ, giọng nói trong trẻo truyền qua loa đến bên tai cậu.
Chào bạn Hạ, tôi là Lý Quỳ Nhất.
••••••••
Lời tác giả:Lý Quỳ Nhất: Tò mò không chỉ giết chết mèo, mà còn giết chết chó.
Hà Du Nguyên: Vậy rốt cuộc tại sao lại là ba mươi bảy đồng năm hào?
Baidu: Tin tôi đi, nghĩa là “muốn hôn”.
**************
Chú thích:
- Những từ như dáng (身型), mặt (脸型) hay bố cục (khuôn) tranh… Có hậu tố (词缀) đều là chữ 型
- Raw gốc 马可·菠萝 (Mǎ kě·bōluó), Hạ Du Nguyên gọi lái từ 马可·波罗 (mǎkěbōluó) vì cách đọc hai chữ cuối của từ này gần giống nhau.