Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 43: “Mình đã nói là mình dị ứng với quả hạch mà!”




Edit: yin

Sợ chết khiếp, sợ chết khiếp.

Lý Quỳ Nhất thở phào nhẹ nhõm: May mà không phải là tỏ tình. 

Nhưng dù không phải tỏ tình, thì bó hoa và hộp socola trong ngực cũng khiến cô cảm thấy không chịu nổi. Nếu là để xin lỗi thì chỉ cần chân thành nói “xin lỗi” là được rồi, cô đâu phải không tha thứ cho cậu, sao phải làm lớn chuyện thế này?

Đôi mắt của nam sinh trước mặt sáng trong, đen láy vẫn chăm chú nhìn cô, trong đó mang theo chút khát vọng dè dặt, trông vừa đẹp vừa mong manh. Lý Quỳ Nhất cảm thấy mềm lòng, cô thở dài một tiếng, đưa bó hoa và hộp socola lại cho cậu, chuẩn bị nói chuyện rõ ràng, giọng điệu rất bình thản: “Mình không thể nhận những thứ này, thực ra mình không…”

Ai ngờ người kia vừa nghe vài từ đầu tiên thì mặt lập tức lạnh xuống, cái tính ngang ngược lại trỗi dậy, đẩy bó hoa vào lòng cô rồi nói: “Mình tặng cho cậu thì cậu phải nhận!”

Nói xong, cậu đeo ba lô lên vai, quay đầu bỏ chạy.

Lý Quỳ Nhất đứng sững tại chỗ, nhìn bóng lưng cậu đi xa, không biết phải biểu cảm thế nào.

Người gì đây! Chơi trò đổi sắc mặt hả? Thật là uổng cho cô vừa mới mềm lòng với cậu.

Lý Quỳ Nhất giận đến mức muốn vứt những thứ trong tay đi. Thực tế, cô cũng đã bước đến bên thùng rác, nhưng do dự một chút, cô lại không nỡ vứt vì dù sao cũng là tiền mua, vứt thì quá lãng phí.

Thế thì nên xử lý chúng thế nào đây?

Trả lại cho Hạ Du Nguyên chắc chắn không dễ, cô không thể mang những thứ này đến trường, lại càng không thể mang chúng vào lớp học để tìm cậu. Socola thì dễ nói, nhưng bó hoa này thực sự quá nổi bật, dù có nhét vào cặp sách cũng rất dễ bị người khác phát hiện.

Thậm chí mang chúng về nhà cũng là một rắc rối. Nếu bị bố mẹ phát hiện, cô phải giải thích thế nào về nguồn gốc của hoa và socola này?

Cô đã nói rồi mà, người kia thật sự là một tên đáng ghét, cậu chỉ biết gây rắc rối cho cô.

Hết cách, Lý Quỳ Nhất đành phải nhét hoa và socola vào ba lô, tạm thời mang về nhà. Cặp của cô không to như cặp của Hạ Du Nguyên, bó hoa nhét vào trong càng trông nhếch nhác đáng thương hơn, vài cánh hoa còn bị ép nhàu. Nhìn thôi mà Lý Quỳ Nhất cũng thấy hơi đau lòng.

Hoa thì vô tội, tất cả là tại Hạ Du Nguyên!

Lý Quỳ Nhất rón rén trở về nhà. May là đã hơn 11 giờ, bố mẹ và em trai đều đã ngủ, cô thuận lợi mang chúng vào phòng ngủ của mình.

Sau khi khóa cửa lại, Lý Quỳ Nhất mới lấy bó hoa ra khỏi ba lô.

Khi ở bên ngoài, cô không nhìn rõ bó hoa trông thế nào, bây giờ dưới ánh đèn sáng, cô mới phát hiện đây là một bó hoa rất tinh tế. Cô không biết tên của những loài hoa này, chỉ biết trong đó có một cành hoa cẩm tú cầu xanh, xung quanh là những bông hồng trắng hồng, những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt không biết tên đung đưa trên cành dài, ở giữa điểm xuyết lá dâu tằm xanh và quả màu đỏ nhìn như quả sơn tra. Điều kỳ diệu là, mặc dù những bông hoa này không cùng một tông màu, nhưng khi kết hợp lại không hề lộn xộn, chúng vừa dày dặn như tranh sơn dầu, lại vừa tươi sáng sạch sẽ, thanh thoát và linh động.

Có phải tự cậu phối không?

Lý Quỳ Nhất nghĩ Hạ Du Nguyên có khả năng đó, nhưng không biết cậu có tâm tư đó hay không. Nếu nói cậu không có tâm tư, thì cậu vẫn mua hoa và socola để xin lỗi; nếu nói cậu có tâm tư, thì xem bộ dạng ngang cược vừa rồi kìa.

Thôi, cô không muốn nghĩ về Hạ Du Nguyên là người như thế nào nữa, cậu giống như Tôn Ngộ Không vậy, cứ biến hóa khôn lường.

Lý Quỳ Nhất giấu bó hoa sau rèm cửa sổ bên giường rồi đi tắm.

Tắm xong, cô cầm điện thoại lên giường. Dù ngày mai được nghỉ, nhưng tối nay cô cũng không thể thức quá khuya. Vừa mở điện thoại, Lý Quỳ Nhất đã thấy tin nhắn của Hạ Du Nguyên gửi đến ba phút trước, chỉ vỏn vẹn ba từ: “Ăn chưa đấy?”

Hỏi gì mà lạ lùng không đầu không đuôi, Lý Quỳ Nhất nghĩ một lúc mới nhận ra là chắc cậu đang hỏi về socola.

Làm sao đây, không muốn trả lời.

Thế là Lý Quỳ Nhất thật sự không trả lời cậu, cô định để đến ngày mai mới hồi âm, còn tối nay thì cứ để cậu tự lo lắng đi, ai bảo cậu làm cô bực mình.

Cô đặt điện thoại xuống, lấy cuốn “Tô Thức truyện” chưa đọc xong từ đầu giường ra rồi tiếp tục đọc. Nhưng lâu rồi cô không ngủ đủ giấc, mới lật được mười trang mà đã ngáp một cái, mí mắt díp lại. Cuối cùng Lý Quỳ Nhất đặt sách xuống, tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau khi thức giấc thì mặt trời đã lên cao, Lý Quỳ Nhất nửa ngồi dậy, mơ màng kéo rèm cửa sổ, bó hoa to đùng ở sau rèm bất ngờ bật ra đập vào mắt cô. Dưới nắng thu trong trẻo, trông nó thật sống động, tươi tắn và đáng yêu.

Sự lãng mạn như trong tầm với.

Lý Quỳ Nhất yên lặng mỉm cười.

Cô lại nằm trở lại giường rồi nhìn chằm chằm vào bó hoa thật lâu. Cô cảm thấy hoa thực sự là một thứ kỳ diệu, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy trong lòng như dâng trào, như tràn ngập gió xuân. 

Đột nhiên cô nghĩ đến Hạ Du Nguyên. Đúng rồi, cô vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu.

Lý Quỳ Nhất cầm điện thoại ở đầu giường, sau đó mở ra, gõ chữ: “Chưa nữa.”

Vì vừa mới ngắm hoa đẹp nên tâm trạng của cô cũng phấn chấn hơn, tiện thể giải thích cho cậu một chút: “Buổi tối ăn socola không tốt đâu, sẽ bị sâu răng, hơn nữa trong socola còn chứa caffeine và theobromine, ăn vào sẽ khó ngủ.”

Phía bên kia đáp lại rất nhanh: “Vậy bây giờ cậu ăn chưa?”

Lý Quỳ Nhất: “…”

Ăn socola mà như đòi mạng vậy.

Lý Quỳ Nhất nhảy xuống giường, lấy hộp socola từ trong cặp ra. Nhìn đi nhìn lại nhưng không thấy giá trên mặt, vậy nên cô mở ứng dụng mua sắm ra tra thử.

Kết quả thật sự làm cô kinh ngạc.

Hộp socola này chỉ 150 gram, 16 viên, mà lại giá hơn 500!

May mà cô vẫn nhớ mang máng là nhãn hiệu socola này rất đắt nên chưa ăn.

Lý Quỳ Nhất cầm điện thoại lên: “Chưa ăn.”

Hạ Du Nguyên: Tại sao chưa ăn?

Lý Quỳ Nhất nghĩ, nếu cô nói quá đắt không muốn ăn thì người này chắc chắn lại nổi giận đùng đùng như tối qua, thế nên cô phải tìm lý do khác. Lý Quỳ Nhất lật qua lật lại nhìn hộp socola trong tay, cô bất chợt phát hiện trên nhãn phía sau hộp có dòng “cảnh báo dị ứng”: Chế phẩm này có chứa sản phẩm từ sữa, đậu nành và các sản phẩm từ đậu nành, hạt và các sản phẩm từ hạt…

Có cớ rồi!

Lý Quỳ Nhất: Lúc nãy mình định ăn đấy, nhưng phát hiện socola này có quả hạch, mình bị dị ứng với quả hạch nên không thể ăn được.

Không biết tại sao, Hạ Du Nguyên hồi lâu không trả lời.

Không trả lời thì thôi, dù sao cũng phải trả lại socola cho cậu ấy.

Lý Quỳ Nhất: Vậy nên socola này mình trả lại cho cậu nhé, tối nay sau giờ tự học gặp nhau ở cổng trường, được không?

Hạ Du Nguyên: Không gặp.

Lý Quỳ Nhất: “…”

Người này có bệnh thật à? Cô đã nói cô dị ứng không thể ăn, cậu còn cố chấp gì chứ.

Lý Quỳ Nhất nén giận, nhẹ nhàng khuyên: “Vậy hoa mình nhận, socola trả lại cho cậu, được không? Mình thực sự không thể ăn.”

Hạ Du Nguyên: Không được.

Lý Quỳ Nhất chưa từng gặp người nào vô lý gây sự như vậy, cô cũng nổi giận: “Vậy mình vứt đi!”

Hạ Du Nguyên: Cậu cứ vứt đi.

Được thôi, cậu cả nhà giàu không quan tâm đến tiền đúng chứ nhỉ?.

Năm phút sau, Lý Quỳ Nhất mới nhắn lại: “Mình vứt rồi.”

Hạ Du Nguyên không trả lời nữa.

Lý Quỳ Nhất tức đến nỗi đập giường. Cô cảm thấy từ khi quen Hạ Du Nguyên, tâm trạng của cô trở nên thất thường. Thế này không tốt, nghe nói giận dữ dễ gây tăng sản tuyến vú! Vì vậy cô ngồi lại trên giường, khoanh chân rồi nhỏ giọng niệm “đừng tức giận”: “Người khác giận, mình không giận, giận ra bệnh không ai thay, nếu mình giận chết ai vừa lòng…”

Giờ tự học tối hôm đó, bài thi văn đã chấm được phát. Văn là môn thi đầu tiên, trường Liễu Nguyên số 1 lại thích đẩy nhanh tốc độ chấm thi, khiến học sinh chưa kịp thư giãn một ngày thì thần kinh lại căng như dây đàn lần nữa.

Lý Quỳ Nhất đạt 136 điểm môn văn. Lúc chấm thi, giáo viên ở trường thường chấm chặt, theo lời thầy Trần Quốc Minh thì bây giờ chấm chặt một tý là để học sinh cười vui hơn khi nhận kết quả thi đại học, đây là ý tốt của trường mà thôi. Nói chung, 136 điểm đã là rất cao, đứng đầu khối.

Trong giờ tự học, bài làm văn của Lý Quỳ Nhất được truyền tay trong lớp, truyền đi truyền lại, cuối cùng không biết về tay ai, chính cô cũng chưa kịp xem kỹ. Lưu Tâm Chiếu gọi Lý Quỳ Nhất vào văn phòng, sau đó đưa cho cô một tờ giấy viết văn khổ A3 đẹp đẽ, bảo cô chép lại bài thi này vào đó để dán lên bảng thông báo làm mẫu. Đồng thời Lưu Tâm Chiếu còn nói, bài văn của cô thực ra chỉ bị trừ điểm tượng trưng, cô viết rất tốt, có thể gửi cho tạp chí trường để nhận tiền nhận nhuận bút, dù không nhiều nhưng cũng là chút đỉnh, mua được đồ ăn vặt.

Tạp chí trường của Liễu Nguyên số 1 tên là “Bồ Đào Đằng”, mỗi quý có một số, trong đó có một mục đang thu thập bài văn của học sinh xuất sắc. Lý Quỳ Nhất đồng ý, chuẩn bị thử.

Lưu Tâm Chiếu lại nói: “Thật ra em có mấy bài nhật ký tuần viết cũng rất tốt, như bài “Thảo luận sơ bộ về “Thuyết bố mẹ không có ân huệ”‘ và “Bàn luận sơ lược về quyền bá chủ ngôn từ trong “Chính trị đúng đắn”’, đều có suy nghĩ sâu sắc, nếu em muốn thì cũng có thể thử gửi bài.”

Bài “Bàn luận sơ lược về quyền bá chủ ngôn từ trong ‘Chính trị đúng đắn’” là bài Lý Quỳ Nhất viết sau cuộc thi diễn thuyết lần đó, không ngờ cũng được Lưu Tâm Chiếu khen ngợi. Cô mỉm cười rồi gật đầu mạnh, nói “Vâng”.

Lưu Tâm Chiếu vỗ đầu cô, bảo cô về lớp đi. Nhưng khi Lý Quỳ Nhất quay đi, Lưu Tâm Chiếu lại gọi lại, sau đó mở ngăn kéo bàn làm việc rồi lấy ra một hộp kẹo: “Dạo trước thầy dạy Toán lớp A8 cưới, có gửi ít kẹo cưới, em cầm lấy mà ăn.”

Lý Quỳ Nhất vội vã xua tay từ chối. Lưu Tâm Chiếu khẽ nhướn mày, cười hỏi: “Đại diện môn văn của cô còn khách sáo gì với cô giáo dạy văn của mình chứ?”

Vậy, vâng ạ. Lý Quỳ Nhất mặt đỏ bừng, nhận lấy hộp kẹo.

Buổi tự học tối nay là giáo viên địa lý trực ban, cô giáo đang vùi đầu vào đống bài kiểm tra, chấm bài liên tục không ngừng nghỉ. Lý Quỳ Nhất quay lại chỗ ngồi, tranh thủ lúc cô giáo không để ý mà bóc một viên kẹo cho vào miệng.

Đó là một viên kẹo dẻo nhân cam, chua chua ngọt ngọt, còn nổ bọt nữa.

Không biết có phải vì kẹo do Lưu Tâm Chiếu cho, hay vì là kẹo ăn vụng trong lớp, mà cô cảm thấy nó cực kỳ ngon.

Lý Quỳ Nhất chia cho Chu Phương Hoa mấy viên kẹo, hai người nhìn nhau, sau đó cứ như những chú chuột nhỏ mà lén lút bóc kẹo rồi nhanh chóng nhét vào miệng, miệng không cử động, làm ra vẻ nghiêm túc nhìn vào bài tập trên bàn.

Kỳ Ngọc ở phía sau bất ngờ chọc Lý Quỳ Nhất, cô quay lại, cậu ta nói: “Cho mình mượn bài thi văn của cậu xem với.”

Lý Quỳ Nhất khẽ nói: “Bài thi không ở chỗ mình, không biết truyền đi đâu rồi.”

Khi cô nói, Kỳ Ngọc thấy viên kẹo nhỏ màu xanh lục trong miệng cô xoay chuyển. Cậu ta hiểu ý, sau đó mỉm cười, ánh mắt hướng lên nhìn vào mắt cô.

Lý Quỳ Nhất bị cậu nhìn đến mức lúng túng, cô quay lại lấy một viên kẹo từ trong hộp ra rồi ném cho cậu ta, mời cậu ta cùng lên thuyền.

Kỳ Ngọc cầm lấy viên kẹo, cạnh răng cưa của giấy gói kẹo cắt vào ngón tay cậu. Cảm giác nhói nhẹ này khiến cậu nhớ ra mình vẫn chưa xin lỗi Lý Quỳ Nhất. Nhưng lạ lùng thay, dù là xin lỗi hay cảm ơn, một khi đã lỡ thời điểm tốt nhất thì dường như không tiện nhắc lại nữa.

Huống hồ cô có vẻ không giận cậu, nếu cậu đột ngột nhắc lại, có thể sẽ làm mọi chuyện trở nên lúng túng?

Kỳ Ngọc do dự.

Giống như viên kẹo trong tay này, cậu cũng không biết có nên ăn nó ngay bây giờ như cô hay không.

Cậu chưa bao giờ ăn gì trong lớp, cậu là một học sinh gương mẫu, nhưng giờ cậu lại bắt đầu nghi ngờ về sự đúng đắn của việc giáo dục mà bản thân nhận được từ nhỏ đến lớn. Lý Quỳ Nhất xung đột với giáo viên, viết thư cho hiệu trưởng, ăn vặt trong lớp nhưng vẫn dễ dàng đạt điểm cao nhất; còn cậu, tuân thủ mọi quy tắc, chưa từng có nửa bước sai, song bài thi văn vẫn chỉ được 127 điểm.

Cậu không nghĩ mình kém thông minh hơn cô, nhưng cũng không biết sai ở đâu.

Kỳ Ngọc đột nhiên xé giấy gói kẹo, sau đó cho viên kẹo vào miệng. Đó là vị ô mai, vị chua lan tỏa từ đầu lưỡi, lâu sau mới có chút ngọt.

Sau khi tan học, Lý Quỳ Nhất vẫn đợi Phương Tri Hiểu trực nhật như thường lệ.

Lúc trước cô một mình ngồi trong lớp đợi, nhưng hôm nay cô lại “huỳnh huỵch” chạy lên tầng ba. Cô nghĩ, nếu may mắn bắt gặp Hạ Du Nguyên thì có thể trả lại sôcôla cho cậu.

Nhưng Hạ Du Nguyên đã biến mất tăm từ lâu, lớp A12 chỉ còn vài học sinh ở lại trực nhật. Lý Quỳ Nhất không còn cách nào nên đành ngồi xuống chỗ của Phương Tri Hiểu, chán nản nhìn cô bạn quét dọn.

Ai ngờ, Phương Tri Hiểu thấy cô đến thì cầm chổi nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt cô, ngẩng đầu nói: “Cậu ngồi chỗ của mình làm gì?”

Lý Quỳ Nhất: “…”

Hôm nay là sao vậy, sao người này cũng phát bệnh thế?

Cô ngơ ngác: “Đợi cậu mà.”

“Cậu đã có ‘mùa Thu’ của mình rồi thì còn đợi mình làm gì?” Phương Tri Hiểu ôm chổi vào lồng ngực, bĩu môi. Một nữ sinh thích ồn ào nổi hứng thú, tiến đến xem rồi cười hì hì: “Cãi nhau rồi, cãi nhau rồi!”

Lý Quỳ Nhất không hiểu: “Mùa Thu gì chứ?”

Phương Tri Hiểu hừ một tiếng, không để ý cô mà quay người tiếp tục quét dọn, nhưng vừa quét vừa hát: “Chúng ta, một người như mùa Hạ, một người như mùa Thu, nhưng luôn có thể biến mùa Đông thành mùa Xuân…”

Cô nàng còn cố ý bắt chước giọng vịt đực, hát một bài như đang châm chọc.

Lý Quỳ Nhất: “…”

Đây, là, ghen, sao?

Đúng là “sông có khúc, người có lúc”. Trên đường về nhà, Lý Quỳ Nhất dốc hết bản lĩnh để dỗ dành.

“Chỉ là hát một bài thôi, không có ý gì khác, khi hát bọn mình cũng không nghĩ nhiều.”

“Đúng, trước đây mình luôn hát bài này cùng cậu, nhưng hôm đó cậu không có ở đó mà. Hơn nữa mình cũng không quên cậu đâu, mình còn hát một bài “Trò đùa tinh nghịch” cậu thích nhất nữa mà.”

“Mình không có ý đó, không phải mình nói cậu không có ở đó thì mình sẽ hát cùng người khác, mình cũng không cảm thấy mình như mùa Hạ, cậu ấy như mùa Thu. Chỉ là Chu Phương Hoa đã chọn bài, hỏi mình có muốn hát cùng không, mình liền đồng ý.”

“Lần sau mình không hát cùng cậu ấy nữa, mình chỉ hát với cậu thôi.”

“Xin lỗi, mình sai rồi…”

Phương Tri Hiểu khoanh tay, bĩu môi, cuối cùng cũng nhượng bộ: “Ngày mai mời mình ăn bún chua cay Nhiêu Ký.”

“Được thôi.” Lý Quỳ Nhất sảng khoái đồng ý

Phương Tri Hiểu là người giận nhanh nhưng quên cũng nhanh, cô nàng lập tức chuyển tâm trạng, ghé miệng sát vào tai Lý Quỳ Nhất rồi thì thầm: “Tối nay đến nhà cậu ngủ, mình có thứ hay ho cho cậu xem.”

Lý Quỳ Nhất vừa định đồng ý thì chợt nhớ ra sau rèm cửa bên giường của cô còn giấu bó hoa Hạ Du Nguyên tặng, nếu bị phát hiện thì sẽ rắc rối to. Việc tặng hoa trong mắt Phương Tri Hiểu chẳng khác gì cầu hôn, thật sự khó giải thích.

“Nhà mình có họ hàng đến, không tiện, hay là đến nhà cậu nhé?” Lý Quỳ Nhất chớp chớp mắt.

Phương Tri Hiểu không nghi ngờ gì, gật đầu: “Cũng được.”

Cô nàng lấy chiếc xe điện nhỏ chở Lý Quỳ Nhất, phóng thẳng về nhà.

Phương Tri Hiểu có thói quen ăn khuya sau buổi tự học tối. Bố Phương thấy Lý Quỳ Nhất đến, liền nấu hai bát hoành thánh súp gà, sau đó vui vẻ trò chuyện với họ một lúc về chuyện trong trường rồi mới chúc ngủ ngon và về phòng.

Bát hoành thánh này khiến Lý Quỳ Nhất cảm thấy ghen tị.

Mỗi lần cô về đến nhà, người nhà đã ngủ, sáng hôm sau khi cô dậy, họ vẫn chưa thức. Giống như tối nay cô đến nhà Phương Tri Hiểu ngủ, bố mẹ cô có lẽ sẽ không phát hiện ra.

Ăn khuya xong, Lý Quỳ Nhất lấy quần áo sạch để đi tắm. Vì cô và Phương Tri Hiểu thường xuyên chạy đến nhà nhau ngủ, nên hai người đều để sẵn đồ ngủ và đồ lót dự phòng ở nhà đối phương. Phương Tri Hiểu dựa vào đầu giường nhìn cô, đột nhiên cười gian tà: “Lý Quỳ Nhất, mình nhớ cậu đã mặc cái áo lót trên tay cậu từ hồi lớp 9 rồi, lâu thế mà cậu không dậy thì chút nào à?”

Tai Lý Quỳ Nhất đỏ bừng, cô cúi nhìn ngực mình, cố nén xấu hổ rồi nói: “Cũng bình thường mà.”

“Bình thường gì mà bình thường, thái bình công chúa(1).”

“Cậu đừng xúc phạm người khác.”

“Ai xúc phạm cậu đâu, giờ thẩm mỹ rất đa dạng, nhỏ một chút cũng không sao.”

Lý Quỳ Nhất ho khan: “Ý mình là, đừng xúc phạm Thái Bình công chúa, mình rất thích nàng ấy1.”

Phương Tri Hiểu: “…”

Tắm xong, hai người chui vào chăn. Phương Tri Hiểu tắt đèn đầu giường, căn phòng chìm vào bóng tối, cô ghé sát tai Lý Quỳ Nhất hỏi nhỏ: “Lý Quỳ, cậu đã xem phim chưa?” 

Tai Lý Quỳ Nhất bị hơi thở nóng rực của cô nàng làm ngứa ngáy, cô vẫn chưa hiểu ra cô nàng đang nói gì: “Phim nào?”

Phương Tri Hiểu cười khúc khích: “Loại phim yellow ấy.”(2)

Lý Quỳ Nhất cảm thấy cơ thể mình cứng lại, lắp bắp nói: “Chưa, cậu xem chưa?”

“Mình cũng chưa xem, mình là thiếu nữ trong sáng vô địch sao có thể xem cái đó.” Nhưng Phương Tri Hiểu lại ghé sát hơn, hỏi: “Cậu có tò mò không?”

Tò mò… Gì chứ?

Chuyện đó sao?

Lý Quỳ Nhất cảm thấy không khí trong chăn trở nên nóng bức và ngột ngạt. Lý trí mách bảo cô không nên có cảm giác xấu hổ này, nhưng mặt cô vẫn nóng bừng. Dù sao đối với một cô gái mười lăm tuổi, đó là điều chưa biết, riêng tư, ẩm ướt và ám muội.

“Cậu… Cậu không định bảo mình xem cái đó chứ?” Lý Quỳ Nhất hoảng hốt.

“Gần như vậy.” Phương Tri Hiểu lấy điện thoại ra, sau đó bật sáng màn hình, ánh sáng yếu ớt chiếu sáng hai khuôn mặt đỏ bừng của hai cô gái: “Là phim điện ảnh ấy mà, cậu biết ‘Sắc Giới’ không? Mình có bản chưa cắt, mình không dám xem một mình nên cậu phải xem cùng mình.” 

Lý Quỳ Nhất thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là phim điện ảnh, dù cô nghe nói phim này có vài cảnh không phù hợp với trẻ nhỏ, nhưng dù sao cũng là phim điện ảnh đàng hoàng, chắc không có gì không thể xem. Hơn nữa cô đã đọc tiểu thuyết gốc của Trương Ái Linh, trong đó không có miêu tả quá mức táo bạo gì, cô thật sự rất thích câu chuyện này.

Phương Tri Hiểu tìm phim, sau đó nhấn vào xem.

Hai cái đầu kề sát lại, có thể nghe thấy hơi thở của nhau, mỗi người đeo một bên tai nghe.

Bản điện ảnh này chắc là bản lậu, hình ảnh cứ nhấp nháy từng khung hình một nên trong đêm tối hơi chói mắt. Xem hơn nửa tiếng, Phương Tri Hiểu vẫn chưa hiểu gì, nhưng mắt thì đau, cô nàng nói: “Những người này đang làm gì vậy?”

Lý Quỳ Nhất giải thích: “Những học sinh này muốn ám sát ông Dịch, nên họ bảo Vương Giai Chi đóng giả làm bà Mạch để tiếp cận, quyến rũ ông ta…”

Phương Tri Hiểu nói: “Mình hơi buồn ngủ rồi, hay chúng ta tua đi, đến thẳng đoạn kích thích luôn.”

Lý Quỳ Nhất: “…”

Phương Tri Hiểu nói làm là làm, cô nàng kéo thanh tua đi tua lại, nhưng tua vài phút vẫn chưa thấy cảnh mình muốn xem. Phương Tri Hiểu gãi đầu: “Mình có bị lừa không nhỉ?” 

Lý Quỳ Nhất nói: “Tra thời lượng bản đầy đủ là biết ngay mà.”

Trên mạng nói rằng bản đầy đủ của “Sắc Giới” dài 158 phút, trong khi bản mà họ xem chỉ có 140 phút. 

Phương Tri Hiểu tức đến nghiến răng, lập tức mở ứng dụng mua sắm rồi đánh giá một sao cho cửa hàng bán phim.

Sau khi chửi bới một hồi, Phương Tri Hiểu tắt điện thoại, quay đầu ngủ. Không lâu sau, tiếng thở đều đều của cô nàng vang lên. 

Lý Quỳ Nhất xoa mắt cười khẽ. 

Thật thú vị, lần đầu tiên hai cô gái có dục vọng tò mò về điều chưa biết ấy, nhưng cuối cùng lại kết thúc một cách thất bại. 

Nhưng cô vẫn rất muốn xem hết bộ phim, nhân vật nữ chính Vương Giai Chi thực sự thu hút cô.

Hai ngày sau, Lý Quỳ Nhất thấy bài văn của mình trên bảng thông báo của trường. 

Cô đứng đó đọc một lượt, cảm thấy mình viết rất tốt, chữ cũng đẹp, nên trong lòng hơi đắc ý. Bên cạnh bài văn của cô còn có một bài văn của một học sinh khác, cô cũng đọc thử.

Điều khiến cô không ngờ là, cuối bài văn đó có chữ ký: Lớp 10A12, Hạ Du Nguyên.

Điều này làm Lý Quỳ Nhất ngạc nhiên không kém gì việc Phương Tri Hiểu muốn cô xem phim 18+ cả. 

Chủ đề của bài văn lần này là “Sự va chạm tư tưởng trong quá trình thay đổi thời đại”, thể loại không giới hạn. Lý Quỳ Nhất đương nhiên chọn viết văn nghị luận sở trường của mình; bài văn của cô rất logic, lập luận rõ ràng, cũng không thiếu văn vẻ, nên được điểm cao. Nhưng phong cách của Hạ Du Nguyên và cô lại hoàn toàn khác, cậu ấy dùng lối kể chuyện, mượn nhân vật bà cụ Cửu Cân trong tiểu thuyết “Phong Ba” của Lỗ Tấn để viết một câu chuyện thú vị. Bà cụ Cửu Cân nói câu cửa miệng hết lần này đến lần khác: “Đúng là đời sau không bằng đời trước”, khiến người ta cười ra nước mắt mà cũng phải suy ngẫm sâu xa.

Thật thú vị, Lý Quỳ Nhất nghĩ.

Cô luôn cho rằng cậu là người đầu óc đơn giản…

Nhưng Lý Quỳ Nhất vẫn không hiểu, Hạ Du Nguyên có thể viết ra một bài văn như vậy, nhưng sao lại không hiểu lời cô nói chứ?

Cô bị dị ứng với quả hạch, không thể ăn socola, khó hiểu lắm sao?

Lý Quỳ Nhất quyết không bỏ cuộc. Sau khi không “tóm” được Hạ Du Nguyên trong trường, tối thứ Tư sau khi giờ tự học tối tan, cô trực tiếp đến cổng Phủ Trạng Nguyên để chờ cậu, hay nói đúng hơn là chặn cậu.

Không phải đợi lâu, Lý Quỳ Nhất đã thấy cậu đi một mình từ xa tới. Thời tiết bây giờ đã rất lạnh, nhưng cậu mặc rất mỏng, cặp sách tuỳ ý đeo trên vai, dáng người cao gầy.

Hạ Du Nguyên tiến lại gần, lúc thấy cô, cậu sững người lại.

Cậu nhanh chóng quay mặt đi, giả vờ không quen biết cô, định đi thẳng qua. Nhưng Lý Quỳ Nhất cố tình chắn trước mặt cậu, sau đó giơ hai tay chặn đường.

Hạ Du Nguyên cuối cùng dừng lại, vẻ mặt hơi lạnh lùng: “Có chuyện gì?”

Lý Quỳ Nhất cảm thấy nói chuyện với cậu là việc rất vô ích, cô lập tức vòng ra sau người cậu, sau đó nhét hộp socola vào túi ngoài chiếc cặp của cậu.

Hạ Du Nguyên cảm nhận được hành động của cô, nhưng không ngăn cản.

Lý Quỳ Nhất nhét socola xong, khi định phóng khoáng rời đi thì cậu đột nhiên hỏi: “Tại sao cậu không muốn làm hòa với mình?”

Giọng rất nhẹ, rất thấp.

Lý Quỳ Nhất không hiểu sao Hạ Du Nguyên lại hỏi vậy, cô quay lại rồi bước đến trước mặt cậu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cậu và nói: “Không có, mình muốn làm hòa với cậu mà.”

“Vậy sao cậu không nhận socola của mình?”

Trời ơi, lại nữa rồi.

Lý Quỳ Nhất cực kỳ bó tay: “Mình nói rồi, mình bị dị ứng với quả hạch mà.”

Hạ Du Nguyên nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào.

Lý Quỳ Nhất nhìn cậu, đột nhiên phát hiện hốc mắt cậu hơi đỏ. Cô kinh ngạc vô cùng, nhất thời không biết làm sao, nên vội vàng giải thích: “Có lẽ cậu nghĩ dị ứng là chuyện đơn giản, nhưng thực ra dị ứng có thể rất nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất có thể sẽ chết người!”

Hạ Du Nguyên vẫn không nói gì. Rất lâu sau, cậu mới khẽ cười hừ một tiếng, đôi mắt nhìn cô chăm chú, hỏi: “Cậu còn nhớ, ngày đầu tiên thi giữa kỳ, cậu mua loại sữa chua gì ở quán tạp hóa không?”

Lý Quỳ Nhất đứng sững.

Cô suy nghĩ vài giây, bỗng như sét đánh ngang tai.

Ôi, sữa chua quả hạch và ngũ cốc.

*****

Lời của tác giả:

Bé mèo: Xấu hổ đến nỗi dùng ngón chân đào ra căn hộ ba phòng một phòng khách.

P.S.

① Câu khẩu quyết “Đừng tức giận” là ngôn ngữ hàng ngày.

② Bó hoa tham khảo ý tưởng của blogger Fan trên XHS, đã được sự đồng ý của blogger rồi nhé.

*****

Chú thích:
  1. 太平公主: ngoài là nhân vật lịch sử ra thì ngôn ngữ mạng còn chỉ ngực lép. Ở đây Lý Quỳ Nhất đang chơi chữ với Phương Tri Hiểu.