Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 4: “Mình quyết định tiếp tục thích Tô Kiến Lâm!”




Dịch: Kình Lạc

9 giờ 30 sáng, Phương Tri Hiểu mới ung dung đến muộn. 

Cô nàng không cao, mặc quần yếm, buộc tóc đuôi ngựa, tung tăng như cái cái lò xo mà lao về phía Lý Quỳ Nhất. Ôm nhau một lúc vẫn chưa đủ, cô nàng còn hôn mạnh một cái lên mặt Lý Quỳ Nhất.

Lý Quỳ Nhất đưa tay lau mặt.

Phương Tri Hiểu lập tức gào to thét nhỏ: “Cậu có ý gì, ghét mình à?”

Lý Quỳ Nhất không nói gì, chỉ mím môi cười.

Bà của Phương Tri Hiểu cũng đến, hiện tại đang đứng dưới khán đài. Bà không hiểu những trò đùa vui giữa trẻ con, thấy vậy liền nhanh chóng nói: “Tri Hiểu, đừng bắt nạt người ta.”

“Ai bắt nạt ai chứ.” Phương Tri Hiểu chu môi lầm bầm một câu, nắm tay Lý Quỳ Nhất đi xuống: “Bà ơi, sao bà lại thiên vị người ngoài ạ, cháu mới là cháu ruột của bà mà!”

Bà nội nghiêm túc nói: “Ai đúng thì bà đứng về phía người đó.”

Lý Quỳ Nhất bị hai bà cháu chọc cười. Thật ra cô và gia đình Phương Chi Hiểu rất thân thuộc. Khi học cấp hai, nhiều ngày cuối tuần cô ở lại nhà Phương Tri Hiểu, sau đó ăn bữa tối siêu ngon do bố Phương nấu, cuối cùng hai người sẽ chen chúc ngủ trên chiếc giường nhỏ của Phương Tri Hiểu, sáng hôm sau lại cùng nhau đi thư viện thành phố làm bài tập.

Ban đầu Lý Quỳ Nhất rất ngại, nhưng gia đình Phương Tri Hiểu cực kỳ nhiệt tình. Thậm chí mẹ cô nàng còn cố ý mua quà cảm ơn cô: “May mà có cháu dạy thêm cho Hiểu Hiểu, nên điểm số môn Toán của nó từ không đạt mới lên hơn 110 điểm, tất cả là nhờ công lao cháu.”

Sau khi có kết quả thi vào cấp ba, gia đình Phương Tri Hiểu còn mời luôn Lý Quỳ Nhất đi ăn một bữa thịnh soạn tại nhà hàng. Theo lời họ nói, nếu không có sự giúp đỡ của cô, Phương Tri Hiểu đã không thể đỗ vào trường Liễu Nguyên số 1.

Lý Quỳ Nhất ngượng ngùng, cô nghĩ chắc chắn là Phương Tri Hiểu đã thêm mắm thêm muối, tâng bốc mình trước mặt gia đình. Thật ra, Tri Hiểu rất nỗ lực, chỉ là học hành hơi lung tung, Đông nện một búa Tây giã một chày, không có hệ thống, cuối cùng thứ học được lại mơ mơ màng màng. Cô chỉ hướng dẫn cho Tri Hiểu, dạy cô nàng làm thế nào để xây dựng hệ thống kiến thức, làm thế nào để nghiền ngẫm theo ý đồ của người ra đề từ góc độ thi cử mà thôi.

Phương Tri Hiểu luôn nói cô có đôi “mắt thần”, nói cách khác chính là chỉ cần nhìn qua đề bài là biết cách giải như thế nào. Kỹ năng này đến giờ vẫn khiến Phương Tri Hiểu ngưỡng mộ không thôi.

“Đúng rồi, trai đẹp đâu, đi rồi à?” Phương Tri Hiểu nhón chân, nhìn quanh một vòng nhà thi đấu, hơi thất vọng hỏi.

“Ừ, đi rồi.” Lý Quỳ Nhất gật đầu, rồi nhớ lại bộ dạng khi rời đi của Hạ Du Nguyên:  “Cậu ta còn giận đùng đùng rời đi. Mình bảo cậu đừng hy vọng nhiều rồi mà, có thể tính khí cậu ta không tốt.”

Khi đối diện với trai đẹp, Tri Hiểu luôn rất khoan dung: “Không sao, cơm ngon không sợ muộn, chiều gặp lại cũng được. Hơn nữa, người đẹp trai thì tính tình kém tý cũng chẳng sao.”

Lý Quỳ Nhất cứng họng. Bà nội Phương Tri Hiểu lại loáng thoáng nghe hiểu cháu gái mình đang nói gì, vì thế bà bắt đầu càm ràm: “Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Người đẹp đến đâu mà nếu là một…”

Phương Tri Hiểu ký tên xong, hai người cùng đi làm thẻ ăn và giấy học ngoại trú, sau đó đưa bà nội đi tham quan trường mới. Trường Trung học Liễu Nguyên số 1 rất lớn, phía Tây là khu cấp hai, phía Đông là khu cấp ba, ranh giới rõ ràng. Một góc tòa nhà tường đỏ ló ra giữa bóng cây xanh um, ánh nắng loang lổ xuyên qua con đường rợp bóng cây, dọc đường có hồ, có chòi nghỉ, có hành lang hoa Tử Đằng, có đài phun nước và hòn non bộ…

Hòn non bộ rất cao, gần bằng tầng ba của tòa nhà, mặt ngoài hòn non bộ bị đài phun nước làm ướt, mọc đầy rêu xanh, trông rất trơn. Lý Quỳ Nhất bỗng cảm thấy, cho Hạ Du Nguyên một thông báo phê bình trước toàn trường cũng chẳng quá đáng.

Theo bước chân của bà, hai người đi rất chậm, tới khi tham quan hết trường cũng đã gần 11 giờ. Bà không muốn ăn những món như xiên chiên hay malatang mà bọn trẻ thích quanh trường nên tự bắt xe buýt về nhà. Phương Tri Hiểu kéo Lý Quỳ Nhất đi ăn “bún chua cay Nhiêu Ký”, cô nàng nói thấy đàn chị khóa trên khen trong Tieba trường, cực kỳ ngon.

Ngon hay không Lý Quỳ Nhất không biết, cô chỉ biết ớt ở cửa tiệm này thật sự rất cay, cay đến mức miệng cô đo đỏ, mắt đỏ ửng, má đỏ hồng, ngay cả não cũng bị cay đơ luôn. Phương Tri Hiểu nhìn bộ dạng ngớ ngẩn hiếm hoi của Lý Quỳ Nhất thì cười ha hả: “Crayon Quỳ – chan, cậu kém thế!”

Sau đó hai người lại tới tiệm trà sữa uống chanh đá, tới giờ Lý Quỳ Nhất mới trở lại bình thường. Trong quán trà sữa có điều hoà, hai người dứt khoát ngồi đến tận 1 giờ chiều, rồi từ từ đi đến tòa nhà dạy học.

Lớp 10A1 ở tầng một, còn lớp 10A12 ở tầng ba. Nếu là ngày thường, Phương Tri Hiểu chắc chắn sẽ oán giận vài câu nhưng lúc này cô nàng lại cực kỳ phấn khích: “Tan học đợi mình nhé!” Phương Tri Hiểu bỏ lại một câu rồi tung tăng chạy lên lầu: “Yeah, đi gặp trai đẹp thôi!”

Niềm vui của một cô nàng mê trai thật đơn giản.

Lý Quỳ Nhất bất lực lắc đầu sau đó quay người vào lớp. Trong lớp chỉ có 4 5 người, ngồi rải rác, rất yên tĩnh, như đang giữ vẻ ngượng ngùng và im lặng của lần đầu gặp mặt. Lý Quỳ Nhất chọn chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Khi ở ngoài lớp, cô đã quan sát, cửa sổ này nhìn ra một hoa viên nhỏ, trong hoa viên có một cái ao nông, cảnh vật khá đẹp.

Lý Quỳ Nhất lấy một cuốn sách từ trong cặp ra, đột nhiên chiếc điện thoại trong ngăn gặp lại rung lên.

Phương Tri Hiểu: Trai đẹp chưa đến QAQ.

Lý Quỳ Nhất: Rồi sẽ đến thôi.

Lúc này, tiếng bước chân thanh thuý kéo dài đến lớp học, nhịp điệu nhẹ nhàng êm tai hệt như tiếng mưa đều đặn rơi dưới mái hiên.

Mọi người đều nhìn ra.

Là nữ sinh xinh đẹp ban nãy. Cậu ấy và một bạn nữ khác đang thân mật kéo tay nhau bước vào lớp. Sau khi đi một vòng quanh lớp, cậu ấy chỉ vào chỗ ở hàng thứ ba giữa lớp, nói: “Chúng ta ngồi ở đây nhé, chỗ này dễ được thầy cô chú ý nhất.”

Câu nói này nghe qua chẳng có gì, nhưng nghĩ kỹ lại thì thật sự rất táo bạo.

Dường như từ khi bước vào tuổi dậy thì, mục tiêu của hầu hết mọi người đều biến thành “không bị chú ý”. Mặc quần áo rộng thùng thình che giấu cơ thể không hoàn hảo, thà phát điên trên nhật ký hay trang cá nhân chứ cũng không muốn giao tiếp với thế giới bên ngoài, như một cái cây nhỏ đâm chồi nhanh chóng rồi bỗng nhiên bắt đầu tự mình cắt tỉa.

Đó có lẽ là sự thức tỉnh ý thức của bản thân, Lý Quỳ Nhất ngẫm nghĩ, cô cảm thấy cả thế giới đều là “khán giả tưởng tượng” của mình, nhưng bản thân lại chưa đạt đến tiêu chuẩn hoàn hảo để cho cả thế giới chiêm ngưỡng vì vậy mới muốn ẩn mình đi.

Vậy thì nữ sinh kiêu hãnh trước mặt thuộc loại gì?

Có tự tin 100% vào bản thân: tôi rất tốt, tôi rất hoàn hảo, nên mọi người có thể nhìn vào tôi.

Hệt như một viên ngọc trai rực rỡ hoàn mỹ không tì vết, lấp lánh loá mắt.

Sau khi cô gái ngọc trai ngồi vào chỗ thì cũng yên lặng, tiếp đó cậu ấy lấy điện thoại ra nhanh nhẹn gõ chữ, hình như đang nhắn cho ai đó. Lý Quỳ Nhất chuyển tầm mắt vào cuốn sách bản thân mang theo, đây là một cuốn sách ngoại khoá có tên “Hoa trên mộ Algernon”.

Khi đọc sách Lý Quỳ Nhất luôn rất tập trung, người trong lớp đi tới đi lui, không khí dần dần ồn ào lên nhưng cô cũng không nhận ra. Cho đến khi có người đặt mông xuống chỗ bên cạnh, cô mới mơ màng ngẩng đầu lên.

Ồ, là nữ sinh tóc mắt to mái bằng đeo cài tóc. Thấy cô nhìn sang, nữ sinh mỉm cười ngượng ngùng mỉm cười: “Xin chào, mình là Chu Phương Hoa.”

Lý Quỳ Nhất: “…”

Hóa ra “Chu Phương Hoa” là con gái.

“Xin chào, mình tên Lý Quỳ Nhất.”

“Bạn là người đứng cầu kỳ thi vào cấp 3 của thành phố chúng ta đúng không!” Mắt Chu Phương Hoa mở to, hơi sửng sốt.

Nam sinh ngồi trước nghe thấy cuộc trò chuyện của họ thì bất ngờ quay người lại: “Oà, thủ khoa à, hân hạnh hân hạnh.” Cậu ta đưa tay ra: “Xin chào, mình là Phan Quân Manh.”

Lý Quỳ Nhất: “…”

Sao “Phan Quân Manh” lại là con trai chứ!

Lý Quỳ Nhất lấy điện thoại ra xem giờ, còn ba phút nữa là đến hai giờ, màn hình đầy những tin nhắn chưa đọc từ Phương Tri Hiểu.

Phương Tri Hiểu: Aaaa đẹp trai quá!

Phương Tri Hiểu: Khoảnh khắc cậu ấy bước vào là mình biết ngay trai đẹp mà cậu nói là cậu ấy!

Phương Tri Hiểu: Cậu ấy ngồi chếch phía sau mình!!!

Phương Tri Hiểu: Liếc mắt một cái là mình có thể thấy cậu ấy!

Vài phút sau.

Phương Tri Hiểu: Cậu ấy tên là Hạ Du Nguyên!

Phương Tri Hiểu: Cả tên cũng hay nữa!

Phương Tri Hiểu: A, mình yêu rồi!

Lý Quỳ Nhất: Congratulations!

Cô lướt nhìn quanh lớp học, lớp đã đông nghịt người ngồi, nhìn qua chỉ toàn đầu là đầu. Lúc này, giáo viên chủ nhiệm cầm một xấp danh sách và sổ tay bước vào lớp, Lý Quỳ Nhất nhanh chóng nhét điện thoại vào túi bàn.

Lớp học lập tức yên tĩnh lại. Giáo viên chủ nhiệm đặt đồ trong tay lên trên bàn giảng ở bục giảng rồi mỉm cười nhẹ nhàng: “Chào các em, cô tên là Lưu Tâm Chiếu, là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy văn của lớp chúng ta. Cô đồng hành cùng các em trong học kỳ đầu tiên của lớp 10.”

“Sao chỉ có nửa năm thôi ạ?” Một bạn học thắc mắc.

Lưu Tâm Chiếu nói: “Tất nhiên là vì học kỳ sau chúng ta sẽ phân khối học tự nhiên và xã hội.”

“À…” Lời của Lưu Tâm Chiếu lập tức gây xôn xao trong lớp, mọi người nhìn nhau: “Sao phân khối sớm thế? Không phải là lớp 11 mới phân khối sao?”

Cũng có bạn rất hiểu biết “thị trường”: “Trường Trung học Liễu Nguyên số 1 xưa nay đều thế, học kỳ hai lớp 10 đã phân khối rồi.”

Lưu Tâm Chiếu gõ nhẹ bàn giảng, ra hiệu mọi người im lặng: “Vì thế, thành tích mỗi kỳ thi hàng tháng, thi giữa kỳ và cuối kỳ của học kỳ đầu lớp 10 sẽ là căn cứ để phân khối, quyết định các em có thể vào lớp thực nghiệm hay không.”

Khi cô nói lời này thì trên môi luôn nở nụ cười dịu dàng, nhưng nụ cười ấy lại trực tiếp khiên các học sinh cảm nhận được áp lực, cả lớp đột im phăng phắc, nghe thấy cả tiếng kim rơi.

“Mọi người đừng căng thẳng quá.” Lưu Tâm Chiếu trấn an: “Có thi thì ít nhất cũng phải một tháng nữa, hiện tại các em đang có một cuộc sống cấp 3 mới mẻ để trải nghiệm, ví dụ như…”

Mọi người nín thở chờ đợi.

“Huấn luyện quân sự!”

“Ôi…” Cả lớp lập tức cùng nhau than thở.

“Cuộc sống này chẳng có gì tồi tệ hơn việc phải huấn luyện quân sự cả! Trừ khi…” Lưu Tâm Chiếu cười ranh mãnh: “Trước khi huấn luyện quân sự, mỗi bạn đều phải lên bảng tự giới thiệu bản thân trong một phút.”

Tiếng kêu rên vang trời.

“Giáo viên chủ nhiệm chơi ác quá.” Chu Phương Hoa ghé sát mặt lại gần Lý Quỳ Nhất rồi thì thầm.

Lý Quỳ Nhất gật đầu đồng tình. Phan Quân Manh bỗng quay đầu lại, nói: “Nếu một giáo viên chủ nhiệm tỏ ra thân thiện nhưng thành tích dạy học của cô ấy lại tốt, vậy thì đó chắc chắn là cao thủ.”

Vừa dứt lời,  mọi người chợt nghe thấy Lưu Tâm Chiếu nói: “Vậy… bắt đầu tự giới thiệu từ bạn Phan Quân Manh nhé.”

Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa nhìn nhau, lập tức im lặng.

Phan Quân Manh bị kéo lên bảng, gãi đầu, lắp bắp: “Chào các bạn, mình là Phan Quân Manh, hì hì, tên mình nghe hơi giống con gái…”

Mọi người cười lớn.

“Ừm, mình thích xem phim, nghe nhạc, thỉnh thoảng cũng chơi game…” Cậu liếc nhìn Lưu Tâm Chiếu, sau đó lập tức đổi giọng: “Nhưng mình chắc chắn không nghiện game đâu! Vậy thôi, cảm ơn mọi người.”

“Mọi người thấy có đủ một phút không?” Lưu Tâm Chiếu hỏi.

“Không!” Các bạn hóng drama không chê việc lớn, khàn giọng hô to.

“Hình như mọi người không muốn bỏ qua cho em rồi!”

Thế là Phan Quân Manh lại lảm nhảm trên bảng, giới thiệu luôn cả nhà mình có ba người, nuôi một mèo và một chó, cuối cùng cũng đủ một phút. Các bạn phía dưới cũng chuẩn bị bản thảo, định khi lên bảng kể sẽ thực hiện chiến lược “ho” để kéo dài thời gian.

Lý Quỳ Nhất cũng đau đầu về vụ tự giới thiệu, nói trắng ra là vì không có gì để kể nên khi đến lượt mình, cô đành lôi bản thân ra đùa: “Chào mọi người, mình là Lý Quỳ Nhất, nhưng nhiều người vẫn quen gọi mình là Lý Quỳ.”

Tự giễu luôn là cách tốt nhất để kéo gần khoảng cách, mọi người ở dưới vui vẻ cười phá lên.

“Vậy nên, sở thích của mình là uống rượu, ăn thịt, đánh bạc, một lòng ủng hộ sự nghiệp vĩ đại của đại ca Tống Giang, ngoài ra mình còn thích đọc sách và nghe nhạc. Nói đến đọc sách, tất nhiên không phải những tác phẩm tư “Thuỷ Hử”, “Đãng Khấu Trí”, bởi vì mình thích truyện có kết thảm. Mình thích đọc sách của Dư Hoa, Trương Ái Linh, Tạp Phu Tạp vì thích nhìn người khác khổ. Bài hát yêu thích của mình là “Hảo Hán Ca”, thỉnh thoảng cũng theo xu hướng nghe Châu Kiệt Luân và One Direction…”

Khi nói những điều này, Lý Quỳ Nhất vẻ mặt bình thản, giọng nói đều đều, một màn tự giới thiệu bị cô nói thành chuyện lạ nghiêm túc, đồng thời cũng tăng tính hài hước cho nó.

Dù chỉ giới thiệu đơn giản về tên và sở thích, nhưng cô dễ dàng kéo dài đủ một phút.

Cảm ơn Lý Quỳ, Amen.

Lúc cô quay lại chỗ ngồi, Phan Quân Manh quay đầu lại, ngưỡng mộ nói: “Cậu viết văn chắc không lo số chữ đâu nhỉ?”

Lý Quỳ Nhất chỉ nghe qua loa những lời tự giới thiệu khác. Điều duy nhất làm cô an ủi là nữ sinh xinh đẹp kia thực sự tên Hạ Lạc Di, cậu ấy nói mình thích cosplay và nghiên cứu bản đồ sao.

Khi tất cả đã tự giới thiệu xong, Lưu Tâm Chiếu chọn lớp trưởng để tổ chức công việc trong thời gian huấn luyện quân sự. Chỉ có Hạ Lạc Di giơ tay ứng cử, nên cô nàng đã trúng cử lớp trưởng.

Phát xong đồng phục quân sự và dặn dò vài điều, Lưu Tâm Chiếu cho học sinh về. Nhưng cô giáo lại gọi Lý Quỳ Nhất lại, nói ngày kết thúc huấn luyện quân sự là lễ khai giảng, với tư cách thủ khoa toàn trường, Lý Quỳ Nhất sẽ đại diện học sinh phát biểu, Lưu Tâm Chiếc nhắc cô dành thời gian viết bài phát biểu.

Lý Quỳ Nhất đồng ý.

Sau khi chào Lưu Tâm Chiếu, Lý Quỳ Nhất ở lại lớp chờ Phương Tri Hiểu. Phương Triệu Hiểu lại nhắn tin: Lý Quỳ, mình thất tình rồi.

Lý Quỳ Nhất:?

Lý Quỳ Nhất: Nhanh thật.

Chắc là Hạ Du Nguyên đã có bạn gái, Lý Quỳ Nhất nghĩ.

Đợi gần nửa tiếng thì lớp 10A12 mới tan. Phương Tri Hiểu lao vào lồng ngực Lý Quỳ Nhất, buồn bã nói: “Trai đẹp không như mình tưởng.”

“Sao không giống?” Lý Quỳ Nhất hỏi.

“Không phải cậu ấy ngồi gần cửa sổ sao, khéo là đúng chỗ tường bị bong tróc, cậu ấy nghiền phấn viết, pha với nước rồi vá tường. Khi giáo viên chủ nhiệm đang nói trên bục giảng, cậu ấy cúi đầu vá tường… sau đó bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên bảng đứng.”

“À thì…” Lý Quỳ Nhất không biết đánh giá sao, đành nói: “Cũng khá nhiệt tình.”

“Cậu không hiểu gì cả.” Miệng Phương Tri Hiểu méo xệch: “Mình yêu người lạnh lùng như bông hoa không thể với tới chứ không phải nhân dân nhiệt tình vá tường.”

“Không sao, đâu đâu chẳng có hoa cỏ.” Lý Quỳ Nhất vỗ vai Phương Tri Hiểu, an ủi cô nàng.

“Đúng!” Phương Tri Hiểu lập tức giơ nắm đấm, hào quang chói lọi lại tỏa sáng trong mắt: “Mình quyết định tiếp tục thích Tô Kiến Lâm!”

Tô Kiến Lâm là chú nhỏ của Lý Quỳ Nhất, một bông hoa lạnh lùng khó với tới chân chính.

***********

Lời của tác giả:

Nhân dân nhiệt tình Tiểu Hạ: Sao, cậu có ý kiến với việc tôi vá tường à?