Edit: yin
Hạ Du Nguyên nắm chặt tay, lòng bàn tay hướng lên, tĩnh mạch ở cổ tay căng ra, trông như một dãy núi nhỏ dài hiện dưới làn da trắng lạnh. Nhưng đột nhiên, tay cậu run lên theo cơ thể, trong khoảnh khắc ấy tất cả mọi thứ đều tan ra như núi tuyết sụp đổ.
Cậu nhìn khuôn mặt hơi cúi xuống của cô gái trước mặt, ngây người mở tay ra.
Một đồng xu sáng lấp lánh yên lặng nằm trong lòng bàn tay.
Lý Quỳ Nhất cho rằng là do mình tự dùng lực mở được tay cậu ra, tay nhanh mắt lẹ lấy đồng xu. Cô kìm nén xúc động muốn đánh cậu, nhướng mày, nghiêm nghị mắng: “Chúc cậu chiều nay gặp phải bài khó không làm được!”
Nói xong, cô quay người, tức tối bước đi.
Hạ Du Nguyên đứng yên, tay phải vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đồng xu để lại vết trắng trong lòng bàn tay và bụng ngón tay cậu, mãi lâu sau vẫn chẳng mất đi. Vùng da đã tiếp xúc với cô bắt đầu nóng dần, khiến cậu không nhịn được mà cong ngón tay lên vuốt ve hai lần, để lại một vết gợn nhẹ trong lòng.
Yết hầu Hạ Du Nguyên lăn lăn, sau đó cậu đi đến tủ lạnh lấy một lon Coca. Trả tiền xong, cậu mở nắp ra rồi uống ngụm lớn. Bọt khí nhỏ trong nước có ga cuồn cuộn nổi lên, căng phồng đầy ắp, như thể có thể làm phẳng vết gợn, hay tệ nhất là nó có thể làm dịu cơn nóng khó tả đó.
Thật là kỳ quái.
Uống xong, “keng” một tiếng, lon Coca bị ném vào thùng rác bên cạnh, lúc này Hạ Du Nguyên mới thở ra một hơi thật sâu. Cậu nghĩ, có lẽ vì cậu chưa bao giờ yêu đương nên khi tiếp xúc gần gũi với dứa mặt xụ như vậy thì trái tim mới có cảm giác lạ lùng.
Dứa mặt xụ cậu ấy… Dù sao cũng là con gái, phải không?
Cậu là một chàng trai đang lúc dậy thì, có cảm xúc rung động với người khác phái cũng là điều bình thường, phải không?
Chỉ là người đó lại là cô, đúng không?
Hạ Du Nguyên lại cúi đầu nhìn tay phải của mình. Nó sạch sẽ, mọi thứ không còn dấu vết, chỉ có vài bọt nước từ lon Coca còn vương trên tay, như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
Vốn dĩ cũng chẳng có gì xảy ra.
Chỉ là chuyện rất nhỏ.
Chỉ vậy thôi.
Không cần phải bận tâm.
Chiều nay thi môn Vật lý và Hóa học, hai môn này đều sử dụng bộ đề thi. Các dạng bài đều rất cơ bản, trừ câu hỏi lớn cuối cùng của môn Vật lý ra thì còn lại về cơ bản là không có độ khó. Lý Quỳ Nhất ngồi ở phòng thi số 1, bên trong đều là các bạn trong top 30 của khối. Khi thời gian thi chỉ mới qua một nửa, mọi người đã đặt bút xuống, bắt đầu kiểm tra lại bài.
Lý Quỳ Nhất kiểm tra bài thi của mình hai lượt, cảm thấy không có vấn đề gì, trong lòng không khỏi thở dài. Sáng nay cô còn khen đề thi liên trường có chất lượng, kết quả chiều nay lại bị vả mặt thảm thương. Thực ra, cô không thích những đề thi đơn giản như vậy, không tạo ra sự phân hóa đồng nghĩa với việc thi cử trở nên vô nghĩa, chỉ tốn thời gian.
Cô không biết liệu đây có tính là một suy nghĩ ích kỷ không. Có lẽ ích kỷ thật, trong quan hệ cạnh tranh, cô hy vọng đề thi có thể khó hơn, vậy điều đó sẽ khiến một bộ phận học sinh không đạt điểm lý tưởng, có lợi cho cô. Nhưng nghĩ lại thì, người khác không hẳn đã không có suy nghĩ ích kỷ tương tự, ví dụ như những bạn không mạnh ở môn Vật lý và Hóa học, đương nhiên họ sẽ hy vọng đề thi dễ hơn để điểm số không kéo họ tụt lại phía sau.
Ừ, lợi ích và tránh thiệt hại là bản năng của sinh vật.
May mà “quân tử luận tích bất luận tâm”
1, dù suy nghĩ ích kỷ có ở trong đầu, miễn là không áp dụng thì cũng chẳng hại gì. Thực ra, cô cũng không thể áp dụng được, vì đề thi không phải do cô ra, cô giống như tất cả các bạn khác, ở vị trí bị chi phối, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trước khi thi: Mong đề thi khó hơn, hoặc đơn giản hơn…
Lý Quỳ Nhất suy nghĩ lung tung một hồi, sau đó nhìn đồng hồ treo trên lớp, vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới hết giờ thi. Cô buồn chán nằm bò ra bàn rồi ném cục tẩy, kết quả hành động của cô đã thành công thu hút sự chú ý của giám thị. Người đàn ông trung niên hơi hói đầu yên lặng đứng bên cạnh chỗ ngồi lý Quỳ Nhất rồi xem bài thi của cô.
Lý Quỳ Nhất lập tức ngồi thẳng dậy.
Người này có lẽ là giáo viên Vật lý, thầy không chỉ chăm chú xem mà sau khi xem xong mặt trước còn lật sang mặt sau. Khi đã xem xong, Lý Quỳ Nhất cẩn thận ngước mắt nhìn sắc mặt của thầy, thầy nở một nụ cười thần bí khiến người ta khó mà đoán được.
Lý Quỳ Nhất không yên tâm, kiểm tra lại bài thi từ đầu đến cuối một lần nữa.
Vất vả lắm chuông báo hiệu nộp bài thi mới vang lên. Lý Quỳ Nhất thu dọn đồ đạc bày trên bàn vào túi bút, sau quay sang nói với Kỳ Ngọc: “Đi thôi.”
Trường Liễu Nguyên số 1 rất biến thái, ngay cả trong thời gian thi thì giờ tự học sáng và tối vẫn diễn ra bình thường. Lý Quỳ Nhất chỉ có thể tranh thủ thời gian để mời Kỳ Ngọc đi ăn, cô muốn cảm ơn cậu vì đã giúp cô in tài liệu của lớp thi đấu, đồng thời cũng muốn tiện thể hỏi cậu thích gì để thuận lợi chuẩn bị quà sinh nhật.
Hai người bàn luận về bài thi chiều nay, song vai cùng nhau ra khỏi cổng trường. Cổng trường có nhiều quán ăn vặt, có bán mấy món ăn vặt như bánh bánh xe
2, bánh mì kẹp Tây An, mì lạnh nướng, còn có nhiều quán ăn nhỏ hẹp, dù món ăn trang trí không bắt mắt nhưng hương vị rất ngon. Mỗi khi không muốn ăn ở căng tin, Lý Quỳ Nhất thường hẹn Phương Tri Hiểu ra ngoài trường để ăn.
(2) Món ăn nhẹ truyền thống ở Giang Tô
“Cậu muốn ăn gì?” Lý Quỳ Nhất hỏi Kỳ Ngọc.
“Gì cũng được.” Kỳ Ngọc ngượng ngùng xoa mũi, có vẻ hơi ngại: “Thực ra cậu không cần phải mời mình ăn đâu, việc giúp cậu in tài liệu chỉ là việc nhỏ thôi.”
“Đối với cậu là việc nhỏ, còn đối với mình thì rất có giá trị.” Lý Quỳ Nhất mỉm cười.
Cô không biết tại sao, nhưng khi nói ra câu đó, cô đột nhiên nhớ đến Hạ Du Nguyên. Cậu đã giúp cô thoát khỏi tình huống khó khăn, mà cô chỉ nói “cảm ơn”, hơn nữa tiếng “cảm ơn” này lại chẳng đầu chẳng đuôi. Có lẽ cậu cũng không biết cô đang cảm ơn vì điều gì.
Có lẽ cô nên cảm ơn cậu một cách chính thức hơn. Nhưng mà, người đó thật sự rất đáng ghét. Cậu luôn vô cớ gây sự với cô, mà những trò gây sự đó lại có vẻ nhỏ nhặt, không đáng để cô phải nói. Nếu muốn giơ nắm đấm đánh cậu thì Lý Quỳ Nhất lại cảm thấy mình đang chuyện bé xé ra to, còn nếu không tẩn cậu thì lại cảm thấy không hết giận.
Nhìn đi, cậu ấy đúng là quỷ đáng ghét.
Kỳ Ngọc nói: “Hay là cậu chọn đi, mình ít khi ra ngoài ăn, không biết xung quanh trường có món gì ngon.”
Lý Quỳ Nhất suy nghĩ một chút: “Mình và bạn mình đã ăn thử quán Mao Cai
3 ở tiệm chuyên về món Tứ Xuyên rồi, cũng tạm được, cậu muốn đi không?”
Kỳ Ngọc đồng ý.
Đi qua quán bán bánh bánh xe, Lý Quỳ Nhất mua thêm hai cái bánh, một vị nếp tím, một vị đậu đỏ. Cô hỏi Kỳ Ngọc thích cái nào, cậu cười nói đều được.
Được thôi, có vẻ như cậu không thích phải chọn lựa.
Khi đến quán Mao Cai, hầu như Lý Quỳ Nhất là người quyết định tất cả. Sau khi gọi món xong, Lý Quỳ Nhất cắn một miếng bánh, hỏi cậu: “Cậu thường ăn ở căng tin à?”
“Ừm.”
“Ồ. Nhưng hình như mình chưa thấy cậu ở căng tin bao giờ.”
Kỳ Ngọc mím môi: “Bố mẹ mình là giáo viên của trường, nên mình thường ăn ở căng tin cho giáo viên.”
Căng tin của trường có ba tầng, tầng một là các cửa sổ bình thường lấy cơm lấy thức ăn, tầng hai một số người bán hàng bán cơm gà sốt, mì Lan Châu, bún qua cầu Vân Nam… Tầng ba là căng tin cho giáo viên nhân viên, nghe nói là ngon hơn so với căng tin của học sinh.
“Thì ra vậy. Vậy cơm tầng ba thực sự ngon hơn tầng một sao?” Lý Quỳ Nhất tò mò hỏi.
“Không đâu, thực ra cũng gần như nhau.”
“Ồ.” Lý Quỳ Nhất không hỏi thêm. Nhưng cô nghĩ, nếu cơm căng tin cho giáo viên không ngon hơn cơm căng tin học sinh, mà Kỳ Ngọc vẫn đi lên tầng ba ăn, thì có lẽ là do bố mẹ cậu yêu cầu.
Cô không khỏi cảm thấy đồng cảm với cậu. Những học sinh ở độ tuổi này đâu thích ăn cơm cùng với người lớn, thay vào đó, họ sẽ thoải mái hơn khi cùng bạn bè, tranh giành chỗ ngồi, trò chuyện, đó cũng là một cách giải toả giữa bộn bề học tập.
Một bát Mao Cai đỏ tươi, béo ngậy được đặt lên bàn, Lý Quỳ Nhất cũng đã ăn hết miếng bánh cuối cùng vào miệng. Hai má cô phồng lên, nói: “Cậu có cảm thấy ăn đồ ngọt rồi chuyển sang đồ mặn sẽ ngon miệng hơn không?”
“Thế à?” Kỳ Ngọc nhìn cô, cũng học theo cô nhét bánh vào miệng.
“Mình tự cảm thấy thế, không biết có cơ sở khoa học không.” Lý Quỳ Nhất vừa nói vừa bóc lớp bọc mỏng trên đũa, sau đó gắp một miếng thịt nguội đặt lên cơm để thấm dầu đỏ, bắt đầu vào quy trình đã định sẵn: “Cậu thường thích làm gì?”
Có thể vì có mục đích quá rõ ràng, nên giọng Lý Quỳ Nhất hơi giống như đang điều tra, nhưng cô không nhận ra.
Kỳ Ngọc cũng gắp một miếng thịt nguội, cười nói: “Có phải cậu muốn tặng quà cho mình không?”
Lý Quỳ Nhất suýt nữa cắn vào lưỡi mình.
Cô lúng túng phủ nhận: “Hả? Không phải đâu, chỉ là muốn biết bình thường cậu thích làm gì thôi.”
“Ồ.” Kỳ Ngọc vẫn cười nhìn cô: “Mình thích… Làm bài tập.”
Bàn tay gắp đồ ăn của Lý Quỳ Nhất dừng lại giữa không trung, cô im lặng.
Vậy, cô nên tặng cậu một quyển “5 năm thi đại học, 3 năm mô phỏng theo
4” à? Hay để Chu Phương Hoa tặng cậu một bộ “Tuyển chọn những bài thi”?
“Còn gì khác ngoài làm bài tập không?”
“Không có.”
“… Không phải cậu đi chơi bóng rổ với Hạ Du Nguyên sao?”
“Có chơi, nhưng không phải là thích.”
Bình thường mà, mày cũng cần phải chấp nhận sở thích của một số người là làm bài tập chứ, Lý Quỳ Nhất nghĩ.
Kỳ Ngọc chăm chú nhìn cô, hỏi: “Có phải rất nhàm chán không?”
Lý Quỳ lắc đầu, nói hơi trái với lương tâm: “Không đâu.”
“Còn cậu? Bình thường cậu thích làm gì?” Kỳ Ngọc hỏi lại.
“Đọc sách.”
Kỳ Ngọc cười: “Ồ, có vẻ như cậu giống mình.”
Lý Quỳ Nhất không nhịn được mà phản bác: “Không giống đâu.”
“Không giống chỗ nào?”
Lý Quỳ Nhất cúi mắt suy nghĩ một chút, nhưng không tìm ra câu trả lời. Cô không biết làm thế nào để giải thích cho Kỳ Ngọc rằng đối với cô mà nói sách là thứ để lấp đầy những khoảng trống trong cuộc sống… những gì cô không có, thông qua suy tưởng là cô có được, và sách chính là công cụ để cô suy tượng.
“Mình đọc sách để thư giãn.” Cô tuỳ tiện bịa ra một lý do.
“Mình làm bài tập cũng để thư giãn.”
Lý Quỳ Nhất cười gượng, nói được. Thực ra, cô cũng không hoàn toàn không hiểu Kỳ Ngọc. Thỉnh thoảng khi cảm thấy rối bời, cô cũng làm bài tập để điều chỉnh tâm trạng, chỉ có điều cô không thể hiểu nổi tại sao cậu lại coi làm bài tập là sở thích duy nhất của mình.
Chủ đề này không còn gì để nói tiếp. Lý Quỳ Nhất không biết là bị món ăn cay hay là lời nói của Kỳ Ngọc làm nghẹn mà trán đã lấm tấm mồ hôi. Cô cảm thấy hơi nóng nên đã cởi áo khoác đồng phục ra, treo lên lưng ghế.
Bên trong cô mặc một chiếc áo len mỏng cổ tròn màu đỏ gạch, trên đó thêu một chú voi nhỏ màu vàng đậm.
Kỳ Ngọc ngẩng lên nhìn, hỏi: “Cậu thích voi à?”
Cậu nhớ hôm bắt đầu tập trung, Lý Quỳ Nhất mặc một chiếc áo phông màu vàng nghệ, chỗ ngực cũng thêu một chú voi đỏ nâu.
Lý Quỳ Nhất cúi đầu nhìn áo của mình, bình thản “ừm” một tiếng
Nhưng cô đã nói dối.
Thực ra cô không thích voi. Sở dĩ cô có mấy chiếc áo có họa tiết voi là vì hồi cấp 2, cô đọc một cuốn sách tên là “Bắt trẻ đồng xanh”. Trong đó viết nhân vật chính Holden trong lúc đi lang thang nhớ về em gái mình, đã lén về nhà gặp em gái, em gái mặc đồ ngủ màu xanh lam, cổ áo thêu một chú voi đỏ.
Thật kỳ lạ, Lý Quỳ Nhất cứ mãi nhớ đến tình tiết này, bộ đồ ngủ màu xanh và chú voi đỏ trên cổ áo như khắc sâu vào tâm trí cô.
Có thể vì cô lại đang suy tượng gì đó.
Nhưng cô không thể giải thích lý do đó cho Kỳ Ngọc, vì giải thích sẽ rất rắc rối và khiến cô rất kỳ quái, còn hơn cả sở thích làm bài tập của cậu. Thế nên cô chọn cách lừa cậu.
“Trong sở thú có voi.” Kỳ Ngọc nói: “Nhưng mình đã lâu không đi, lần gần nhất đi sở thú có lẽ là từ hồi tiểu học.”
Lý Quỳ Nhất nói: “Mình cũng lâu không đi.”
Nói xong, hai người lại rơi vào im lặng. Chẳng hiểu sao Lý Quỳ Nhất lại cảm thấy, giờ phút này, bầu không khí trong thế giới nhỏ bé giữa cô và Kỳ Ngọc đang từ từ trầm xuống.
Cô cảm thấy có thể vì cô và Kỳ Ngọc quá giống nhau, cả hai đều không quá nhiệt tình cũng không quá hoạt ngôn. Khi hai người ở cùng nhau, cảm giác thật nhạt nhẽo, chẳng ấm chẳng nóng.
Một lúc sau, Kỳ Ngọc mở lời: “Có lẽ kỳ nghỉ Đông, chúng ta có thể đi chơi cùng nhau.” Cậu hơi dừng lại: “Gọi thêm vài bạn cùng lớp nữa.”
Lý Quỳ Nhất không thích sở thú lắm. Có thể là vì sở thú ở thành phố Liễu Nguyên này không được tốt, nơi này trầm lặng, các con thú trông rất ủ rũ, khiến cô cảm thấy sự tồn tại của nơi này không phải là bảo vệ mà là giam cầm, nhìn vào khiến người ta rất khó chịu. Vì thế sau lần đầu tiên, cô đã không quay lại nữa.
Nhưng cô vẫn gật đầu: “Được.”
Lý Quỳ Nhất biết, lời mời thuận miệng như thế này thường không có giá trị thực tế, đến khi kỳ nghỉ Đông thật sự đến, có thể họ đã quên chuyện này từ lâu rồi. Giống như những lời “ngày khác” của người lớn, mãi mãi không biết ngày nào.
Ăn xong bữa cơm, Lý Quỳ Nhất nhẹ nhõm thở ra, có lẽ vì miệng quá cay.
Tất cả các chủ đề đã được nói xong trước và trong bữa ăn, vì vậy trên đường trở về, hai người lại hơi trầm tĩnh.
Trời đã tối, đèn đường hai bên đường của trường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, gió đêm thổi xuyên qua các lỗ trên áo len, luồn vào trong cơ thể. Mỗi khi như vậy, Lý Quỳ Nhất luôn có suy nghĩ khá “bệnh”: “Ôi, tôi bị lủng lỗ chỗ rồi!”
Nghĩ xong, cô vẫn quyết định mặc lại áo khoác đồng phục.
Kết quả khi cúi đầu kéo khóa, đột nhiên cô bị ai đó búng vào trán.
Không mạnh, cũng không đau.
Nhưng tức.
Lý Quỳ Nhất ngẩng đầu lên nhìn, song không thấy có người nào xung quanh. Khi cô gần như nghi ngờ là Kỳ Ngọc, thì Kỳ Ngọc đột nhiên giật mình, rồi thở phào, sau đó phàn nàn: “Mày làm tao hết hồn.”
Lý Quỳ Nhất quay đầu qua, cô phát hiện không biết từ lúc nào mà Hạ Du Nguyên đã đứng ở phía bên kia của Kỳ Ngọc. Một tay cậu khoác qua vai Kỳ Ngọc.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Hạ Du Nguyên cũng nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng, mơ hồ không rõ.
Được, cậu lại đến trêu cô rồi.
Trái tim vừa mới bình tĩnh của Lý Quỳ Nhất bỗng chốc lại náo động lên.
*******
Lời của tác giả:Tên chó nào đó: Đừng chơi với nó, chơi với mình nè.
*******
Chú thích:
- Quân tử luận tích bất luận tâm (君子论迹不论心) nghĩa là người quân từ làm việc bắt nguồn từ cái tâm chứ không phải từ sự vật hay sự việc.
- Món ăn nhẹ truyền thống ở Giang Tô
- Là một món ăn giống như món hầm có nguồn gốc từ thành phố Thành Đô, thuộc Tứ Xuyên, Trung Quốc. Nó bao gồm nhiều loại rau cũng như thịt hoặc cá trong nước sốt mala
- 5年高考3年模拟 (thường được gọi tắt là 5.3): là cuốn sách do tác giả Khúc Nhất Tuyến, nội dung chủ yếu là tóm tắt kiến thức, phân tích đề thi đại học, dự đoán đề thi đại học,..