Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 16: “Người chủ nghĩa lý tưởng đáng yêu”




Edit: yin

Hoàng Hành bị ánh nắng buổi chiều chiếu vào, ông ta nheo mắt, cánh tay phải giơ lên rồi lại buông xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía nữ sinh đang nói chuyện với mình. Lý Quỳ Nhất nhìn thẳng vào ông ta, hệt như đang đợi một câu trả lời. Nhưng không biết tại sao, đôi mắt ấy lại toát lên vẻ sắc bén và lạnh lùng.

Hoàng Hành chắp hai tay sau lưng, hai chân mở rộng đứng thẳng: “Nếu không làm sai, tại sao tôi lại phạt em ấy chứ?”

“Vậy bạn ấy đã làm sai gì ạ?” Lý Quỳ Nhất nhìn thoáng qua Giang Nghệ Lâm rồi nhanh chóng rời mắt, hỏi tiếp.

Không phải là Lý Quỳ Nhất không thể chấp nhận việc giáo viên phạt học sinh. Cô nhớ khi lên lớp sáu, trong lớp có vài nam sinh nghịch ngợm, ăn cắp tiền1 của bạn cùng lớp, thậm chí còn cướp tiền của các em lớp dưới. Sau khi bị phát hiện, cô chủ nhiệm đã lấy thước cuộn đánh đỏ lòng bàn tay bọn họ. Khi ấy Lý Quỳ Nhất cảm thấy rất hả lòng hả dạ.

Nhưng cô không hiểu, chỉ là chạy bộ thôi, Giang Nghệ Lâm có thể làm gì sai mà đáng bị phạt chứ?

Hoàng Hành hơi nhún vai, như tỏ vẻ khinh thường: “Em còn dám hỏi à! Em nhìn lớp mình hôm nay chạy thế nào đi?! Lộn xộn, hàng không ra hàng, lối không ra lối, tụ tập cười đùa tí tửng, không ra thể thống gì cả!”

Lý Quỳ Nhất nhớ lúc chạy bộ ban nãy, đội hình phía sau đúng là rất lộn xộn. Nhưng chuyện này liên quan gì đến Giang Nghệ Lâm?

Nghĩ vậy, Lý Quỳ Nhất liền hỏi: “Vậy tại sao thầy không phạt những học sinh chạy không tốt ạ? Bạn Giang Nghệ Lâm chạy đầu đội, cậu ấy chạy rất nghiêm túc mà.”

“Chính vì em ấy là người dẫn đầu nên thầy mới phạt em ấy.” Hoàng Hành nói như thể là dĩ nhiên: “Các em là một tập thể, người phía sau không chạy tốt thì không phải là trách nhiệm của người đứng đầu à?”

Đây là lần đầu Lý Quỳ Nhất nghe kiểu logic như thế, cô hơi mở to mắt kinh ngạc. Lý Quỳ Nhất không biết mình sai hay Hoàng Hành sai, vì vậy cô liếc nhìn Chu Phương Hoa theo bản năng. Thấy Chu Phương Hoa cũng ngạc nhiên nhìn mình, Lý Quỳ Nhất mới yên tâm trở lại… Ít nhất là còn người đứng về phía cô.

Cô bình tĩnh nói: ” Giang Nghệ Lâm không phải là lớp trưởng thể dục, bạn ấy không có nghĩa vụ quản lý các bạn học khác.”

Hoàng Hành tỏ vẻ không hài lòng: “Tất nhiên tôi biết em ấy không phải lớp trưởng thể dục, nhưng chẳng phải lớp trưởng thể dục của các em bị thương ở chân nên không thể xuống tiết thể dục được à. Các em là một tập thể, lớp trưởng thể dục không đến thì phải có người tự giác đứng lên chứ.” 

“Các em là một tập thể…” 

Lý Quỳ Nhất không phủ nhận câu nói này, cũng không phủ nhận sức mạnh của tập thể, ví dụ như khi viết đơn kiến nghị, cô cần chữ ký của tập thể chẳng hạn. Thế nhưng cô vẫn thấy câu nói này đặt trong ngữ cảnh này quá kỳ quái.

“Tôi” nên bảo vệ “chúng ta” vào lúc nào?

Chu Phương Hoa nắm chặt ngón tay của Lý Quỳ Nhất, cố lấy dũng khí lên tiếng: “Nếu chúng em là một tập thể, vậy tại sao thầy lại phạt mỗi bạn học Giang? Đối với cậu ấy mà nói, như thế là không công bằng”

Hoàng Hành tức giận bật cười: “Được thôi, trách tôi phạt riêng em ấy đúng không!” Ông ta cầm còi đeo trên cổ rồi thổi hiệu lệnh tập hợp, các học sinh rải rác trên sân thể dục bắt đầu tập trung lại.

Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa nhìn nhau, cảm thấy tình hình không ổn.

Giang Nghệ Lâm vẫn luôn cúi đầu, cảm xúc đã kìm nén bấy lâu không thể kiểm soát được nữa, nước mắt chợt chảy ra.

Sau khi tập hợp, mọi người nhìn thấy cảnh này thì ngơ ngác nhìn nhau, vừa nhỏ giọng thầm hỏi “sao vậy nhỉ”, vừa chậm chạp xếp thành hàng lối.

“Hôm nay các em chạy cực kỳ kém! Đúng là xấu cho cái danh nghĩa là lớp đứng đầu, chẳng có tính tự giác gì cả!” Hoàng Hành trách mắng: “Vừa nãy tôi phạt bạn học chạy đầu này, nhưng hai bạn nữ sinh kia đứng lên nói rằng các em là một tập thể, không thể để một người bị phạt một mình, vì vậy hôm nay các em đều phải chịu phạt! Các em có chấp nhận không?!”

Khoảnh khắc đó, ba mươi ba đôi mắt đồng loạt nhìn vào Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa. Hai người cụp mắt đứng trước mặt mọi người, không thể né tránh.

Chẳng ai đáp lời, ngay cả gió cũng lười lướt qua, không có gì ngoại trừ sự im lặng.

Tại sao mọi chuyện lại phát triển thành thế này? Chu Phương Hoa vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, nước mắt cũng chực chờ muốn trào ra.

“Chúng em không chấp nhận.” Lý Quỳ Nhất đột nhiên ngước mắt lên: “Từ việc một mình Giang Nghệ Lâm bị phạt, đến cả lớp chúng em đều phải chịu phạt cùng nhau, chẳng qua chỉ là từ một cực đoan này sang một cực đoan khác, từ việc một người bị tập thể áp đặt đến tất cả mọi người bị tập thể áp đặt, chúng em không cần mối quan hệ tập thể không lành mạnh như vậy.”

Hoàng Hành cực kỳ tức giận, ông ta ném tấm bảng nhỏ trong tay xuống đất: “Được! Học sinh ngày nay ngang ngược thật đấy, các em thích làm gì thì làm, sau này tiết thể dục lớp các em không cần xuống đây nữa!”

Nói xong, ông ta chống nạnh, nổi giận đùng đùng rời đi.

“Ôi mẹ ơi… Thật hay giả thế…” Có người lập tức thì thầm.

“Không phải chứ, không dạy thể dục cho lớp chúng ta thì thuộc vi phạm giảng dạy nhỉ, bên giáo vụ cũng không đồng ý mà.”

“Can đảm ghê, trực tiếp chống lại giáo viên à…”

“Có lẽ cô chủ nhiệm sẽ phê bình chúng ta, này liệu có phải sẽ bắt cả lớp đi xin lỗi thầy dạy thể dục không?”

Chu Phương Hoa kéo ngón tay Lý Quỳ Nhất, hỏi nhỏ: “Chúng ta phải làm sao đây?”

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Quỳ Nhất trải qua chuyện chọc giận giáo viên, cô hít một hơi thật sâu, nghĩ kỹ lại: “Chúng ta nên đi tìm chủ nhiệm và nói rõ trước. Nếu chủ nhiệm yêu cầu chúng ta phải xin lỗi giáo viên thể dục thì chúng ta sẽ xin lỗi, sống phải là phải biết co biết duỗi.”

Sống phải là phải biết co biết duỗi!

Chu Phương Hoa mỉm cười, nhưng cô nàng lại lập tức lo lắng, hơi mày nhíu: “Chúng ta như vậy liệu có phải là chống đối giáo viên không? Liệu có bị phê bình trước toàn trường không?”

Lý Quỳ Nhất tưởng tượng đến cảnh bản thông báo với hàng chữ to đùng của mình và bản thông báo với hàng chữ to đùng của Hạ Du Nguyên cùng xếp cùng nhau, thì chợt nảy sinh ý định xấu xa: thật đấy, so với bản thông báo của sáng như châu ngọc của Hạ Du Nguyên thì của cô chẳng đáng nhìn.

Lý Quỳ Nhất nhanh chóng xua đi ý nghĩ đó trong đầu rồi nhếch miệng, nói: “Đừng nghĩ nhiều quá, chuyện đã đến nước này, cho dù thật sự phải thông báo phê bình chúng ta thì chúng ta cũng chẳng còn cách nào, mất tý mặt mũi thôi.”

Hoàng Hành đi xa, đám đông giải tán ngay tại chỗ.

Phan Quân Manh nhanh chóng nhảy tới, khoa trương giơ ngón cái lên: “Lý Quỳ Nhất, từ giờ mình sẽ gọi cậu là chị Quỳ. Một tiếng chị Quỳ, suốt đời chị Quỳ, từ giờ trở đi thằng em này sẽ dựa hết vào chị!”

“Giờ mình hơi tin là cậu là cung Sư Tử rồi haha.” Hạ Lạc Di vỗ vai cô: “Cậu rất mạnh mẽ đấy”

Nhưng khi Kỳ Ngọc đi qua Lý Quỳ Nhất, cậu ta chỉ yên lặng nhìn cô rồi lặng lẽ đi mất.

Lý Quỳ Nhất nhìn theo bóng lưng hơi gầy ấy, đột nhiên cô cảm thấy người này rất kỳ lạ, lúc trước khi cậu ta nói chuyện học hành với cô thì đâu phải dáng vẻ này.

Có lẽ trong mắt cậu ta chỉ có học hành thôi, không thể chấp nhận được việc bọn cô làm quá giới hạn như thế.

Lý Quỳ Nhất rời mắt, nhìn về phía Giang Nghệ Lâm. Bây giờ đang có vài bạn nữ sinh đứng xung quanh cô nàng, đưa khăn giấy rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cô để an ủi. Vì đã có người an ủi rồi nên Lý Quỳ Nhất không đến đó nữa mà đi về tòa giảng dạy với Chu Phương Hoa và Hạ Lạc Di.

Lúc bước vào văn phòng tìm Lưu Tâm Chiếu, Lưu Tâm Chiếu không ở đó, bọn cô chỉ đành quay về lớp học.

Trong lớp có một mình Châu Sách, cậu ta ghép mấy cái ghế sau cùng lại rồi nằm trên đó chơi game. Nghe thấy tiếng người bước vào, cậu ta giật mình, vội vàng giấu chiếc điện thoại đi. Sau khi nhận ra là bọn cô thì mới thở phào một hơi: “Sao mọi người lại về sớm thế?”

Hạ Lạc Di lắc đầu: “Haizz, một hai câu không nói rõ ràng được đâu.”

“Thôi đi, úp úp mở mở làm gì.” Châu Sách lại tiếp tục chơi game, đột nhiên cậu ta ngẩng đầu lên, nói với Lý Quỳ Nhất: “Này lớp phó, lúc mình tới văn phòng xin cô chủ nhiệm nghỉ phép thì thuận tiện mang luôn nhật ký tuần về đây cho cậu nè. Nhưng chân mình không tiện, không phát giúp cậu được.”

Lý Quỳ Nhất cũng phát hiện đống nhật ký tuần đặt trên chỗ ngồi của mình, cô nói: “Được, cảm ơn.”

“Hi hi, cảm ơn miệng không có ý nghĩa, cho mình lon coca của cậu đi”. Châu Sách khịt khịt mũi, bắt đầu giả vờ đáng thương: “Mình thật sự muốn đi tới tiệm tạp hóa mua coca uống, nhưng chân của mình…”

Hạ Lạc Di và Chu Phương Hoa cùng nhìn về phía lon coca đặt trên cửa sổ, họ đều biết lon coca ấy Hạ Du Nguyên đưa.

Cả hai chợt hiếu kỳ muốn biết Lý Quỳ Nhất có cho Châu Sách không.

“Được.” Lý Quỳ Nhất vươn tay cầm lon coca, lon coca đã hết lạnh từ lâu rồi: “Đúng lúc mình cũng không thích uống coca.”

Cô làm như vậy cũng coi như là giải thích với Hạ Lạ Di và Chu Phương Hoa rằng sao bản thân lại mãi không uống.

Nhưng cuối cùng tại sao bản thân không uống thì chính Lý Quỳ Nhất cũng không biết. Có lẽ là vì lon coca ấy là do Hạ Lạ Di lấy từ tay Hạ Du Nguyên, nếu cô uống sẽ hơi kỳ.

Thay vì để nó bị nằm bụi, không bằng cho Châu Sách luôn, dù sao cậu ta cũng là anh em tốt của Hạ Du Nguyên, như thế họ cũng sẽ không bận tâm.

Lý Quỳ Nhất đưa coca cho Châu Sách, Châu Sách nhận lấy, tò mò nói: “Cậu không thích uống coca vậy tại sao lại mua?”

Lý Quỳ Nhất mặt không đổi sắc: “Muốn mua Vương Lão Cát, lấy nhầm thôi.”

Chu Phương Hoa: “…”

Hạ Lạc Di: “…”

Châu Sách: “Oa, đấng đúng là người tài.”

Dưới sự giúp đỡ của Chu Phương Hoa và Hạ Lạ Di, Lý Quỳ Nhất nhanh chóng phát hết nhật ký tuần. Sau khi quay lại chỗ ngồi, cô cuốn nhật của mình ra.

Cô không mong Lưu Tâm Chiếu sẽ nhận xét gì, thậm chí cô không mong cô giáo sẽ đọc kỹ càng.

Nhưng Lưu Tâm Chiếu đã viết một nửa trang chữ cho cô.

“Em thực sự là một đứa trẻ có suy nghĩ rất khéo léo.”

“Em nói mình là một người rất ‘hiện thực’, và trong quá trình viết, em đã dốc hết sức để lấy ví dụ chứng minh cho điểm này. Nhưng đến cuối bài, em lại khéo léo để lại một dấu gạch nhỏ, như đang cố gắng nói to rằng: Xem nè, tôi là một người chủ nghĩa lý tưởng chính hiệu, nhưng tôi che giấu rất kỹ, mọi người sẽ không ai có thể phát hiện được cả.”

“Nhưng em đã bị cô phát hiện ra!”

“Người chủ nghĩa lý tưởng đáng yêu, em không cần phải che giấu. Em có thể thỏa sức hưởng thụ niềm vui mà cõi mơ lý tưởng mang lại cho em, em cũng có thể mãi mãi là chủ nhân thành phố tinh thần của mình. So với việc chúc cho em trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, cô lại muốn chúc cho em có thể trở thành chính mình một cách tốt hơn.

“Cùng cố gắng vì những điều trên.”

Lý Quỳ Nhất đọc rất nhanh, gần như liếc một cái là xong đoạn chữ; sau đó “Bụp” một tiếng, gấp cuốn sổ nhật ký lại. Trái tim của cô vang lên những nhịp đập mãnh liệt, trong lòng từ từ nảy sinh niềm vui và ngọt ngào khó nói thành lời.

Cô cất cuốn sổ nhật ký vào trong cặp sách, chuẩn bị về nhà sẽ xem kỹ lần nữa.

Sau tiết thể dục là tiết văn, Lưu Tâm Chiếu dạy bài “Chúc Chi Vũ dùng ngoại giao đẩy lui quân Tần”. 

Lưu Tâm Chiếu rất nhanh phát hiện ra có điều gì đó không ổn với Lý Quỳ Nhất. Mặc dù lớp phó của cô luôn nghe giảng rất nghiêm túc, nhưng hôm nay không giống thế, ánh mắt Lý Quỳ Nhất sáng bừng, gần như nhìn chăm chăm vào cô. Ánh mắt đó thẳng thắn mà nóng rực, như thể trên người cô có con vật gì đó.

Đúng là một đứa trẻ rất kỳ lạ.

*********

Chú thích:
  1. 料费: là khoản tiền dành cho việc học tập như mua sách, in đề,…