Lý Quỳ Nhất và Hạ Du Nguyên nhặt một bé mèo tam thể đi lạc trong khu dân cư về nhà nuôi. Hạ Du Nguyên nhất quyết đặt tên con mèo là “Lý Lăng Châu”, Lý Quỳ Nhất miễn cưỡng đồng ý, nhưng khi có người ngoài hỏi tên con mèo, cô lại nói là “Meo Meo”.
Sau khi nhận giấy kết hôn, hai người quyết định đi du lịch ở Ý. Nghe nói bên đó thường xảy ra các vụ cướp hoặc trộm cắp đối với khách du lịch, thế nên Hạ Du Nguyên liền lên mạng mua hình xăm giả rồi dán đầy trên cánh tay, hy vọng có thể tạo ra chút uy thế. Sau đó, họ chuẩn bị sẵn đủ nước, thức ăn và cát vệ sinh cho mèo ở nhà, cuối cùng lên đường.
Từ lúc bước lên xe taxi đi ra sân bay, Lý Quỳ Nhất đã theo dõi tình trạng của bé mèo qua camera trên điện thoại. Hạ Du Nguyên cũng ghé đầu vào xem, chu môi gọi tên mèo để chọc nó chơi.
Bác tài xế phía trước tưởng “Lý Lăng Châu” là người, thế nên bắt chuyện: “Hai vợ chồng ra ngoài chơi không mang con theo à?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Hạ Du Nguyên không phủ nhận, uể oải tựa vào Lý Quỳ Nhất, nói: “Chúng cháu muốn tận hưởng thế giới của hai người thôi.”
“Nhìn hai người trẻ thế này, chắc con cũng còn nhỏ nhỉ? Nói đi là đi thật, đúng là thoải mái quá…” Bác tài xế bắt đầu luyên thuyên. Lý Quỳ Nhất mỉm cười, rồi lại cúi đầu nhìn bé mèo trên điện thoại. Trước khi kết hôn, cô và Hạ Du Nguyên đã thống nhất với nhau là sẽ không có con, chỉ nuôi mèo thôi. Nhưng thực ra, nuôi mèo cũng chẳng khác gì nuôi con, đi đâu cũng phải lo lắng.
Đến sân bay, làm thủ tục xong, hai người ngồi trong phòng chờ tán gẫu. Đột nhiên, Lý Quỳ Nhất nhìn Hạ Du Nguyên, nghiêm túc nói: “Em muốn bàn với anh một chuyện.”
“Nghiêm túc vậy?” Hạ Du Nguyên mỉm cười: “Em nói đi.”
Lý Quỳ Nhất quay người đối diện với Hạ Du Nguyên, ngẫm nghĩ một lát rồi ngập ngừng: “Thì… Thì… Giả sử thôi, em chỉ nói là giả sử nhé, nếu một ngày nào đó, tình cảm của chúng ta rạn nứt và phải ly hôn, thì liệu em có thể giữ con mèo không?”
Khi nói đến từ cuối cùng, cô nhìn vừa khẩn thiết vừa chân thành mà vào mắt anh.
Cơ mặt của Hạ Du Nguyên rõ ràng giật nhẹ, vẻ mặt không thể tin nổi: “Lý Quỳ Nhất, chúng ta vừa mới nhận giấy kết hôn mà em đã hết yêu anh rồi sao?”
“Em chỉ giả sử thôi mà…”
“Giả sử cũng không được!” Hạ Du Nguyên giận dữ: “Cứ cho là tình cảm của chúng ta rạn nứt, phản ứng đầu tiên của em không phải nên là sửa chữa tình cảm sao? Kết quả là em giống như Trư Bát Giới, có vấn đề thì không giải quyết vấn đề, chỉ nghĩ đến chuyện chia tài sản!”
Lý Quỳ Nhất: “?”
Cô nghĩ đã đến mức ly hôn rồi thì tình cảm chắc chắn không cứu vãn được nữa. Nhưng cô không nói điều này ra, vì chắc chắn Hạ Du Nguyên sẽ suy diễn quá xa.
Vì đang ở nơi công cộng nên Lý Quỳ Nhất không thể dùng nụ hôn hay cái ôm để xoa dịu anh, thế là cô bèn đưa video giám sát trên điện thoại ra trước mặt anh, chuyển chủ đề: “Anh nhìn xem, nó đang đuổi theo cái đuôi của mình kìa!”
Hạ Du Nguyên quay mặt đi, không thèm nhìn, thậm chí còn nhích xa ra một chút.
Anh giận dỗi, mặt sầm lại, vẻ mặt như bị tổn thương ghê gớm, trông rất đáng yêu. Đặc biệt là anh đang mặc áo sát nách, cánh tay dán đầy hình xăm trông thật hung dữ, dáng vẻ và điệu bộ cực kỳ đối lập.
Lý Quỳ Nhất thấy anh như vậy thì không nhịn được cười. Cô nhích lại gần anh, nghiêng đầu nhìn rồi nói: “Hạ Du Nguyên, anh thật đáng yêu.”
Hạ Du Nguyên không lên tiếng, yết hầu của anh lăn lên lăn xuống.
Một lúc sau, anh trầm giọng nói: “Được.”
“Gì cơ?” Lý Quỳ Nhất không hiểu.
Hạ Du Nguyên lườm cô một cái, hậm hực nói: “Con mèo là của em!”