Edit: yin
Hạ Du Nguyên thích bảo Lý Quỳ Nhất nói cô thích anh.
Một lần chưa đủ, anh muốn cô nói nhiều lần hơn. Dù hai người đang ăn, anh cũng sẽ bất chợt nổi hứng, sau đó ngước mắt lên, ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại trên người cô. Rồi sau khi nuốt hết thức ăn trong miệng, anh sẽ hỏi: “Em có thích anh không?”
Lý Quỳ Nhất biết Hạ Du Nguyên là người vừa nhõng nhẽo vừa ngang ngược, nên nhiều lúc cô cũng theo ý anh mà nói “thích”; nhưng đôi khi cô cảm thấy anh hỏi quá nhiều, thì sẽ hung dữ nói “không thích”.
Tương tự, Hạ Du Nguyên cũng thích nói anh thích cô.
Một lần chưa đủ, anh còn nói đi nói lại. Khi ngắm hoàng hôn ở Hương Sơn, anh nói; khi ngắm biển ở Anaya, anh nói; khi đạp xe trong gió đêm Hè ở Bắc Kinh, anh cũng nói. Điều kỳ lạ là, dù Lý Quỳ Nhất đã nghe anh nói nhiều lần như vậy, nhưng mỗi lần nghe lại, tim cô vẫn đập mạnh như một chiếc mõ gỗ tròn căng bị gõ liên tục.
Thực ra, từ khi ở bên Hạ Du Nguyên, Lý Quỳ Nhất đã dần mở lòng mình, những lời cô không thể nói trước đây thì bây giờ cô có thể mặt không đỏ tìm không loạn mà nói ra. Cô nghĩ mình đã làm rất tốt, nhưng nếu so với Hạ Du Nguyên thì đúng là vẫn còn kém xa. Dường như mỗi giây mỗi phút anh đều muốn cô biết rằng anh thích cô.
Đôi khi cô sẽ xấu hổ véo Hạ Du Nguyên một cái, bảo anh đừng nói nữa, nhưng anh luôn tự tin hừ nhẹ: “Em quản lý anh à, anh muốn nói thì nói.”
Nhiều lúc, anh sẵn lòng nghe theo cô, nhưng trong một số việc, anh lại cứng đầu hệt như chó Shiba Inu, Lý Quỳ Nhất kéo không lại nên chỉ có thể để mặc anh.
Cho đến tháng sáu khi năm nhất sắp kết thúc, cô mới thật sự hiểu được ý nghĩa của việc bày tỏ tình cảm bằng lời nói…
Đại học Bắc Kinh và Học viện Mỹ thuật Trung ương đều bắt đầu kỳ nghỉ hè từ ngày 26 tháng 6, và trước đó là kỳ thi dài dằng dặc. Hạ Du Nguyên thi xong sớm, anh không thích ở một mình nên đến tìm Lý Quỳ Nhất, ngày nào anh cũng cùng cô vào thư viện.
Khi Lý Quỳ Nhất ôn bài, anh sẽ tùy ý tìm vài quyển sách trong thư viện để đọc, tìm xong thì sẽ đọc suốt cả ngày.
Chiều ngày 25, Lý Quỳ Nhất kết thúc bài thi cuối cùng. Thi xong, cô đến thư viện tìm Hạ Du Nguyên. Sau đó anh mượn thẻ sinh viên của cô để mượn một quyển sách ở trong thư viện. Lý Quỳ Nhất cho rằng anh chưa đọc xong quyển sách này và muốn mang về nhà đọc, nhưng không ngờ, sau khi ra khỏi thư viện, anh lại đưa quyển sách đó cho cô.
Đó là quyển “Và rồi núi vọng” của Khaled Hosseini.
Lý Quỳ Nhất vẫn chưa nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ anh thấy quyển tiểu thuyết này hay nên giới thiệu cho cô đọc.
Tối đó về ký túc xá, Lý Quỳ Nhất tắm rửa xong, thu dọn hành lý và ngồi vào ghế mở quyển sách ra. Khi lật qua vài trang, cô thấy một mảnh giấy ghi chú mỏng được dán dưới một câu trong sách.
“Giờ tôi đã hiểu, có những người cảm thấy không hạnh phúc là vì cách người khác yêu họ: bí mật, nồng nhiệt, bất lực mà yêu.”Và trên mảnh giấy ghi chú là chữ viết của Hạ Du Nguyên…
“Anh không muốn yêu em một cách lặng lẽ hay lạnh lùng, và anh cũng không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào để nói yêu em. Lý Quỳ Nhất, anh tha thiết mong em có thể cảm nhận được hạnh phúc từ anh.”Lý Quỳ Nhất nghẹn ngào, nước mắt dưng lên đầy hốc mắt.
Cô cắn chặt môi, đọc đi đọc lại những dòng chữ đó.
Từ trước đến nay, trong việc thể hiện tình cảm thì cô vẫn chưa thể thoải mái như anh, vì trong tiềm thức của cô, việc bày tỏ tình cảm với một người giống như trao ra điểm yếu của mình, nó đồng nghĩa với việc cô có thể bị tổn thương. Nhiều lúc, cô có xu hướng che giấu, thăm dò, cân nhắc để kịp thời rút lui khi cần.
Anh mãnh liệt và chân thành hơn cô.
Giờ phút này, Lý Quỳ Nhất rất nhớ Hạ Du Nguyên, cô rất muốn ôm anh, và cũng rất muốn nói với anh rằng thực ra cô thấy anh rất tuyệt, cô rất thích anh, mỗi giây phút bên anh cô đều thấy vui.
Lý Quỳ Nhất cầm điện thoại gọi cho Hạ Du Nguyên.
Các bạn cùng phòng đã thi xong và về nhà sớm, ký túc xá trống vắng, tiếng chuông điện thoại vang lên dài dằng dặc.
“Alo…” Anh bắt máy.
Lý Quỳ Nhất hít một hơi, chậm rãi nói: “Em muốn gặp anh.”
Hạ Du Nguyên cười đắc ý: “Mới xa nhau chưa đến nửa tiếng đã muốn gặp lại rồi? Em thích anh thế à?”
Cô nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
“Được, mình sẽ đến gặp em.”
Lý Quỳ Nhất lắc đầu qua điện thoại: “Em sẽ đến gặp anh.”
Hai người dự định ngày mai cùng nhau về nhà, nên tối nay Hạ Du Nguyên ở lại một khách sạn gần Đại học Bắc Kinh. Lý Quỳ Nhất kéo vali, đóng cửa sổ và cửa phòng ký túc xá, cúp cầu dao điện, rồi làm thủ tục rời khỏi ký túc với cô quản lý.
Khi Lý Quỳ Nhất đến khách sạn thì đúng lúc gặp Hạ Du Nguyên ở quầy lễ tân để đổi phòng. Anh muốn đổi từ phòng có giường lớn sang phòng tiêu chuẩn. May là Hạ Du Nguyên vừa mới nhận phòng, chưa động đến đồ đạc trong đó nên nhân viên khách sạn kiểm tra qua rồi đồng ý đổi phòng cho cậu.
Hai người vào phòng mới, Hạ Du Nguyên đóng cửa lại, chưa kịp cắm thẻ điện vào ổ thì đã cúi xuống hôn cô: “Em khóc à?”
Lý Quỳ Nhất định lắc đầu phủ nhận theo phản xạ, rồi nhận ra mình không thật thà, ậm ừ gật đầu.
Thực ra, trước mặt anh thì khóc có gì mà phải ngại chứ?
Hạ Du Nguyên đoán được là do mảnh giấy mình để lại trong cuốn sách, anh không nói gì, chỉ đưa tay vén tóc rối của Lý Quỳ Nhất ra sau tai, rồi cúi xuống ôm cô, vòng tay qua dưới tay cô, ôm chặt.
Hai người đứng im lặng ôm nhau ở cửa phòng tối om lúc lâu.
Bóng đêm cho người ta sức mạnh, Lý Quỳ Nhất khẽ nói bên tai cậu: “Hạ Du Nguyên, em thích anh.”
Anh nói: “Anh biết.”
Cô nói: “Em cũng muốn anh cảm thấy hạnh phúc khi ở bên em.”
Anh nói: “Anh cảm nhận được rồi.”
Lý Quỳ Nhất nhón chân, chạm vào môi anh, Hạ Du Nguyên cúi xuống hôn lại, trong đêm tĩnh lặng vang lên những tiếng hôn mập mờ. Hôn sâu chốc lát, Lý Quỳ Nhất nghe thấy tiếng thở dốc của Hạ Du Nguyên, đồng thời cũng cảm nhận được phản ứng của anh. Cô hơi tách ra, đầu óc vì thiếu oxy mà vừa mơ hồ vừa tỉnh táo. Sau một hồi gian nan suy nghĩ, cuối cùng Lý Quỳ Nhất quyết định dũng cảm bày tỏ: “Anh có phải rất muốn…”
Chưa nói hết câu, Hạ Du Nguyên đã đưa tay bịt miệng cô.
Thật ra, dũng cảm bày tỏ không có nghĩa là cần nói ra mọi chuyện…
Anh điều chỉnh lại nhịp thở, thản nhiên nói: “Anh chưa sẵn sàng.”
Lý Quỳ Nhất cũng nghiêm túc nghĩ một lúc: “Em cũng chưa sẵn sàng.”
“Ừm.” Hạ Du Nguyên thản nhiên kéo áo phông xuống, cắm thẻ vào ổ điện, căn phòng lập tức sáng rực như ban ngày. Hai người nhìn nhau, khuôn mặt đỏ bừng.
“Anh đi tắm nước lạnh đây.” Anh quay người vào phòng tắm.
“Ừm.”
Lý Quỳ Nhất kéo vali đến bên giường, ngồi phịch xuống.
Phải chuẩn bị gì nhỉ? Cô ngây người nghĩ.
Trước tiên là phải chuẩn bị tâm lý, nhỉ? Nói thật cô cũng sẵn lòng, nhưng không phải là tối nay. Cô vừa trải qua kỳ thi, quá mệt mỏi, sáng mai lại phải đi tàu cao tốc.
Vậy thì cần chuẩn bị gì nữa?
Ngoài bao cao su, Lý Quỳ Nhất không nghĩ ra gì cả.
Cô cầm điện thoại lên rồi vào Bilibili tìm một video phổ cập khoa học hợp tiêu chuẩn, sau đó chỉnh âm lượng nhỏ nhất.
Cô xấu hổ căng thẳng mà tập trung nhìn màn hình, nên cũng không để ý tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng. Khi cửa phòng tắm đột ngột mở ra, Lý Quỳ Nhất giật mình, lật úp điện thoại, giấu sau lưng theo phản xạ.
Hạ Du Nguyên cầm khăn tắm sạch chuẩn bị lau tóc, khi thấy động tác của cô thì cậu dừng lại. Cô cũng mím môi nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, yên lặng không nói gì.
Không biết có phải vì căn phòng quá yên tĩnh không, mà video đang phát bỗng trở nên ồn ào, từng câu từng từ đều rõ ràng.
Nghe được hai câu, Hạ Du Nguyên hiểu ra sau đó cười rộ lên, dáng vẻ lười biếng như là hơi thích thú.
Lý Quỳ Nhất lườm anh.
Hạ Du Nguyên đi đến, dùng khăn quấn đầu cô rồi vò vò, tay kia lấy điện thoại từ sau lưng cô, nói: “Sao không cho anh học cùng?”
Lý Quỳ Nhất bỏ chiếc khăn ra, sau đó cầm lên ném vào người anh, giận dỗi đi tắm.
Thật ra Hạ Du Nguyên cũng xấu hổ lắm, thấy Lý Quỳ Nhất đã vào phòng tắm thì anh mới đưa tay xoa gáy, nghiêm túc xem video. Xem xong, màn hình lại hiện một video “gợi ý”, tiêu đề đại khái là cách lấy lòng bạn gái, thế là anh cũng học luôn.
Để không phải tắm nước lạnh lần nữa, xem xong hai video thì Hạ Du Nguyên không xem thêm nữa, nhưng anh cảm thấy kiến thức lý thuyết của mình bây giờ rất phong phú.
Tuy nhiên, để lý thuyết này được đưa vào thực tiễn, phải đến một năm sau mới có cơ hội.
Hạ Du Nguyên cũng không biết tại sao mình có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, nhưng ngày hôm đó, anh không thể nhịn được, và Lý Quỳ Nhất cũng vậy. Đó là một ngày mưa trong kỳ nghỉ Hè, mưa rơi lộp độp lên kính cửa sổ, phòng khách sạn cũng dày đặc hơi ẩm đặc trưng của mùa Hè. Họ không bật đèn, xung quanh mờ mịt, anh dựa vào tường gần cửa sổ, ngón tay vuốt ve cổ cô, hôn cô hết lần này đến lần khác. Nụ hôn này nồng nàn và dài lâu, cảm giác ngứa ngáy từ môi và đầu lưỡi lan tỏa vào cơ thể khiến người ta cảm thấy choáng váng, như thể toàn thân đang trôi nổi trên mặt biển, muốn nắm lấy thứ gì đó.
Cơ thể họ trở nên nóng bỏng, như muốn tan chảy trong tiếng thở dốc của nhau. Khi tách ra, anh mở mắt nhìn cô, đôi mắt đen láy ướt át, hơi thở vẫn hơi run rẩy, tất cả phần da lộ ra ngoài đều nhuốm một màu hồng nhạt. Lý Quỳ Nhất nắm lấy eo anh, nhìn thẳng vào mắt anh một lúc lâu; sau cuộc đấu tranh không lời, cô thì thầm hỏi: “Hạ Du Nguyên, anh… Anh có muốn không?”
Hạ Du Nguyên đặt tay lên gáy cô, sờ nhẹ tai cô: “Được không?”
Hai người cùng nhìn xuống, đồng thời kiểm tra lại “công tác chuẩn bị” một lượt: vắc xin HPV đã tiêm xong, các xét nghiệm bệnh truyền nhiễm cũng đã làm… Tuy nhiên, Hạ Du Nguyên kiểm tra nhiều thứ hơn. Gần đây anh hoặc là đi chơi bóng rổ, hoặc là đi tập thể hình, nên hình thể và thể lực của anh hẳn là đang ở trạng thái hoàn hảo. Ừm, tốt lắm.
Hạ Du Nguyên lúng túng hắng giọng: “Vậy anh đi mua…”
Đến lúc này, anh lại ngại ngùng không dám nói ra.
Lý Quỳ Nhất nắm lấy tay anh, khẽ nói: “Em đi với anh nhé.”
Hạ Du Nguyên cầm tay cô, siết chặt lại. Không hiểu sao, cả hai đột nhiên ngại ngùng không dám nói chuyện với nhau, từ lúc đi thang máy xuống dưới lầu, đến lúc bước vào cửa hàng tiện lợi cạnh khách sạn, họ đều im lặng hệt như đã thỏa thuận trước. May mắn là trong cửa hàng không có nhiều người, hai người núp vào một góc, làm bộ làm tịch mà nhìn chăm chú vào những chiếc hộp xanh xanh đỏ đỏ, như thể đang chọn lựa kỹ càng. Nhưng thực ra trong đầu họ đều trống rỗng vì căng thẳng.
Cuối cùng, Hạ Du Nguyên chọn đại một chiếc hộp có màu sắc ưng mắt.
Khi anh đang định đi thì Lý Quỳ Nhất chỉ vào mặt bên của hộp, nhỏ giọng nói: “Ở đây hình như có size.”
Hạ Du Nguyên lật hộp lại xem.
“Muốn đổi không?” Lý Quỳ Nhất ngước mắt lên nhìn anh, chân thành hỏi.
Hạ Du Nguyên không nhịn được véo má cô một cái, bất mãn nói: “Em đang nghi ngờ gì đấy?”
“Ồ.”
Hai người cứng ngắc bước đến quầy thu ngân, cảm giác không giống là đi mua đồ, mà giống như đi trộm đồ hơn. Chủ tiệm đang cầm điện thoại xem phim, không ngẩng đầu lên mà cứ thế quét mã trên hộp: “Năm mươi tệ.”
Trả tiền xong, họ vội vã chạy ra khỏi cửa hàng.
Quay lại phòng khách sạn, cả hai vừa lúng túng không biết nên để chân tay ở chỗ nào, vừa không dám nhìn nhau. Hạ Du Nguyên vẫn nắm tay Lý Quỳ Nhất, anh nhấn nhá bóp nhẹ, như thể làm vậy có thể làm dịu bớt cảm giác bồn chồn. Một lúc sau, anh mới nhỏ giọng nói: “Có phải nên tắm không?”
“Ừ… Em tắm trước nhé…”
“Được.”
Sau khi Lý Quỳ Nhất vào phòng tắm, Hạ Du Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, anh đứng trong phòng một lúc rồi ngồi xuống giường, gãi đầu xong thì lại nằm ra. Nhưng nằm cũng không thoải mái, anh lại đứng dậy đi qua đi lại trong phòng vài vòng, cảm thấy như mình đã quên việc gì đó. Nghĩ một lúc, anh chợt nhớ ra, sau đó lấy điện thoại ra tra cách sử dụng bao cao su.
Giải quyết xong vấn đề này, Hạ Du Nguyên vẫn lo lắng không yên, anh sợ mình lát nữa sẽ làm cô đau hoặc… Không làm cô cảm thấy thoải mái.
Anh lại ngồi xuống giường, mở điện thoại tìm một trang web, chọn mục “dành cho nữ”.
Hạ Du Nguyên đỏ bừng mặt xem một lúc.
Không biết bao lâu sau, trong phòng tắm vang lên tiếng máy sấy tóc, anh vội tắt điện thoại, bật tivi, chuyển sang kênh phim rồi chăm chú nhìn vào màn hình. Nhưng đến khi Lý Quỳ Nhất bước ra khỏi phòng tắm, Hạ Du Nguyên cũng không biết bộ phim đó là phim trong nước hay phim nước ngoài.
“Anh đi tắm đi…” Cô mặc chiếc váy ngủ bằng vải cotton màu trắng, khuôn mặt bị hơi nước làm ửng đỏ.
Lúc này Hạ Du Nguyên càng không dám nhìn cô, anh lảng tránh ánh mắt rồi “ừm” một tiếng, xoay mặt đi, yết hầu cuộn lên xuống, sau đó nhanh chân vào phòng tắm hệt như chạy trốn.
Khi Hạ Du Nguyên tắm, Lý Quỳ Nhất cũng ngồi không yên, cô chăm chú nhìn vào tivi. Với cô, màn hình không có hình ảnh rõ ràng, chỉ có những mảng màu di chuyển và ánh sáng chói mắt, làm nhức cả mắt.
Mọi thứ đều là chưa biết.
Căng thẳng, xấu hổ, lo lắng, bất an.
Hạ Du Nguyên bước ra khỏi phòng tắm, anh chỉ mặc áo ba lỗ trắng và quần đùi đen đơn giản, rõ ràng không lộ nhiều hơn bình thường, nhưng lại khiến người ta thấy nóng tai. Lý Quỳ Nhất nắm chặt tay, tim đập “thình thịch”.
Cô ngồi ở mép giường, Hạ Du Nguyên bước tới, trên người anh mang theo mùi dầu gội và sữa tắm ướt át. Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, nắm tay cô, ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô, sau đó ngẩng lên hỏi: “Em sợ không?”
“Không hẳn là sợ… Nhưng hơi căng thẳng.” Lý Quỳ Nhất nhỏ giọng nói.
“Anh cũng hơi căng thẳng.”
Hạ Du Nguyên đứng lên rồi ôm đầu cô vò nhẹ, sau đó nâng mặt cô lên, ngón cái liên tục vuốt ve má cô. Lý Quỳ Nhất nhìn anh, đôi mắt lấp lánh trong veo; anh thở gấp, cúi xuống hôn cô.
Cô nắm lấy vạt áo của anh, anh đặt tay ở cổ cô, hôn một cách vụng về nhưng mãnh liệt. Hôn mãi, anh bế cô lên giường, nằm đè lên cô, kéo chăn phủ kín cả hai.
Trong chăn tối om, chỉ có chút ánh sáng lọt qua bên mép hở, anh vẫn đang hôn cô, da thịt chạm nhau vừa nóng vừa lạnh lại ẩm ướt. Khi tay anh chạm vào eo cô, cô không kìm được mà khẽ run, rồi đưa tay đẩy nhẹ ngực anh, thì thầm: “Tắt đèn được không?”
“Được.”
Hạ Du Nguyên thò tay từ trong chăn ra, bấm tắt công tắc đèn đầu giường.
Căn phòng hoàn toàn tối đen. Ngoài mắt ra, các giác quan khác của Lý Quỳ Nhất đều trở nên nhạy cảm hơn. Hơi thở của anh vương vấn quanh cổ cô, nóng bỏng từng chút một. Anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, rồi đến tai, dần dần xuống tới xương quai xanh. Cô xấu hổ đến mức không để anh hôn xuống tiếp nữa.
Hạ Du Nguyên ngẩng đầu lên, chống tay ở hai bên. Dù trong bóng tối, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh. Đột nhiên, cậu ngồi thẳng dậy, cởi áo ra sau đó vứt sang một bên, rồi nắm lấy tay cô chạm vào cơ thể mình.
“Không sao đâu.” Anh nhẹ nhàng trấn an.
Cơ thể trẻ trung, nóng bỏng và tràn đầy sức sống.
Tay cô chầm chậm vuốt theo những đường nét trên cơ thể anh. Anh hơi run rẩy, cô cũng vậy.
Ngón tay Hạ Du Nguyên nhẹ nhàng chạm vào cô, cơ thể cô khẽ cứng lại. Anh cúi đầu hôn cô, đến khi cô dần dần thả lỏng, hoàn toàn thích nghi thì anh mới đặt cả bàn tay lên người cô rồi xoa nhẹ.
Như thể chạm vào một giọt sương sớm mềm mại.
Bàn tay anh nóng rực, rồi dần dần trở nên táo bạo hơn. Lý Quỳ Nhất vòng tay ôm lấy cổ Hạ Du Nguyên, mặt vùi vào vai anh, xấu hổ đến mức muốn khóc.
…
“Mở đèn được không?” Giọng Hạ Du Nguyên hơi run: “Mở đèn đầu giường, tối quá anh không đeo được.”
Lý Quỳ Nhất khẽ đáp “ừm” một tiếng.
Hạ Du Nguyên bật đèn đầu giường lên, ánh sáng vàng nhạt lan tỏa khắp phòng. Anh mò mẫm đeo vào, che mắt cô lại rồi mới tiếp tục.
…
“Mở đèn được không?” Giọng Hạ Du Nguyên giọng còn run hơn khi nãy: “Sáng hơn một chút, anh không tìm thấy.”
Chiếc đèn lại được mở thêm lần nữa.
Sau một hồi luống cuống, mặt và cổ cả hai đều đổ một lớp mồ hôi mỏng. Hạ Du Nguyên ôm chặt Lý Quỳ Nhất, mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh vùi vào cổ cô, sau đó thì thầm bên tai cô.
“Đau không?”
Thực ra anh đã rất nhẹ nhàng, Lý Quỳ Nhất lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không đau.”
Chỉ là cảm giác này quá lạ lẫm và xa lạ, cô nhíu mày thích nghi một lúc. Ngón tay Hạ Du Nguyên vuốt qua giữa hai mày Lý Quỳ Nhất, vén tóc dính trên mặt cô ra, rồi hôn nhẹ lên tai cô: “Được không, anh di chuyển nhé?”
“… Được.”
Hạ Du Nguyên bắt đầu hôn từ tai, hôn lên tóc, hôn mắt cô, rồi bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng mà kiềm chế. Khi không thể kiềm chế được nữa, anh cúi đầu triền miên quấn quýt hôn cô, rồi sau mỗi nụ hôn, ngón tay anh ve vuốt môi cô, hỏi hết lần này đến lần khác: “Em có thích anh không?”
Cảm giác xấu hổ tột cùng bùng nổ trong cơ thể, Lý Quỳ Nhất cuối cùng không kìm được mà bật khóc, nức nở: “Ghét anh chết đi được.”