Công Việc Của Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

Chương 12: Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền






Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

Editor: Myy

____

Tính cách và bi kịch của "Tống An Ninh" đa phần là do Tống Du tạo thành.

Nếu như không phải vì hồi trẻ Tống Du cứ nhất định phải dùng chiêu "mẫu bằng tử quý" để được gả vào nhà giàu, không coi đứa bé trong bụng là công cụ, thì cũng sẽ không quá đỗi thất vọng bởi vì đứa bé là "Tống An Ninh" mà giấc mộng làm giàu của mình bị tan vỡ. Hơn nữa còn suýt nữa chết trên bàn giải phẫu càng khiến cho bà ta thêm căm hận, trút mọi sự thống khổ và tuyệt vọng lên đứa con gái này.

Đã qua nhiều năm như vậy, sự hận thù đã không còn nữa, nhưng tình mẫu tử vẫn chẳng bao giờ có.

Thật ra đối với "Tống An Ninh" mà nói, Tống Du không thương yêu cô cũng không sao, Hề Chính Phỉ ưu ái cho con gái ruột của mình mọi thứ tốt nhất, xem nhẹ sự hiện diện của cô cũng là điều dễ hiểu, cô có thể làm quen với điều này. Chẳng qua là những lúc nhìn Tống Du cẩn thận quan tâm chăm sóc Hề Ninh sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng mà thôi.

Câu nói của Tống An Ninh quá mức thẳng thắn, nụ cười trên mặt ba người ở đây dần dần biến mất.

Vẫn là Tống Du hoàn hồn trước, cười dịu dàng nói với Hề Chính Phỉ và Hề Ninh: "Chính Phỉ, anh với Ninh Ninh vào trong xem có để quên đồ gì không trước đi, để em nói mấy câu với An Ninh."

Sắc mặt Hề Chính Phỉ không được tốt lắm.

Từ trước đến nay ông ta đều không mấy ưa Tống An Ninh. Mặc dù trước khi lĩnh chứng với Tống Du đã từng thề sẽ coi Tống An Ninh như chính con gái ruột của mình mà đối đãi, nhưng lòng người đều làm từ thịt, đặt con gái ruột và con của vợ trước lên bàn cân so sánh, ông ta đương nhiên thiên vị con gái ruột của mình hơn, cũng không cảm thấy việc bỏ bê Tống An Ninh có gì là sai.

Ông ta lạnh mặt cau mày, "Ừ, em nói chuyện với nó đi."

Hề Ninh cũng lo lắng khuyên: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, cứ bình tĩnh nói chuyện với chị An Ninh nhé ạ."

Tống Du vỗ nhẹ mu bàn tay Hề Ninh, "Mẹ biết rồi, đi vào với cha con đi."

Đến khi hai người kia đi vào biệt thự, lúc này Tống Du mới phẫn nộ nhìn cô, ngữ khí nghiêm khắc, vẻ mặt nghiêm túc, "Rốt cuộc thì cô đang làm cái trò gì vậy?"

"Làm gì ạ? Không phải mẹ muốn thuê con làm trợ lý cá nhân cho Hề Ninh sao? Con chỉ đưa ra yêu cầu của con mà thôi, nếu như mẹ có thể chấp nhận được thì gửi văn bản nêu tiền lương, đãi ngộ với lợi thế khi làm công việc này cho con là xong, không muốn thì mẹ có thể đi thuê người khác. Có vấn đề gì ạ?"

"Tôi mặc kệ cô muốn cái gì, cô nên biết là, đi theo Hề Ninh sau này cô còn có thể được làm quen với nhiều người trong ngành giải trí, lôi kéo các mối quan hệ quan trọng! Tôi hỏi cô, công việc hiện tại của cô có những mối quan hệ gì đáng kể? Có ích lợi gì cho sự phát triển trong tương lai của cô không?"

"Con không tham lam, có tiền là được rồi."

Đáy mắt Tống Du tràn trề sự thất vọng, dường như đã không muốn nhiều lời với Tống An Ninh nữa, "Tôi còn tưởng là cô đã thay đổi, trưởng thành rồi, không còn giống với trước kia nữa, kết quả vẫn chẳng khác gì, chẳng có một điểm nào giống tôi cả. Vậy được rồi, nếu cô đã không muốn thì đi về đi, sáu vạn hôm qua tôi chuyển cho cô coi như là để cho cô có khoản tiết kiệm, sau này Hề Ninh vào giới giải trí rồi tôi còn phải hỗ trợ chăm sóc con bé, có khả năng sẽ không có thời gian quan tâm cô nữa, cô tự biết chăm sóc bản thân đi."

Tống Du nói cứ như chỉ cần đặt được chân vào ngành giải trí là sẽ nhặt được tiền vậy.

Tống An Ninh cười: "Từ trước đã chẳng quan tâm, nói chi là sau này. Còn nữa tôi nhắc nhở bà một câu, sáu vạn ngày hôm qua bà chuyển cho tôi là tiền lương mà bà phải trả cho tôi, chứ không phải là cho."

Tiền lương là tiền lương, còn cho là cho. Phải phân biệt rõ ràng, không thể gộp làm một, tránh phiền phức sau này.

Nói xong, cô quay người rời đi.

Trên đường trở về, Tống An Ninh càng nghĩ càng cảm thấy chuyến đi hôm nay có chút thiệt thòi. Không chỉ việc xin nghỉ ốm bị ông chủ phát hiện, lưu lại một ấn tượng xấu cho ông chủ, mà còn phải giữ nụ cười công nghiệp suốt cả buổi tiệc, cười đến cứng cả khuôn mặt.

Về sau tốt nhất không nên làm thêm như này nữa, vừa ít tiền vừa nhiều việc vừa xa nhà.

Quá lỗ.

Nhưng ngay sau đó cô liền nhận được thông báo tăng ca từ Giang Úc.

Giang Úc: Tám giờ tối đến mười giờ, đi ăn cơm với tôi.

Mệt mỏi suốt một ngày, bây giờ Tống An Ninh chỉ muốn về nhà ngâm nước nóng, nghỉ ngơi thật tốt rồi ngủ một giấc, nghênh đón công việc của ngày mai mà thôi.

Tống An Ninh: Xin lỗi ông chủ, hôm nay tôi mệt quá nên không muốn làm thêm.

Giang Úc: Gấp 5 lần tiền tăng ca.

Ngay sau đó chuông điện thoại nhắc nhở nhận được chuyển khoản 15.000 NDT

Thật ra tiền lương hai tiếng tăng ca là 11.364 NDT, nhưng ông chủ đã trực tiếp làm tròn cho luôn 15.000 NDT.

Tống An Ninh suy nghĩ, hay là đi nhỉ.

Dù sao hôm nay cũng đã lỡ để lại ấn tượng xấu cho ông chủ rồi, giờ lại từ chối yêu cầu tăng ca của ông chủ nữa thì đúng là hết nói nổi, thôi thì coi như để đền đáp chuyện hôm nay anh ta không truy cứu lỗi lầm của cô vậy.

Tống An Ninh rốt cục vẫn có mặt ở cửa nhà hàng trước tám giờ.

Hình như tâm trạng của ông chủ hôm nay không tốt lắm, lúc Tống An Ninh đi đến nhà hàng, chai rượu trong tay ông chủ đã cạn được một nửa.

"A Úc?" Tống An Ninh cướp lấy ly thuỷ tinh từ trong tay hắn, mi tâm nhíu chặt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Tâm trạng của Giang Úc không tốt lắm, rõ ràng là đang mượn rượu giải sầu. Nhìn Tống An Ninh, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười khổ, "Em đến rồi à? Ngồi đi."

"Rốt cuộc là sao vậy?"

"Không có gì, đừng hỏi nữa, cùng anh ăn một bữa cơm thật ngon đi. Anh đã rất lâu rồi... chưa được ăn chung với em. "

Nếu như ông chủ không muốn nói thì Tống An Ninh cũng không tiện hỏi thêm. Sau khi đọc tên mấy món ăn cho nhân viên phục vụ, có một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở cửa nhà hàng.

"Giang tiên sinh, Tống tiểu thư, trùng hợp thật lại được gặp hai người ở đây."

Âm thanh nhã nhặn trầm ấm truyền đến, Tống An Ninh nhìn về phía người mới tới với nét tươi cười không đổi, "Triệu tiên sinh, tình cờ quá."

Giang Úc dường như cũng bởi vì giọng nói của Triệu Tư Ngang mà tỉnh táo mấy phần, liếc nhìn hắn ta, "Triệu Tư Ngang? Nếu như đã trùng hợp như vậy thì ngồi xuống ăn một bữa với nhau đi?"

Triệu Tư Ngang nhìn Tống An Ninh, cười ấm áp: "Không được, hai người ăn đi."

"Không nể mặt như vậy sao?"

"Không phải vì không nể mặt, mà thật sự là hôm nay tôi đang có hẹn không có thời gian, để hôm khác nhé."

Nói xong, hắn ta đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ ngồi vào vị trí gần bàn Giang Úc.

Nhìn Triệu Tư Ngang ngồi xuống, Giang Úc cười lạnh một tiếng, tiếp tục bưng ly rượu lên ngửa đầu uống, nhưng lại bị Tống An Ninh cản lại.

Ánh mắt cô lộ vẻ không đồng tình, "Em đã nói uống ít rượu thôi mà, không tốt cho sức khoẻ đâu."

Giang Úc khẽ giật mình, nhìn ly rượu trong tay bị Tống An Ninh cướp đi, cảm nhận được ánh mắt như có như không từ phía con người bên cạnh, đột nhiên nở nụ cười, "Được, nghe lời em. Nãy gọi món gì vậy?"

"Yên tâm đi, đều là món anh thích ăn hết."

"Đều là món anh thích ăn? Làm sao em biết được anh thích ăn cái gì?"

Tống An Ninh cười, "Sao em có thể không biết anh thích ăn món gì cho được?"

Rất nhanh, phục vụ đã bưng thức ăn lên.

Giống như Tống An Ninh đã nói, toàn là món Giang Úc thích ăn.

Thật ra những món này đều là do Tống An Ninh đoán dựa trên khẩu vị của hắn mấy ngày nay, gọi món hắn thích cũng coi như là để bù đắp cho lỗi lầm ngày hôm nay.

Hy vọng ông chủ có thể quên chuyện này đi, sau này không tính nợ cũ lên đầu cô nữa.

Tống An Ninh vươn tay múc cho hắn bát canh, "Uống chút canh trước đi, rất tốt cho dạ dày."

Giang Úc nhận lấy uống một ngụm, "Canh ngon."

"Ngon thì uống nhiều hơn đi."

Giang Úc uống bát canh xong, vẫn chưa thỏa mãn lại để cho Tống An Ninh múc thêm một chén nữa, rồi làm như lơ đãng hỏi: "Hôm qua em nói cơ thể không thoải mái, giờ đã khá hơn chút nào chưa?"

Mắt thấy chuyện hôm nay sắp bị lôi ra, Tống An Ninh mỉm cười gắp cho hắn một miếng thịt sườn, nói lảng sang chuyện khác, "Sườn ăn ngon lắm, anh ăn thử xem."

Giang Úc nhướng mày, cắn một miếng sườn được nấu nhừ thịt, "Đúng là không tệ."

"Phải rồi, hôm nay anh đã xem tin tức chưa? Thứ ba tuần sau sẽ có nhật thực toàn phần (*) đó, trăm năm hiếm gặp."

(*) Nhật thực toàn phần: Hiện tượng mặt trăng che khuất một phần hay hoàn toàn mặt trời. Hình minh hoạ:



"Thứ ba tuần sau?"

"Ừm. "

"Đúng là trăm năm mới có một lần, đến lúc đó anh đi xem với em."

"Được. "

Lúc làm việc từ trước tới nay Tống An Ninh đều hết sức chuyên chú, không phân tâm. Bởi vậy trong bữa cơm này, toàn bộ lực chú ý của cô cũng đặt ở trên người Giang Úc, hai người cứ trò chuyện về mấy tin tức và các câu chuyện lý thú, tiếng cười không dứt.

Trái lại Triệu Tư Ngang ở một bên, toàn bộ quá trình vẫn nói chuyện lễ độ với người đối diện, từ đầu đến cuối sắc mặt đều không thay đổi, dường như cũng không bị Giang Úc và Tống An Ninh ảnh hưởng.

Mắt thấy đã sắp 10 giờ, rốt cục cũng chuẩn bị tăng ca xong, Tống An Ninh nhẹ nhàng thở phào, dỡ xuống nụ cười đã cứng ngắc, nói: "A Úc, em đi vệ sinh một chuyến, anh đợi em một tí."

Cô đứng dậy đi vệ sinh, xoa xoa cơ bắp hai bên gò má đau nhức, nhìn mình trong gương hơi có vẻ mệt mỏi, ngáp một cái.

Làm quần quật từ 9 giờ sáng đến tận bây giờ, cô hầu như chẳng có thời gian nghỉ ngơi, cứ phải căng chặt tinh thần từng giây từng phút quá mệt mỏi, thật sự là không chịu nổi.

Lát nữa cứ trực tiếp ngồi xe Giang Úc về, đêm nay Giang Úc có vẻ uống nhiều rượu, có lẽ ngày mai sẽ có cơ hội câu thêm cá đây.

Cô mở cửa nhà vệ sinh ra, mùi thuốc lá lập tức đập vào mặt.

Triệu Tư Ngang tựa ở mép tường, đầu ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá sắp hút hết, khói mù xung quanh bốc lên dày đặc, không thấy rõ sắc mặt của hắn, chỉ có thể thấy một đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng, không hề chớp mắt lấy một giây nhìn cô.

"Tống An Ninh, tối nay cô làm thêm đến mấy giờ? "

"10 giờ."

"Bây giờ là 9 giờ 50, có muốn làm thêm từ 10 giờ đến 12 giờ không?"

Trường hợp này vừa nhìn là biết đang ganh đua với Giang Úc, Tống An Ninh cảm thấy mình không cần phải giẫm vào vũng nước đục này.

"Xin lỗi Triệu tiên sinh, hôm nay tôi thật sự rất mệt mỏi, tôi chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thôi, nếu như anh không ngại thì để mai..."

"Gấp 10 lần tiền lương."

Tống An Ninh tính nhẩm trong lòng.

Tiền lương một tiếng tăng ca là 5.397 NDT, gấp 10 lần tiền lương là 53.977 NDT.

Nhưng làm thêm cho Triệu Tư Ngang thì ông chủ chắc chắn sẽ không vui, ông chủ mà không vui thì sau này có khi còn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế làm khó dễ cô, trừ tiền lương của cô nữa.

Không được, không thể chỉ vì 53.977 NDT mà đắc tội ông chủ được.

Lỗ không bù nổi.

Tống An Ninh lắc đầu từ chối.

"Gấp 20."

Gấp 20 chính là 107.954 NDT, nếu như có thể nghĩ biện pháp đuổi Giang Úc đi trước khi bắt đầu làm thêm thì chẳng còn vấn đề gì nữa.

Vì số tiền này, đáng để mạo hiểm.

Như vậy làm cách nào mới có thể đuổi Giang Úc mau chóng ra khỏi nhà hàng bây giờ?

Tống An Ninh càng nghĩ mi tâm càng nhíu chặt, chuyện này khá khó nghĩ cách.

Có chút khó khăn.

"50 lần. "

"..." Lòng đố kị của đàn ông thật là đáng sợ!

Tống An Ninh mỉm cười: "Vâng Triệu tiên sinh, công việc sẽ bắt đầu vào 10 giờ, tổng cộng là 269.886 NDT, anh muốn thanh toán bằng phương thức gì?"

Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

Ông chủ, rất xin lỗi!

Anh ta thật sự trả quá nhiều.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Gấp 10 lần tiền lương: Tôi không thể đắc tội ông chủ.

Gấp 20 lần: Để tôi nghĩ biện pháp đuổi ông chủ đi.

Gấp 50 lần: Ông chủ là cái gì!