Lương có 8 vạn, là đang sỉ nhục cô đấy à?
Editor: Myy
____
Mãi chưa có tiếng đáp lại, lâu đến mức Tống An Ninh cho rằng đối phương đã cúp điện thoại.
"Ngày mai tôi nhờ người đi đón cô."
Nói xong, cúp máy.
Đối với người mẹ đột nhiên xuất hiện này, Tống An Ninh cũng không thấy bà ta với đám người Giang Úc có gì khác nhau. Tình thương của mẹ đối với cô mà nói là trò hề, đối với nguyên chủ "Tống An Ninh" mà nói thì càng khôi hài hơn.
"Tống An Ninh" sinh ra ở trong một gia đình đơn thân. Mẹ cô là Tống Du, vốn muốn dùng chiêu "mẫu bằng tử quý" (*), dựa vào đứa con trong bụng để được gả vào nhà giàu, nhưng không ngờ rằng nó lại là con gái, hoàn toàn dập tắt mộng tưởng phú quý của bà ta.
(*) Mẫu bằng tử quý: nghĩa là mẹ vinh hiển nhờ con.
Về sau lại bởi vì sinh "Tống An Ninh" khó, suýt chút nữa chết ở trên bàn giải phẫu, làm Tống Du vốn đã không ưa lại càng thêm ghét đứa con gái này, đẩy hết tội lỗi lên đầu "Tống An Ninh", cho rằng cô chính là nguyên nhân làm mình bất hạnh.
Năm thứ hai, bà dẫn theo "Tống An Ninh" thành lập nên một gia đình bốn người với người bố dượng cũng có một cô con gái riêng. Tuy rằng không phải nhà giàu, nhưng cũng khá giả.
"Tống An Ninh" vốn tưởng rằng như vậy thì mẹ sẽ yêu thương cô, nhưng không ngờ tình yêu thương từ mẹ mà cô ấy vẫn luôn khát vọng lại được chuyển sang đứa con gái riêng của bố dượng.
Con gái riêng của bố dượng được nuông chiều từ nhỏ, luôn được thỏa mãn các nhu cầu và sở thích của mình, bất kể là học thêm hay nhảy nhót.
Mà "Tống An Ninh" lại chỉ có thể vụng trộm trốn ở phía sau, nhìn cô ta khoe với mọi người trong nhà hôm nay được học nhảy gì, lắng nghe bố mẹ khen ngợi cô ta cùng với tiếng vỗ tay.
"Tống An Ninh" có thể hiểu được rằng mẹ bắt buộc phải lấy lòng bố dượng và con gái riêng của ông ta để được tiếp tục sống trong ngôi nhà này, nhưng cô cũng chỉ hy vọng mẹ có thể chia sẻ một chút sự quan tâm cho cô, cô không tham lam, một chút thôi là được.
Nhưng không.
Không được mẹ quan tâm và yêu thương, cô thành người ngoài trong cái gia đình kia, thành người có cũng được không có cũng chẳng sao.
Lớn lên trong một gia đình như vậy, "Tống An Ninh" dường như không nhận được bất kể tình yêu thương gì từ cả bố lẫn mẹ, cô trở nên mẫn cảm tự ti, quen né tránh sự quan tâm của người khác, rồi lại vô cùng thèm khát tình yêu.
Vậy nên lúc Tần Ngưng trở về, cô bị lấy đi hết toàn bộ tình yêu vốn không thuộc về mình, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ.
Có gia đình như vậy, người mẹ như vậy, quá khứ như vậy, cô có thể hiểu được vì sao "Tống An Ninh" lại phản ứng như thế.
"Tiểu A, lúc trước cậu nói nói nguyên chủ bỏ trốn, tại sao vậy?"
Tiểu A cũng rất bất đắc dĩ,【Sau khi cô ấy thức tỉnh đã biết được kết cục của bản thân mình, cổ ngay lập tức chạy trốn, không cản nổi. Nhưng mà sau đó tôi đã đưa cô ấy đến một quyển tiểu thuyết khác rồi.】
"Tiểu thuyết gì?"
【Khụ ——】Tiểu A ho khan một tiếng:【Cố gia trăm năm không có con gái, sau khi sinh được bảy đứa con trai rốt cuộc cũng có con gái. Vì vậy, baba tổng tài chỉ thị cả nhà: Sủng! Sủng chết cho tôi!】
"... Haha. Sủng thật."
【Đó là đương nhiên, tôi là hệ thống truyện ngọt mà lại!】
Hệ thống truyện ngọt tìm người làm thế thân?
Tống An Ninh muốn nói lại thôi.
Tối, 60606 NDT được chuyển vào tài khoản của cô đến từ một account Wechat có lịch sử trò chuyện cuối cùng từ một năm trước, tên ghi chú là【Bà Tống】.
Bà Tống: 12 giờ trưa sẽ có người tới đón cô.
Không buông tha bất cứ một cơ hội kiếm tiền nào. Tống An Ninh sảng khoái ấn nhận tiền, rep lại: Vâng.
Đáp lại bà Tống xong, Tống An Ninh click mở Wechat của Giang Úc, nghĩ lý do xin nghỉ ngày mai.
Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng cũng kiếm được lý do hợp lý để xin nghỉ.
Tống An Ninh: Ông chủ ơi, ngày mai tôi có việc bận, có thể xin nghỉ phép được không?
Rất nhanh, Giang Úc đã rep: Mới đi làm một tuần đã xin nghỉ? Không được.
Cái này quả thực không thể cãi nổi.
Tống An Ninh thở dài, nhưng mà làm sao bây giờ, tiền cũng lỡ nhận rồi.
Huống chi đó còn là "chuyện gia đình".
Tống An Ninh: Ông chủ, tôi cũng biết là mới đi làm một tuần đã xin nghỉ là không tốt, nhưng mà tôi đang bị bệnh, cảm thấy không được khoẻ cho lắm, ngày mai muốn đến bệnh viện khám. Anh nể tình ngày thường tôi luôn cố gắng tích cực làm việc, châm chước cho lần này thôi được không?
Giang Úc: Bị bệnh? Bệnh gì?
Tống An Ninh: Không rõ lắm, nhưng mà cảm thấy chỗ nào cũng không khoẻ.
Giang Úc: Cô sẽ không gạt tôi đấy chứ?
Trực giác của Giang Úc sao lại chuẩn như vậy?
Người lao động các cô thật hèn mọn quá, muốn xin nghỉ cũng phải tìm bao nhiêu cái cớ với năn nỉ đủ kiểu mới được.
Khi Tống An Ninh đang suy nghĩ rốt cuộc nên nói như thế nào, Giang Úc đã nhắn tiếp.
Giang Úc: Không có lần sau.
Tống An Ninh: Cảm ơn ông chủ!
Cực kì vui vẻ, còn không quên trả tiền xin nghỉ một ngày cho hắn.
Giang Úc: Không cần.
Tống An Ninh: Không được, việc nào ra việc đó. Tôi bỏ ra sức lao động để lấy tiền lương, tôi sẽ không cần nếu nó không phải là của tôi.
Giang Úc không có phản hồi, một lát sau hiện lên thông báo người kia đã nhận 30303 NDT cô vừa chuyển.
Xin nghỉ xong, Tống An Ninh lên mạng xem màn trình diễn của cô em gái cùng mẹ khác cha ở trong gameshow tìm kiếm tài năng.
Hề Ninh xinh đẹp, tự tin, giỏi nhảy múa ca hát, miệng ngọt, những ưu điểm đó là điểm nổi bật đối với người bình thường, nhưng ở trên sân khấu tìm kiếm tài năng thì lại không mấy ấn tượng.
Có thể tham gia chương trình tìm kiếm tài năng đều là những người giỏi nhất nhì, nếu chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân thôi thì vẫn chưa đủ.
Để thực hiện ước mơ từ bé của con gái cưng, bố của Hề Ninh đã chi một số tiền lớn để mua cho cô ta một suất được debut, nhưng cũng chỉ là được debut mà thôi, bao nhiêu người được debut hạng nhất, rồi về sau thì cũng chìm nghỉm.
Trong công việc trước Tống An Ninh từng được tiếp xúc ngắn ngủi với giới giải trí vì công việc kinh doanh của công ty.
Cô hợp tác với một diễn viên, cho dù có hơn 30 triệu người hâm mộ, nhận bao nhiêu kịch bản diễn nhân vật chính, có được một vị trí nhỏ ở trong giới giải trí mà cũng không thể không cúi đầu, trở thành công cụ kiếm tiền cho nhà tư bản.
Ở giới giải trí mà không có bối cảnh thì không dễ trà trộn vào nơi đó được.
Con đường về sau sẽ thế nào, chỉ có thể dựa vào bản thân Hề Ninh.
Sáng sớm hôm sau, vì xin nghỉ rồi không cần phải đi làm nên Tống An Ninh ngủ đến khi mặt trời lên tới mông rồi mới dậy. Vệ sinh, ra ngoài ăn sáng xong, lúc trở về đã là 11 giờ hơn.
Có cuộc điện thoại gọi đến.
"Alo, Tống An Ninh, tôi đang ở dưới tầng, cô xuống nhà đi."
Một giọng điệu không mấy lịch sự cho lắm, thậm chí còn hơi mất kiên nhẫn và bực bội.
"À, tới rồi à? Đợi tí, tôi xuống ngay đây."
Tống An Ninh xuống tầng, ở dưới tầng đợi một lát, không thấy người tới đón cô đâu.
Lại gọi đến lần thứ hai, giọng nói của người đàn ông càng thêm mất kiên nhẫn, "Tống An Ninh, cô lề mề cái gì đấy? Xuống tầng thôi cũng khó khăn đến vậy à?"
"Tôi xuống rồi mà."
"Xuống rồi? Vậy cô đâu?"
Tống An Ninh nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ ra mình đã chuyển nhà. Hôm qua Hề Ninh và bà Tống chỉ bảo cô tham dự party, nhưng chưa hỏi địa chỉ mới của cô, cô cũng quên mất phải nói.
"Anh đang ở khu chung cư cũ của tôi đấy à? Tôi chuyển nhà rồi."
"Chuyển nhà? Sao cô không nói sớm! Có biết lãng phí biết bao nhiêu thời gian của tôi rồi không?" Lửa giận của người đàn ông nháy mắt tăng vọt, "Cô tự gọi taxi đi."
"Nhưng hôm qua Hề Ninh đã nói nhờ người đi đón tôi, bảo tôi không cần phải đi xe kia mà."
Đầu bên kia điện thoại rõ ràng đã kìm nén bớt, tiếng hít thở cực kì nặng nhọc.
"Cô đang ở đâu, tôi đi đón cô."
"Khu chung cư Giang Sơn Nhất Hào."
Trong điện thoại an tĩnh một lát.
"... Giang Sơn Nhất Hào, Giang Sơn Nhất Hào nào cơ?"
"Còn Giang Sơn Nhất Hào nào nữa? Khu chung cư bên cạnh khách sạn Hilton ấy, đến nhanh lên sắp muộn rồi."
Tống An Ninh cúp máy, nghĩ đối phương hẳn là sẽ không đến kịp trong khoảng thời gian ngắn nên vào khu vực nghỉ ngơi ở đại sảnh chờ hắn.
Đại sảnh của khu chung cư cao cấp sang trọng như đại sảnh của một căn biệt thự, thấy Tống An Ninh ngồi ở trên sô pha, nhân viên khách sạn còn bưng lên cho cô một ly nước.
"Tống tiểu thư đang đợi ai ạ?"
"Phải."
"Vậy tôi xin phép không quấy rầy cô nữa."
Nhân viên rất tận trách, luôn cung cấp dịch vụ chu đáo cho mỗi một vị khách ở Giang Sơn Nhất Hào.
Cho nên lúc Vưu Huyên bước vào đại sảnh của Giang Sơn Nhất Hào, đập vào mắt là cảnh Tống An Ninh ngồi ở trên ghế sô pha nhàn nhã uống nước.
Hắn từ sáng sớm đã vội vàng chạy tới đây đón cô, còn cô thì ngồi đây uống nước?
Có thời gian sao không tự gọi taxi đi? Còn bắt nhiều người chờ cô như vậy?
"Tống..."
Mới vừa mở mồm, một nhân viên bảo vệ đã ngăn hắn lại, "Chào tiên sinh, mời anh đăng ký trước."
"Tôi đến tìm người."
"Tìm người cũng phải đăng ký thưa anh."
Vưu Huyên nhìn Tống An Ninh trên sô pha, hô to: "Tống An Ninh."
Tống An Ninh nghe được tiếng gọi nhìn lại, thấy một thanh niên đẹp trai trẻ trung ăn mặc phong cách, tóc màu nâu đang vẫy gọi cô.
Xem ra đây là người tới đón cô.
"Tống tiểu thư, cô có quen biết vị này không?"
Tiểu A giới thiệu:【Anh ta tên là Vưu Huyên, anh họ của Hề Ninh, không có quan hệ tốt với cô cho lắm.】
Tống An Ninh gật đầu, cũng nhìn ra được quan hệ của hắn với "Tống An Ninh" rất không tốt.
"Biết. Cần phải đăng ký đúng không? Vậy đi đăng ký đã."
Cùng là người lao động với nhau, Tống An Ninh hiểu nỗi khổ của họ, vậy nên rất cố gắng không gây phiền phức cho công việc của bọn họ.
Vưu Huyên nhăn mày, "Tống An Ninh, cô làm cái gì vậy? Đi nhanh lên, sắp muộn rồi, mọi người đều đang đợi một mình cô thôi đấy."
Bảo vệ đưa cho sổ đăng ký với bút, Tống An Ninh nhét bút vào trong tay hắn: "Làm theo quy định đi, đừng để người ta gặp rắc rối, mau đăng ký đi."
Vưu Huyên hít một hơi thật sâu, người trưởng thành đều biết nhìn sắc mặt, huống chi ở mấy nơi như này, sẽ không ai hô to nói lớn như không được dạy dỗ.
Cầm bút điền tên của mình, thời gian và số điện thoại vào tờ sổ đăng ký xong, hắn đen mặt nói: "Có thể đi được chưa?"
"Đi thôi."
Xe của Vưu Huyên đỗ ở ngoài, hai người lần lượt lên xe, sau khi cột kỹ đai an toàn, Tống An Ninh dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi. Cảm nhận được ánh mắt đánh giá như có như không, cô mở mắt ra nhìn Vưu Huyên, "Nhìn cái gì?"
"Không có gì." Vưu Huyên thu hồi ánh mắt, hắn vẫn luôn không thích đứa bé nhát gan nhút nhát này. Một năm chưa gặp, nhưng cái người tên Tống An Ninh trong trí nhớ không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ dám lén nhìn một cái đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt chắc chắn không phải người hiện tại.
Hắn không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ là khí thế diễu võ dương oai bình thường ở trước mặt cô cứ theo bản năng thu liễm lại vài phần.
Giống như... sếp ở công ty đang đứng trước mặt hắn vậy.
Hắn nắm tay lái, xem nhẹ cảm giác áp lực trong đầu, ra vẻ thản nhiên hỏi: "Sao cô lại sống ở đây? Tôi nghe Hề Ninh nói cô đã đổi việc? Việc gì mà có thể khiến cô được ở nơi này vậy?"
"Trợ lý sinh hoạt."
"Trợ lý sinh hoạt?" Vưu Huyên cười lạnh: "Cô đúng là chẳng biết cố gắng như Hề Ninh gì cả. Con bé từ nhỏ đã biết nhảy múa ca hát, luyện tập chơi đủ các loại nhạc cụ, chịu đựng bao nhiêu khó khăn mới thực hiện được ước mơ tham gia vào giới giải trí. Cùng sống chung dưới một mái nhà, cô vẫn cứ không có chí tiến lên như hồi nhỏ. Thôi vậy đi, để tôi tìm cho cô một công việc đàng hoàng, đừng làm mẹ cô mất mặt nữa."
Tống An Ninh nhíu mày: "Đừng phân biệt ngành nghề. Tôi kiếm tiền dựa vào sức lao động của bản thân, không thấy có gì phải xấu hổ với công việc bây giờ. Hơn nữa, trước khi kiếm được công việc nào có tiền lương cao hơn công việc hiện tại thì tôi sẽ không dễ dàng đi ăn máng khác."
Còn chưa bứt được hết lông dê của Giang Úc kia mà, đợi cô bứt xong hẵng bàn chuyện đi ăn máng khác.
Thấy cô dầu muối không ăn, Vưu Huyên cười nhạo một tiếng, lười nói cô.
Rất nhanh đã tới địa điểm tổ chức party.
Để chúc mừng Hề Ninh thành công được debut, Hề Chính Phỉ đã đặc biệt thuê riêng một căn biệt thự để mở tiệc cho cô ta, khắp nơi đều rất náo nhiệt, Hề Ninh mời không ít bạn bè tham dự. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía ngoài cổng.
"Hề Ninh, cậu debut rồi có phải sẽ có rất nhiều tài nguyên chờ cậu ký hợp đồng hay không? Mình nghe nói mấy người được debut trước đều đi làm diễn viên hết rồi, cậu cũng sẽ đi đóng phim sao?"
Hề Ninh không giấu nổi vẻ vui mừng khiến cả người cô ta như đang phát sáng, "Có mấy tài nguyên đã đến tìm mình rồi, đang trao đổi chi tiết hợp đồng với công ty. Chuyện diễn viên nói sau đi, mới debut vẫn chưa có độ nhận diện, mình không muốn diễn mấy kịch bản hạng ba đó đâu."
"Cũng phải, cậu nên đợi đến khi quen mặt với công chúng hơn rồi hẵng nhận vài kịch bản chất lượng tốt... Hề Ninh, cậu cứ nhìn ra bên ngoài làm gì vậy? Có mời nhân vật quan trọng nào à?"
"Mình nhờ anh họ đi đón chị An Ninh đến đây, nhưng hơn một tiếng rồi vẫn chưa thấy tới."
"An Ninh? Cái đứa con gái riêng của mẹ kế cậu ấy hả? Sao cậu lại mời cô ta?"
Hề Ninh cúi đầu sửa sang lại nếp nhăn trên váy, "Không phải bây giờ mình đã đặt chân vào giới giải trí rồi sao, tương lai sẽ có rất nhiều việc, mình nghe nói gần đây công việc của chị ấy không được suôn sẻ cho lắm, cho nên muốn chị ấy tới làm cho mình. Đều là người một nhà với nhau, yên tâm hơn so với thuê người ngoài làm mà đúng không."
"Cậu thuê cô ta? Nhưng cô ta thì biết làm việc gì?"
"Mình đang thiếu một trợ lý sinh hoạt, chị ấy chắc có thể đảm nhiệm được mà. Cậu cũng đừng nói chị ấy như vậy, chị An Ninh chỉ là không thích nói nhiều mà thôi. Hồi nhỏ không cố gắng học tập nên chỉ đậu được vào một trường đại học hạng ba, mấy năm qua chị ấy vẫn luôn đi làm thêm ở siêu thị, công việc này rất bấp bênh, nếu đi theo mình thì sau này tốt xấu gì cũng có công việc ổn định hơn. Hơn nữa chị ấy cũng rất xinh đẹp, chỉ là mấy năm qua phải vất vả làm việc nên không có thời gian ăn diện mà thôi, ở bên cạnh mình, có khi sau này lại được người ta để mắt, cho gia nhập giới giải trí ấy chứ."
"Cô ta?" Một trận cười giòn tan.
Hề Ninh tinh mắt, thấy được chiếc xe đỗ ở ngoài cửa.
"Chị An Ninh tới rồi."
Cô ta vội vàng chạy ra ngoài đón.
"Chị An Ninh!"
Tống An Ninh xuống xe, nhìn Hề Ninh xách váy chạy tới chỗ mình, trên mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp hoàn hảo, "Chúc mừng."
Hề Ninh thấy cô mặc một chiếc váy màu lam dài đến đầu gối, liếc mắt một đã nhận ra đây là mẫu mới của một thương hiệu quốc tế, kiểu dáng đơn giản nhưng được mặc ở trên người Tống An Ninh lại phá lệ rất có khí chất.
"Sao bây giờ chị mới đến? Em chờ chị nãy giờ."
Tống An Ninh nhìn về phía Vưu Huyên mặt âm trầm đằng sau, "Anh ấy đi đón chị, nhưng lại đến nhầm chỗ, ngại quá, tới muộn rồi."
"Không sao đâu, hai người mau vào đi."
Tống An Ninh liếc về phía đám bạn Hề Ninh mời tới, từ những biểu cảm rất nhỏ của bọn họ có thể nhìn ra được thái độ của những người này với Tống An Ninh.
"Tống An Ninh, chiếc váy chị đang mặc chắc là đắt lắm phải không?"
Lúc mua quần áo Tống An Ninh không chú ý tới giá cả, chỉ cảm thấy chiếc váy này đẹp, mình mặc thấy hợp nên mua thôi.
"Cũng tạm."
Có người chế nhạo, "Vậy bây giờ cô làm việc gì vậy? Mua nổi chiếc váy đắt như vậy, chắc hẳn tiền lương cũng không thấp phải không?"
Hề Ninh vội vàng hoà giải: "Được rồi, các cậu đừng nói nữa mà. Chị vẫn còn làm việc ở trong cái siêu thị đấy ạ?"
"Chị từ chức rồi."
"Vậy bây giờ chị đang làm gì?"
"Trợ lý sinh hoạt, thỉnh thoảng thì đi làm thêm sau giờ làm để kiếm thêm chút thu nhập."
Hề Ninh cười nói: "Đúng lúc quá, em cũng đang cần một trợ lý sinh hoạt, chị có thể đến làm cho em không? 8 vạn một tháng, thế nào?"
"8 vạn?" Tống An Ninh thở dài, mức giá này còn thấp hơn nhiều so với tiền lương làm một ngày của cô nữa, "Thôi."
"Sao vậy ạ?"
"Tiền lương ít quá."
Từ nghèo thành giàu còn dễ, chứ từ giàu về nghèo thì khó. Tiền lương có 8 vạn, là đang sỉ nhục cô đấy à?
"Tiền lương ít? Vậy bây giờ chị kiếm được bao nhiêu tiền một tháng?"
Tống An Ninh chưa bao giờ bàn tán về chủ đề riêng tư như chuyện tiền lương.
"Xin lỗi, đây là quyền riêng tư của chị."
"Vậy bây giờ chị đang làm trợ lý sinh hoạt cho ai thế?"
"Đây cũng là quyền riêng tư của chị."
Hề Ninh thấy cô ngậm miệng không nói, bất đắc dĩ: "Được rồi, em biết chị sĩ diện, nhưng còn gì mà mọi người không biết nữa đâu chị? Tới làm việc cho em đi, nếu 8 vạn không đủ, em cho chị thêm 1 vạn, thế nào?"
Tống An Ninh bất đắc dĩ thở dài: "Chị có công việc ổn định mà, thật sự không làm đâu."
Hề Ninh vẫn kiên trì: "Vậy chị nói cho em biết bây giờ chị đang làm ở đâu đi đã?"
"Chị làm việc ở tập đoàn Giang thị, đảm nhiệm vai trò trợ lý sinh hoạt cho ngài Giang Úc."
Sau một trận im lặng, tiếng cười nhạo liên tiếp truyền đến.
"Giang thị mà tuyển một người chỉ đỗ trường đại học hạng ba thôi á? Bằng cấp vậy sao mà đỗ được?"
"Ai mà chẳng biết để vào được mấy công ty lớn như Giang thị thì ít nhất cũng phải có bằng đại học hạng nhất. Còn chiếc váy trên người cô ta chắc phải tiết kiệm dữ lắm mới mua được nhỉ? Khổ thân, đến chết cũng phải sĩ diện."
"Không phải cô ta đã như vậy từ đó giờ rồi sao? Các cậu vẫn chưa quen à?"
Có người thì thầm nói: "Hai ngày trước tôi với bạn trai có tham gia một bữa tiệc, tình cờ gặp được Giang thiếu ở đó, tôi có số điện thoại của anh ấy đấy. Có trò hay để xem rồi, nhìn tôi vạch trần cô ta thế nào đây này!"
"Nhanh! Mau gọi cho Giang thiếu đê!"
Người nọ gọi cho Giang Úc, mãi mà không có ai nghe, sau khi tự động tắt máy rồi lại gọi tiếp, lần này rốt cuộc mới nhận.
"Alo, Giang thiếu ạ, anh đang bận à? Chắc anh cũng quên mất rồi nhỉ, tôi là Trần Kha đây, tuần trước tôi đi cùng Lâm thiếu dùng bữa với anh í. Là như vậy, tôi đang tham dự bữa tiệc của một người bạn để chúc mừng cậu ấy thành công được debut vào giới giải trí, nhưng có người nói đang làm trợ lý cho anh, cho nên tôi mới muốn hỏi anh chuyện này có thật hay không, kẻo cô ta lợi dụng danh nghĩa của anh để lừa gạt người khác ấy mà."
Mọi người nín thở lắng nghe.
"Trợ lý? Ai?"
Người nọ cười bật loa to, cao giọng nói: "Tống An Ninh, không phải cô nói cô đang làm trợ lý cho Giang Úc sao? Bây giờ tôi đang gọi điện với Giang thiếu đây, cô dám lặp lại câu vừa nãy không?"
Tống An Ninh ngẩn ra.
Một lát sau, trong điện thoại truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi: "Tống An Ninh? Chẳng phải hôm qua cô nói thấy không được khoẻ nên muốn xin nghỉ để đi khám sao? Cô xin nghỉ ốm để đi dự tiệc à?!"