Công Ty Đòi Nợ Hiệu Vợ Yêu

Chương 15: Duyên Duyên Muốn Tạm Biệt Với Quá Khứ




Đàn chị bỏ ra chín năm để yêu đương, ly hôn chỉ mất hai tháng, ngày lấy được phán quyết, cô vui mừng hớn hở đăng một video bắn pháo hoa ngắn, vui vẻ hơn cả đón Tết.

Chuyện tốt của tháng này cũng xảy ra giống như quân bài domino, con trai của chủ quán cánh gà vừa tốt nghiệp đại học, nhận chức ở bộ phận cho vay của Chi Chi. Lãnh đạo sắp xếp cho cậu ta hợp tác với “lấy lại ngoại tuyến”, thế là cậu ta nhờ cha đăng lên vòng bạn bè hỏi mọi người có tài nguyên không, sáng sớm được Tần Cửu lướt thấy, ngay lập tức kết bạn với công tử quán cánh gà.

“Không nhìn ra Chi Chi cũng xã hội như thế.” Trần Duyên luôn chú ý đến khung chat của Tần Cửu và công tử cánh gà, “Anh cảm thấy chúng ta có cơ hội không?”

“Đương nhiên! Chúng ta là chuyên nghiệp!” Tần Cửu vung tay lên, chia sẻ một tấm ảnh chụp nhóm đòi nợ cho công tử. Trần Duyên cũng chụp, có cả Vương Dũng, một tay Tần Cửu chống nạnh, tay kia chống ghế sau, tư thế và biểu cảm hết sức cuồng dã, mọi người đều giơ vũ khí, hung thần ác sát tràn ra màn hình, xem ra hiệu suất hành động cực con mẹ nó cao.

Dựa theo tiến độ giao tiếp của họ, Trần Duyên cảm khái thời vận chuyển đến, vô cùng gần với ngày tháng xoay người làm ông chủ. Cậu tìm kiếm thành phần của doanh nghiệp Chi Chi, phát hiện cũng có chút bối cảnh chỗ dựa.

“Đờ mờ, tiền này chúng mình chiếm rất lẽ thẳng khí hùng.” Trong bụng Tần Cửu nở hoa, cảm thán nhân mạch quan trọng cỡ nào, sau khi phấn khích Trần Duyên không quên hỏi Tần Cửu bên sếp Trương ăn nói thế nào. Tần Cửu suy nghĩ một hồi, trung thành tuyệt đối nói suy nghĩ của hắn là làm công ty tương tự như thuê ngoài[1], sếp Trương có ơn với họ, đương nhiên phải tiếp tục nhận đơn của công ty Hào Lợi Lai, hơn nữa tiền hoa hồng chắc chắn thấp hơn trước.

[1] Outsourcing (Thuê ngoài) là hình thức chuyển một phần chức năng nhiệm vụ của công ty ra gia công bên ngoài – những chức năng mà trước đây doanh nghiệp vẫn đảm nhận. Người ta thường nghĩ đến việc thuê gia công hay còn gọi là sử dụng nguồn nhân lực bên ngoài mỗi khi doanh nghiệp nghĩ đến việc tiết kiệm chi phí.

Trước khi cơ hội đến, họ nhất định liều sức bắt lấy nó, so với khả năng thất bại, tiếc nuối vì ham an nhàn mà bỏ qua sẽ khiến con người hối hận hơn. Lúc này Tần Cửu gọi điện cho sếp Trương, nói rõ tình huống đơn giản tóm tắt, hẹn tuần sau gặp mặt nói chuyện một lát, có thể song toàn đương nhiên tốt nhất.

Đó là một ngày vạn dặm không mây, văn phòng sếp Trương vẫn giống y như lần đầu Tần Cửu đến, chỉ là sau bàn làm việc có thêm một bức chữ bút lông của danh gia, bên dưới chữ bút lông có thêm một nhóc con dùng iPad xem video, miệng kêu la con không, con chỉ muốn vừa làm bài tập vừa xem sói chuối.

Sếp Trương không có cách trị con y, bèn ngồi xuống mặt đối mặt pha trà uống với Trần Cửu và Trần Duyên, lá trà là Long Tỉnh sau cơn mưa, cốc làm từ tử sa, trong tay còn có chuỗi tử đàn, vòng quanh tựa như du long.

Tần Cửu quan sát một lúc, yên lặng ghi nhớ, sau này phòng làm việc của hắn cũng phải ra vẻ như thế.

Sếp Trương không thể hiện ra quá nhiều bất ngờ với biến động sự nghiệp của họ, từ lần đầu y nhìn thấy Tần Cửu, đã biết hắn không phải loại người “an phận”. Không thể thực hiện trạng thái nước ấm nấu ếch với hắn được, tính cách Tần Cửu mãnh liệt như chim sẻ, không giam được.

Y thêm chút lá trà vào trong ấm, tỏ ý tương lai cần hỗ trợ cứ việc đến tìm y, có khách hàng định vay tiền gì cũng lưu ý giúp y, mọi người đôi bên cùng có lợi, đồng thời phát tài, cùng tiến bộ.

Đương nhiên tiến thêm một bước chủ yếu vẫn là Trần Duyên và Tần Cửu, ham muốn với tiền bạc của sếp Trương ngược lại không đói khát như trước nữa. Cũng phải, hơn nửa đời người đã có những gì nên có, bây giờ lại cảm thấy bình an khỏe mạnh là quan trọng nhất, còn có con cái nghe lời, đừng suốt ngày xem phim hoạt hình hại mắt.

Hơn nữa ngoài việc Tần Cửu sẽ có sự nghiệp khác, những chuyện khác không có thay đổi gì lớn, bản thân sếp Trương vẫn là bên A tôn quý.

Lúc Tần Cửu và Trần Duyên đi ra, sếp Trương dặn đi dặn lại bọn họ chú ý sức khỏe, còn giới thiệu một bác sĩ tư nhân vô cùng đắt đỏ cho Tần Cửu, thật sự là đánh giá cao họ quá rồi.

Tần Cửu kiên nhẫn đợi ba ngày, bên công tử cánh gà có trả lời chắc chắn, nói là cần họ đăng ký một công ty, sau đó mới có thể đưa ra xét duyệt, cuối cùng đạt được hợp tác. Nhưng bởi vì liên quan đến công việc nội bộ của cậu ta, xác suất thành công trực tiếp tăng gấp bốn, không cần lo lắng quá.

Lúc tin nhắn đến họ đang chuẩn bị đi ngủ, Trần Duyên và Tần cửu đọc đi đọc lại tin nhắn nhiều lần, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn tới nhìn lui, sau đó vùi vào trong chăn cười như điên.

“Chao ôi, anh nói này Duyên Duyên, thời buổi này mở công ty có phải dễ quá rồi không?” Mắt Tần Cửu sáng lấp lánh.

“Ai cũng có thể mở công ty, nhưng mở công ty tốt nhất định không dễ dàng.” Trần Duyên ôm lấy hắn, “Thua lỗ rớt quần lót có khối người.”

“Bọn họ lập nghiệp kiểu đánh bạc, chúng ta khác, lại nói không phải anh có Duyên Duyên à.”

“Em làm quân sư quạt mo, anh yên tâm hả?”

“Anh yên một triệu tâm ở chỗ em, kiếm nhiều kiếm ít không quan trọng, chỉ cần chúng ta sống vui vẻ.” Tư tưởng của Tần Cửu rất tốt.

Thế là đại hội cổ đông lần thứ nhất của họ long trọng tổ chức trong chiếc chăn thuần cotton vào lúc mười một giờ theo giờ Bắc Kinh. Bệnh hình thức đáng chết quấy phá, Trần Duyên tìm giấy và bút từ tủ đầu giường, chuẩn bị làm ghi chép hội nghị.

“Nếu đến Cục Công thương đăng ký, trước tiên phải xác định phạm vi kinh doanh.” Trần Duyên tìm kiếm các bước mở công ty.

“Nghiệp vụ chủ yếu nhất không phải là đòi nợ à!”

“Không thể biết thẳng đòi nợ được, sẽ bị bắt đi.” Trần Duyên liệt kê ra một hai ba bốn điểm, cắn bút chì viết “Tư vấn tài chính”.

Tần Cửu giơ tay khen, nói tư vấn tài chính nghe rất cao cấp.
Loading...

“Còn gì nữa không?” Trần Duyên hỏi, “Nghĩ thêm mấy cái, chúng ta lại từ từ chọn.”

“Nếu như hợp tác với sếp Trương, chắc chắn không thể rời được nghiệp vụ cho vay.”

Trần Duyên viết “Phục vụ tài chính”.

“Có lúc phải dùng đến gậy gộc gì đó.”

Trần Duyên viết “Kinh doanh vật dụng hàng ngày”.

“À đúng, còn phải lo cơm của nhóm anh em.”

Cái này viết như nào? Trần Duyên nghĩ ngợi rồi viết bừa “Quản lý ăn uống”.

Viết xuống một dải, Trần Duyên nghiêng đầu nhìn tờ giấy, “Chồng ơi, phạm vi kinh doanh của chúng ta hơi nhiều đúng không?”

Tần Cửu cũng cảm thấy như vậy, nói nếu không thì tìm kiếm giấy phép kinh doanh của công ty Hào Lợi Lai, chọn mấy cái chép ra.

“Ý kiến hay.” Trần Duyên mở máy vi tính, tìm kiếm ba năm lần đã ra, tiện thể còn tìm được một thông cáo báo chí liên quan đến sếp Trương, năm ngoái thành phố bên cạnh xảy ra ngập lụt, y đã quyên góp một trăm nghìn tệ.

“Vậy… vốn đăng ký?” Trần Duyên tiếp tục viết trên giấy, “Cái này không thể bịa, ngân hàng cần xác minh vốn.”

Tần Cửu hơi khó xử, “Ba trăm mấy nghìn đủ không? Tất cả gia sản tích góp hai năm này.”

Trần Duyên đặt bút xuống, hôn Tần Cửu một cái, sau đó chui ra khỏi chăn mở tủ quần áo, hóp lưng lại như mèo chui vào, tìm ra một chiếc áo dày lỗi thời. Thò tay vào trong túi móc ra một cái bọc, trong bọc còn có một cái túi, cuối cùng bóc ra như bóc hành tây một tấm thẻ tiết kiệm của Ngân Hàng Công Thương Trung Quốc mà Tần Cửu chưa thấy bao giờ.

Cậu không quan tâm biểu cảm khiếp sợ của Tần Cửu, tự ý trèo lên giường, khoanh chân lại nói bên trong có một trăm nghìn, góp thêm ít nữa có thể được năm trăm nghìn, viết lên sẽ đẹp hơn.

“Em kiểm tra rồi, rất nhiều công ty nhỏ khởi nghiệp đều là năm trăm nghìn, đợi chúng ta kiếm được tiền có thể đổi thành nhiều hơn, bảng hiệu thế này…”

“Duyên Duyên, khoan đã, em đợi đã.” Tần Cửu giữ cổ tay cậu lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, “Em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”

Trần Duyên khẽ vuốt số thẻ khắc nổi lên, ánh mắt của cậu nói cho Tần Cửu cậu rất quý số tiền đó. Nhưng Tần Cửu nghe giọng điệu của cậu lại tùy ý đến mức không quá bình thường.

“Tiết kiệm ra chứ đâu.” Trần Duyên cầm ngược tay Tần Cửu.

Cậu rất yêu Tần Cửu, đây là bí mật duy nhất cậu có thể tiết lộ.

Tần Cửu nửa tin nửa ngờ, chỉ cần Trần Duyên gật đầu, hắn sẽ tin cậu vô điều kiện.

Hắn chọn một chữ trong tên của hắn và Trần Duyên, vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, nói đặt là Công ty TNHH Tư vấn Thông tin Tài chính Khải Duyên được không. Trần Duyên mỉm cười, đánh giá của cậu về nó hơi quê mùa, nhưng cậu thích.

Lúc họ chạy đến Cục Công thương đã vào tháng tư, hoa cây cải ngồng vàng ươm có thể nhìn thấy khắp nơi, nhân viên công tác đã chấp nhận đơn đăng ký của họ, không lâu sau giấy phép kinh doanh sẽ được cấp. Rõ ràng Tần Cửu đã không thể chờ đợi, càng không ngừng hỏi thời gian cụ thể, hắn muốn đặt một cái khung lộng lẫy, Trần Duyên buồn cười kéo hắn ra khỏi cửa lớn, nói nhanh lắm, không cần phải sốt ruột.

Cậu kéo Tần Cửu nặng nề, dây thần kinh nào đó trong đầu đang rung động, đột nhiên nhớ ra một chuyện: Đàn chị ly hôn thành công rồi, nhưng gần đây tần suất đăng lên vòng bạn bè của cô hơi khác thường, phần lớn dùng chữ làm chủ, xóa xóa viết viết, rất kỳ lạ.

Trần Duyên lắc đầu, một mặt cho rằng mình lo lắng quá, mặt khác lại rất muốn lên lạc với cô để loại bỏ lo lắng trong lòng.

Cũng may khi đó đã lựa chọn hỏi, sau này Trần Duyên nhớ lại, cậu sẽ vĩnh viễn nhớ ngày hôm đó.

Đàn chị bình tĩnh nói cho cậu biết, cô kiểm tra sức khỏe ra một thứ không nên kiểm tra ra, đã làm sinh thiết[2] kiểm tra, vẫn chưa thể lập tức biết là lành tính hay ác tính.

[2] Sinh thiết gốc là 切片 là một xét nghiệm y khoa thường được thực hiện bằng phẫu thuật, với mục đích lấy mẫu tế bào hoặc mô để đánh giá sự hiện diện hoặc mức độ của bệnh

Khi trước mặt chỉ có hai lựa chọn cực đoan, chờ đợi là sự đau khổ.

Trần Duyên cẩn thận từng li từng tí hỏi cô, đàn chị chị vẫn ổn chứ.

Đàn chị nhanh chóng trả lời một khuôn mặt cười, nói rằng cô rất ổn, cô rất lạc quan.

Trần Duyên nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào hai câu nói kia trong thời gian dài, sau đó vỗ vỗ bả vai Tần Cửu, nói cậu muốn đặt chuyến bay gần nhất đến tỉnh lân cận.

“Sao vậy?” Tần Cửu lo lắng hỏi cậu.

“Đàn chị rơi vào một tình huống vô cùng tệ.”

“Ý em là…”

“Ừ, đúng thế.” Trần Duyên gật đầu, “Em về nhà thu dọn vài bộ quần áo, có thể sẽ ở lại bên đó mấy ngày.”

“Anh đi cùng em.” Tần Cửu nói.

“Không, em tự làm được.” Trần Duyên hôn hắn, “Anh đợi em quay về.”

Tần Cửu không tình nguyện nói được, vé máy bay đã đặt vào hai giờ chiều, Tần Cửu vặn tay ga, nhanh như chớp dẫn Trần Duyên về nhà thu dọn hành lý.

Động tác của họ rất nhanh, xem như còn dư dả thời gian, trước khi vào cửa kiểm tra an ninh Trần Duyên nói khát, muốn uống trà chanh mật ong, Tần Cửu dẫn cậu đến một quán cà phê bình thường, hỏi nhân viên phục vụ có đồ uống kia không.

Trần Duyên dính trên người Tần Cửu, nhìn quanh trang trí trong quán, chợt phát hiện quản lý đầu trọc của hộp đêm trước đó cậu làm công cũng ở đây, y ngồi ở chiếc bàn nhỏ với hai người mặc đồ công sở, nhìn qua là đang bàn chuyện hợp tác.

Quản lý liếc mắt đã nhận ra Trần Duyên, nhiệt tình giơ một ngón tay lên muốn chào cậu, Trần Duyên cười mỉm lắc đầu, ra dấu tay im lặng.

Quản lý như người tinh ranh, nhìn thấy Tần Cửu bên cạnh Trần Duyên cúi đầu nghiên cứu menu đã biết chuyện gì xảy ra, biểu cảm hiểu rõ rồi quay trở lại tiếp tục nói chuyện như không có việc gì.

Sân bay người đến người đi, bên ngoài vành đai cách ly, Trần Duyên hút từng ngụm trà mật ong, thoải mái mổ một cái ở khóe miệng Tần Cửu.

“Đợi em về.”

Tần Cửu kéo tay cậu, biểu cảm không nói ra được là cay đắng hay là buồn phiền, có lẽ cả hai đều có, hắn nói làm sao bây giờ, Duyên Duyên anh bắt đầu nhớ em rồi.

“Hãy ra ngoài nhiều với Vương Dũng.” Trần Duyên đề nghị.

“Muốn đợi em về cùng đi.”

Trần Duyên nghĩ ngợi, nói được thôi, vậy đợi cậu về.

“Được.” Tần Cửu trịnh trọng gật đầu, ai nói chạy xe mô-tô không thể lưu lạc chân trời, hắn chỉ cần Trần Duyên ở bên cạnh hắn.

Hắn đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Trần Duyên bị cửa kiểm tra an ninh nuốt chửng, trong lòng vắng vẻ.

Lúc chạy trên đường cao tốc, thế giới dường như đã thay đổi.

Mùa hè ở tỉnh lân cậu bắt đầu sớm, Trần Duyên tìm thấy nơi ở của đàn chị ở tầng cao nhất.

Cửa chốt đã hoen gỉ loang lổ, giống như tấm da thú hư thối, tản ra mùi sơn sắt khó chịu, cô rúc vào trong bóng râm của cột xi măng, như một con mèo sợ hãi, không muốn bị bất kỳ ai phát hiện.

“Đàn chị, ngắm phong cảnh à?” Trần Duyên tự nhiên đến gần cô.

“Duyên Duyên, em đến rồi…” Cô nói từng chữ dần dần yếu đi, giống như từng nét bút từng nét bút tróc ra trong gió, “Sao chị lại mắc bệnh này nhỉ… Nói thật, chị sợ, sợ giống như miếng thịt chết nằm trên bàn phẫu thuật bị cắt tới cắt lui, sau đó tắt thở không một tiếng động.”

“Vẫn chưa có báo cáo mà.” Trần Duyên ngồi xuống bên cạnh cô, “Chị ở đây bao lâu rồi?”


Cô hoang mang lắc đầu, “Sáu tiếng, bảy tiếng? Chị không nhớ rõ.”

“Nhìn thấy gì?”

“Mặt trời hôm nay rất ấm áp.”

“Ngày mai cũng thế.”

Đàn chị cười một tiếng, cô rất đẹp, tóc xõa tung, có đôi mắt như trẻ con và cái cằm căng mịn.

Ánh mắt cô dừng lại chốc lát trên mặt Trần Duyên, rồi không tự giác dời về phía từng dãy rào chắn, Trần Duyên kéo vai cô qua, bình tĩnh chặn lại.

“Duyên Duyên, em lo lắng gì chứ.” Cô cười khẽ, “Em đã từng như vậy mà, khiến cho chuyện rối tinh rối mù, sau đó tìm cái chết.”

“Nhưng em luôn tin tưởng, mọi chuyện sẽ tốt hơn.”

Đàn chị cười khanh khách không giải thích được, cả người run theo, “Em lừa ai vậy?”

Trần Duyên ngậm miệng, vừa rồi đúng là cậu nói láo.

“Nói đi cũng phải nói lại, lúc ấy mọi người đều buồn bực, làm sao Trần Duyên học năm nhất là hotboy trường, năm thứ hai đã biến thành hoa khôi rồi?” Đàn chị nâng mặt giống như say rượu, “Sau đó thấy em quên mình nhảy vào hố lửa, chị và mấy đàn anh của em ngăn cũng không ngăn được, đau lòng chết mất.”

Trần Duyên tự giễu chậc hai tiếng, “Đàn chị sao chị lại lật nợ cũ của em lên, lúc đó nhất định là em bị cái gì nhỉ, hội chứng Stockholm[3], đúng không, sau đó phóng to vô hạn… Hừm, phóng to chút lòng tốt mà người đó thỉnh thoảng thể hiện, hắn đối xử với em càng tệ, em càng quyết một lòng với hắn, cuối cùng bị người bán còn đếm tiền giúp người ta, đó là em.”

[3] Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc (wikipedia)

“Cho nên em cảm thấy là em bệnh nghiêm trọng, hay là chị bệnh nghiêm trọng?”

Trần Duyên thật sự cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, rồi phát biểu nhận thức chính xác, nói chúng ta đều có bệnh, đầu óc có bệnh.

Đàn chị lại cười.

Về phần nhà cao tầng, lan can, đường ray, giếng nước, cacbon monoxit, không phải Trần Duyên chưa từng nghĩ đến. Sau khi chuyện đó xảy ra, cả ngày lẫn đêm trong đầu cậu đều đang nghĩ đến những thứ này.

Cậu nhìn thấy trên mạng nói cách kết thúc bản thân tốt nhất là tuyệt thực, còn liệt kê ra mấy nguyên nhân, cậu cảm thấy rất có lý, cứ thế nằm trên giường hai ngày. Đến buổi sáng ngày thứ ba, cậu thật sự không chịu được nữa, vịn tường đi xuống lầu mua sữa đậu nành và bánh nướng bánh quẩy, kết quả đụng phải một ông già chen ngang. Cậu giận đến mức dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng của mình thóa mạ hành vi khiến người khinh thường này.

Cậu chỉ mắng nửa đoạn trước, nửa đoạn sau do một người đàn ông vừa cao vừa đẹp trai, tự giới thiệu nói bán trang sức và vàng bổ sung giúp cậu.

Tình yêu Tần Cửu dành cho cậu đầy đủ nõn nà, giống một hồ nước có thể chữa thương, im lặng ngâm mềm ngâm nát những chuyện xấu. Không quan tâm quá khứ đen tối và không thể chịu đựng được cỡ nào, bây giờ cậu có thể dùng giọng điệu thoải mái trêu đùa nói ra.

“Sau đó em phát hiện…” Trần Duyên dừng lại.

“Phát hiện gì?”

“Thế giới này không có em thì không được.”

“Trần Duyên em thôi đi!” Đàn chị đập cậu một cái, nụ cười lần này cuối cùng xuất phát từ nội tâm.

“Em nói thật.” Giọng điệu Trần Duyên trịnh trọng, “Được rồi, đàn chị chị đón gió cho em đi, muốn ăn tôm hùm cay, quán ở đường Hưng An hay là đường Nam Kinh?”

Đàn chị cúi đầu, mái tóc đen nhánh mềm mại từ bả vai trượt xuống cổ áo, mặt trời đã xuống núi, thời gian trôi qua từng phút từng giây. Trần Duyên yên lặng chờ đợi, đợi đến khi đàn chị vỗ vỗ quần, đứng lên nói chúng ta đến quán ở đường Nam Kinh.

“Trên đường có thể cho em xem ảnh con gái chị không? Từ sau tiệc đầy tháng, chị cũng không đăng video ảnh chụp gì, mẹ nuôi em đây làm công cốc à?”

“Được rồi.” Đàn chị nhấn thang máy, dịu dàng đáp lại.

Trần Duyên làm thế nào cũng không nghĩ ra, một người thoạt nhìn nhỏ như thế lại có thể ăn tròn sáu cân tôm hùm cay, tốc độ bóc vỏ của cậu không thể so với trước kia, ăn ít vài con tôm béo, đàn chị thổi bia hăng hái, lời nói hùng hồn bảo sau này cô cũng muốn làm luật sư, chỉ cần đợi có kết quả kiểm tra, đợi kết quả đi ra…

“Chị nhất định có thể bắt kịp tư cách thi năm sau.” Trần Duyên chạm cốc với cô, “Em nói chuyện rất linh.”

“Chị tin.” Đàn chị gật đầu như gà mổ thóc, “Chị tin em.”

Ba ngày sau lấy được báo cáo, khối u lành tính, đàn chị cầm tờ báo cáo chảy nước mắt, nhanh chóng liên hệ với bác sĩ sắp xếp phẫu thuật vào hai tuần sau. Trần Duyên từ chối không có kết quả, đàn chị kiên trì tiễn cậu đến sân bay, lúc đợi đèn đỏ tay phải lướt trên phần mềm yêu đương, chỉ chọn thả tim cho trai đẹp.

Trần Duyên cạn lời nhìn cô gửi tin nhắn thoại thả thính, cô gái này ngược lại không căng thẳng trước phẫu thuật.

“A, thuốc gì cũng không trị hết bệnh tình yêu của chị.” Đàn chị ôm ngực, nói một cách tràn đầy sức sống.

“Không trị cũng rất tốt.” Trần Duyên cười, “Chỉ cần chị vui vẻ.”

“Cảm ơn em, Trần Duyên.” Đàn chị khởi động xe, mắt nhìn phía trước, “Sau này thường đến chơi nhé.”

“Nhất định.”

Họ ôm nhau ở bục khởi hành của sân bay, trao nhau một lời hứa hẹn không cần nói cũng biết.

Chúc bạn khỏe mạnh, chúc bạn vui vẻ, chúc mọi ước mơ quyết chí tiến lên của bạn sẽ không thất bại.

Trước khi lên máy bay, Trần Duyên gọi điện cho Tần Cửu, bắt máy trong một giây, ồn nào nói nhớ cậu. Trần Duyên báo cho hắn một khoảng thời gian hạ cánh, sau đó nghe thấy âm thanh Tần Cửu mở tủ quần áo ra, nhưng trong đó xem lẫn tiếng người yếu ớt.

“Ơ chồng ơi, âm thanh gì vậy? Trong nhà có khách à?”

“À ha ha ha ha, không có! Âm thanh đó, anh vừa xem video!”

Bên kia, Tần Cửu che ống nghe, lao ra khỏi cửa phòng liều mạng ra dấu tay với công nhân bốc vác, bảo họ im lặng.

Hắn mua một cây đàn piano cho Trần Duyên.

Tuy rằng là sản phẩm bỏ dở dang của con sếp Trương, nhưng cơ bản hoàn toàn mới, Tần Cửu mua với giá cực thấp, có điều hắn vẫn chưa có ý định nhắc đến với Trần Duyên.

“… Được rồi, chồng à anh nhớ đến đón em nha.”

“Nói gì vậy, cho dù trời đổ mưa đao anh cũng phải tới đón em.” Giọng nói của Tần Cửu tràn đầy hạnh phúc, “Mình cùng nhau về nhà.”

Sau ba tiếng dài dằng dặc, máy bay hạ cánh xuống thành phố đầy nắng, cửa trượt bằng kính tự động mở rộng. Trần Duyên ngẩng cái đầu đẹp đẽ lại kiêu ngạo của cậu, phóng sự chú ý đến đám người nhốn nháo đón máy bay.

Chẳng mấy chốc cậu đã có thể nhìn thấy Tần Cửu.

Không có chuyện gì tốt hơn chuyện này.

Toàn văn hoàn

***

Câu chuyện của cp tình duyên đến đây thôi, cảm ơn đã thích, chúc các bạn hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày!

ps: Những thiệt thòi mà Duyên Duyên phải chịu có nhắc đến ở hai chương mở đầu và phần cuối. Nửa năm Tần Cửu ngồi tù là vì đòi công bằng cho Duyên Duyên, cách thức không được miêu tả trong truyện.

Lại ps cuối năm công ty Hào Lợi Lai đến Kenting Đài Loan du lịch, Tần Cửu bị hướng dẫn du lịch lừa mua một cái chậu châu báu bảy màu, bởi vì Trần Duyên nói thích phần điểm vàng bên trên. (chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, không quan trọng lắm, chỉ thuận tiện nói một chút)