Công Tước Xin Đừng Làm Như Thế Với Tôi

Chương 7: Gặp Lại




Tác Giả: Jelly Mai

Cô tiểu thư Selena Davidson đó thấy mình được công tước dìu dắt nắm tay để nâng niu trong lòng cũng không thoát khỏi dòng suy nghĩ trở thành một cái gì đó của anh.

Sau khi cả hai rời đi, hai bên gia đình bắt đầu nói chuyện. Maria Pearce phu nhân có cặp mắt hiếm ấy vuốt ve ly rượu vang đỏ miệng cong lên và nói với tất cả mọi người. " Nhìn hai đứa trẻ thật là xứng đôi "

" Tôi cũng thấy vậy thưa phu nhân " Mẹ của Selena nói theo ý nghĩ của phu nhân. Bà ta lại cười thêm một nụ cười đẩy bí ẩn.

" Có lẽ sẽ khá mất nhiều năm để con bé trở thành một quý cô xinh đẹp?"

" Sẽ nhanh thôi, phu nhân "

Có lẽ mẹ của Selena đã đoán ra được rằng ý muốn của Phu nhân Maria. Bà ta mừng thầm.

Phía này, Jonathan mặt lạnh dìu tay tiểu thư Davidson đi dạo ở hoa viên dinh thự. Tuy mặt cố gắng nở nụ cười giả tạo, cô ta cũng thừa biết liền cố kiếm đề tài để nói " Vườn hoa hồng này thật đẹp "

Anh cũng hướng mắt về phía vườn hoa hồng, chỉ nhìn lấy một cái rồi cười khẩy, xem ra là muốn anh đến hái cho cô ta một đoá hoa. Được thôi. Jonathan Pearce làm theo ý muốn của nàng ta mà đi từ từ đến bứt lấy một đoá hoa hồng đỏ thắm. Rồi xoay người quay lại đến gần Selena để đưa đoá hoa. " Hoa hồng này rất hợp với tiểu thư "

Bàn tay thon dài của anh đưa nhẹ chạm vào tay của Selena, cô ta rất hài lòng liền cảm ơn Jonathan. Hít lên mùi hương thơm ngào ngạt, Jonathan lại nghĩ rằng mùi hương của hoa hồng thật nồng nặc như mùi nước hoa của cô ta.

" Ta rất mừng vì cô thích nó "



Anh chậm rãi đi về phía trước để một mình Selena ở đó. Cô ta nâng niu bó hoa trong tay và sải bước bằng đôi bàn chân mang đôi giốc màu hồng.

Tiếng im lặng đến chán trường, một tiếng sủa gâu ------ vang lên cắt ngang tiếng im lặng đó.

Mọi thứ đang theo đúng như kế hoạch của Jonathan, nhưng điều này nằm ngoài dự đoán. Một cô bé gái sở hữu mái tóc vàng chạy theo phía sau, trên người đầy bụi bậm và lá cây. Trên môi còn không ngừng kêu tên chú cún con. Selena ghét nhất là chó nên khi thấy chú cún của Sofia liền ghét bỏ hét lên " Mau đem con chó này đi "

Mất hết cả hình tượng của một quý cô xinh đẹp. Cũng phải Selena chỉ mới mười sáu tuổi còn Kat chỉ là một chú chó con chưa đầy một năm tuổi. Jonathan đứng im ở đó không thèm để ý đến lời kêu gọi của Selena mà lại nhìn lấy Sofia Williamson.

" Ngài công tước ngài mau làm gì đó đi "

Cô ta hét lên. Giống như là ra lệnh cho anh, điều đó làm anh thấy khó chịu. Anh hướng mắt về cô một cách lạnh lẽo nhếch đôi môi xinh đẹp kia lên và nói " Cô đang là một quý cô sao, Selena Davidson?"

Điều này thật đáng ghét Selena đứng bất động sau những lời mà anh ta nói lọt vào tai mình ---- Jonathan đi lại phía chú cún Kat đang chạy mà một tay bóp lấy phần cổ của nó nhấc bổng lên " Kat!!" Sofia la lên.

Jonathan Pearce nhìn lấy đôi mắt xanh lam đẹp tuyệt kia của Sofia bé bỏng không hiểu sao anh cảm thấy rất hài lòng với cách cư xử của đứa trẻ này.

" Cục mỡ này là của ngươi?!"

Vâng, tôi là chủ của nó!

Cô bé đáp lời sau khi anh hỏi. Rất thẳng thắn, cô bé không sợ anh mà còn bước lại gần vang hai tay ra để xin xỏ lại chú cún con.

" Xin anh hãy trả lại cho em "



Điều này làm anh nhớ đến lần đầu tiên cả hai chạm mặt nhau, cô bé đã lớn tiếng gọi anh là CHÚ sao bây giờ lại dịu dàng gọi mình một tiếng ANH. Jonathan Pearce đưa con ngươi màu hổ phách trạng thái nhẹ nhàng nhìn lấy Sofia, anh không tức giận chuyện lúc trước mà là anh có hứng thú với một cô bé chỉ mới mười tuổi. Cả đế chế Sun hay người trong gia tộc chẳng ai dám mắng mỏ hay đánh đá gì anh cả, cô nhóc con này lại dám làm vậy xem ra bản lĩnh cũng không nhỏ.

Cục mỡ trả lại cho em.

Anh nói bằng giọng nói thoải mái, Sofia ôm lấy Kat tỏ ra vẻ ngoan ngoãn cảm ơn hắn. Selena bước đến cầm lấy đoá hoa hồng anh tặng cho cô ta mà trầm mặt nói với Sofia " Dân đen kia! Ngươi là ai? Sao lại có mặt trong dinh thự nhà Pearce? "

" Em không phải dân đen gia đình em làm nghề bán bánh mì ở hẻm số 3 đã được công nhận có chứng nhận của thành phố. Và em là..."

Sofia Williamson - Anh nhếch môi lên nói thay cô bé. Selena cũng cảm thấy anh thật kì lạ, ánh mắt anh ta trao cho mình không giống như ánh mắt hắn trao cho cô bé này...đây là ánh mắt của một kẻ điên rồ đang chìm đắm trong bài hát đang sáng tác dang dở.

Ngài biết em ạ?

Cô bé ngạc nhiên nói. Điều này khiến anh hơi thất vọng ánh mắt hổ phách trở về vị trí ban đầu tỏ vẻ không vui.

" Em gái của Fiftan Williamson, ta học chung trường với anh trai em "

Anh khó chịu đáp -

Cả anh trai luôn sao? Nhưng em không biết ngài...

Ta là Jonathan Pearce, chủ nhân của dinh thự này.