Tác giả: Jelly Mai
Buổi tối hôm đó, có rất nhiều sao. Sau khi đưa cô nàng Mera về nhà. Fiftan lạnh lẽo đạp xe về nhà. Trước cánh cổng đầy hoa mà mẹ và em gái làm khiến cho anh mệt nhoài, người mẹ đứng trước cánh cổng mà âm thầm chờ đợi cậu con trai trở về. Thấy mẹ vẻ mặt buồn hiu, cậu giả vờ vui vẻ mà gọi mẹ ơi.
Bà không nói gì cả mà chỉ đợi cậu ta vào bên trong nhà đậu chiếc xe đạp. Khoảng chừng 1 phút sau bà mới mở lời. " Lúc chiều do có Sofia và Mera nên mẹ không định hỏi "
Anh biết bà sẽ nói gì anh chỉ cười gượng.
" Con bị bọn quý tộc trong trường bắt nạt từ bao giờ? "
Bà đau đớn hỏi Fiftan. Anh chỉ ngậm ngùi gãi đầu cho qua chuyện " Chỉ là vui đùa quá lố thôi mẹ à.."
" Con thôi đi, lúc nãy Mera đã nói ta nghe hết rồi "
Bà nắm chặt áo của cậu mà bật khóc. Nỗi lòng của mẹ chừng nào con mới hiểu đây mẹ đã bảo con đừng dây dưa với bọn chúng, chúng ta là người ở thành phố Trắng sinh ra đã là nô lệ cho bọn chúng. Mẹ đã bảo con đừng đến trường lớn học con quyết không nghe.
Tiếng khóc thút thít của bà khiến anh sượng người, đầu mũi tê tê như điện giật hay là khoé mắt cay cay vì đau lòng khi nhìn thấy mẹ gục ngã trong lòng mình mà khóc.
" Con xin lỗi mẹ, chỉ còn cuối năm nay nữa thôi mẹ à... Chúng ta sẽ đến ngôi nhà khác ở ngoại ô chả phải sao? Nên con cần có bằng cấp ở trường đó, mẹ à, ngôi nhà mới cho gia đình ta. Chúng ta sẽ chính thức trở thành gia đình gia giáo trong giới thượng lưu được bọn người ở đây là quý tộc. Vất vả hơn 10 năm...chỉ để chời điều gì hả mẹ?"
Anh rơi nước mắt ôm chặt mẹ vào lòng.
Xin mẹ hãy tin ở con...chờ con...thêm một chút nữa thôi....
Người cha ở bên trong đã nghe thấy hết ông chỉ biết nắm chặt lòng bàn tay lại thành nắm đấm ông nghiến răng cơn tức giận không buông xoã được vì ông biết cho dù mình có dành dụm bao nhiêu tiền cũng không thể trở về như lúc trước.
Sofia tưởng như đã ngủ trên phòng cùng Kat, nhưng không...cô bé đã nghe thấy hết ở trên lầu. Cô bé ứa nước mắt hàng mi cong lên vì phẫn nộ " Ta quyết không tha cho các ngươi "
Sáng hôm sau, như thường lệ, Fiftan phải đến trường sớm để trực nhật còn Sofia thì giao bánh mì cô bé cố gắng chạy tăng tốc để làm việc đúng là hay. Còn nửa thời gian đủ cho cô bé chạy đến THĂM trường của anh trai một chuyến. Cô bé búi tóc lên thành hai chùm mặc chiếc váy lộng lẫy mà anh trai tặng hôm qua, tôi cứ ngỡ đâu cô bé là một nữ quý tộc.
Sofia Williamson bước đều đến cổng trường lấy dũng khí chuẩn bị vào trong thì tiếng quát của bác bảo vệ hét lên " Ai cho Mi vào đây!?"
" Cháu đến đưa bánh cho anh trai "
Cô bé bình tĩnh trả lời, ông ta bĩu môi nói rằng cô nói dối vì chẳng có giỏ bánh nào trên tay cô cả " Dám gạt ta, ta cho mi ngậm củ tỏi " Sofia hoảng hồn chạy thật nhanh đến bên bức tường của nhà trường để trốn. Ai ngờ lại may mắn tìm được cái lỗ chó bên sát bụi cây. " Quả nhiên Chúa rất thương con "
Cô nàng tạ ơn Chúa và nhanh nhẹn chui vào.
Giờ này cũng là giờ ra chơi của trường, Sofia mò mẫm lớp của anh trai, lúc này đi ngang qua sau nhà ăn, thấy có rất nhiều người bu đen bu đỏ ở đó, Sofia chạy tới.
" Mày dám nhổ nước bọt vào trong giày của ngài Jonathan hả, cho mày chết "
Đánh nó đi đánh nó đi, dám làm thế với ngài Jonathan. Đám hò reo ồn ào, ba người thanh niên cao ráo đứng ở giữa, người đàn ông tóc đen sở hữu con ngươi màu hổ phách đặc biệt chính là Jonathan Pearce, anh ta cao to bước dần đến người đang nằm la liệt dưới đất. Lạnh lùng nói rằng.
" Liếm đi. Ta đang cho ngươi cơ hội chuộc lỗi, nhà Williamson!"
Hắn soạt nhẹ chân ra, trên giày màu đen sẫm vẫn còn lưu lại nức bọt mà Fiftan đã nhổ, khuôn mặt hắn lạnh như băng như muốn đóng băng hết cả người ở đây. Fiftan bị đánh cho mặt mày sưng tấy máu chảy từ trán đến miệng thật kinh khủng. Sofia cố gắng chui vào, khi nhìn thấy anh trai cô xoe tròn mắt khi thấy cảnh tượng khủng khiếp này. Một tiếng nói nhẹ nhàng của cô gái đó là Mera đã chạy đến ngăn chặn, sách dạy nhạc bị cô ném tung lên trên không ra sức bảo vệ Fiftan Williamson.
" Các người thôi đi. Ỷ đông hiếp yếu? "
Cô Mera quát ----
Alex bay lên túm cổ áo cô không khoan nhượng " Mày cũng gan thật dám chặn bọn tao, nhà Williamson đây là bạn gái mày à? Trông cũng xinh lắm! Hắn vô sỉ đưa tay bóp eo của Mera, Mera vốn là người nóng tính liền tung cho hắn một cước.
Đổi lại được gì, Mera cũng bị bọn chúng bao vây bắt lại. Đám bọn quý tộc trong trường vẫn hò reo cổ vũ cho Pearce. Fiftan cố chạy đến đỡ đòn cho Mera. Jonathan Pearce hết kiên nhẫn rụt chân về. Từ từ đi đến bên cạnh hai người khí chất rất khác người.
" Khá phí thời gian, đưa hắn lại đây "
Hai tên học sinh kéo lê Fiftan lại nằm bịch dưới đất, anh ngước đầu lên nhìn lấy ánh mắt vô cảm của Jonathan.
" Ta rất rộng lượng, chỉ cần ngươi chịu liếm sạch giày cho ta thì chuyện sẽ được xoá bỏ "
Chuyện đơn giản như thế, đừng bảo với ta rằng ngươi không làm được, nhà Williamson?
Hắn trừng mắt, Fiftan nhìn lấy thôi cũng áp lực chịu thiệt bò tới bên chân hắn. Jonathan lạnh lùng soạt chân ra thêm một lần nữa. Lúc anh định đưa lưỡi lên phía mũi giày thì tiếng hét của Sofia phát lên.
" A...a... Phải làm sao đây, ta không biết vặn vòi nước...a..."
Khá giả trân nhưng mà được lắm, cô gái.
Nước lạnh văng tung toé lên bầu trời rồi làm ướt người khác. Sofia chạy đến đá vào chân của tên tóc đen song lại đỡ anh trai dậy.
Con bé láo toét này là ai sao lại hỗn xược như vậy?
Alex quát lớn. Jonathan không lo lắng bản thân bị ướt bị cảm lạnh mà lại trừng mắt nhìn cô bé nhỏ có mái tóc vàng khác biệt.
" Fiftan Williamson là anh trai của Sofia Williamson này, nếu ai dám động vào anh ấy cũng như là động đến tôi...tôi quyết không tha!!! "
Sofia hét lớn đến nổi cả cổ họng khô ran, Alex tức đến mức liền mắng mỏ Fiftan " Mày vô dụng đến mức để em gái mày và con nhỏ này đứng ra bảo vệ, thứ bám váy đàn bà. "
Fiftan đứng lên bằng chính sức mình dùng cú nắm đấm giải quyết đấm cho tên tóc đỏ đó một cú vào má, khiến hắn ngã lăn ra đất.
" Cái mõm của mày còn thua con Kat nhà tao!"
Fiftan nói, khiến cho Sofia và Mera bật cười lớn.
" Tôi cũng thấy vậy "
" Kat nhà chúng ta còn biết uống nước để rửa miệng, xem ra tên tóc mào gà này còn thua một chú chó nữa "
Alex tức đến mặt mày xì khói định chạy tới đánh cho Sofia một trận. Nhưng cánh tay to lớn ngăn lại ngay lập tức, Alex liếc nhìn Jonathan, anh ta cũng không nói chỉ dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn lấy Sofia.
Được lắm xem ra mình không cần ra tay, con nhóc này với thằng Williamson sẽ chết trong tay dòng họ Pearce thôi. Alex nói thầm trong lòng.