Jonathan ở dưới nhà bếp trong người nóng ran mặc dù cả người lẫn quần áo đều đang đẫm nước mưa, anh bình tĩnh pha tách cà phê, đôi mắt lại hướng về phía trên tầng hai " Chỉ giỏi làm cho người ta nóng trong người thôi " anh cười lạnh.
Sofia ngồi trên ghế sô pha ở tầng hai cảm thấy hơi ấm từ tia lửa của lò sưởi, Sofia di chuyển ghế đến gần nơi có hơi ấm để sưởi ấm toàn bộ cơ thể, đột nhiên một cái khăn cỡ lớn màu nâu sẫm bay về hướng của nàng, Sofia giật bắn người tưởng là cái gì bay vào người mình liền hét lên. Jonathan Pearce đứng ở ngay đó thấy vẻ ngoài nhếch nhác của cô nàng mà cong miệng cười " Hơi quá rồi đấy!"
Nàng bình tĩnh trở lại nhưng khuôn mặt lại nóng như là than đốt, ngài chọc ghẹo tôi.
Ta không có chọc ghẹo gì cô cả là hồn vía của cô để ở trên mây thôi.
Jonathan đáp lời nàng và đưa tách cà phê nóng hổi về phía tay nàng, đây là gì?
Cà phê! Uống vào đi sẽ cảm thấy ấm người hơn.
Jonathan Pearce xoay người trên tay còn cầm theo cả tách cà phê của riêng anh thậm chí là đi đến bàn có đựng điện thoại bàn kiểu cổ điển, anh bắt đầu đưa ngón tay trỏ thon dài quay con số, đầu dây bên kia bắt đầu vang lên, anh bắt đầu điều khiển câu chuyện điện thoại một cách đầy linh hoạt chỉ nghe được câu cuối mà anh nhắn với người đầu dây bên kia " Hãy đem một ít quần áo của Sofia Williamson đến đây "
Cô quay đầu lại nhìn tuy là cơn mưa vẫn còn lớn bên ngoài còn có cả tiếng sấm nhưng nàng vẫn nghe thấy được anh gọi cả tên lẫn họ của mình, cô bắt đầu kéo ghế ngồi gần hơn Jonathan nghe thấy tiếng động chói tai liền quay đầu nhìn lại và thấy Sofia đã gần như là di chuyển xa hơn với chỗ lúc nãy, anh kết thúc cuộc trò chuyện một cách chuyên nghiệp và gác máy xuống.
Jonathan sải bước đi đến bên chỗ ghế chàng ôn nhu ngồi bịch xuống ghế sô pha mặc kệ khuôn mặt cau có của cô nàng. " Ngài đã gọi cho ai vậy ạ?" Sofia nhẹ giọng hỏi, anh nhấp một chút vị cà phê rồi nhếch chân mày lên nhìn lấy cô nàng.
Sao cô phải quan tâm đến nó?
Anh hỏi, Sofia nắm chặt gấu váy nhăn mặt đáp lời anh " Bởi vì tôi nghe thấy tên tôi trong cuộc thoại của ngài "
Chỉ là gọi cho ông Trallon mà thôi. Nhưng có vẻ tín hiệu không tốt.
Cái gì?
Sofia xoe tròn mắt, đương nhiên đó là lời nói dối của gã công tước.
Nàng tin lời nói của anh, ta đã cố gắng nói chuyện với ông ấy nhưng chỉ nói được câu cuối cùng mà thôi, ta còn nghe thấy tiếng sấm nữa.
Thật sao, vậy làm sao tôi trở về đây?
Sofia đau đầu suy nghĩ, lâu lâu lại hắt hơi Jonathan đưa mắt nhìn lấy rồi thở dài, anh lại tiếp tục đi đến khi quay lại tiếp tục ném vào người cô một cái áo sơ mi màu trắng của mình. " Lại gì nữa ạ?"
Nàng khó chịu với cái cách anh ta đối xử với mình, cầm chắc chiếc áo và đưa lên ngửi lấy mùi hương nó rất thơm, mùi hương dịu nhẹ khiến cô muốn chiếm lấy nó. " Quần áo cũng ướt hết cả rồi mau vào bên trong phòng thay đi "
Trong phòng? Thay áo? Tôi sao?
Sofia khó hiểu đứng lên làm rơi cái khăn lớn mà anh đã đưa lúc nãy xuống sàn nhà, Jonathan khoanh hai tay và nhìn nàng bằng ánh mắt phán xét từ trên xuống dưới " Ta có thể nhìn thấy đồ lót của cô đó Sofia Williamson!"
Công tước?! Sofia vội che chắn người mình, khuôn mặt đã đỏ ửng quay người ra phía sau " Góc nhìn ở phía sau cũng không tệ "
Anh cong môi lên cười trêu ghẹo nàng, Sofia giận đỏ mặt vội ôm chiếc áo sơ mi chạy vào bên trong căn phòng của Jonathan Pearce.
Cũng đã trôi qua mười phút mà cô vẫn chưa ra ngoài, Jonathan có vẻ hơi khó chịu liền đi đến gõ cửa " Sofia Williamson cô tính ở trong đó cả đời luôn sao? "
Không phải… Bằng giọng nói yếu đuối. Anh hơi khó hiểu không lẽ cô bị gì sao liền muốn tung cửa đi vào liền bị Sofia ngăn lại " Công tước tôi không sao, ngài đừng vào đây "
Trời ạ, đồ lót của mình đã bị ướt hết chơn rồi bây giờ mình như là không mặc cái gì cả cho dù là có mặc áo sơ mi của ngài ấy rồi.
Sofia đỏ mặt đưa hai bàn tay che lấy khuôn mặt đang bốc khói của mình. Nhưng người bên ngoài lại cứ khăng khăng đòi đi vào để kiểm tra nàng lấy hết sức bình sinh mà đánh liều mở hé cửa.
" Sofia Williamson!? "
Công tước tôi biết làm như vậy sẽ rất là vô lễ nhưng xin ngài hãy giúp tôi lấy cái khăn đó lại đây được không ạ?
Cô thành khẩn dùng đôi mắt long lanh khiến anh phải siêu lòng, nhưng anh là người có lí trí không chỉ vì một chút mưu mẹo này của nữ nhân mà sa vào bẫy đâu, anh đưa tay áp lên cánh cửa đáp lời của cô bằng câu hỏi TẠI SAO?
Nếu cô muốn lấy nó thì phải tự mình làm chứ, cô Williamson!?
Tôi cũng muốn tự mình lấy lắm chứ nhưng tình huống bây giờ khá bất tiện.
Nàng đáp lời anh, anh nhếch chân mày thêm lần nữa " Bất tiện gì? "
Ngài muốn tôi nói điều xấu hổ ra sao, Sofia tức điên lên tưởng tượng ra trong đầu rằng mình đang trói Jonathan Pearce lại và tung cho anh ta vài cú đấm yêu thương, nhưng nàng lại tập trung vào phần chính.
" Hiện tại tôi không mặc đồ lót ~ "