Công Tước Xin Đừng Làm Như Thế Với Tôi

Chương 17: Gia Đình Williamson




Tác Giả: Jelly Mai

Tối ngày hôm đó, mẹ của Sofia Williamson quay trở về nhà bằng con đường cũ hẻm số 3, cha con nhà Williamson đang ngồi chờ cơm trên chiếc bàn ăn.

" Em về rồi sao, rồi Sofia đâu?"

Nó không đi cùng em à.. Ông tiếp cận bà bằng cách nhẹ nhàng nhất và dịu dàng hỏi tình hình của Sofia. Có lẽ ông chưa biết. Bà Lena lắc đầu bắt cách tuyệt vọng đôi mắt bà hơi sưng vì đã khóc rất nhiều trong suốt quá trình đi từ dinh thự Pearce và về đến ngôi nhà.

Fiftan đứng lên định đẩy xe đạp ra ngoài cổng thì bị bà ngăn lại bằng giọng nói lớn tiếng chứa đựng cảm xúc đau khổ tột cùng của bà " KHÔNG CẦN PHẢI KIẾM CON BÉ ĐÂU FIFTAN! "

Nhưng đã đến giờ cơm. Em ấy sẽ đói lắm.

Không. Con cứ việc vào bàn và ăn cơm đi, bởi vì em gái của con sẽ không về đâu.

Bà lạnh lẽo nói với Fiftan và ông chồng. Cha của hai đứa nhỏ đứng bật dậy ông tỏ vẻ khó hiểu " Em nói như vậy là sao Lena?" Sao lại không về? Đã xảy ra chuyện gì.

Bà bắt đầu ngồi vào ghế nhỏ và rươm rướm nước mắt cố lấy hết bình tĩnh để dặn chồng và đứa con trai lớn " Xin anh và con hãy lắng nghe những gì mà em sắp nói đây "

Biểu hiện bà rất khó coi, Fiftan vốn dĩ là đứa con có hiếu thấy mẹ nước mắt lăn dài trên gò má liền giúp mẹ lấy khăn lau đi, ông chồng cũng ngồi xuống ghế nghe theo lời vợ ông bình tĩnh và hít thở đều đặn để lắng nghe những từ những câu mà bà phát ra. " Con bé Sofia hiện đang ở dinh thự nhà Pearce và con bé sẽ không về nhà là bởi vì...con bé phải trả nợ cho gia đình đó "



Nợ? Em nói gì anh nghe không hiểu, sao con mình lại nợ người ta?

Ông đưa mắt nhìn bà và đặt dấu chấm hỏi trong đầu. Vâng...có lẽ khó tin nhưng con bé đã làm bể tất cả là bảy cái bình hoa quý giá trị giá hơn một trăm nghìn Sun. Người ta đòi đánh chết nó, nhưng em đã cầu xin, xin họ hãy rủ lòng thương mà tha cho nó con đường sống. Tuy vậy em đã yêu cầu họ hãy để cho Sofia ở lại dinh thự để làm việc và trả nợ.

Bà không thể kiềm nổi nước mắt nữa, những hàng lệ tuôn trào khiến cho Fiftan đau lòng. Ông đập bàn cơn tức giận trong ông đã bộc phát " Sao em lại có thể làm như vậy với con, cho dù là bao nhiêu tiền anh vẫn sẽ làm việc để kiếm tiền trả cho con bé. Sao em có thể nhẫn tâm nói những lời như vậy chứ "

Ông không chịu nổi nữa mà hất văng bàn ăn xuống sàn nhà, Fiftan ôm lấy mẹ đang than khóc, ông gào thét lên tên của Sofia " Ông trời ơi, gia đình con làm gì nên tội sao ông lại đọ đày con gái của con như vậy "

" Con sẽ đi đến nhà Pearce!"

Cái gì, không Fif à!

Bà ngăn cản cậu con trai lớn bằng sức mạnh của người mẹ " Người trong dinh thự đó ích gì cũng đã ghét Sofia rồi nếu con đến đó làm càn chỉ e rằng là em con sau này sẽ khổ thân "

Chứ bây giờ em nó đang ở trong địa ngục đó mẹ à. Mẹ không biết đâu thằng khốn Jonathan Pearce có thù với con,nếu như con bé ở đó thì chắc chắn lành ít dữ nhiều mẹ à.

Fiftan vùng vẫy nói với bà. Lena càng không muốn vì chuyện này mà khiến cho ai trong gia đình phải chia xa " Sẽ ổn thôi anh à con à. Ngày mai gia đình ta sẽ đem theo quần áo của Sofia và đến nhà đó, mẹ sẽ cầu xin họ cho Sofia mỗi tháng về nhà một lần. Hai cha con...làm ơn đi...xin hai cha con..."

Bà ứa nghẹn ngào nước mắt quỳ thụp xuống chân của hai người đàn ông, chồng bà tuy có tức giận những vẫn cưng chiều người vợ của mình suốt những năm qua vẫn luôn như vậy " Em à, em hãy đứng lên dưới sàn nhà lạnh lắm. Lỗi không phải tại em tại anh đã quá nóng vội, xin lỗi em "

Không là lỗi tại em mình à....



Cũng vào buổi tối ngày hôm đó, bầu trời gần như sáng trong ánh trăng cũng sáng rực, Sofia cô đơn ngồi trên chiếc giường đơn dài hơn thân người của cô bé, lạnh lẽo nhìn ra phía cửa sổ nơi có ánh sáng của mặt trăng.

" Sao giờ còn chưa ngủ nữa hả em "

Lita đi vào trong phòng và khoá trái cửa, bắt đầu thay đồ ngủ và leo lên giường " Em lạ chỗ chị Lita "

Vậy sao. Vậy có muốn chị ôm ngủ không? Lita ép qua một nép giường chừa chỗ trống cho Sofia, được sao chị. Sofia chạy nhanh qua nằm trên giường của Lita, cô bé nhìn lên trần nhà hỏi Min và Reni đã đi đâu mất rồi.

" Hôm nay tới phiên họ hầu hạ bên dinh thự phía bắc nên ngày mai họ mới về "

Vậy sao ạ. Thôi nào em mau ngủ đi, bé cưng của chị.

Lita hôn vào trán của Sofia và đắp chăn ấm cho cô bé, Sofia cũng an tâm mà ngủ một giấc.

Còn lúc này ở bên dinh thự phía Bắc Min và Reni đang run cầm cập vì lạnh và còn sợ cả thứ đó nữa. Là thứ gì vậy, là MA chứ còn gì nữa.

" Tôi muốn về nhà!!!!!"

Họ điên cuồng hét lên khi tiếng chó của ai đó bắt đầu sủa lên....