Buồn bực, vô vị suốt hai ngày, Thẩm Tri Ly cuối cùng cũng bị thu hút bởi một thứ khác.
Tuy là hoang mạc rộng lớn, mênh mông, nhưng suốt đường đi đều có ký hiệu mà nhân sĩ đi tiền trạm lưu lại nên cũng không khó đi, chỉ là dọc đường đều nhìn thấy nhiều thi thể bị cát chôn vùi, khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Cuối cùng sau mấy ngày, họ cũng gặp cơ quan thứ nhất của Ma giáo, may mà có chuẩn bị trước nên thương vong không đáng kể.
Trong đoàn có rất ít đại phu, Thẩm Tri Ly liền xuống xe giúp băng bó, kỹ thuật của nàng thành thục lại rất kiên nhẫn, nên rất nhanh đã băng bó xong xuôi, rồi lười nhác trở lại xe ngựa của Mục Ca.
Mục Ca đang bận rộn nghiên cứu tháo dỡ xác cơ quan, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến nàng.
Đội xe cách tổng đàn Ma giáo mỗi lúc một gần.
“Thẩm cô nương, Thẩm cô nương, vết thương của ta rách rồi, có thể giúp ta băng bó được không?”
Thẩm Tri Ly quay lại, mỉm cười: “Ồ, đợi ta một chút, xong ngay thôi.”
Đệ tử Thập Nhị Dạ vừa lên tiếng đó lo lắng một lát, Thẩm Tri Ly đã quay lại giúp hắn tháo băng, xem xét tỉ mỉ vết thương, rồi bôi thuốc, mới cẩn thận băng lại.
Động tác của nàng rất cẩn trọng, thần sắc chăm chú, gương mặt thanh tú tuy không thể nói là tuyệt sắc nhưng lại thuộc loại càng ngắm càng thích càng nhìn càng yêu.
“Thẩm cô nương…” Tuy nói có tin đồn Thẩm cô nương và chủ thượng có tình cảm với nhau, nhưng mấy ngày qua Thẩm cô nương đều bận rộn chăm sóc người bị thương, đến nhìn cũng chẳng nhìn chủ thượng lấy một cái, đâu giống có tình cảm với nhau!
Thẩm Tri Ly hỏi: “Ừm?”
Gã đệ tử bị hỏi ấp úng một hồi rồi mới nói: “Cô ăn chưa?”
Đúng là một câu hỏi ngu ngốc! Hắn hối hận muốn tự cắn lưỡi mình.
Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên: “Lúc nãy không phải là ngươi đưa cơm đến cho ta sao?”, nói đoạn mỉm cười, “Đúng rồi, quên mất nói cảm ơn.”
Đối diện với nụ cười tươi như hoa, mặt gã đệ tử đỏ dần lên.
… Hắn lớn từng này rồi, đa số thời gian đều làm nhiệm vụ, chẳng có thời gian gặp các muội tử mà! Trước đây muội tử gặp nhiều nhất lại là tình cũ của chủ thượng, Diệp Thiển Thiển.
So với Diệp Thiển Thiển hung dữ, thích bạo lực thì Thẩm cô nương đúng là rất tốt! Vừa dịu dàng vừa lương thiện lại biết chăm sóc người khác! Rõ giống với hình mẫu nương tử mà lúc nhỏ mẹ hắn hay nói đến!
… Ối, tim sao lại đập nhanh thế này! Hồi hộp quá! Không thốt nổi nên lời rồi!
Thẩm Tri Ly áp tay lên trán hắn, hơi kinh ngạc hỏi: “Í, nóng quá, có phải vết thương của ngươi bị viêm rồi không?”
Mặt gã đệ tử càng đỏ tợn: “Không, ta…”
“Ngươi có thể ra ngoài rồi”, giọng nói hòa nhã vang lên.
Gã đệ tử: “Đừng… đợi một lát ta còn chưa…” Ngẩng đầu lên kinh ngạc tột cùng, “Á, chủ thượng, tiểu nhân đi ngay đây ạ!”
Tô Trầm Triệt hai tay khoanh trước ngực, miệng nở nụ cười hòa nhã bước tới, kề sát vào tai gã đệ tử nói thầm một câu.
Mặt gã đệ tử biến sắc, không dám tin vào tai mình, nói: “Chủ thượng, đây…”
Tô Trầm Triệt xoa đầu hắn: “Ngoan, chúa thượng tin ngươi có thể mà.”
Gã đệ tử mếu máo: “Chủ thượng, không thể được đâu ạ.”
Tô Trầm Triệt cười càng dịu dàng hơn, tiếp tục dùng giọng dễ nghe nói vào tai hắn: “Đến người của chủ thượng mà cũng dám trêu ghẹo, ngươi có gì mà không làm được hả, mau đi ngay!”, nói rồi giơ chân đạp hắn bay ra ngoài.
Thẩm Tri Ly không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, bất mãn nói: “Người đó đang bị thương, vết thương ta vừa mới băng bó xong, ngươi có thể đừng dã man như thế không hả?”
Tô Trầm Triệt trề môi: “Ta không vui.”
Thẩm Tri Ly: “Ngươi không vui thì liên quan gì đến ta.” Thu dọn đồ đạc trên bàn xong, Thẩm Tri Ly quay người định bỏ đi, nàng còn chưa quên phải tránh xa Tô Trầm Triệt, lỡ đâu không cẩn thận nổi điên đâm hắn chết thì…
Tô Trầm Triệt xẹt người chặn lại, mặt đầy vẻ tủi thân: “Tri Ly, vì sao lại tránh mặt ta?”
Thẩm Tri Ly đường ta ta cứ đi: “Không phải tránh mặt, mà là không muốn gặp ngươi.”
Kéo tay áo Thẩm Tri Ly lại, Tô Trầm Triệt: “… Giúp ta băng bó vết thương có được không?”
Thẩm Tri Ly quả quyết: “Không cần thiết! Ngươi không phải có đại phu riêng rồi sao?” Sau đó Thẩm Tri Ly mới biết, là thủ lĩnh của đám người này, Tô Trầm Triệt căn bản không thiếu đại phu.
Tô Trầm Triệt: “Ta muốn nàng băng bó cho ta.”
Thẩm Tri Ly giật tay áo lại: “Không hứng thú… buông ra!”
Tô Trầm Triệt càng nắm chặt hơn: “Không buông! Nàng giúp gã lúc nãy băng bó, còn cười với hắn ta.” Giọng nói của hắn ngang bướng lại trẻ con, thậm chí còn mang vài phần trách móc.
Thẩm Tri Ly chun mũi: “Ngươi trẻ con quá đấy… Chuyện này cũng so đo. Mau buông tay ra!”
Tô Trầm Triệt sống chết không buông: “Ta không phải so đo.”
Thẩm Tri Ly: “Thế thì là gì?”
Tô Trầm Triệt nói chắc như đinh đóng cột: “Là ghen tuông!”
Thẩm Tri Ly: “…”
Ghen, ngươi ghen cái gì chứ, ghen có gì hay ho đâu!
Tô Trầm Triệt cụp mắt: “Gã vừa nãy thích nàng.”
Thẩm Tri Ly: “… Ngươi nghĩ nhiều quá đấy.”
Tô Trầm Triệt gằn giọng: “Thật đó.”
… Chỉ có kẻ ngốc nghếch như nàng mới không nhận ra người ta thích mình mà thôi.
Thấy Tô Trầm Triệt không giống như đang nói dối, Thẩm Tri Ly hơi kinh ngạc, nhớ lại, gã lúc nãy bị thương ở cánh tay khi qua cơ quan thứ nhất, nàng chăm sóc hắn vài lần, tuy tiếp xúc không nhiều, nhưng hắn hình như vừa nhìn thấy mình đã trở nên kỳ kỳ thế nào ấy, chẳng lẽ thích mình thật ư?
Rờ rờ cằm, Thẩm Tri Ly tiếp tục nhớ lại, hình như mặt mũi cũng rất được đó chứ, xem ra địa vị không cao nhưng thích hợp với kẻ dân dã như nàng, hơn nữa tính tình cũng rất mềm mỏng, chắc sẽ không từ chối ở rể đâu nhỉ, càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp, nàng đấm vào lòng bàn tay mình, quay người nói: “Sao không nói sớm, bây giờ ta đi hỏi hắn xem có muốn ở rể nhà họ Thẩm không…”
Còn chưa đi được một bước, eo nàng đã bị ôm lấy.
Thẩm Tri Ly vùng vẫy: “Ngươi làm gì thế hả, buông ra…”
Tô Trầm Triệt phả hơi thở nóng hổi vào tai nàng, giọng giống như thương lượng: “Tri Ly, ta cảm thấy có phải dạo này sự tồn tại của ta quá vô dụng không?”
Thẩm Tri Ly: “… Ngươi khiêm tốn quá rồi.”
Thở dài nhè nhẹ, Tô Trầm Triệt bất lực nói: “Quả nhiên cách này là thích hợp nhất với nàng…”
Thẩm Tri Ly theo phản xạ tiếp lời: “Cách…”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra thì miệng đã bị bịt chặt.
Đẩy Thẩm Tri Ly tựa vào một bên, Tô Trầm Triệt dùng môi truyền hết mọi tình cảm đè nén bao ngày qua sang cho nàng.
Cùng với nụ hôn mãnh liệt, đột nhiên bốn bề cũng chấn dộng dữ dội.
Thẩm Tri Ly cố sức đẩy Tô Trầm Triệt ra, lại sợ đụng vào vết thương ở bụng hắn, trong một phút đắn đo hai tay nàng đã bị Tô Trầm Triệt khóa chặt.
Tô Trầm Triệt mắt khép hờ hung hãn hôn nàng, bộ dạng như thể dù trời long đất lở biển cạn đá mòn cũng tuyệt đối không nhúc nhích vậy.
Thẩm Tri Ly khổ sở nghĩ, họ sẽ không hôn như thế này đến chết đấy chứ, chết như thế này thật mất mặt quá!
Nhưng rất nhanh, nàng chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ những thứ khác nữa.
Cơn chấn động xung quanh càng lúc càng dữ dội, mặt đất nứt toác ra, tốc độ nhanh đến nỗi không kịp đề phòng, bóng tối phút chốc đã bao trùm lấy cả hai.
Ở một thạch động cách đó không xa.
Một tên đệ tử Ma giáo quỳ dưới đất, cung kính nói: “Vũ hộ pháp đại nhân, họ đã rơi vào địa cung rồi ạ.”
Ánh mắt Vũ Liên rời khỏi miếng ngọc khí vỡ nát trên bàn ngước nhìn lên, chơi đùa một lát với tiểu hoàng điểu béo phị đầy lông vũ, nhẹ nhàng nói: “Ta biết rồi.”
***
Thẩm Tri Ly được Tô Trầm Triệt ôm rơi mạnh xuống, vì có Tô Trầm Triệt chèn phía dưới nên không quá đau, có điều ngực nhói lên một lúc.
Đợi đã, Tô Trầm Triệt chèn bên dưới…
Tim Thẩm Tri Ly đập lạc một nhịp, tay chân quờ quạng ngồi lên.
Phía dưới tối om, không nhìn thấy Tô Trầm Triệt đâu, nàng vội vàng rút từ trong ngực áo ra một cây đuốc nhỏ dùng lúc cấp bách đốt lên, quay đầu soi về hướng Tô Trầm Triệt.
Tô Trầm Triệt nằm dưới người nàng, không nhúc nhích, mi mắt rung rung khẽ động đậy một hồi rồi mới đột ngột mở ra.
Ánh mắt phức tạp của Thẩm Tri Ly nhìn hắn, tay lơ lửng giữa không trung không dám đụng vào bụng hắn.
Tô Trầm Triệt còn nhướng môi cười với nàng: “Tri Ly…”
“Tri cái đầu ngươi…” Máu từ bụng Tô Trầm Triệt chảy ra nhuộm đỏ cả lớp áo trắng, từng vệt loang lổ, nỗi hoảng hốt, sợ hãi trào lên trong tim Thẩm Tri Ly, nàng tức giận, “Ngươi còn tâm trí gọi ta, có lộn không vậy, vết thương trên người còn chưa lành, gan ngươi to đến thế sao, nếu như…”
Lời phía sau còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Thẩm Tri Ly đã bị Tô Trầm Triệt ôm lấy, áp chặt vào người hắn.
Giọng của hắn có phần yếu ớt nhưng rất kiên định: “Không sao, ta không sao.”
Giọng nói của hắn khe khẽ vang vọng trong không gian hầm tối, một nỗi yên lòng mơ hồ.
Thẩm Tri Ly nhắm mắt lại mới cảm thấy có chút kỳ lạ, vì sao lại quan tâm đến Tô Trầm Triệt như thế, vì sao nhìn thấy hắn vì mình mà bị thương lại cảm thấy phẫn nộ đau buồn khó lòng kiềm chế, vì sao chỉ vì một câu nói của kẻ này mà cảm thấy xót xa.
“Chúng ta trước đây có quen biết nhau ư?”
Tô Trầm Triệt: “Ừ.”
Giọng Thẩm Tri Ly rất nhẹ: “Xin lỗi, ta không nhớ…”
Tô Trầm Triệt tiếp lời rất nhanh: “Không sao!”
Thẩm Tri Ly: “Cái gì?”
Tô Trầm Triệt: “Quên rồi cũng không sao…” Trong bóng tối tiếng nói rõ ràng mà bình thản, “Nhớ cũng được, quên cũng được, thứ ta quan tâm là nàng, dù là bao nhiêu lần ta cũng sẽ khiến nàng lại yêu ta.”
Đây không chỉ là tự tin mà còn là sự chắc chắn.
… Một sự chắc chắn mà dù có phải trả giá thế nào, dù có khó khăn, đau khổ thế nào cũng nhất định phải làm bằng được.
Thẩm Tri Ly cụp mắt, trong lòng dậy sóng.
Nói không xúc động là nói dối, nhưng trong sự xúc động lại hình như có cái gì đó giấu ở bên trong.
“Ưm…” Hình như động phải vết thương, Tô Trầm Triệt khẽ nhíu mày.
“Ngươi ráng chịu một chút.”
Thẩm Tri Ly cắn chặt một đầu ngọn đuốc, mò tím mấy lọ thuốc trị thương thường dùng, ngân châm và chỉ ruột cừu cất sẵn trong tay áo ra, định thần vạch áo Tô Trầm Triệt ra.
Tuy vết thương đã khép miệng không ít, nhưng bao nhiêu lần hở miệng khiến chỗ đó thậm chí còn đáng sợ, nhầy nhụa hơn cả lúc nàng vừa đâm, cảm giác chấn động ban đầu qua đi, tay Thẩm Tri Ly cũng dần ổn định lại, dùng thuốc tê ở đầu ngân châm làm giảm cảm giác đau đớn cho Tô Trầm Triệt, cắn đầu kim luồn chỉ qua, rồi nhanh nhẹn dứt khoát khâu vết thương ở bụng Tô Trầm Triệt lại.
Tô Trầm Triệt rên khẽ một tiếng.
Mồ hôi lạnh từ trán Tô Trầm Triệt nhỏ xuống, tay nàng ngừng lại, giọng nói mơ hồ: “Nếu đau quá thì cắn một cái gì đó để phân tán sự chú ý, nhất thiết đừng cắn lưỡi đấy.”
Tiếp tục luồn chỉ qua đầu kim, cẩn thận khâu liền một khối máu thịt lẫn lộn lại.
Khâu gần xong, Thẩm Tri Ly thả lỏng người, đột nhiên cảm thấy vai lành lạnh, lúc này nàng mới nhận ra một bên áo của mình bị kéo xuống, để lộ một bên vai trắng ngần.
… Tô Trầm Triệt sẽ không cắn vai nàng chứ!
Suy nghĩ này chưa kịp tan biến thì Thẩm Tri Ly cảm nhận bờ môi nóng ấm của Tô Trầm Triệt đang dán vào một bên vai trần của nàng.
… Hắn, hắn không phải làm thật đấy chứ!
Thẩm Tri Ly đang định co người lại né sang một bên nhưng nhìn thấy tay mình vẫn còn dở dang công việc, nàng cắn răng nghĩ, thôi vậy, để Tô Trầm Triệt cắn một miếng cũng chẳng chết.
Tiếp tục công việc còn dang dở, vai lại không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, ngược lại giống như có người thuận theo vai nàng liếm lên trên, cảm giác hơi tê dại hòa lẫn với cảm giác ươn ướt do sự đụng chạm của đầu lưỡi truyền đến.
Thở hắt ra, Thẩm Tri Ly phát hiện… không biết từ lúc nào, sự đụng chạm ở vai phản xạ gấp ngàn vạn lần đến dây thần kinh của nàng, dù chỉ là một cử chỉ nhỏ của Tô Trầm Triệt cũng dường như khơi gợi cảm giác ham muốn không nói được thành lời trong nàng.
… Chuyện này là thế nào!
Dùng ý chí đè nén cảm giác ham muốn đó, Thẩm Tri Ly chuyên tâm khâu vết thương.
Xong rồi! Khâu xong rồi!
Thu dọn kim chỉ, Thẩm Tri Ly đang định nghỉ mệt một lát, thì ngón tay Tô Trầm Triệt chạm vào má nàng, kích thích một chuỗi khoái cảm khó nói thành lời.
Giọng nói trầm khàn của Tô Trầm Triệt như có sức mê hoặc vô hạn, khiến người ta hồn siêu phách lạc: “Hình như là… độc tình phát tác rồi.”
Môi Thẩm Tri Ly run rẩy: “Độc tình là cái gì…”
Ngọn đuốc nhỏ trong miệng rơi xuống đất, “phụt” một tiếng lửa tắt ngóm.
Giúp Thẩm Tri Ly kéo áo lên, Tô Trầm Triệt ấn đầu Thẩm Tri Ly vào vai mình, giọng nói yếu ớt mà dịu dàng: “Không có gì, một lát là hết thôi.”
Trước khi ngọn đuốc tắt, Tô Trầm Triệt nhìn thấy rất rõ, đây rõ ràng là một địa cung dưới lòng đất.
Bốn bề không cửa sổ, đều được xây dựng bằng đất, vô cùng sơ sài cũ nát, phía cuối cùng bên phải có một cửa đá có thể ra ngoài.
Gian phòng không lớn, chỉ có hắn và Thẩm Tri Ly.
Những người khác e rằng đã rơi xuống nơi khác.
Thẩm Tri Ly nhoi tới nhoi lui trong lòng Tô Trầm Triệt, nhưng vẫn còn lý trí, không vùng vẫy mạnh động đến vết thương của hắn.
Nhưng, đối với Tô Trầm Triệt, như thế đã đủ khó chịu.
Chớp chớp mắt, hắn đang nghĩ xem có nên làm điều gì đó không thì một tràng âm thanh như tiếng đá rơi vang lên, ngước mắt nhìn lên, chính ngay chỗ họ đang đứng một bức tường đá đang lao thẳng xuống.
Ôm lấy Thẩm Tri Ly, Tô Trầm Triệt định né sang một bên thì đột nhiên người trong lòng vùng vẫy, cắm đầu vào bức tường đá.
Tốc độ quá nhanh, Tô Trầm Triệt không kịp kéo Thẩm Tri Ly lại, chỉ nhìn thấy cảnh tượng lướt qua trước khi bức tường đá rơi xuống, có một nam tử vận áo trắng lặng lẽ đứng ở đó hai mắt trừng trừng nhìn hắn, giống như là đã đợi hắn từ rất lâu.
Ánh mắt u ám nhưng đắc ý.
***
Phía bên kia tường đá.
Ôm lấy Thẩm Tri Ly, Vũ Liên không ngừng chuyển động cơ quan, từng bậc từng bậc đi lên phía trên.
Thẩm Tri Ly hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt môi, cố gắng lấy cơn đau đè nén cơn sóng tình đang trào dâng trong lòng.
“Sao thế?” Đặt Thẩm Tri Ly ngồi xuống giường, hắn hỏi.
Thẩm Tri Ly mơ màng mở mắt ra.
Gã đàn ông trước mặt dung mạo hiền lành, giọng nói dịu dàng, duy chỉ có đôi mắt là không chút ấm áp, khiến Thẩm Tri Ly cảm thấy không thoải mái, nàng ngồi lùi về sau, đề phòng hỏi: “Ông là ai?”
“Đến ta cũng quên luôn rồi sao?”
Vũ Liên cúi người, vuốt tóc Thẩm Tri Ly, chiếc trâm đó quả nhiên không còn nữa.
Không có chiếc trâm đó, sự khống chế ở cự ly xa sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Vì sự đụng chạm của hắn, mặt Thẩm Tri Ly không thể kiềm chế đỏ lên.
Vũ Liên hơi bất ngờ, dịu giọng hỏi: “Cô trúng xuân dược rồi à?”
Thẩm Tri Ly ấp úng: “Không có.”
Nói đoạn tránh né, bàn tay của Vũ Liên thuận thế trượt xuống mặt nàng.
… Thực ra đến chính nàng cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì.
Vũ Liên vẫn giữ động tác tay, đờ ra một lúc rồi cười: “Mới có vỏn vẹn mấy ngày, cô không phải lại thích Thập Nhị Dạ…”
Cắn chặt môi, Thẩm Tri Ly không lên tiếng.
Giọng nói dịu dàng của Vũ Liên dần dần có chút méo mó, hắn chụp lấy vai Thẩm Tri Ly, gầm gừ: “Vì sao? Hắn có gì tốt chứ? Vì sao các người lần lượt đều bị trúng tà thuật của hắn! Rõ ràng ta quen biết cô lâu hơn, đối với cô tốt hơn, không đúng sao? Vì sao người cô thích không phải là ta? Ta đối với cô chưa đủ tốt ư, hãy nói cho ta biết vì sao?”.
Ngón tay hắn dùng sức, vai Thẩm Tri Ly bị bóp đau nhói.
Tuy cảm thấy hắn đáng thương nhưng trong lòng nàng lại chẳng có chút xúc động nào, Thẩm Tri Ly mấp máy môi, khó nhọc nói: “Người ngươi muốn hỏi căn bản không phải là ta.”
Bàn tay bấu chặt vai nàng từ từ thả lỏng ra.
Mái tóc dài rủ xuống, che khuất mắt Vũ Liên: “Đúng, không phải là cô.”
Là một đứa con riêng không có bất kỳ danh phận nào lại thêm thể chất không học được võ công, định mệnh đã an bài tuổi thơ hắn phải chịu nhiều tủi nhục.
Ban đầu những đứa trẻ cùng lứa còn có chút nể sợ hắn, nhưng từ lần đó…
“Hừ, bắt nạt ngươi thì đã sao, lão tử còn đánh ngươi nữa đó, đến đây, ấn nó xuống… Á, giáo chủ.”
Vũ Yến trên người khoác trường bào giáo chủ màu đen mặt lạnh tanh nhìn họ, ánh mắt không chút cảm xúc quét ngang qua Vũ Liên đang bị đè dưới nền nhà, không dừng lại một khắc nào, rồi quay người đi thẳng.
“Ha ha ha ha, ngươi xem, giáo chủ chẳng thèm quan tâm đến ngươi, còn dám nói gì ngươi là con trai của giáo chủ, giáo chủ sao có thể đối xử với con trai mình như vậy chứ, xem ra ngươi chỉ là một thằng con hoang mà thôi!”
… Ông ta trước giờ chỉ để tâm đến người phụ nữ đó, đến cả tâm trạng nhìn con trai của người đàn bà đó còn nhiều hơn muốn nhìn hắn.
Sau đó, hắn bị bắt nạt ức hiếp thường xuyên như cơm bữa.
“Đánh hắn đánh hắn, ha ha ha…”
“Treo hắn lên, treo hắn lên mới vui, xem mặt hắn đỏ hệt như gan heo kìa!”
“Xem hắn kìa, hắn bị bắt nạt sắp khóc rồi, ái chà, chúng mày đã phát hiện gì chưa, da tên tiểu tử này còn mịn hơn da con gái đấy, tính tình cũng ẻo lả hơn cả con gái, không biết…”
Hắn bị đè tay chân, bị ấn xuống đất, thằng bé cầm đầu vừa cởi áo hắn, vừa tỏ vẻ phấn khích mà hắn không hiểu nổi.
Thế nhưng, đúng lúc đó.
“Á á!” Thằng bé đồng bọn kêu lên thảm thiết như heo bị cắt tiết, một chiếc đĩa vỡ bay tới.
Vũ Liên ngước mặt lên, đảo mắt nhìn qua nhìn lại, cuối cùng ánh mắt cũng dừng ở nơi có màu đỏ rực rỡ diễm lệ, giống như một đầm sen đỏ nở rộ ở nơi thâm sơn cùng cốc, chói lọi mà xinh đẹp, cơ hồ làm bỏng mắt hắn.
Một giọng nữ lạnh giá cao ngạo, không chút gợn chậm rãi vang lên: “Cút hết cho ta.”
Đám người dương oai diễu võ trước mặt hắn kinh hãi tột độ, lập tức biến hết.
Thiếu nữ ôm đại đao Cửu Hoàn giơ tay ra trước mặt hắn, hờ hững nói: “Có thể đứng lên không?”
Hắn không dám nhận, chỉ nói khẽ: “Vừa rồi chúng nó… là con trai của trưởng lão, cô chặt đứt tay nó…”
“Đó là việc của ta”, thiếu nữ mất kiên nhẫn nói, “Rốt cuộc ngươi có đứng lên không thì bảo?”
Hắn nắm lấy tay cô gái, bàn tay nhỏ nhắn, dù không ấm áp cũng đủ thiêu đốt hắn.
Thiếu nữ kéo hắn lên, quay người định đi, nhưng hình như lại nhớ ra điều gì đó, từ trong ngực áo lấy ra một cuốn sách vứt cho hắn: “Cái này cho ngươi, ta đọc không vào, nhưng có lẽ có ích cho ngươi”, dừng một lát, “Còn nữa, nam tử hán đại trượng phu phải có chút khí phách, đừng động một tí đã khóc như vậy.”
Đó là một quyển độc kinh, chỉ có đệ tử cao cấp của Ma giáo mới có thể có được.
Hắn nhìn theo bóng thiếu nữ, nhìn chăm chú rất lâu, giống như có cái gì đó chớm nở trong lồng ngực vậy.
Đối với nàng, đó chỉ là một phút hào hiệp nhất thời.
Đối với hắn, lại như người chết đuối vớ được cọc.
Sau đó nữa, bất luận hắn lên đến vị trí nào nhờ khả năng dùng độc xuất thần nhập hóa của mình, chỉ cần là yêu cầu của nàng, hắn cũng sẽ thỏa mãn bằng hết sức có thể mà không chút đắn đo, do dự.
Vì hắn yêu nàng, yêu hơn bất kỳ người nào.
Nhưng vì sao… nàng lại thích Thập Nhị Dạ công tử?
Sự tồn tại của kẻ đó khiến hắn không thể nào chịu đựng được.
Phải cướp đi… phải cướp đi tất cả những gì mà tên đó có.
Vũ Liên đột nhiên đưa tay lên, lại một chiếc trâm bạc cắm vào tóc Thẩm Tri Ly, hắn dịu dàng thì thầm: “Quên Thập Nhị Dạ công tử đi, ở bên cạnh ta, quên hắn đi…”
Mắt Thẩm Tri Ly bỗng chốc trống rỗng, chỉ có phản ứng của cơ thể chân thật mà đơn giản.
Vũ Liên đặt Thẩm Tri Ly nằm xuống, ngón tay dừng lại ở nút buộc áo nàng.
“Vũ hộ pháp đại nhân…”
Vũ Liên khựng lại, buông rèm xuống, nói: “Có chuyện gì?”
Tên đệ tử mới đến mặt đầy khó xử nói gấp gáp: “Diệp hộ pháp đại nhân tìm người, bây giờ sắp xông vào rồi, chúng tôi không ngăn được!”
“Ta biết rồi…”
Lời còn chưa dứt, cô gái áo đỏ đã phá cửa xông vào.
***
Vũ Liên đứng lên, nét mặt vô cùng dịu dàng, gọi khẽ: “Diệp hộ pháp.”
Diệp Thiển Thiển ôm thanh đại đao Cửu Hoàn, vật bất ly thân của mình, có chút không vui hỏi: “Địa cung đó là như thế nào?”
“Đó là một cái bẫy của Ma giáo trong quá khứ, chỉ là vì nhiều năm không được mở khóa nên ít người biết, ta đã tìm thấy cách mở khóa trong điển tịch, đã nói với các trưởng lão và các pháp vương khác rồi…”, nét mặt hắn bình thản.
Diệp Thiển Thiển căn bản là chẳng có kiên nhẫn nghe hắn nói hết: “Thế Thập Nhị Dạ công tử và Thẩm Tri Ly đâu?”
Vũ Liên ngập ngừng: “… Ta không biết.”
Diệp Thiển Thiển quay người, đột nhiên một tiếng rên khẽ vọng ra sau bức rèm.
Ngón tay Vũ Liên khựng lại, Diệp Thiển Thiển đã vén rèm lên, nhìn thấy Thẩm Tri Ly đang nằm trên giường mồ hôi lạnh không ngừng tuôn trên mặt, một tay nhấc bổng Thẩm Tri Ly lên, Diệp Thiển Thiển bước nhanh ra ngoài.
Lúc đi đến cửa, bước chân Vũ Liên động đậy, như thể muốn ngăn lại, nhưng rốt cuộc không làm.
Diệp Thiển Thiển dừng bước, mắt nhìn thẳng nói: “Huynh trước đây chưa bao giờ lừa dối ta… ta rất thất vọng.”
Vũ Liên há miệng, chỉ thốt ra được một tiếng: “Xin lỗi.”
Ngón tay tuyệt đẹp giữ áo Diệp Thiển Thiển lại, giống như lúc nhỏ hắn từng làm, nhưng lần này Diệp Thiển Thiển không chút do dự hất tay hắn ra.
Vũ Liên ngước mắt lên, chăm chú nhìn theo bóng Diệp Thiển Thiển xa dần, nỗi hoảng loạn mới từ từ bò lên sống lưng.
Hắn có cách giữ Diệp Thiển Thiển, nhưng dù cho có một ngàn cách một vạn cách, hắn cũng không dám làm.
Để báo thù, để đoạt lại những thứ hắn mất, hắn có thể làm tổn hại đến bất kỳ người nào trên đời này, duy chỉ không dám động đến một ngón tay của Diệp Thiển Thiển.
Trong nỗi giằng xé, nhẫn nại từ ngày này qua ngày khác, thiếu nữ áo đỏ lạnh lùng đó đã dần dần trở thành nữ thần dẫn lối của hắn.
“Tỉnh lại đi.”
Diệp Thiển Thiển có chút thô lỗ lay đầu Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly mơ màng một lát, mới khó nhọc ngồi dậy, sau khi nhìn mọi thứ rõ ràng mới hồ nghi hỏi: “Cô là?”
Diệp Thiển Thiển ngẩn ra, mấp máy khóe môi: “Tin cô mất trí lại là thật ư… Cô và cái tên chết tiệt họ Tô đó thay nhau mất trí à?”
“Tô Trầm Triệt!”
Thẩm Tri Ly ngồi phắt dậy, định xuống giường: “Hắn vẫn còn ở trong địa cung.”
Nàng chưa kịp xuống thì đã bị Diệp Thiển Thiển ấn ngồi lại trên giường: “Ta sẽ có cách cứu hắn, cô đi chỉ thêm vướng víu thôi.”
Thẩm Tri Ly vẫn có chút mơ hồ: “Thế rốt cuộc cô là ai?”
Diệp Thiển Thiển nhếch môi, một chút không cam tâm xen lẫn hẹp hòi, ả nói: “Ta là tình nhân của Tô Trầm Triệt.”
“Hả?”
Dung mạo tinh tế được tô điểm bởi màu áo đỏ rực càng nổi bật vẻ đẹp phi phàm, xung quanh như tỏa ánh hào quang, lại thêm khí chất cao ngạo thích gì làm đó, xinh đẹp bảy phần cũng sẽ được phóng đại thành mười phần.
… Vậy là, kẻ này là tình địch của nàng thật ư?
Không đúng, nàng đâu đã gật đầu với Tô Trầm Triệt, tình nhân của Tô Trầm Triệt là ai thật ra đâu có liên quan gì đến nàng.
Nhưng… nàng vẫn cảm thấy khó chịu thế nào ấy.
Kẻ đó không phải rõ ràng nói thích nàng sao? Vì sao lại mọc ra thêm một…
Thẩm Tri Ly cố dằn lòng, khẽ nói: “Ta biết, cô yên tâm đi, chỉ là vì vết thương trên người hắn là do ta đâm, nếu hắn chết, lương tâm ta có chút không yên… sau khi ra khỏi đây, ta nhất định sẽ không dây dưa với hắn đâu.”
Nàng nói xong lâu rồi mà vẫn không nghe thấy tiếng Diệp Thiển Thiển, lấy làm ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì ngạc nhiên nhìn thấy trong mắt Diệp Thiển Thiển thấp thoáng niềm thương cảm.
“Nếu Tô Trầm Triệt nghe thấy những lời này của cô, chắc sẽ buồn lắm.” Diệp Thiển Thiển đứng lên đi ra ngoài cửa, “Xem ra cô đúng thật là không nhớ gì hết rồi.”
Nghe Diệp Thiển Thiển nói những lời ý tại ngôn ngoại, Thẩm Tri Ly không tự chủ được nói: “Đợi đã, ta nên nhớ gì sao?”
Vứt lại một câu “Cô đợi ở đây”, Diệp Thiển Thiển đi ra ngoài.
Từ chỗ Vũ Liên biết được Tô Trầm Triệt đã thoát ra khỏi địa cung, lại cầm lấy thuốc giải, Diệp Thiển Thiển mới quay trở lại.
Ả không lo Vũ Liên không cho ả, Vũ Liên trước nay chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của ả.
Cho Thẩm Tri Ly uống thuốc xong, Diệp Thiển Thiển nhàn rỗi vừa nhai mía vừa luyện đao.
Việc ả tự tiện thả Thẩm Tri Ly và tư thông với Tô Trầm Triệt đã bị Long Vương, Càn Đạt Bà Vương và Dạ Xoa Vương biết, tuy có Vũ Liên bảo vệ, Long Vương và Càn Đạt Ba Vương chịu ơn của cha mẹ Diệp Thiển Thiển cũng nói tốt cho nàng vài câu, nhưng hiện nay, Diệp Thiển Thiển cũng đồng nghĩa với đang bị giam lỏng, tuy hành động vẫn tự do nhưng hơn nửa quyền lực đã bị tước đoạt, cũng cấm tiếp xúc với nhân sĩ chính phái.
Diệp Thiển Thiển cũng biết mình lần này quá manh động, nên cũng không dám khinh suất thêm nữa.
Thực ra, nếu không vì cha mẹ ả từng là pháp vương đời trước, hiện giờ trận huyết chiến giữa Ma giáo và chính phái đang hồi quyết liệt nhất không ai có tâm trí xử lý ả, thì ả đã sớm bị trừng phạt rồi.
Hai ngày sau, Thẩm Tri Ly vẫn chưa nhớ lại những chuyện trong quá khứ.
Diệp Thiển Thiển đến tìm Vũ Liên, Vũ Liên thề rằng thuốc giải của hắn tuyệt đối không có vấn đề, e rằng Thẩm Tri Ly chịu quá nhiều kích động nên không muốn nhớ lại nữa.
Chịu kích động?
Diệp Thiển Thiển hỏi thẳng Thẩm Tri Ly: “Dạo gần đây cô có làm chuyện gì kích động không?”
Thẩm Tri Ly nghĩ một hồi: “Đâm Tô Trầm Triệt bảy nhát có tính không?”
Diệp Thiển Thiển: “…”
Thấy Diệp Thiển Thiển lộ vẻ thương hại, Thẩm Tri Ly đột nhiên sực tỉnh, cảm thấy bất an: “Cái đó… ta cũng không biết mình sao lại đâm hắn nữa, ta thật sự không cố ý đâm tình nhân của cô đâu, thật đó, vả lại hắn cũng chưa có chết mà!”
Vẻ thương hại trong mắt Diệp Thiển Thiển càng nhiều hơn, rất lâu sau mới nói: “Kẻ đau xót là cô, không phải ta.”
Thẩm Tri Ly ngỡ ngàng.
Diệp Thiển Thiển tiện tay rút thanh đao để trên bậu cửa sổ, ngón tay miết trên thân đao, bỗng nhiên cười: “Tuy không cam tâm, nhưng hắn chưa bao giờ thích ta.”
Thẩm Tri Ly càng ngỡ ngàng hơn.
“Rắc rắc”, thanh đao trong tay Diệp Thiển Thiển gãy lìa.
Thẩm Tri Ly: “…”
Diệp Thiển Thiển vứt đao đi, rồi lại rút một thanh đao khác ra, ngắm nghía: “Trước đây là lừa cô, ta với Tô Trầm Triệt không hề có mối quan hệ đó, cô muốn nghe câu chuyện giữa bọn ta không?”
Thẩm Tri Ly nhìn thanh đại đao sáng loáng trong tay Diệp Thiển Thiển, nuốt nước miếng, gật đầu.
Cha mẹ Diệp Thiển Thiển từng nhận ơn huệ từ mẹ Tô Trầm Triệt, cho nên trước lúc lâm chung có dặn dò ả, nếu gặp Tô Trầm Triệt, có thể giúp được gì thì phải giúp.
Diệp Thiển Thiển vừa bước chân vào giang hồ có tên là Bách Thiển, dựa vào đao pháp xuất thần nhập hóa và dung mạo tuyệt sắc tạo được tiếng tăm lừng lấy, nhưng lúc đó, nàng không hề nghĩ đến chuyện đi tìm Tô Trầm Triệt, chỉ là vài tháng sau, lúc vô tình nhìn thấy cáo thị treo thưởng của Trấn Nam tiêu cục ở khắp nơi, mới khởi phát tâm tư.
Lúc đó, ả đang bị con trai của chưởng môn phái Thanh Thành theo đuổi, cảm thấy rất phiền phức, đang định tìm chuyện gì đó để trút giận, liền xé cáo thị treo thưởng đi dò la, tìm kiếm Tô Trầm Triệt khắp nơi.
Tìm được rồi mới phát hiện Tô Trầm Triệt ngoài đời thực và Tô Trầm Triệt trong tưởng tượng của nàng không hề giống nhau.
Chí ít không phải là một vị công tử hào hoa phong nhã, chí khí ngất trời như lời giang hồ đồn đại, ả lấy thân phận Bách Thiển hành tẩu trong giang hồ nhiều năm cũng không phải không có người nghi ngờ thân phận của ả, nhưng Tô Trầm Triệt lại là kẻ vừa nhìn đã nhận ra thân phận của nàng.
Tô Trầm Triệt mỉm cười nói với ả: “Chúng ta hợp tác với nhau nhé, ta biết nàng không hề thích Ma giáo hiện tại.”
Đúng vậy, ả không thích.
Vì sao rời khỏi Ma giáo, chính là vì không thích thói đấu đá, hục hặc nội bộ ở đó, không thích sự phân biệt cấp bậc giới tầng rõ ràng ở đó, không thích phân cấp bằng vũ lực.
Rất mâu thuẫn, ả vừa sinh ra đã ở vào vị trí cao trong Ma giáo, nhưng nàng không thích.
Thế là, họ hợp tác với nhau.
Tô Trầm Triệt nói với tất cả mọi người Diệp Thiển Thiển là người yêu của hắn, hắn giúp ả chặt đứt những cái đuôi cứ lẵng nhẵng bám theo ả, hắn đối tốt với ả không có nguyên tắc.
Ả phạm lỗi gây sự, Tô Trầm Triệt đều đến tận nơi bồi thường xin lỗi.
Ả muốn gì, Tô Trầm Triệt cũng không tiếc ngàn vàng mua cho ả.
Cho dù ả muốn phóng hỏa, cho dù ả muốn đánh hắn, cho dù ả vô cớ gây sự kề dao vào cổ hắn, Tô Trầm Triệt vẫn đối với ả hết sức dịu dàng, hòa nhã.
Tất cả những người trong giang hồ đếu nói Thập Nhị Dạ công tử nuông chiều hồng nhan tri kỷ Bách Thiển đến tận xương tủy.
Nhưng, thật ra, hắn chỉ là không bận tâm.
Hắn chỉ là, muốn tìm người để nuông chiều.
… Hắn không thích ả.
Thẩm Tri Ly cắt ngang lời của Diệp Thiển Thiển, giọng chua xót không thể lý giải: “Hắn đối với cô tốt như thế, sao lại có thể không thích được, làm gì có người đối xử tốt với người mình không thích chứ.”
“Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng…”
Diệp Thiển Thiển liếc Thẩm Tri Ly một cái, bình thản nói: “Ta thừa lúc hắn tắm đè hắn xuống, nhưng hắn không làm bất cứ chuyện gì.”
… Cô đừng nói bằng giọng bình thản như thế có được không hả!
Thẩm Tri Ly giật giật khóe môi: “… Hắn có lẽ khá là bảo thủ.”
Nói xong, Thẩm Tri Ly nhớ lại cảnh tượng Tô Trầm Triệt ôm nàng hôn nàng dưới hầm tối…= = | | |
“Đừng cắt ngang ta”, Diệp Thiển Thiển: “… Ta tưởng phía dưới hắn có vấn đề, còn đi khắp giang hồ giúp hắn tìm đại phu và phương thuốc.”
Thẩm Tri Ly: “…”
Cô ta hận Tô Trầm Triệt biết bao nhiêu…
Diệp Thiển Thiển tiếp tục nói: “Sau khi ầm ĩ đến mức cả giang hồ đều biết, hắn không thể nhẫn nại thêm nữa ấn tay ta nói ‘không cần phải làm đến mức này đâu’. Ta không hiểu, tối đó về phát hiện hắn nhét hai gã đàn ông vào giường của ta.”
Thẩm Tri Ly: “…”
Cái này chắc là Tô Trầm Triệt muốn báo thù đây!
“Hắn không thích ta, sao hắn có thể không thích ta chứ? Ta có chỗ nào không tốt chứ? Sao có thể có đàn ông không thích ta!”, giọng Diệp Thiển Thiển rất bình thản, “Lúc đó ta nghĩ như thế nên mới tìm Vũ Liên lấy phương thuốc Thất tình đơn.”
Thẩm Tri Ly ngẩn ra một lúc mới phản ứng: “Thất tình đơn, là loại thuốc trong truyền thuyết khiến người uống vào sẽ yêu đối phương đó hả?”
Diệp Thiển Thiển chẳng buồn giải thích, lại gật đầu: “Ta và thống lĩnh Thập Nhị Dạ Ám bộ Lôi Ảnh đã thỏa thuận với nhau, bỏ ra nửa năm trời thu thập tất cả dược liệu rồi tìm người bào chế, cuối cùng tựu kế khiến Tô Trầm Triệt uống Thất tình đơn, tưởng rằng chỉ cần uống xong, hắn nhất định sẽ… nhưng cuối cùng hắn vẫn không thích ta.”
Thẩm Tri Ly kỳ lạ hỏi: “Sao có thể? Thuốc là giả hay là do hắn không uống?”
Diệp Thiển Thiển: “Cái này ta cũng muốn biết.”
Ngừng một lát, Thẩm Tri Ly lại nhớ ra một chuyện khác: “Thống lĩnh Thập Nhị Dạ Ám bộ… chắc là thuộc hạ của Tô Trầm Triệt nhỉ, sao hắn lại đồng ý để chủ thượng của mình uống loại đơn dược đó? Cho dù vô hại với cơ thể, nhưng chuyện này có quá…”
Diệp Thiển Thiển: “Cái này ta nghĩ Lôi thống lĩnh vì muốn báo thù.”
Thẩm Tri Ly: “… Mối ân oán tình thù này thật là phức tạp.”
Diệp Thiển Thiển: “Sau đó Tô Trầm Triệt biết được, ta với hắn đánh nhau một trận, chắc là khoảng hai ngày hai đêm, đánh mấy trăm dặm đường, cho đến khi đến bên bờ vực, ta đã đẩy hắn xuống.”
Thẩm Tri Ly: “…”
Diệp Thiển Thiển nhìn gương mặt kinh ngạc của Thẩm Tri Ly, nhếch môi: “Sự việc sau đó chắc cô cũng biết rồi, sau khi hắn rơi xuống đó thì cô đã cứu mạng hắn, sau đó hắn yêu cô.”
Thẩm Tri Ly nói khẽ: “Ta không nhớ…”
Diệp Thiển Thiển: “Quen biết Tô Trầm Triệt bao lâu nay, hắn đối với phụ nữ đều rất tốt, nhưng đều là lịch sự không chút sỗ sàng. Đối với hắn, chỉ có ba người phụ nữ đặc biệt, nếu tính ta là một, thì người nữa chính là cô.”
Thẩm Tri Ly bất giác hỏi: “Thế còn một người nữa đâu?”
Diệp Thiển Thiển: “Mẹ của Tô Trầm Triệt.”
Thẩm Tri Ly: “…”
Diệp Thiển Thiển: “Cô không nhớ cũng không sao, vốn dĩ sự hợp tác của Tô Trầm Triệt và ta là để ta giúp hắn lật đổ Ma giáo, nhưng bây giờ yêu cầu duy nhất của hắn là ta đưa cô ra ngoài bình an vô sự.”
Thẩm Tri Ly im lặng một hồi mới lên tiếng, giọng như lạc đi: “Vậy là nói, hắn đối với ta là thật lòng ư?”
Diệp Thiển Thiển: “Có lẽ là thật lòng nhất trong đời hắn.”
Lại ngừng một lát, Thẩm Tri Ly mới nói: “Vì sao lại nói với ta…” Tuy ở cùng với nhau không lâu, Thẩm Tri Ly cũng biết tính tình Diệp Thiển Thiển rất cao ngạo, chuyện mất mặt như thế sao có thể chủ động kể cho nàng nghe.
Diệp Thiển Thiển quay mặt sang hướng khác, giọng nói gượng gạo: “Cứ coi như ta thương hại tên họ Tô đó đi.”
Có thế nào ả cũng không thể quên được nét mặt Tô Trầm Triệt khi bị đẩy xuống vực sâu.
Không phải phẫn nộ, không phải kinh hoàng, không phải hoảng loạn, thậm chí không có chút căm hận, oán trách, hắn mỉm cười, dang rộng hai tay rơi thẳng xuống, đôi mắt màu hổ phách trống rỗng không chút tức giận, nét mặt như trút được một gánh nặng.
Dường như, đối với hắn, tính mạng là thứ chẳng đáng để bận tâm.
Tô Trầm Triệt đối với ả mà nói là một sự không cam tâm.
Thừa nhận cũng chẳng sao, quãng thời gian được giang hồ xưng tụng là cặp đôi đệ nhất, ả đã phải lòngTô Trầm Triệt.
Cho nên khi biết Tô Trầm Triệt không thích mình, ả mới tức giận như vậy, ngoài cảm giác bị phụ tình ra, sâu sắc hơn chính là lòng tự trọng bị tổn thương, cuộc đời ả thuận buồm xuôi gió, đàn ông thích ả nhiều vô số, chỉ duy nhất có tên Tô Trầm Triệt mà ả một lòng hướng về lại dám không thích ả.
Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Tô Trầm Triệt và Thẩm Tri Ly, nỗi phẫn uất trong lòng cũng từ từ phai nhạt dần, người ả thích là Thập Nhị Dạ công tử một lòng một dạ, tình cảm sâu nặng đối với Bách Thiển, dù là sao trên trời cũng chịu hái xuống cho ả, chứ không phải kẻ hiện nay.
Tô Trầm Triệt chẳng qua chỉ là giúp ả dệt nên một giấc mộng mà thôi.
Bây giờ, mộng đã tỉnh rồi.
Diệp Thiển Thiển đặt đao về chỗ cũ: “Đợi vài ngày nữa tìm được cơ hội, ta sẽ đưa cô ra ngoài…”, rồi lại nhấc thanh đao Cửu Hoàn lên, đi ra ngoài cửa: “Ban đầu là ta đưa cô đến tổng đàn Ma giáo, ta dĩ nhiên cũng sẽ đưa cô về, còn nửa tháng nữa mới đến ba tháng, trước lúc đó, ta chắc có thể giữ lời hứa đưa cô trở về Hồi Xuân cốc.”
…
Tuy không biết Diệp Thiển Thiển nói gì nhưng Thẩm Tri Ly không có ý kiến gì đối với việc rời khỏi đây.
Tính nàng luôn thích ứng với mọi hoàn cảnh, điểm này dù có mất trí hay không cũng chẳng thể thay đổi được.
Rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Thẩm Tri Ly tìm giấy bút vẽ vời.
Nàng vẽ đẹp ngoài sức tưởng tượng, Tô Trầm Triệt dưới nét bút của nàng sống động như thật, hệt như nàng đã vẽ rất nhiều lần trước đó vậy, trầm ngâm một hồi, nàng lại vẽ một nam tử vận áo đỏ thẫm ma mị diêm dúa, vẽ xong không biết vì sao Thẩm Tri Ly càng xem càng muốn cười.
Chưa vui vẻ được bao lâu, nàng lại bị tiểu hoàng điểu béo ục không biết từ đâu bay đến thu hút sự chú ý, chơi với nó mệt chết được.
Tiểu hoàng điểu dang cánh bay ra ngoài, thấy Thẩm Tri Ly không đuổi theo, lại vòng trở lại, sau mấy lần như vậy Thẩm Tri Ly mới hiểu nó muốn dẫn nàng ra ngoài.
Bên ngoài có người canh giác, đến ngay cả Diệp Thiển Thiển ra vào cũng bị theo dõi, thì nàng đi lại còn khó khăn hơn.
Xị mặt, Thẩm Tri Ly vuốt vuốt cái đầu nhỏ mềm mại của tiểu hoàng điểu: “Không được đâu, ta không ra được.”
Lời còn chưa dứt một bóng đen đã đứng sau lưng nàng.
Thẩm Tri Ly quay đầu lại, sợ hãi giật lùi ba bước: “Vũ, Vũ…”
Thần sắc Vũ Liên tiều tụy đi rất nhièu, nhưng nét mặt dịu dàng lại không thay đổi bao nhiêu, chỉ tiểu hoàng điểu trên tay Thẩm Tri Ly nói: “Có thể trả chim lại cho ta không?”
Thẩm Tri Ly giơ tiểu hoàng điểu lên, đồng thời cảnh giác: “Ông…”
Tiểu hoàng điểu do dự một lát rồi nhảy sang tay Vũ Liên, ngón tay tuyệt đẹp vuốt ve tiểu hoàng điểu, nét mặt Vũ Liên tĩnh lặng mà dịu dàng, giống như một công tử hiền lành vô hại: “Cô không cần lo lắng, Thiển Thiển đã cứu cô, ta cũng sẽ không động thủ với cô nữa.”
Thẩm Tri Ly thở phào.
“Chính phái có một bộ phận đã trà trộn vào đây, thế cục càng lúc càng căng thẳng, ta không động thủ với cô nhưng không bảo đảm người khác cũng không động thủ.”
Vũ Liên cười bình thản, nụ cười hiện trên nét mặt nhưng đáy mắt thì lạnh băng: “Còn nữa, tốt nhất cô nên cầu xin mình đừng gặp lại Thập Nhị Dạ công tử, mệnh lệnh mà ta chỉ định trong não cô vẫn chưa tan biến hết.”
Lòng Thẩm Tri Ly bỗng chùng xuống, cũng không biết Tô Trầm Triệt hiện giờ ra sao rồi, vết thương ở bụng hắn chưa lành, lại đang ở Ma giáo…
Nhưng, gặp được Tô Trầm Triệt đâu có dễ như vậy.
…
Tối đó, lúc Thẩm Tri Ly nhìn thấy Diệp Thiển Thiển kéo Tô Trầm Triệt vào, thái độ phức tạp khó tả. = =
Diệp Thiển Thiển vứt Tô Trầm Triệt lên giường Thẩm Tri Ly rồi nói: “Cô không phải biết y thuật sao, đừng để hắn chết”, rồi quay người bỏ đi.
Thẩm Tri Ly thu mình ở một góc trước, tháo bỏ tất cả những thứ trên người có thể làm chết người xuống, lại thấy khao khát muốn giết Tô Trầm Triệt của mình không mạnh mẽ cho lắm, mới thận trọng tiến lại gần Tô Trầm Triệt hôn mê sâu, Thẩm Tri Ly bắt mạch xem hắn có nguy hiểm đến tính mạng không rồi mới cẩn thận cởi áo Tô Trầm Triệt ra xem vết thương ở bụng.
Quả nhiên vết thương đã nặng thêm, Thẩm Tri Ly thở dài rồi bôi thuốc cho hắn.
Mãi đến khi xử lý thương thế của Tô Trầm Triệt xong xuôi mà vẫn chưa thấy hắn tỉnh lại, Thẩm Tri Ly đành tựa vào thành giường ngắm hắn.
Không thể không thừa nhận dung mạo Tô Trầm Triệt quả thật rất đẹp.
Thẩm Tri Ly nhìn rất lâu mà không hề cảm thấy chán, ngược lại còn cảm thấy gương mặt tuấn tú, thanh thoát, làn da trắng ngần, sống mũi cao, khóe miệng hơi nhướng lên rất vừa mắt, khiến nàng rất muốn đưa tay chạm vào.
Thế là… nàng đưa tay ra…
Dùng đầu ngón tay lần theo những đường nét trên khuôn mặt Tô Trầm Triệt, Thẩm Tri Ly hơi mơ màng.
Rất lâu, nàng đứng dậy, lấy giấy bút, đối chiếu với Tô Trầm Triệt, tỉ mỉ vẽ dáng vẻ hắn.
Cứ vẽ như thế trái tim nàng cũng mềm đi.
… Trong quá khứ nàng thích hắn thật sao?
Hồi tưởng những lời Diệp Thiển Thiển nói, Thẩm Tri Ly bất giác buông bút xuống chống cằm nghĩ ngợi, nếu Tô Trầm Triệt cũng thích nàng như thế, vậy thì họ đúng là một cặp đang yêu nhau rồi chăng?
Đã yêu nhau thế thì ở bên nhau là đúng rồi.
Tuy ước nguyện trở về mở một y quán nhỏ tìm một phu quân có thể ở rể của nàng có thể sẽ tan thành bong bóng nhưng… hình như cũng không khó chấp nhận cho lắm.
Hơn nữa… là người một khi đã quyết định thì không bao giờ thay đổi, Thẩm Tri Ly bắt đầu tưởng tượng xa xôi hơn.
Tô Trầm Triệt có nhiều tiền như thế, gả cho hắn, thế thì tiền của hắn chẳng phải là của mình sao?
Nghĩ đến đây, trong đầu Thẩm Tri Ly bỗng hiện lên cảnh tượng vàng bạc chất cao như núi xung quanh nàng.
Chỉ một cái hất tay, lá vàng rơi lả tả trong không trung…
Thật tuyệt diệu…
Thẩm Tri Ly ôm lấy mặt, không tự chủ được cười khúc khích.
Thế là Tô Trầm Triệt tỉnh lại, nghe thấy tiếng cười sởn gai ốc của Thẩm Tri Ly, hắn: “…”
… Chuyện quái gì xảy ra thế này?
Thẩm Tri Ly chồm người tới, miệng tươi cười, quan tâm hỏi: “Chàng tỉnh rồi à?”
Tô Trầm Triệt: “…”
… Tri Ly đột nhiên nhiệt tình như thế, hắn lại có chút không quen.
Thẩm Tri Ly giúp Tô Trầm Triệt dằn góc chăn: “Nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, hi hi hi hi…”
Tô Trầm Triệt nắm lấy tay Thẩm Tri Ly, mắt chớp chớp, biểu hiện mơ hồ: “Tri Ly, nàng sao thế?”
Thẩm Tri Ly lật tay lại, hai tay nắm lấy tay Tô Trầm Triệt, siết rất chặt, giọng nói vô cùng quan tâm: “Ta không sao, chàng thế nào, có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?”
Rút tay ra áp lên trán Thẩm Tri Ly, Tô Trầm Triệt hơi nhíu mày: “Bị sốt rồi sao?”
Thẩm Tri Ly cầm lấy tay Tô Trầm Triệt đặt lên ngực trái, nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn núi vàng núi bạc: “Triệt, ta không sao thật mà.”
Tô Trầm Triệt: “…”
Vì sao đột nhiên hắn lại có cảm giác lạnh sống lưng?
Ngập ngừng một lát, Tô Trầm Triệt bỗng đưa tay véo mạnh vào má Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly la toáng lên: “… Chàng đang làm gì vậy?”
Tô Trầm Triệt mặt nghiêm túc: “… Đây là Tri Ly của ta sao, Tri Ly của ta đâu có dịu dàng như thế, lại còn gọi là ta là ‘Triệt’, đáng sợ quá…”
… Đáng sợ cái đầu ngươi!
Thẩm Tri Ly hất tay Tô Trầm Triệt ra, tức giận nói: “Ta không phải là Thẩm Tri Ly thì còn ai là Thẩm Tri Ly nữa!”
Tô Trầm Triệt thở phào một cái, nheo mắt: “Tri Ly, nàng thế này ta thấy quen hơn.”
… Tên này thích bị ngược đãi hay sao ấy nhỉ?
Thấy Thẩm Tri Ly mặt nhăn mày nhó nhìn hắn, không nói tiếng nào, Tô Trầm Triệt thận trọng nhích sát tới, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Tri Ly, giọng nói trầm khàn mà đầy sức hút vang lên bên tai: “Tri Ly, nàng không sao là tốt rồi… ta rất lo cho nàng, thật đấy, rất lo rất lo.”
Cằm Thẩm Tri Ly tựa vào vai Tô Trầm Triệt, khẽ đáp: “Ta biết.”
… Vì ta cũng lo cho ngươi chút chút.
Ôm hồi lâu, Tô Trầm Triệt hơi đẩy Thẩm Tri Ly ra, hỏi dò: “Tri Ly, nàng… biểu hiện vừa nãy… là… thể hiện nàng đã chấp nhận ta rồi ư?”
Bị hỏi thẳng như vậy, Thẩm Tri Ly cũng có chút ngượng ngùng, mắt nhìn sang hướng khác: “Ta…”
Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt, vô cùng kỳ vọng: “Thế ta có thể hôn nàng một cái không Tri Ly?”
Thẩm Tri Ly: “Này này, đừng được nước làm tới nhé…”
Tô Trầm Triệt trề môi: “Rất muốn rất muốn.”
Tim Thẩm Tri Ly đập lạc một nhịp, tai đỏ dần lên.
Tô Trầm Triệt ngồi dậy áp sát Thẩm Tri Ly, tim Thẩm Tri Ly đập càng nhanh hơn, cuối cùng khoảnh khắc Tô Trầm Triệt chồm tới, Thẩm Tri Ly nhất thời lúng túng tiện tay rút một vật chặn giữa hai người.
Lùi ra, Tô Trầm Triệt nhìn tờ giấy in dấu môi hắn: “…”
Thẩm Tri Ly lật bức vẽ lại, phát hiện chỗ Tô Trầm Triệt hôn lên đúng ngay môi của nam tử áo đỏ thẫm: “…”
“Đúng rồi.” Tô Trầm Triệt lôi từ trong ngực áo ra một xấp giấy, biểu hiện phức tạp đưa cho Thẩm Tri Ly: “Những thứ này là…”
Thẩm Tri Ly cầm lấy giở ra xem, chê bai: “Ngươi lấy từ đâu ra vậy? Nét vẽ mấy bức tranh này hơi quen, nhưng nội dung thì chẳng có logic gì cả rõ ràng chỉ để chọc cười thôi! Nhưng, cái tên áo trắng này sao nhìn giống ngươi thế nhỉ…”
Tô Trầm Triệt trầm ngâm một lúc, nói: “… Cái này hình như là nàng vẽ đó.”
“Ta?” Thẩm Tri Ly kinh ngạc, “Sao có thể, ta sao có thể vẽ ra thứ chẳng có chút ý nghĩa gì thế này!”
Hắn phải nói với nàng thế nào đây, thứ này hình như vô cùng thịnh hành trong nội bộ Ma giáo, lúc hắn vừa thoát ra khỏi địa cung đã trốn vào phòng của một nữ đệ tử Ma giáo, kết quả đối phương mặt đầy phấn khích nhìn hắn, còn đưa một xấp giấy bắt hắn ký vào nữa, “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, một ngày không gặp, nhớ đến phát điên”, “Bình sinh không hiểu tương tư, mới gặp Tiểu Hoa, liền biết tương tư”… Thật chẳng hiểu gì cả…
Hắn còn tưởng rằng là ám hiệu thịnh hành gần đây của Ma giáo, nghiên cứu một hồi mới phát hiện có liên quan chặt chẽ với những bức vẽ mà hắn nhặt được ở dưới lầu thành hôm đó…
Đúng rồi, lầu thành.
Tô Trầm Triệt nhẹ nhàng nâng một lọn tóc Thẩm Tri Ly lên hôn rồi nói: “Xin lỗi, Tri Ly.”
Thẩm Tri Ly chớp mắt: “Ngươi lại xin lỗi ta chuyện gì?”
Tô Trầm Triệt cười: “Không có gì, chỉ là muốn nói mà thôi.”
… Đã không nhớ cũng không cần thiết phải nói cho nàng biết, bao gồm cả việc hôm đó nàng bị đè trên lầu thành, hắn lo sợ đến nỗi tay mướt mồ hôi, Càn Đạt Bà Vương từng bị đàn ông bỏ rơi, cho nên bà ta sẽ không hạ thủ với Thẩm Tri Ly cũng bị bỏ rơi như thế, hắn đang đánh cuộc, là vì hắn không có đủ tự tin có thể mười phần chắc chín cứu được Thẩm Tri Ly, hắn không thể tưởng tượng hôm đó Thẩm Tri Ly nếu từ trên lầu thành rơi xuống thật, hắn sẽ như thế nào?
Lại một lần nữa hắn mất nàng ư?
Thẩm Tri Ly hoài nghi nhìn hắn: “Ngươi càng nói càng khả nghi…”
Tô Trầm Triệt lại cười, nụ cười dịu dàng, ấm áp như mùa xuân, một lần nữa ôm Thẩm Tri Ly vào lòng, hắn nói: “Dù có lỗi với nàng cũng không sao, dù gì ta cũng sẽ trả bằng cả cuộc đời này.”
Thẩm Tri Ly: “Này này, đừng có nói những lời sởn gai ốc như thế, lời hứa cả đời là không đáng tin nhất đấy…”
Tô Trầm Triệt cọ cọ mũi vào cổ Thẩm Tri Ly: “Tri Ly, thế thì cái gì mới đáng tin?”
Thẩm Tri Ly nói chắc như đinh đóng cột: “Ngân lượng.”
Tô Trầm Triệt cười khùng khục.
Thẩm Tri Ly không vui: “Ngươi cười cái gì?”
Tô Trầm Triệt: “Ta đang vui mà, Tri Ly, ta thích nàng, rất thích, rất thích.”
Thẩm Tri Ly ngập ngừng một lúc, mới ngượng ngùng nói: “Tự dưng nói cái này làm gì?”
Tô Trầm Triệt cười khẽ: “Sợ nàng không nhớ thôi mà…”
Thẩm Tri Ly không nói.
Đồ ngốc, chuyện này ta sao có thể quên được chứ?
Mấy ngày sau đó, Thẩm Tri Ly luôn đề phòng mình làm Tô Trầm Triệt bị thương, mấy lần phản ứng lại kịp, mới không giết chết Tô Trầm Triệt.
Lúc Diệp Thiển Thiển đến Thẩm Tri Ly vừa thu dọn bát thuốc định đập vào đầu Tô Trầm Triệt, Diệp Thiển Thiển nói với nàng: “Tên canh cửa đã bị ta đánh gục rồi, mau đi theo ta.”
Thẩm Tri Ly gật đầu, vừa ra khỏi cửa thì phát hiện có gì đó không ổn: “Tô Trầm Triệt thì sao?”
Tô Trầm Triệt đứng tựa cửa, cười: “Ta còn phải lấy Ma giáo làm lễ vật cưới nàng, sao có thể đi bây giờ được? Tri Ly, nàng theo nàng ấy đi trước sẽ rất an toàn.”
Trên đường rời khỏi tổng đàn Ma giáo.
“Diệp hộ pháp.”
“Hửm?”
“Cái đó, liên quan đến Tô Trầm Triệt…”
“Cái gì… ngươi…”
Diệp Thiển Thiển kinh ngạc quay đầu lại, Thẩm Tri Ly rút thanh ngân châm đâm lén trên người Diệp Thiển Thiển ra, cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, ta không thể rời khỏi đây một mình được.”