Trong xe ngựa đốt trầm hương đặc biệt của Nam Cương, Thẩm Tri Ly tựa vào thành xe mơ màng muốn ngủ.
Cuối cùng đã rời khỏi Nam Cương.
Hé rèm cửa sổ, Thẩm Tri Ly chống cằm nhìn ra ngoài.
Bên ngoài cửa sổ mưa bụi lất phất bay.
Chuyến đi này thật sự khiến cả thân thể lẫn tinh thần Thẩm Tri Ly đều mệt nhoài, nàng vẫn thích sống ở Hồi Xuân cốc hơn, quy tắc đơn giản, cũng chẳng có những việc lộn xộn, lằng nhằng như thế này.
Quan trọng nhất là…
Màn xe được vén lên, gương mặt anh tuấn nở nụ cười lấy lòng.
Tô Trầm Triệt đưa một thứ đỏ đỏ sang: “Tri Ly, thạch lựu mới hái đó, ngọt lắm”.
… Thứ này sao vẫn còn ở đây thế nhỉ?
Nhảy hai bước trèo lên xe ngựa, Tô Trầm Triệt ngồi bên cạnh Thẩm Tri Ly, không biết lấy đâu ra một chiếc đĩa nhỏ, bóc từng hạt thạch lựu cho vào đĩa.
Hạt thạch lựu lóng lánh trong suốt mọng nước hệt như những viên hồng ngọc, đẹp đến nỗi khiến người khác chỉ muốn ngấu nghiến ăn ngay.
Thẩm Tri Ly luôn cảm thấy có chút cảm giác kỳ kỳ không thể nói thành lời đối với sự chăm sóc chu đáo của Tô Trầm Triệt, nhưng vẫn không cưỡng lại được mê hoặc, dùng thìa nhỏ xúc một ít.
Quả nhiên… ngọt lịm. >
Lại ngẩng đầu lên, Tô Trầm Triệt đang ngồi bên cạnh nhìn nàng không chớp, mắt nheo hệt ánh trăng lưỡi liềm: “Tri Ly, ta nghĩ rồi, nếu nàng đã không muốn quay về với ta…”.
Thẩm Tri Ly lại ăn một thìa thạch lựu rồi mới đưa mắt nhìn lại hắn.
Tô Trầm Triệt cười e thẹn: “Thế thì ta cùng nàng về Hồi Xuân cốc, ở rể thật ra cũng không có gì là không được…”.
Thẩm Tri Ly phun thạch lựu trong miệng ra.
Ở rể… Ở rể cái đầu ngươi á!
Việc ta không muốn về cùng ngươi và việc ngươi ở rể thì có liên quan quái gì đến nhau?
Phủi sạch thạch lựu vương vãi trên bàn, Thẩm Tri Ly ngập ngừng: “Lôi Ảnh thì sao, Diệp Thiển Thiển thì sao, Thanh Hạnh thì sao, Trạch Phượng thì sao… Sao bọn họ lại để cho ngươi ra đây…”.
Tô Trầm Triệt nghĩ ngợi: “Không phải vừa mới mưa sao?”.
Thẩm Tri Ly: “Ừm”.
Tô Trầm Triệt: “Sau đó đường sẽ sình lầy đúng không?”.
Thẩm Tri Ly: “Ừm”.
Tô Trầm Triệt dẫn dắt từng bước: “Bánh xe bị hư hết, nhưng không thể vì mấy chiếc xe ngựa mà cả đội hình phải dừng lại, đúng không?”.
Thẩm Tri Ly: “Ừm… không đúng, đợi đã…”.
Tô Trầm Triệt: “Cho nên họ phải tụt lại phía sau sửa xe… chỉ có Thanh Hạnh và Trạch Phượng đi theo, bọn họ…”, nhìn trời, “Chắc là đang ngủ”.
Bây giờ không phải là buổi chiều sao! Ngủ cái đầu ngươi á!
Thẩm Tri Ly giật giật khóe miệng hỏi: “Thế sư huynh ta thì sao?”.
Tô Trầm Triệt nhe răng cười: “Hắn chắc đang tìm con rắn của hắn”.
Thẩm Tri Ly: “… Ngươi lại làm gì rồi?”.
Tô Trầm Triệt: “Chẳng có gì… chỉ là giấu đi mà thôi”.
Thẩm Tri Ly thở phào, con rắn đó có ý nghĩ rất quan trọng đối với Hoa Cửu Dạ mà.
Nghe Ca Xuy thuật lại, Thẩm Tri Ly mới vỡ lẽ vì sao Hoa Cửu Dạ lại biến thành bộ dạng như bây giờ… Nếu là nàng, e là còn trở nên đáng sợ hơn Hoa Cửa Dạ nữa không chừng.
Có khi lại gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ, báo thù toàn bộ Nam Cương…
Ầy, nhưng hình như Hoa Cửu Dạ làm đúng như thế thật…
Haizzz, nhưng chí ít… trước khi nhìn thấy mộ mẫu thân mình, Thẩm Tri Ly sẽ không bình thản được như Hoa Cửu Dạ.
Bia mộ của mẫu thân Hoa Cửu Dạ nằm trong nghĩa trang của vương thất Nam Cương.
Dễ tìm đến bất ngờ.
Vị Vương phi này đã qua đời thật rồi, nhưng không bi thảm như tưởng tượng.
Người canh giữ nghĩa trang là một tỳ nữ của Vương phi, đó là một nữ tử nhìn bề ngoài rất hiền lành, lúc họ bước vào, bà ta đang khom lưng lau bụi trên bia mộ.
Giây phút quay đầu nhìn thấy Hoa Cửu Dạ, mặt bà ta bỗng biến sắc, miệng lẩm nhẩm gọi gì đó, rồi lao sang ôm lấy Hoa Cửu Dạ khóc nức nở.
Hoa Cửu Dạ lại lạnh lùng đẩy bà ta ra, khấu đầu quỳ lạy.
Từ miệng bà ta, Thẩm Tri Ly mới được biết năm đó Vương phi quả thật có bị vua Nam Cương sau này cưỡng bức, nhưng không phải chịu ngược đãi, lăng nhục. Sau khi Vương phi biết tin con gái mình đã qua đời, bèn tự tìm đến cái chết, bà ra đi rất lặng lẽ, trong tay nắm chặt miếng ngọc bội…
Thẩm Tri Ly bỗng hiểu ra: “Miếng ngọc bội đó bà cho người ở trong địa lao…”.
Mặt bà tỳ nữ già hơi biến sắc, sau đó cũng gật đầu.
Thẩm Tri Ly tò mò hỏi: “Thế rốt cuộc cha ruột của sư huynh là…”.
Tỳ nữ già hình như đấu tranh tư tưởng rất lâu, mặt thoáng hiện vẻ không nỡ, định lên tiếng thì bị Hoa Cửu Dạ ngăn lại.
Hoa Cửu Dạ kéo Thẩm Tri Ly: “Ta không cần biết. Chúng ta đi thôi”.
Thẩm Tri Ly bị lôi đi, nhưng lại cảm thấy trong lòng xót xa.
Nàng còn nhớ lời gã vua Nam Cương biến thái đó từng nói.
“Tiêu Vân, sao con lại đến đây?”
“Đây không phải là lúc con nên đến, Tiêu Vân, con lui ra trước đi.”
“Ta chỉ có một mình Vân nhi là con trai, nó không phải là con trai ta!”
Đó là thái độ của người cha đối với con mình, lão để cho Hoa Tiêu Vân lớn lên trong thế giới có ánh mặt trời, được người dân Nam Cương hết mực yêu mến, lớn lên trở thành một Vương tử nhân từ như thánh mẫu, trái ngược hoàn toàn với Hoa Cửu Dạ.
… Tất cả những điều đó đều chỉ vì thân phận của họ khác nhau.
Nhưng, nếu họ là anh em ruột thịt cùng mẹ cùng cha thì đáng mỉa mai biết bao.
Bởi vậy lúc gặp lại Hoa Tiêu Vân, Thẩm Tri Ly cảm xúc lẫn lộn.
Thánh mẫu vương tử vừa được thả ra, bên cạnh còn có Liễu Sắt đang run lập cập… Nàng ta không yên tâm đi tìm Thẩm Tri Ly, kết quả chó ngáp phải ruồi được đưa đến chỗ Thánh mẫu vương tử.
Bị giam giữ mấy ngày tinh thần của Thánh mẫu vương tử có phần sa sút.
Thẩm Tri Ly ngập ngừng kể hết những chuyện vừa xảy ra cho họ nghe, Thánh mẫu vương tử im lặng lắng nghe, không nói lời nào.
Mãi đến khi Thẩm Tri Ly nói xong, Thánh mẫu vương tử mới cười chua chát: “Thật ra ta đã sớm biết có ngày này, phụ vương ta đã gieo nghiệp ác, cuối cùng ông ấy vẫn phải trả nghiệp… Tuy oan oan tương báo nhưng là con trai của ông ấy ta không thể nào tha thứ cho việc làm của các người, nếu các người không giết ta thì đừng bao giờ đến Nam Cương nữa, nếu không dù có chết, ta cũng nhất định sẽ giết các người”.
Thẩm Tri Ly gật đầu.
Nàng chẳng có ý định trở lại Nam Cương một lần nữa.
Nhét chiếc bình Ca Xuy đưa vào tay Thánh mẫu vương tử, Thẩm Tri Ly mấp máy môi: “Vương tử điện hạ, trí nhớ của người có thể bị khuyết một phần… Đây là thuốc Cổ Vương đại nhân đưa cho tôi, uống nó rồi ngài chắc sẽ nhớ lại toàn bộ, người bên cạnh ngài…”.
Thánh mẫu vương tử đã ngửa cổ uống cạn.
Thẩm Tri Ly: “Sao ngài uống nhanh thế? Ngài không sợ lỡ đâu tôi hạ độc trong đó ư?”.
Thánh mẫu vương tử cười méo xệch: “Bây giờ ta đã bị các ngươi khống chế, muốn giết ta dễ như trở bàn tay, cần gì phải dùng độc…”. Mặt Thánh mẫu vương tử bỗng biến sắc, mồ hôi từ trán chảy ròng ròng xuống đuôi mắt nhỏ dài.
Thẩm Tri Ly chột dạ: “Sao thế… thuốc này là do Cổ Vương đại nhân đưa cho ta, không liên quan gì đến ta hết”.
Thánh mẫu vương tử ôm bụng, chạy nhanh vào nhà xí.
Thẩm Tri Ly nhặt chiếc bình lên, thối ơi là thối…
Có nhầm không vậy, Ca Xuy đại nhân, sao thuốc giải lại có mùi nước bã đậu thế này, chẳng lẽ loại cổ độc này quá kém, chỉ cần nước bã đậu là có thể giải rồi ư?
Cuối cùng Thánh mẫu vương tử xụi lơ nằm trên giường, mặt xanh lét như tàu lá chuối nắm chặt lấy tay Liễu Sắt, nói với Thẩm Tri Ly: “… Ta vốn muốn giúp cô giải cổ độc trong người… nhưng bây giờ chẳng còn chút sức lực nào cả”.
Thẩm Tri Ly: “Cổ độc?”.
Thánh mẫu vương tử yếu ớt: “… Chính là, chính là tình cổ trong người cô…”.
Tình cổ…
Tình cổ!
Thẩm Tri Ly sắp quên mất đó là thứ gì rồi…
Lật tay áo lên, Thẩm Tri Ly nhìn sợi chỉ hồng nhạt trên tay, hình như màu sắc đã sậm hơn lúc trước nhiều, Hoa Cửu Dạ hình như nói, là bởi vì nó đã tiến hóa…
Tô Trầm Triệt đẩy đẩy chiếc đĩa đựng thạch lựu, quan tâm hỏi: “Tri Ly, nàng buồn ngủ chưa? Đã muốn ngủ chưa?”.
Thẩm Tri Ly lắc đầu nguầy nguậy: “Không!”.
Giữa ban ngày ban mặt mà ngủ cái gì!
Tô Trầm Triệt: “Vừa nãy nhìn nàng có vẻ rất mệt”.
Thẩm Tri Ly chán chường, làm ra vẻ tinh thần hưng phấn: “Không mệt, ta rất khỏe! gươi mau cút đi đi!”.
Tô Trầm Triệt: “…”.
Thẩm Tri Ly bỗng rùng mình.
Cảnh tượng trước mặt hình như bỗng nhuộm một màu hồng rung động lòng người.
Vô số cánh hoa bay bay trong khoang xe, cách một làn sương mỏng, điệu bộ lúc chau mày lúc cười tươi của Tô Trầm Triệt như khắc sâu trong tim, hàng lông mi rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy từng sợi từng sợi dài cong vút.
Thẩm Tri Ly thấy tim mình đập nhanh hơn, một nỗi xúc động trào dâng trong lòng.
Chỉ thấy Tô Trầm Triệt làm ra vẻ tủi thân, hàm răng trắng cắn chặt bờ môi đỏ căng mọng.
Đôi môi căng mọng… hệt như từng hạt thạch lựu mê hoặc, tỏa ra mùi hương dìu dịu, khiến người ta không thể kiềm lòng muốn cắn một cái.
Làn da sáng bóng của hắn lại như một miếng đậu phụ non, mê hoặc người ta muốn tiến lại liếm láp.
Miệng khô quá…
Nóng quá…
Rất muốn rất muốn…
Lúc Thẩm Tri Ly tỉnh táo lại, thấy mình đang đè lên Tô Trầm Triệt.
Hai tay nàng chống hai bên cạnh sườn Tô Trầm Triệt, mái tóc dài rủ xuống, khẽ lay động, còn bên dưới…
Tô Trầm Triệt nằm bẹp trên tấm trải mềm mại trắng toát trên xe ngựa, mái tóc đen xõa tung, ngực áo hắn cởi tung, để lộ phần ngực trắng trẻo và hõm cổ rõ ràng, những màu sắc đối lập đó kích thích thị giác Thẩm Tri Ly, nhưng kích thích hơn cả lại là bờ môi Tô Trầm Triệt…
Ông trời có mắt!!! Con vừa làm chuyện gì không bằng cầm thú thế này!!!!
Vì sao môi hắn lại thành ra thế này!!!
Á á á á á a a a a!!! Nàng không thể ra tay với Tô Trầm Triệt được!!! Tên chết tiệt này chỉ vì uống lộn thuốc mới thích nàng mà!!!
Nhỡ đâu làm gì rồi thì có rửa thế nào cũng không sạch được!!!
Tô Trầm Triệt chớp đôi mắt vô tội nhìn nàng, gương mặt trắng trẻo hơi hồng nhuận, giống như đang mắc cỡ.
Mắc cỡ!!!
Mắc cỡ cái đầu ngươi!!!
Hai tay ôm chặt eo Thẩm Tri Ly, kéo nàng sát lại gần mình, nói bằng giọng tố khổ: “Tri Ly… nàng bạo lực với ta”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Cảm giác nóng bừng, mờ ám tự dưng ùa đến là thế nào vậy?
Thẩm Tri Ly mình giống hệt như một cái bánh chưng bị nướng chín, không ngừng bốc khói nóng nghi ngút…
Vì sao mình lại có ý nghĩ như thế… Không đúng, là cái con tình cổ đáng chết đó… nhưng… a a a a a… không nén được tiếng thở hào hển, hình như đầu óc lại bắt đầu choáng váng rồi…
Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây…
Thấy Thẩm Tri Ly không đáp, Tô Trầm Triệt hơi nghiêng đầu, hàng lông mi dày rậm như cánh quạt nhỏ khép lại, che khuất ánh mắt, đổ bóng trên gương mặt anh tuấn của hắn, bộ dạng mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ người hắn vây quanh lấy Thẩm Tri Ly, tiếp đó Thẩm Tri Ly nghe thấy giọng nói trầm ấm như thỏi nam châm hút chặt lấy nàng: “… Thật ra ta không phiền lòng đâu.”
Thẩm Tri Ly hai mắt mơ màng, cười ngô nghê, đợi thú tính bùng phát.
“Xoạt!”
Rèm xe bị kéo lên.
Có người nhẹ nhàng đạp lên càng xe nhảy vào bên trong, giọng nói uể oải nhưng đằng đằng sát khí: “Họ Tô kia, rắn của ta đâu!”.
Thẩm Tri Ly bị vứt sang một bên, đầu đập vào thành xe. Đau thấu trời!
Nàng ôm đầu gập người, cơn đau khiến đầu óc choáng váng, cơn dục vọng nhất thời cũng từ từ hạ nhiệt.
Sau một lúc lâu, Thẩm Tri Ly mới ngồi thẳng người lên.
Cảnh tượng đầy kịch tính đập vào mắt nàng, trong đầu Thẩm Tri Ly chỉ có một ý niệm.
… Ấy, việc này không liên quan gì đến nàng hết.
Cuộc đối đầu giữa hai người trước mặt như ảo ảnh… màn vật lộn tay không!
Hoa Cửu Dạ giơ tay đấm xuống, Tô Trầm Triệt đưa tay lên đỡ, rồi không đợi hắn kịp phản ứng, khuỷu tay Hoa Cửu Dạ giận dữ bổ xuống mặt Tô Trầm Triệt, Tô Trầm Triệt nghiêng đầu né đòn, nói: “Xuống khỏi người ta mau”.
Giọng hắn rõ ràng là vẫn ôn hòa, nhưng lúc này lại có một cảm giác lạnh lùng mơ hồ.
Hoa Cửu Dạ khẽ nhếch mép: “Dám động đến sư muội của ta, ta đánh cho mẹ ngươi nhận không ra luôn”.
Tô Trầm Triệt xoa xoa ấn đường, bất mãn: “Ngươi nhìn cho rõ đi, rốt cuộc là ai động…”.
Lời chưa nói dứt, một cú đấm dộng thẳng vào phía dưới cằm Tô Trầm Triệt.
Đồng tử của Hoa Cửu Dạ thu nhỏ lại, vết sẹo ở đuôi mắt nhìn càng đáng sợ hơn, khẩu khí chắc nịch: “Ta không cần biết ai đè ai, dù sao thứ ta nhìn thấy là ngươi bắt nạt sư muội ta, lão tử nhìn ngươi thấy ngứa mắt lâu rồi”.
Tô Trầm Triệt lãnh trọn cú đấm, mắt cũng sa sầm lại: “Nếu ngươi thật sự muốn đánh nhau, ta sẽ hầu đến cùng”.
Hoa Cửu Dạ: “Hừ hừ, ngươi…”, ngừng một lát, y nhìn sang một bên: “Ấy, Thẩm Tri Ly muội chạy đi đâu thế!”.
Thẩm Tri Ly vừa trèo ra ngoài vừa nói: “Ăn nhiều thạch lựu quá nên thấy hơi khát, ra ngoài uống miếng nước, hai người cứ tiếp tục…”.
Hoa Cửu Dạ cưỡi trên người Tô Trầm Triệt, ngoắc ngoắc tay gọi nàng: “Lại đây cho ta”.
Thẩm Tri Ly điềm tĩnh quay đầu: “Không thích”.
Hoa Cửu Dạ cười khẽ, mắt ánh lên tia nguy hiểm: “Sư muội, muội có lại đây không thì bảo?”.
Thẩm Tri Ly trầm ngâm một lúc, quay đâu bò sang.
… Bản năng tìm lành tránh dữ thật là đáng ghét.
Lúc Thẩm Tri Ly còn chưa kịp phản ứng, Hoa Cửu Dạ đã kéo cổ áo nàng, nhìn nàng chằm chằm hỏi: “Muội có thích tên này không?”.
Bị Hoa Cửu Dạ tóm lại, tư thế Thẩm Tri Ly trông thật khôi hài.
Loạng choạng một lát mới ổn định được tư thế, Thẩm Tri Ly ngẩng đầu muốn đánh trống lảng, thì đối diện với bốn con mắt nóng bừng.
… Những lời qua quýt định nói ứ lại trong cổ họng, nhất thời nàng không nói ra được.
Hình như vấp phải đá, xe ngựa tròng trành một lát.
Thẩm Tri Ly bị hất văng về phía trước, hai kẻ trước mặt cũng lăn thành một khối.
Trong xe ngựa bỗng sáng choang, màn cửa màu tối bị vén lên, nửa đầu Thanh Hạnh thò vào: “Thẩm…”.
Chỉ kịp nói một tiếng, hai mắt Thanh Hạnh trợn trừng.
Trạch Phượng ở bên ngoài sốt ruột lôi Thanh Hạnh ra, thò đầu vào trong, mở miệng định nói…
Trong xe ngựa ngay lập tức tối lại như cũ.
“Khụ khụ, ba vị tiếp tục, chúng tôi nửa canh giờ sau sẽ quay lại.”
Thẩm Tri Ly: “…”. Ấy ấy, các người đừng đi mà! Bọn ta đều rất trong sáng mà! Chết tiệt!
Buổi tối dừng chân tại một khách điểm, Thẩm Tri Ly vô cùng rầu rĩ.
Bởi vì tất cả mọi người đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ dị, trong đôi mắt hau háu đó đầy những nghi vấn khó nói thành lời.
Nhìn người ta bằng ánh mắt đó là một việc rất sung sướng, nhưng người bị nhìn thì lại…
Rốt cuộc ánh mắt muốn nói nhưng thôi đó là vì cái gì hả!!!
Ăn cơm xong, Thẩm Tri Ly tựa giường lật xem tiểu thuyết diễm tình để sẵn trong phòng.
Có người đẩy cửa bước vào.
Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên: “Sư huynh…”.
… Biết ngay tối nay chắc chắn sẽ không đơn giản rồi.
Hoa Cửu Dạ giật quyển sách trên tay Thẩm Tri Ly, ngồi bên mép giường, lật lật xem, không vui: “Loại sách đồi bại này muội xem làm gì, lần sau xem thứ có ích hơn một chút đi”.
Thẩm Tri Ly: Vậy thì huynh cũng đừng xem một cách hứng thú như thế có được không…
Đằng hắng cho thông giọng, Thẩm Tri Ly hỏi: “Thế… rắn đã tìm thấy chưa?”.
Hoa Cửu Dạ tiếc rẻ gấp sách lại: “Ừm, tìm thấy rồi”. Một cái đầu rắn to đùng thò ra, “phì phì” lè lưỡi thân thiện chào hỏi Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly mặt cứng đờ: “…”. Mình có nên đáp lễ không nhỉ?
“Đúng rồi sư muội, chúng ta còn món nợ chưa tính xong với nhau đó.”
Thẩm Tri Ly cảnh giác: “Nợ gì?”.
Đôi mắt nhỏ dài của Hoa Cửu Dạ lóe lên tia lạnh lùng: “Đừng nói với ta là muội đã quên việc bán đứng ta cho Thẩm Thiên Hành đấy nhé”.
… Đúng là quên béng thật.
Thẩm Tri Ly cười lấy lòng: “Chuyện lâu lắm rồi đừng tính toán so đo nữa mà”.
Hoa Cửu Dạ: “Không được”.
Thẩm Tri Ly thở dài: “Thế huynh muốn thế nào đây, sư phụ cũng đã qua đời rồi”.
“Thẩm Thiên Hành chết thì đã sao, còn muội mà, muội muốn bồi thường thế nào…”
Y vươn tay kéo Thẩm Tri Ly vào lòng, Thẩm Tri Ly không kịp phản ứng, đầu tựa vào ngực Hoa Cửu Dạ.
Ngón tay thon dài lành lạnh như những con rắn chốc chốc lại luồn qua mái tóc dài xõa xuống vai của Thẩm Tri Ly, Hoa Cửu Dạ chống cằm trầm tư: “Dù sao nửa đời sau của ta chắc là sẽ dưỡng già ở Hồi Xuân cốc rồi, phí ăn ở đi lại đều do muội chi trả”.
Thẩm Tri Ly cắn răng: “Được”.
Hoa Cửu Dạ cười khẽ: “Đừng làm mặt đau khổ thế chứ, sư huynh vì muội mà đến ngôi vua ở Nam Cương cũng không cần nữa mà”.
Thẩm Tri Ly làu bàu: “Cũng đâu phải là do muội bảo huynh…”.
Hoa Cửu Dạ nói bằng âm mũi: “Hử? Muội nói cái gì?”, bàn tay đang vuốt tóc Thẩm Tri Ly bỗng siết chặt.
Da đầu đau quá!
Thẩm Tri Ly nước mắt lưng tròng: “…Không có! Sư huynh của muội thật là vĩ đại, muội cảm động đến sắp khóc rồi…”.
Tay y nới lỏng, đổi thành vuốt ve dịu dàng.
Hoa Cửu Dạ giọng uể oải: “Nếu đã cảm động như vậy thì sinh cho ta một đứa con đi”.
Thẩm Tri Ly: “… Không được!”.
Huynh sao lại quá cố chấp như thế!
Hoa Cửu Dạ đứng thẳng người, kéo Thẩm Tri Ly lại, chằm chằm nhìn nàng, dù là nét mặt hay ánh mắt thì đều có thể làm cho người khác toàn thân run rẩy: “Trước đây là vì Thẩm Thiên Hành, còn bây giờ thì sao? Muội không phải đã thích cái tên Thập Nhị Dạ công tử thật rồi đấy chứ?”.
Thẩm Tri Ly bị ánh mắt đáng sợ dọa co rúm người lại, nhưng lại bị Hoa Cửu Dạ giữ chặt, không cách nào né tránh được.
Ánh mắt của Hoa Cửu Dạ hau háu như muốn gạo lập tức nấu thành cơm, bèn tóm cổ áo sau của Thẩm Tri Ly như tóm một chú gà con: “Ta sao có thể nuôi một sư muội chẳng được tích sự gì thế này chứ! Không biết võ công, tính cách yếu đuối không nói làm gì, đến cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp”.
Thẩm Tri Ly vùng vẫy: “… Buông muội ra!”.
Huynh nuôi ai chứ! Muội yếu đuối hồi nào… Rõ ràng huynh chẳng hiểu tâm lý của thiếu nữ chút xíu nào hết!
Hoa Cửu Dạ chẳng thèm để ý đến nàng, ném ra một câu: “Một câu thôi! Thích hay không thích?”.
Thẩm Tri Ly ngồi một bên vừa nắn nắn cổ vừa thở dài, đối diện với Hoa Cửu Dạ thật là một chút riêng tư cũng không có, thật đau khổ làm sao…
Thích hay không thích, thật ra ngay từ đầu đã rất rõ ràng.
Nếu không thích thì làm sao để mặc hắn quấy rầy lâu như thế, nếu không thích sao có thể khi gặp lại hắn lại mừng rỡ và yên tâm không thốt được nên lời như thế, nếu không thích sao có thể buồn đến thế khi biết hắn thích mình chỉ là một sự hiểu lầm…
Có thể lừa được Hoa Cửu Dạ, nhưng chẳng thể lừa được chính mình.
Cho dù tìm đủ mọi cách để chê bai Tô Trầm Triệt hết lần này đến lần khác, nhưng trái tim nàng cũng được làm từ máu thịt, được một người nâng niu trong lòng bàn tay như thế, thử hỏi có ai không động lòng.
Nếu có thể, nàng thà là không thích Tô Trầm Triệt thì hơn, suy cho cùng, số mệnh đã định trước mối quan hệ này chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc…
Trầm ngâm một lát, Thẩm Tri Ly mới nhắm mắt lặng lẽ gật đầu.
Một lúc lâu sau, chẳng nghe thấy lời chế nhạo của Hoa Cửu Dạ, chỉ cảm thấycánh tay chầm chậm xoa đầu nàng, như một lời an ủi lại như một lời tâm sự không thành tiếng.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt hơi phức tạp của Cửu Dạ, thất vọng bất lực và một tia xót xa nhạt đến không vết tích.
Ánh mắt đó, khiến Thẩm Tri Ly bỗng chốc nhớ lại sư huynh ở Hồi Xuân cốc hồi đó.
Vẫn là người sư huynh có thể chọc ghẹo, có thể kể bất kỳ điều gì không chút kiêng dè, bảo vệ nàng, ở bên nàng như một người bạn, một người cha, một người anh, một người chí thân.
Bất chợt thấy cay cay nơi khóe mắt.
Thẩm Tri Ly kéo tay sư huynh, kể chi tiết những lời Lôi Ảnh nói với nàng cho Hoa Cửu Dạ nghe.
Hoa Cửu Dạ: “Vậy có nghĩa là, cái tay Thập Nhị Dạ công tử này trúng tiếng sét ái tình với muội, suốt ngày theo đuổi muội là do uống nhầm thuốc à?”.
Thẩm Tri Ly gật đầu: “Trước đây muội không hề quen hắn”.
Hoa Cửu Dạ nhoẻn miệng cười, giọng nói nhẹ tênh khác thường: “Chuyện này đơn giản mà. Cho hắn uống thuốc giải, đá hắn là xong”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Hoa Cửu Dạ vòng tay ôm lấy eo Thẩm Tri Ly, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc sức tưởng tượng: “Ếch ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì đầy đường. Một Thập Nhị Dạ thì đã là gì, sau này sư huynh trói cả chục tên tốt hơn hắn gấp trăm lần đem về cho muội, giang hồ rộng lớn như thế, tìm gì mà chẳng có, so với cái tên họ Tô đó…”.
Trăng thanh gió mát, đêm dài tĩnh mịch, ánh sao lấp lánh trên bầu trời.
Vầng trăng tròn treo lơ lửng.
Bên ngoài cửa sổ đột nhiên có một cánh tay thò vào.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng chân vô cùng khẽ, “cái tên họ Tô” đã đứng chễm chệ trong phòng.
Tô Trầm Triệt: “…”. Đại cữu sao lại ở đây.
Thẩm Tri Ly: “…”. Không chút ngạc nhiên, ta biết ngay thể nào ngươi cũng nửa đêm mò đến phòng ta mà…
Hoa Cửu Dạ buông Thẩm Tri Ly ra, nhảy xuống giường, hai mắt lạnh lùng nhìn Tô Trầm Triệt, giọng nói lạnh như băng: “Ngươi dám nửa đêm mò vào khuê phòng của sư muội ta hả? Gan không nhỏ đâu nhỉ…”.
Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt, mỉm cười: “… Dù gì cũng không phải lần đầu”.
“Ta không cần biết lần thứ mấy, đánh gãy chân ngươi thì không còn lần sau nữa!”
Hoa Cửu Dạ rút sáo sắt ra, nhằm thẳng Tô Trầm Triệt bổ xuống.
Chẳng ngờ Tô Trầm Triệt không muốn đánh nhau, nhún chân nhảy phóc ra ngoài cửa sổ, Hoa Cửu Dạ tức giận đuổi theo.
Thẩm Tri Ly ngồi xếp bằng trên ường, bóp trán.
Hai tên này không có một phút chung sống hòa bình được à, sao hễ gặp mặt là đánh nhau…
“Tri Ly…”
Cùng với giọng nói nhẹ nhàng như nước là cánh tay chầm chậm vuốt ve mặt nàng.
Thẩm Tri Ly ngớ ra quay đầu sang, hất móng vuốt sàm sỡ của ai đó ra: “Không phải vừa rồi ngươi…” chạy ra ngoài rồi sao?
Tô Trầm Triệt cũng ngồi xếp bằng đối diện với Thẩm Tri Ly, mắt nheo lại, hệt như ánh trăng sáng đa tình ngoài khung cửa, sóng tình dâng lên dào dạt, đủ để người ta chìm đắm vào: “Ngoài đó không phải là ta”.
Điệu hổ ly sơn…
Chiêu hay…
“Tri Ly…” Tô Trầm Triệt hơi cúi đầu xuống, tóc trước trán lay động nhè nhẹ theo gió, che khuất ánh mắt muốn nói gì đó nhưng lại thôi, “Ban ngày nàng đã ăn ta sạch sành sanh rồi, có dám chịu trách nhiệm không?”.
… Cái kiểu ăn không nói có này là thế nào ấy nhỉ?
Thẩm Tri Ly: “Không chịu trách nhiệm. Chuyện ban ngày ta không nhớ gì hết”.
Tô Trầm Triệt ngước đôi mắt màu hổ phách trong veo tựa ngọc quý lên, khẽ cắn môi, bộ dạng như thể một oán phụ bị phụ bạc: “Không nhớ gì hết sao?”.
Thẩm Tri Ly quả quyết gật đầu.
… Đừng giả vờ đáng thương!
Có giả vờ cũng chẳng ích gì!
Ngươi chẳng hề đáng thương chút nào hết!
“Thế thì đành vậy thôi…”
Thẩm Tri Ly nghi hoặc: “Đành thế nào cơ?”.
Tô Trầm Triệt nhìn nàng: “Giờ nàng đã nhớ ra chưa?”.
Thẩm Tri Ly: “Nhớ ra rồi… ấy ấy…”.
Tô Trầm Triệt nắm lấy tay nàng, luồn vào trong áo, áp thẳng lên ngực mình.
Ngực trái nhấp nhô hít thở, Thẩm Tri Ly có thể cảm nhận rõ nhịp tim đập mạnh của Tô Trầm Triệt, từng hồi từng hồi.
Giống như cơ thể hắn, cảm giác gần trong gang tấc vô cùng chân thực.
Hơi ấm từng chút một theo lòng bàn tay truyền sang, làn da mịn màng sáng bóng hệt như quả trứng gà vừa mới bóc vỏ.
Thẩm Tri Ly cảm thấy mặt mình từ từ nóng lên, vừa rụt tay lại vừa có chút hoảng loạn nói: “Ngươi đang làm gì thế hả?”.
… Bình thường trị thương cho bệnh nhân phải chạm vào người họ là một chuyện, nhưng bị ép sờ như thế này thì thật là… kích thích quá!
Tô Trầm Triệt ấn tay nàng không buông, còn ấn vào trong sâu hơn, khuôn mặt anh tuấn sáng sủa hiện lên hai vệt đỏ au làm say lòng người, trong phút chốc người bỗng mê đi, còn giọng nói của hắn thì đầy vẻ tủi thân: “Nàng không nhớ gì hết, thế thì ta chỉ còn cách để nàng ăn sạch sành sanh một lần nữa…”.
Ngón tay Thẩm Tri Ly vô tình chạm vào cho nổi lên trên ngực Tô Trầm Triệt.
“Ầm!”
Thẩm Tri Ly cảm thấy toàn thân như thiêu như đốt.
Làm gì có chuyện đi bắt người khác khiếm nhã với mình như thế này chứ!
“Đợi đã… ta không hề có ý muốn ăn ngươi sạch…”
Giọng Thẩm Tri Ly đứt quãng.
Đôi mắt màu hổ phách phản chiếu bóng trăng, cũng phản chiếu hình ảnh của nàng.
Tô Trầm Triệt không nói đùa nữa, mặt vẫn hơi hơi đỏ, chỉ là giọng điệu nghiêm túc còn hơn cả lúc nãy: “Tri Ly, nhưng ta nghĩ…”
Thẩm Tri Ly: “Ngươi nghĩ thì liên quan gì đến…”.
Bàn tay ấn tay nàng siết chặt hơn, nhịp tim đập gần như thể ở ngay bên tai.
Trong mắt Tô Trầm Triệt dậy lên những gợn sóng đầy mê hoặc, từng vòng từng vòng giống những vòng gợn sóng trên mặt hồ: “Có nghe nó nói gì không?… Nó nói thích nàng lắm”.
Tim bỗng đập lỗi mấy nhịp, Thẩm Tri Ly: “Ngươi…”.
Tô Trầm Triệt cụp mắt: “Chỉ cần ở bên cạnh nàng là không kiềm chế được muốn làm chuyện này chuyện kia với nàng… Ta kiềm chế khổ sở lắm, Tri Ly à…”, nụ cười nơi khóe miệng có chút chua chát, “Những ngày phải rời xa nàng thật khó khăn biết bao. Nam Cương xa như vậy, lỡ đâu nàng xảy ra chuyện gì thì biết làm sao, lại lỡ đâu nàng gặp phải nguy hiểm gì, ta lại không có ở bên cạnh nàng thì biết làm sao?… Ngoài ra, còn… ta không có ở bên cạnh nàng, nếu nàng quên ta hoặc giả thích người khác rồi thì biết làm sao? Mỗi ngày đều phập phồng lo sợ, hận không thể lập tức đến bên nàng ngay”.
Có cần phải thâm tình đến vậy không…
… Những lời cực kỳ tình tứ, mật ngọt chết ruồi này thật không phải là thứ mà nàng có thể chịu đựng nổi!
Tô Trầm Triệt vẫn tiếp tục: “Thực ra, Tri Ly, ta suýt nữa đã mất nàng, nếu ta chỉ trễ một ngày thôi…”.
“Đừng nói nữa”, Thẩm Tri Ly nhắm mắt lại.
Mặt nàng nóng lên, cảm giác càng lúc càng tệ, sao lại không thể tự chủ tin lời hắn nói thế này…
Cái tên này rõ ràng là miệng bôi mỡ trơn tuột, còn bên trong thì tối đen như mực…
Còn nữa, cứ cho những lời này là thật đi thì cũng là do uống nhầm thuốc thôi không phải sao…
Tin hắn thì sẽ bị bán đứt luôn!
Nhưng khoảng cách gần như thế, nhịp tim vẫn đập ổn định, từng hồi từng hồi, không nhanh không chậm… Nếu là nói dối, thì tim phải đập nhanh chứ.
Thế thì…
Ngón tay Tô Trầm Triệt trượt trên mặt Thẩm Tri Ly, giọng nói chùng xuống: “Tri Ly, ta không dám tưởng tượng ngày ta mất nàng…”.
Gạt người ta đây mà…
Làm gì có chuyện thích đến như thế…
Thẩm Tri Ly lầm bầm không thành tiếng.
“Không tin ư?”
Lồng ngực phía dưới tay hơi run lên, một tiếng thở dài nhè nhẹ vọng tới.
Xen lẫn nỗi bất lực và một chút yêu chiều.
Thẩm Tri Ly không tự chủ được mở mắt ra, khoảng cách đã rất gần bỗng chốc càng thu nhỏ hơn, mặt Tô Trầm Triệt như được phóng to trong mắt nàng.
Hắn nghiêng đầu, bờ môi nóng bỏng dán chặt vào môi Thẩm Tri Ly.
Người Tô Trầm Triệt tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, không thể nói được là mùi gì nhưng lại thơm lạ thường.
Mùi hương đó bao phủ hoàn toàn lên Thẩm Tri Ly.
Trong chốc lát, như thể bị mùi vị nồng nàn có tên Tô Trầm Triệt đó mê hoặc, nàng hoàn toàn không có cách nào đẩy hắn ra.
Hơi ấm từ môi truyền tới, đầu lưỡi cuồng nhiệt tách môi Thẩm Tri Ly ra, hung hăng tiến vào.
Đầu tiên cẩn thận thăm dò chạm nhẹ vào lưỡi Thẩm Tri Ly, sau đó từ từ càn quét hung hăng.
Tiếng thở hổn hển vang lên bên tai, xúc cảm mềm mại quét qua, chốc chốc lại nghịch ngợm ấn nhẹ, triền miên không dứt.
Thẩm Tri Ly chỉ cảm thấy sống lưng mình bắt đầu có cảm giác tê lạnh chưa từng có.
Tô Trầm Triệt ngậm lấy môi nàng, cẩn thận mơn man, khiêu khích.
Chỉ trong chưa tới một khắc bị hôn, đầu óc Thẩm Tri Ly đã trở nên trống rỗng, người mềm nhũn bị Tô Trầm Triệt đè xuống giường.
Trong một tích tắc của nụ hôn cuồng nhiệt đó, Thẩm Tri Ly chỉ kịp suy nghĩ một việc.
… Vì sao kỹ thuật của tên chết tiệt này lại thuần thục như thế!
Sau một cái hôn dài tiếp sau đó nữa, Tô Trầm Triệt mới nheo mắt trả lời nàng: “Nhìn người khác hôn”.
… Cứ cho là không có kinh nghiệm đi nhưng năng lực tự học của mỗi người quả là không cùng một đẳng cấp.
Thâm Tri Ly thở hổn hển khó nhọc: “Không tin…”.
Tô Trầm Triệt ngừng một lát, suy nghĩ: “Ta còn từng nhìn thấy thứ khác nữa, không tin chúng ta thử xem nhé…”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Cuối cùng, tay Tô Trầm Triệt cởi đai lưng của Thẩm Tri Ly ra, ngón tay ấm áp sượt qua trước ngực nàng, Thẩm Tri Ly nhận ra nếu không dừng lại thì việc tiếp sau đó có hối cũng không kịp…
Vận dụng hết chút sức lực yếu ớt cuối cùng còn lại trong người, Thẩm Tri Ly chụp lấy tay Tô Trầm Triệt, nói: “Ngừng lại…”.
Tô Trầm Triệt giả vờ như không nghe thấy.
Thẩm Tri Ly không biết làm thế nào, ngón tay khẽ động đậy, từ trong tay áo rút ra một chiếc ngân châm.
Nàng còn chưa kịp đâm xuống, thì cổ tay đã bị giữ chặt lại, đè lên đỉnh đầu.
Để khống chế Thẩm Tri Ly, Tô Trầm Triệt không thể không ngừng lại, áo xống xốc xếch, một bên vai trắng ngần mịn màng lộ ra.
Nhưng… lúc này rõ ràng là không nên quấn lấy nhau mới đúng chứ.
Tô Trầm Triệt còn rất nhiều điều nàng chưa biết, nàng cũng vậy.
Trong tình huống không rõ ràng không minh bạch thế này… nếu có chuyện gì xảy ra, thì…
Thẩm Tri Ly lại nhắm mắt lại một lát rồi mới mở ra, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Buông ta ra, ra ngoài…”.
Tô Trầm Triệt không buông tay nhưng cũng không lấn tới nữa, chỉ hơi cúi nửa người xuống áp vào người Thẩm Tri Ly.
Cơ thể nóng quá…
Giọng nói nén nhịn mà đầy sức hút khe khẽ vang lên bên tai nàng: “Tri Ly… nếu bây giờ ta buông nàng ra, có quá tàn nhẫn không…”, hơi nóng phả ra khiến tai Thẩm Tri Ly đỏ lên.
Vừa định lên tiếng thì nàng cảm thấy vật gì đó cưng cứng, nong nóng cộm vào đùi nàng.
Bất chợt, cả người Thẩm Tri Ly cứng đờ.
Dĩ nhiên nàng biết đó là thứ gì… cũng biết Tô Trầm Triệt đang ở trong trạng thái nào…
Nhưng biết là một chuyện, tự mình lĩnh hội lại là chuyện khác, nhất là biết tiếp sau đó chuyện gì sẽ có thể xảy ra…
Thẩm Tri Ly khẽ cử động, vật đó hình như lại to thêm vài phần, vô cùng sung sướng cạ vào đùi nàng.
Giọng nói của Tô Trầm Triệt càng đè nén cực độ, hơi thở nặng nhọc: “Tri Ly, ta chịu hết nổi rồi… làm sao bây giờ…”.
Thẩm Tri Ly căn bản không nghe thấy Tô Trầm Triệt nói.
Đầu óc nàng bây giờ tràn ngập một suy nghĩ đột ngột ập đến, mãnh liệt hơn mọi suy nghĩ khác…
Nếu làm chuyện đó, há chẳng phải để thứ đó của Tô Trầm Triệt đi vào trong người nàng sao…
… Ta (ở đây đã lược bỏ N câu không được nhã nhặn cho lắm)…
Dơ quá đi…
Nàng tắm rồi còn Tô Trầm Triệt có tắm hay chưa thì ai mà biết được, cứ cho là tắm rồi đi thì chỗ nào đó kỳ cọ sạch sẽ chưa ai mà biết được…
Hơn nữa chuyện này tự nó vốn đã rất dơ rồi…
Càng nghĩ cơ thể Thẩm Tri Ly càng thấy lạnh, càng lạnh càng cứng, hơi nóng trên người bỗng nguội đi, nét mặt trở lại không cảm xúc như bình thường.
Tô Trầm Triệt buông tay đè Thẩm Tri Ly ra, chuyển hướng tiến công vào áo nàng: “Tri Ly…”.
Thẩm Tri Ly một tát hất hắn xuống đất.
Tô Trầm Triệt ôm đầu, nhưng vẫn không bỏ cuộc.
Thẩm Tri Ly lại thêm một lần tát nữa hất hắn xuống, ngồi thẳng dậy bước xuống giường.
Eo bị ôm lại, Thẩm Tri Ly vớ lấy gối nện xuống.
Tô Trầm Triệt kêu oai oái: “Tri Ly…”.
Thẩm Tri Ly: “Buông ra”.
Tô Trầm Triệt: “Không buông”.
Thẩm Tri Ly quay đầu lại, sa sầm mặt nhìn hắn: “Ngươi định cưỡng bức ta sao?”.
Ánh mắt đó, ngữ khí đó, giọng điệu đó…
Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt: “… Có muốn một chút”.
Thẩm Tri Ly rút cây trâm bạc từ trên đầu xuống, hằn học nhìn Tô Trầm Triệt.
Tô Trầm Triệt nhắc nhở: “Tri Ly… chỉ dùng cây trâm bạc này không làm gì nổi ta đâu…”, tay vẫn ôm chặt eo Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly mặt lạnh lùng nhắm thẳng về phía mình: “Không làm gì nổi ngươi, thế ta tự làm gì mình có được không?”.
Tô Trầm Triệt buông tay.
Trề môi, Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt nhìn Thẩm Tri Ly: “Tri Ly… ta có chỗ nào sai ư?”.
Thám Tri Ly nhìn vết hôn trên khắp người mình, không nén nổi giọng chê bai: “Dơ!”.
Sau đó nàng chỉnh trang lại y phục, đi nhanh như sao xẹt ra ngoài.
Bên ngoài cửa phát ra trận cười hô hố không nén nổi.
Trạch Phượng ôm bụng, gập hông cười rung người: “Ha ha ha ha ha ha, Thẩm cốc chủ thật lợi hại, lên giường được một nửa thì chạy mất… Thật khiến người ta ngưỡng mộ, ngưỡng mộ quá… ha ha ha ha ha ha ha ha…”.
Tô Trầm Triệt để phanh hơn nửa ngực, áo xống xộc xệch bước ra ngoài, dục tình còn chưa tan hết, mặt lộ rõ vẻ thất vọng: “Nàng ấy chạy đi đâu rồi?”.
Trạch Phượng: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha… Hình như là hướng bể tắm… ha ha ha ha ha, nàng ta chê chủ thượng dơ thật đấy ạ…”.
Tô Trầm Triệt quay sang nhìn ả: “Ngươi cười đủ chưa?”.
Trạch Phượng quay người đi, vịn tường cười khùng khục: “Ha ha ha ha ha, tôi không nhịn được, ha ha ha ha ha ha ha ha ha, để tôi cười thêm lát nữa… ha ha ha ha, cứ thế này vài lần nữa, chủ thượng có khi nào xỉu luôn không ạ…”.
Tô Trầm Triệt nhếch môi, hít thở một hơi thật sâu, rồi mỉm cười: “Còn cười nữa ta cưỡng bức ngươi đó”.
… Nỗi ai oán chưa kịp phát tiết đã biến thành một sự đè nén cực lớn.
Trạch Phượng nhún vai quay người lại, cười không thành tiếng: “Ha, ha, ha… chủ nhân đừng nhìn thuộc hạ như vậy… thuộc hạ tuy có chút tư chất, nhưng thuộc hạ lớn hơn người nhiều tuổi, đã thành hoa tàn liễu rụng rồi, thuộc hạ thật không thích hợp, hay là người đi tìm người khác thì hơn… À, không đúng không đúng, Thẩm cốc chủ đó chắc chắn chỉ là nhất thời nghĩ chưa thông, lần sau chủ thượng tắm sạch sẽ nhất định sẽ thành công!”.
Tô Trầm Triệt chẳng tỏ ý gì rõ rệt chỉ cười nhìn ả: “Yên tâm, cứ cho là cưỡng bức ngươi thì cũng không đến ta ra tay… Để Thanh Hạnh làm thì thế nào?”.
Trạch Phượng nhướng mày phượng: “Hắn dám!”.
Tô Trầm Triệt: “Mệnh lệnh của ta hắn dám cãi sao?”.
Tuy vẫn cười nhưng Tô Trầm Triệt chẳng giống như đang nói đùa chút nào.
Trạch Phượng rùng mình.
Ả mới nhận ra… Tô Trầm Triệt bây giờ đang ở trong trạng thái sắp nổ tung, ai đụng vào thì kẻ đó xui xẻo.
Lập bập môi một hồi, Trạch Phượng: “Chủ thượng đại lượng đừng tính toán với bọn tiểu nhân mà… Người xem, Thanh Hạnh không phải đang dẫn dụ Hoa Cửu Dạ giúp người đó sao?”.
Tô Trầm Triệt vỗ vỗ vai Trạch Phượng: “Chủ thượng dĩ nhiên vẫn nhớ, ai giúp cô cô lôi ta đi, ai giúp Lôi Ảnh công kích ta… chủ thượng đều nhớ rất rõ, dù sao ngày tháng còn dài… Ta đi tắm hạ hỏa đây”.
Quay người, hắn đi về hướng bể tắm.
Trạch Phượng thả lỏng vai, không nén được nói: “Chủ thượng, huớng đó là bể tắm nữ”.
Tô Trầm Triệt không quay đầu: “Ta biết”.
Đồ ngu, ta phải nói cho ngươi biết việc mình định đi nhìn trộm sao?
***
Trong bể tắm.
Thẩm Tri Ly cố gắng kỳ cọ mọi dấu vết trên người, hơi nước bốc lên tạo thành những làn khói mờ ảo.
Kỳ trái kỳ phải kỳ trên kỳ dưới…
Vì khách điếm đã được Thập Nhị Dạ bao trọn gói, không có người ngoài, bể tắm nữ vắng vẻ không một bóng người.
Day day trán, cơ thể hơi nóng lên.
Thẩm Tri Ly nhè nhẹ thở dài, tựa vào thành bể.
… Vừa rồi thật suýt chút nữa là rơi vào bẫy của Tô Trầm Triệt.
Nàng cúi đầu nhìn ngón tay mình, nếu chỉ tỉnh lại chậm một chút, nếu xảy ra thật thì…
Ngoài bể tắm bỗng vang tới một tràng âm thanh kinh thiên động địa, Thẩm Tri Ly giật nảy mình, quơ vội khăn tắm, căng thẳng tột độ.
Tiếng động không ngừng vọng tới, nhưng lại không tiến đến gần.
Dỏng tai lên nghe ngóng một hồi, Thẩm Tri Ly từ từ thả lỏng người, rồi lại ngâm mình hết một tuần nhang nữa, tiếng động đó cuối cùng cũng tan biến.
Hôm sau lúc tỉnh dậy, mới phát hiện cả Tô Trầm Triệt và Hoa Cửu Dạ đều dậy trễ.
Khóe miệng khóe mắt Tô Trầm Triệt hơi thâm tím, nhìn thật đáng thương.
Hoa Cửu Dạ thì lại chẳng có vẻ gì là bị thương, chỉ có sắc mặt sa sầm, con mãng xà Tiểu Hoa bò bên cạnh y, không ngừng quệt quệt vào chân y, khiến tướng đi của y có vẻ kỳ quái.
Hai tên này tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?
Thẩm Tri Ly giật giật khóe môi, nhìn Tô Trầm Triệt: “Tô Trầm Triệt, ngươi bị sao thế, tối qua sau đó ngươi lại…” làm gì vậy hả?
Tô Trầm Triệt ầng ậc nước, tủi thân vô cùng: “Ta chẳng làm gì hết, sư huynh nàng tự dưng đánh ta”.
Tiến gần một chút, Thẩm Tri Ly nhìn thấy vết bầm tím trên mặt hắn, quả nhiên có thật.
Tuy khuôn mặt vẫn anh tuấn, sáng sủa nhưng lại có chút gì đú “Yên tâm,Xê thảm.
Thẩm Tri Ly bất giác mềm lòng, lấy thuốc từ trong ngực áo ra: “… Về tự bôi thuốc đi, hai ngày sau sẽ khỏi”.
Tô Trầm Triệt nắm chặt lọ thuốc, mắt dâng lên niềm xúc động vô hạn, nhìn chằm chằm Thẩm Tri Ly: “Tri Ly… nhưng mà, tay ta cũng bị thương, nàng có thể giúp ta…”.
“Đi thôi.”
Hai chữ gọn lỏn cắt ngang Tô Trầm Triệt, Hoa Cửu Dạ kéo tay Thẩm Tri Ly lôi đi.
Thẩm Tri Ly giằng ra, hỏi: “Sư huynh, sao huynh lại đánh hắn…”.
Hoa Cửu Dạ hai tay khoanh trước ngực: “Tối qua lúc muội tắm, hắn đứng ở bên ngoài”.
Tô Trầm Triệt cụp mắt: “Ta chỉ là đi ngang qua…”.
Hoa Cửu Dạ hừ một tiếng: “Quỷ mới tin ngươi chỉ đi ngang qua!”.
Xem chừng lại sắp choảng nhau, Thẩm Tri Ly nặn thuốc nói với Tô Trầm Triệt: “Đưa mặt qua đây”.
Tô Trầm Triệt liếc Hoa Cửu Dạ một cái, mỉm cười, khom người.
Bôi thuốc xong, nàng quay người kéo Hoa Cửu Dạ đang chuẩn bị bỏ đi lại nói: “Còn huynh… bị thương ở đâu, có cần muội giúp huynh bôi thuốc không”.
Hoa Cửu Dạ rõ ràng rất không vui, hất tay Thẩm Tri Ly ra, nhếch môi cười nhạt nói: “Ta sao có thể bị thương được”.
Thẩm Tri Ly thở dài: “Đừng nói mạnh nữa, nhìn tướng đi của huynh không bình thường… Rốt cuộc là bị thương ở chỗ nào, muội bôi thuốc giúp huynh”.
Hoa Cửu Dạ thẳng thừng từ chối: “Không cần”.
Nói đoạn, y quay người bỏ đi, tư thế vô cùng… gượng gạo.
… Huynh ấy rốt cuộc là bị thương chỗ nào, sao lại khó coi như vậy?
Câu hỏi này mãi đến khi Thẩm Tri Ly lên xe ngựa kéo Trạch Phượng lại hỏi mới biết.
Trạch Phượng thận trọng nhìn dáo dác xung quanh, mới khe khẽ nói: “… Cô hỏi tối qua họ thế nào ư… Đại khái là Hoa công tử cho chủ thượng vài cú vào mặt, chủ thượng nhắm thẳng mông Hoa công tử đá mười mấy cú liền… Về mức độ thương tật mà nói, tôi dám cá chắc chắn Hoa công tử khá là nghiêm trọng…”.
Thẩm Tri Ly: “… Sao bà biết được?”.
Trạch Phượng xót xa: “Lôi thống lĩnh lấy cơ thể hắn làm mẫu dạy cho chúng tôi rất nhiều lần rồi…”.
Bị đánh thì chọn vị trí dễ thấy nhất, còn đánh người ta thì chọn vị trí khó nói…
Chủ thượng nhà các ngươi còn có thể thâm hiểm hơn nữa không!