Băng bó vết thương cho Tô Trầm Triệt xong, Thẩm Tri Ly mới như đột nhiên nhớ ra chuyện gì bèn hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”.
Tô Trầm Triệt ngẫm nghĩ: “Mồng Năm tháng Chín”.
Cúi đầu nhẩm tính ngày, Thẩm Tri Ly chau mày nói: “Ta phải đi đến một nơi trước, cách đây không xa”.
Tô Trầm Triệt mỉm cười: “Nàng đi đâu ta theo đó”.
Thẩm Tri Ly không nói nhìn sang hướng khác.
Phía Bắc viện của nàng thông với một thác nước nên lính gác được bố trí ở đây rất ít.
Đi vòng men theo thác nước có một thạch đạo bí mật, men theo cầu thang đi xuống thì đến một động đá.
Thẩm Tri Ly dẫn đường Tô Trầm Triệt vào động đá, chỉ vào một cánh cửa đá đang đóng chặt nói: “Ta vào đó khoảng nửa canh giờ, nếu không có gì gấp ngươi có thể quay lại Hồi Xuân cốc dạo chơi”.
Tô Trầm Triệt chớp mắt: “Ta không thể theo nàng vào đó ư?”.
Thẩm Tri Ly cự tuyệt không chút do dự: “Không được, tuyệt đối không được phép vào theo!”, nghĩ ngợi một lát rồi lại bổ sung: “Bên trong không có gì nguy hiểm đâu”.
Một chút thương lượng cũng không có.
Tô Trầm Triệt không biết làm cách nào, vuốt vuốt sống mũi ngồi bệt xuống đất, mỉm cười với nàng: “Được thôi, ta đợi nàng. Nhưng có chuyện gì nhất định phải gọi ta đấy”.
Trong động đá không phải chẳng có thứ gì, Tô Trầm Triệt với tay lấy ra một quyển sách từ trên bậc thang đá.
Ồ, là một quyển truyện truyền kỳ.
Xem lướt qua nội dung, đại khái kể về câu chuyện một tiểu thư nhà giàu tình đầu ý hợp với một thư sinh, nhưng lại bị người nhà ngăn cấm. Tiểu thư đem theo ngân lượng cùng thư sinh bỏ trốn, thư sinh dùng số ngân lượng đó vào kinh ứng thí, đạt được công danh, sau đó được người nhà tiểu thư nọ thừa nhận, cuối cùng hai người sống bên nhau hạnh phúc đến trọn đời.
Câu chuyện không có gì mới lạ nhưng cuốn sách lại thấy một kết cục khác viết bằng thế chữ khái nhỏ nhắn, thanh thoát phóng ứng.
Thư sinh cầm số ngân lượng đó chẳng những không đi ứng thí mà còn tiêu xài phung phí, lại mưu tính bán tiểu thư vào thanh lâu để có thêm ngân lượng tiêu pha. Tiểu thư biết được, trong nỗi thất vọng ê chề, đã giết thư sinh rồi tự vẫn.
Chủ nhân của phần chữ khải đó dường như rất hài lòng với kết cục này nên viết thêm vài chữ nữa.
“Thế nhân giai bạc hạnh, duy hữu ngân tử chân(*).”
(*) Người đời đều bạc bẽo, chỉ có ngân lượng là thật.
Tô Trầm Triệt vuốt vuốt quyển sách, suy nghĩ mông lung rồi mỉm cười.
Tri Ly của mình thật là đáng yêu.
Tô Trầm Triệt lại tìm một quyển truyện khác xem tiếp, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh.
Cửa động đá lại mở, Thẩm Tri Ly lảo đảo bước ra rồi đóng cửa lại, sắc mặt nhợt nhạt đi rất nhiều.
Thấy Tô Trầm Triệt vẫn còn ở đó, trên môi Thẩm Tri Ly khẽ nở nụ cười, rồi gào lên: “Đừng có làm lộn xộn sách của ta đấy”.
Tô Trầm Triệt đã nhanh tay bỏ quyển sách xuống bước tới đỡ nàng.
Hắn nhíu mày, giọng nói chứa đầy quan tâm không chút giả tạo: “Tri Ly…”.
Lần này Thẩm Tri Ly không đẩy hắn ra, ngả đầu vào ngực Tô Trầm Triệt: “Ta không sao, để ta ngủ một lát sẽ khỏe ngay thôi”.
Nàng dường như rất mệt, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Tô Trầm Triệt dựa lưng vào bức tường đá, điều chỉnh lại tư thế, để Thẩm Tri Ly đang nằm trong lòng mình có thể ngủ một cách thoải mái nhất.
Ngón tay thon dài gạt những sợi tóc hơi rối trên trán Thẩm Tri Ly, nét mặt của nàng lúc ngủ mới an nhiên làm sao. Tô Trầm Triệt lặng lẽ ngắm nhìn, nụ cười trên môi hắn dường như bình yên trở lại, nhưng khi liếc mắt nhìn cánh cửa đá đang đóng chặt, đôi mắt màu hổ phách mới lóe lên một tia u ám.
Lúc Thẩm Tri Ly tỉnh dậy đã là nửa đêm.
Ngước mắt nhìn lên thì bắt gặp ngay đôi mắt dịu dàng đến nao lòng của Tô Trầm Triệt, hắn chớp chớp mắt nói: “Tri Ly, nàng thơm thật đấy.”
Từ lúc bị Hoa Cửu Dạ bắt giữ nàng đã một ngày một đêm không tắm rửa.
Thẩm Tri Ly: “…Mắc ói quá, đổi câu khác đi”.
Tô Trầm Triệt tư lự: “Thẩm Tri Ly, nàng đẹp thật đấy”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Hắn thật đã gặp Diệp Thiển Thiển rồi chứ?!
Ngọ nguậy ngồi dậy, Thẩm Tri Ly cử động tay chân tê cứng, đánh lửa thắp ngọn đuốc thạch động rồi lại nhìn ra ngoài trời, nói: “Còn chút thời gian nữa là đến giờ Sửu, mọi người đều đã ngủ, đến lúc đó chúng ta hẵng đi ra nhé”.
Tô Trầm Triệt: “Được”.
Thẩm Tri Ly uể oải vươn vai mới phát hiện Tô Trầm Triệt vẫn còn ngồi ở chỗ cũ: “Ngươi không đứng dậy vận động một lát à?”.
Tô Trầm Triệt lắc đầu cười: “Không cần đâu”.
Trực giác mách bảo Thẩm Tri Ly có gì đó không ổn, khom lưng nhìn kỹ mới phát hiện cánh tay hắn có vết máu bầm do bị đè lên, không nén nổi tức giận: “Ngươi là đồ ngốc hả? Không biết vận động hả?”.
Tô Trầm Triệt vẫn cười rất dịu dàng: “Vì nàng ngủ rất say, ta không muốn đánh thức nàng”.
Thẩm Tri Ly khuỵu một chân quỳ xuống, giúp Tô Trầm Triệt xoa bóp cánh tay.
Một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Này, Tô Trầm Triệt, ngươi đừng đối với ta tốt như thế, ta sẽ tưởng là thật đấy…”.
Tiếng lửa tí tách.
Giọng nói Tô Trầm Triệt cũng bị chìm vào trong tiếng lửa, có chút gì đó mơ hồ: “Tri Ly, thế thì nàng cứ nghĩ là giả đi”.
Thẩm Tri Ly ngớ ra: “Hả?”.
Gương mặt anh tuấn của Tô Trầm Triệt vẫn trắng trẻo như lần đầu mới gặp, ánh mắt vẫn trong veo: “Nghĩ là giả thì nàng sẽ không còn áp lực nữa, đúng chứ?”.
“Ta chỉ là muốn đối xử tốt với nàng, chỉ vậy mà thôi.”
Giây phút đó, Thẩm Tri Ly có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch, nhanh đến nỗi không thể khống chế.
Có thật… là có người thế này sao?
Nàng thả lỏng tay, cụp mắt xuống như muốn che giấu cảm xúc, ngồi dịch sang một bên, nhặt một thanh củi khều ngọn lửa, trầm ngâm không nói.
Giọng nói Tô Trầm Triệt lại vang lên: “Tri Ly, dù gì cũng hãy còn sớm, nàng kể những chuyện trước đây của nàng cho ta nghe có được không, ta muốn nghe”.
Thẩm Tri Ly giọng buồn buồn: “Chuyện của ta chẳng có gì hay để kể”.
Tô Trầm Triệt tỏ ra có chút thất vọng: “Thật không cam tâm mà, sao ta không gặp nàng sớm hơn kia chứ… trong ký ức của ta chỉ có nàng, nhưng ký ức của nàng thì ta vẫn chưa biết gì cả…”.
Ánh mắt màu hổ phách khép hờ, vài phần bi thương vài phần cô đơn.
Thẩm Tri Ly nắn nắn ấn đường: “Được rồi”.
Câu nói vừa dứt đã thấy Tô Trầm Triệt thu chân gập gối lại, dịch chuyển sát chỗ nàng, đuôi mắt như đang cười, hai tai dường như dựng lên, không biết từ đâu lôi giấy bút ra, nói: “Nàng kể đi!”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Bây giờ hối hận có còn kịp không?
***
Chuyện trước đây của nàng…
Quả thật chẳng phải là một quá khứ huy hoàng gì…
Thẩm Tri Ly nhắm mắt nghĩ ngợi rồi mới từ từ mở ra: “Trước chín tuổi ta ở trong tạp viện, là nơi lần trước ta dẫn ngươi đến. Ở đó thu nhận những người vô gia cư, môi trường hồi đó tệ hơn lúc ngươi nhìn thấy một chút, bởi vì có không ít kẻ lưu manh lang thang du thủ du thực, nên cũng rất dơ dáy”, ngừng một lát, nàng nói tiếp, “Tính ra ta sống ở đó có khoảng sáu, bảy năm… Ta chưa từng gặp cha mẹ, chỉ có mỗi ký ức ở đó…”.
Cây bút trên tay Tô Trầm Triệt không hề động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt ẩn hiện tâm trạng.
Nói ra lời mở đầu, bỗng nhiên không muốn dừng lại nữa.
Rất lâu rồi không có cơ hội kể với người khác, ngay cả ký ức của nàng cũng đã có chút mơ hồ nhưng nàng không hề muốn quên chúng.
Ánh mắt Thẩm Tri Ly nhìn xa xăm, cười nói: “Thật ra cũng không khó lý giải, ta sinh ra trong một gia đình toàn nữ nhi, thân thể lại không tốt, để nuôi trong nhà chẳng khác gì một gánh nặng. Ta nên cảm ơn cha mẹ ta đã vứt ta đến nơi đó chứ không thẳng tay giết hại ta, ít ra họ còn cho ta cơ hội được sống… Vận may của ta không tồi, vứt ở đó không bao lâu thì ta được mẹ nuôi nhặt được, bà là một phụ nữ mất con đáng thương, bị phu quân của mình vứt bỏ, nhà mẹ đẻ thì nghèo túng, may mà còn có gương mặt đẹp, nên làm gái lầu xanh cũng đủ nuôi sống hai mẹ con ta. Nhưng ta lúc nào cũng bệnh tật, mỗi lần bệnh phải dùng rất nhiều ngân lượng, không có tiền bà ấy phải làm việc cực khổ hơn… Cuối cùng bà ấy cũng mất…”.
“… Hôm đó là sinh nhật của ta, bà ấy thương lượng với khách mua vui đưa thêm một ít xu lẻ vì muốn mua một ít mứt ngọt làm quà sinh nhật cho ta, kết quả bị người ta chẳng nói chẳng rằng đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Không có tiền chữa bệnh, bà ấy nằm trên giường không quá một tháng thì qua đời… Lúc đó dù chỉ có một, hai lượng bạc, không, nửa quan tiền thôi có lẽ bà ấy đã không phải chết, ngươi chắc không tưởng tượng ra nổi đúng không, mạng sống con người lại rẻ mạt đến mức ấy…”.
Tô Trầm Triệt đột nhiên đặt tay lên vai nàng, chùng giọng nói: “Tri Ly, đừng nói nữa”.
Thẩm Tri Ly đẩy hắn ra, cười nhạt như không có chuyện gì xảy ra: “Những chuyện đáng để thương cảm cũng chỉ có thế thôi mà… Sau đó nữa ta ở đại tạp viện không bao lâu thì được sư phụ cứu ra, ông ấy mang ta đến Hồi Xuân cốc, giúp ta chữa khỏi bệnh, còn truyền thụ y thuật cho ta, thậm chí giao cả Hồi Xuân cốc lại cho ta… Sư huynh nhìn bề ngoài tuy vừa hung dữ vừa xấu xa, lúc nhỏ thật ra cũng rất trượng nghĩa, tuy bắt nạt ta nhưng khi ta làm gì sai cũng không ít lần chịu phạt giúp ta, lúc ta bệnh còn đem đồ ăn vặt và đồ chơi đến cho ta, nhưng ta lúc đó không hiểu chuyện nên rất căm ghét huynh ấy…”, rồi lại cười, Thẩm Tri Ly xua tay, “Đã nói với ngươi là chuyện của ta chẳng có gì thú vị rồi mà…”.
Ngón tay nhè nhẹ chạm vào viền mắt của Thẩm Tri Ly, giọng nói Tô Trầm Triệt dịu dàng đến độ sắp hòa tan lòng người: “Nhưng nàng sắp khóc rồi kìa”.
“Làm gì có!” Thẩm Tri Ly rụt vai lại: “Ta chỉ là hơi lạnh chút thôi, ấy ấy, đừng ngồi sát như thế chứ”.
Tô Trầm Triệt vòng tay trái chậm rãi ôm lấy vai nàng, nhưng không chặt, chỉ là tạo thành vòng bảo vệ nàng mà thôi. Chỉ cần nàng muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể vùng thoát ra.
Thẩm Tri Ly đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ thu người lại như thể cảm thấy lạnh, hai tay ôm đầu gối, đôi mi dài khẽ nhắm lại, ngân ngấn nước.
Những chuyện chưa nói ra còn rất nhiều.
Chẳng hạn như lúc mẹ nuôi lâm trọng bệnh, nàng nén bệnh trong người chạy đến không biết bao nhiêu y quán, lại cầu cứu không biết bao nhiêu khách từng ân ái với mẹ nuôi, nhưng không ai muốn cứu giúp người thân duy nhất của nàng.
Nàng thậm chí còn muốn bán mình nhưng nàng không đủ đẹp, sức khỏe lại không tốt nên chẳng ai cần.
Lại chẳng hạn như sau khi mẹ nuôi mất đi, nàng phải chịu bao nhiêu cái nhìn ghẻ lạnh khinh thường, cuộc sống trôi qua gian nan biết chừng nào. Lúc ngã trên đường đầy tuyết không đứng dậy nổi, nàng thật sự cảm thấy có lẽ chết đi cũng là một sự giải thoát.
Cho nên, nàng muốn có tiền, có nhiều tiền hơn bất cứ người nào khác.
Một lúc sau, đến tiếng gió vi vu cũng từ từ dừng hẳn, trong đêm dài tịch mịch chỉ nghe thấy tiếng tí tách từ ngọn lửa được nhóm lên bởi những cành gỗ khô.
Ngọn lửa cháy rất lâu, rất lâu rất lâu sau thì tiếng tí tách cũng dần mất hẳn.
Thẩm Tri Ly ráng sức chớp chớp mắt, lúc mở ra, đã không còn nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào của đêm qua trong đôi mắt đó.
Nàng đứng dậy, hơi do dự lúc nhìn thấy Tô Trầm Triệt, bèn xoay người thoát ra khỏi vòng tay hắn.
Rồi nàng bước tới chỗ đống lửa đã tàn, chất đầy củi xong, nhếch miệng nói: “Chúng ta đi thôi”.
Tô Trầm Triệt cũng đứng dậy, trong mắt ngoài thâm tình trước sau như một ra còn ẩn hiện chút gì đó thương cảm…
Thẩm Tri Ly đau đầu: “Ngươi có thể đừng nhìn ta bằng ánh mắt thương hại đó được không? Ta không muốn nói với ngươi chính là vì sợ ngươi sẽ như thế này… Ta rất đau đầu đấy…”.
Tô Trầm Triệt lắc đầu cười: “Ta không thương hại nàng”.
Ánh mắt Thẩm Tri Ly tỏ vẻ hoài nghi.
Ngón tay đẹp của Tô Trầm Triệt vén gọn những sợi tóc hơi rối trên trán Thẩm Tri Ly, âm sắc trầm ấm lay động lòng người: “Sau này có ta rồi, ta sẽ không để nàng có cơ hội cảm thấy mình đáng thương nữa”.
Thẩm Tri Ly ngẩn ra một lúc, hất tay Tô Trầm Triệt ra, húng hắng ho, đang định nói gì thì bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân vọng lại.
Biết nơi này tuyệt đối không quá năm người!
***
Nhanh như cắt, Thẩm Tri Ly kéo Tô Trầm Triệt trốn ra sau cánh cửa đá.
Cửa đóng lại rồi, Thẩm Tri Ly mới tạm thời yên tâm, thở phào nói: “Ngươi không được đi lung tung… Ngươi đang làm gì đó?”.
Tô Trầm Triệt gõ gõ vào một chiếc quan tài bằng đá, hỏi: “Đây là…”.
Không gian phía sau cửa đá rộng vô cùng, thậm chí ở giữa còn có một cái hồ nước lạnh, bên trong trồng rất nhiều loài hoa sống dưới nước, tạo thành một dải vô cùng đẹp mắt, nhưng vì ở trong một không gian tăm tối không có ánh mặt trời nên có gì đó âm u, lạnh lẽo.
Còn quan tài đá thì đặt ngay cạnh hồ.
Tô Trầm Triệt cúi đầu, móng tay chạm vào quan tài đá, ánh mắt như đang nghĩ ngợi điều gì.
Mái tóc suôn mềm rủ xuống một bên vai, che mất gương mặt Tô Trầm Triệt, chỉ để lộ sống mũi cao và nửa mắt dịu dàng, Thẩm Tri Ly bỗng thấy hoang mang.
Trong cánh cửa đã này đã từng có một người đàn ông, ánh mắt bịn rịn chất chứa tình cảm sâu nặng vuốt ve chiếc quan tài đá này, cơ hồ có thể khiến bất kỳ người con gái nào say mê.
Người đó ngồi bên cạnh quan tài đá, đã ngồi là ngồi cả đêm, hoặc uống rượu hoặc diễn tấu.
Khó mà tưởng tượng người đàn ông ngạo mạn cả đời đó cũng có lúc yếu đuối, cũng có lúc đấu tranh tư tưởng dữ dội.
Lúc đó nàng ngồi bên kia, chống cằm thẫn thờ nhìn người đàn ông tuấn mỹ và mạnh mẽ đó.
Sư phụ của nàng.
Trong lúc nửa say nửa tỉnh, người sẽ cười kể cho nàng nghe những chuyện giả giả thật thật, thật có giả cũng có nhưng đều liên quan đến người phụ nữ đó, những mảnh ghép vụn vặt, li ti từng chút từng chút thành hình trong đầu, là hình bóng mà dù có thế nào nàng cũng không thể với tới được.
“Đã nói là đừng có đi lung tung mà!” Thẩm Tri Ly định thần lại, lôi Tô Trầm Triệt về chỗ cũ, nói qua quýt: “Cỗ quan tài đá này chứa người phụ nữ mà sư phụ ta yêu nhất”.
Tô Trầm Triệt trầm ngâm: “Sư nương của nàng?”.
Thẩm Tri Ly ngập ngừng: “Không phải, người bà ấy thích không phải là sư phụ ta”.
Tô Trầm Triệt đoán: “Sư phụ nàng yêu quá hóa hận, giết người rồi giấu xác ở đây?”.
Thẩm Tri Ly phì cười: “Ngươi đừng nghĩ đến những thứ kinh khủng như thế có được không hả? Làm gì có người nào lại đi giết người mình yêu chứ!”.
“Không có!” Dường như muốn biện giải, Tô Trầm Triệt bổ sung thêm một câu: “Hừm, dù sao ta cũng sẽ không như thế”.
… Sao lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi thế này.
Cửa đá đúng lúc này lại mở ra.
“Tiểu thư…”
“Điệp Y…”
Thẩm Tri Ly bỗng chốc thấy nhẹ cả người, dựa vào tường cảm thán: “May quá, ta còn nghĩ là…”.
Điệp Y cầm chiếc đèn bát bảo lưu ly đi xuống, nét mặt có chút vội vã lại có chút lo lắng: “Tiểu thư, bây giờ cả cốc đang đi tìm tiểu thư, nô tỳ đoán tiểu thư đang ở đây nên đến tìm… Nhanh, nô tỳ dẫn tiểu thư ra ngoài”.
Lúc ánh mắt quét qua Tô Trầm Triệt, chần chừ một chút, Điệp Y nở nụ cười mờ ám như biết tỏng mọi việc: “Thì ra Tô công tử cũng ở đây à?”
Tô Trầm Triệt cười đáp lại, ôn tồn nói: “Ta dĩ nhiên không để Tri Ly một mình rồi”, chắp tay lại, “Phiền Điệp Y cô nương dẫn đường”.
Điệp Y lại quay sang nhìn Thẩm Tri Ly.
“Nô tỳ lo lắng cho tiểu thư nhiều lắm, nhưng đã có Tô công tử ở đây, nô tỳ cũng yên tâm rồi.”
Thẩm Tri Ly: “… Muội còn nhìn ta bằng ánh mắt đó nữa có tin là ta đánh muội không?”.
Điệp Y lấy tay áo bịt miệng lại, tiếng cười lanh lảnh: “Ái dà, tiểu thư xấu hổ đấy ạ, thật đáng yêu quá”.
Thẩm Tri Ly vênh mặt: “Mới nửa tháng mà sao muội trở nên biến thái thế nhỉ!”.
Hoa Cửu Dạ rốt cuộc đã làm gì muội vậy!
“Được rồi, tiểu thư, chúng ta mau đi thôi, ngộ nhỡ bị phát hiện thì phiền toái to”, Điệp Y phe phẩy tay áo, dập tắt ngọn nến, dẫn đầu ra khỏi hang đá.
Thẩm Tri Ly chỉ trù trừ một lát rồi theo nàng ra ngoài.
Tạm thời không nói đến việc Điệp Y đã theo nàng nhiều năm, dù Điệp Y muốn hại nàng, bây giờ nàng cũng chưa nghĩ ra cách để đối phó, cùng lắm là bị sư huynh bắt, có gì lớn lao đâu.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên tay bị ai đó nắm lấy, bàn tay thật ấm áp.
Thẩm Tri Ly giật mình, quay đầu định hất ra.
Thì thấy ánh mắt của Tô Trầm Triệt chân thành nhìn nàng: “Tri Ly, ta không muốn lại nhìn thấy nàng bị bắt đi trước mắt ta”.
Thẩm Tri Ly hơi khựng lại, ngớ ra hỏi: “Ngươi không phải là đang nói đến hôm đó…”, là việc nàng một mình xuống xe ngựa bị Hoa Cửu Dạ bắt đi.
Tô Trầm Triệt gật đầu thừa nhận: “Ta luôn canh cánh trong lòng”.
Thay Thẩm Tri Ly run run, ôm đầu: “Vậy cũng không cần phải nắm tay chứ”.
Tô Trầm Triệt nghĩ ngợi, thả lỏng tay, nắm lấy tay áo Thẩm Tri Ly: “Ừm, thế này được rồi”.
Thẩm Tri Ly cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm lấy tay áo của nàng, sạch sẽ thon dài, nhưng nắm rất chặt, hệt như hôm đó dù cho trúng độc hôn mê rơi xuống mật đạo hắn vẫn nắm chặt lấy tay nàng, cố chấp không buông.
Ý nghĩ lóe lên trong chốc lát, Thẩm Tri Ly lạnh lùng hất tay Tô Trầm Triệt ra, giọng nói lạnh băng: “Đừng ồn ào nữa, đi thôi”.
Màn đêm yên tĩnh, trong Hồi Xuân cốc vắng vẻ chỉ có tiếng gió rít từng hồi.
Thẩm Tri Ly khép chặt áo ngoài lại, cảm giác đằng sau có ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, nàng vội bước nhanh theo Điệp Y.
Điệp Y dẫn họ né lính gác suốt dọc đường đi, cuối cùng cũng đến cửa cốc.
“Tiểu thư, nô tỳ tiễn đến đây thôi, đường ra khỏi cốc tiểu thư cũng quen thuộc rồi…”
Thẩm Tri Ly khẽ gật đầu, đột nhiên ngẩn ra: “Muội không đi cùng chúng ta ư?”.
Điệp Y vặn tay áo, gương mặt phản chiếu chút ánh mặt trời ban sớm, hơi đỏ lên: “Nô tỳ phải ở lại cốc hầu hạ Hoa công tử”.
Huynh ấy quả nhiên đã làm gì muội rồi!
Thẩm Tri Ly tức giận: “Có phải hắn đã cưỡng bức muội rồi không?”.
Điệp Y hơi nhướng mắt lên, cười e thẹn, lắc đầu: “Không có”.
Thẩm Tri Ly không hiểu: “Vậy muội…”.
Điệp Y xấu hổ úp mặt vào tay: “Đến bây giờ, nô tỳ mới phát hiện biến thái lại có sức hấp dẫn đến vậy… Cho dù là dáng vẻ Hoa công tử ôm rắn ngủ, vẻ mặt trêu ghẹo mỹ nữ, hay nụ cười ma quái đều gợi cảm đến mê mệt, khiến cho trái tim nô tỳ chốc chốc lại đập thình thịch”.
Thẩm Tri Ly ngạc nhiên tột độ: “… Điệp Y, muội trúng gió rồi à?!”.
Điệp Y lại cười khe khẽ: “Thật ra lúc nô tỳ biết được cũng rất hoang mang, nhưng rồi cũng quen dần, được ở bên cạnh hầu hạ Hoa công tử thật là hạnh phúc”.
Thẩm Tri Ly nhìn chằm chằm vào mắt của nữ tỳ.
Hồi lâu, nàng mới thở hắt ra, vỗ vỗ vai Điệp Y, xót xa nói: “… Được rồi Điệp Y, sự hy sinh của muội ta ghi nhớ rồi… một ngày nào đó, ta nhất định sẽ cứu muội ra!”.
Điệp Y mấp máy môi: “Tiểu thư, người đang nói gì thế, nô tỳ không…”.
Thẩm Tri Ly đã quay người đi xa rồi.
“Cô ấy sao thế?”
Thẩm Tri Ly xoa ấn đường, buồn rầu nói: “Thuật tự thôi miên mình. Sư huynh ta rất thông minh, muốn lừa được hắn chỉ còn cách phải lừa luôn cả bản thân mới có thể… Chúng ta đi nhanh lên”.
Sải bước đi nhanh, hồi lâu không nghe thấy tiếng ở phía sau, Thẩm Tri Ly quay đầu lại nói: “Ngươi…”.
Đang nói, đột nhiên nàng thấy tim mình rạo rực, thân người đổ nghiêng, bất động.
Tô Trầm Triệt đỡ Thẩm Tri Ly: “Sao thế?”.
Thẩm Tri Ly vùng vẫy ngẩng đầu lên, đôi mắt của nam nhân trước mặt đẹp như vẽ, khí chất ôn nhu, đôi đồng tử trong veo bởi tình cảm sâu nặng mà nhiễm chút hồng trần, nhưng lại thánh thiện không giống phàm nhân. Trong ánh sáng còn đẫm sương đêm buổi sớm, hơi thở của chàng nhẹ nhàng, chậm rãi, lay động lòng người hệt như tiếng thở dài, luống khí nóng thoảng qua mặt thật khiến người ta tê dại.
Thẩm Tri Ly lùi hai bước, đờ đẫn nhìn Tô Trầm Triệt, cơ hồ đứng không vững: “Ngươi làm gì…” ta vậy hả?
Ba từ vừa thốt ra, hệt như một lời nũng nịu.
… Lần đầu tiên trong đời Thẩm Tri Ly phát hiện ra, cổ họng mình lại có thể phát ra âm thanh đáng sợ đó.
Quả nhiên, nàng vừa nói, ánh mắt Tô Trầm Triệt đột nhiên tối lại.
Tình cảnh này, Thẩm Tri Ly muốn khóc mà không sao khóc được.
Không đúng…
Nếu Tô Trầm Triệt muốn ra tay với nàng thì trước đó đã có rất nhiều cơ hội rồi, vậy thì đó có lẽ là… Thẩm Tri Ly nhanh chóng làm phép loại trừ trong đầu, rồi rút ra một kết luận đáng kinh sợ hơn nhiều, là tác dụng của cổ độc Nam Cương?
***
“Tri Ly, rốt cuộc nàng…”, Tô Trầm Triệt hơi sốt ruột hỏi, ánh mắt thành khẩn, không chút giả tạo.
Nhưng… lúc này cho dù hắn có thành khẩn thế nào, càng nhìn Thẩm Tri Ly càng thấy nguy hiểm!
Thẩm Tri Ly ôm chặt cổ áo, mắt nhìn nơi khác, tiếp tục lùi về sau: “Ngươi, ngươi… đừng qua đây”.
Nàng chỉ muốn Tô Trầm Triệt đi xa ra một chút nhưng giọng nói mà nàng thốt ra… A… a… aaaaa, thật khiến người ta muốn chết mà!
Thật là quá mất mặt mà, không còn kẽ nứt nào để chui xuống!
Chần chừ trong giây lát, Tô Trầm Triệt mạnh dạn tiến tới một bước, mắt chớp chớp, nét mặt còn thành thật và nghiêm túc hơn lúc nãy: “Tri Ly, mặt nàng đỏ lắm”.
Thẩm Tri Ly lùi dần về sau, đến khi sống lưng chạm phải cột đá lớn ở cửa cốc.
Trên người Tô Trầm Triệt tỏa ra mùi hương rất thơm, không giống hương hoa, nhàn nhạt nhưng quyến rũ, gương mặt hắn càng lúc càng được khuếch đại trong mắt Thẩm Tri Ly, giọng nói dịu dàng cứ vang bên tai, Thẩm Tri Ly mặt đỏ đến tận mang tai.
Muốn, muốn lại gần…
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, Thẩm Tri Ly giơ tay chặn ngay trước mặt, giọng nói hoảng loạn: “Tránh xa ta ra”.
Nhưng dù là khung cảnh hay ngữ khí của nàng đều chẳng ăn nhập gì với câu nói, ngược lại còn lả lơi như một lời mời gọi.
Tô Trầm Triệt nhấc tay áo lên lau trán nàng, khoảng cách gần đến nỗi có thể nghe rõ từng hơi thở.
Giọng nói mê hoặc, Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt, ngữ khí vẫn dịu dàng như mọi khi: “Cảm lạnh rồi à? Trán nàng ra nhiều mồ hôi quá…”.
Đâu chỉ là mồ hôi, Thẩm Tri Ly cảm thấy toàn thân mình bây giờ đều đang tỏa khí nóng.
Miệng khô khốc.
Rất muốn rất muốn làm cái gì đó…
Nhưng phải làm gì đây…
Lý trí đấu tranh trong tích tắc, Thẩm Tri Ly cắn môi, miễn cưỡng nói bằng giọng khàn khàn: “Đừng vờ vịt nữa, ta không tin ngươi không nhìn thấy ta bất thường…”.
Tô Trầm Triệt trầm ngâm một lúc: “…Ta có thể giả vờ không biết được không?”.
Thẩm Tri Ly nghiến răng: “Không được!”.
Không còn gì để mất, Thẩm Tri Ly kìm nén ham muốn xích lại gần, trợn mắt nhìn Tô Trầm Triệt hổn hển nói: “Hoặc là tránh xa ta ra một chút hoặc là giúp ta nghĩ cách, thứ này phát tác chỉ có thể kéo dài được một thời gian… Khốn kiếp, cổ độc chết tiệt gì thế không biết!”.
Cổ độc Nam Cương nàng cũng từng đọc qua, nhưng ở Trung Nguyên tin tức bị bưng bít, chỉ có thể biết vài loại cổ độc nổi tiếng đã từng xuất hiện và cách khống chế đơn giản. Loại độc này của Hoa Cửu Dạ rõ ràng không được nhắc đến, đừng nói là giải, ngay đến cả việc đó là chất độc gì nàng cũng không biết!
Một bàn tay ấm áp đột nhiên che mắt nàng lại.
Thẩm Tri Ly nghe thấy yết hầu Tô Trầm Triệt đang lên xuống, sau đó là giọng nói đã được dằn đến mức thấp nhất: “Tri Ly, đừng nhìn ta, sức kiềm chế của ta không tốt như nàng nghĩ đâu”.
Định mở miệng nói thì Thẩm Tri Ly cảm thấy một ngón tay áp trên môi nàng.
“Đừng nói.”
Không nhìn thấy, cảm quan nàng càng thêm nhạy bén, giọng nói Tô Trầm Triệt giống như sự mê hoặc của đêm sâu.
Tất cả mọi cảm giác đều lên tới cực điểm.
Ngực nàng phập phồng, hơi thở nàng gấp gáp.
“Thả lỏng người ra, hãy tin ta.”
Bất giác, Thẩm Tri Ly làm theo giọng nói đó, nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể.
Có người vòng tay ôm chặt lấy nàng.
Mùi hương nhè nhẹ bao bọc khắp người nàng, thôi miên nàng tiến về phía trước, nhưng cơ thể nàng lại cứng đờ ra, hoàn toàn không thể cử động.
Vùng vẫy hoài công, mắt Thẩm Tri Ly bắt đầu lờ đờ, vô thức lầm bầm gì đó mà đến ngay cả nàng cũng không biết mình đang nói gì.
Thế nhưng, vòng tay đang ôm nàng càng siết chặt hơn. Như sợ lỡ buông ra thì nàng sẽ tan biến đi mất.
Khoảng cách quá gần, Thẩm Tri Ly nghiêng đầu sang, làn môi mịn màng lướt trên gương mặt nhẵn bóng.
Thân thể đang giữ lấy nàng run lên.
Dường như phát hiện thế này rất thú vị, Thẩm Tri Ly thè lưỡi ra, liếm gương mặt tỏa mùi hương dễ chịu đó, rồi lại ngơ ngẩn cười, gọi: “Sư phụ…”.
Tiếng gọi đó hệt như sét đánh.
Thân hình đó bỗng cứng đờ, tay nhanh chóng nâng cằm nàng lên.
Ánh mắt Thẩm Tri Ly vẫn đờ đẫn, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, thậm chí còn cười ngờ nghệch.
Giọng nói Tô Trầm Triệt khàn đục, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ hồng, mơ màng của Thẩm Tri Ly, nói: “Tri Ly, nàng nhớ ta là ai không?”.
Thẩm Tri Ly lắc đầu.
Tô Trầm Triệt: “Nàng nhớ mình là ai không?”.
Thẩm Tri Ly tiếp tục lắc đầu.
Tô Trầm Triệt: “Nàng biết nàng đang làm gì không?”.
Thẩm Tri Ly vẫn lắc đầu.
Tô Trầm Triệt: “…Rất tốt”.
Nói rồi, hắn ôm mặt Thẩm Tri Ly, từ từ cúi đầu xuống.
Khoảng cách càng lúc càng gần.
Trong giây phút hai bờ môi chạm nhau, một luồng sát khí đột nhiên ập đến!
Tô Trầm Triệt kéo Thẩm Tri Ly lùi mấy bước, chỉ thấy một thanh đại đao Cửu Hoàn đằng đằng sát khí đang cắm chặt ở nơi hắn vừa đứng.
Nơi mặt trời vừa nhô lên, cô nàng áo đỏ xinh đẹp, kiều diễm giựt mạnh lưỡi đao ra khỏi khe đá, một vệt sáng vừa ló lên từ đường chân trời phản chiếu trên người nàng, hệt như được dát một lớp vàng mỏng, chói lòa mắt.
Ánh mắt lành lạnh liếc nhìn Tô Trầm Triệt, như nữ vương quyền quý lạnh lùng bước, giọng nói chậm rãi như một lưỡi đao đang từ từ tuốt ra khỏi vỏ: “Tô Trầm Triệt… Đây là việc gấp mà chàng thà nhận một nhát đao của ta cũng phải quay về làm đấy ư?”.
“Ta ở cửa cốc đợi chàng đã hai ngày rồi!”
Diệp Thiển Thiển nhìn thanh đao rồi từ từ vung lên cao, ánh kim loại sắc lạnh phản chiếu khiến người ta rùng mình rợn gáy.
***
Thẩm Tri Ly lảo đảo, mu bàn tay sượt qua bức tường đá phía sau lưng, ngã ngồi ra đất.
Vết thương bị xước trên mu bàn tay khiến nàng tỉnh táo vài phần, nàng nắm chặt mu bàn tay, lắc đầu, ánh mắt dưới ánh sáng mặt trời dần dần rõ ràng trở lại.
Vừa nãy…
Không đúng, cảnh tượng gì đang diễn ra thế này?
Ngược sáng, hai bóng người cao ráo một trắng một đỏ đang đứng bất động.
Tô Trầm Triệt đứng chắn cho Thẩm Tri Ly: “Xin lỗi, ta không nhớ nàng là ai”.
Diệp Thiển Thiển đột nhiên vung đao, giọng đầy uy hiếp: “Quên rồi cũng không sao, ta sẽ khiến cho chàng nhớ lại”.
Tô Trầm Triệt nghĩ ngợi: “Trước đây nàng thích ta ư?”
Diệp Thiển Thiển ngập ngừng: “Cũng có”.
Tô Trầm Triệt: “Giữa chúng ta có hôn ước gì do phụ mẫu hai bên mai mối không?”
Diệp Thiển Thiển: “Cái này… hình như không có”.
Tô Trầm Triệt: “Thế chúng ta có tình cảm sâu đậm đến nỗi nhất thiết phải nhớ lại không?”
Diệp Thiển Thiển bứt bứt mái tóc suôn dài: “Hình như cũng không có”.
Tô Trầm Triệt mìm cười: “Nếu đã như vây, cô nương có thể đi rồi”.
Diệp Thiển Thiển: “…”.
“Biết ngay là không nên dông dài với người mà! Nếu còn tin người, ba chữ Diệp Thiển Thiển tên ta nên viết ngược lại!” Diệp Thiển Thiển cắm đao vào vỏ đeo sau lưng, lao tới xốc cổ áo Tô Trầm Triệt lên, dùng lực mạnh đến nỗi cổ áo như muốn rách toạc ra, đôi mắt đẹp, tinh tế híp lại đầy vẻ nguy hiểm. “Ta không cần biết ngươi có nhớ hay không, dù thế nào ngươi cũng phải đi theo ta ngay bây giờ! Nếu không ta sẽ giết ngươi!”.
Bị nắm chặt cổ áo, ánh mắt Tô Trầm Triệt bỗng chốc tối lại.
Ngón tay hắn dùng sức gỡ tay Diệp Thiển Thiển ra, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhìn lại ả nói: “Diệp cô nương, chúng ta đã không thân thiết, nàng hà tất phải như vậy!”.
Trong lời nói thấp thoáng sự khách sáo, hay có thể nói là sự xa cách.
Diệp Thiển Thiển từ từ thả lỏng tay, từ từ trượt xuống, gương mặt xinh đẹp thoáng vẻ tiều tụy, ánh mắt nhìn Tô Trầm Triệt cũng có chút phức tạp: “Ngươi thực sự… không nhớ gì hết sao?”.
“Ừm, không nhớ gì hết”, Tô Trầm Triệt trả lời rất dứt khoát.
Diệp Thiển Thiển: “Không ngờ ngươi lại… quên hết rồi… sao ngươi dám…”.
Tâm trạng bị ứ lại trong lời nói, càng về cuối câu lại càng giống như tiếng thở dài não nề, mang nỗi thất vọng không thể gọi tên.
Một mỹ nhân dũng mãnh là thế vậy mà lúc này đây lại tỏ ra rất thất thần, ảo não đến vậy, thật khiến người khác không thể không động lòng.
Nhưng…
“Này, hai vị, ta có thể cắt ngang một chút không?”
Một người nào đó bị bỏ quên lặng lẽ ấn mu bàn tay bắt mình tỉnh táo trở lại.
Tuy lên tiếng lúc này không được tốt lành cho lắm nhưng Thẩm Tri Ly vẫn không nhịn được, ngẩng đầu nói: “Diệp Thiển… hộ pháp, Thập Nhị Dạ công tử bị trọng thương mất trí nhớ không phải là do chính ngươi đã đùa giỡn với tình cảm của hắn, sau đó đẩy hắn xuống núi nên mới ra cơ sự này sao?”.
Bây giờ ngươi còn muốn giả vờ đáng thương cái gì!
Lời vừa thốt ra, hai người đang nói chuyện như chực cắn nhau cùng lúc quay đầu lại.
“Ta?”, Diệp Thiển Thiển chỉ vào mình, rồi lại chỉ Tô Trầm Triệt, “Đùa giỡn hắn?”, trợn mắt nhìn Thẩm Tri Ly, mày liễu sắc lẹm: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy hắn bị người ta đùa giỡn hả?”.
Tô Trầm Triệt lấy tay điểm trán, ra chiều đăm chiêu nói: “Thì ra trước đây ta thảm như thế, chẳng trách bọn họ không chịu nói cho ta biết. Vậy thì Diệp cô nương, cô đến bắt ra là vì…”, hắn nheo mắt, mỉm cười, “cô đùa giỡn chưa đã ư?”.
Rõ ràng là hắn đang cười nhưng Diệp Thiển Thiển lại cảm thấy một sự ớn lạnh mơ hồ.
Đầu mày bỗng nhíu lại, Diệp Thiển Thiển cảm thấy khó chịu vô cùng: “Những gì ả ta nói ngươi đều tin sao?”.
Tô Trầm Triệt: “Ừ, ta tin”.
Diệp Thiển Thiển càng khó chịu hơn: “Dựa vào cái gì?”.
Tô Trầm Triệt: “Dựa vào việc ta thích nàng ấy”.
Chỉ vài từ ngắn ngủi đã khiến Diệp Thiển Thiển miệng cứng đờ.
Dáng người đỏ rực từ đầu tới chân dưới ánh mặt trời đang dần nhô lên cao bỗng trở nên ảm đạm, nhợt nhạt.
“Thích ả ta?” Diệp Thiển Thiển cười gằn, rồi cười ha hả như thể vừa nghe thấy một câu chuyện khôi hài nhất trần đời, tiếp đó ngoặt tay nắm lấy chuôi đao sau lưng như muốn tìm cứu tinh, ánh mắt dịch chuyển, chậm rãi gằn từng tiếng một, “Nhưng ngươi cũng từng nói thích ta đấy thôi! Ngươi không nhớ là có thể xem như không tồn tại ư?”.
Tô Trầm Triệt trầm ngâm một lát rồi nói: “Đối với ta, không nhớ đồng nghĩa với không còn tồn tại”.
“Ngươi thật nhẫn tâm quá đấy…”
Diệp Thiển Thiển hơi cúi đầu, phần tóc trước trán rủ xuống mặt, giọng nói u ám: “… Đáng lẽ lúc đó ta nên giết ngươi chứ không phải chỉ đẩy ngươi xuống vực mới phải. Có điều, việc đã đến nước này…”.
Ả từ từ ngước mặt lên, đao tuốt ra khỏi vỏ, lưỡi đao sắc lẹm, sáng quắc đầy sức sát thương vút tới.
“Ta chỉ còn cách giết nhân tình của ngươi trước, rồi tìm Hoa Cửu Dạ rửa não cho ngươi sau!”.
“Ai là nhân tình của hắn chứ!?”
Thẩm Tri Ly đang ngồi bệt trên đất, ôm đầu, mắt nhìn lưỡi đao đang nhằm thẳng về phía mình, chỉ kịp né người để tránh họa.
Lưỡi đao chém vào thịt, phập một tiếng, nhưng lại là cắm trên người Tô Trầm Triệt.
Tay Diệp Thiển Thiển run lên, vội vàng rút đao.
Tô Trầm Triệt rên khẽ một tiếng, tay ôm chặt vết thương máu chảy ròng ròng, dùng toàn thân che chắn cho Thẩm Tri Ly.
Diệp Thiển Thiển nắm chặt đao: “Tô Trầm Triệt, dù ta giết ngươi, ngươi cũng tiếp tục che chở cho ả ta sao?”.
Máu nhuốm đỏ áo, ánh mắt Tô Trầm Triệt vẫn trong veo: “Dù thế nào ta cũng không thể giương mắt nhìn ngươi giết người ta yêu thương”.
Diệp Thiển Thiển chăm chú nhìn Tô Trầm Triệt hồi lâu, giọng nói bỗng nhiên trở nên yếu ớt: “Thì ra… lại là thật… Tô Trầm Triệt, ngươi lừa ta…”.
Ả ngoặt tay giơ đao lên, dùng mười thành công lực chém xuống vách đá sau lưng, lưỡi đao cắm sâu vào trong.
“Đồ lừa đảo”.
Nói rồi Diệp Thiển Thiển quay người bỏ đi, thân hình trong tà áo đỏ hiện lên vô cùng mong manh cô quạnh.
Nhìn thanh đao Cửu Hoàn cắm vào vách đá sâu đến vài thước, Thẩm Tri Ly nuốt nước bọt.
Nếu như lúc nãy ả dùng đao pháp này thì đến hai Tô Trầm Triệt cũng đỡ không nổi…
Lại nhìn bóng Diệp Thiển Thiển khuất dần, nàng mơ hồ cảm thấy hình như mình mới là kẻ thứ ba chen ngang…
Có điều chuyện vớ vẩn của hai người bọn họ, liên quan quái gì đến nàng!
Cổ độc từ từ qua thời gian phát tác, Thẩm Tri Ly tỉnh táo trở lại, nàng ngập ngừng lựa lời: “Tô Trầm Triệt, ngươi làm thế có tàn nhẫn quá không… Á, ấy ấy, ngươi đang làm gì thế hả?”.
Tô Trầm Triệt nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay chạm nhẹ vào chỗ da bị xước rớm máu, rồi xót xa thè lưỡi liếm liếm.
“Tri Ly, nàng không cẩn thận gì cả, sao lại để bị thương rồi…”
Rốt cuộc ai bị thương nặng hơn chứ!
Thẩm Tri Ly rút tay về không được, nhìn Tô Trầm Triệt máu loang lổ cả thân trên, vừa tìm thuốc vừa bất lực nói: “Vừa nãy ngươi rõ ràng có thể tránh được nhát đao cả Diệp Thiển Thiển, sao…”.
“À, dĩ nhiên là vì muốn thấy nàng xót xa”. Nụ cười của Tô Trầm Triệt không khách sáo như lúc cười với Diệp Thiển Thiển mà ấm áp tựa ánh mặt trời mùa đông.
Thẩm Tri Ly đau đầu xé toạc áo Tô Trầm Triệt để rịt thuốc cho hắn: “Là để ta xót xa? Rốt cuộc là ngươi đang nghĩ gì vậy hả?”.
Tô Trầm Triệt nghiêng đầu nhìn Thẩm Tri Ly cười: “Nếu không chịu đau một chút, sao ả ta chịu bỏ đi”.
Tay Thẩm Tri Ly bỗng khựng lại: “Ngươi cố ý kích động ả ta?”.
Tô Trầm Triệt: “Cứ cho là thế đi”.
Trên gương mặt hắn thậm chí vẫn nở nụ cười.
Bên tai nàng bất giác văng vẳng lời của Diệp Thiển Thiển: Thật là tàn nhẫn…
Rõ ràng giang hồ đồn đại rằng Thập Nhị Dạ công tử coi Diệp Thiển Thiển, sau được đổi tên là Bách Thiển, như báu vật, bỏ ra ngàn vàng để mua nụ cười của nàng, thiếu điều muốn hóa thành quạt máy ngày hè, lò sưởi mùa đông để được ở bên cạnh bảo vệ, chăm sóc nàng, sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa, sẵn sàng chết vì nàng.
Nhưng bây giờ thì…
Nhìn thái độ dịu dàng của Tô Trầm Triệt, những lời vốn dĩ muốn hỏi nghẹn lại trong họng, Thẩm Tri Ly nhanh chóng giúp Tô Trầm Triệt băng bó vết thương, rồi lạnh lùng nói: “Ả ta chắc trong thời gian ngắn không quay lại đâu, chúng ta mau đi thôi”.
Vừa đứng dậy đã nghe thấy giọng nói của Tô Trầm Triệt: “Đợi đã…”.
Thẩm Tri Ly không quay đầu: “Còn chuyện gì nữa?”.
Tô Trầm Triệt nhướng mắt tủi thân: “Tri Ly, sư phụ của nàng là người như thế nào vậy?”.
***
Sư phụ là người như thế nào nhỉ?
Thẩm Tri Ly hầu như chưa bao giờ suy nghĩ về điều này, đối với nàng mà nói, người đó quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi chẳng biết phải mô tả từ đâu.
Lần đầu tiên nàng gặp sư phụ tại góc viện nơi nàng ở trong Hồi Xuân cốc.
Bông tuyết bao phủ gian thủy tạ, nước hồ lạnh giá, thế giới đẫm màu giá rét.
Nàng ôm tâm tình lo lắng bất an được một nữ tỳ đưa vào trong viện, thậm chí chưa kịp cảm khái vẻ đẹp ở đó thì ánh mắt đã bị người đàn ông ngồi trong đó thu hút.
Chiếc cẩm bào trắng toát, ống tay áo phất phơ rủ xuống đất, mái tóc dài đen nhánh nhẹ nhàng rủ xuống, che một bên vai, những bông tuyết bay bay quanh ông, chỉ một đường phác họa cũng đủ làm nàng đờ đẫn.
Trên đời này lại còn có người đẹp như thế sao.
Tay ông cầm một chiếc cốc bằng ngọc trắng mịn màng, quay đầu vẫy tay gọi nàng, giọng nói như phun châu nhả ngọc: “Nha đầu ngốc, lại đây”.
Nàng đã ngơ ngẩn nhìn rất lâu.
Cho đến tận bây giờ nàng vẫn nhớ dung mạo như tan vào trong băng tuyết ấy, khóe môi khẽ nhếch lên trên gương mặt lạnh lùng, nhưng ấn đường lại chất chứa một nỗi u uẩn mãi mãi chẳng thể tan đi.
Hoa Cửu Dạ tuy cũng rất đẹp nhưng lúc đó vẫn còn trẻ con, càng không thể có nội tâm chín chắn ẩn sau vẻ ngoài điềm đạm như Thẩm Thiên Hành.
Sư phụ thật ra không phải là một người dịu dàng, đến ngay cả người có y thuật thiên phú bẩm sinh như Hoa Cửu Dạ cũng thường bị ông mắng nhiếc thậm tệ, nhưng trong những năm dạy nàng, một câu nói nặng ông cũng chưa bao giờ thốt ra.
Nàng hỏi vì sao.
Sư phụ xoa đầu nàng, nói như lẽ dĩ nhiên: “Nữ tử là để cưng chiều, nam tử là để đánh mắng, rất công bằng mà”.
Sự cưng chiều này theo nàng gần mười năm.
Nàng được ông dạy cho sự kiêu kỳ, được truyền thụ y thuật, ngay đến cả tính keo kiệt mười phần cũng học hết cả mười.
Nhưng tiếc là hình bóng trong tim sư phụ lại không phải là nàng.
Tô Trầm Triệt cụp mắt: “Tri Ly, vậy nàng có thích sư phụ nàng không?”.
“Ừm.” Thẩm Tri Ly cẩn thận bôi thuốc vào vết thương ở cánh tay, khóe miệng khẽ nở nụ cười, “Sư phụ vừa tuấn mỹ vừa mạnh mẽ vừa đáng tin cậy, còn chăm sóc ta tốt như thế, hơn nữa lại là ân nhân cứu mạng ta, thích ông ấy cũng đâu có gì là lạ. Nhưng lúc đầu, ta còn thật sự tưởng rằng ông ấy cũng thích ta…”.
Hình như nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Tri Ly ngại ngùng vuốt vuốt mũi.
Thiếu nữ mới lớn ôm ấp mối tình khờ dại của tuổi thanh xuân, sinh nhật năm đó nàng mặc áo mới, không chút đắn đo phấn khích chạy đến trước bàn của Thẩm Thiên Hành.
“Sư phụ, con năm nay đã thành người lớn rồi”.
Thẩm Thiên Hành ngẩng đầu lên khỏi đống y thư lộn xộn trên bàn, gương mặt lạnh lùng khẽ nở nụ cười: “Ồ, rất tốt, thành cô nương rồi đấy”.
Nũng nịu một chút, thiếu nữ nói: “Sư phụ, con có thể thành thân rồi”.
Thẩm Thiên Hành cầm chung trà lên, nhíu mày nói: “Ai nói linh tinh với con thế hả? Là tên tiểu sư huynh chết tiệt của con đúng không? Quả nhiên mấy ngày không đánh nó nó đã ngứa ngáy rồi!”.
“Không phải sư huynh!”, thiếu nữ đỏ mặt.
“Ồ, vậy thì…”
Thiếu nữ chớp chớp mắt: “Sư phụ, con thích người, chúng ta thành thân đi”.
Một ngụm trà phun ra.
“Con tính rồi, nếu con gả cho sư phụ, dĩ nhiên sính lễ và của hồi môn đều có thể bỏ qua, họ hàng bạn bè càng không cần mời, khoảng cách từ chỗ con ở đến chỗ sư phụ ở đi bộ qua là được rồi, kiệu hoa cũng không cần thiết, chỉ có trang hoàng phòng tân hôn và chuẩn bị y phục cưới là có chút phiền phức, nhưng chắc có thể ép vào trong khoảng năm lượng là cùng!”
Thẩm Thiên Hành bê chung trà ho vài tiếng, mặt mũi có chút khó coi: “Tri Ly, thành thân không cần phải tiết kiệm như thế”.
Thiếu nữ hơi chau mày, nhưng lại thoải mái ngay: “Cũng đúng, con chỉ thành thân một lần thôi, vậy… mười lượng là đủ rồi”, ngừng một lát nàng lại đếm đầu ngón tay nói, “Sư phụ, con đã xem bát tự rồi, mồng Ba tháng sau là ngày hoàng đạo thuận lợi trong việc thành thân, váy cưới Điệp Y đã may gấp rồi, con nghĩ đến cuối tháng là xong, ấy, còn thiếu gì nữa không nhỉ, để con nghĩ xem…”.
Một cánh tay bất ngờ thò ra, vò rối tóc nàng.
Tiếng cười có chút khàn của Thẩm Thiên Hành vang lên từ phía trên đầu nàng: “Nha đầu ngốc, sao có thể gả cho sư phụ chứ? Còn nữa… sau này gả chồng, mấy chuyện này cũng không cần con phải lo lắng, Tri Ly nhà ta xứng đáng có những thứ tốt hơn kia”.
Thiếu nữ còn muốn nói nữa nhưng Thẩm Thiên Hành đứng dậy lấy một vò rượu từ trong tủ rượu ra đưa cho nàng.
“Cái này làm quà sinh thần cho con năm nay vậy”.
Thiếu nữ ôm vò rượu, nghi hoặc: “Đây là rượu gì?”.
Thẩm Thiên Hành cười: “Nam Kha Mộng”.
Thẩm Thiên Hành dẫn nàng đến gặp người phụ nữ trong quan tài đá, họ ngồi trên bậc thang uống cạn vò rượu đó.
Mới đầu có hơi đắng, sau đó mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa, đan xen giữa vị thanh và ngọt là một cảm giác rất khác biệt, vấn vít trong miệng, lan tỏa không tan, dư vị rất lâu, uống xong cảm giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài.
Mùi vị đó nàng nhớ đến suốt đời.
Giấc mộng Nam Kha, yêu lầm một đời.
Thẩm Tri Ly thấy Tô Trầm Triệt trầm ngâm không nói, bèn cười: “Này này, ngươi không phải là đang ghen đấy chứ?”.
Tô Trầm Triệt mím môi, thành thật nói: “Có chút khó chịu”, rồi lại mỉm cười ngay, “Nhưng ghen với người chết hình như là không cần thiết cho lắm, suy cho cùng… ông ấy cũng chẳng thể tranh giành nàng với ta nữa”.
Thẩm Tri Ly bóp trán: “… Lời ngươi nói thật chẳng có chỗ nào đáng tin”.
Tô Trầm Triệt mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách trong vắt phản chiếu ánh mặt trời: “Không sao, nàng tin hay không ta đều thích nàng”.
Mặt trời đỏ ối nơi chân trời đã nhô lên được một nửa.
Bước ra khỏi địa phận của Hồi Xuân cốc, Thẩm Tri Ly thở dài: “Tiếp đến là đi đâu…”.
Trên đường nàng đã hỏi Điệp Y, tuy hành động giết gà dọa khỉ là không thể tránh khỏi nhưng Hoa Cửu Dạ sẽ không đại khai sát giới, tàn sát hết cả Hồi Xuân cốc.
Việc nàng lo lắng không xảy ra nên cũng không cần thiết phải tự nộp mình cho Hoa Cửu Dạ… khà khà…
Mắt Tô Trầm Triệt đột nhiên sáng lên: “Tri Ly, nàng đang hỏi ta ư?”.
Thẩm Tri Ly: “…Ở đây còn có người thứ ba sao?”.
Tô Trầm Triệt thò tay vào trong ngực áo lấy ra một tấm vải lụa có nhuốm chút máu, giũ “phạch” một cái, tấm vải lụa trong chốc lát bày ra trước mắt bản đồ sông núi, phía trên rồng bay phượng múa đánh dấu gần trăm địa điểm.
Thẩm Tri Ly không hiểu: “Đây là cái gì? Bản đồ kho báu?”.
Tô Trầm Triệt: “Không phải, hình như là bản đồ địa điểm các địa sản của ta”.
Bảng xếp hạng mức độ giàu có trong võ lâm Trung Nguyên mấy năm gần đây, Thập Nhị Dạ công tử liên tục giữ ngôi đầu bảng.