Công Tử Phù Tô

Chương 7: Gió nhẹ mưa bay (1)




Năm 225 TCN, Tần Vương Doanh Chính năm thứ hai mươi lăm, Hàm Dương.

Cửu hoạ Tây sơn tà, cung đáo trường tiêu sách.

Phù Tô theo thường lệ cầm lấy cung, đi đến võ đường. Đang đi nửa đường bỗng dưng gặp Hồ Hợi.

"Vương huynh, đệ đem bao đựng tên tới." Hồ Hợi ôm bao đựng tên, hé ra nửa cái mặt chạy đến.

"Ngươi đi theo ta làm cái gì?" Phù Tô bất đắc dĩ nhìn Hồ Hợi trước mắt: "Sao không đi chơi cùng đám Thập Thất?"

"Đệ không thích." Hồ Hợi chỉ tỏ ra chán ghét nói: "Bọn họ suốt ngày nói đệ là do người Hồ sinh, không giống bọn họ, không chịu chơi cùng đệ, còn ức hiếp đệ."

"Tuổi xấp xỉ, khắc khẩu cũng là bình thường." Phù Tô duỗi tay cầm lấy quá bao đựng tên.

"Không phải!" Hồ Hợi phản ứng kịch liệt: "Tứ vương huynh đầu sỏ!"

"Vậy sao ngươi không nói cho phụ vương?"

"Phụ vương bận rộn như vậy, làm sao có thời gian nghe đệ nói?" Hồ Hợi cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện mách phụ vương, nhưng rõ ràng phụ vương không có thời gian để ý tới đám bọn họ.

"Về sau bọn họ nói ngươi lớn lên không giống bọn họ, ngươi cứ nói ngươi lớn lên giống phụ vương." Phù Tô nhẹ nhàng đi vào võ đường.

Hồ Hợi đứng ở ngoài cửa hít sâu mấy lần, lại nghe thấy mấy âm thanh của đám ức hiếp mình, vẫn bước vào gọi theo: "Vương huynh."

"Ây da! Hồ Hợi tới rồi!" Thập Tam công tử Doanh Thuật nhìn hắn cười nói.

Hồ Hợi biết, chẳng có ý tốt gì.

Hắn không trả lời, chỉ bước nhanh đuổi kịp bước chân Phù Tô.

"Thằng nhãi con người Hồ! Gọi ngươi đấy!" Công tử Thuật thấy Hồ Hợi không thèm nhìn, tiến đến định túm lấy hắn, đột nhiên bị đầu mũi tên lướt qua sát cổ, thất kinh, hắn theo bản năng quay đầu lại. Trong võ đường này chỉ có duy nhất nam tử thanh nhã, mắt nhìn chằm chằm phía mũi tên cắm trên bia, lại đặt một tên lên dây cung, một nhát cắm thẳng hồng tâm. Doanh Thuật quay đầu nhìn Hồ Hợi, Hồ Hợi cũng kinh hồn bạt vía. Hắn biết mũi tên vừa rồi là vương huynh tỏ thái độ, lại nghe Hồ Hợi được đà nói: "Các người nói ta là thằng nhãi con người Hồ, các người hoài nghi huyết thống huyết thống của phụ vương sao?"

Doanh Thuật cho dù có một trăm lá gan, cũng không dám lằng nhằng trước mặt Đại vương huynh.

Hơn nữa có một ngàn cái lá gan, cũng không dám chọc vào phụ vương hỉ nộ vô thường.

"Hồ Hợi." Phù Tô bắn xong một ống mũi tên, hắn buông cung, nói: "Đi."

"Vương huynh." Hồ Hợi đi theo Phù Tô, nói: "Đệ còn không nghĩ tới dám nói chuyện như vậy với họ."

Đi qua hành lang dài, Hồ Hợi ngoan ngoãn đi theo bên người, Phù Tô bất đắc dĩ: "Còn đi theo ta làm gì?"

"Vương huynh định làm gì?" Hồ Hợi ngửa đầu hỏi.

"Có lẽ, đi gặp phụ vương." Phù Tô nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Vương huynh."

"Gì?"

"Cẩn thận."

...

Năm 210 TCN, Tần Thủy Hoàng năm thứ ba mươi bảy, Thượng Quận.

Hôm nay qua năm cũ đón năm mới, Trường Thành Thượng Quận còn đẩy nhanh tiến độ. Phù Tô từ sau khi Mông Điềm rời đi, không có người quản, uống rượu so với trước còn bừa bãi hơn. Thực ra cũng chẳng có cảm giác vui mừng đón Tết gì, chẳng qua đã quen Hàm Dương phồn hoa. Nhớ năm đầu một mình hiu quạnh nằm trên giường dưỡng thương, hiện giờ đột nhiên cảm thấy buồn tẻ. Hắn nhìn binh sĩ khuân vác vật tư lương thảo, vẫy vẫy tay: "Lần này có bao nhiêu rượu?"

"Giám quân, Mông tướng quân nói, người đã uống hết cả rồi." Binh sĩ kia nhìn qua mới mười bảy tám tuổi, bộ dạng non nớt, nhưng nghiêm trang nói.

"Nói láo." Phù Tô xụ mặt hờn dỗi: "Mới vừa thấy các ngươi dọn xong."

"Cái này..."

"Ngươi nghe Mông tướng quân, hay là nghe bản giám quân?" Phù Tô lạnh mặt, toàn thân khí chất toát ra còn có chút giống Tần Thuỷ Hoàng.

Tiểu binh sĩ khó xử: "Thuộc hạ là binh của Mông tướng quân, đương nhiên..."

"Sao? Hắn còn phải nghe lời ta." Phù Tô cười khẽ: "Mang rượu phân phát cho các chinh phu, tráng đinh, trời giá rét, để bọn họ làm ấm thân thể, hôm nay nghỉ ngơi đi."

"Nhưng mà..." Tiểu binh sĩ đương nhiên không dám tranh luận với Đại công tử chuyện phân phát rượu cùng nghỉ ngơi. Li Sơn bên kia không dám nghỉ ngơi, Thượng Quận bên này, Mông tướng quân tuy rằng dâng tấu lên bệ hạ, nhưng vẫn không có hồi đáp. Đã không có ý chỉ, tùy tiện làm trái là đại tội.

"Ta sẽ giải thích với bệ hạ." Phù Tô thuận tay ôm lấy ba vò rượu trên xe, nhiều năm qua đi, vẫn là thói quen đón Tết một mình. Giống như một mình ngồi trong cung điện ở Hàm Dương, thắp ba trản đèn nến, bình rượu ấm, dâng hương gảy Hồ cầm, hát một khúc cuồng ngạo ca.

Phù Tô buông chung rượu, xoa xoa tay hà hơi, nhịn không được tự nói tự nghe: "Lạnh thế nhỉ."

Năm nay Hàm Dương, như thế nào?

"Có sói! Lấy đuốc tới!" Ngoài cửa vang lên tiếng hú, Phù Tô nhìn trản rượu hơ trên nến, vừa mới hâm ấm được một chút, thở dài đứng dậy đi ra ngoài.

Nói đến sói, hồi trước có lúc cùng bệ hạ đi săn, cũng từng gặp sói. Mà lần này lại là cả bầy. Thiết vệ binh tạo thành một vòng tròn vây quanh doanh trướng, bầy sói cũng chần chừ không tiến lại gần.

"Ba, hai... một!" Cung thủ kéo căng dây cung, mũi tên mang dầu hoả cháy nhắm thẳng vào bầy sói, lại hô lớn: "Phóng!"

Mưa tên đầy trời, nhưng sói là loài động vật giảo hoạt, chỉ làm bị thương chút ngoài da.

Mắt thấy thiết vệ ngăn cản không được, Phù Tô chỉ bình tĩnh gạt bỏ trạng thái được bảo hộ, giật lấy một cây cung, rút ba mũi tên, xoay người, đặt cung lên dây kéo căng.

Đám ở đầu đang muốn nhào đến cắn, trúng mấy tiễn vào bụng. Lửa cháy bùng lên, đẩy đám ở sau lùi lại.

Phù Tô lạnh giọng: "Bắn tên!"

"Giám quân, không có dầu hỏa!"

"Bắn!" Phù Tô tùy tay cầm lên mấy mũi tên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chuẩn xác ngắm bắn.

Không có dầu hỏa, mũi tên nhọn vẫn có thể xuyên qua da thịt.

Chỉ cần... thu vòng vây thiết vệ bao quanh về.

Đột nhiên mấy con sói nhào đến trước Phù Tô, hắn quỳ xuống đất mượn lực bật về phía trước, né được móng vuốt sắc nhọn. Quay đầu lại thấy đôi mắt đen sì toàn là sát khí, hắn bắt lấy một mũi tên cuối, theo bản năng bắn vội, thật là bất lợi... Cung tiễn thủ giương cung, lại không dám bắn, công tử đang ở trong tầm ngắm bắn của cung tiễn, đám giảo hoạt này còn biết né tránh, cung tiễn không có mắt, nhỡ làm công tử bị thương thì phải làm thế nào?

Sói nhìn ra đám người không dám động thủ, hung hăng nhìn chằm chằm Phù Tô.

Phù Tô cũng biết đám Tần binh đang băn khoăn, nhưng mà, mình làm gì mà sợ cái thứ súc sinh như thế này chứ?

Hắn nhằm vào con sói phía trước, ngay thời điểm nó nhào lại, một lần tiếp sức quỳ xuống thành thục dưới bụng sói, đầu sói lướt qua cắn vào vai, hắn cũng đồng thời một nhát dao chí mạng. Máu tươi rơi đầy đất, thậm chí bắn đầy mặt.

"Đại công tử!" Thân vệ vội vàng quỳ xuống bên người hắn, cảm thấy cả người đầy mồ hôi lạnh. Mông tướng quân trước khi đi dặn dò đi dặn dò lại, không được để công tử bị thương.

"Ta không sao." Phù Tô đứng lên, lau qua máu trên mặt, nói: "Tiếc thật, hỏng hết cả bộ y phục của ta."

"Nhưng mà cũng tốt..." Phù Tô đi vào trong, thở dài thườn thượt: "Chúng ta lại có cớ nghỉ ngơi."

Phù Tô thay y phục, ngâm mình trong nước ấm, nước ấm cũng tính là xa xỉ.

Không nghĩ mình vẫn có thể đánh được.

Nhịn không được bật cười, cúi đầu nhìn tay, vết chai đặc trưng của những kẻ cưỡi ngựa bắn cung.

Giống như, rất lâu chưa bắn cung, nhưng phụ hoàng áp hắn vào tiêu chuẩn, quanh năm suốt tháng luyện tập, tuy chẳng bao giờ tỏ ra vừa ý, khích lệ một câu, nhưng dù sao cũng tạo thành bản năng của hắn. Chẳng biết nên vui hay buồn.