Năm 229 Trước Công Nguyên, Tần Vương Doanh Chính năm thứ mười tám, Hàm Dương cung.
"Xưa kia có Vũ An quân, bây giờ có chúng tướng hợp lực hộ Tần, đúng là phúc của Đại Tần ta!"
Tần Vương ngồi ở chính vị trên cao nâng chén rượu, phá được nước Triệu, trong lòng tràn ngập vui sướng, cuồn cuộn như mãnh hổ. Cùng trăm quan thiết yến ăn mừng, khắp nơi cao hứng, cùng chúc Đại Tần bá nghiệp thiên thu, thái bình thịnh trị. Phù Tô ngồi đoan chính giữa đám quan lại, đuôi lông mày mang theo ý vui vẻ nhướng lên, phảng phất như tất thảy mọi người thấy được cơ nghiệp của nước Tần bao đời nay, công sức của tằng tổ phụ, cuối cùng cũng có thể hoàn thành dưới thời phụ thân. Nếu như vậy, phụ thân có thể được xưng tụng là thiên cổ nhất đế.
"Phù Tô, Phù Tô."
Nghe phụ vương đột nhiên gọi tên mình, Phù Tô giương mắt nhìn lên trên đài cao, quỳ dậy chắp tay, chờ đợi phân phó. Tần vương dường như mượn rượu cao hứng, vui vẻ hiếm thấy nói:
"Mấy thứ đồ thu được từ nước Triệu ở trong kho, để ngươi phân phát." Hình như nhớ tới cái gì, nói thêm một câu: "Bên chỗ Hồ cơ, cũng chú ý chuẩn bị một ít tặng phẩm."
Phù Tô chắp tay cúi đầu. Trước khi nhận tin công phá nước Triệu, Hồ cơ cũng vừa hạ sinh Thập Bát công tử, Tần vương quá nhiều nhi tử, nhiều đến nỗi chính hắn cũng quên đây là con trai thứ mấy. Cũng may tin diệt nước Triệu vừa đúng lúc khiến tâm tình của hắn khá tốt, đi đến chỗ Hồ cơ nhìn qua tiểu nhi tử. Hắn cũng làm gì có nhiều thời gian nghĩ xem nên lấy danh tự gì tốt? Không thể không nói, hồi mấy đứa đầu sinh ra còn nghiêm túc suy nghĩ, về sau càng lúc càng qua loa.
Dựa theo giờ sinh, tuỳ tiện lấy danh tự là " Hồ Hợi". Đám đại thần lại quan sát, nhìn về hướng Đại công tử đoan chính ngay ngắn, mọi cử chỉ thanh nhã như ngọc. Đáy mắt sâu, càng thể hiện sự nhạy bén trong chính trị của hắn.
Phù Tô kỳ thật cũng biết rõ, mấy đại thần này đều âm thầm quan sát so sánh hắn với các huynh đệ khác. Tương Lư dũng mãnh, Doanh Cao giỏi cưỡi ngựa bắn cung... Từ hôm nay chắc hẳn, không có cái gì là so sánh cao thấp, sẽ không còn có Đại công tử, Tứ công tử hay cái gì, chi biết, công tử Phù Tô.
"Công tử nghĩ, vì sao diệt Triệu lại khiến bệ hạ cao hứng như vậy?" Lý đình uý ngồi ngay cạnh bên người Phù Tô, nhân lúc quần thần đang cao hứng, không rõ ý tứ, gặng hỏi.
"Đình uý nghĩ sao?" Phù Tô cười, buông ly ngọc. Hắn biết rõ mỗi cử chỉ lời nói của mình, Lý Tư sẽ truyền cho phụ vương không sót chữ nào.
"Xem ra công tử rõ rồi." Lý Tư cười, lại nói: "Tần, Triệu nhiều năm thù truyền kiếp, chuyện Vũ An quân năm đó sớm đã khó văn hồi."
Hắn đang cố ý nhắc lại chuyện năm đó Tần Trang Tương vương bị đưa đến nước Triệu làm vật tin chịu đủ sỉ nhục. Còn có Vũ An quân năm đó giết hết bốn mươi vạn tù binh nước Triệu. Phù Tô nhếch miệng cười khẽ, gần đây mình quả thực đọc nhiều sách Nho gia, xem ra đây là phụng mệnh phụ vương đến thăm dò thử dạ.
Phù Tô nhìn Tần vương trên đài cao kia, hiếm khi vui vẻ đến mức này, cười đùa với đám đại thần, phụ thân của hắn. Cười nói: "Lý đình uý, năm đó Vũ An quân chẳng lẽ còn có lựa chọn khác hay sao? Nếu bốn mươi vạn đó là dân thì còn có thể lưu lại, nhưng đó có thể là bốn mươi vạn binh tinh nhuệ của nước Triệu, không giết chẳng lẽ chờ bọn chúng nghỉ ngơi lấy sức, dấy binh công Tần, dùng những thanh đao kia đồ sát thần dân Đại Tần ta sao?"
Hắn ung dung đàm luận, lời nói vô cùng sắc bén. Hắn tôn sùng Nho gia, chủ trương trị quốc bằng nhân nghĩa, nhưng nhân từ là đối với con dân của mình, không phải với địch.
"Mấy đồ vật kia, các công tử sở thích khác nhau, Đại công tử lại phải một phen vất vả rồi." Lý Tư mim cười. Phù Tô 'ừ' một tiếng, nói một câu "Đa tạ quan tâm."
Hừ, quyền phân phát trong tay hắn, hắn thích cho ai còn không phải là do hắn định đoạt à?
Năm 211 Trước Công Nguyên, Tần Thủy Hoàng năm ba mươi sáu, Thượng Quận.
Mười bảy năm qua đi, ý chí bảo vệ con dân Đại Tần không những chưa làm nổi, ngược lại còn chẳng cách nào tự bảo vệ bản thân mình.
Cầm lấy nắm đất vàng, phía trước có hai vệ quân khiêng một cái cáng gỗ, vội vã dùng chiếu cuốn, lại một tráng đinh chết, tùy ý chôn đi.
"Tích ngã vãng... dương liễu y..." Phù Tô thấp giọng hát, nhịn xuống nước mắt sắp sửa chảy xuống.
Hắn cảm thấy, thực ra mình cùng với tráng đinh này cũng có vài phần giống nhau. Bị lưu đày, dùng một cái danh 'giám quân' mỹ miều, cả ngày làm bạn cùng cát vàng, cuối cùng... thành một nắm cát vàng, hoà trộn vào trong đó. Lại buồn chán chờ đợi một đám người khổ dịch tiếp theo. Thiên địa quảng đại, nơi đâu là nhà? Sẽ có một ngày, hắn cũng sẽ tự hỏi mình như vậy.
"Đại công tử, mùa đông năm nay sợ là có tuyết lớn đấy, ngài nhanh nhanh tĩnh dưỡng vết thương bị trúng tên đó đi. Nếu không trời lạnh đông cứng lại, gió không khác gì dao cắt nứt da, nếu như năm trước chẳng phải lại bị giày vò sao?"
Mắt của Mông Điềm khá tốt, liếc đã thấy vết thương trên người Phù Tô bị nứt. Cảm thấy chỉ có thể thầm than, từ năm trước hắn bắt đầu chẳng hiểu nổi suy nghĩ của một người rõ ràng sáng suốt như bệ hạ. Công tử một thân thương tích, một đường từ Hàm Dương đến Thượng Quận, nói là 'đại nạn không chết' để hình dung thì cũng chẳng phải khoa trương. Đáng tiếc, đại nạn không chết, nhưng cũng chẳng có phúc. Ở nơi Thượng Quận gian nan vất vả này, lại sắp vào đông rồi, miệng vết thương mưng mủ, cắt da thịt có khi còn dễ chịu hơn thế này.
"Đa tạ Mông tướng quân lo lắng, ta dùng rượu tiêu độc cũng được." Phù Tô hời hợt, cởi áo ngoài vứt sang một bên, tiện tay cầm lấy một bình rượu, cắn nắp gỗ mở bình, đổ lên bả vai.
Rượu mạnh đổ vào trên vết thương bỏng rát, công tử cũng khó mà giữ im lặng được. Mông Điềm vẫn không yên tâm, rốt cuộc vẫn vén băng vải lên nhìn xem, bất luận đã nhìn tấm lưng này bao nhiêu lần, vẫn nhịn không được muốn quay đầu đi chỗ khác.
Chằng chịt vết thương nhìn như rắn rết bò trườn, trải dài từ vai xuống thắt lưng. Những chỗ còn lại không bị tổn thương, da thịt trắng tựa như sứ.
"Mông tướng quân giám sát ở Thượng Quận Trường Thành ước chừng cũng bốn, năm năm chưa về Hàm Dương, có nhớ không?"
Phù Tô quay đầu nhè nhẹ lau sạch rượu trên người, lại cầm ít thảo dược tốt đắp lên miệng vết thương, lấy mảnh vải bố buộc chặt.
"Làm hết phận sự tận trung với Đại Tần là tổ tiên gia huấn."
Mông Điềm tiện tay cầm bát thuốc còn dư lại ít thảo dược, im lặng cau mày nhìn.
"Ha ha." Phù Tô mặc xong áo ngoài, buộc lại dây lưng cười nói: "Nhớ thì cứ nói là nhớ, nói cái này với Phù Tô làm gì?"
Hắn gạt mái tóc dài mấy ngày chưa gội sang một bên, đầy cát bụi, lại nói: "Ở đây chẳng biết lúc nào mới xong, không bằng tướng quân thượng biểu lên bệ hạ đi, xem xem năm nay về được không."
"Công tử vẫn... ôn nhu như lúc trước." Mông Điềm chỉ thốt ra một câu. Như là nhớ ra cái gì, lại nói: "Nếu bệ hạ đồng ý, Mông Điềm giúp công tử chuyển thư tín về nhà."
"Mông tướng quân."
Phù Tô bật cười: "Ta còn có thể viết thư cho người nào bây giờ?"
Sinh mẫu mất sớm, bệ hạ càng không có gì để nói được rồi. Mông Điềm chợt cảm thấy mình mạo phạm, đúng là vô ý. Đúng lúc định lui ra ngoài trướng làm dịu bầu không khí, Phù Tô đột nhiên gọi hắn lại.
Cười nói: "Nếu được, giúp ta thăm hỏi mấy tiểu đệ bị ta làm hư kia."
—————
Vũ An quân Bạch Khởi là tướng lĩnh quân sự kiệt xuất của nước Tần, nổi tiếng với trận Trường Bình, lừa quân Triệu đầu hàng sau đó tàn sát. Tổng cuộc chiến chết 40 vạn quân Triệu.
Bạch Khởi tính cách quá bộc trực, xúc phạm đến Tần Chiêu Tương vương, dẫn đến bị giáng chức đày đi Âm Mật. Bạch Khởi tỏ ý bức xúc, thêm bị gièm pha, cuối cùng bị Tần vương ép tự sát. Đến đời Tần vương Doanh Chính nhớ lại chiến công của Bạch Khởi nên phong tước cho hậu duệ của ông. (Người đời đánh giá, Bạch Khởi quá hiếu sát, về sau âu cũng là báo ứng.)
Công tử Phù Tô là người ủng hộ đạo Nho, dùng đức trị thiên hạ, việc này trái ngược với chủ trương trị thiên hạ bằng luật pháp của Tần Thuỷ Hoàng. Vì vậy trong chương này mới có đoạn Lý Tư có ý dò hỏi ý kiến của Phù Tô về việc Vũ An quân lừa giết 40 vạn quân Triệu, để thử Phù Tô.
(Bộ này khiến tôi tramcam nên tôi mới ra chap chậm như vậy. Vì cần nhiều thời gian lấy dũng khí và tinh thần để edit.)