Núi xanh thẳm.
Một tòa nhà bằng gỗ nằm giữa rừng trúc thấp thoáng như ẩn như hiện.
Trong đình viện im ắng. Chỉ nghe âm thanh của quân cờ hạ xuống.
Ân Hi Bạch ngồi ở bàn trúc trên thạch đài, một mình uống rượu đánh cờ, bộ dáng nhàn nhã tự tại.
Đây là khung cảnh ẩn dật của ẩn sĩ a. Thư Kỳ sợ mình đến quấy rầy thnah tịnh của hắn thanh tịnh, do dự có nên đi vào hay không.
“Nếu đã đến đây sao không tiến vào ngồi một lát?” Ân Hi Bạch không quay đầu lại, đột nhiên mở miệng nói.
Tai của hắn quả thực rất tốt. Thư Kỳ từ bên trong rừng trúc đi ra, cười nói: “Ân huynh, quấy rầy.”
Ân Hi Bạch cũng sang sảng cười, ý bảo nàng ngồi xuống, chỉ vào ván cờ trên bàn đá nói : “Tới vừa đúng lúc, không bằng ta và ngươi đánh vài ván cờ được không?”
Thư Kỳ cười nhẹ nhàng nói: “Kỳ nghệ của ta thô thiển, chỉ sợ không phải là đối thủ của Ân huynh.”
Ân Hi Bạch nhìn nàng một cái, cười nói: “Ta và ngươi không tranh chấp thắng bại, ngươi mau ngồi xuống cùng ta dánh vài ván cờ.”
Thư Kỳ nghĩ rằng, thôi thì hãy vì Cố Viễn mà bồi hắn vài ván cờ là được, giúp hắn vui vẻ là tốt rồi. Vì thế ngoan ngoãn ngồi xuống, tiếp nhận hộp đụng quân cờ trắng hắn đưa tới, một lần nữa bày thế cờ.
Vốn tưởng với trình độ tệ hại của mình, nhất định bàn bàn đều thua, không nghĩ tới chính mình cư nhiên cũng có thể thắng được mấy ván. Thư Kỳ tất nhiên lên tinh thần, niềm tin tăng lên, không mấy chốc lại đến buổi chiều.
Sắc trời chuyển màu đen, Tuyết Tình phụng mệnh công tử đến thỉnh nàng trở về dùng bữa tối.
Nàng nhịn không được dương dương đắc ý ở trước mặt Cố Viễn khoe khoan một phen.
“Không thể tưởng được kỳ nghệ của ta cũng không kém chứ sao. Nếu lúc trước vẫn luyện tập, nói không chừng cũng thành một danh thủ quốc gia .”
Cố Viễn cười thầm. Lấy trình độ Ân Hi Bạch làm sao có thể tùy tiện bại bởi nha đầu này, nhất định là sợ nàng thảm bại, mất hứng thú bỏ đi, cố ý để nàng thắng mấy ván, kéo nàng bồi hắn chơi cờ. Hắn cũng không vạch trần, chỉ cười nghe nàng nói xong.
“Cười kỳ quái như vậy, ” Thư Kỳ nhìn mặt hắn, nghi hoặc, cáu giận nói: “Chẳng lẽ không tin tưởng năng lực của ta?”
“Không có.” Cố Viễn thu liễm ý cười, ra vẻ vô cùng chân thành nhìn nàng.
Ánh mắt của hai người nhìn nhau, trong không khí còn có cổ hơi thở mờ ám.
Thư Kỳ tim đập rộn lên, mau chóng thu hồi ánh mắt của mình, mặt lại đỏ lên.
Cố Viễn tựa hồ đã nhận ra sự xấu hổ của nàng, vì thế cái chén, rót cho nàng chén nước, nghiêm trang nói: “Đêm mai Tiết Hoài Phong sẽ đến trong thành.”
“Thật sự?” Thư Kỳ ngẩng đầu, vui mừng nhướng mày.
“Nếu là từ phiến bị mất hoặc là hư hao rồi, ” hắn ngập ngừng, nói tiếp, “Ngươi trở về không được?”
Thư Kỳ lắc đầu, giọng thành thật nói: “Cho dù như vậy, đồng sự của ta. . . . . . Cũng chính là đồng nghiệp của ta bọn họ có thể tới đón ta trở về .”
Tâm tình Cố Viễn có một chút ảm đạm.
Hắn phải làm như thế nào lưu lại nàng? Vẫn là, hắn thủy chung là lưu không được nàng?
Chỉ là khi nghe nói nàng phải đi, tâm của hắn giống bị khoét đi một khối, trong lồng ngực trống rỗng , lạnh như băng .
Trông đầu hắn hoảng loạn phiền chán, cảm giác bất an.