Một trận hăng hái qua đi , Thư Kì mới hồi tưởng cầm lấy tiền có chút kỳ lạ. Thực lòng nàng nghi ngờ chủ quán còn có âm mưu khác. Trên đời này có cái gì là miễn phí sao?
Không có khả năng.
Vì trong lúc an toàn , đem đó nàng liền dứt khoát đến khách điếm cao cấp nhất thành Kiến Khang – Minh Nguyệt Lâu.
Nàng xem xét , tại nơi đây kẻ ra vào không hẳn là người có tiền mà nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều thường lui tới , 120 hoàng kim đối với người quyền quý như bọn họ bất quá cũng chỉ mất chín sợi lông chân – không đáng kể .
Ở trong phòng dùng bữa tối , nàng đơn giản sửa sang lại một chút hành lý của mình , quyết định sáng mai xuất phát đi Giang Ninh. Bất quá đi phía trước tới Thanh Chiêu Tự tìm vị hoà thượng để lại lời nhắn cho Vân Phi.
Toàn bộ kế hoạch đều hợp lý , Thư Kỳ yên tâm ngã trên giường.
Không biết ngủ bao lâu , trong lúc nửa tỉnh nửa mơ , nàng hoảng hốt nghe được tiếng sáo xung quanh.
Lắng nghe , tiếng sáo ban đêm vô cùng linh hoạt kì ảo , như ai oán , như khóc , dư âm lượn lờ , mỏng manh như sợi tơ mành sắp đứt.
Cả thân mình bay bổng giống như những nốt nhạc bay đến đây.
Cảm giác phi thường quen thuộc.
Nàng cũng là người biết cảm thụ mà.
Đúng vậy , ở một nơi , nơi nào đó có rừng trúc xanh , một nam tử áo trắng đang ngồi vẻ mặt ôn nhuận , cầm đàn gảy.
Là hắn?
Chẳng lẽ là hắn?
Thư Kỳ đột nhiên tỉnh táo lại , cái gì cũng không nghĩ nhiều , nàng vội xoay người xuống giường , đẩy cửa sổ ra vừa thấy , trăng khuyết treo trên đỉnh đầu , một nam tử nhẹ nhàng tay áo ngồi ở nóc nhà đối diện thản nhiên thổi sáo.
Như là phát giác động tĩnh , nam tử thổi sáo đứng dậy , hơi kinh ngạc nhìn thấy người đối diện tóc tai bù xù nhưng lại là nữ tử thanh tú.
Hắn đột nhiên hướng Thư Kỳ chào , thật có lỗi cười :” Quấy rầy giấc mộng của cô nương.”
Tiếng nói của hắn trầm thấp vững vàng , giống như còn chứa sự tang thương mệt mỏi.
Không phải hắn !
Trong lòng Thư Kỳ giống như đồ sứ gì đó đột nhiên bị vụn vỡ.
Tự mình đa tình. Nàng xấu hổ nghĩ , đột nhiên cảm thấu người trước mắt rất quen mắt.
Nàng mượn trắng chiếu sáng coi trộm diện mạo c硠người nọ , trầm tư trong chốc lát , bỗng dưng nhớ tới người nọ , người này không phải là đã giúp nàng ở Ỷ hồng lâu hay sao?
Không thể tưởng tượng được.
Bề ngoài là người ôn nhuận như ngọc nhưng hoá ra là một tay đánh đàn quyết đoán tốt như vậy?
Chẳng lẽ thời đại này nam nhân đều có tính cách phân liệt?
“ Cô nương?” Đối diện nam tử không biết vì sao nàng trầm mặc không nói gì.
Thư Kỳ thở dài , nói :” Công tử thổi sáo làm cho ta nghĩ đến cố nhân.”
Nam tử kia nghe vậy , sang sảng cười , nói :” Chắc hẳn người đó rất quan trọng với cô nượng.”
Thư Kỳ cả kinh , tâm sự của bản thân mình như thế nào lại bị hắn dễ dàng nhìn thấu?
Nam tử chậm rãi nói :” Cô nương nghe thấy tiếng tiêu của tại ha liền nghĩ đến vị cố nhân kia , tóc mây chưa chải , xiêm y chưa chỉnh , chỉ sợ hài cũng chưa kịp đi , liền vội vã ra cửa sổ , có thể thấy được hắn ở trong lòng cô nương rất quan trọng.”
Thư Kỳ cúi đầu đánh giá chính mình , quả thật như thế.
Bất quá , người này là ai? Sức quan sát thật nhạy bén? Thư Kỳ suy nghĩ , lại dùng ánh mắt xem kỹ hắn.
Hắn thu liễm ý cười , đem tầm mắt chuyển hướng bầu trời đêm xa xôi …. ( chỗ này tả bầu trời , hơi ức chế nên ta căt , cũng k có gì quan trọng ^^ )
Hắn trầm mặc đã lâu , khoé miệng mới lộ ra chút ý cười ,nói với Thư Kỳ : “ Ta cũng vậy , bởi vì nhớ tới một vị bằng hữu , cảm thấy rất cô đơn . Vì thế đành mượn trăng thổi sáo giải sầu. Như thế xem ra , ta với cô nương đúng là tri âm.”
Nam tử kia nói ngữ điệu nhẹ nhàng , hơi thở trong gió đêm , nàng cảm thấy được giọng nói kia có vài phần thê lương.
Không chứng kiến ở ban ngày , giờ phút này trên người nam tử giống như người đã trải qua sự đời thê lương , một loại nam tử có khí chất trưởng thành.
“ Xem ra công tử và ta cùng là người lưu lạc thiên nhai .” ( thiên nhai : chân trời , nơi xa xăm , các nàng mún hiểu thế nào thì hiểu >”
“ Người lưu lạc thiên nhai ?”. Nam tử tuổi trẻ cúi đầu suy tư , nhìn Thư Kỳ sang sảng cười :” Được.” cùng là người lưu lạc thiên nhai!” ( theo ý Như Ảnh ta thì câu ý nghĩ là hai người đều ta người đi lưu lạc nơi chân trời khắp bể )
“ Chúng ta đều là cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau , không biết tại hạ có thể mời cô nương uống vài chén rượu dưới đêm trăng hay không?”
Thư Kỳ lúc này mới để ý bên cạnh hắn có hai vò rượu , như là cố ý sớm đã chuẩn bị tốt.
Đối phương sảng khoái cười , Thư Kỳ cũng không chịu thua :” Như vậy , cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nam tử kia cẩn thận đem ống sáo thu vào tay áo , nhắc tới hai vò rượu , đầu ngón chân nhẹ nhàng một chút , phi thân xẹt qua , dừng ở bên cạnh Thư Kỳ.
Hai người chỉ cách nhau một tấm song ( cửa sổ)
“Đa tạ!” Thư Kỳ tiếp nhận vò rượu , ngửa đầu uống một ngụm.
Sáng nay có rượu sáng nay say , ngày mai sầu đến ngày mai sầu.
Rượu này , độ cồn nồng hơn , mũi cay xè , không giống như những lần trước.
Nhìn thấy Thư Kỳ nhíu mày nuốt xuống , nam tử kia thoải mái cười to :” Xem ra hai chúng ta đều không quen uống rượu hoa quế.”
Thư Kỳ chỉ cười.
Nam tử lại nói :” Ta ngao du sơn thuỷ , mới tới Kiến Khang , cô nương biết nơi này có danh lam thắng cảnh gì không?”
Thù Kỳ ngạc nhiên. Trách không được khí chất nam tử tiêu soái không kiềm chế được , nguyên lai là người lư hành trong thiên hạ.
Cuộc sống “Đọc vạn quyển sách , đi ngàn dặm đường” Thư Kỳ rất hâm mộ. Nhưng mỗi lần chuẩn bị đi du lịch lại bị tất cả bạn bè khuyên can , nói phụ nữ độc thân đi một mình rất nguy hiển. Thế là một đám kXạch du lịch như vậy bị phá sản.
Tuy nói nàng vào thành đã được vài ngày , nhưng không đi tham quan. Chỉ mơ hồ nghe Vân Phi nhắc tới , hắn nói phía nam Thanh Chiêu Tự phong cảnh đẹp đẽ , là địa phương tốt.
“ Ta có nghe nói thành phía nam của Thanh Chiêu Tự là nơi danh lam thắng cảnh , không biết các hạ có thể đi một chuyến không?”
“Thanh Chiêu Tự?”. Hắn cúi đầu trầm ngâm , gật đầu nói :” Đi cũng được . Ta nghe bằng hữu nói ở đó là nơi ở của vị thu hành. Ngày mai có thể đi.”
Nhìn phía Thư Kỳ , ánh mắt thành khẩn :” Một người đi rất cô đơn , chúng ta có thể coi là hợp nhau , không biết cô nương có đồng ý đi cùng ta không?”
Thư Kỳ đối với nam tử có chút hảo cảm. Nàng nghĩ nghĩ , dù sao ngày mai mình cũng đi tìm vị hoà thượng đó , đi cùng hắn , có người bầu bạn.
Thư Kỳ gật đầu :” Được.”
Nam tử kia bưng vò rượu lên , khoé mắt mang theo ý cười :” Vậy nhé , ngày mai giờ Mão gặp nhau ở dưới đại sảnh.”
Giờ Mão : ở đây là chỉ từ 5h đến 7h sáng