Đèn đuốc phủ thái phó vẫn sáng trưng
Trong đại sảnh , tôi tớ nối đuôi nhau mà ra.
Các nha hoàn dẫn khách khứa đến nhập toạ , cũng vì bọn họ khen rượu ngon nên liền đứng ngay sau bọn họ , chờ phân phó.
Phía trên có bàn bạch ngọc. Bàn chứa thức ăn đẹp đẽ , đa dạng , hương vị toả khắp bốn phía. Khiến cho Thư Kỳ chú ý nhất là món ăn hai con cá …đựoc sắp xếo song song t ở giữa bàn , thân cá chiên lên có màu vàng đậm trong đẹp mẳt. Mọi người gọi món này là cá thờn bơn . Ý nghĩa của cá thơn bơn tượng trưng cho tình yêu tốt đẹp.
Cố Viễn hứng thú cười nói :” Cư nhiên dùng thức ăn này chiêu đãi chúng ta. Xem ra , ngươi muốn cùng Đoạn Thanh Ngọc nối tiếp câu chuyện tình có phần rắc rối.”
Thư Kỳ ngẩn ra , cảm thấy được trong lời nói của Cố Viễn có chút đạo lý , không khỏi thở dài. Hay là Vệ Quốc chỉ dùng đồ ăn ám chỉ tình cảm của mình với Đoạn Thanh Ngọc? Phải chăng là như vậy , thật phiền toái. Yến hội kia chẳng phải chính là Hồng Môn Yến?
“ Công ử.” Thư Kỳ không thể không thấp giọng gọi Cố Viễn kiếm viện trợ :” Ngươi nên giúp ta thuyết phục Vệ Quốc.”
“ Tại sao?” Cố Viễn vẻ mặt bình tĩnh :” Ta đến là để dự tiệc , không phải đảm đương làm người đi thuyết phục người khác.”
Thư Kỳ tội nghiệp nhìn hắn , nhãn châu – xoay động :” Vậy ngươi ít nhất cũng là người đứng giữa.”
Thật sự không chịu nổi thái độ cầu xin của nàng . Cố Viễn cười nói :” Được rồi.”
Một lát sau , Vệ Quốc cùng Đoạn Thanh Ngọc xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Vệ Quốc vẫn có cách ăn mặc như vậy , Đoạn Thanh Ngọc thay đổi bộ nữ nhân , trên người mặc y phục màu lam quần lụa mỏng phóng khoáng , trên mặt thản nhiên có ít son phấn , trong mắt lơ đãng còn có chút lệ quang loé ra ( lệ quang : nước mắt )
Động tác hai người có vẻ thân mật. Vệ Quốc gắt gao nắm tay Đoạn Thanh Ngọc , bọn họ bị nhìn thấy cũng không e dè.
Quả nhiên theo như lời Cố Viễn nói , việc này thật phiền toái. Trong lòng nàng có chút tức giận , Đoạn Thanh Ngọc này buổi sáng đã nói sẽ cùng Vệ Quốc tạm biệt nơi này , trơ mắt nhìn bộ dáng hai người bọn họ giống như một đôi quyết tâm phá tan hàng rào chuẩn bị bỏ trốn với nhau.
Vệ Quốc ngồi xuống chiếc ghế đầu , Đoạn Thanh Ngọc ngồi đối diện Thư Kỳ.
Thư Kỳ hướng đầu thoáng nhìn nàng , Đoạn Thanh Ngọc lại kích động muốn trốn tránh ánh mắt đó , không dám nhìn thẳng ánh mẳt ấy.
Mọi người đã vào chỗ của mình , Vệ Quốc bưng chén rượu lên , mặt có vẻ vui sướng , nói :” Hôm nay mời nhị vị đây thật sự là có ý muốn nhờ. Vả lại cùng làm một ly , tán gẫu với tại hạ gọi là có chút thành ý.”
Hai người tất nhiên hiểu được lời nói của Vệ Quốc . Thư Kỳ không muốn uống rượu này , nhưng thấy Cố Viễn giơ chén rượu lên , chính mình cũng phải uống một hơi cạn sạch.
Có người nói , uống rượu không phải xem tâm tình . Tâm tình ở thời điểm tốt thì ngàn chén cũng không say , thời điểm phiền lòng không uống cũng thành say.
Thư Kỳ cảm thấy lời này rất có lý . Cùng là uống rượu , lần trước cùng Cố Viễn uống , cảm thấy rượu kia mang hương vị ngọt ngào , mang theo mùi hương cúc . Hôm nay uống rượu , rượu ngon trong miệng nàng cũng biến thành nước đắng chát.
Thư Kỳ gắp nhanh đĩa rau đưa lên miệng , nghĩ muốn ngăn chặn có luồng khí bị đè nén trong lòng.
Vệ Quốc lại một lần nâng chén , bất quá lần này không phải đối với Cố Viễn và Thư Kỳ , mà là hướng tới Đoạn Thanh Ngọc. Bởi vì đưa rượu lên , sắc mặt hắn vốn trắng nõn biến thành đỏ ửng , ánh mắt đung đưa dịu dàng. Hắn chậm rãi mở miệng nói :” Tuy rằng Vệ Quốc cùng ngươi ở một chỗ chưa đầy một tháng , nhưng ngươi lại mang đến cho ta nhưng niềm vui , ngươi làm cho ta cảm nhận được thế gian này có rất nhiều thứ tốt đẹp. Cả đời này , Vệ Quốc sợ không rời xa được ngươi. Thanh Ngọc , có bằng lòng kết duyên trăm năm với Vệ Quốc ta không?”
Thư Kỳ cảm thấy đầu âm ỉ đau.
Đây là những lời nói chân tình. Nếu không phải vì Đoạn Thanh Ngọc không thuộc thế giới này , nàng chắc chắn sẽ cùng nam nhân kia ôm ấp tình cảm cảm động. Nàng sẽ giúp đỡ tình cảm này. Nhưng sự thật là các nàng có thân phận đặc biệt , hắn cùng nàng vĩnh viễn không thể ở bên nhau. Nếu bọn họ dây dưa thêm nữa , càng để lại nhiều chua xót. Tuổi bọn họ còn nhỏ , sự tình lo lắng không chu toàn , khả dĩ nàng cũng không thể mất đi lí trí , trơ mắt nhìn bi kịch xảy ra.
Nàng quay đầu xem phản ứng Đoạn Thanh Ngọc.
Đoạn Thanh Ngọc mặt đỏ , ánh mắt si ngốc nhìn Vệ Quốc , làm như vừa cảm kích vừa ngạc nhiên , nàng há miệng thở dốc :” Ta ….”
“ Các ngươi không thể như vậy được!”. Thư Kỳ bình tĩnh , cắt ngang lời nói của Thanh Ngọc
Vệ Quốc cùng Đoạn Thanh Ngọc nhất thời xấu hổ , trở nên tái nhợt. Bọn họ nhìn Thư Kỳ , ánh mắt bi thương , tràn ngập khẩn cầu.
Thư Kỳ thấp mắt , dùng sức cắn môi , thời kì trưởng thành của đôi thanh niên nam nữ có lẽ tình cảm phát triển sớm hơn so với chúng ta , ngày càng cố chấp , cha mẹ càng cản trở họ càng kiên định. Nhưng nha đầu Thanh Ngọc này , rõ ràng còn nói sẽ tạm biết , buổi tối liền thay đổi , cũng không biết Vệ Quốc rốt cuộc cùng nàng nói cái gì mà khiến hồi tâm chuyển ý. Nha đầu kia không phải không biết luật lệ của việc xuyên không. Nàng đã trái với :” Chưa trưởng thành không được xuyên qua” rồi , chẳng lẽ nàng còn muốn tiếp tục sai lầm nữa sao?
“ Thanh Ngọc , em có nghĩ tới hậu quả việc này không?”. Thư Kỳ thở dài thật mạnh , trong mắt toát lên vẻ thương tiếc .” Em lén lút xuyên qua , hiện tại lại ở khoảng không gian khác , chẳng lẽ em muốn đội tuần tra thời không đến bắt em?”
Vừa nghe năm chữ “Đội tuần tra thời không “ này , sắc mặt Thanh Ngọc trắng bệch , trong mắt lộ rõ tia sợ hãi , vẻ mặt thay đổi . Nhưng cuối cùng nàng lại ngẩng đầu lên , biểu tình kiên quyết :” Bọn họ cứ đến việc bắt. Dù sao em cũng sẽ không rời xa Vệ Lang.”
Thư Kỳ vừa nghe gấp đến độ quát lớn tiếng :” ĐOẠN THANH NGỌC , ngẫm nghĩ lại đi , mấy ngày ngắn ngủi gặp nhau , em sẽ bị giam cầm chung thân , đáng giá sao?”
Thanh Ngọc cúi đầu , không nói.
Vệ Quốc lại ngẩn cả ngươi , trong miệng thì thào :” Giam cầm chung thân?”
“Đúng , cô ấy phải đi , nếu không sẽ bị đi tù chung thân , mất đi tự di , giống như phế nhân.” Thư Kỳ nói có tình ý sâu xa.
Tâm tình Vệ Quốc bắt đầu dao độnh , bình tĩnh nhìn Đoạn Thanh Ngọc :” Thanh Ngọc , vì sao muội không nói cho ta biết hậy quả nghiêm trọng như vậy? Nếu thật sự là thế thì thà rằng muội trở về đi , ta cũng không muốn giữ muội lại , muội ở lại càng bị thương tổn.”
“ Không!”. Đoạn Thanh Ngọc đột nhiên ngâng đầu , trong mẳt chứa nước mắt :” Huynh đối với muội tốt như vậy , muội nào có thể phụ huynh? Muội không muốn huynh cô đơn như trước kia , cả ngày rầu rĩ không vui . Muội phải ở bên cạnh huynh.”
“ Thanh Ngọc …” Vệ Quốc ngây dại , lần đầu tiên nghe được tiếng lòng của Thanh Ngọc. Cho tới này , hắn tưởng tình cảm chỉ có từ hắn , nhưng không ngờ lòng của nàng lại giống hắn. Trong lòng hắn vài phần vui sướng , cũng mâu thuẫn. Muốn lưu nàng lại , nhưng như thế lại quá ích kỷ. Hắn không thể.
“ Thúc Bảo , cho nàng trở về đi.” Cố Viễn mở miệng nói “ Chung quy nàng không thuộc về nơi này.”
Thư Kỳ gật đầu , lại nói :” Hiện tại sau này nàng có thể trở về gặp ngươi , các ngươi có thể gặp nhau. Nếu ở lại quá nhiều ngày , các ngươi sẽ vĩnh viễn không có cơ hội gặp nhau nữa. Các ngươi đừng xử trí theo tình cảm của mình mà sai lầm cả đời ?”
Vệ Quốc sắc mặt nghiêm trọng , nhẹ nhàng gật đầu.
Thư Kỳ phân tích cho hai người hiểu.
Nàng thành khẩn cam đoan :” Chỉ cần qua tuổi trưởng thành , nàng có thể tuỳ ý đến thăm ngươi.”
“ Thật sao?” Vệ Quốc nhìn Thanh Ngọc , ánh mắt ôn nhu , chờ mong nàng khẳng định.
“ Ừ.”
“ Như vậy , muội trở về thời đại của muội đi.” Vệ Quốc miễn cưỡng cười rộ lên , tươi cười cất giấu nét bi thương : “ Ta sẽ ghi nhớ những lời nói của muội , chúng ta hẹn ước năm năm sau gặp lại sau. Đến lúc đó chúng ta đều 24 tuổi , trưởng thành rồi ..”
Nước mắt Thanh Ngọc bất giác chảy xuống , đây là mối tình đầu của cô gái trẻ :” Được. năm năm sau . Năm năm sau muội nhẩt định đến tìm huynh.”
“ Tốt.”
“ Năm năm này huynh không được quên muội.”
“ Không quên.”
“ Không được nhìn nữ nhân khác.”
“ Không nhìn.”
Thư Kỳ cảm thấy ảm đạm . ….
Hồng Môn Yến
Buổi tiệc Hồng Môn Yến chính là âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ. Nhưng Hạng Vũ lại không hạ sát Lưu Bang mà còn vui vẻ nhập tiệc.