Ra khỏi khu rừng , Cố Viễn cùng Thư Kỳ trở về gấp.
Hai người một trước một sau không chậm không nhanh đi tới. Cánh rừng yên lặng , chỉ nghe được tiếng bước chân lẫn lộn của hai người.
Thư Kỳ vừa đi vừa suy nghĩ xem vừa rồi trong lời nói của Cố Viễn có hàm ý gì. Rõ ràng là hắn hiểu rõ tên tiểu quỷ kia.
“ Đứa nhỏ kia là Thiếu Chủ của Thiên Tàm Tộc.” Như là biết được trong lòng nghi hoặc của Thư Kỳ , Cố Viễn đột nhiên mở miệng giải thích nói. Hắn luôn bình tĩnh , dịu dàng , âm thanh có chút trầm xuống , thản nhiên hiện mặt tiếc nuối :” Chì vì mẫu than của hắn là người , huyết thống không thuần chủng , cho nên bị mọi người trong tộc xem thường.”
Nguyên lai là bởi vì thân phận hèn kém mà bị đồng loại xa lánh , khó trách được muốn tìm người chơi với hắn. Thư Kỳ lập tức bừng tình. Cảm xúc của nàng phập phồng , nàng có thể lý giải được tại sao nơi này lại cô độc tịch mịch đến vậy.
Năm Thư Kỳ 10 tuổi , cha mẹ không hợp nên ly hôn. Bởi vì nàng là con gái , cha muốn anh trai nên không mang nàng theo . Vì thế quan tòa đem nàng phán cho mẹ. Thời gian sau , hai người đều có tổ ấm mới. Ở cùng gia đình mới , đối mặt với dượng và em trai xa lạ không cùng huyết thống , nàng thật sự bị gò bó. Ngẫu nhiên cha kêu nàng đến nhà ăn cơm. Nàng cẩn thận ngổi cùng cha với dì , không được tự nhiên, trên bàn đầy thức ăn làm cho nàng , nhưng vị giác của nàng như bị mất cảm giác , không biết mùi vị ra sao.
Mặc kệ ở đâu , nàng cảm thấy mình là người thừa , tự ti , uể oải . Cho nên nàng bắt đầu ở trong kí túc xá của trường từ năm sơ trung , rời xa cha mẹ , tự lập.
Trong thời kỳ trưởng thành , các cô gái thường hay nhạy cảm mấy chuyện vớ vẩn nên nàng chịu đựng ít nhiều sự khinh thường , cười nhạo , âm thầm chảy biết bao nhiêu lệ , đều bởi vì sinh ra nàng mồ côi cha mẹ.
Dần dần nàng càng oán hận cha mẹ đã gây tổn thương cho nàng , nhưng hiện tại tất cả đều là quá khứ , nàng vẫn đang ở Kiến Khang , vẫn sống tốt , hưởng thụ thế giới tốt đẹp này , nàng còn có cái gì để oán hận không? Nàng cảm kích cuộc sống cùng vận mệnh vẫn chưa quên nàng.
Thư Kỳ thở dài , đêm mùa xuân vắng lặng lạnh lung cùng không khí hỗn loạn có chút mùi hoa lạ , thấm vào ruột gan , ý nghĩ sang suốt hơn rất nhiều.
“ Ngươi có biết đường về không?”. Thư Kỳ dùng ánh mắt trong trẻo nhìn , hỏi:
Cố Viễn quay đầu lại , tao nhã giảo hoạt cười :” Ta biết.”
Câu này không phải là trả lời. Thư Kỳ tức giận đến nhe răng trợn mắt. Trong long đã có chút bất an đứng lên , cả người nam nhân tỏa ra khí chất cao quý lại có tâm tư sâu không lường được? là ma? Là thần ?
Thư Kỳ cúi đầu than nhẹ , không nhìn thấu hắn.
Trên mặt đất , bóng dáng hai người nhập thành một bóng trong giống như đang thân mật ôm nhau . Thư Kỳ bất giác đứng kên , liền có ý định đi bộ , tạo khoảng cách để tách bóng ra.
“ Sao thế?”. Nhận thấy phía sau có người khác thường , Cố Viễn nhìn lại , nàng đang cúi đầu nhìn mặt đất.
Thư Kỳ cả kinh , chưa biết lấy lý do gì , bụng nàng nhanh tay “ thầm thì “ trả lời thay nàng.
Cố Viễn xoay người , đi vào trong rừng tìm một bãi đất trống sạch sẽ , đốt lửa lên , bảo Thư Kỳ ngồi xuống nghỉ ngơi , còn mình thì vào sâu trong rừng mà đi.
Thư Kỳ cũng không biết hắn làm gì , chỉ thấy hắn mang theo vài con cá trở về.
Thư Kỳ xấu hổ còn hắn thì cư nhiên cười hì hì rồi lấy thanh đao ra mổ cá.
Quả thực ra không biết trọng nhân tài.
Nhưng mà đao pháp hắn kỹ càng , thành thạo.
Một lát sau, đem cá đi nướng , do thèm ăn nên Thư Kỳ nhanh tay lấy cá.
Con cá này thịt cháy thơm , ngon vô cùng , hơn nữa không nhiễm bẩn.
Cơn lạnh của đêm khuya đầu xuân không giảm . Nhưng con cá được lót bụng , Thư Kỳ cảm thấy được thật dễ chịu. Nhìn Cố Viễn đang chậm rãi xé thịt , nàng ngượng ngùng thấy mình có chút thô lỗ.
“ Không thể tưởng tượng được sự sinh tồn khi dã ngoại cần phải có kinh nghiệm cao thế.” Nàng nhét củi vào đống lửa rồi nói.
Cố Viễn nhìn đống củi đang cháy , nghĩ sự tình vừa này , cười nói :” Ngày trước ta theo mẹ sinh sống trong núi một thời gian, tất nhiên là cùng biết được một ít .”
Lần đầu tiên nghe hắn nhắc tới mẹ , Thư Kỳ nghi hoặc ,cuộc sống không nghèo khổ , hẳn là cẩm y vệ , tại sao lại sống trong núi? Chẳng lẽ ở cổ đại kẻ có tiền sống nhàm chán quá nên thích ở nơi gọi là Nông Dân?
“ Ta nghĩ ngươi là quý công tử tất nhiên chỉ há miệng chờ cơm , không động chân tay , thê thiếp thành đàn , tiêu tiền như nước làm thối nát cuộc sống.” Thư Kỳ cười nói,
Cố Viễn hiển nhiên bị lời nói của nàng làm giật mình , hiểu được lời nàng nói , cũng cười rống lên :” Thật ra con nhà quan cũng không hẳn như ngươi nghĩ đâu. Ví dụ như hậu duệ nhà Tạ gia được quản giáo nghiêm khắc , cho nên mỗi người bọn họ đều là cỏ chi và cỏ lan ( chỉ sự cao thượng , tình bạn tốt , tài đức ) , không giống người đời .”
Tạ Vương có cuộc sống xa hoa , ở triều đình có địa vị rất cao quý .
Tạ gia có Tạ Thạch , Tạ Huyền , Tạ An , vương gia Vương Đạo đều có trong thần được vua và dân kính trọng. Hoàng đế chuyên môn cho bọn hắn ở lại , để bày tỏ thân phận cao quý của bọn họ được quốc gia nể trọng.
Nhưng cho dù là thời thế thịnh vượng nhất cũng không tránh khỏi nước lũ cuồn cuộn vô tình của lịch sự , thật sự như theo lời của Tô Thức :” Cành hoa đào tẫn anh hùng.”
“ Tạ Thanh Ca cùng là con cháu của Tạ Gia?”. Thư Kỳ hơi có chút hoài nghi . Hắn xuất hiện trong quán trọ lần trước , ngủ qua đêm với nữ nhân , căm bản mười phần là tay ăn chơi , căn bản là người hay vui chơi , không có nửa chút “ cỏ chi và cỏ lan.”?
Thoáng nhìn Thư Kỳ có thần sắc không thể tin , Cố Viễn giải thích nói :” Thanh Ca hắn là không muốn làm con cờ , mới cố ý bừa bãi như thế. Hắn một lòng nghĩ muốn tìm hồng nhan tri kỳ rồi cùng hắn ngao du ngọa thủy , nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có.”
Thư Kỳ bỗng nhiên bừng tình , Cố Viễn cười nói :” Bất quá thật sự con người tiêu diêu tự tại chính là Hi Bạch.”
“ Hi Bạch? Ân Hi Bạch?” Thư Kỳ thoáng nhìn.
“ Đúng.” Cố Viễn hởi vuốt cằm.
Thư Kỳ lơ đãng phát hiện Cố Viễn vẫn dịu dàng như ngọc , trên mặt lộ ra chút hâm mộ , hắn ngước lên nhìn vì sao trên trời , ánh mắt sâu thẳm , tự nói :” Tự do giống hắn , không gò bó , mới thấy cuộc đời không uổng phí.”
Thư Kỳ mơ hồ cảm thấy lời hắn nói chính là điều hắn muốn , khả dĩ trước mắt Cố Viễn nhưng lại làm cho người ta có cảm giác cô đơn tiêu điều , làm cho nàng nảy tâm thương tiếc.
“ Nếu ngươi hâm mộ , sao không sống cuộc sống giống như hắn?” Thư Kỳ cúi đầu thở dài,
Cố Viễn nghe vậy , lập tức khôi phục lại , nhẹ nhàng mỉm cười , ngũ khí kiên định :” ta không thể.”
Thư Kỳ khó hiểu nhìn hắn.
“ Ta có trách nhiệm của ta.” Cố Viễn nhìn nàng cười .
Trách nhiệm , hai chữ trầm trọng , là mỗi người đều đeo lừng chữ thập , không thể dời đi , không thể trốn tránh , thật sự không thể trốn tránh.
Thư Kỳ lý giải được bèn gật đầu , địa vị càng cao thì khả năng trách nhiệm càng lớn , thoải mái cười :” Cứ như ta vậy , một nhân vật nhỏ bé là dễ sống nhất.”
Nghe được tiếng cười sang sảng của nàng , Cố Viễn yên lặng nhìn bộ dáng của nàng . Bởi vì một đường buôn ba , lại thêm Tên Tiểu Quỷ Thiên Tàm quá khiếp sợ , trên vạt áo có chút phong thần , sợi tơ cũng hơi hỗn độn , lúm đồng tiền lại như bong hoa sang nở rộ . Đột nhiên hắn cảm thấy được một góc trong lòng có cái gì đó bị khám phá.