Ở phòng Trúc Ngọc , Tạ Thanh Ca cùng Tuyết Tình đã sớm chờ mọi người. Vì thế đoàn người quây trước bàn giống như có việc cưới xin hoặc tang ma ngồi xuống . Bị ấn xuống , Thư Kỳ ngồi bên cạnh hầu hạ Cố Viễn , nhưng nàng lại cố ý né tránh xa xa , Hàm Chi giữ nàng ngồi xuống . Hàm Chi kinh sợ công tử trách tội , không dám giương mắt nhìn công tử. Cố Viễn lại không chút nào để ý , cùng Tạ Thanh Ca hưng phấn bừng bừng bàn luận vấn đề.
Một chút bữa cơm ngắn ngủi mà Thư Kỳ lại cảm thấy thời gian dài lâu .Trong lòng nghĩ đều là do Cố Viễn dùng thủ đoạn độc ác. Trong tâm hắn căn bản không có khả năng tín nhiệm nàng , rồi lại đem nàng không rõ lai lịch đi khác gì quả bom hẹn giờ mang theo trên người.. Vì cái gì? Chỉ sợ mang nàng tiến vào Thạch Động ( động đá) , đối phó Ngô Tịch cũng chỉ muốn giết con gà cho khỉ xem. Tại sao lại có người tàn nhẫn như vậy? Thư Kỳ không khỏi bi ai thở dài.
” Đồ ăn uống không hợp khẩu vị hả , Kỳ nhi?” Cố Viễn nhìn vẻ mặt u sầu của nàng khó có thể cầm đũa , ánh mắt ngấn nước , ôn nho hỏi nói .
Ngồi cùng bàn với ba bị Đường chủ nghe thấy công tử ôn nhu vừa hỏi , làm như có chút không được tự nhiên , có phải đang trốn tránh ý tứ , Tạ Thanh Ca tập mãi thành thói quen , tự mình gắp đĩa rau.
Thư Kỳ nghe được hắn nói có ẩn tình bèn ngẩn ra , thân mình lại mềm yếu.
Người này , vô cùng lạnh lùng , đao phủ xuống tay tàn nhẫn , giờ phút này biến thành tao nhã , tình cảm dịu dàng vạn phần của quý công tử….
” Nếu không hợp khẩu bị, có thể kêu Tuyết Tình làm cho món ăn khác ?” Cố Viễn xoay người phân phó Tuyết Tình.
Thư Kỳ vội vàng gọi lại , nàng luôn không muốn cho người khác thêm phiền toái , ” Không cần. Ta chỉ choáng váng đầu một chút thôi.”
Cố Viễn thần sắc căng thẳng , nói với Tuyết Tình :” Còn không đem Dược tốt cấp cho Thư cô nương.” Tuyết Tình ở phía sau thấy chủ tử tâm tình không tốt , liền chạy nhanh ra ngoài mang dược tới.
Trước mắt là một bãi chén thuốc nước đen thui , Thư Kỳ nhíu mi , đều do tại mình nói choáng váng đầu , hiện tại lại bị bắt uống thuốc, Muốn hay không uống? Trong lòng nàng không để ý ,nhưng đối phương bụng dạ khó lường của Cố Viễn, chẳng lẽ trong bát là thuốc độc.?
Giống như nhìn thấu lòng của nàng , Cố Viễn khẽ cười một tiếng , đi đến trước mặt nàng , bưng chén thuốc lên tự mình uống một ngụm , nói :” Chẳng trách Kỳ nhi không muốn uống , thuốc này thật sự rất đắng.”
Ba vị Đường chủ đang ngồi đều dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn chằm chằm Cố Viễn , công tử đối với nữ nhân chưa bao giờ để tâm ..
Tạ Thanh Ca thầm than , A Viễn chăm sóc cẩn thận như thế , ta chẳng bằng hắn …
………….
Cố Viễn liếc mắt Triệu Hàm Chi một cái, cười hỏi :” Hàm Chi , Thất Chế Tuyết Mật ( loại thuốc do Hàm Chi ca ca chế) của ngươi có không?”
Triệu Hàm Chi tự nhiên gật đầu , phân phó gã sai vặt bên người. Lúc lâu sau , gã sai vặt liền bưng tới một hũ chất lỏng..
Triệu Hàm Chi đổ một ít vào trong chén thuốc. Thư Kỳ nhìn thấy như băng tuyết đổ vào chén thuốc ở trên bàn một thứ chất lỏng , thuốc đen thui chạm rãi bị pha loãng thành màu trà … Cuối cùng mặt nước trở nên trong trẻo , nàng không khỏi mở to hai mắt nhìn : Phản ứng hoá học ! Trong lòng dâng lên niềm nghi hoặc : Có thể uống sao?
Cố Viễn tinh tế nhìn hành động của Triệu Hàm Chi , lại bưng chén thuốc lên uống một ngụm , nói :” Hương vị đậm hơn nhiều .” Nói xong đưa tới trước mặt Thư Kỳ :” Uống hết đi.”
Thư Kỳ chần chờ tiếp nhận chén thuốc , nhẹ uống một ngụm , vị ngọt , mát lạnh , có phảng phất mùi hoa , thế nhưng không có chút vị của thuốc.
” Uống nhanh.” Cố Viễn nhìn nàng , trong mắt lộ vẻ thân thiết cùng thâm tình , giống như muốn đem nàng tiến vào đáy mắt . Nàng không khỏi hoa mắt chóng mặt . Hoảng hốt , giống như vị mật ngọt tiến vào trong lòng nàng.
Ăn xong một bữa cơm , Thư Kỳ cùng Triệu Hàm Chi nói chuyện linh tinh với nhau vì lúc đó hắn có hiểu biết,
Hoá ra Triệu Hàm Chi chính là thầy thuốc của Thuật Thiện Đường , phụ thân hắn cũng là cấp dưới của cha Cố Viễn. Triệu Hàm Chi từ nhỏ đối với đao kiếm không có hứng thú , lại thích nghiên cứu y thuật , bình thường trừ những lúc xem vết thương của huynh đệ còn không thì nhốt chính mình trong phòng trêu ghẹo thuốc.
Triệu Hàm Chi cùng Cố Viễn hai người xấp xỉ tuổi , lại cùng nhau lớn lên , tình cảm vốn thân thiết . Nhưng Cố Viễn phải kế thừa sản nghiệp của gia đình trở thành người đứng đầu , Hàm Chi tự giác thấy địa vị cách xa , đối với Cố Viễn có phần thiếu thân cận , xem hắn nắm quyền , quyền sinh sát trong tay sau khi quyết đoán , ngược lại bắt đầu kiêng dè hắn.
Thất Chế Tuyết Mật chính là vị thuốc hắn thu thập hoa mẫu đơn , hoa hồng , cây hoa nhài , bách hợp , hoa sen , cây hoa cúc , mật hoa Thiên Sơn Tuyết Liên điều chế mà thành , ngâm trong ba năm có thể vừa dùng ăn. Ánh sáng lóng lánh hiện ra , hình dạng như tơ trắng mịn , đưa vào miệng , ngọt mà không ngấy , còn có một cỗ mùi thơm ngát , dưỡng da tốt. Bởi vì Thiên Sơn Tuyết Liên cực kỳ quý báu , cho nên Thất Chế Tuyết Mật cũng rất khó chế.
Thế Nhưng 4 năm trước trong một lần Cố Viễn đi xa . mang về một ít Tuyết Liên cho hắn . Hắn liền làm thành một ít Tuyết Mật. Sau thời điểm hắn vì cứu một nữ sát thủ bị thương trên mặt , dùng hơn một phân nửa bôi thuốc vào mặt , hiểu quả tốt lắm , da thịt trơn bóng như ngọc , không hề có tỳ vết. Nữ tử hoá ra là mỹ nhân. Từ lần ý về sau nữ tử quấn quýt lấy hắn , thề sống thề chết đi theo hắn báo đáp ân tình . Đáng tiếc thần nữ có tâm giúp đỡ, Vương vô tình ( Vương là Vua ) . Làm cho hắn rất là phiền não.
Thư Kỳ thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của Triệu Hàm Chi , suy nghĩ người này thoạt nhìn thành thật trung hậu , thật không giống tên mọt sách, không giống tính cách thâm trầm của Cố Viễn , làm việc quyết đoán , từng trải đời . Vì thế nhỏ giọng :” Hàm Chi huynh . Ngô Tịch có bị xử tử không?”
Triệu Hàm Chi nghe , trong lòng kinh hãi :” Công tử ra lệnh ai dám không nghe.”
Thư Kỳ sắc mặt trầm xuống , nói :” Ta nghĩ đến ngươi cùng hắn có chút bất đồng.”
Triệu Hàm Chi không lên tiếng , như con mãnh uống một ngụm rượu.
Một lúc sau hai người đều im lặng.