Công Tử Liên Thành

Chương 16: Khuynh tâm




Một con Ma Thao đã khiếntrong Kim Đài Thành tiếng kêu than vang lừng trời đất, xác chết chất thành đànthành lũy, bây giờ lại kéo tới cả một đội, trong khoảnh khắc Công Tử Liên Thànhthoáng rùng mình, không dám truyền tin tức trở về, cũng không dám lên [ Thếgiới] báo cáo.

Anh lập tức ra lệnh chonhững người trong [đoàn thể] : “ Tất cả những người còn sống lập tức chia nhaura tìm kiếm vòng quanh Kim Đài Thành, xem có tổng cộng bao nhiêu con thuộc loạiBoss này, nhanh lên.” Sau đó lập tức kéo mình Công Tử Tiểu Bạch vào trong phòngquản lý, thông báo tình huống hiện tại cho anh.

Công Tử Tiểu Bạch hít vàomột hơi đầy sợ hãi : “ Công ty quản lý trò chơi biến thái như thế à?” Nói xonglập tức kéo Công Tử Vô Kị, Công Tử Phù Tô, Diệt Thiên Tru Ma, Đạp Vân Phi VũPhồn Hoa Lạc, Kiếm Tẩu Thiên Phong, Ám Dạ Bá Tước, Cuồng Chiến Thí Thần cùngmấy vị chức sắc thuộc bang hữu cùng vào phòng quản lý.

Công Tử Liên Thành lậptức trình bày lại tình huống trên thêm một lần nữa, rồi lập tức bổ sung : “ Saukhi trinh sát, những nhóm gồm tám con Ma Thao như kia cũng không nhiều lắm,cũng không phải cả bốn phía đều có, đại khái có từ khoảng năm mươi tới tám mươicon, tiến vào Kim Đài Thành theo hai phía Đông và Nam.”

“ Vậy cũng khó đối phórồi, một con còn không làm gì được.” Diệp Thiên Tru Ma nói, cố kiềm nén đểkhông chửi công ty quản lý trò chơi.

Công Tử Phù Tô vẫn khátỉnh táo so với mọi người, hai tay vẫn linh hoạt thao tác cứu người, đánh quái,thêm trạng thái, đầu óc lại càng suy luậncấp tốc : “ Dựa theo quy tắccủa trò chơi, dưới những tình huống tương tự như vậy đều xuất hiện một số đồvật hoặc kiến trúc phụ trợ, trợ giúp chúng ta giết chết những Boss vô địch đó.”

“ Nói cũng đúng” Công TửTiểu Bạch cũng đồng ý : “ Lão Tam, mọi người tới xung quanh kiểm tra cẩn thậnlại một chút, xem có xuất hiện thứ gì đó mới mà ngày xưa chưa từng có hay không? Tra xét trên phạm vi lớn một chút. Vô Kị, các vị bang chủ, các vị cùng yêucầu Ma Giáo trong bang tổ đội qua đó giữ chân quái, mọi người luân phiên sửdụng kỹ năng vô địch tập thể, tận lực chế trụ quái tại chỗ, không cho chúngtiến lại gần Kim Đài thành”

“ Được” Mọi người cùnglập tức đáp ứng, nhanh chóng quay trở lại trò chơi để bố trí người.

Công Tử Tiểu Bạch lại lên[ Thế giới] thông báo tình huống trên một lần nữa, những người chơi Ma Giáo cấpcao thuộc các bang phái lập tức thoát ly chiến trường, dưới sự chỉ huy của bangchủ bang phái mình, lần lượt tám người lập một đội, cùng phóng thẳng tới phíaNam và phía Đông. Những người vô bang vô phái cũng có không ít bạn bè trong cácbang phái, đương nhiên cũng không cam chịu rớt lại phía sau, cùng gia nhập độingũ của bọn họ.

Tất cả những tổ đội MaGiáo sau khi thấy Ma Thao lập tức sử dụng kỹ năng vô địch tập thể, sau đó nhanhchóng tấn công thẳng mặt, giữ chặt chân những yêu thú cấp Boss đáng sợ đó, khôngcó chúng tiếp tục tiến lên dẫu chỉ một bước.

Phía sau mỗi đoàn ngườiđều có thầy thuốc đi theo, chỉ phụ trách cứu người, không tham gia đánh quái,để tránh bị chết.

Công Tử Liên Thành nhanhchóng truyền đạt mệnh lệnh trên [ Đoàn Thể], toàn thể Tiêu Dao cũng nhanh chóngthoát ly chiến trường, chia nhau kiểm tra từng tấc đất trên bản đồ, tuyệt khôngbỏ qua bất kỳ dấu hiệu nào.

Ma Giáo và Tiêu Dao cấpcao đều ly khai, bên ngoài Kim Đài Thành chỉ còn có Tử Trúc và Côn Luân là chủlực, thật may là bọn họ lại thích hợp tấn công đám quái có độ mẫn tiệp cao, nêncũng không quá hỗn loạn, chỉ có điều không có thích khách và chiến sĩ tấn côngtốc độ cao, cảm giác Côn Luân cũng phải ráng sức hơn rất nhiều.

Nhất Tiếu Hồng Trần cócảm giác ngón tay mình mỏi nhừ như sắp rời ra, nhưng cũng không dám dừng lại.So với những Côn Luân khác, nàng còn có một trợ thủ cực kỳ lợi hại, đó là bảobối Thanh Long đang vùng vẫy phía trên đầu. Con cự long đó không ngừng phunnước và mây mù, hô phong hoán vũ, mỗi chiêu đều giết một đám lớn, còn lợi hạihơn nhiều so với chiêu Sấm Vang Chớp Giật của Côn Luân. Khi trên chiến trườngcòn đầy Ma Giáo và Tiêu Dao, uy lực của con rồng của nàng cũng không quá nổibật, nhưng lúc này khi chủ lực đã rời khỏi, con rồng khổng lồ đang thoải máivùng vẫy giữa không trung kia đều trở thành tiêu điểm của mọi người.

Nhất Tiếu Hồng Trần u umê mê không hay biết gì, trong đầu của nàng chỉ quan tâm tới việc giết quái. Kỹnăng sủng vật đã thiết định sẵn, nàng lựa chọn toàn kỹ năng quần công, ThanhLong tự động phát ra kỹ năng giết quái một cách liên tục, không cần nàng tiếptục thao tác nữa, có điều dược phẩm dành cho sủng vật tiêu tốn kinh khủng,nhưng lúc này đành phải làm như vậy. Nhìn thấy đám quái bên quanh mình đã bịgiết sạch, nàng lập tức lại chạy sang bên cạnh trợ giúp, cứ vậy vừa đánh vừachạy, cơ hồ chạy giáp Kim Đài Thành một vòng, cuối cùng mọi người đều ngừngtay, si mê nhìn theo thân ảnh nàng cưỡi trên lưng Bạch Kỳ Lân, mang theo ThanhLong chạy như bay dưới chân thành, mỗi khi nàng chạy qua, đều để lại một đámlớn những thi thể của đám yêu thú.

Trong [ Bang Phái] cóngười không nhịn nổi kêu to : “ Lão đại, trông tỷ thực chói lóa.”

Tay Trái Ước Định vô cùnghâm mộ : “ Con rồng kia trông thực khốc liệt.”

Tay Phải Đồng Ý cũng phụhọa theo : “ Đúng vậy, làm người ta phải thèm nhỏ dãi.”

Rốt cuộc, Nhất Tiếu HồngTrần không thấy còn sót con quái nào bên chân thành nữa, mới dừng lại tìm kiếmthân ảnh của Công Tử Tiểu Bạch, muốn trở lại vị trí cũ. Nàng vừa đi vừa nóitrong [ Bang Phái] : “ Mọi người nhớ cẩn thận, chú ý an toàn, trận tiếp theo sợkhông dễ đánh đâu.”

“ Không sao cả.” Cưỡi ThỏTruy Rùa Đen hào khí dâng cao vạn trượng : “ Lão đại, dù sao chúng ta cũng đãquyết định, nhất định cùng tồn vong với Kim Đài Thành.”

Những người khác trongbang cũng nhao nhao tỏ vẻ nhất định chiến đấu tới giây phút cuối cùng, NhấtTiếu Hồng Trần cười rất cao hứng : “ Trận hôm nay đánh đã ghiền nhỉ ?”

“ Đương nhiên rồi.” Mọingười cùng gật đầu : “ Từ lúc chơi game online tới giờ, đây là lần đầu tiên đãđược đã ghiền đến thế.”

Bọn họ đang nói chuyện đãthấy mệnh lệnh của Công Tử Tiểu Bạch phát ra trên [ Thế giới] : “ Tất cả CônLuân từ level 140 trở lên nhanh chóng tập hợp tại cổng thành phía Nam và phíaĐông, tự tìm đội ngũ để xin gia nhập, dưới sự che chở của Ma Giáo, nhanh chóngdùng kỹ năng quần công kéo Ma Thao tới giao giới giữa mạn Tây và mạn Bắc. Chỗnày có mấy tòa Tru Yêu Tháp, mọi người cần phải kéo được Ma Thao vào trongtháp."

Sau đó tới lượt Công TửLiên Thành thông báo tọa độ tháp trên [ Thế giới]

Lập tức có hàng loạtngười chơi thuộc Côn Luân cấp cao cùng chạy như điên tới phía Đông và phía Namcửa thành, nơi này chỉ còn lại những Côn Luân, Ma Giáo và Tử Trúc cấp thấp tậptrung dưới sự chỉ huy của các đội trưởng, một lần nữa tiếp tục bày trận, tiếptục canh giữ bốn phía Kim Đài Thành.

Level của Nhất Tiếu HồngTrần chưa tới 140, nhưng nàng chỉ do dự trong khoảnh khắc, sau đó nhanh chóngchạy về phía đông. Nàng không có những kỹ năng quần công cấp độ cao của CônLuân, nhưng nàng có Thanh Long, bởi vậy nàng cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốtđể tham dự cuộc chiến tiêu diệt Ma Thao như thế này.

Mấy cái tháp này do CôngTử Liên Thành phát hiện, trước giờ không bao giờ thấy, đương nhiên là vừa xuấthiện ở chỗ này. Tổng cộng có tất cả tám tòa thạch tháp hùng vĩ, phía trên cótấm biển ghi rõ Tru Yêu Tháp, chỉ cần hơi động đầu óc một chút đã biết đượccông dụng của mấy thứ đó. Công Tử Liên Thành chỉ huy một đội Ma Giáo trong bangdẫn hai Ma Thao tới đó thử xem, vừa tiến vào trong tháp, đã thấy ngân quangchói lọi, từ trên đỉnh tháp rọi xuống, tấn công thẳng lên người Ma Thao, trongnháy mắt đã tiêu diệt xong. Công Tử Liên Thành vội vàng mang tình huống nàythông báo với Công Tử Tiểu Bạch, nhanh chóng tổ chức người phụ trách dẫn quái.

Tính ghi hận của Ma Thaorất thấp, chỉ cần đi hơi nhanh một chút đã không thể hấp dẫn nó được, vì vậy điđuợc một đoạn ngắn lại phải dừng lại tấn công nó một chút, trong khi đó Ma Giáovà Tiêu Dao đều là phái đơn công, muốn đồng thời lôi mấy Ma Thao đi quả nhiênlà lực bất tòng tâm, chỉ có Côn Luân mới là môn phái tinh tuyển bậc nhất chocông việc này.

Tuy rằng Côn Luân máu ítnội lực thấp, nhưng lần này là tác chiến trên quy mô lớn, mọi người đều khôngsợ, cùng xông lên xin nhập đội với Ma Giáo, sau đó được bọn họ hỗ trợ luânphiên mở kỹ năng vô địch tập thể, hộ giá toàn đoàn. Côn Luân đi được vài bướclại phóng mấy kỹ năng quần công ra giữ chặt lấy đám quái, chậm rãi tiến thẳngvề mấy tòa tháp ở phía Tây Bắc.

Thanh Long của Nhất TiếuHồng Trần không ngừng phun mây mù giữ chặt lấy năm con Ma Thao, chậm rãi đi vàotrong tháp. Lúc này bên trong đã có không ít Ma Thao đang giãy dụa trong luồngánh sáng bạc chói mắt. Nhất Tiếu Hồng Trần chỉ thấy áp lực giảm dần, lực côngkích của Ma Thao lên người nàng càng ngày càng thấp, cuối cùng biến mất triệtđể. Nàng đứng im nhìn mấy con Boss vô địch đáng sợ này ngã ầm xuống đất, màtrong lòng vẫn cảm thấy ngơ ngác không thể tin nổi.

Cho tới khi con Ma Thaocuối cùng biến mất, những tòa tháp lập tức thụt lại xuống dưới lòng đất, phảngphất như chưa bao giờ tồn tại. Mọi người đang ngẩn ra, chưa kịp phục hồi tinhthần, những người đang mở loa chợt nghe thấy một tiếng gầm đinh tai nhức óc.

Trong nháy mắt, Công TửLiên Thành đã thông báo trên [ Thế giới] : “ Bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều xuấthiện dại Boss, chắc là Boss cuối cùng, tấn công mạnh, phòng thủ cao, có đủ cảcác trạng thái định thân, gây choáng váng, mị hoặc, suy yếu, hỗn loạn” Sau đólập tức thông báo 4 tọa độ.

Công Tử Tiểu Bạch lập tứclên [ Thế giới] nói : “ Ma Giáo đi tiên phong, là người đánh chính, Tử Trúckhống chế toàn trường, chuyên cứu người, Tiêu Dao và Côn Luân phụ trợ. Phật MaGiáo tiếp tục phòng thủ ở bốn cửa thành, đề phòng chúng phá cửa thành xông vàotrong thành. Những nguời khác cùng xông lên, kỹ năng cao hay thấp cũng khôngthành vấn đề, chúng ta kiến nhiều tất cắn chết voi.”

Chiến đấu đã bước vàogiai đoạn cuối, mọi người càng hưng phấn, không quản level cao hay thấp, đồngloạt đi theo sự chỉ huy của đoàn trưởng, cùng xông thẳng về bốn phía Đông TâyNam Bắc.

Bốn con quái thú cuốicùng này đều là những quái thú trong truyền thuyết của thần thoại Trung Quốc,vẻ ngoài đều vô cùng khổng lồ, Áp Dữ đầu rồng thân hổ linh mẫn cao, tấn côngmạnh, Quỳ Ngưu một chân tấn công mạnh, phòng thủ mạnh, Quỷ Xa có mười đầu cóthể đồng thời tung ra mấy trạng thái bất lợi liền, Cùng Kì có cánh dài cằm nhọnđộ nhanh nhẹn cao, phòng thủ mạnh, bất quá cho dù chúng có lợi hại hơn nữa,cũng bị vây kín bên trong biển người của chiến tranh nhân dân. Chỉ thấy trênthảo nguyên xanh xanh, giữa đồi núi bao la ngút ngàn, bên bờ con sông nhỏ đanglăn tăn gợn sóng, mỗi con quái thú khổng lồ đều bị một đám người lít nhít đôngnhư kiến cỏ vây quanh, vô số kỹ năng hoa lệ chói mắt tung ra liên tiếp, mỹ lệtới mức không gì có thể sánh nổi.

Rất nhiều người vừa đánhvừa chửi thề, người quá nhiều, lại toàn là kỹ năng, bộ nhớ có mạnh tới đâu đichăng nữa cũng dễ treo, rất hay xuất hiện trường hợp người đang đánh nhau hăngsay đột nhiên bị rớt tuyến, sau khi ráng sức bò lên được không nhịn nổi tiếptục chửi bên quản lý trò chơi cố tình phá quấy server. Sau khi Yêu thú côngthành bắt đầu được một lát, kênh ngữ âm cũng không cấm ngôn nữa, cho phép mọingười tự do nói chuyện, để có thể kịp thời nhắc nhở ứng cứu lẫn nhau. Giờ phútnày, kênh ngữ léo nhéo ầm ĩ, căn bản không nghe rõ ai đang nói cái gì.

Lực công kích của bốn conBoss này quá mạnh, những người vây công bọn chúng tuy nhiều, nhưng phần lớnchưa kịp xuất thủ đã bị giết ngay lập tức. Thầy thuốc không ngừng cứu người, MaGiáo tận dụng khả năng luân phiên mở kỹ năng vô địch tập thể, nhưng vẫn cónhững thời điểm không kịp chiếu cố, vì thế những người tử vong càng ngày càngnhiều, kỹ năng công kích xuất ra càng ngày càng ít, khó có thể giữ chặt quáiđược. Dây máu của bốn con Boss này hạ xuống rất chậm, hơn nữa vẫn thong thảbước về phía Kim Đài Thành.

“ Cứ như vậy thì khôngđược.” Công Tử Tiểu Bạch quan sát một lần nữa, bắt đầu thảo luận tại kênh ngữâm : “ Ta cảm thấy đặc tính của bốn Boss này tương tự như bốn môn phái của bọnta, cách tốt nhất là dùng phương pháp khắc chế để tấn công. Như vậy đi, hiệngiờ mỗi môn phái tập trung thành một đội, Ma Giáo tấn công Quỳ Ngưu, Tiêu Daođối phó Áp Dữ, Côn Luân chuyên công Quỷ Xa, Tử Trúc phụ trách Cùng Kỳ. Thầythuốc level thấp tập trung ở phụ cận bốn đội, chuyên môn cứu người, bọn họ lạigần chắc chắn sẽ bị giết ngay, tuyệt không thể tham dự công kích."

“ Được” Ba vị công tử và những vị quản lý cao cấp cácbang cùng đồng thanh đáp ứng, lập tức truyền đạt mệnh lệnh tới [Đoàn Thể] củamình.

2.

Vốn Nhất Tiếu Hồng Trầnđang cùng mọi người vây công Áp Dữ, nghe thấy tiếng Công Tử Tiểu Bạch vang lêntại [ Đoàn Thể] triệu tập mọi người thuộc Côn Luân đi giết Quỷ Xa, nàng lập tứcrời khỏi chiến trường, chạy thẳng về phía tập trung.

Mỗi môn phái nhanh chóngtập trung thành một đội, từng đội khắc chế đúng đối thủ của mình, quả nhiên làhốt thuốc đúng bệnh, rốt cuộc cũng thành công trong việc kiềm chế bốn con Bosskia không cho chúng tiếp tục tiến lên.

Quỷ Xa có thể dùng cảmười đầu để công kích cùng một lúc, nhưng thương tổn của mỗi đầu cũng không caolắm, toàn bộ Côn Luân đều dùng kỹ năng quần công, đồng thời tấn công được cảmười đầu một lúc, hơn nữa miễn cưỡng có thể chịu đựng được công kích của nó.Nhân lúc nàyThanh Long của Nhất Tiếu Hồng Trần càng phát huy thần uy của mình, tốc độ công kích caogấp mấy lần so với những Côn Luân khác, giữ chức năng hứng lấy phần lớn côngkích của Quỷ Xa, giảm bớt áp lực cả đại bộ phận Côn Luân tham gia chiến đấu,rốt cuộc tới lúc nó sắp tiến tới cửa thành, thành công trong việc giữ chặt nólại. Công Tử Tiểu Bạch và Ám Dạ Bá Tước cũng đứng ở hàng trên cùng, không ngừngxuất ra chiêu Sấm Vang Chớp Giật, chỉ thấy mây đen phủ kín trời đất, sấm sétvang dội, mười đầu của Quỷ Xa bị các kỹ năng bao kín, dù cố giãy dụa như thếnào đi chăng nữa cũng không thể thoát nổi.

Áp Dữ độ linh hoạt cao,tấn công cao, Tiêu Dao cũng đồng dạng, Công Tử Liên Thành và Cuồng Chiến ThíThần cùng dẫn đầu đám người ngăn chặn nó, bạo kích sử ra liên tục, song phươngđánh trượt rất nhiều, nhưng chỉ cần trúng một chiêu, thương tổn cao tới mứcngười khác phải chết khiếp. Tiêu Dao nhân không ngừng ngã xuống, tiểu thầythuốc ở phía xa xa liên tiếp chạy tới cứu người, sau đó nhanh chóng quay ngườichạy về chỗ, người vừa được phục sinh cũng đứng dậy tham chiến ngay tắp lự. ÁpDữ động tác linh hoạt, nhưng khó khăn lắm cũng mới tiến được tới hào sâu bênngoài bờ thành, rốt cuộc đã bị đội Tiêu Dao ngăn chặn thành công, không tiếnlên nổi nửa bước.

Quỳ Ngưu phòng thủ mạnh,tấn công mạnh, cũng tương tự như Ma Giáo, Công Tử Vô Kị và Diệt Thiên Tru Ma,Kiếm Tẩu Thiên Phong cùng suất lĩnh hàng loạt Ma Giáo xông lên phía trước, luânphiên mở vô địch tập thể, kỹ năng tấn công mạnh mẽ như mưa rền gió dữ cùng lậptức xuất ra, nhanh chóng phá vỡ phòng ngự của nó, chỉ thấy dây máu dài ngoằngcủa nó chầm chậm giảm xuống, thân thể sừng sững như núi điên cuồng vùng vẫy,nhưng vẫn không bước tới được nửa bước.

Cùng Kỳ linh hoạt cao,phòng ngự cao, rất khó đánh, nhưng lực công kích lại bình thường, khôngquá biến thái, đầu tiên Công Tử Phù Tô chạy tới trước mặt nó, ném ra một cái kỹnăng mê man, Đạp Vân Phi Vũ Phồn Hoa Lạc tiếp bước theo sau cũng ném tiếp mộtcái kỹ năng mê man qua đó. Hai vị cao thủ đứng đầu Tử Trúc trước sau cùng liêntay xuất thủ, cho dù kháng tính của Cùng Kỳ có cao tới đâu đi chăng nữa cũngkhông trụ nổi, nhất thời đờ người ra, đứng im ở đó không nhúc nhích nổi. Các vịthầy thuốc cùng chen nhau xông tới, cùng dùng kỹ năng ngủ trụ tấn công. Từ lúcbắt đầu tới giờ, thủy chung Cùng Kỳ không thức dậy nổi một giây, phảng phất nhưmột pho tượng đất, mặc cho bọn họ công kích. Kỹ năng tấn công của thầy thuốckhông nhiều, thương tổn do công kích cũng không cao, có điều không có ai tấncông, bọn họ cứ chậm rãi công kích vẫn có thể giết chết được nó.

Nhất thời phía bên ngoàiKim Đài Thành gió rít gào mây vần vũ, nhìn qua như một bộ phim huyền ảo nổidanh, vô cùng đồ sộ. Một số người vẫn được bố trí trông coi ở cửa thành, trênđầu thành cùng không nhẫn nại được nữa, nhao nhao xông ra khỏi thành, nhảyxuống từ trên đầu thành, lao tới chiến trường.

Những người tham giachiến đấu đều rất cẩn thận, không dám phân tâm. Công kích kéo dài liên tiếpsuốt một giờ liền, rốt cuộc Quỷ Ngưu ngã rầm một tiếng xuống đất, bụi tung mùmịt. Trong đội Ma Giáo những tiếng hoan hô vang lên dậy đất, Công Tử Vô Kịnhanh chóng hạ lệnh, toàn đoàn chuyển sang trợ giúp đội Tử Trúc, tấn công CùngKỳ.

Không bao lâu sau, Áp Dữcũng bị đánh chết rơi tùm xuống sông, nước bắn lên tung tóe vọt tới tận tườngthành. Không đợi mọi người có thời gian nghỉ xả hơi, Công Tử Liên Thành liềnmệnh lệnh cho toàn thể Tiêu Dao nhanh chóng chạy sang cứu viện Côn Luân. Mọingười lập tức bay vút qua, mỗi người lựa chọn một cái đầu quỷ nhanh chóng xôngtới.

Trải qua nửa giờ chiếnđấu hăng hái, hai Boss còn lại cơ hồ đồng thời ngã xuống. Máu nhiều phòng thủcao lại có khả năng mở kỹ năng vô địch tập thể của Ma Giáo cùng với có thể mêtrụ địch nhân đồng thời tự thêm trạng thái cho mình là Tử Trúc tổn thất ở mứctối thiểu, bên kia Côn Luân và Tiêu Dao thê thảm hơn nhiều, có vẻ như nhữngngười tham chiến đều chết ít nhất mười lần trở lên, nhưng chẳng mấy ai chú ý,đều đắm chìm trong sự vui mừng chiến thắng.

Lúc này, hệ thống xuấthiện thông báo : "Hàng loạt yêu thú tấn công Kim Đài, anh hùng hàokiệt khắp thiên hạ chung vai phản kích, thành công bảo vệ sự an toàn của thànhchủ, bảo hộ dân chúng tứ phương thoát khỏi sự quấy nhiễu của tà ma. Thiên Đế hạlệnh ban thưởng lớn, để khen ngợi chiến công của mỗi vị hiệp sĩ tham gia chiếnđấu, trong vòng 48 giờ đồng hồ toàn hệ thống sẽ nhân gấp đôi điểm kinh nghiệm,giúp các vị hiệp sĩ nhanh chóng thăng cấp."

Sau đó bên ngoài Kim ĐàiThành từng luồng sáng trắng từ những người chơi được thăng cấp cùng phát rachói lọi. Những người từng tham gia chiến đấu đều vô cùng kinh ngạc khi pháthiện ra mình đã thăng cấp, đại khái căn cứ vào số lượng và cấp bậc của nhữngloại yêu thú họ giết chết trong lúc chiến đấu, họ sẽ nhận được những phầnthưởng bất đồng về số điểm kinh nghiệm. Những người level thấp thăng lên cựcnhiều, những người bậc cao cũng thăng ít nhất một bậc trở lên.

Công Tử Tiểu Bạch từlevel 198 thăng lên level 199, Công Tử Phù Tô vốn sắp thăng cấp, lúc này thăngliền 2 cấp, cũng lên tới level 199, Công Tử Vô Kị cũng thăng hai cấp, lên level198. Cấp bậc càng cao càng khó thăng, trước kia mỗi khi bọn họ muốn thăng lênmột level, ít nhất cũng mất tới nửa tháng, mà phải cực kỳ chăm chỉ, cả ngày đềulàm nhiệm vụ, lên chiến trường, lúc ngủ cũng treo máy đánh quái, một khắc khôngngừng, không ngờ hôm nay chỉ mất mấy tiếng đồng hồ đã có thể thăng cấp. Bangười cùng vô cùng sung sướng, suýt nữa thì bật cười ha hả trên kênh ngữ âm.

Công Tử Liên Thành thăngđiên cuồng tới 12 cấp, Nhất Tiếu Hồng Trần cũng thăng 5 cấp. Nàng cuời khôngkhép miệng lại được, theo bản năng lập tức mở bọc đồ ra xem có phần thưởng nàothêm hay không, sau đó vô cùng sung sướng phát hiện ra trong đó có không ít thứhay ho.

Nhất thời trên [Thế giới]náo nhiệt hẳn lên. Hiển nhiên là có rất nhiều người chơi phát hiện ra mìnhthăng cấp, hơn nữa lại có được những kỳ trân dị bảo mà trước kia rất khó chạmtay vào nổi. Bọn họ cùng nhao nhao đưa ảnh chụp lên [Thế giới], cho mọi ngườicùng xem phần thưởng của mình.

Công Tử Tiểu Bạch cũnglên [Thế giới] nói liền mấy câu, tỏ vẻ cảm ơn tất cả những nguời chơi đã chungvai sát cánh chiến đấu. Mọi người cũng nhao nhao hưởng ứng, cùng khen bọn họchỉ huy rất tốt.

Mỗi khu vực chỉ cần cóvài người thuộc phe đối địch đồng thời xuất hiện, lập tức khói súng mịt mù, đâylà lần đầu tiên toàn khu chung vai sát cánh trong hòa bình. Mọi người đều hânhoan vui mừng, không khí tràn ngập những niềm vui.

Công Tử Tiểu Bạch kéo bavị công tử vào trong phòng quản lý, đóng cửa thương nghị.

“ Hiện tại ta có một suynghĩ” Thanh âm của anh hơi trầm ấm mà vẫn giữ vẻ cực kỳ tỉnh táo : “ Ta cảmthấy nhiệm vụ yêu thú công thành lần này công ty quản lý trò chơi cố tình thiếtkế nhằm phục vụ cho cuộc thi đấu PK sắp tới.”

Công Tử Vô Kị cũng đồng ý: “ Đúng, một là giúp cho mọi người nhanh chóng thăng cấp, hai là rèn luyện kỹnăng hiệp đồng tác chiến giữa chúng ta.”

“ Ta thấy trang web chínhthức đã ra thông báo.” Công Tử Phù Tô chậm rãi nói : “ Ngày mùng 9 tháng 10 bắtđầu thi đấu vòng loại của của cuộc thi PK, mỗi tối đánh một trận, tổng cộng nămtrận tất cả, ngày 14 kết thúc. Mỗi khu vực chỉ lựa chọn hai đội, đội một làLong Bang, đội hai là Hổ Bang. Từ ngày 15 tới ngày 25, Long Bang và Hổ Bang củamỗi khu vực sẽ tới trang web chính thức báo danh, ngày 01 tháng 11 sẽ bắt đầuthi đấu toàn khu. Ngày25 tháng 11, quán quân của các đại khu sẽ tới Bắc Kinhtham gia trận chung kết.

“ Vẫn còn đủ thời gian.”Công Tử Tiểu Bạch cũng có phần hưng phấn : ” Khoảng thời gian này chúng ta cầndùng toàn lực để thăng cấp, tranh thủ mãn cấp* trước thời điểm thi đấu PK.”

Công Tử Vô Kị rất nónglòng muốn thử : “ Thế thì không vấn đề gì.”

“Cần làm thêm trang bị.”Công Tử Phù Tô vẫn tỉnh táo nhất : “ Quy tắc trận đấu là mỗi đội 20 người, 15người thuộc đội hình chính, 5 người dự khuyết, trang bị của 20 người này nhấtđịnh phải tốt nhất.”

“ Hiện tại khẳng địnhkhông thể lựa chọn nhân lực tham gia thi đấu được.” Công Tử Tiểu Bạch nói. “Giai đoạn này cần căn cứ vào biểu hiện của mỗi người trong bang, trước khi thiđấu PK, sẽ tổ chức thi đấu trong nội bộ bang trước một lần, sau đó tiếp tục xemxét tới môn phái, cấp bậc và trang bị, cuối cùng mới có thể lập ra danh sáchđược.”

“ Đúng.” Công Tử Vô Kịcũng đồng ý : “ Ngày mai lão đại thông báo trong bang, để mọi người chuẩn bịtrước, phải nỗ lực biểu hiện mới có thể đạt được tư cách dự thi.”

“ Về phương diện trangbị…” Công Tử Tiểu Bạch trầm ngâm một chút, mới hỏi : “ Lão Tam, bên chỗ HồngTrần thế nào rồi ? Tài liệu đã thu đủ chưa ?”

“ Chưa đủ.” Thanh âm củaCông Tử Liên Thành vang lên trầm ấm : “ Ta đã hỏi rồi, còn thiếu Cửu ThiênHuyền Vũ. Ba loại tài liệu kia chỉ có thể làm ra mũ, giày và vũ khí, Cửu ThiênHuyền Vũ là tài liệu chính để làm y phục, trước mắt vẫn chưa tìm thấy.”

“ Vậy có tài liệu gì thìlàm cái đó, chúng ta sẽ trả tiền.” Công Tử Tiểu Bạch nói với vẻ quyết đoán. “Ngươi nói chuyện với Hồng Trần đi, bọn ta có thể trả bằng nguyên bảo hoặc kimbảo, cũng có thể trả bằng nhân dân tệ.”

Đương nhiên Công Tử LiênThành không có ý kiến : “ Đuợc, tối mai ta sẽ có câu trả lời lại cho.”

Anh đáp quá nhanh, cũngquá rõ ràng, làm cho ba người kia lập tức nhận ra có điểm kì quặc, lập tức bứccung.

“ Sao rồi ? Hiện tại quanhệ giữa ngươi và Hồng Trần rất tốt sao ? Có thể coi như một nửa của nàng đi ?”Công Tử Phù Tô cười rất gian manh.

Công Tử Vô Kị lập tức nói: “ Cái này còn phải hỏi sao ? Vừa nghe đã minh bạch rồi, khẳng định lão tamvới Hồng Trần đã ám độ Trần Thương rồi.”

Công Tử Tiểu Bạch khôngnhịn nổi bò lăn ra cười : “ Ngươi đúng là đồ thất học, cái này gọi là xã giaomờ ám, cái gì mà ám độ Trần Thương ?”

“ Cũng không khác mấy”Công Tử Vô Kị cười hì hì rất vô lại : “ Lão Tam, nói thật đi, ngươi với HồngTrần đã tới mức độ nào rồi ?”

Công Tử Phù Tô cũng cườinhăn nhở : “ Đừng che giấu, cũng đừng giải thích, ngươi mau mau khai thật ra,bao giờ sẽ kết hôn với Hồng Trần ?”

“ Đúng vậy, đúng vậy,chúng ta muốn nhận được tiền lì xì.” Công Tử Vô Kị lập tức hô to ầm ĩ.

Công Tử Tiểu Bạch khôngnhịn nổi cười xòa : “ Lão tam, mấy huynh đệ bọn ta cùng lớn lên từ nhỏ, thânnhư người một nhà, còn có gì mà không thể nói được ? Nếu ngươi đã xác định làHồng Trần, lập tức phóng tay theo đuổi không cần quan tâm tới bất kỳ điều gìcả. Nếu cần huynh đệ giúp đỡ điều gì, cứ việc mở miệng.”

“ Đúng rồi, đúng rồi”Công Tử Vô Kị vội vã nói tiếp : “ Tốt nhất nhanh nhẹn một chút, cấp tốc nắmlấy.”

“ Đúng vậy.” Công Tử PhùTô cũng lộ vẻ quan tâm : “ Ngươi cũng nên kiếm lấy một bạn gái, chuẩn bị lậpgia đình đi, để bác trai bác gái khỏi phải than thở, mỗi lần thấy chúng ta đềunhắc nhở tới chuyện này.”

Bọn họ người này nối tiếpngười kia, không dễ gì mới đợi được tới lúc bọn họ cùng ngừng lại trong giâylát, Công Tử Liên Thành mới nói một câu rất thản nhiên : “ Được, các ngươi ngồisuy nghĩ một chút về cuộc thi đấu PK đi, đừng ở đây lo lắng không đâu. Ta cũngkhông phải kẻ nhược trí, chuyện của mình tất tự mình hiểu rõ. Ta tất biết cáchxử lý cho tốt.”

Thấy anh nói như vậy, bavị công tử còn lại cũng không dám bức bách tiếp nữa, một khi một kẻ quen trầmmặc đã mở lời, hiệu quả thực kinh người, bọn họ đã từng thấy qua một lần, từ đóvề sau tuyệt không nghĩ tới việc nhìn thấy anh bốc hỏa một lần nữa.

“ Được rồi, hôm nay cũngmuộn quá rồi, mọi người phải tính kế nhiều quá chắc cũng mệt mỏi rồi, treo máyrồi đi nghỉ ngơi thôi.” Công Tử Tiểu Bạch mỉm cười nói : “ Được gấp đôi, đừngđể lãng phí”

Bốn người cùng chúc nhaungủ ngon, sau đó lần lượt rời khỏi phòng quản lý, đi làm việc của mình.

-------

* Mãn cấp : Level 200.

3.

Cố Duệ nhìn đồng hồ, thấyđêm đã khuya, lập tức quay đầu, nhìn nàng đầy quan tâm : “Em mau đi ngủ đi,ngày mai có phải đi làm hay không ?”

“ Có ạ.” Hứa Nhược Thầnngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn anh : “ Ở chỗ này cũng không có ngày nghỉ gì cả, mọingười đều muốn đẩy nhanh tiến độ để có thể về nhà sớm một chút, đều rất tíchcực, mà cũng không đòi tiền tăng ca.”

“ Vậy là tốt.” Cố Duệ mỉmcười : “ Anh hy vọng em có thể về nhà sớm một chút. Hoàn cảnh chỗ này tuy cũngtốt, nhưng vẫn quá gian khổ, không tốt lắm đối với trạng thái thân thể của em.”

“ Vâng” Hứa Nhược Thầngật gật đầu.

Cố Duệ đóng máy tính lại,đứng dậy : “ Em mau đi ngủ đi, anh về phòng đây.”

Hứa Nhược Thần cũng đóngmáy tính lại, đưa laptop trả lại cho anh, lại nói : “ Phòng anh cũng có nút cắmmạng, nếu anh muốn treo máy suốt đêm cũng được, chỉ cần cắm dây mạng vào là cóthể online được.”

“ Được, em nghỉ ngơi chokhỏe đi.” Cố Duệ cầm lấy máy tính, đi ra cửa.

Hứa Nhược Thần vẫn tiếptục đắm chìm trong cảm giác hưng phấn, mặc dù nghe lời Cố Duệ không mở máy tínhlên nữa, nhưng sau khi đánh răng rửa mặt lên giường xong, vẫn tiếp tục lăn qualộn lại một lúc mới ngủ được, trong mộng lại thấy cả đống Quỷ Xa nhung nhúctrên thảo nguyên, sau khi tỉnh lại vẫn thấy mình thật buồn cười.

Đồng hồ sinh học của nàngcũng rất cố định, cho dù ngủ muộn tới mức nào đi chăng nữa, sáng hôm sau vẫnthức dậy đúng giờ. Ăn xong bữa sáng với đồng sự xong, nàng lập tức tới côngtrường, chỉ đạo bọn họ hoàn thành nốt giai đoạnh này của công tác.

Bầu trời âm u, khí trờiđã se se lạnh, ai nấy đều hy vọng có thể hoàn công trước khi trận tuyết đầu mùarơi xuống, bởi vậy nghỉ trưa cũng chẳng dùng bao nhiêu thời gian, có thể coi làlàm thông từ sáng tới tối. Hứa Nhược Thần cũng không quay lại chỗ tạm trú, chỉgọi điện thoại, hỏi Cố Duệ đã ăn cơm trưa chưa.

Cố Duệ nghe thấy nàng nóisẽ không quay về, liền nói luôn : “ Vậy anh qua đó gặp em nhé.”

Hứa Nhược Thần thấy cóphần ngoài ý muốn, thoáng nghẹn lại không biết nói gì : “ Em…, chỗ này cũngkhông có gì đẹp đẽ mà xem cả, đều rất lộn xộn, sau khi công trình kết thúc mớibắt đầu thi công thêm một tầng trang trí phủ ra mặt ngoài, lúc đó nhìn mớithuận mắt.”

“ Anh biết mà.” Cố Duệkhẽ cười : “ Trước kia mỗi khi tới những khu du lịch, đều thấy những khung cảnhhai bên đường rất đẹp mắt, cho nên bây giờ muốn xem thử lúc nó không thuận mắtsẽ như thế nào.”

Hứa Nhược Thần ngẩn ra,lập tức tỉnh táo lại, cười đáp : “ Vậy anh qua đi. Anh cứ đi dọc theo quốc lộlà được. Xe của em đỗ ở ven đường, anh chỉ cần đi tới là sẽ thấy ngay.”

“ Được.” Cố Duệ cúp điệnthoại, lập tức lái xe qua đó, đại khái sau khoảng một tiếng đã có thể thấy conxe Cherokee của Hứa Nhược Thần. Anh lập tức dừng xe bên cạnh, bước xuống xe bắtđầu nhìn thẳng lên núi.

Nơi này là cao nguyên, độcao của mỗi đỉnh núi cũng không quá chênh lệch so với mặt đất, nhưng đều rất dốc.Ngẩng đầu nhìn lên trên, có thể thấy trên đó toàn là đất mới, cũng có không ít bóng người ẩn hiện thấp thoáng,chắc chắn là đang làm việc. Anh nhìn chung quanh một chút, cuối cùng mới thấymột con đường mòn hướng lên trên, liền dè dặt leo lên.

Hứa Nhược Thần biết anhmuốn tới, vẫn để tâm nhìn xuống phía chân núi, thấy xe anh đi tới, liền vộivàng đi xuống. Hai người gặp mặt nhau ngay giữa sườn núi. Trên công trường córất nhiều người, đương nhiên Hứa Nhược Thần cũng không tỏ ra quá thân mật đốivới anh, anh cũng rất minh bạch, vì thế bảo trì một khoảng cách vừa phải khônggần không xa với nàng, dưới sự chỉ dẫn của nàng, cùng đi thăm quan công trườngcủa bọn họ.

Nhìn qua thấy công việccũng không quá khó, Hứa Nhược Thần nói một cách rất thản nhiên nhẹ nhàng, côngviệc hiện tại cũng rất đơn giản, chỉ là bảo trì, bởi công trình trước đó rcóchất lượng rất tốt, cho nên tu bổ khá dễ dàng. Cố Duệ chăm chú ngắm nhìn nơithâm sơn cùng cốc này, trước không có thôn xóm, sau không có nhà trọ, tình hìnhtrước kia như thế nào cũng có thể tưởng tượng nổi, trong lòng càng thêm thươngxót nàng.

“ Khi nào có thể hoàncông vậy ?” Anh hỏi khẽ.

Hứa Nhược Thần ước lượngmột chút : “ Nếu như thời tiết tốt, chỉ cần nửa tháng nữa là có thể hoànthành.”

Nghe thấy vậy Cố Duệ rất vuivẻ ; “ Thế thì tốt quá rồi.”

Trong lòng Hứa Nhược Thầnthầm ấm áp, sóng mắt lưu chuyển, lấp lánh ánh cười. Một lát sau, nàng quay mặtlại nhìn anh, hỏi với vẻ quan tâm : “ Sắp tới tiết Trung Thu, kế đó chính làQuốc Khánh, hẳn là mùa hoàng kim của bên du lịch các anh, anh còn không về quảnlý công ty sao ?”

Cố Duệ cười nói : “ Saovậy ? Muốn đuổi anh đi sao ?”

“ Sao thế được ? Nếu anhcứ ở mãi ở đây, em thấy rất vui.” Khuôn mặt Hứa Nhược Thần thoáng ửng hồng,nhưng vẫn trả lời rất thật thà : “Có điều mỗi ngày anh đều ngồi không ở đây,lại không thể chiếu cố tới việc kinh doanh của mình, em cảm thấy … cũng khôngđược tốt lắm.”

Cố Duệ lập tức minh bạchtâm tư của nàng. Người con gái này rất vui khi thấy mình có thể ở bên cạnhnàng, nhưng lại sợ phiền hà tới công tác của mình, cũng phải đấu tranh khôngít, cuối cùng vẫn suy nghĩ hộ mình, không hy vọng mình bị nàng ảnh hưởng tới sựnghiệp. Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của nàng thoáng ửng hồng, anh cảm thấytrong lòng tràn đầy vui sướng. Mỉm cười nhìn nàng hồi lâu, anh mới đáp : “Vậycũng đúng, anh đành đi trước. Tuần lễ hoàng kim dịp quốc khánh cũng có không ítđoàn, bây giờ đã rất bận rộn, quả thật anh phải về coi sóc cẩn thận. Ngày maianh sẽ trực tiếp hồi trấn, lại kêu bằng hữu qua đó lấy lại xe, anh sẽ khôngtiếp tục lái xe trên mấy con đường nguy hiểm nữa, nên em cũng không cần phải lolắng.”

Hứa Nhược Thần cũng thấycó phần buồn bã, lưu luyến không muốn rời, nhưng nàng cũng biết không thể giữanh ở lại đây mãi được. Anh vốn không phải là người không có việc gì, có thể ởđây với nàng vài ngày đã khó lắm rồi.

Nàng đã thỏa mãn lắm rồi.

Cố Duệ vẫn tiếp tục ở lạicông trường với Hứa Nhược Thần, cho tới lúc chạng vạng, mới về lại chỗ nghỉchân của công ty. Bọn họ tiếp tục cùng ba người trẻ tuổi và lão tài xê đi ăntối, tiếp tục chuyện trò vui vẻ như mỗi ngày, sau đó mới tản đi.

Hai người cùng trở lạiphòng của Hứa Nhược Thần, phảng phất như theo thói quen trước đó, một ngườingồi vào bàn, một người ngồi ở mép giường, trong nhất thời không ai nói mộtcâu.

Bọn họ cũng không mở máytính, cũng không bật đèn, chỉ im lặng ngắm nhìn cảnh màn đêm dần buông xuống,căn phòng dần tím sẫm lại, không còn nhìn rõ mặt nhau nữa, chỉ còn là một cáibóng mờ mờ, giống như đang phiêu phiêu trong gió giữa cảnh hoàng hôn, cảm giácnhư gần như xa không thể nắm bắt được.

Cố Duệ ngồi trầm mặc hồilâu, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, lần lần cầm lấy tay nàng. Hứa NhượcThần cũng không động đậy, chỉ chậm rãi ngửa tay lên, cầm lấy tay anh.

Thế giới bỗng nhiên antĩnh một cách lạ kỳ, sau song cửa sổ, nơi núi rừng thẳm xa tuyệt không có mộttiếng chim hót, mà quốc lộ trước mặt cũng không có lấy một tiếng động cơ. Phảngphất như thời gian đã trôi qua rất lâu, lại tựa hồ như chỉ ngắn ngủi trong chớpmắt. Hít một hơi thật sâu, rốt cuộc Cố Duệ cũng mở miệng, thanh âm khàn khànvang lên khe khẽ : “ Thật muốn ở bên em mỗi ngàynhư vậy.”

Hứa Nhược Thần thấy nghẹnngào nơi cổ họng, muốn nói mấy chữ “ em cũng vậy”, nhưng không thốt ra nổi nửalời.

Không khí lại lâm vàotrầm mặc trong giây lát, Cố Duệ khẽ hỏi : “ Em có nguyện ý tới công ty giúp anhkhông ?”

Hứa Nhược Thần cố gắnghít thở mấy cái liền, buộc mình phải bình tĩnh trở lại, lúc này mới có thể thốtra được mấy chữ : “Em… không biết gì về du lịch cả”

Cố Duệ đáp lại rất ôn hòa: “ Không sao cả, có thể học, rất dễ. Mặt khác, lần này anh lại đây khảo sáthạng mục Tiểu Long Câu, chính là quyết định góp vốn khai phá địa điểm du lịchnày. Tính ra trên phương diện này, em còn thành thạo hơn anh nhiều, qua giúpanh có được không ?”

Thanh âm của anh thủychung vẫn nhu hòa ấm áp, phảng phất như hương thơm nồng nàn của một ly café ấmnóng, làm người ta hưng phấn, làm người ta say mê, Hứa Nhược Thần cúi đầu lắngnghe, trong lòng đã rất cảm động, nhưng lý trí vẫn có phần do dự. Thoáng cânnhắc một chút, nàng mới cúi đầu nói : “ Giám đốc công ty này đối với em khôngtệ, em không biết phải dùng lý do gì để xin thôi việc cả.”

“ Một nhân viên ưu túgiống như em vậy, chỉ cần giám đốc hơi hiểu biết một chút đã lập tức trọng dụngrồi” Cố Duệ mỉm cười, thanh âm vẫn rất nhẹ nhàng : “ Em cứ suy nghĩ thêm mộtchút, cũng không cần phải quyết định ngay. Đợi công trình ở đây kết thúc, emnhớ về nhà nghỉ ngơi một thời gian, bất quá nhớ phải gọi điện cho anh biết.”

“ Vâng” Lúc này đầu màycủa Hứa Nhược Thần mới giãn ra được.

Cố Duệ không nói gì nữa,chỉ ngồi im như vậy, lặng lẽ đan những ngón tay nàng vào giữa ngón tay mình,hồi lâu không muốn buông ra. Hứa Nhược Thần cũng không nói nửa câu, chỉ thấytrong mắt nóng lên, nghĩ tới việc ngày mai anh đã đi rồi, xa nhau tới ngàn dặm,không biết lúc nào mới có thể gặp lại, cảm giác khó chịu lại âm thầm dâng lên.

Không biết bao lâu, CốDuệ chậm rãi đứng dậy, chuyển tới bên giường, ngồi xuống cạnh nàng, duỗi mộtcánh tay ra ôm lấy vai nàng, cánh tay còn lại cũng vươn tới, nhẹ nhàng kéo nàngvào lòng.

Hứa Nhược Thần hoàn toànbị động, không chút kháng cự, thả lỏng nguời dựa vào anh theo cái ôm ấm áp này,cúi đầu dựa vào vai anh, vòng tay ôm lấy eo lưng của anh.

Trong bóng đêm, hai ngườicứ ôm nhau như vậy, cảm giác đã thật thỏa mãn, tâm trạng khó chịu dần dần tanbiến.

Một lúc lâu sau, Cố Duệmới than nhẹ : “ Thật không muốn đi.”

Hứa Nhược Thần buột miệngnói ; “ Sau này nếu có thời gian, em sẽ đi thăm anh.”

“ Đuợc” Cố Duệ hơinghiêng đầu, dán mặt vào tóc nàng, khẽ nói ;: “ Em nghỉ ngơi đi, anh về phòng.Sáng sớm mai anh sẽ rời đi, em đừng dậy tiễn anh nhé, được không ?”

“ Em muốn…. tiễn anh mà..” Cổ họng Hứa Nhược Thần như có vật gì đó chẹn ngang.

“ Đừng tiễn, ngoan nghelời anh.” Âm thanh ấm áp của Cố Duệ quấn quýt bên tai nàng : “ Anh không muốnđể em phải nhìn cảnh anh rời đi.”

Hứa Nhược Thần chỉ thấymắt nóng lên, suýt nữa rơi lệ. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nàng mới khẽ gật đầu.

Cố Duệ buông nàng ra,đứng dậy lần mò đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hứa Nhược Thần cũng khôngmở đèn, chỉ ngồi im trong bóng tối hồi lâu, mới đánh răng rửa mặt, quay lêngiường nằm, nhưng hồi lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ được, cho tới lúc nửađêm gần về sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau,tiếng mở cửa khe khẽ bên phòng cách vách làm nàng bừng tỉnh. Nàng xoay ngườinhìn ra cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân vang lên khe khẽ trên hành lang,xuống thang lầu, đi tới ven đường, sau đó là tiếng cửa xe mở ra rồi đóng lại,cuối cùng là tiếng động cơ xe, cứ thế xa dần, nước mắt như không còn gì khốngchế, lăn dài trên gò má..