Công Tử Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 65




Nàng không nhớ đây là lần thứ mấy Sách Đồng nói với nàng câu này.

Đừng rời xa ta.

... Giống như không kềm nén được, Sách Đồng không hề che dấu lòng mình, như thể chỉ cần lặp lại như vậy thì nó sẽ trở thành sự thật.

Rõ ràng trước đây hắn không phải như thế, rõ ràng họ ở chung lâu như vậy, thân thiết như người một nhà, nàng còn tưởng sẽ có thể sống như thế mãi.

"Lâm Trì, chờ ta báo thù xong, chúng ta sẽ ở bên nhau, mãi mãi." Sách Đồng nhếch môi, dường như đã bình tĩnh lại, hôn lên môi nàng rồi nỉ non: "Vì thế, tuyệt đối đừng rời xa ta, hãy quên hết những chuyện không quan trọng, được không? Ta sẽ khiến nàng hạnh phúc."

Sách Đồng đã không còn bình thường nữa.

Đáy lòng nàng bỗng vang lên một câu như vậy.

Lâm Trì hoảng hốt, nàng ngẩng đầu nhìn Sách Đồng, hắn đang cười như kẻ có bệnh, đồng tử đục ngầu mơ hồ, cố chấp, điên cuồng.

... Chính nàng biến hắn trở nên thế này sao? Tại sao nàng không chú ý đến những cảm xúc mỗi khi hắn kề cận bên nàng? Hoặc giả nàng không hề nghĩ phải chú ý tới... Đúng, mọi sự chú ý của nàng bất giác đều tập trung vào Mạch Khinh Trần.

Lâm Trì rất muốn đồng cảm với hắn, nhưng nàng làm không được.

Nàng ngẩng đầu nhìn nóc xe, đôi mắt mê mang.

Con người chung quy là một loài ích kỉ.

Nàng cũng không ngoại lệ.

Có lẽ đã tiết lộ với Lâm Trì, Sách Đồng không giấu nàng nữa, ngược lại nói hết cho nàng biết kế hoạch mưu phản.

Bao gồm những gì hắn chuẩn bị trong những năm qua, bao nhiêu lương thảo, bao nhiêu binh sĩ, còn liên hệ với nhiều thuộc hạ cũ của phụ thân hắn, tìm những quan viên bất mãn với Đương kim thánh thượng, hắn giống như hài tử đang chờ được khen thưởng, bày hết mọi thứ trước mặt Lâm Trì, còn sợ Lâm Trì không tin sẽ thành công, muốn kéo Lâm Trì vào đội ngũ báo thù của hắn.

... Họ trở thành đồng phạm, Sách Đồng cho là vậy.

Lâm Trì vốn cũng không để ý, nhưng càng xem càng sợ.

Đương kim thánh thượng là một minh quân, ngoài trừ sức khỏe không được tốt, vị đế vương này cơ hồ được xưng tụng là một vị minh quân hoàn mỹ.

Trong suốt ba mươi năm tại vị, ông trừng trị tham quan, cải cách thuế, khởi công xây dựng thủy lợi, thảo phạt Bắc Cương, cải cách chế độ quan lại, mở rộng thông thương, khuyến khích mua bán... Từng việc từng việc đều rất đáng ca ngợi. Trong một khoản thời gian ngắn, sức mạnh quốc gia gần như tăng gấp đôi, ngay cả số người chết vì nạn đói cũng ít hơn nhiều so với những năm trước, nói đi đường không nhặt của rơi* có lẽ hơi khoa trương, nhưng nhà nhà an cư lạc nghiệp là sự thật. Dân chúng hẳn không quan tâm làm thế nào ông kế thừa được ngôi hoàng đế, họ chỉ quan tâm vị hoàng đế này sẽ làm cho cuộc sống của họ tốt hơn hay xấu đi mà thôi.

*ý nói lề thói xã hội rất tốt.

Cho nên, dù Lâm Trì thật sự không thích ông ta, nhưng vẫn phải thừa nhận ông là một vị hoàng đế tốt.

Cũng vì vậy mà có thể nói triều đại Bắc Chu vững như bàn thạch.

Nhưng... Sách Đồng lại muốn lật đổ nó.

Ban đầu Lâm Trì không tin lắm, nhưng nhìn danh sách tạo phản ngày càng dài và những văn kiện mật có dấu ấn triều đình mà người bình thường không thể nào có được, cùng với bọn người ra vào liên tục, nàng bỗng thấy bất an.

Sách Đồng ôm nàng, vui vẻ giải thích, vì Lâm Trì rất ít khi hỏi hắn.

"Tên cẩu hoàng đế đó trị vì trông có vẻ ổn định, nhưng ngặt nỗi hắn rất thích cải cách, mỗi lần cải cách đều chọc giận không ít người, nhất là mấy tên..." Hắn chỉ vào đống chiếu chỉ không biết lấy được từ đâu, "Tuy nhiên chúng sợ nên không dám phản đối, nhưng lòng chất chứa oán hận, nàng xem ta vừa nói muốn lật đổ hắn, biết bao nhiêu người ủng hộ, còn nữa..."

Hắn cười, lại đưa ra một thứ: "Ta vốn là người thừa kế danh chính ngôn thuận,  đây là chứng cứ của đại tổng quản theo ta năm đó - chứng minh Cơ Khác mưu phản. Đến lúc đó chỉ cần chiêu cáo thiên hạ, hắn bất trung bất hiếu bất nghĩa, sẽ bị cả thiên hạ phỉ nhổ, vả lại... Không còn ai thích hợp để thừa kế hơn ta."

Nói tới đây, hắn buông thứ đó cuống, ôm Lâm Trì: "... Lâm Trì, nàng vui không? Nàng xem, ta sẽ báo thù cho nàng nhanh thôi, kẻ giết cha mẹ nàng và những tên bao che hắn, sẽ chết nhanh thôi, nhất là tên đã từng hại nàng rơi xuống vách núi, hắn chết không đáng tiếc... Hoặc nếu không chế, nàng muốn xử trí chúng thế nào cũng được... Tóm lại, đến lúc đó cả thiên hạ sẽ là của chúng ta."

... Không thể nào vui nổi.

Nếu để Sách Đồng hiện tại làm hoàng đế? Thì sẽ thế nào?

Lâm Trì tựa vào giường, càng nghĩ càng bất an... Nàng biết hoàng đế đã đắc tội tới lợi ích của bọn tham quan, nhưng những gì ông làm đều vì nước vì dân.

Mà những tên quan lại ủng hộ Sách Đồng soán vị có lẽ Sách Đồng cũng đã hứa với bọn chúng không ít điều kiện, việc này...

Đến cuối cùng vẫn sẽ có hại cho dân chúng.

Nàng không muốn báo thù nữa.

Nàng giết Mạch Khinh Trần là đã đủ.

Huống chi, dù Đương kim thánh thượng đã từng đắc tội hắn, nhưng còn những người khác, như Lăng Thư, Lăng Họa, cả Cơ Định Loan... Họ vô tội.

Quan trọng nhất là... Mạch Khinh Trần, Mạch Khinh Trần, bảo nàng làm sao nhẫn tâm xuống tay với cha mẹ hắn.

Cảnh tượng Mạch Khinh Trần trước khi chết vẫn còn đọng lại trong tâm trí nàng, có hoảng hốt, có ngạc nhiên, có đau đớn, cũng có khổ sở, nhưng không chút oán hận...

Những ngày tháng sống không có Mạch Khinh Trần, dù chỉ một khắc cũng không vui vẻ gì.

Rất muốn, rất muốn gặp lại hắn một lần.

Rất nhớ rất nhớ hơi thở lạnh lẽo của hắn, rất nhớ rất nhớ rất nhớ nụ cười trong veo giản dị của hắn, rất nhớ rất nhớ những món hắn đích thân làm cho nàng ăn, rất nhớ rất nhớ hắn...

Dù chỉ một cái liếc mắt thôi cũng được, nhưng...

... Khong biết có phải ông trời trừng phạt nàng hay không mà nàng mê mang nhiều ngày như vậy cũng không mơ thấy hắn lấy một lần.

Lâm Trì mơ màng, chạm tay vào má mới phát hiện lệ đã rơi đầy mặt.

... Nàng muốn ngăn cản Sách Đồng.

Nàng bắt đầu ra sức uống thuốc, ăn cơm, dù không muốn ăn vẫn cố nuốt hết, vết thương trên người cũng dần lành, nàng đã thử, ít nhất cũng cử động được. Sách Đồng nghĩ cuối cùng Lâm Trì cũng thông suốt nên hắn rất vui, bảo người làm món ngon cho nàng ăn.

Buồn cười nhất là Lâm Trì phát hiện sao khi tuyệt thực trường kỳ, vị giác của nàng giảm đi rõ rệt, rõ ràng trước mặt có biết bao món ngon, nhưng không gợi được chút thích thú nào của nàng.

Chỉ ăn cho no bụng, không hề thích thú, nhạt như nước ốc.

Lâm Trì lén nhớ tên những quan viên mà Sách Đồng đề cập đến, yên lặng chờ đợi cơ hội.

Hơn mười ngày sau, Sách Đồng nói với Lâm Trì hắn phải ra ngoài vài ngày, nàng ngơ ngác gật đầu. Sách Đồng vừa đi, nàng liền lấy châm tẩm thuốc mê Thẩm Tri Ly cho châm vào tỳ nữ, rồi nhanh chóng thay y phục của nàng ta, người nàng đã gầy đi rất nhiều, đành phải mặc thêm nhiều y phục bên trong mới trông béo lên một tí. Lâm Trì đã quan sát tỳ nữ này mấy hôm, nay bắt chước giọng nói và thói quen của nàng ta, có lẽ mấy hôm nay nàng an phận thủ thường, nên trong phủ canh gác cũng thoáng hơn, nàng ra ngoài rất thuận lợi.

May nhờ mặc nhiều y phục, Lâm Trì vừa ra ngoài liền cởi y phục thị nữ quấn vào bao, đồng thời gọi một chiếc xe ngựa tiến thẳng về Dương Minh.

Đại thúc đánh xe thấy mặt nàng tiều tụy có bệnh, đánh xe rất từ tốn.

Lâm Trì vội nói: "Đừng lo cho ta, chạy đến Dương Minh nhanh nhất có thể nhé!"

Đại thúc đánh xe: "Tiểu thư, thân thể cô như vậy chịu nổi không..."

Lâm Trì quật cường lắc đầu.

Đại thúc thở dài.

Nơi này cách Dương Minh không xa, chỉ hơn nửa canh giờ xe đã đến ngoại thành Dương Minh.

Lâm Trì lau mồ hôi trên trán, chầm chậm bước vào.

Thật ra nàng cũng không biết phải đi đâu, nàng không vào được hoàng cung, nếu muốn đi e chỉ có thể đến Phủ đệ Mạch Khinh Trần, nhưng... 

Nàng không sợ bị bắt, chỉ sợ họ không nghe nàng nói đã giết nàng, hoặc không tin lời nàng - dù sao bao nhiêu chuyện khiến người ta sợ hãi lại xuất phát từ miệng một tên tội phạm giết người, nói thế nào cũng khó tin.

Lâm Trì đang ngẩn ngơ đột nhiên có người chặn đường nàng.

"Cô nương, trông cô không được khỏe? Có cần bản công tử giúp cô không?" Một tên công tử trông hơi quen nói với nàng, nhưng nhìn hắn có vẻ ăn chơi trác táng.

Lâm Trì vội lắc đầu: "Không cần, ta tìm người, một người là đủ rồi."

Đối phương không quan tâm lời nói của nàng: "Tìm ai? Ở Dương Minh bản công tử cũng có chút quen biết, nói không chừng có thể giúp cô nương!" 

Nói xong nắm lấy tay Lâm Trì.

Nàng không có sức, không thoát được, xung quanh có rất nhiều người nhưng không ai dám bước tới can thiệp.

Lâm Trì không ngờ vào lúc này còn có thể xảy ra tình huống này.

Một tên bên cạnh nhỏ giọng nói với hắn: "Công tử... Vị cô nương này bệnh tiều tụy, nói không chừng... Hay là thả cô ta đi."

Nam tử cũng nhỏ giọng nói: "Ngươi biết cái gì! Ta đây nhất kiến chung tình với nàng... Vả lại, ngươi có ý gì, bản công tử là loại người như thế à!"

Lâm Trì gấp gáp: "Buông!"

Nam tử cũng nổi giận: "Này này, bản công tử nhất định phải giúp cô..."

Còn chưa nói xong đã bị ăn một cước.

Cước này không phải Lâm Trì đá, nàng ngẩng người, liền thấy một cô nương trước mặt nàng đang giẫm lên tên công tử kia, bàn tay ngọc vén tóc, phong tình vạn chủng nói: "Hửm? Ngươi phải giúp cái gì? Cố công tử!"

Nam tử òa khóc, xin tha: "Uyển Uyển, nàng đừng hiểu lầm, ta chỉ thấy vị cô nương này tội nghiệp nên mới muốn giúp, thật tình không có ý gì khác!"

Nữ tử nọ nghiền bàn chân mang giày thêu trên người hắn, cười mỉm: "Ai cho ngươi gọi ta là Uyển Uyển hả? Hiểu lầm? Ta có hiểu lầm ngươi sao?" 

Nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Trì nói: "Này, nhanh xin lỗi vị cô nươ... Tiểu Trì?"

Từ ngày đâm Mạch Khinh Trần tới nay, lần đầu tiên Lâm Trì cười thật lòng, nàng nhìn nữ tử nọ, hít mũi, sắp khóc đến nơi: "Sư tỷ, muội tiểu Trì đây."

Còn chưa dứt lời đã bị ôm lấy.

Mùi hương ấm áp, đó là mùi vị của người nhà.

Mùi vị luôn ở bên nàng, bất kể thế nào.

"Sao muội lại gầy thế này? Rốt cuộc bấy lâu nay muội đã ở đâu? Có phải không được ăn uống tử tế không? Hay là bị thương? Còn nữa, sao lâu như vậy cũng không liên lạc với ta? Ta còn tưởng muội đi tìm Mạch Khinh Trần, thế mà hắn đã chết! Có người bảo do muội giết! Muội có biết sư tỷ lo lắng thế nào không, không phải muội đã hứa sẽ không chạy lung tung sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai khi dễ muội?"

Lâm Trì nằm trên giường, lấy tay che mắt, nàng chưa bao giờ biết mình mau nước mắt như vậy.

"Xin lỗi..."

"tiểu Trì ngốc! Không cần xin lỗi ta! Xin lỗi chính mình thì tốt hơn!"

Cầu Uyển nhìn Lâm Trì gầy yếu, gió thổi cũng bay, da dẻ tái nhợt, đau lòng muốn chết, "Ngốc, ngốc, ngốc, tại sao không chăm sóc mình cho tử tế! Cuối cùng là bị tên nào làm bị thương!"

Lâm Trì lắc lắc đầu, mới vừa muốn mở miệng, đã bị ngắt lời.

"Thôi đừng nói nữa, ăn cái này đã!"

Không biết Cầu Uyển mua ở đâu, nàng đem đến một nồi canh gà đặt trên bàn, sau đó múc cho Lâm Trì một chén.

Canh gà rất thơm, thịt rất mềm, ở xa ngửi thấy cũng khiến người ta thòm thèm.

Là một trong những món trước kia Lâm Trì thích nhất, bây giờ ngửi thấy nhưng lại không muốn ăn.

Nhưng nàng không muốn để Cầu Uyển lo lắng, bắt lấy thìa uống từng ngụm từng ngụm, chậm rãi nuốt xuống.

"Tiểu Trì, rốt cuộc muội bị làm sao..." Cầu Uyển nhíu mày, không phải thế này, Lâm Trì luôn ăn ngấu nghiến mới đúng, nàng mua một nồi chỉ sợ Lâm Trì ăn không đủ, nhưng không ngờ nó chỉ ăn một chén nhỏ...

Lâm Trì nuốt ngụm canh cuối cùng, cười nói dối: "Muội đã ăn rất no, nên giờ ăn không vô, tỷ đừng lo."

"Sao ta có thể không lo, nàng..."

Lâm Trì mấp máy môi nói: "Muội không sao, bây giờ kể ra dài dòng, có điều hêện tại muội còn có chuyện quan trọng hơn." Nàng đưa tờ giấy cho Cầu Uyển, "Tìm Tĩnh Vương thế tử hay ai cũng được, tóm lại phải báo cho hoàng đế biết, con cả của Duệ Vương đời trước muốn tạo phản, những tên quan viên này đã cấu kết với hắn, nhất định phải cẩn  thận."

Cầu Uyển sửng sốt: "Chuyện này... Làm sao muội biết?"

Lâm Trì bắt lấy áo Cầu Uyển, cầu khẩn: "Đừng lo cho muội, muội cam đoan đây là sự thật.. Sư tỷ, tỷ nhanh đi đi."

Cầu Uyển chần chờ một lúc rồi nói: "Tỷ biết rồi, muội yên tâm."

Lâm Trì cười: "Cảm ơn tỷ."

"Cảm ơn cái đầu muội, với sư tỷ còn cảm ơn gì chứ."

...Không, cũng không hẳn là cảm ơn tỷ giúp muội, mà cảm ơn tỷ tr9ong những lúc thế này, một người tùy tiện dám yêu dám hận như tỷ lại hết lòng cưng chiều muội.

"Vậy ta đi trước, muội nằm đây đừng nhúc nhích, ta về dẫn muội đi ăn, rồi nhờ đại phu khám cho muội."

Lâm Trì nói khẽ: "ừm."

Nghe tiếng bước chân ngày càng xa, Lâm Trì như trút được gánh nặng trong lòng.

Nàng đứng dậy, tay chống giường, bụng quằn quại, "Ụa" một tiếng nôn ra hết thức ăn vừa ăn.

... Đã phụ lòng tốt của sư tyr, nhưng thật sự nàng không ăn vô.

Đi đường xe ngựa xóc nảy, thân thể rã rời, không biết vết thương có bị rách nữa không, nhưng cảm giác phổi không khỏe lắm.

Lâm Trì biết, quan trọng hơn là do tâm lý của nàng.

Nàng lấy tay lau miệng, thở dốc, đảo bước ngã lên giường.

... Mệt quá, thật sự quá mệt.

Lâm Trì mệt đến mức không nhấc nổi mí mắt.

Nàng nhắm mắt, rơi vào bóng tối.

Trong mơ hình như nàng thấy Mạch Khinh Trần.

"Nàng muốn ăn món gì?"

"Chỉ cần do chàng nấu, món gì ta cũng thích!"

"Tùy ta?"

"Đúng đúng! Món lần trước cũng được đó, nhất là cá diếc xào với sò biển, ngon đến mức ta muốn nuốt luôn lưỡi, nước canh rất thơm, thịt cá rất mềm, sò biển cũng ngon nữa, không tanh chút nào, món lần trước nữa cũng ngon!"

"Nàng thích?"

Nàng cuống quít gật đầu, miệng nhếch đến tận mang tai: "Siêu  ngon! Siêu thích!"

Hắn cong mắt, miệng khẽ có ý cười, chỉ một chút thôi nhưng cực kỳ xinh đẹp: "Ta sẽ làm cho nàng."

"Được được! Làm cho ta ăn cả đời nhé! Ưm, sau này nếu ta muốn ăn mà không có thì buồn chết mất!"

"Được." Hắn nói, "Vậy thì cả đời."

Được.

Cả đời.