Công Tử Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 31




Edit: Tiểu Bao tử.

Vận khí... vận khí của nàng hình như vẫn luôn không tốt.

Lâm Trì khép sách lại,  im lặng nghĩ.

Ban đêm, mùi son phấn hơi nồng.

Người lên lầu dần dần nhiều hơn, hai nữ tử bên cạnh đã hoàn toàn không để ý tới Lâm Trì, hoa mắt nhìn từng nam tử ngồi vào chỗ, luống cuống tay chân giở sách, rồi sau đó so sánh từng người một.

Lâm Trì gọi hai phần điểm tâm từ từ ăn, ánh mắt cũng không ngừng nhìn về phía lối vào.

Thật sự có thể nhìn thấy Mạch Khinh Trần ư?

Hai năm, nói dài cũng không dài bảo ngắn thì cũng không ngắn.

Sau khi bị ép phải rơi xuống vách đá, nàng hôn mê gần hai ngày, được Tác Đồng cứu về, sau khi rơi xuống vách núi trên người hai người bị không ít vết thương, có điều may mắn là mặc dù có chút bất tiện nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là đầu nàng bị va đập, trí nhớ trở nên cực kém, thường nhớ chuyện hôm nay thì quên chuyện hôm qua, sự việc trong quá khứ cũng không nhớ rõ lắm.

Dưỡng thương nửa năm, mọi gọi là hồi phục hoàn toàn.

Ký ức đối với Mạch Khinh Trần cũng là sau khi đó mới nhớ lại, trong trí nhớ rời rạc của nàng, ngoại trừ thời gian ở cùng với sư phụ và sư tỷ, thì thời gian vui vẻ giản dị nhất là khi sống chung với Mạch Khinh Trần... Sau khi tỉnh lại nàng muốn đi tìm Mạch Khinh Trần, nhưng thứ nhất là hoàn toàn không có biện pháp đến gần Dương Minh, thứ hai là cho dù có tới được Dương Minh chỉ sợ không những không gặp được Mạch Khinh Trần ngược lại còn có thể bị bắt.

Tác Đồng kiến nghị nàng đi tìm sư tỷ trước, sau đó tính kế vẹn toàn hãy quay về Dương Minh, Lâm Trì nghĩ dù sao đã trì hoãn nửa năm, trì hoãn thêm một thời gian nữa cũng không sao.

Ai ngờ lần trì hoãn này tới một năm rưỡi.

Vậy mà đã hai năm...

Lâm Trì cúi xuống gắp một miếng thịt, Mạch Khinh Trần có còn nhớ nàng không?

Không nói lời nào biến mất hai năm, gặp lại Mạch Khinh Trần thì muốn nói gì? 

Hình như vẫn chưa biết phải nói gì...

Không thể không nói thời gian là thứ gì đó rất thần kỳ.

Quãng thời gian Mạch Khinh Trần làm tổn thương nàng dần dần nhạt đi, chỉ lưu lại những ký ức đẹp khó nói trong lòng...

Mạch Khinh Trần sẽ vì lấy lòng nàng mà học nấu ăn, sẽ dùng nội lực làm ấm cơ thể nàng khi nàng bị quỳ thủy giày vò đến chết đi sống lại, sẽ không do dự cứu nàng khi nàng gặp nguy hiểm, sẽ nghiêm túc tỉ mỉ bôi thuốc cho nàng, cũng sẽ giở tính trẻ con nửa đêm lạnh lẽo khiến bản thân bị bệnh vì muốn nàng chăm sóc...

Từng chút từng chút một, nàng vẫn chưa quên.

Thậm chí hình ảnh của Mạch Khinh Trần dừng lại trong đầu Lâm Trì, vẫn là giọng điệu bình tĩnh dịu dàng nói: "Không cần lo lắng, ta rất vui."

"Này này, mau nhìn xem!"

Đột nhiên có người vỗ nàng một cái, nữ tử áo lam kích động nói: "Tĩnh vương thế tử, Tĩnh vương thế tử ngươi thích kìa, mau nhìn xem!"

Lâm Trì ngẩn người ra rồi mới ngẩng đầu.

Trên cầu thang rẽ lên lầu, một bóng dáng màu hồng có vẻ tao nhã lịch sự, khí khái bất phàm, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ ôn hòa thản nhiên, một thân y phục hao gầy đứng giữa một đám gấm mạo ngọc đái hoa phục lông chồn quả thực là như hạc giữa bầy gà.

Nữ tử áo lam thấy Lâm Trì ngẩn ra, hiểu lầm nguyên do, mới tốt bụng vội giải thích: "Vân quận vốn rộng lớn phồn hoa, chẳng qua là Tĩnh vương thế tử này không biết cách ăn mặc giản dị thế nào mới là tốt, nhưng mà ngài thật là đẹp, mặc thế nào đều được... Một thân này nếu mặc trên người nhi tử Hộ bộ thượng thư vừa rồi thì không khác gì một tên đầu heo! Nhưng mặc trên người Tĩnh vương thế tử..." Nữ tử áo lam cũng không khỏi tỏ ra mấy phần e lệ.

Lâm Trì nhìn bộ dáng béo mập kia, kìm nén lắm mới không cười ra tiếng...

Dĩ nhiên là nàng biết tại sao.

Vận khí sư tỷ không tốt, bị rơi xuống thác nước trên vách đá đâm phải đá ngầm, chân bị thương, tuy là không ngờ tới người cứu thấy dung mạo của sư tỷ kiều diễm liền nổi tà tâm, nhưng sư tỷ dựa vào võ công và nhanh trí mà thoát được, sau trên đường lại gặp xui xẻo. Bởi vì chân bị thương công lực giảm đi, nàng lại không dám tùy ý quyến rũ người khác, tóm lại là trải qua đủ thê thảm, đúng lúc thê thảm thì gặp Tĩnh vương thế tử ở nơi này. Mới đầu sư tỷ còn không muốn dính líu nhiều, dù sao ban đầu là nàng lợi dụng Tĩnh vương thế tử trước còn bị người ta vứt bỏ, bây giờ lại đi tìm đối phương thì không khỏi quá tổn thương lòng tự trọng. 

Nhưng quả là định mệnh, ngàn vạn không ngờ khi sư tỷ bị kẻ xấu nhắm vào lần nữa tưởng chừng như chạy không thoát, thì Tĩnh vương thế tử hết lần này đến lần khác cứu được nàng, hơn nữa Tĩnh vương thế tử không chỉ không giễu cợt xỉ nhục nàng, ngược lại còn đón về phủ hết lòng săn sóc...

Cứ như vậy, sư tỷ mà không động lòng với Tĩnh vương thế tử thì quả thực ngay cả ông trời cũng không nhìn được.

Nhưng khiến sư tỷ hộc máu chính là lúc này Tĩnh vương thế tử lại lấy lễ đối đãi, bất luận hành động hay nói chuyện đều chỉ dừng lại ở lễ, không có nửa ý tứ theo đuổi, giống như là thực sự vì đồng cảm mà tiện tay cứu giúp một nữ tử đáng thương.

Lúc sư tỷ nói với Lâm Trì căn bản là nghiến răng nghiến lợi.

"....Tên khốn này tuyệt đối là cố ý, ban đầu lúc ta không có ý tứ với hắn, tên khốn này ngày ngày vây quanh ta nói câu nào câu nấy thật dễ nghe, bây giờ ta có ý, hắn liền cho ta chết đứng, dáng vẻ đoan chính, ra vẻ đạo mạo quân tử, ngay cả bậc thang cũng không chừa lại cho ta!"

"....À, còn có, lúc ta lấy sắc dụ hắn, vẻ mặt hắn như thế là sao, còn nói cái gì mà Cừu cô nương xin tự trọng, tự trọng muội muội ngươi ấy! Lão nương tuyệt đối không nặng (*)! Nếu không hắn muốn thế nào! Chân lão nương bị thương lại không tốt, chẳng lẽ còn muốn ta lên giường của hắn sao!

(*) Từ "trọng" trong "tự trọng" đồng âm với "nặng".

Nhưng mà có che giấu thế nào đi nữa, Lâm Trì cũng có thể nghe ra trong giọng nói của sư tỷ không giấu được sự ngọt ngào.

Sư tỷ thích Tĩnh vương thế tử.

Mà Tĩnh vương thế tử vẫn là thích sư tỷ thôi... Nếu không cũng sẽ không nhân buổi tối lúc sư tỷ ngủ tới đó nhìn trộm, sẽ không dùng thức ăn ngon mua chuộc nàng để nàng khỏi mách với sư tỷ, sẽ không cố ý giả vờ bày ra dáng vẻ không quan tâm nhìn sư tỷ nổi giận sau đó sẽ nghiêm mặt ra cửa cười đến không khép miệng lại được. 

Sau đó dùng dằng một thời gian dài, cuối cùng hai người vẫn lưỡng tình tương tuyệt, Tĩnh vương thế tử vì lấy lòng sư tỷ lại đổi về một thân hồng y trước kia.

Bởi vì sư tỷ không muốn bị y đánh, nên nhẫn nhịn chưa dám nói thật ra lời kia vốn chỉ là đùa giỡn y chơi, vì thế Tĩnh vương thế tử mới biến thành bộ dạng này.

Sau sư tỷ hối hận đến cào tường, bạch y công tử cao quý trước đó có năng lực bản lĩnh biết bao nhiêu, dáng vẻ hồng hào yếu ớt bây giờ kéo ra ngoài cửa thành mở quầy bán chữ cũng không kém gì mấy chàng thư sinh nghèo...

Tầm mắt Lâm Trì rơi lên người thị vệ áo đen bên cạnh Tĩnh vương thế tử, nàng trừng lớn hai mắt.

Hình như thị vệ áo đen cảm nhận được, nhìn thấy nàng qua tấm mành, rồi ghé vào tai Tĩnh vương thế tử nói đôi câu.

Lâm Trì lấy cớ đi ngoài để lui ra, đợi một lúc ở chỗ ngoặt tửu lâu, thấy Tĩnh vương thế tử dẫn theo thị vệ chậm rãi bước đến.

Tĩnh vương thế tử nở nụ cười ôn hòa: "Còn thuận lợi không?"

Lâm Trì gật đầu, cười cảm kích, lại hỏi: "Sư tỷ đâu?"

Tĩnh vương thế tử như có chút nhức đầu: "Nàng không yên lòng ngươi có một mình, vừa mắng ta một trận rõ lâu xong, bây giờ vốn phải tới dịch quán tìm ngươi, không ngờ lại gặp ở đây."

Một giọng nói trầm thấp khác vang lên, đôi mắt đen nhánh: "Tiểu thư, một mình người ở đây không an toàn, có cần thuộc hạ đi theo không?"

Lâm trì vội vàng lắc đầu: "Không cần! Trước hết ngươi ở lại bên cạnh thế tử đã, dù sao ta cũng chỉ vào cung xem một chút, sẽ không ở lại quá lâu, hơn nữa... cho dù là có gì phát sinh thì chỉ cần trốn ra ngoài, ta vẫn còn làm được."

Trong sân đó là một đám tú nữ đợi tuyển, làm sao có thể để cho Tác Đồng cùng đi được!

Tĩnh vương thế tử cũng nói: "Lúc chọn tú nữ ta cũng vào cung, đến khi đó gặp phiền phức gì thì cứ tới tìm ta, biết chưa?"

Lâm Trì ra sức gật đầu: "Được được được!"

Cùng sống chung không ít ngày, Tĩnh vương thế tử và Lâm Trì cũng đã thân quen, dù sao chuyện tình của y và Cừu Uyển Lâm Trì giật dây bắc cầu không ít.

Lâm Trì gãi gãi đầu, Tĩnh vương thế tử cười nói: "Nói cảm ơn làm gì. Ngươi là sư muội của Uyển nhi, cũng chính là muội muội của ta."

Lúc nói đến hai chữ "Uyển nhi", vẻ mặt Tĩnh vương thế tử đột nhiên dịu dàng hẳn.

Bóng trăng sau lưng lay động, ánh sáng nhàn nhạt trên sợi tóc mỏng đen nhánh đang lưu động đưa tình, ánh mắt y vui vẻ, đôi mắt vô cùng sáng trong, cả người tỏa ra cảm giác hạnh phúc có thể lây cho người khác.

Lưỡng tình tương tuyệt chính là chuyện tốt đẹp như vậy.

Bỗng nhiên Lâm Trì có chút buồn bã.

Tĩnh vương thế tử nhìn về chỗ cũ, đột nhiên ánh mắt biến đổi.

Lâm Trì kinh ngạc quay đầu.

******************************************************************************

Thời gian vào thời khắc này dường như chậm lại.

Cầu thang nơi rẽ lên lầu là một người, tiếng bước chân không nhanh không chậm, chiếc cầu thang gỗ trên lầu phát ra tiếng cót két nhẹ nhàng, dải lụa mỏng trên thành cửa sổ được gió thổi lên, rồi nhẹ nhàng đáp xuống.

Tiếng ồn ào trong tửu lâu dần dần tắt lịm.

Bất cứ lúc nào, nơi nào, nhìn bao lâu khuôn mặt kia cũng nghiêng nước nghiêng thành như thế rõ ràng từng chút một, mái tóc bạch kim tựa gấm xõa tung phía sau, vài sợi vương trên bả vai, trên trán đeo một khối bạch ngọc, miếng ngọc chạm khắc hình tuyết càng tôn lên khí chất thanh khiết, càng không giống người phàm.

Tựa như thần tiên nào đó không cẩn thận lạc bước trần thế, không nhiễm chút bụi trần.

Gương mặt quen thuộc như vậy, vậy mà... nét mặt lại xa lạ.

Không hề nhu hòa nữa, không hề dịu dàng nữa, đôi mắt khóe môi sẽ không hề cong lên nữa, tầm mắt lạnh như băng hờ hững lướt qua hai người, lại mơ hồ mang theo mấy phần không vui.

Thoáng cái tầm mắt người đó đã rời khỏi.

Tĩnh vương thế tử đẩy Lâm Trì một cái, có chút do dự: "... Ngươi không đi tìm hắn sao?"

Tim Lâm Trì sớm đã nảy lên như đánh trống.

Cận hương tình khiếp (*)

Đột nhiên nàng không biết nên tìm Mạch Khinh Trần để nói gì, lại không biết mở đầu thế nào.

Không lẽ nói là... Huynh còn nhớ ta không?

Lâm Trì ho khan một cái, ngộ nhỡ không nhớ thì làm sao bây giờ, nếu không thì nói thẳng ta là Lâm Trì?

Nhưng nếu Mạch Khinh Trần không nhớ, vừa đúng thị vệ của hắn lại nhớ, có thể trực tiếp lôi nàng đi hay không?

Lâm Trì đang chần chừ, một loạt tiếng bước chân dồn dập mà nhẹ nhàng,  giọng nói nữ tử tựa như chuông bạc vang lên.

"Định Lam! Bọn họ lâu tới thật đấy!"

Tiểu cô nương chạy tới kéo lấy cánh tay Mạch Khinh Trần, cái mũi xinh xắn nhăn lại, trên dung nhan thanh tú đều là dáng vẻ bất mãn: "Đã nói là chiếc váy này muốn mặc hôm nay để ra ngoài với huynh, muốn bọn họ đưa cho muội sớm một chút, rốt cuộc vẫn trễ như vậy, suýt chút nữa không kịp thay lại!"

Nàng rất đẹp, đường nét ngũ quan tinh tế mượt mà, mi tâm điểm một bông hoa hồng, phối với sắc môi kiều diễm và y phục đỏ tươi phức tạp hoa lệ càng khiến thần thái thêm duyên dáng tung bay.

Mạch Khinh Trần bình thản nói: "Không thích thì giết đi."

Nữ tử cười nhẹ một tiếng, ôm cánh tay Mạch Khinh Trần chặt hơn nói: "Muội biết huynh cưng chiều muội nhất! Nhưng mà giết họ rồi thì muội phải tìm người may mới, quá phiền phức, hay là giữ họ lại trước để họ lấy công chuộc tội là được rồi! Phải rồi..." Nàng buông tay ra, xoay một vòng với Mạch Khinh Trần, chiếc váy lập tức nhẹ nhàng tung bay, hưng phấn hỏi: "Chiếc váy đẹp không? Tự muội thiết kế để thợ may làm đó!"

Mạch Khinh Trần nói: "Đẹp lắm."

Nữ tử xoay người hỏi thị vệ sau lưng: "Các ngươi cảm thấy thế nào?"

Đám thị vệ lập tức gật đầu thật mạnh, càng lớn tiếng nói: "Rất đẹp."

Nữ tử vui vẻ cười rộ lên, khoe lại một lần nữa mới đặt lên cánh tay Mạch Khinh Trần, thân mật nói: "Được rồi, chúng ta đi vào thôi."

Nói xong, nàng liền kéo Mạch Khinh Trần lên lầu hai.

Nhóm lớn thị vệ đi theo vào, cầu thang trên lầu lập tức trở về khung cảnh yên ắng, chỉ có trong không khí vẫn còn lưu lại tiếng cười yêu kiều của nữ tử vừa rồi.

Ánh mắt Tĩnh vương thế tử trở nên phức tạp, y vừa vào kinh không lâu, mặc dù có nghe nói, nhưng cũng không để ý, hôm nay đúng là lần đầu nhìn thấy.

Thấy dáng vẻ Lâm Trì, y không thể làm gì khác hơn là an ủi xoa đầu nàng: "... Hiện giờ ngươi dịch dung, hắn không nhận ra ngươi cũng rất bình thường."

Là rất bình thường.

Lâm Trì gật đầu một cái.

Tờ lệnh truy nã vô kỳ hạn kia còn dán trên bảng yết thị, đương nhiên không thể quay lại chỉ vào khuôn mặt thật của mình, chỉ có thể mượn thân phận tú nữ để vào... Bởi vì đây là phương thức duy nhất không bị kiểm tra hơn nữa còn có thể danh chính ngôn thuận vào hoàng cung.

Giữa đường bọn họ đánh ngất một tú nữa trước, sau đó theo dung mạo của tú nữa đó dịch dung một mặt nạ đơn giản dán lên mặt Lâm Trì, người quen thuộc đương nhiên sẽ đoán được, nhưng nơi này là Dương Minh, mỗi một tú nữ đều rời nhà đến, giả mạo quá khứ vô cùng dễ dàng.

Hơn nữa... Trước khi đến Dương Minh, mỗi nữ tử đã bị kiểm tra có còn tấm thân xử nữa hay không, nửa đường trà trộn vào cho dù nàng không phải hoàn bích thì cũng không bị phát hiện.

Cho nên, chỉ vào khuôn mặt xa lạ này không bị Mạch Khinh Trần nhận ra cũng không có gì...

Nhưng... Lâm Trì vuốt mặt, vẫn có một chút khó chịu.

Loại khó chịu này tràn ra như vỡ đê khi nhìn thấy nữ tử kia kéo Mạch Khinh Trần.

Tĩnh vương thế tử ho khan nói: "...Hơn nữa Đại điện hạ đối đãi với nàng ta như thế cũng chỉ vì có thể chạm được vào nàng mà thôi."

Có thể chạm được...

Lâm Trì ngừng lại, mới quay đầu hỏi: "Ngài... biết?"

Tĩnh vương thế tử bối rối dời tầm mắt: "Chỉ là sau khi tới Dương Minh mới nghe thấy, hình như là nửa năm trước đột nhiên nữ tử này xuất hiện bên người Đại điện hạ, vì là chuyện của hắn, cho nên ta cũng không để ý lắm..."

Dù sao y cũng là phiên vương thế tử, quá hứng thú với thái tử chắc chắn sẽ khiến cho người ta có điều chỉ trích.

"Nhưng mà..." Đột nhiên Tĩnh vương thế tử nhớ ra cái gì: "Vừa rồi hình như dáng vẻ của nữ tử kia có chút giống ngươi, có lẽ Đại điện hạ chỉ dùng để di rời tình cảm thôi... Người không cần buồn bực quá."

Nói đến đây, chính y cũng cảm thấy lúng túng.

Đợi một lúc, không nghe thấy câu đáp lại của Lâm Trì.

Tĩnh vương thế tử đang có chút bí bách, thì thấy Lâm Trì trề môi, đột nhiên cười ra tiếng: "Cũng không đến mức... buồn bực, trước kia đã từng nghĩ tới khả năng này, chỉ là cảm thấy có chút không thích ứng được thôi... Được rồi, thời gian không còn sớm, ta về trước."

Nàng xoay người định đi, cánh tay lại bị nắm lấy, quay đầu lại là khuôn mặt của Tác Đồng: "Tiểu thư, nếu hắn thực sự quên người thì người cũng quên hắn đi thôi."

Lâm Trì gật đầu, cười: "Ta biết rồi!"

Tĩnh vương thế tử nhìn bóng lưng Lâm Trì thở dài.

Làm sao hắn lại không biết vừa rồi Lâm Trì gắng gượng cười vui vẻ vì để bọn họ khỏi lo lắng, nha đầu ngốc, rõ ràng là tình cảm sâu đậm thế rồi mà còn không tự biết.

Y đang thở dài, thì nam tử áo đen bên cạnh đã xoay người rời đi.

Lâm Trì xoa xoa gương mặt cười cứng nhắc, ngồi vào chỗ cũ.

Điểm tâm vừa rồi còn thấy rất ngon, đột nhiên cảm thấy không nuốt nổi.

Nàng vẫn còn rất nhớ món ăn Mạch Khinh Trần làm, làm sao bây giờ...

(*) cận hương tình khiếp: chỉ những cảm xúc phức tạp của người xa quê nhiều năm, khi quay về thì xốn xang lạ lẫm.