Công Tử Điêu Ngoa Của Tôi

Chương 6




Đang miên man suy nghĩ thỳ nghe tiếng "kétt", cửa phòng lại một lần nữa mở ra. Tưởng là cô bé nha hoàn hồi nảy quay lại, nhưng không lại là một cô nương xinh đẹp, trong trẻo. Vóc người rất khá chỉ có điều, tui đăm chiêu, chả lẽ người ở đây phát dục kém vậy ư, nhìn trước sau như một.

Ai bảo về cổ đại thỳ toàn mỹ nhân ngực bự, mình đây nảy giờ diện kiến toàn màn hình phẳng. Hại mắt quá.

" Dương tỷ, tỷ tỉnh rồi, đầu có còn đau lắm không,

Lam nhi thay bá phụ đến đưa canh gà cho tỷ nè." Trần Thi Lam ôn nhu nói, thuần thục múc một chén canh bốc khói nghi ngút đưa tới trước mặt Trần Dương.

" Ta không sao, Lam nhi vất vả quá, ta cũng bớt đau nhiều rồi." Ta ráng tiếp lời.(>.

" Để Lam nhi đút cho tỷ ăn nha, tỷ còn yếu lắm. Chuyện hôm qua tất cả là lỗi của Lam nhi. Hu hu, vì cứu Lam nhi mà tỷ xém mất mạng. Lúc thấy tỷ không còn thở, Lam nhi chỉ muốn đập đầu vô gốc cây để chết theo tỷ. Hu hu" Trần Thi Lam khóc lóc, thương tâm, tay thỳ đút canh nhưng cứ mỗi khi Trần Dương há miệng định uống thỳ lại vì cảm xúc áy náy mà hạ xuống, rồi lại đưa lên, hạ xuống.

Tiểu Dương nhà ta mệt mỏi và bị quê quá độ nên dứt khoát ngậm miệng, lắng nghe, phân tích và lược bỏ mấy tiếng lóc ù tai thỳ cuối cùng cũng cho ra những kết luận. Hừm, thứ nhất có vẻ thân xác này rất thương yêu muội muội, thứ hai người này bị va đầu vào gốc cây nên bỏ mạng. Chậc, sao mình thông minh quá đi, đầu đau mà cũng suy luận được tốt. Hắc hắc.

" Muội..." Ta đang định hỏi phu quân ta đâu thỳ lại thấy có một đám người đi vô. Chà, quần áo tơ lụa nha, còn nhìn ta cười hòa ái nữa. May quá, có vẻ như người nhà của thân xác này cũng dễ chịu.

Woaaa, hú! Mỹ nhân trời ơi, chu choa, ta thích rồi nha! Làn da trắng như ngọc, mắt phượng mày ngài là đây, nhìn đôi môi màu anh đào kìa, chỉ muốn cắn nuốt thôi, dáng người thướt tha nhưng không yếu đuối, cơ mà sao vẫn là ngực phẳng vậy. Aaa, muốn đập bàn ghê, đáng tiếng vẫn thiếu hai cái bánh bao.