" Ta đã nói cho ngươi đi ư?" Phạm Tĩnh lên tiếng.
Sau đó đi đến trước mặt Trần Dương, vươn tay cầm con dao khua qua khua lại trước mặt, cười nhạt rồi kiên định nói:" Chuyện ngươi vừa nói ta sẽ ghi nhớ, nhưng ta phải xem xét thêm về độ chân thật trong đó. Giờ ta sẽ cho ngươi một cơ hội, đến khi nào ta cảm thấy ngươi là thật tâm thỳ chúng ta sẽ chính thức làm thê phu. Nếu ngươi dám làm xằng bậy bên ngoài thỳ kết cục của ngươi sẽ y theo lời ngươi thề ngày hôm nay."
Ta từ buồn muốn ra bờ suối mà tự tử chuyển thành vui sướng cười to, nhưng vẫn nhớ lợi dụng thời cơ ôm chầm lấy người Phạm Tĩnh bế lên xoay vòng và nói:" Nhất định không làm chàng thất vọng."
Phạm Tĩnh bị ta ôm bất ngờ nên hoảng hốt ôm lại khiến ta càng đắc ý hơn, lúc thả người ra cũng không quên tranh thủ hôn một cái chụt vào má Phạm Tĩnh, sau đó lui ra xa và bày ra khuôn mặt nghiêm túc như những gì vừa xảy ra không phải do ta làm.
Trong đầu thỳ tự khen mình nhanh trí, không là không có đậu hủ ăn rồi, cách xa như vậy cũng không sợ Phạm Tĩnh phát giận đánh mình.
Phạm Tĩnh không ngờ Trần Dương dám làm những hành động háo sắc như vậy trước mặt nhiều người nên mặt đã đỏ bừng như máu, hung hăng trừng cái người mặt dày còn tỏ ra không có gì.
Mọi người nảy giờ chứng kiến những hành động hết sức dọa người của Trần Dương thỳ đầu óc đều đình trệ, thầm nghĩ không biết Phạm Tĩnh có phúc hay là Trần Dương xui xẻo đây. Phạm Tùy thỳ nghĩ biểu muội thật là rất yêu biểu đệ, nhưng có chút háo sắc a.
Còn hai nam tỳ đang núp trên nóc nhà cũng thỳ thầm với nhau, không ngờ chủ cô lại cao tay đến vậy, chịu đựng được cỏ, hoa bay vào miệng, mặ́t, người mà vẫn bày ra được vẻ mặt thâm tình đến vậy, chiêu khổ nhục kế này thật sự đả làm công tử siêu lòng.
Chậc chậc, mỗi người đều đi theo lối suy nghĩ riêng và quên hết mục đích của mình.
Trần Dương nhân lúc tú ông còn mơ mơ hồ hồ thỳ nói mấy lời khách sáo rồi tiễn người ra phủ.
Tú ông ngồi lên xe ngựa suy nghĩ một vòng lớn thỳ mới nhớ ra mình tới để xiết phủ mà, nhưng đi đã lâu như vậy, trời cũng sắp chiều rồi nên đành cắn răng hậm hực để dịp bọn người bà con con của Phạm Tùy đi thỳ siết nhà sẽ càng dễ hơn, nghĩ như vậy sắc mặt vốn nhăn nheo cũng dịu xuống đôi chút.
Trần Dương kêu hai nam tỳ xuống rồi nói với bọn họ dọn dẹp sạch sẽ mớ hoa cỏ này đi, trong miệng vẫn còn mùi vị chan chát đắng của mớ cỏ không có mắt này, nên quay ra cười vui vẻ với Phạm Tùy nhờ pha giùm tách trà đường.
Sau khi dụ mọi người đi hết thỳ ta vui vẻ cầm tay Phạm Tĩnh và dắt đi, Phạm Tĩnh bất mãn với hành động của Trần Dương liền giảy ra nhưng đối phương càng siết chặt. Phạm Tĩnh không vui lên tiếng:" Ngươi làm trò gì vậy, định dắt ta đi đâu chứ?"
Ta đương nhiên trả lời đương nhiên là về phòng ngủ a.