Công Tử Điên Khùng

Chương 82: Trong Hôn Mê, Mơ Tới Người Yêu




Cam dao dùng khăn tẩm nước nóng, cẩn thận lau sạch vết máu dính trên người Lâm Vân. Do đã cởi áo, nên thân hình trắng nõn, cường tráng của hắn lộ ra. Khiến Cam Dao không ngừng xấu hổ, trong lòng tự nhủ, một nam nhân mà lại có làn da tốt như vậy.

Làn da được lau đi vết máu, rõ ràng tản ra một mùi thơm tươi mát nhàn nhạt. Cam Dao đột nhiên cảm nhận được sự yên lặng toát ra từ người hắn. Cho nên động tác lau người càng thêm chậm. Thậm chí nhịn không được muốn sờ sờ bộ ngực của hắn. Nhưng Cam Dao lập tức bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, thầm mắng mình là háo sắc. Vội vàng cầm cái chăn mỏng đắp lên người Lâm Vân, rồi cầm mấy cái áo mang đi giặt.

Cháo đã nấu xong, nhưng Lâm Vân vẫn chưa tỉnh. Cam Dao có chút nôn nóng, ngơ ngác nhìn Lâm Vân, lại không biết nên làm thế nào cho phải. Lâm Vân đã nói qua đừng đưa hắn tới bệnh viện. Vậy phải làm sao bây giờ?

Hơn nữa, hắn bị thương do súng, thật không tốt đi bệnh viện. Không biết hắn đắc tội với ai mà lại bị súng bắn vào người. Viên đạn này nếu thấp hơn một chút, phỏng chừng cái mạng nhỏ của hắn cũng không bảo vệ được. Không phải hắn đi Liêu Ninh sao? Vì sao lại bị súng bắn? Chẳng lẽ gặp bọn cướp rồi? Nhưng cho dù gặp cướp, vì sao hắn không muốn đi bệnh viện?

Sắc mặt của Lâm Vân trắng bệch, lông mày có chút nhăn lại, có phải hắn đang suy nghĩ cái gì đó không? Nàng chợt phát hiện trên mặt của Lâm Vân không nổi tí mụn nào, kể cả ở góc tai và hai bên thái dương cũng bóng loáng. Khuôn mặt không phải là tuấn mỹ, nhưng góc cạnh rất rõ ràng, giống như đao vót vậy.

Hương vị tươi mát nhàn nhạt phát ra từ người hắn, khiến Cam Dao lại một lần nữa tán thường. Thật là một nam tử hoàn mỹ. Không anh tuấn nhưng hoàn mỹ. Nếu như không phải hôm nay có thể nhìn hắn ở cự ly gần như vậy, có lẽ sẽ không biết vẻ đẹp của hắn. May mà nhìn từ xa, hắn không phải rất anh tuấn. Nếu như lại có chút anh tuấn, quả thực sẽ khiến người thấy người yêu.

Nhưng chớp mắt lại nhớ tới Lâm Vân còn đang hôn mê, không khỏi có chút bối rối.

Trước khi hôn mê, Lâm Vân giống như gặp được Cam Dao, tâm thần mới buông lỏng, triệt để ngất đi.

….

Hắn gặp lại Thanh Thanh, lại gặp Hàn Vũ Tích. Hắn nắm tay hai người, đi dạo trên một ngọn núi đầy hoa sơn trà.

- Lâm Vân, đừng rời xa em. Vì sao anh không trở lại? Không phải anh nói muốn kết hôn với em sao? Có phải anh đã quên em rồi không? Em biết anh sẽ không quên em, nhưng chính là, anh đã lâu không có trở về. Em rất nhớ anh, em chờ anh, chờ anh…

Thanh Thanh nói xong, dần dần buông tay Lâm Vân ra, chậm rãi biến mất ở trong rừng hoa sơn trà…

- Đừng đi, Thanh Thanh, không phải anh đã trở về rồi sao, em đừng đi…

Lâm Vân nhìn thấy Thanh Thanh biến mất, vội vàng kêu lên. Hắn muốn giơ tay kéo lại nàng, nhưng cánh tay như có sức nặng ngàn cân, cố gắng thế nào cũng không nhấc lên nổi.

- Thanh Thanh đi rồi, nàng không tin anh. Vũ Tích, em cũng đừng rời bỏ anh, ở lại với anh, chúng ta cùng nhau đi tìm Thanh Thanh.



Lâm Vân khẩn trương bắt lấy tay của Hàn Vũ Tích, tràn đầy chờ đợi nhìn nàng.

- Anh đã có vợ, còn dẫn theo tôi làm gì? Anh gạt tôi…Tôi không thích anh, tôi không thích người điên khùng, tôi không thích bộ dáng ăn cơm của anh. Vòng cổ anh tặng tôi, tôi đã ném đi rồi. Tôi cũng muốn rời đi, anh không cần phải đi tìm tôi….

Hàn Vũ Tích nói xong, đẩy tay của Lâm Vân ra, giống như Thanh Thanh, biến mất trong rừng hoa sơn trà.

- Đừng đi… Vũ Tích, đừng đi, Thanh Thanh…

Lâm Vân điên cuồng gọi, nhưng hắn cảm thấy thanh âm của mình càng ngày càng nhỏ.

Cam Dao ngồi ở bên cạnh Lâm Vân, trong lòng rất sốt ruột. Lông mày của của Lâm Vân càng ngày càng nhăn lại, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống. Trong miệng còn kêu lên gì đó, giống như tên của hai cô gái, “Vũ Tích?”, “Thanh Thanh?”. Cam Dao liền suy nghĩ, hai người kia có liên hệ gì với hắn? Cho dù hôn mê, hắn vẫn nhớ mãi không quên.

Cam Dao cẩn thẩn lau mồ hôi trên trán của Lâm Vân. Môt lúc sau mồ hôi ngừng chảy, nhưng cái trán lại nóng như lửa, vừa sờ lên, rõ ràng phỏng tay.

Cam Dao càng thêm luống cuống. Phát sốt nàng đã gặp rất nhiều, nhưng lại chưa từng gặp qua một người đổ mồ hôi xong, trán lại nóng bừng như vậy. Không được, vô luận như thế nào cũng phải đưa hắn tới bệnh viện.

- Lâm Vân, thực xin lỗi, em muốn đưa anh tới bệnh viện, anh cố chịu đựng nhé.

Nước mắt của Cam Dao đều chảy, một cảm giác bất lực xuất hiện. Cho dù Lâm Vân bị bắt đi, nàng cũng muốn đưa Lâm Vân tới bệnh viện. Bằng không ở lại nơi này chỉ có chờ chết.

Lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện cho xe cứu thương.

- Cam Dao…

Đang chuẩn bị gọi điện thoại, thì phát hiện Lâm Vân đã tỉnh lại, gọi nàng một câu. Cam Dao liền tranh thủ thời gian bỏ điện thoại xuống.

- Lâm Vân, anh đã tỉnh rồi à. Hiện tại em muốn đưa anh tới bệnh viện. Đầu anh rất nóng, nếu tiếp tục lưu lại đây, sẽ có nguy hiểm về tính mạng.


Cam Dao vội vàng ngăn lại cử động của Lâm Vân.

- Không, không thể đi bệnh viện, đưa anh tới phòng của anh, anh sẽ tự mình xử lý.

Lâm Vân nói xong, nhắm mắt lại, giống như đã dùng hết sức nói ra câu này.

- Phòng của anh? Đã bị như vậy anh còn muốn về nhà?

Cam Dao tưởng Lâm Vân bị sốt nên hồ đồ.

- Phòng của anh ở bên cạnh phòng em.

Lâm Vân nói xong lại nhắm mắt lại.

- A, anh chính là Tiểu Lâm, cùng phòng với em? Anh…

Cam Dao bị lời này của Lâm Vân khiến cho sửng sốt. Thật không ngờ, vị Tiểu Lâm thần bí kia hóa ra chính là Lâm quản lý.

- Không được, tình hình hiện tại của anh rất xấu, anh phải đi bệnh viện.

Cam Dao phục hồi tinh thần, chối bỏ ý kiến của Lâm Vân.

- Đi bệnh viện, anh chỉ có con đường chết…. Em giúp anh…Dắt anh tới phòng của anh là có thể sống…Cái khóa ở trong túi ba lô.

Lâm Vân nói xong, vô lực tựa trên cánh tay của Cam Dao.

Cam Dao thấy Lâm Vân một mực muốn về phòng mình, tuy không biết là nguyên nhân gì, nhưng nếu hắn đã nói trở về phòng có thể sống, thì đành phải tìm cái chìa khóa, mở phòng của Lâm Vân ra.


Nàng đã nghĩ tới rất nhiều khả năng về người bạn cùng phòng kia. Nhưng không nghĩ tới, lại trong hoàn cảnh như vậy gặp hắn, còn phải cõng hắn tới gian phòng của hắn.

Lâm Vân nằm ở trên lưng Cam Dao, tuy chỉ là một đoạn đường ngắn. Nhưng bởi vì Cam Dao đổ mồ hôi, từng đợt mùi thơm của thiếu nữ xông vào mũi, khiến Lâm Vân hơi có chút choáng váng. Bị thương thật không tồi a, được mỹ nữ cõng trên lưng. Ai, lúc trước mình té xỉu ở chỗ cách nhà trọ không xa, nhưng cũng không phải rất gần. Thực không biết một cô gái như Cam Dao, làm sao có thể cõng mình trở về.

Lúc Lâm Vân hôn mê, Cam Dao cũng trở về cũng không cảm thấy cái gì. Nhưng hiện tại Lâm Vân đã tình, cõng hắn trên người khiến cho Cam Dao đỏ bừng mặt. Hơn nữa, vết máu trên người của hắn đã được lau sạch, loại hương vị tươi mát dễ ngửi, càng làm cho mặt nàng hồng hơn. Cũng may hai gian phòng chỉ cách nhau vài chục bước.

Hiện tại Lâm Vân rất cảm kích Cam Dao. Nếu như không phải gặp được Cam Dao, mà là bị người khác trông thấy, vậy thì mình coi như xong đời. Một người trúng đạn, ngã vào ven đường, rất dễ bị người ta hoài nghi. Cho nên có thể nói, mình thiếu nợ Cam Dao một mạng.

- Tốt lắm, em đi ra ngoài đi.. Anh muốn chữa thương.

Cam Dao cẩn thận đặt Lâm Vân lên giường, Lâm Vân liền bảo nàng đi ra ngoài chờ.

- Như vậy sao được? Anh còn đang phát sốt, em không thể đi ngoài, em muốn giúp anh. Mà anh còn biết chữa thương sao? Chẳng lẽ anh là cao thủ nội công, có thể tự chữa thương?

Cam Dao lập tức bác bỏ đề nghị hoang đường của Lâm Vân. Mình không đưa hắn tới bệnh viện đã là không đúng. Hiện tại lại để cho một người phát sốt lợi hại như vậy ở một mình, chỉ càng thêm lo lắng.

- Không sai... Anh là cao thủ…Nội công. Anh muốn cởi hết quần áo trên người chữa thương. Nếu…Em không quan tâm, thì cứ đợi ở chỗ này…Cũng không có vấn đề gì.

Lâm Vân chỉ là muốn Cam Dao mau chóng rời đi mà thôi. Nói chuyện mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng vẫn phài đứt quãng nói ra.

- Lưu manh…

Cam Dao lập tức đi ra căn phòng của Lâm Vân. Trong lòng tự nhủ, người này bị bệnh nặng muốn chết, còn nói những lời lưu manh như vậy, chết cũng đáng đời.

Chẳng lẽ hắn thực sự có thể dùng nội công chữa thương? Cam Dao đột nhiên có chút dao động. Nàng nghe nói có một số thế gia cổ võ có thể có nội công. Chẳng lẽ Lâm Vân cũng có?