Vốn định đợi về sau luyện hóa cái đỉnh, nhưng hiện tại biết được điều này, Lâm Vân quyết định luyện hóa qua cái đỉnh.
Ba ngày sau, một tia sáng nhàn nhạt phóng thẳng lên trời, Lâm Vân đã luyện hóa sơ bộ cái đỉnh. Còn muốn luyện hóa hoàn toàn thì khó khăn hơn. Nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ để Lâm Vân biết cái đỉnh này rốt cuộc là vật gì. Trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn.
Đây vốn là đỉnh luyện đan, nhưng ở thời Thượng Cổ đã bị người nào đó luyện chế thành Giới Đỉnh. Cũng chính là vật khống chế kết giới ở núi Côn Luân. Nhưng tạm thời cái Giới Đỉnh này chưa có tác dụng mấy. Bởi vì phải cần thêm một tấm bia đá thì mới mở được kết giới.
Nếu có được tấm bia đá và luyện chế thành công, Lâm Vân có thể tùy ý đi lại qua kết giới, mà không bị ảnh hưởng chút nào. Tuy nhiên, đi đâu tìm kiếm tấm bia đá kia bây giờ? Lâm Vân không có chút manh mối nào cả.
Tuy nhiên, nếu không có tấm bia đá, thì Lâm Vân có thể luyện chế hoàn toàn Đan Đỉnh. Sao đó liều mạng xuyên qua kết giới.
Đang nghĩ tới đây, Lâm Vân bỗng ngẩng đầu, khóe miệng lộ vẻ cười lạnh. Không ngờ cô nàng Tần Nhan kia tới nhanh như vậy. Mình vừa mới luyện hóa sơ bộ xong Giới Đỉnh thì cô ta đã cảm ứng được rồi. Tuy nhiên đây cũng là do Lâm Vân không cố kỵ. Nếu hắn muốn, thì cái đỉnh này làm sao có thể phóng ra ánh sáng được.
- Là ngươi?
Tần Nhan vừa đáp xuống thì nhìn thấy Lâm Vân ngồi ở cốc Tử Vong. Trong lòng tự nhủ, hóa ra là do hắn làm.
Lâm Vân thản nhiên nói:
- Ở Địa Cầu chỉ có hai chúng ta là tu luyện trên Kết Đan đúng không?
Trong lòng Tần Nhan chấn động. Hắn quả nhiên là người Tu Chân, còn tu vị trên Kết Đan nữa. Suy đoán của mình đã đúng. Không biết hắn tu chân từ khi nào mà có thể tới được tu vị cao như vậy? Không phải sư phụ đã nói linh khí ở Địa Cầu rất thiếu thốn, tu luyện tới Nguyên Anh là điều bất khả thi sao?
Bất kể như thế nào, với tu vị của Lâm Vân, mình đã không thể báo thù được rồi. Trong lòng Tần Nhan dâng lên một sự chua xót.
Nhưng bề ngoài, cô ta vẫn lạnh lùng nói:
- Vậy thì cũng không nhất định. Sư phụ của tôi chính là Nguyên Anh hậu kỳ. Dù sư phụ của tôi đã qua đời, nhưng vẫn còn một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ khác. Không chỉ nói một mình ngươi, cho dù có mười mấy người như ngươi, gặp phải y thì cũng hữu khứ vô hồi (Có đi mà không có về).
Hữu khứ vô hồi? Lâm Vân căn bản chẳng để lời của Tần Nhan vào trong lòng. Người có thể khiến cho hắn hữu khứ vô hồi không có nhiều lắm. It nhất là ở Địa Cầu không thể có.
Thấy Lâm Vân chẳng hề quan tâm, Tần Nhan rất khó chịu, hận không thể mang tên Dư Nguyên mà sư phụ đã nói tới trước mặt hắn. Nghĩ đến việc Lâm Vân chụp lồng ngực của mình, lại còn ném mình xuống hồ nước, Tần Nhan rất là tức giận.
Cô ta lạnh lùng nói:
- Người kia tên là Dư Nguyên. Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện không phải gặp y. Bằng không số máu trên người ngươi không đủ cho y tu luyện một đêm.
- Dư Nguyên?
Lâm Vân hơi nhíu mày, bỗng nhiên mỉm cười:
- Tôi biết người cô nói. Mấy năm trước, ở núi Cương tôi có giết một tên ma tu tên là Dư Nguyên. Nghe nói y còn là đệ tử của Huyết Ma Tông ở Úy Tinh. Chẳng lẽ y là bạn trai của cô? Vì sao lại nói giúp y như vậy?
Tần Nhan kinh hãi, không quan tâm tới lời chọc ghẹo của Lâm Vân, mà khiếp sợ hỏi:
- Cái gì? Ngươi nói, ngươi nói ngươi đã giết Dư Nguyên? Ngươi có thể giết được hắn?
Ngay cả Dư Nguyên, Lâm Vân cũng có thể giết. Thực lực của Dư Nguyên vốn ngang bằng với sư phụ. Nếu Lâm Vân giết được y, thì chứng tỏ sư phụ cũng không phải là đối thủ của hắn. Chính xác hơn là hắn muốn giết sư phụ thì cũng rất đơn giản. Phải biết rằng lúc trước sư phụ của cô ta và Dư Nguyên đã đánh nhau mấy tháng mà bất phân thắng bại. Cuối cùng là cả hai bị mắc kẹt ở Địa Cầu.
- Giết cái tên bại hoại kia thì có gì ghê gớm?
Lâm Vân hừ một tiếng.
- Ngươi đã chiến đấu mấy ngày mới giết được y?
Tần Nhân đã cố đánh giá cao Lâm Vân. Lúc trước sư phụ đánh nhau với Dư Nguyên mấy tháng, nhưng đôi bên đều không làm gì được nhau. Cho dù Lâm Vân muốn giết Dư Nguyên, ít nhất cũng phải đấu phép tầm vài ngày.
Đánh vài ngày? Lâm Vân mỉm cười:
- Tên đó cũng xứng đánh với tôi vài ngày? Nếu tôi nhớ không lầm, thì lúc trước một chiêu của tôi còn chưa phóng hết thì y đã toi đời rồi. À, chính xác hơn là nửa chiêu.
Tần Nhan đã đờ ra vì kinh hãi. Cô ta biết Lâm Vân không nói dối. Nửa chiêu có thể giết Dư Nguyên, đoán chừng cho dù tu sĩ Hóa Thần cũng không làm được. Hơn nữa ngữ khí của Lâm Vân có vẻ khinh thường, chứng tỏ hắn căn bản không cần phải nói dối. Khó trách hắn nói hắn có thể đơn giản lấy mất Kim Đan của mình.
Tần Nhan bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh sau lưng. Cô ta nhớ tới tác phong làm việc bất kể hậu quả của Lâm Vân, trong lòng càng nghĩ càng sợ.
- Nếu cô còn không đi, thì tôi sẽ tiền dâm hậu sát cô. Miễn cho cô lảng vảng ở đây quấy nhiễu tôi.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn Tần Nhan. Hắn còn muốn thử xem có thể dùng Giới Đỉnh đi qua kết giới hay không. Tần Nhan ở đây thì hắn không thể thử nghiệm được.
Khuôn mặt của Tần Nhan lúc trắng lúc hồng. Nếu đổi thành bất kỳ người nào nói với cô ta tiền dâm hậu sát thì cô ta sẽ không chút do dự vung kiếm lấy đầu người đó. Nhưng đối mặt với Lâm Vân có tu vị thâm bất khả trắc (Khó mà đo lường), cô ta chỉ có thể cưỡng chế lửa giận trong lòng, không dám ra tay với Lâm Vân.
Nhưng lời của Lâm Vân thực sự chạm tới lòng tự ái của Tần Nhan. Cô ta căm hận nói:
- Ngươi muốn giết thì cứ giết, cần gì phải vũ nhục ta như vậy? Tuy tu vị của ta không bằng ngươi, nhưng ta là kẻ thù của ngươi, ngươi không cần phải xúc phạm…
Nhưng Tần Nhan không nói cái gì anh hùng trả thù mười năm không muộn. Cô ta cũng biết nếu cứ chỉ ở Địa Cầu, thì cô ta mãi mãi sẽ không đuổi theo được Lâm Vân.
- Cô không sợ chết à?
Lâm Vân đứng lên, nhìn Tần Nhan. Trong lòng tự nhủ, cô nàng này thật đúng là một quái thai. Ở Tu Chân Giới, nếu gặp tiền bối có tu vị cao hơn mình, thì đều phải cung kính, căn bản không dám nói nửa câu xúc phạm. Phải biết rằng việc tu luyện không dễ dàng gì. Tuy tư chất của Tần Nhan rất tốt, ở một nơi như Địa Cầu mà dùng vài chục năm đã có thể Kết Đan. Nhưng cho dù tư chất có tốt hơn nữa, gặp phải người có tu vị cao hơn mình, thì cũng chỉ có nước chạy trốn mà thôi.
Bằng không, không chỉ nói tiếp tục truy cầu đại đạo, nói không chừng tính mạng cũng mất. Tuy nhiên, điều này cũng không thể trách Tần Nhan. Cô ta tu luyện đều ở tại Địa Cầu, cô ta tu luyện được như ngày hôm nay, có lẽ là nhờ đan được mà sư phụ cô ta để lại.
Một người như vậy thì sao biết được sự hiểm ác của thế giới Tu Chân. Nghĩ tới đây thì Lâm Vân không so đo với cô ta nữa. Dù sao cô ta cũng đã giúp hắn một lần.
- Cho dù tôi có sợ chết, nhưng tôi cũng không muốn bị người khác vũ nhục…
Tần Nhan nhớ lại những việc Lâm Vân đã làm lúc trước, trong lòng càng ủy khuất.